#9
Nan-young cảm thấy có gì đó quen thuộc nên nhìn chằm chằm vào thúc phụ. Tae-rok khép sách lại trước ánh mắt đó.
"Sao vậy. Tại cách nói chuyện khác nên thấy lạ à?"
Ừm. Đúng là tại cách nói chuyện.
Có phải là vì cách nói chuyện hay là thật sự như vậy, Tae-rok trông có vẻ không vui.
"Ngay khi ra khỏi cung, ta đã tự nhủ rằng ta sẽ chỉ sống theo ý mình trong cung của ta thôi. Đây cũng không phải là cung, mà cũng không có ai để mà ta phải thể hiện, nếu ta cứ đối xử thoải mái như một người thúc phụ bình thường thì không biết cháu, người nhỏ tuổi hơn ta nhưng lại nghiêm khắc hơn cả ta, có phật ý không đây."
"A, không ạ! Cháu không sao ạ! Cứ như thúc phụ và cháu... như ở nhà quý tộc bình thường... Cháu thích như vậy ạ."
Tae-rok ném cuốn sách sang một bên như thể vứt nó đi. Nan-young cũng đưa mắt nhìn bìa sách rồi lại bị kéo lại bởi bàn tay đang nâng cằm cậu lên.
"Nếu có cơ hội, có lẽ cũng nên để lại một vết sẹo trên mặt cháu thì hơn."
"Sẹo ạ? Sao người đột nhiên lại nói vậy ạ?"
"Theo ta thấy thì cháu chỉ là một đứa trẻ non nớt và mềm yếu, ta không hiểu vì sao người khác cứ bảo cháu đáng yêu và xinh đẹp."
"...Vậy những người khác thấy như vậy thì không được sao ạ? Không tốt ạ?"
"Một Đại quân quyến rũ thì cũng không tốt lắm đâu."
"Tại sao ạ? Thúc phụ cũng quyến rũ mà. Người đã từng không tốt ạ?"
Tae-rok đang định nói gì đó thì nghẹn lời. Vì câu hỏi ngây thơ của Nan-young.
Quyến rũ á? Cái gì cơ? Tae-rok suýt chút nữa đã hỏi lại bằng một giọng điệu ngu ngốc mà anh ghét nhất.
"Người nam tính... lại cao lớn đẹp trai... lại bắn cung giỏi nữa..."
"A. Thôi đi."
Tae-rok nhắm nghiền mắt lại và buông tay đang giữ cằm Nan-young ra.
"Đó là những lời mà những kẻ nịnh bợ mới nói để lấy lòng ta, không phải những lời mà cháu nên nói với ta. Nghe sến súa và không dễ chịu chút nào."
"Những người muốn lấy lòng thúc phụ mới nói những lời đó ạ? Nghe còn kỳ lạ hơn đấy ạ."
Nan-young có vẻ thật sự không hiểu.
"Đàn ông cũng nói những lời đó sao?"
"Vừa nãy cháu cũng nói mà... Không, không phải."
Nếu giải thích thì Nan-young, người có vẻ cố chấp với những gì cậu muốn biết, có lẽ sẽ bắt bẻ đến cùng những lời như "huyết thống và người ngoài thì khác nhau." Điều đáng lo ngại hơn là cậu sẽ đi chệch hướng và hỏi đến những chuyện như đàn ông và đàn ông, hoặc phụ nữ và đàn ông cũng có thể có những hành động hoặc cảm xúc giống nhau.
Tự nhiên anh cảm thấy đau đầu. Tae-rok xoa xoa sống mũi.
"Không. Thôi vậy. Ta định khuyên cháu vài câu nhưng đầu ta lại đau lên. Để sau đi. Khi cháu lớn hơn."
"Cháu nghe nói cháu sắp... sắp đến tuổi có thể có hôn phối rồi đấy ạ?"
Nghe thấy những lời đó, Tae-rok đang định đứng dậy thì khựng lại.
Biểu cảm của Tae-rok hơi nhăn nhó khi anh ngồi xuống.
"Ừ thì cũng đúng."
Dù vậy thì mười một tuổi cũng quá sớm. Ngay cả hình như anh trai anh, nhà vua, cũng đã bắt đầu có chuyện bàn về hôn phối từ năm mười ba tuổi và hoàn thành nó năm mười lăm tuổi.
