Hối Lỗi - Chương 17

Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Chương 17

Tae-rok cứ ngỡ Nan-young như đứa con trai mà anh nuôi dưỡng, dù trên thực tế chẳng hề có. Nhưng rồi, anh lại cảm nhận rõ rệt, rằng cậu bé ấy là người ngoài hơn là con cái. Song, nếu chỉ là người ngoài, thì sao anh lại quý mến cậu hơn bất kỳ ai trên đời này?
Anh đang nghĩ gì vậy… Tae-rok vốn ghét sự mơ hồ, nhưng với Nan-young, anh lại trở nên mơ hồ.
“Đi đi, ta gặp nhau sau.”
Thay vì trả lời, Tae-rok đẩy lưng Nan-young, giục cậu mau chóng lên đường. Thấy cậu vẫn còn ngần ngừ, anh dứt khoát đỡ chân cậu đặt lên bàn đạp. Nan-young leo lên ngựa, ngoái đầu nhìn Tae-rok mấy lần rồi mới dần khuất bóng.
“Cảm giác thật lạ.”
Tae-rok lẩm bẩm, tựa người vào cổng. Thì ra đây chính là cảm giác của Nan-young khi nhìn theo lưng anh. Đến giờ, Tae-rok mới cảm nhận được cái cảm giác ấy.
“Quả nhiên vẫn còn quá sớm để thằng
đi lấy vợ.”
Nhưng Tae-rok lại dùng cái suy nghĩ ấy để kết luận cho những cảm xúc mơ hồ của mình.
Chẳng bao lâu sau, anh quay lưng bước vào. Tae-rok bước vào trong, bọn người hầu đẩy cánh cổng lớn đóng sầm lại. Cánh cổng đóng lại với âm thanh nặng nề, ngôi nhà như bị phong kín. Và không lâu sau đó, người ta nghe được tin phu nhân của Tae-rok đã qua đời vì bệnh tật. Rồi, không ai còn để ý đến chuyện đó nữa, một con tàu từ phương Tây lặng lẽ rời bến.


Khi Tae-rok trở về cung, đã qua một mùa. May mắn thay, hoặc bất hạnh thay, Nan-young gần như không cảm nhận được sự trôi đi của thời gian. Có lẽ vì cậu đã gắng sức quá nhiều để không bị ốm khi ở nhà Tae-rok, nên sau khi trở lại cung, cậu liên miên bệnh tật, gần như không thể tỉnh táo. Nan-young mơ màng giữa những cơn mê, không biết đã trôi qua một ngày hay ba ngày.

Khi cậu đã hồi phục sức khỏe, có thể sinh hoạt bình thường trở lại, cậu nghe được tin Tae-rok đã đặt chân lên mảnh đất này. Anh đã rời cung từ lâu, chắc sẽ không quay lại nữa. Nan-young chỉ thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin anh bình an trở về, nhưng rồi cậu lại nghe được một tin khác.

“Đại quân phu nhân vì bệnh phong thổ trở nặng nên đã…”

Mắt Nan-young mở to, nhưng cậu không đủ can đảm để nhìn thẳng vào người đang thông báo tin tức. Cái bí mật mà cậu đã chia sẻ với Tae-rok, cái bí mật mà cậu đã cố gắng chôn vùi trong suốt những ngày bệnh tật, lại một lần nữa đè nặng lên cậu. Cùng lúc đó, những giấc mơ mà cậu đã thấy ở nơi đó, những ảo ảnh mà cậu đã chứng kiến, những khoảnh khắc hiếm hoi cậu bắt gặp những khía cạnh xa lạ của thúc phụ mà cậu chưa từng biết đến, lại một lần nữa ám ảnh cậu như những bóng ma.

Sau khi đuổi hết những người hầu ra ngoài, Nan-young bồn chồn đi đi lại lại trong phòng. Tae-rok đang để tang vợ, mặc đồ tang, chắc chắn sẽ không thể tham gia gia lễ của Thế tử. Nhưng mặt khác, Nan-young cũng biết rằng bộ đồ tang mà Tae-rok đang mặc chỉ là giả dối, rằng anh chỉ đang đóng một vở kịch hoàn hảo.

