Hối Lỗi - Chương 10

#10

Tae-rok đã yêu cầu được yết kiến riêng nhà vua trước. Đó là một chuyện hiếm khi xảy ra. Nhà vua đã đồng ý và Tae-rok, người là em trai của nhà vua và nổi tiếng với biệt danh "Đại quân Máu lạnh" hơn là tước hiệu "Baek-an" vốn có của mình, đã rời đi sau một thời gian dài.
Ngày hôm sau, tin đồn về lệnh cấm kết hôn biến mất. Thay vào đó, có một mệnh lệnh được ban ra về việc chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức lễ thành hôn
của Lee Tae-rok.


Ngày lành tháng tốt cho thành hôn  của Tae-rok là vào mùa thu. Đã có những ngày tốt hơn, nhưng chúng lại rơi vào năm sau, và nhà vua đã chọn một ngày gần nhất với lý do rằng đã trì hoãn đủ lâu rồi.

Mùa thu. Thời gian quá gấp rút. Tuy nhiên, vì đây không phải là lần đầu tiên chọn ngày lành tháng tốt nên cả hoàng thất và gia đình của Nan-ok đều đã chuẩn bị đến một mức độ nào đó. Nhờ đó mà họ có thể tổ chức lễ thành hôn một cách nào đó, dù có hơi gấp gáp.
Trên hết, thái độ của Tae-rok và Nan-ok, những người chỉ cần chuẩn bị những thứ tối thiểu dù đây là
thành hôn của chính họ, đã giúp cho việc chuẩn bị.
 Gia lễ bắt đầu từ phủ
vương gia của Tae-rok và kết thúc tại nhà của Nan-ok, nơi tạm thời được gọi là phủ phu nhân. Trong cung, nhà vua đã cử một sứ giả  đại diện cho gia đình. Công chúa còn quá nhỏ và thế tử thì không thể ra khỏi cung. Người còn lại chỉ có Nan-young.
Nan-young mặc áo
hắc đoạn lĩnh (áo đen) trông có vẻ không thoải mái với chiếc mũ đội trên đầu và đôi hài đang đi. Dù vậy, cậu vẫn đứng khá chỉnh tề. Cả những người biết Nan-young và những người không biết đều nhìn Nan-young với vẻ đáng yêu.
('Không ngờ mọi người lại tổ chức
thành hôn nhanh chóng và đột ngột như vậy.')
Không giống như ánh mắt của những người khác, Nan-young đang bận tâm suy nghĩ về những điều trong lòng mình.
Đầu tiên cậu đã rất ngạc nhiên khi nghe nói lệnh cấm kết hôn đã bị hoãn lại. Và cậu lại càng ngạc nhiên hơn khi nghe nói ngày lành tháng tốt cho
thành hôn của thúc phụ đã được chọn. Tấm lòng bỗng cảm thấy xấu hổ vì đã vô duyên cớ lo lắng khi nghe nói thành hôn của thúc phụ đã bị hoãn lại đã theo gió cuốn đi, bỗng trở nên cô đơn một cách ảm đạm. Vậy chẳng phải từ giờ cậu sẽ thật sự khó gặp được thúc phụ sao? Cho dù cố gắng xua đi những suy nghĩ trẻ con và vô lý đó đến đâu, chúng vẫn không biến mất. Giống như vết dầu loang trên lụa, càng lau thì càng lan rộng ra.
('Có lẽ cháu vẫn còn quá nhỏ. Vậy nên thúc phụ mới đưa ra lựa chọn đó vì cháu....')
Hình ảnh Tae-rok đến phủ của cậu vào ngày ngày lành tháng tốt được chọn hiện lên trong đầu Nan-young đang buồn bã. Đôi môi của anh trong ký ức mấp máy.
Cháu trai vẫn còn quá nhỏ. Khuôn mặt lạnh lùng và thờ ơ như mọi khi của Tae-rok.
Trong tầm mắt đang cúi gằm của Nan-young hiện lên một đôi giày. Hài làm từ lụa đen. Lúc đó Nan-young mới ngẩng đầu lên. Chiếc áo hoắc
đoạn lĩnh lọt vào mắt cậu. Chiếc áo giống hệt như của cậu nhưng người mặc lại khác. Sau một hồi ngước nhìn, cậu đã chạm mắt với người đang liếc nhìn cậu.