Tae-rok nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ của Nan-young rồi ôm chầm lấy cậu. Việc anh ôm và gác Nan-young như một chiếc gối ôm trúc hay gối ngủ thì khó có thể coi là hành động mà một Đại quân nên thể hiện.
"Đến hôn phối là gì còn không biết mà."
"Hức... chẳng phải là... tìm một người bạn đời hòa thuận để sống cùng nhau sao ạ?"
Nan-young hỏi khi mặt cậu bị ép vào ngực và hông cứng cáp của Tae-rok. Nan-young không hề ngạc nhiên mà ngoan ngoãn để yên trong vòng tay anh. Trong cung chắc không có ai thân thiện đến mức này đâu, không biết cậu đã học được từ đâu nữa. Hay là do thiên tính. Tae-rok dùng tay xoa xoa má Nan-young một cách vô vị và theo quán tính, như thể anh đang xoa chiếc gối ôm mỗi khi không ngủ được vào ban đêm.
"Bệ hạ xem ra đã gặp được một người bạn đời như vậy, nhưng không phải ai cũng thế đâu nên cháu đừng lãng mạn hóa quá."
"Vậy chẳng lẽ thúc phụ và người sắp trở thành thím của cháu không hợp nhau ạ?"
"Ta còn chưa kết hôn mà. Nói thế là còn quá sớm đấy…."
Chắc không cần phải nói rằng anh vốn dĩ không muốn kết hôn làm gì. Tae-rok ậm ừ cho qua.
"Chuyện đời mà, có phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió đâu."
Nhưng Nan-young, người vốn ngấm ngầm bướng bỉnh, đã hỏi một cách dai dẳng với đôi mắt đặc biệt long lanh sau khi vừa ngủ dậy.
"Nhưng thấy hai người vẫn qua lại... thì có lẽ..."
Tae-rok nheo mắt nhìn cậu như thể bảo cậu nói tiếp thì Nan-young mím môi và cố nhịn cười đến mức má phúng phính lên. Lúc đó Tae-rok mới nhận ra Nan-young đang trêu anh.
Có lẽ là vì ra khỏi cung, hay là vì thái độ của Tae-rok mà Nan-young đang cư xử như một đứa trẻ hơn bình thường. Không, là tự do hơn. Tae-rok nhướn mày.
"Vậy cháu có bao giờ nghĩ về việc bạn đời của cháu sẽ là người như thế nào chưa?"
"Bạn đời của cháu ạ?"
Có vẻ như Nan-young chưa từng nghĩ đến chủ đề này bao giờ nên cậu đã hỏi lại bằng một giọng cao vút. Thanh âm trong trẻo đó tựa như tiếng mưa lướt qua những đồ dùng bằng đồng.
Tiếng mưa bên ngoài vừa mới ngớt lại trở nên lớn hơn. Có vẻ như hôm nay trời sẽ không tạnh mưa. Mưa rơi tí tách chạm vào lá và thân cây, và gõ vào đất ẩm. Tae-rok lặng lẽ nhắm mắt lại. Nan-young líu ríu nói.
"Cháu muốn người đó phải thú vị ạ. Phải hay đùa, và! Giá mà người ấy khỏe mạnh hơn cháu thì tốt... Nếu cháu vẫn cứ ốm yếu thế này đến khi cháu trở thành người lớn thì to chuyện mất... Liệu cháu khỏe mạnh hơn có nhanh không ạ?"
Tae-rok khẽ rên hừ một tiếng.
Anh đã luôn hoài nghi về chuyện đó.
Nan-young không hề biết, nhưng Tae-rok đã từng đến phủ của Nan-young. Đó là trước khi anh lên đường làm sứ thần. Đoàn sứ thần đã được thành lập và Tae-rok là người cuối cùng gia nhập. Vì anh cảm thấy ngột ngạt trong mảnh đất này. Việc muốn ra khỏi Đô thành cũng phải được vua cho phép khiến anh cảm thấy khó thở. Anh nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu được hóng gió. Sau khi mọi thủ tục kết thúc, Nan-young mới hiện lên trong tâm trí anh. Anh cảm thấy hơi áy náy với đứa trẻ luôn vui vẻ gọi anh là thúc phụ mỗi khi gặp mặt, dù cậu hay tự ý bỏ dở những buổi học.
