Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Chương 11
Thực tế, Tae-rok biết cái "niềm tin" mà Nan-ok đang nói đến là gì. Dù không nhiều, nhưng anh đã từng gặp những người khẳng định rằng họ có thứ "niềm tin" đó. Họ không kết hôn, không sinh con, mà dâng hiến cả đời chỉ để theo đuổi niềm tin của mình. Trong số phụ nữ cũng có những người như vậy sao?
"Hãy nói với mọi người rằng ta đã biến mất. Ngài có thể nói rằng ta đã bỏ trốn, hoặc thậm chí đã chết, thì càng tốt."
"Gia đình phu nhân có biết chuyện này không?"
"Ta không nghĩ là có thể giấu giếm chuyện này mãi mãi…"
Min Nan-ok mỉm cười.
"Ngược lại, nếu họ biết, chẳng phải sẽ tốt cho ngài hơn sao? Nếu ngài nói rằng ngài không biết gì, rằng ngài đã bị phản bội, thì phụ thân ta sẽ làm bất cứ điều gì ngài yêu cầu để bảo vệ gia tộc của ta."
"Ha…"
Tae-rok khẽ cười. Đây là một buổi nói chuyện cần một ly rượu mạnh hơn là thứ rượu hợp cẩn ngọt ngào này. Anh khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô nói tiếp.
"Có rất nhiều người có thể thay thế ta."
"Ta sẽ trở thành kẻ ba lần thất bại trong hôn nhân. Ngươi không nghĩ đến danh dự của ta sao?"
"Đại quân."
Min Nan-ok lắc đầu.
"Chẳng phải đó là điều ngài mong muốn sao?"
"Ta không hiểu tại sao ngươi lại nghĩ, rằng ta lại mong muốn mình bị ô danh."
"Không phải lỗi của ngài, nên ngài sẽ không bị ô danh, mà thậm chí có thể nhận được một chút thương cảm."
Vì anh ghét sự thương cảm hơn cả ô danh, Tae-rok nhìn Nan-ok chằm chằm. Ánh mắt cảnh cáo rằng cô nên cẩn thận trước khi nói bất cứ điều gì. Dưới ánh mắt đó, ngay cả Nan-ok - đã chuẩn bị từ lâu và sẵn sàng cho mọi chuyện, cũng tê dại cả chân tay. Cô căng thẳng nắm chặt lấy vạt váy nhiều lớp, rồi tiếp tục nói những lời đã chuẩn bị. Thực tế, việc Tae-rok không mong muốn cuộc hôn nhân này chỉ là một suy đoán đầy tính may rủi của Nan-ok, vì vậy, ở đây cô có thể có được tất cả, hoặc mất tất cả.
"Ta là người đầu tiên cùng ngài uống rượu hợp cẩn. Sau khi ta biến mất, ngài có thể nói, rằng ngài không muốn mất thêm một người vợ nào nữa. Vậy thì sẽ không ai dám đưa sính lễ đến làm phiền ngài."
Một sự im lặng chết chóc bao trùm lấy căn phòng.
Cuối cùng, Tae-rok cũng lên tiếng
"Ngươi dũng cảm, nhưng cũng thật liều lĩnh. Ta đoán ngươi phải tin tưởng phần nào rằng ta sẽ chấp nhận lời đề nghị này, nên mới nói ra những lời này. Nhưng ta không biết ngươi lấy đâu ra cơ sở đó."
"Ta chỉ tin tưởng và cầu nguyện thôi."
Tae-rok không biết cầu nguyện là gì, anh cũng không quan tâm. Anh không tin vào những thứ không có thật. Quốc gia này được xây dựng trên nền tảng của lý trí, để chứng minh và giải thích những điều không có thật.
"Ngay cả khi lợi ích của ta và phu nhân trùng khớp, ta cũng không thể ngay lập tức lên đường đi sứ được. Phải mất vài năm nữa thì phái đoàn mới được thành lập."
"Trong thời gian đó, ta sẽ làm những gì ngài mong muốn. Nếu có tin tức gì về Heonwi Đại quân, ta sẽ báo cho ngài ngay lập tức…"
"Tại sao ngươi lại nhất quyết nhắc đến cháu trai của ta, ta cần phải nghe lời giải thích về điều đó trước đã."