('Lee Nan-young, cháu vẫn còn nhỏ.')
Ký ức của Nan-young nhanh chóng quay trở lại ngày cậu đối diện với Tae-rok.
Quay trở lại ngày cậu đối diện với Tae-rok, người tuyên bố rằng anh sẽ quyết định cuộc hôn phối của cậu theo ý anh và vào thời điểm anh muốn.

"Lee Nan-young, cháu vẫn còn nhỏ."
Tae-rok bước vào phủ của Nan-young và nói những lời đó sau một thời gian dài. Anh và cậu cách nhau mười ba tuổi. So với anh thì cậu vẫn còn quá nhỏ và mãi mãi chỉ là một đứa trẻ trong mắt anh. Vậy mà sao anh lại đột nhiên nói như vậy?
"Ít nhất thì ta nghĩ vậy...."
Tae-rok lẩm bẩm chậm rãi rồi khẽ vuốt ve bàn trà. Sau đó anh chợt ngẩng đầu lên. Dù chỉ là thoáng chốc, nhưng Nan-young hình như đã thấy mắt Tae-rok lóe lên một tia sắc bén.
"Nghe nói người ta cũng nhận bát tự của người sẽ trở thành hôn phối của cháu đấy."
"Hôn phối của cháu ạ?"
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy chuyện này. Mắt Nan-young mở to.
"Cháu có từng nói là cháu muốn ra khỏi cung sớm không?"
"A, không ạ!"
Nan-young là một Đại quân nhận được nhiều tình yêu, nhưng đồng thời cậu cũng rất cô đơn. Thật là một chuyện kỳ lạ. Rõ ràng có rất nhiều người yêu thương cậu, nhưng sao cậu vẫn luôn cô đơn? Sao cậu vẫn luôn đói khát? Giống như thể cậu đang chỉ hớp không khí chứ không được lấp đầy những gì mình thực sự cần và mong muốn.
Vậy nên cậu vẫn chưa có ý định rời khỏi cung và xa gia đình.
"Vậy thì có lẽ đó chỉ là một kế hoạch được vạch ra một cách tùy tiện thôi."
"Nhưng chẳng phải
hôn lễ của thế tử điện hạ phải diễn ra trước sao ạ?"
"Sau khi nhận bát tự thì họ sẽ từng bước thực hiện những việc cho cháu vào năm sau hoặc năm sau nữa."
"Nếu đó là những việc vì cháu thì chẳng phải cháu nên mong muốn nó sao ạ?"
Tae-rok nhìn Nan-young đang hoang mang hỏi lại rồi khẽ cười.
"Cháu biết rõ đấy chứ."
Biết cái gì?
Tuy nhiên, vì Tae-rok chỉ nói như một lời độc thoại nên Nan-young không thể hỏi lại.
"Thế tử điện hạ, hay nói cách khác là người cháu khác của ta, vẫn còn nhỏ, đúng không."
Đương nhiên Tae-rok chưa bao giờ nghĩ như vậy. Anh không hề quan tâm đến thế tử. Tae-rok, người luôn nhìn người khác như thể nhìn người dưng, đột nhiên lại lo lắng cho thế tử thì thật kỳ lạ. Đây chỉ là một cái cớ. Đằng sau nhiều lớp ngụy trang đó là Nan-young. Anh thừa nhận.
"Thúc phụ cháu vẫn còn búi tóc
건상투 (geon-sang-tu, búi tóc của người chưa kết hôn), cháu mà đã được đối xử như người lớn trước thì hơi sai trái."
Tae-rok chống khuỷu tay lên hai đầu gối và duỗi thẳng lưng. Anh ngạo mạn nhếch cằm và nở một nụ cười chế giễu đặc trưng rồi nói:
"Ta định kết hôn trước. Ta đã bẩm báo với bệ hạ rồi và đang bảo người ta chọn ngày lành tháng tốt."
"...Thậ, thật ạ?"
Nan-young luống cuống hỏi lại bằng giọng điệu trẻ con mà cậu vốn đang cố gắng sửa. Tae-rok cảm thấy một niềm tự hào kỳ lạ khó tả khi thấy Nan-young luống cuống. Giống như thể khoe một con thú hoang chỉ nghe lời mình.
Tae-rok nắm tay lại và chống cằm lên đó. Anh nhìn chằm chằm vào Nan-young rồi hỏi với vẻ chế giễu:
"Sao. Thúc phụ định kết hôn thì cháu buồn à?"
Buồn á? Nhờ Tae-rok hỏi mà Nan-young đã nhận ra cảm xúc mà cậu đang cảm thấy là gì.
Tae-rok hờ hững nói thêm:
"Ngay cả giữa những người bạn thân thiết nhất cũng có thể xảy ra những chuyện buồn, và ngay cả một con chó săn ngoan ngoãn nghe lời ta cũng chỉ khiến ta cảm thấy buồn khi nó chỉ nghe lời người khác, vậy nên việc cháu buồn khi thúc phụ mà cháu thích kết hôn là điều đương nhiên thôi. Hay là cháu không buồn sao? Vậy thì có lẽ ta mới là người nên buồn đấy...."
"Không ạ!"
"Không?"
"Không, không ạ! Không phải... không phải vậy ạ...."
Nan-young cuống quýt xua tay trước những lời trêu chọc của Tae-rok.
"...Cháu buồn ạ."
"Cái gì?"