Vì vậy, anh đã đến thăm cậu, nhưng Nan-young bảo là cậu không khỏe. Cậu chỉ hơi sốt chứ không bị sốt cao. Anh gần như đã hỏi tội thái y một cách vô cớ, dù anh sắp sửa rời đi.
'Khí lực của Đại quân vốn đã yếu, lại còn mạch hư gần như không có lực từ khi người ra ngoài, nên hình như khí lực không dễ phục hồi đâu ạ.'
'Vậy thì cứ sắc thuốc mà cho cháu ta uống để bồi bổ là được chứ gì.'
'Dù có như vậy thì vẫn thấy hao hụt nhiều hơn đấy ạ. Mong người sau này cẩn thận và cẩn thận hơn nữa ạ.'
Thái y vừa run rẩy vừa nói, Tae-rok cũng không biết phải làm gì hay có thể làm gì hơn. Khi anh thả thái y ra thì ông ta đã bỏ chạy như thể có lửa đốt sau lưng.
Tae-rok cứ đứng trước phủ của cậu và suy nghĩ rồi quay người bỏ đi. Anh không muốn nhìn Nan-young nằm bẹp dí. Anh nghĩ rằng anh chán ghét và phát ngán với nó, nhưng giờ đột nhiên anh lại nghĩ có lẽ không phải vậy.
"Nếu người đó khỏe mạnh quá thì cháu sẽ mệt đấy."
Tae-rok nhếch mép cười khi đưa tay lên che mắt. Với anh, Nan-young chỉ là một đứa trẻ non nớt và mềm yếu. Rồi một ngày nào đó cậu cũng sẽ trưởng thành thôi. Ngay cả thế tử anh còn có thể tưởng tượng được sẽ lớn lên thành một người đàn ông như thế nào, nhưng với Nan-young thì anh không thể. Anh thử tưởng tượng đặt một người phụ nữ khỏe mạnh như gió bên cạnh đứa trẻ, nhưng tất cả những gì hiện lên là một bảo mẫu hay một cục bột bên cạnh công chúa, người mà Nan-young không có. Tae-rok khẽ cười.
"Thúc phụ, người vừa nghĩ xấu về cháu đúng không!"
Nan-young lăn người và chống tay xuống giường rồi chỉ nhấc người lên. Cậu chống khuỷu tay và trừng mắt nhìn Tae-rok, không hề đáng sợ chút nào. Tae-rok liếc nhìn Nan-young từ dưới cánh tay.
Đôi mắt của Nan-young hiền lành với hàng lông mi rậm rạp rũ xuống. Tae-rok thử đặt một người đàn ông bên cạnh Nan-young. Chính anh cũng không hiểu vì sao anh lại làm như vậy. Chỉ là vì người phụ nữ đó không hợp với cậu, đó là tất cả.
Trong trí tưởng tượng đó, Nan-young và người đàn ông đó quay lưng lại với anh. Anh không nhìn thấy khuôn mặt của họ. Vậy nên cũng chẳng có gì để đánh giá họ có hợp nhau hay không.
"Ta không biết cháu sẽ gặp ai...."
Tae-rok vuốt tóc Nan-young.
"Trên đời này có nhiều loại nhân duyên lắm. Có những người ghét nhau mà vẫn không thể rời xa nhau, có những người yêu nhau nhưng lại không thể gặp nhau. Đại loại là vậy."
Nan-young có lẽ vẫn chưa hiểu được rằng có những mối quan hệ vợ chồng không hề có tình cảm với nhau và quá giống nhau đến mức họ ghét bỏ nhau.
"Nhưng ta sẽ không dạy cháu những điều đó đâu. Ta không hứng thú với việc tạo dựng mối quan hệ với ai cả. Ngược lại, có lẽ cháu còn giỏi hơn ta đấy."
Nan-young nhìn chằm chằm vào Tae-rok. Có vẻ như cậu không thể nào tưởng tượng được rằng người thúc phụ mà cậu ngưỡng mộ và tôn trọng lại có những việc không làm được.