Không hiểu sao đầu anh lại đau nhức. Không phải là nói chuyện với Nan-young, mà chỉ cần chủ đề về cậu được nhắc đến thôi, là anh đã thấy đau đầu rồi. Tae-rok nhíu mày, nhắm mắt lại rồi trừng mắt nhìn Nan-ok. Nan-ok ngược lại hỏi lại.
"Chẳng phải ngài ấy là người duy nhất ngài yêu quý sao?"
Vị Đại quân cô đơn, không vợ không con, chỉ có một người duy nhất để yêu quý.
Hình như tin đồn đã lan truyền khắp cung, thậm chí vượt qua cả những bức tường thành để đến với thế gian. Có lẽ nó đã lan rộng hơn trên khắp các con phố nơi các gia đình quý tộc tụ tập. Hoặc có lẽ, quy mô của nó vẫn như vậy, chỉ là anh không nhận ra rằng nó đã trở nên lớn đến thế.
Nhưng điều khiến Tae-rok khó chịu không phải là sự thật hay sai trái của tin đồn, mà là sự tồn tại của những kẻ nhiều chuyện dám nhắc đến Lee Nan-young như vậy.
"Có rất nhiều gia tộc muốn kết thông gia với hoàng thất thông qua việc kết nối với Heonwi Đại quân. Đặc biệt là vì không có tin đồn xấu nào về Heonwi Đại quân cả."
"Dù những kẻ nhiều chuyện kia có thích đồn thổi đến đâu, thì việc bàn tán về tông thân cũng phải trả giá bằng cả mạng sống đấy."
"Chẳng phải vì việc trở thành thông gia với Đại quân còn đáng giá hơn cả mạng sống sao?"
Tae-rok cười bực bội. Nan-ok biết, chỉ cần như vậy là đủ để có được câu trả lời.
Tae-rok sẽ chấp nhận giao dịch của cô.
Người ta nói rằng Tae-rok và Nan-ok đã vào cung. Nan-young và Thế tử cũng cùng tham gia buổi ra mắt các bậc trưởng bối, bao gồm cả bệ hạ. Đó là một cuộc gặp gỡ gia đình.
Cảm thấy bực bội vì đã cố gắng quá nhiều, Nan-young buồn bã, bởi ngay cả việc cơ thể hôm nay tràn đầy năng lượng đến lạ thường, như thể cố tình chống đối cậu, cũng nằm ngoài tầm kiểm soát. Mãi đến khi thái giám giúp cậu mặc triều phục gọi đến ba lần, cậu mới giật mình nhận ra mình đang được gọi.
"Đại quân có chỗ nào không khỏe ạ?"
"…Không."
Nan-young lắc đầu. Biểu cảm lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt của thái giám Shim-eung.
Nan-young đang im lặng bỗng hỏi Shim-eung.
"Người trong nhà cũng có thể ghen tị với nhau sao?"
"Người trong nhà ạ?"
"Ta chẳng có bạn bè gì cả…"
"Nếu ngài nói rõ hơn một chút, tiểu nhân sẽ dễ hiểu hơn ạ…"
Thật khó để nói ra những điều xấu hổ này. Dù biết rằng, ngay cả việc xấu hổ cũng đã là sai lầm rồi, Nan-young vẫn ngập ngừng mở lời.
"Ta mong thúc phụ không cô đơn. Vì là thúc phụ nên ta muốn người hạnh phúc… Nhưng sau khi hôn lễ kết thúc, ta lại cảm thấy thật khó để có thể thân thiết như trước nữa, thật xa cách và cô đơn…"
Cậu càng có lỗi hơn khi hỏi Shim-eung những điều này, vì Shim-eung hiếm khi có cơ hội lập gia đình. Tất nhiên, có những trường hợp nhận con nuôi, nhưng không có mối liên hệ trực tiếp nào về mặt huyết thống. Nan-young hơi ghê tởm sự vô tâm và ích kỷ của mình.