"...Cháu buồn ạ. Chắc cháu sẽ không thể gặp người dễ dàng như trước được nữa, đúng không ạ?"
Dù sao thì anh cũng là một người lớn đàng hoàng và sẽ là người của người khác, nên cậu sẽ khó có thể đến chơi và gặp mặt thoải mái như bây giờ được nữa. Theo lời Tae-rok thì Nan-young đang cảm thấy buồn như thể cậu sắp mất đi một người bạn. Thực ra Tae-rok chính là bạn của cậu. Cậu chưa từng nói với ai, nhưng Nan-young luôn cô đơn. Dù có bao nhiêu cung nữ xung quanh cậu đi nữa thì cậu vẫn cảm thấy vậy.
Nhưng chỉ có Tae-rok là tìm đến cậu, chỉ cho cậu biết không chỉ võ nghệ mà còn cả những trò đùa, trở thành đối tượng để cậu gửi thư và người nhận thư của cậu. Cho phép cậu đến chơi ở một nơi mà người ta gọi là nhà
chứ không phải là cung điện, và trở thành một người mà cậu có thể mời.
Đối với Nan-young, Tae-rok không chỉ là một người thúc phụ.
"Cháu trai."
Nan-young
cảm thấy xấu hổ về cảm xúc của mình, không thể ngẩng đầu lên. Tae-rok gọi Nan-young lần nữa.
"Nan-young à."
Tae-rok nghĩ rằng tình huống này có chút buồn cười. Chẳng phải vậy sao. Nếu mối quan hệ, tuổi tác và giới tính của cả hai khác đi thì chẳng phải bây giờ anh sẽ giống như một người đàn ông sắp rời xa người yêu để hứa hẹn một tương lai với vị hôn thê sao. Thật là vô nghĩa. Tae-rok thừa nhận rằng đôi khi anh không còn là chính mình khi ở bên Nan-young.
"Lee Nan-young."
"Dạ...."
Nan-young trả lời bằng một giọng lí nhí. Tae-rok chống khuỷu tay lên bàn trà của Nan-young và nghiêng người về phía cậu.
"Mối quan hệ huyết thống thì làm sao có thể bị cắt đứt chỉ vì một cuộc hôn nhân chứ. Thật thất vọng khi cháu lại nghĩ rằng ta sẽ không bao giờ gặp lại cháu nữa vì chuyện này đấy."
Lúc đó Nan-young mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu ngấn lệ vì buồn bã. Tae-rok nhận ra rằng đôi mắt của Nan-young, mà anh nghĩ rằng chỉ to khi cậu còn nhỏ, vẫn to như vậy. Hình ảnh của anh lại một lần nữa phản chiếu trong đôi mắt đó.
"Người sẽ không gặp lại cháu sao ạ?"
Đó là những lời mà Tae-rok nói để an ủi và trêu chọc Nan-young. Dù vậy thì Tae-rok cũng thầm cười khẩy trong lòng. Anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc không gặp Nan-young hay gì cả.
"...Không ạ. Nhưng cháu không muốn trở thành gánh nặng cho người."
"Ta không nghĩ cháu là gánh nặng đâu. Hay là cháu sẽ cảm thấy ta là gánh nặng sau khi ta kết hôn?"
Nan-young vội vàng lắc đầu. Nụ cười mà Tae-rok nở ra với cậu dịu dàng đến mức không ai có thể nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau.
"Vậy thì chúng ta hứa nhé."
"Hứa ạ?"
"Ừ. Hứa đấy. Dù có trở nên phiền phức đến đâu."
Nghe đến đây Nan-young đã nhăn mặt như thể chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Tae-rok lặng lẽ cười trong lòng.
"Dù có cãi nhau hay ghét nhau đến đâu, cũng sẽ không bao giờ nói những lời như 'Đừng bao giờ gặp lại' hay biến mất."
Mình đang nói cái lời trẻ con gì thế này. Tae-rok tự giễu nhưng vẫn thì thầm. Không biết nữa, có lẽ mình đang dụ dỗ một đứa trẻ ngây thơ. Mình cũng đâu có nói những lời gây hại đâu.
"Vì đời mà, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra."
Nan-young nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy đang nhìn mình rồi gật đầu.
Dù sao thì câu trả lời cũng đã được định sẵn rồi. Ngay từ khi Tae-rok hỏi, câu trả lời của Nan-young đã nghiêng hẳn về một bên mà không có chỗ cho sự thay đổi.
Tae-rok chìa ngón út ra với Nan-young đang gật đầu.
"Chúng ta móc ngoéo ngón út nhé. Dân thường hay hứa hẹn kiểu này đấy."
Đây cũng là điều mà Tae-rok đã dạy cho cậu lần đầu tiên. Nếu không có Tae-rok thì cậu sẽ không biết hay làm những việc này mất. Nan-young khẽ cười và đưa ngón út nhỏ nhắn của cậu so với ngón tay của Tae-rok ra. Hai ngón tay móc vào nhau.