"Việc học ở Tông học đã kết thúc rồi. Giờ cháu sẽ được học chung với những người đã đỗ đạt trong khoa cử, và trong đó sẽ có những người đàn ông ở mọi lứa tuổi. Có lẽ cháu sẽ cuối cùng sẽ ngưỡng mộ một ai đó chứ không phải ta."
"Hả? Làm gì có chuyện đó ạ."
Nan-young bây giờ mới cảm thấy an tâm khi không ở trong cung, và cậu vừa lắc chân vừa nghiêng đầu bối rối.
"Thúc phụ dễ thay đổi lòng mình đến vậy ạ? Cháu một khi đã quyết định rồi thì sẽ không dễ thay đổi đâu ạ. Dù xung quanh có ai bảo là không được đi nữa, hay thậm chí là dù thúc phụ cũng nói vậy đi nữa, cháu vẫn muốn trở thành một người đàn ông như thúc phụ. Cháu sẽ trở thành người như vậy cho mà xem."
Tae-rok liếc nhìn gáy của Nan-young, nơi có những đường nét khác biệt, rồi lắc đầu. Nan-young đỏ bừng mặt và khóc hu hu lên. Cậu quỳ gối và ngồi bật dậy rồi lay người Tae-rok. Tae-rok lại dùng tay che mặt lại và cười khúc khích.
Một lúc sau, Nan-young đang mè nheo thì tựa vào tay Tae-rok và lại thiếp đi. Tae-rok cũng cảm thấy buồn ngủ trước tiếng thở đều của cậu.
Phải đứng dậy và chuẩn bị bữa tối thôi. Bên ngoài thì có tiếng mưa rơi và mùi đất cùng với mùi da thịt mềm mại của Nan-young lan tỏa trong phòng. Qua lớp màng nhầy mơ hồ, hình ảnh hai người đàn ông mờ dần rồi biến mất.
Nan-young mười một tuổi và bắt đầu nhận được nền giáo dục cao hơn Tông học. Dù mọi người đều mặc đồng phục màu xanh lam, nhưng chất liệu vải thì khác nhau tùy thuộc vào thân phận của những người theo học.
Có những lúc việc học khó khăn và có những lúc khó hiểu, nhưng dù sao thì đó vẫn là một điều thú vị. Khi cậu cùng các học viên bắn cung và rèn luyện võ nghệ, cậu đã nghe được những lời khen ngợi về tư thế đúng đắn, dù cậu không có sức mạnh và sức bền. Tất cả đều là nhờ thúc phụ.
"Nan-young à. Ta, nghe nói ta phải kết hôn ."
Thế tử, anh trai của cậu, đã đến thăm Nan-young, cậu vừa trở về và còn chưa kịp thay bộ đồ màu xanh lam mà các học viên mặc. Hai anh em có một mối quan hệ thật kỳ lạ. Hai người không hề có ác ý hay ác cảm với nhau, nhưng giữa họ luôn có một sự xa cách nhất định, như thể có một con sông không thể vượt qua.
Sau một thời gian không gặp, thế tử Gak đã cao hơn Nan-young rất nhiều. đại phi luôn nói rằng Gak giống hệt ông nội. Vậy có lẽ anh trai và thúc phụ cậu cũng có thể giống nhau.
Mỗi khi nhìn anh trai, Nan-young lại lén lút quan sát anh. Nhưng cậu vẫn không thể tìm thấy bất kỳ điểm nào giống Tae-rok ở Gak. Thúc phụ Lee Tae-rok là chính anh. Chỉ có một Lee Tae-rok duy nhất tồn tại. Vậy nên cậu sẽ không ngưỡng mộ ai khác như lời Tae-rok đã nói vào đầu đông năm ngoái. Chính anh là người đã nâng cao tiêu chuẩn của Nan-young đến mức này.
"Phụ vương đã ban hành lệnh cấm kết hôn."
Gak reo lên đầy phấn khích. Nghe tin đó, điều đầu tiên hiện lên trong đầu Nan-young là còn có thúc phụ vẫn còn đang trong tình trạng hôn ước, không biết vị hôn thê của thúc phụ thì sẽ ra sao.
"tiểu đệ xin chúc mừng điện hạ."
Dù trả lời một cách ngơ ngác, Nan-young vẫn không thể gạt bỏ những suy nghĩ về thúc phụ.