Tuy nhiên, Shim-eung đã cố gắng hết sức để giải thích cho vị Đại quân trẻ tuổi, mà ông đã nuôi nấng.
"Chắc ngài cũng biết tiểu nhân đã bị chó cắn và trở thành thái giám chứ ạ?"
"Ừm."
"Trước đó, tiểu nhân thường chơi đá cầu, đánh trận giả, chơi ô quan… với bạn bè trong làng. Nhưng tiểu nhân lại không có tính cách hòa đồng, nên không có nhiều bạn bè. Trong số đó có một người bạn thân nhất, người có thể chơi với tất cả mọi người trong làng."
"Ừm. Rồi sao nữa?"
"Tiểu nhân buồn khi nghe tin người đó chơi với người khác mà không có tiểu nhân."
"…Thật sao?"
"Vâng. Thật đấy ạ. Đặc biệt là khi tiểu nhân bị chó cắn, thập tử nhất sinh tỉnh lại, tiểu nhân càng cảm thấy xa cách hơn. Tiểu nhân đã may mắn sống sót, trở thành thái giám, được hầu hạ Đại quân, đó là một vinh dự lớn, nhưng trước khi vào cung, trong khi tiểu nhân đang đau ốm, người bạn đó đã có những người bạn chơi thân và thường xuyên hơn, và điều đó khiến tiểu nhân cảm thấy như bị phản bội vậy."
"…Không đến mức đó đâu. Ta không nghĩ là bị phản bội."
Thái giám lặng lẽ mỉm cười. ông hiểu được cảm xúc của Đại quân. Cậu thật đáng khen, cố gắng không ghen tị, tự dằn vặt bản thân.
"Ngay cả bạn bè cũng có thể có những cảm xúc như vậy. Càng thân thiết thì đôi khi càng buồn, thất vọng, rồi lại làm lành với nhau. Tiểu nhân dám nói rằng, đó là cách con người ta trưởng thành."
Đặc biệt, Nan-young lớn lên trong cung điện này, nơi không có bạn bè, lại càng không có ai cùng tuổi, thì Thúc phụ có ý nghĩa lớn đến nhường nào. Shim-eung tiếc cho Nan-young vì người đó lại là Lee Tae-rok - vị Đại quân máu lạnh, nhưng ông chấp nhận sự bất khả kháng và chân thành khuyên nhủ.
Nan-young mân mê các ngón tay của mình, rồi cuối cùng hỏi , giọng lớn hơn một chút.
"Vậy thì khi lớn lên, mọi thứ sẽ bớt đi chứ ?"
"Đương nhiên rồi, Đại quân."
Rồi Nan-young có thể có bạn bè, có thể có hôn ước. Vậy thì những cảm xúc này sẽ nhanh chóng biến mất như những kỷ niệm thời thơ ấu.
Shim-eung cười hiền hậu như một người ông. Lúc đó Nan-young mới mỉm cười một chút.
"Nếu Thúc phụ biết ta như thế này, ngài ấy có nghĩ ta là một thằng ngốc không?"
Không lẽ ngài ấy lại nghĩ như vậy về cháu trai mình… Người đó có thể là một người như vậy, nhưng ngài ấy vẫn yêu quý Nan-young mà, thật sự ngài ấy sẽ nghĩ như vậy sao. Dù không chắc chắn lắm, thái giám vẫn gật đầu.
"Chỉ cần ngài đến chúc mừng ngài ấy thật chân thành là được ạ."
Nan-young cười tươi.
Trên đường đến Đại phi điện, cậu đã gặp Thế tử. Thế tử vẫy tay với Nan-young. Chỉ có hai người họ, thái độ trở nên thoải mái hơn hẳn. Nan-young cũng vội vã bước nhanh đến chỗ Thế tử.
"Ô ô. Đừng có chạy."
Thế tử đã lớn hơn rất nhiều, ngăn cản đứa em trai ốm yếu của mình. Ngài cũng có một cô em gái nhỏ, nhưng dù sao cô bé cũng là Quận chúa, khó có thể gặp gỡ, nên càng lớn lên, Thế tử càng coi Nan-young là người đặc biệt hơn. Mỗi khi nhớ lại chuyện ngài đã từng ghen tị với Nan-young, nói rằng "Thúc phụ cũng thích đệ đấy", ngài lại đạp chăn bôm bốp, vì cảm thấy mình thật trẻ con.
"Bái kiến Điện hạ."
"Ừ. Khoảng thời gian qua đệ vẫn khỏe chứ. Ta đã nghe nói đệ đã đến lễ gia quan hôm qua. Đệ đã làm tốt chứ?"
"Vâng ạ. Đệ đã làm tốt."
Nan-young cười tươi. Thế tử nhìn Nan-young trìu mến rồi vỗ vai cậu. Nan-young có vẻ hơi ngại ngùng trước cử chỉ đó. Có lẽ là vì thời gian họ xa cách nhau quá lâu. Thế tử buồn bã mỉm cười, rồi khen ngợi cậu để động viên.
"Ta không thể tin được rằng đệ đã lớn đến mức có thể làm được cả việc công vụ rồi."
"Điện hạ… vẫn khỏe chứ ạ?"
"Chỉ có hai chúng ta, đệ có thể gọi ta là huynh mà. Ừm. Ta không biết đệ muốn hỏi gì về chuyện khỏe hay không khỏe."
Nan-young nhìn xung quanh rồi ghé sát vào tai Thế tử, thì thầm.
"Hôn lễ của Thế tử phi đã bị hoãn lại… Chắc là huynh đã rất mong chờ…"
Nan-young vô cớ cảm thấy có lỗi về chuyện đó. Thật ra cậu không cần phải như vậy. Có lẽ đó là cảm giác tội lỗi vì cậu chỉ nghĩ đến Thúc phụ quá nhiều, không có một thái độ đúng đắn với tư cách là một đứa em trai.
"À à, không sao đâu. Ngược lại, có lẽ ta có duyên gặp gỡ người thực sự là định mệnh của mình. Có lẽ người định mệnh của ta lúc đó vẫn chưa đến tuổi tham gia tuyển chọn."
Thế tử đáp lại khá trơ trẽn.
"Có lẽ kỳ tuyển chọn tới, ta và đệ sẽ có song hỷ lâm môn đấy."
Nan-young chỉ cười nhạt trước những lời nói vui vẻ của Thế tử.
Đại quân Phu nhân sẽ đến Đại điện và Trung cung điện trước. Nhận lời chỉ bảo từ bệ hạ và chào hỏi Trung điện. Bệ hạ đã nói, rằng sau đó sẽ thật tốt nếu tất cả mọi người cùng nhau ra khỏi cung và chào hỏi nhau.
Đó là lý do tại sao Nan-young, người không có vai trò gì trong quá trình này, lại phải đợi ở Đại phi điện.
"Lâu lắm rồi mới có một tin vui như thế này kể từ khi Công chúa ra đời. Thật tốt khi cả gia đình có thể tụ tập đông đủ như thế này."
Đại phi nhìn các cháu của mình với ánh mắt ấm áp, ban những lời chúc tốt đẹp, nụ cười hiền hậu. Nan-young có một biểu cảm khó tả, vừa cười vừa khóc.
Chỉ là Nan-young đang thất thần mà thôi.
Như để đánh thức Nan-young, cậu nghe thấy tiếng bệ hạ và Trung điện đến. Cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, cho đến khi cậu nghe thấy tiếng Đại quân Phu nhân và Đại quân đến, cậu giật mình như bị dội một gáo nước lạnh vào người. Nan-young siết chặt nắm đấm. Trong lúc thất thần, cậu đã suy nghĩ xem nên nói những lời chúc mừng nào với Thúc phụ và người vừa kết hôn với ngài. Nhưng khi nhớ ra được vài lời, đầu óc cậu lại trở nên trống rỗng.
Mọi âm thanh đều vang vọng, như thể một đàn ong lớn đang bay đến, che kín tai cậu.
Hợp môn mở ra…. người phụ nữ kia xa lạ, đến mức cậu không thể tin đó là người phụ nữ mà cậu đã nhìn thấy lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Cậu tự hỏi tại sao lại như vậy, hóa ra là vì người phụ nữ kia đã búi tóc. Và ngạc nhiên thay, cô ấy có một bầu không khí tương tự như Thúc phụ.