Tae-rok cúi đầu trước chiếc tráp , bên trong có dây  đỏ và dây xanh, hai sợi chỉ móc vào nhau như những ngón tay vừa nãy. Chiếc tráp sớm đã được chuyển đến cho Tae-rok. Tae-rok cầm chiếc tráp đến chỗ Nan-young. Đây là thứ tự mà Nan-young phải nhận.
"..."
Tae-rok nhìn Nan-young từ trên cao xuống rồi đưa chiếc tráp ra.
Trong chiếc tráp không chỉ có sợi chỉ đỏ và xanh mà còn có cả hôn thư. Đó là một tờ giấy có ghi bát tự của hai người sẽ trở thành vợ chồng. Nan-young không thể nhìn xuyên qua nắp tráp được trang trí bằng những con vịt uyên ương chạm khắc, nên cậu không biết bên trong có gì. Chỉ là khi cậu nhận lấy thì ngón tay Tae-rok đã trượt khỏi lòng bàn tay cậu và khiến cậu rùng mình. Vì tay của Tae-rok thô ráp hơn tay cậu rất nhiều.
Chiếc tráp từ tay Nan-young lại được chuyển cho người quản lý cung của Tae-rok. Người quản lý đặt chiếc tráp lên bàn .

Đây là hết rồi. Đây là tất cả. Giờ Tae-rok phải đến nhà của người sẽ trở thành vợ của anh. Tae-rok là người đầu tiên leo lên ngựa và Nan-young leo lên ngựa sau anh. Lưng của Tae-rok thì cứng rắn và lạnh lẽo. Nếu cậu không nhìn vào mắt anh thì cậu sẽ không bao giờ biết được Tae-rok đang nghĩ gì.
Nan-young ngơ ngác nhìn vào tấm lưng đó rồi đột nhiên nghĩ.
('thúc
phụ xa lạ và xa xăm quá.')
Có lẽ cậu đã tự mãn khi thầm nghĩ mình là người thân thiết nhất với thúc phụ trong cung. Có lẽ cậu đang cay đắng vì đã quá kiêu ngạo. Nan-young tự nhủ rằng tất cả là do cậu, đó là bài học vì đã không khiêm tốn và siết chặt dây cương.