Làm sao có thể che giấu một chuyện tày trời như vậy? Đây đâu chỉ là nói dối thông thường, mà là một lời nói dối lừa gạt cả bệ hạ, người chủ hôn cho hai người. Mặt cậu nóng bừng lên, Nan-young xoa mạnh mặt.

“Ta tin rằng cháu sẽ không tố cáo chuyện này, đẩy thúc phụ này vào thế khó hay làm ô danh ta. Huống hồ, cháu cũng biết danh dự của ta gắn liền với ai mà…”

Giọng nói của Tae-rok vang vọng trong đầu Nan-young.

…Mình không thể làm ô danh thúc phụ được. Mình cũng biết rõ danh dự của thúc ấy gắn liền với ai mà.

Nhưng nếu vậy thì phải làm sao với cảm giác tội lỗi khi lừa dối phụ vương đây?
Nan-young cúi gằm mặt xuống. Trong tầm nhìn mờ ảo của cậu, đôi tất trắng muốt của cậu đang dần nhuộm đen. Cái cảm giác ẩm ướt, tăm tối như đang đứng trên đất bùn ẩm ướt đang lan tỏa lên.


Cuối cùng, Nan-young đã không phản bội Tae-rok. Cậu đã tham gia lễ gia quan của Thế tử, giữ kín mọi chuyện trong lòng, không hề hé răng với ai. Quả nhiên, vì đã lớn hơn nhiều so với thời điểm tham dự lễ thành hôn của Tae-rok, Nan-young không còn trông như một đứa trẻ vụng về lén mặc áo của cha nữa.

Nan-young cố gắng không nhìn vào khoảng trống lẽ ra Tae-rok phải đứng ở đó. Nhưng dù có nhắm mắt làm ngơ, cậu vẫn cảm nhận rõ ràng sự trống vắng ấy. Tae-rok đáng lẽ phải ở bên cạnh cậu.

Đúng lúc đó, một cơn gió bất chợt thổi qua khoảng trống ấy, sau tấm bia đá, cuốn theo những chiếc lá khô khốc va chạm vào nhau rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất. Nan-young quay đầu nhìn Thế tử đang chậm rãi tiến vào. Cậu kiên quyết hướng mắt về phía trước. Thế tử lướt qua cậu. Nếu không để ý đến bờ môi đang mím chặt, hẳn sẽ chẳng ai nhận ra sự căng thẳng đang ẩn sâu trong lòng vị Thế tử trẻ tuổi.

Nan-young đã nhận ra điều đó. Cậu khẽ mỉm cười, với mong muốn xoa dịu sự căng thẳng của Thế tử, dù người kia không hề nhìn cậu.

Và sau đó, cậu hướng mắt lên bệ hạ đang uy nghiêm ngự trên long ỷ.

Cậu phải vừa là một đứa con hiếu thảo, vừa là một bề tôi trung thành nhất. Bởi vì trước hết, ngài là Quân vương.

Chính vì vậy, việc mang trong mình một bí mật lớn không thể nói ra khiến Nan-young vô cùng khổ sở.

Nan-young tự giễu mình khi chợt nhận ra, thảo nào mỗi khi đến những dịp gia lễ, cậu đều bất an đến vậy.

Và khi tất cả các nghi lễ đã hoàn tất, cậu xin phép được đến thăm Lee Tae-rok. Vừa hay, Bệ hạ cũng đang vô cùng lo lắng cho đệ đệ của mình. Nhưng khi gia lễ của Thế tử kết thúc, ngài bỗng mệt mỏi rã rời, như thể đã hoàn thành xong phần việc của mình, không còn tâm trí đâu để mà lo lắng thêm nữa. Bệ hạ ban cho Nan-young vô số vật phẩm để mang theo làm quà.

Có lẽ vì tay phải mang nặng những món quà tặng… mà bước chân cậu cũng trở nên nặng trĩu hơn bao giờ hết.