"Bái kiến Đại phi nương nương."
Giọng nói của Tae-rok vọng lại như tiếng vọng lớn trong một ngọn núi phủ đầy sương mù. Nan-young nhìn mọi chuyện xảy ra, như thể đang xem một giấc mơ.
Cặp vợ chồng mới trông giống như anh em ruột. Trên đường trở về cung, Nan-young đã nghe kể về những chuyện sẽ xảy ra vào đêm khuya sau khi anh rời đi. Đó là một lời giải thích vừa mơ hồ vừa trần trụi. Nhưng cậu không thể tưởng tượng ra đó là chuyện gì chỉ bằng lời nói. Vì đó là một chuyện không tồn tại trong thế giới của Nan-young. Đó là một sự kiện.
Đột nhiên, Tae-rok và Nan-young chạm mắt nhau.
"……"
Tae-rok lặng lẽ nhìn cậu, như thể đang nói. ‘đang để tâm trí ở đâu vậy?’
Không hiểu sao, mặt cậu nóng bừng lên. Như thể cậu đang cảm nhận được những lời giải thích về "sự kiện" xảy ra đêm qua bằng cơ thể, chứ không phải bằng đầu óc, cậu vẫn không hiểu, nhưng mặt cậu lại nóng ran.
"Mong hai con sống hạnh phúc, tôn trọng và yêu thương nhau, trở thành một cặp vợ chồng gương mẫu."
Tae-rok nghe những lời chúc tốt đẹp của Đại phi mà bỏ ngoài tai.
Dù sao thì vợ anh cũng sẽ như vậy thôi.
Đêm qua, không có chuyện gì xảy ra với họ cả. Nan-ok tự mình xõa tóc, còn Tae-rok thì rạch một đường vào đùi để lấy máu. Chén rượu hợp cẩn cuối cùng không ai uống. Rượu hợp cẩn và máu của Tae-rok hòa vào nhau làm ướt đẫm chiếc chăn gấm, và cặp vợ chồng lạnh lùng, chỉ có thể yêu hoặc ghét nhau, đã kết thúc đêm tân hôn.
Hai người quay lưng lại với nhau, cố gắng đi vào giấc ngủ, nhưng khi tất cả lính canh đã ngủ say, Tae-rok đi ra ngoài. Anh chỉ đánh thức Sa On, cưỡi ngựa chạy trên con đường rạng sáng đến khu nhà nghỉ thuộc sở hữu của anh, rồi trở về khi mặt trời mọc. Đó là tất cả. Điều mà anh nghĩ đến trong khi dầm mình trong sương sớm, thật trùng hợp thay, lại là Nan-young.
Khi anh nhớ lại hình ảnh Nan-young mặc áo bào đen, đứng đó để thực hiện công vụ, anh không khỏi bật cười. Thằng bé con chưa biết chuyện gì xảy ra… Sao lại lớn nhanh như vậy chứ. Anh có hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau. Vẫn còn trẻ con thế, mà trông lớn đến thế này rồi sao?
'Đến cả đêm tân hôn mà ngài vẫn nghĩ đến Đại quân thì có quá đáng không ạ? Đại quân Phu nhân sẽ buồn đấy.'
Sa On, mang rượu hợp cẩn đến và một bình rượu gạo, đã ngà ngà say, lẩm bẩm. Tae-rok không đáp lời, thay vào đó anh nghĩ, rằng cô ta chắc cũng đang nghĩ về một vị thần nào đó trước khi đi ngủ. Dù sao thì họ cũng kết hôn mà không có tình cảm, chỉ vì có lợi ích chung.
Khi trở về, Tae-rok hỏi Nan-ok - đang lờ mờ tỉnh giấc:
'Vị Thượng đế mà ngươi tin là nam hay nữ?'
'……'
Nan-ok ban đầu có vẻ khó hiểu, rồi đáp bằng giọng khàn khàn:
'Ngài ấy đã tạo ra chúng ta theo hình ảnh của ngài ấy.'