Đoàn người đến nhà của Min Nan-ok. Thứ tự của lễ Nạp Thái (납채) được tiến hành. Nan-young phải chứng kiến tất cả các quá trình của lễ Nạp Thái và báo cáo kết quả. Nan-young đọc vai trò mà cậu phải thực hiện trong lễ thành hôn này và kết quả tương ứng với giọng nói run rẩy.
Giá mà mọi chuyện chỉ có vậy thôi thì tốt, nhưng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu. Vương thất phải trao tặng lễ vật , và sau nhiều lần đi lại giữa hai nhà, Tae-rok phải trao ngỗng và cầu mong cuộc sống vợ chồng hòa thuận.

(Nạp Thái là nghi lễ mà nhà trai mang sính lễ đến nhà gái và thông báo về việc kết hôn)

.
Thật mịt mờ. Nan-young cảm thấy choáng váng. Đây là một hành trình quá dài đối với Nan-young. Lúc đó Nan-young mới hiểu ra tại sao Tae-rok lại bảo cậu vẫn còn nhỏ.
Đương nhiên Tae-rok không chỉ bảo cậu còn nhỏ chỉ vì những thủ tục rắc rối này.
Có lẽ lý do mà Tae-rok bảo cậu quá nhỏ là vì lễ Đông Lao .
Đêm tối. Mười quân sĩ cầm đuốc đi trên đường. Hai người lính cầm kiếm mặc áo  đen hộ tống cùng với mười quân lính dẫn đường. Ngoài ra còn có nhiều người khác cùng nhau hộ tống con đường này. Đó là con đường từ nhà vợ đến In
-heon Cung, nơi Tae-rok sinh sống.
Tae-rok đội mũ
복두 (bok-du) và mặc triều phụ (gong-bok). Vẻ mặt của anh khi cưỡi ngựa lạnh lùng đến mức khó ai có thể coi anh là chú rể.
Đoàn người của nhà vợ đi theo phía sau đông gấp đôi. Tae-rok từ từ liếc mắt xuống nhìn đứa cháu trai nhỏ của mình, người đồng hành với anh và đóng vai trò là sứ giả trong suốt cả ngày hôm nay.
('Chắc sẽ ốm mất.')
Đây là một hành trình dài. Ngay cả Tae-rok cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Lý do mà Tae-rok mệt mỏi chắc là do mệt mỏi về tinh thần hơn là mệt mỏi về thể xác, nhưng Nan-young chắc chắn sẽ cảm thấy mệt mỏi về thể chất.
Tae-rok xoa cằm. Anh không thể nào tưởng tượng được Nan-young có thể hoàn thành quá trình này. Anh có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Nan-young gật gù ngủ gật khi cưỡi ngựa. Rồi anh khẽ cười. Anh chợt nhận ra đây là lần đầu tiên anh cười trong ngày hôm nay.
Cuối cùng Tae-rok cũng đến được In- heon Cung và xuống ngựa. Dù đã muộn nhưng mọi người vẫn trở nên bận rộn vì những việc sắp tới. Trong lúc bận rộn, đêm đã khuya. Nan-young đã cố gắng hết sức, nhưng trong mắt người khác thì cậu đang xuống ngựa với những động tác chậm chạp.
"Cháu trai."
Tae-rok đỡ lấy cậu và bế bổng cậu xuống. Đôi mắt ngạc nhiên của Nan-young mở to.
"Cháu vất vả rồi."
"A... thưa thúc phụ. Cháu xin chúc mừng hôn sự của người."
"Về đi."
Tae-rok nghiêm giọng ra lệnh. Lời chúc mừng bị cắt ngang.
"Về đi. Từ giờ cháu không cần phải làm gì nữa đâu."
Không hiểu sao Tae-rok lại có vẻ như đang đuổi cậu đi…. Nan-young bối rối và bắt đầu nấc cụt. Một phần là do mệt mỏi và lạnh nữa.
"Mai gặp lại."
Tae-rok đẩy Nan-young ra. Nan-young vô thức bị đẩy đi. Một trong những
thái giám đi cùng hộ tống cậu đi. Dù không biết ai đang đưa mình đi, cậu vẫn ngoái đầu nhìn lại, nhưng cậu thậm chí không thể nhìn thấy bóng dáng của Tae-rok trong ánh đuốc chập chờn và bóng tối.
Cậu cảm nhận rõ ràng rằng mình đang rời xa…. Nan-young bỗng muốn khóc. Một trái tim trẻ con và đơn thuần không muốn bị tước đoạt đi những gì mình thích đôi khi lại thật thà đến mức khiến chính cậu phải bối rối.