Đứng trước cổng nhà Tae-rok, Nan-young không thể thốt nên lời xin yết kiến. Vị thái giám đi theo chỉ có thể lo lắng, ngước nhìn chủ nhân đang trầm mặc suy tư, từ bên dưới vành mũ.

Gương mặt thanh tú của Nan-young đang chìm đắm trong những suy nghĩ miên man, có lẽ vì sắp đến hoàng hôn nên trông cậu trưởng thành hơn hẳn.


“Xin…”
Cánh cổng mở ra còn nhanh hơn cả lời xin yết kiến.
Cánh cổng kẽo kẹt mở ra, Tae-rok đang nhìn Nan-young từ bên trong. Như thể anh đã chờ đợi cậu từ lâu lắm rồi.

“Đi đi về về giữa cung như vậy cũng không hay đâu, đại quân.”
Đã vài tháng trôi qua kể từ lần cuối cậu gặp lại thúc phụ của mình. Chỉ vỏn vẹn vài tháng. Nhưng không biết trong khoảng thời gian đó đã xảy ra những chuyện gì
, mà Tae-rok bây giờ lại mang một vẻ lạnh lùng xa cách đến vậy, khác hẳn con người mà cậu từng gặp gỡ cách đây không lâu.

Nan-young đoán, rằng bầu không khí đột ngột trở nên lạnh lẽo đến thế, có liên quan đến những chuyện xoay quanh Đại quân phu nhân. Cậu không thể không nghĩ đến điều đó.

Tae-rok nói rằng anh sẽ nhận những vật phẩm mà Bệ hạ ban tặng để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng vì đây không phải là chuyện vui vẻ gì nên anh sẽ chia sẻ chúng cho những người xung quanh. Anh cũng nói thêm, rằng anh không muốn chuyện riêng của mình làm ảnh hưởng đến ngày vui, ngày trọng đại như gia lễ của Thế tử.

Nan-young nhận ra, trong lời nói đó ẩn chứa sự trách móc. Trách cậu đã đến tìm anh vào lúc này.