Không biết thúc phụ có buồn không. Hôn nhân đối với Nan-young vẫn là một điều trọng đại. Cậu cảm thấy như thể mình đang tước đi một điều trọng đại từ thúc phụ nên cậu không thể chúc mừng anh trai một cách chân thành. Và cậu cảm thấy như thể mình đang phạm tội trong lòng, nên cậu không thể bình tĩnh được.
"Sắc mặt của đệ không tốt. đệ lại không khỏe sao? Đừng có đột nhiên cố quá sức. Đừng làm cho các bậc tiền bối phải lo lắng."
Gak nhìn vẻ mặt của Nan-young rồi tặc lưỡi và đưa tay ra. Bàn tay chạm vào trán Nan-young không nóng lắm. Cậu không biết tay của thế tử đang nóng hay là tay cậu đang nóng nữa. Thế tử bảo cậu nghỉ ngơi sớm dù cậu không bị sốt. Rất hiếm khi, khi cậu bị yêu cầu quá nhiều thứ, Nan-young cảm thấy ghen tị với Gak và cảm thấy bất mãn một cách vô cớ, nhưng cuối cùng Gak vẫn muốn trở thành một người anh dịu dàng với Nan-young. Cậu ta yêu thương cậu và quý trọng gia đình giống như người cha của mình.
Nan-young cũng vậy. Cậu yêu thương anh em và quý trọng gia đình.
Vậy nên việc cậu cảm thấy có lỗi với thúc phụ cũng không hẳnlà tội lỗi.
Cậu vừa thấy lo cho thúc phụ, vừa thấy có lỗi với thế tử. Nan-young nhắm nghiền mắt lại vì cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo trào lên từ lồng ngực như thể cậu sắp bị khó tiêu.
Tae-rok nhận được thư của Nan-young sau đó bốn ngày.
Anh vốn dĩ định vào cung để thăm Nan-young, nhưng lại nhận được thư. Tae-rok dừng việc chuẩn bị vào cung và vươn tay nhận lấy lá thư. Anh chỉ xỏ một tay vào chiếc áo đoàn lĩnh chưa thắt chặt. Nhờ đó mà con kỳ lân trên huy chương đang lay động phía dưới.
"Thúc phụ, cháu là Nan-young đây ạ."
"Chữ viết khá hơn rồi đấy."
Tae-rok lẩm bẩm một mình.
"Cháu nghe nói người sắp ban hành lệnh cấm kết hôn. Không biết thúc phụ có nghe tin này chưa ạ?"
Tae-rok xỏ tay còn lại vào áo đoàn lĩnh và cố định ánh mắt vào lá thư.
"Cháu lo rằng có lẽ vì chuyện này mà ngày vui của người sẽ bị trì hoãn nên người sẽ buồn."
"Ta á?"
Tae-rok hơi nhăn mặt và tự hỏi.
Ta có ngày vui nào à?
Cuộc sống của Tae-rok trôi qua theo những sở thích thất thường của anh, nhưng lại khá đều đặn. Anh huấn luyện quân đội, đi săn, và vào mùa hè kiểm tra công tác thủy lợi và vào mùa đông để tránh hạn hán cho vùng đất được ban cho. Với một người như anh thì chẳng có niềm vui hay nỗi buồn nào để mà nói cả.
"Chẳng phải cháu ta đang nói về hôn nhân sao."
Sau này Tae-rok mới biết được đó là gì sau khi hỏi Sa-on rằng liệu anh có niềm vui nào không.
Đó là một chuyện mà ngay cả anh cũng không biết, không, là đã quên mất.
"Sao phải để ý đến mấy chuyện đó làm gì."
Tae-rok quát mắng.
"Với tư cách là cháu thì ngài ấy có thể lo lắng mà. Ngài ấy lại không phải là cháu ruột bình thường mà là em trai của thế tử điện hạ. Lệnh cấm kết hôn được ban hành vì hôn phối với thế tử phi, nên chẳng phải ngài ấy sẽ cảm thấy hơi khó xử khi thúc phụ mà ngài yêu quý cứ mãi độc thân sao."
"Cháu trai ta biết lo lắng cho người khác ghê."