Tae-rok bước vào nội thất. Nan-ok đã ở bên trong rồi. Tae-rok đi đến vị trí của mình. Nan-ok cúi đầu hai lần trước và Tae-rok đáp lễ lại.
"Mang lên đi."
Theo lời của Tae-rok, người hầu bước vào và bày tiệc rượu. Hợp Hoan Tửu  được rót đầy vào chén ngọc.
Họ phải uống như vậy ba lần, và người hầu phải luôn có mặt bên cạnh. Tuy nhiên, người hầu đã quá bối rối trước vẻ mặt bất động của cặp vợ chồng nên không dám ngẩng đầu lên.
"Ngươi có thể ra ngoài cũng được."
"Điện hạ."
"Ta sẽ tự lo liệu, ngươi có thể trốn ở đâu đó để giết thời gian cũng được, cút đi."
Sợ hãi trước giọng nói lạnh lẽo, người hầu đã bỏ chạy.
Ngay khi quay lưng lại với cửa giấy lùa, điều đầu tiên mà người hầu nghĩ đến là cuộc hôn nhân này liệu có ổn không, và một nỗi sợ hãi ập đến với anh.
Tuy nhiên, cặp vợ chồng trong phòng lại không hề hấn gì. Hai người, những người có tâm hồn giống nhau chứ không phải vẻ ngoài, im lặng nhìn vào chén rượu trước mặt.
Một lúc sau, Tae-rok lên tiếng trước.
"Ta nghe nói phu nhân đã bảo người ta thu thập bát tự cho người sẽ trở thành vợ của heon
shin Đại quân."
"..."
"Ta không biết làm thế nào mà việc này lại khiến cho cuộc hôn nhân mà ta đã trì hoãn lại phải diễn ra sớm hơn."
Tae-rok hỏi bằng một giọng điệu đặc trưng. Đó là một câu hỏi như một lời độc thoại.
Sau khi Tae-rok nói xong, cả hai người đều im lặng uống cạn chén rượu. Người rót rượu vào chén trống không là Tae-rok. Anh rót vào chén của phu nhân và của mình, và cả hai người đều ăn một miếng thịt đầu heo luộc lạnh. Nan-ok đặt đũa xuống và trả lời.
"Dù sao thì hôn nhân cũng là chuyện sớm muộn gì cũng phải xảy ra. Điều mà tiểu
nữ muốn là khiến ngài mắc nợ ta."
"Mắc nợ à.... ngươi định đòi lại bằng cách nào?"
Và lại một chén nữa.
Người rót đầy chén vừa hết là Nan-ok. Sau khi uống chén thứ ba này thì Hợp Hoan Tửu  của cả hai sẽ kết thúc. Nan-ok ăn thêm một miếng thịt đầu heo rồi trả lời.
"Điện hạ thường xuyên qua lại nước lớn
với tư cách là sứ thần. Tiểu nữ cũng muốn đi cùng ngài đến đó."
"Ừ thì ta
nhớ là ngươi cũng đã từng đến đó rồi mà."
"Không. Ý ta là muốn đi mãi mãi."
"Mãi mãi?"
"Tiểu
nữ tin tưởng và phụng sự một người ở trên trời cao. Tiểu nữ muốn học hành vì người đó và cống hiến quãng đời còn lại của mình cho người đó."
"Vậy tức là ngươi đang nói với ta rằng ngươi tin vào một người còn cao hơn cả bệ hạ trong khi bệ hạ vẫn còn trị vì sao. Chẳng lẽ ngươi tin vào Thượng Đế
sao."
"thượng
đế thì vẫn là thượng đế, nhưng không phải là Ngọc Hoàng Thượng Đế. Chỉ là để có được kiến thức mà ta muốn thì tiểu nữ không được ngủ với đàn ông, ta muốn nhờ ngài chuyện đó."
"Ta
nghi ngờ rằng phu nhân có thực sự biết mình đang nói gì không đấy. Hay là ngươi đã say rồi?"
"Tiểu
nữ
chưa bao giờ tỉnh táo hơn thế."
Tae-rok chống cằm và lặng lẽ xoa xoa.

Bình luận
soulmate50s
soulmate50sChương 10
Truyện chữ bộ này hay hơn bản manhwa, manhwa tình tiết cứ cụt kiểu gì ấy :(
Trả lời·17 giờ trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo