Chương 98
Khi Jaegyeom trở về nhà, trời đã gần nửa đêm. Nghe tiếng cửa mở, Jeongju bước ra đón nhưng ngay khi thấy Jaegyeom đứng trước mặt, anh ta bỗng sững sờ, không thốt nên lời.
“Đứng ì ra đấy làm gì? Tránh qua một bên đi.”
Jaegyeom, vừa khéo léo cởi giày chỉ bằng chân, dùng cằm ra hiệu nhường đường. Jeongju vẫn chưa hết bàng hoàng nhưng cũng lẳng lặng tránh sang một bên, ánh mắt không rời khỏi người Jaegyeom, người đang cõng theo một “hành lý” trên lưng mà bước vào nhà.
“Mesani đâu rồi?”
“Hả? À… Thằng bé ngủ mất rồi, chắc đợi cậu lâu quá.”
Jeongju vẫn còn ngơ ngác, ánh mắt dần chuyển xuống “hành lý” trên lưng Jaegyeom, rồi đột nhiên lắp bắp.
“C-cái gì… Sao lại ra nông nỗi này?”
“Anh ta ngủ quên sau khi uống rượu. Tôi lay kiểu gì cũng không dậy nổi.”
Người mà Jaegyeom đang cõng trên lưng không ai khác ngoài Yoon Taehee.
Taehee khi nãy còn ngồi co ro trên bậc thềm cạnh quán, vậy mà chỉ chớp mắt đã ngủ gục ngay tại chỗ. Jaegyeom gọi mãi chẳng có phản ứng, thậm chí lắc mạnh cũng không thấy anh tỉnh. Bất đắc dĩ, cậu phải quay lại nhờ đồng đội giúp đỡ. Khi chứng kiến cảnh này, ai nấy đều kinh ngạc, nói rằng đây là lần đầu tiên họ thấy chủ nhiệm say đến mức này.
Từ trước đến nay, Yoon Taehee không phải là người uống rượu giỏi. Anh cũng rất ý thức về tửu lượng của mình nên luôn biết điểm dừng. Một sự cố như hôm nay chưa từng xảy ra trước đây. Anh chưa bao giờ uống quá chén, luôn tự đi về nhà trong trạng thái tỉnh táo, và ngày hôm sau vẫn xuất hiện một cách chỉn chu, gọn gàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Thì ra Chủ nhiệm của chúng ta cũng là con người. Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”
Kang Yibin không bỏ lỡ cơ hội, liền lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh Yoon Taehee ngủ gục.
“Uầy, cô ác thật đấy.” Pyo Jiho le lưỡi.
“Dạo này anh ấy bận quá. Chắc mệt mỏi lắm rồi.”
Pyo Jiho là người đầu tiên gọi taxi. May mắn là khu vực này nhộn nhịp nên xe đến rất nhanh. Tuy nhiên, khi đã đặt Yoon Taehee vào ghế sau, mọi người mới sực nhớ ra một vấn đề quan trọng.
“Có ai biết địa chỉ nhà Chủ nhiệm không?”
Không ai biết cả.
“Nhưng dù thế nào, cũng không thể bỏ mặc anh ấy ngoài đường.”
Dĩ nhiên, đối với Jaegyeom, việc Taehee bị bỏ lại trên phố hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu. Tuy nhiên, sau một hồi cân nhắc, cậu quyết định cõng theo “cục nợ” này về nhà. Dù sao thì nhà cậu cũng gần nhất, hơn nữa, cậu cũng vừa kiếm được một món hời nên lần này rộng lượng một chút cũng không sao.
Sau khi nghe sơ qua tình hình, Jeongju khẽ gật đầu.
“Anh ấy là khách, nhưng để nằm trên sofa thì có vẻ không thoải mái lắm… Hay để vào phòng tôi…”
Vừa nói đến đây, Jeongju bỗng khựng lại, mắt trợn tròn.
“A, chết rồi! Mesani đang ngủ trên giường của tôi mà?!”
“Không sao, cứ để anh ta ngủ trong phòng tôi là được.”
Jaegyeom lắc đầu, ra hiệu đừng đánh thức thằng bé. Cậu đi ngang qua phòng khách rồi tiến thẳng về phía phòng mình. Jeongju nhanh chóng chạy tới mở cửa và bật đèn.
Jaegyeom thẳng tay quăng “cục nợ” xuống giường.
Một người đàn ông trưởng thành khi ngủ say thật sự nặng đến mức đáng sợ.
“Dù sao thì… cũng may là anh ta không phải kiểu người phiền phức khi say.”
Jeongju nhìn Yoon Taehee đang bất động, buột miệng thốt lên một câu cảm thán. Lúc này, Jaegyeom cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, liền thở hắt ra một hơi dài. Trước tiên, phải cởi giày cho anh ta đã…
Trong lúc Jaegyeom loay hoay sắp xếp lại “hành lý”, Jeongju mang đến thêm chăn và gối.
“Jaegyeom, vậy cậu ngủ chung giường với Mesani đi.”
“Thế anh thì sao?”
“Tôi ngủ trên sofa cũng được. Cậu nằm đó thì không thoải mái đâu.”
“Không sao. Tôi chỉ trải chăn dưới đất rồi ngủ thôi.”
Nói xong, Jaegyeom hờ hững đắp chăn cho Yoon Taehee, nhấc đầu anh lên và kê gối. Góc độ có vẻ hơi lệch, trông chẳng thoải mái chút nào, nhưng cậu vẫn phủi tay hài lòng, như thể chẳng còn gì phải chỉnh sửa thêm nữa.
Cậu đón lấy chiếc chăn từ tay Jeongju. Dù Jeongju nhiều lần đề nghị nhường giường, Jaegyeom vẫn làm ngơ, chỉ lẳng lặng trải chăn ra sàn.
“Cậu chắc chứ?”
“Ừ. Anh cứ ngủ đi.”
Ngày trước, cậu vẫn thường ngủ dưới sàn như thế này. Thậm chí có những ngày chỉ nằm trên nền nhà trống trơn. Thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Dù gì thì cũng là cậu tự nguyện đưa Yoon Taehee về đây, không có lý do gì để Jeongju phải chịu thiệt thay. Sau một hồi tranh cãi, Jaegyeom cuối cùng cũng đuổi được Jeongju ra khỏi phòng.
Căn phòng dần chìm vào tĩnh lặng.
Trong màn đêm yên ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều. Jaegyeom bước đến gần giường, từng ngón tay thong thả cởi bỏ cúc áo. Ánh mắt cậu lướt qua gương mặt đang say ngủ trên giường mình.
Trông cứ như một bức tượng điêu khắc…
Những ngón tay đang cởi cúc dần chậm lại. Nhìn thấy một người khác, mà người đó lại là Yoon Taehee, nằm trên giường mình, cậu bỗng có cảm giác kỳ lạ khó tả.
Mới không lâu trước đây, hai người họ vẫn chỉ là những kẻ xa lạ. Một người là học sinh trung học, một người là thủ thư. Ấy vậy mà chỉ trong vòng một, hai tháng ngắn ngủi, cuộc sống của cậu đã thay đổi hoàn toàn, đến mức chính bản thân cũng khó mà tin nổi.
Dù mới quen biết chưa bao lâu, giữa hai người lại có những điều chỉ họ hiểu, những bí mật chỉ họ biết, những góc khuất trong lòng mà họ từng để lộ trước đối phương. Vậy mà ngay cả những đồng đội đã gắn bó với Yoon Taehee nhiều năm cũng không ai biết anh ta sống ở đâu.
‘Thật ra, có khi tất cả mọi người đều đã bị Kẻ ngốc lừa rồi cũng nên.’
Dù luôn hòa nhập cùng đồng đội một cách tự nhiên, Yoon Taehee chưa bao giờ tiết lộ nơi ở của mình. Anh là trung tâm của mọi sự chú ý, nhưng đồng thời cũng là kẻ cô độc nhất trong đám đông ấy. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, anh đứng giữa bóng tối ẩm ướt, gieo xuống một chiếc bóng đầy oán hận.
Anh nói rằng anh đã chờ đợi suốt mười năm. Trong suốt khoảng thời gian đó, liệu có giây phút nào anh quên đi mối hận của mình không? Dù chỉ trong khoảnh khắc nhỏ nhoi nhất? Nếu không…
Khi anh cụng ly với mọi người, khi hòa mình vào những cuộc trò chuyện vui vẻ, liệu lúc ấy… anh vẫn chỉ có một mình sao?
Bàn tay Jaegyeom đang cởi cúc áo dần buông xuống. Cậu im lặng nhìn người đang ngủ. Khuôn mặt ấy không để lộ bất cứ cảm xúc nào.
“…”
Kẻ ngốc là kẻ lừa dối người khác, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy hắn đáng thương hơn cả những kẻ đã bị hắn lừa?
Thật sự… đây là điều mà Jaegyeom không tài nào hiểu nổi.
***
Dưới ánh sáng lờ mờ của buổi bình minh, Yoon Taehee chầm chậm mở mắt. Dù vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ sâu, đôi mắt anh vẫn sắc bén và tỉnh táo.
Một trần nhà xa lạ. Một chiếc giường xa lạ. Một căn phòng xa lạ.
Lớp chăn đệm ôm lấy cơ thể anh mềm mại và ấm áp hơn thường lệ.
Yoon Taehee im lặng đảo mắt nhìn quanh, rồi từ từ ngồi dậy. Anh kéo chăn xuống, cúi mắt kiểm tra trang phục, vẫn nguyên vẹn như hôm qua. Khi cố nhớ lại những sự kiện đêm trước và quan sát căn phòng trong ánh sáng xanh nhạt của bình minh, ánh mắt anh dừng lại ở một góc nhất định. Ngay lập tức, anh khựng lại, đôi mắt thoáng mở to.
Tại sao mình lại ở đây?
Dưới sàn, ngay cạnh giường, Jaegyeom đang ngủ. Khác với anh, cậu mặc đồ thoải mái hơn, một chiếc áo phông rộng thùng thình và quần đùi. Cậu cuộn người, một chân vắt hờ lên chiếc chăn đã bị vo tròn lại, ngủ say sưa không chút phòng bị.
“…”
Chỉ đến lúc đó, Yoon Taehee mới ý thức được đây là đâu và chủ nhân của căn phòng xa lạ này là ai. Một số ký ức vụn vặt bắt đầu xâu chuỗi lại, linh hồn vất vưởng, Myeonsinrye, tiệc liên hoan, rượu…
Sau khi sắp xếp lại mọi chuyện, anh đưa tay lên day nhẹ trán.
“À… chết tiệt.”
Mình đúng là mất trí rồi. Dạo này không ngủ đủ giấc nên…
Không có cảm giác nặng đầu, chứng tỏ anh không uống quá nhiều. Chỉ là quá mệt mỏi, cộng thêm tác động của rượu nên đã ngủ quên. Nhận thức được bản thân đã lơ là dù chỉ trong giây lát khiến anh thấy khó chịu. Một sự bực bội lặng lẽ trào lên trong lồng ngực. Yoon Taehee nhắm mắt lại, cắn nhẹ môi dưới.
Căn phòng chìm trong sự yên lặng tuyệt đối.
Một lúc lâu sau, Yoon Taehee mới mở mắt. Anh nâng cổ tay xem giờ, 4:53 sáng. Ánh bình minh ngoài kia đang dần sáng hơn.
Anh rời khỏi giường và bước đến bên Jaegyeom.
Jaegyeom nằm nghiêng, quay lưng lại phía anh. Yoon Taehee vòng sang phía đối diện rồi quỳ xuống, chống một tay lên sàn, để ánh mắt ngang tầm với gương mặt cậu. Không chút e dè, anh lặng lẽ quan sát gương mặt đang ngủ say ấy.
Chờ đến 5 giờ, rồi sẽ rời đi.
“Bye, tôi đi đây.”
Anh thì thầm, giọng nhẹ tựa hơi thở.
Dĩ nhiên, một lời chào như vậy chẳng thể nào lọt vào tai người đang say giấc. Nhưng ngay lúc đó, Jaegyeom khẽ động đậy, trở mình rồi vô thức kéo áo lên.
Yoon Taehee, vốn đang theo dõi xem cậu có tỉnh hay không, bất giác bật cười.
Cậu ta có thói quen ngủ hở bụng sao?
Anh vẫn chống tay lên đầu, vô thức đưa tay kéo áo cậu xuống. Nhưng ngay khi ấy, ánh mắt anh khựng lại, bên sườn trái lộ ra một vết sẹo lớn.
“…”
Anh chậm rãi ngồi thẳng dậy. Đột nhiên, khuôn mặt trở nên vô cảm.
Ánh mắt anh chăm chú dừng lại trên vùng da đang lộ rõ dưới ánh sáng lờ mờ. Như bị cuốn hút bởi điều gì đó, Yoon Taehee lại đưa tay ra.
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng phẳng lì, không chút mỡ thừa. Hơi ấm từ da thịt dần truyền qua lòng bàn tay. Theo bản năng, anh khẽ di chuyển tay. Dưới những đầu ngón tay, anh có thể cảm nhận được những múi cơ săn chắc, dù hơi khô ráp nhưng vẫn có đường nét rõ ràng.
Anh cảm nhận được từng nhịp thở của Jaegyeom một cách trực tiếp.
Bàn tay vốn bất động bỗng chốc trượt dần sang một bên. Những ngón tay thon dài lướt nhẹ qua vết sẹo, chạm vào bề mặt gồ ghề của nó.
Nhưng có lẽ vì nhột, Jaegyeom khẽ co người lại, cánh tay giật nhẹ.
Yoon Taehee khựng lại trong thoáng chốc, rồi chậm rãi thu tay về.
Dưới ánh sáng trắng mờ của bình minh, anh lặng lẽ nhìn xuống lòng bàn tay mình.
“…”
Rồi anh ngẩng đầu lên.
Jaegyeom vẫn đang ngủ say, gương mặt yên bình, không chút phòng bị. Tiếng hít thở nhịp nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Yoon Taehee chống hai tay xuống sàn, cúi xuống quan sát gương mặt ấy kỹ hơn. Ngay cả trong ánh sáng nhàn nhạt của buổi sớm, đường nét khuôn mặt cậu vẫn rõ ràng.
Đột nhiên, một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên.
Không suy nghĩ, anh vươn tay ra.
Ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua phần tóc mái lòa xòa trước trán cậu. Nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm vào, đôi mày Jaegyeom khẽ co giật.
“…”
Lần đầu tiên, Yoon Taehee nín thở.
A, mình muốn tự tay lay cậu ta tỉnh dậy.
Dục vọng mơ hồ ấy, hình dạng của nó không rõ ràng, nhưng lại mang dáng dấp của sự điên cuồng.
Nó vừa tàn nhẫn, vừa dữ dội.
Muốn đánh thức cậu ấy khỏi giấc ngủ sâu mà không cần sự cho phép.
Muốn phá vỡ sự bình tĩnh ấy.
Dù là tiếng khóc hay tiếng cười, chỉ cần làm xáo trộn, chỉ cần đập vỡ nó, khiến nó trở nên hỗn loạn đến mức không còn là chính nó nữa…
Ngay khoảnh khắc nhận thức được hình dạng của cảm xúc này, đầu ngón tay Yoon Taehee khẽ run rẩy.
_____
Aaaa, sàm sỡ~