"Chẳng phải ngài rất yêu quý Đại quân sao, ngài có thể tự hào về điều đó mà."
"Ta không phải là người hay khoe khoang."
Ngược lại, anh thuộc tuýp người hay che giấu. Sao phải khoe khoang làm gì. Tốt hơn hết là nên loại bỏ những điều khiến ai đó phải ghen tị và thèm muốn đi. Tae-rok nhặt viên đá đen mà anh đang cầm lên. Sau đó, anh gõ những quân cờ quý giá làm từ đá lạo xạo trên lòng bàn tay.
"Dù vậy thì hình như điện hạ rất yêu quý mỗi mình Đại quân ạ."
"Ngươi lại định thắt cổ mình bằng cái lưỡi đấy hả."
"Không, tôi chỉ nói với tư cách là một người bạn và một bề tôi trung thành thôi. Điện hạ. Ngài thích gì, giấu gì, và nên thể hiện điều gì thì ngài cứ thành thật đi ạ. Không, tôi nghĩ ngài nên biết những điều đó thì hơn."
"Sa-on à."
"Ban đầu ngài bắt đầu trêu đùa cháu ngài vì những tin đồn, nhưng chẳng phải ngài đã có tình cảm với ngài ấy rồi sao."
Tae-rok nhăn mặt. Lời của Sa-on có phần đúng. Anh vốn đang dần thừa nhận điều đó. Những ánh mắt dòm ngó và những phản ứng lung lay trong cung như "quả nhiên là Lee Tae-rok" hoặc "sao Lee Tae-rok lại làm vậy" theo sự thất thường của anh, anh đã bắt đầu những chuyện đó vì thấy thú vị. Có lẽ khi đó anh còn trẻ hơn bây giờ nên anh mới thấy những chuyện đó thú vị. Và giờ dù anh đã không còn phản ứng với những điều đó thì anh vẫn giữ Nan-young bên cạnh.
Anh phải thừa nhận điều đó. Tae-rok thích Nan-young.
"Đúng là ai cũng bảo cháu ta đáng yêu, chắc ta cũng bị lây rồi."
Tae-rok coi những cảm xúc đó như một căn bệnh truyền nhiễm. Anh coi chúng như một triệu chứng mà anh đã bị lây từ ai đó. Dù trái tim ở bên trong chứ không phải bên ngoài. Dù những cảm xúc đó nảy sinh từ bên trong.
Thực ra, anh cũng đã bắt đầu thừa nhận điều đó được một thời gian rồi. Dù Tae-rok có là ai đi nữa thì cũng không phải là không có cảm xúc, việc đẩy một đứa trẻ cứ hết lòng yêu thương và tôn trọng anh cũng đâu có dễ dàng gì. Cũng có chút tình cảm đã được vun đắp trong thời gian qua…. Tae-rok đã bỏ qua việc tại sao cậu lại nhanh chóng nảy sinh những tình cảm mà cậu không hề có với những thành viên khác trong gia đình trong những năm qua.
"Nhưng điện hạ, đang có tin đồn ạ."
Sa-on nghiêng đầu và thì thầm rất nhỏ nhẹ, với một thái độ thờ ơ.
"Hình như lễ bộ đang chuẩn bị cho lần hon phối này và đang tìm kiếm cả hôn phối cho cháu trai của ngài đấy ạ."
"...Ta chỉ còn hai đứa cháu sau khi trừ thế tử ra thôi. Công chúa thì mới năm tuổi."
"Vâng. tôi đang nói về Heon shin Đại quân đấy ạ."
"..."
Quân cờ trắng rơi xuống và yên vị trên bàn cờ gỗ . Tae-rok lăn quân cờ đen trong tay. Có một âm thanh lạo xạo. Anh không suy nghĩ lâu mà đặt quân cờ xuống một chỗ. Sa-on khẽ thở dài. Đó là một nước đi mà không ai ngờ đến.
"cháu ta còn nhỏ quá."
Nhưng tâm trí Tae-rok, người vừa đi một nước cờ hay, lại không ở trên bàn cờ. Anh đang nhìn một thứ khác ở một nơi khác. Khuôn mặt trẻ thơ nhìn anh chằm chằm từ dưới mái hiên tránh mưa.
Một khuôn mặt mềm yếu, quá trẻ con.