Cậu đã quá thiển cận rồi.
Nan-young không hề động đến những món bánh kẹo được chuẩn bị chỉ toàn là những món cậu thích. Vẻ mặt của Tae-rok nhìn cậu lúc này thật khó đoán.
“Nghe nói cháu bị ốm.”
Tae-rok đặt tách trà xuống, phát ra một tiếng leng keng. Nan-young giật mình thon thót
, như thể tiếng leng keng ấy là tiếng tim cậu đang đập loạn xạ.
Tae-rok, có thể dễ dàng gây áp lực và dồn đối phương vào đường cùng chỉ bằng sự im lặng, từ tốn hít thở sâu. Rồi, anh thở dài một tiếng vừa đủ vào đúng thời điểm. Nan-young nhận ra Tae-rok đang cảm thấy phiền phức vì cậu.
Chỉ có mấy tháng thôi. Trong khoảng thời gian đó, thúc phụ đã chia sẻ bí mật với cậu giờ lại đối xử với cậu như một người xa lạ. Chuyện gì đã xảy ra trong những tháng ngày cậu không gặp anh, cậu chỉ muốn biết ít nhất là điều đó thôi.
“Khi cháu nói sẽ đến tận vùng đất xa xôi đó, chắc chắn đã có người lo lắng cho cháu, khuyên cháu đừng đi vì sức khỏe của cháu không tốt.”
“……”
Chắc chắn là có những người như vậy. Nan-young dù có hai, ba cái miệng cũng không thể bào chữa được. Ai cũng thấy rõ Nan-young đang bị Tae-rok trách mắng. Cậu đã nghe rõ là được phép ngồi thoải mái, nhưng cậu vẫn không thể duỗi thẳng chân. Hai chân cậu bắt đầu tê dại.
Duỗi chân ra đi. Tae-rok chỉ nói thầm trong lòng. Anh không nói ra miệng. Dù gì thì hai người cũng là đại quân. Anh không thể để mặc cho cậu bé kia trở thành một tên đại quân ngốc nghếch
, đến nỗi không thể tự quyết định được chuyện này.
“Có người khuyên cháu đừng đi, nhưng cháu vẫn bướng bỉnh đi. Rồi sau khi trở về từ một chuyến đi dài, cháu lại bị ốm ngay trước thềm gia
lễ của thế tử. May mắn thay, ta nghe nói cháu đã làm tròn bổn phận của mình trong gia lễ. Có lẽ người gây rắc rối lại chính là ta đây, với tư cách là thúc phụ.”
“Thúc phụ, nhưng mà thúc
mẫu ấy…”
“Nan-young à.”
Tae-rok gọi Nan-young, giọng nói cực kỳ trầm thấp.
Nan-young lại mím chặt môi.
Đúng vậy mà. Chỉ cần nhìn cách thúc phụ hành xử như thế này thôi cũng đủ biết thúc
mẫu còn sống. Không phải là qua đời, mà là rời đi. Không, liệu như vậy có được gọi là qua đời không? Nếu thúc mẫu đã lên thuyền, đi đến một nơi nào đó mà cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết đến.
Nan-young đang rất bối rối, nhưng Tae-rok lại không hề cho cậu biết bất cứ điều gì. Việc giữ bí mật thì thôi đi, ngay cả lý do tại sao anh bỗng trở nên lạnh lùng như vậy
, cậu cũng không thể biết được. Cậu chỉ muốn biết, ít nhất là điều gì đã xảy ra trong mấy tháng cậu không gặp anh thôi.
“Tại sao thúc phụ lại như vậy? Có phải thúc phụ thấy cháu phiền phức rồi không?”
Nan-young cố gắng kìm nén nỗi buồn tủi rồi hỏi. Cậu biết mình đang cư xử như một đứa trẻ con, nhưng cậu không thể làm khác được. Dù không biết thúc phụ đã trải qua những chuyện gì trong khoảng thời gian cậu không gặp anh, bản thân cậu cũng đã rất khó khăn rồi. Cái bí mật mà cậu vô tình biết được quá nặng nề. Và vì cậu không muốn làm tổn hại đến danh dự của thúc phụ, cậu đã im lặng và trốn tránh hơn nữa…
“…Cháu đi lại quá thường xuyên cũng không tốt. Nếu cháu đã xuất cung thì không sao, nhưng cháu cứ phải xin phép bệ hạ mỗi lần như vậy, mà gần đây thần thể ngài không được khỏe cho lắm.”
“Cháu đến vì cháu nhớ người. Cháu đến vì vậy. Vào lần cuối cùng cháu gặp người…”
Lúc đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra mà.
Đó là khoảng thời gian mà hai người vừa trở nên rất thân thiết, vừa trở nên rất xa cách.
“Gần đây cháu có vẻ có rất nhiều chuyện khiến cháu bận lòng. Chắc ta không giúp được gì cho cháu đâu.”
“Chính vì thúc phụ mà cháu mới bận lòng đấy!”
Tae-rok giật mình ngẩng đầu lên. Hiếm khi anh cũng phải ngạc nhiên. Nan-young cắn môi, trừng mắt nhìn anh. Cằm cậu hơi thu lại về phía thân, chỉ có ánh mắt là ngước lên nhìn anh, trông như thể cậu đang thật sự tức giận.
Hay là cháu đang nổi giận? Lần đầu tiên.
Tae-rok cạn lời, định cười khẩy, nhưng đôi mắt Nan-young đã rưng rưng.
“Cháu không có bạn bè, cháu cũng không thể đến chỗ thế tử để mè nheo, công
chúa thì còn nhỏ quá. Đúng, cháu mè nheo đấy. Nhưng cháu chỉ thân thiết với thúc phụ suốt quãng đời mình thôi, cháu cô đơn lắm. Nên cháu đến vì cháu nhớ người, và cháu đã lo lắng cho người suốt đó, biết không hả!”
Tae-rok đâu phải là người cần ai đó phải lo lắng cho đâu. Ai biết anh đều nghĩ như vậy. Vậy mà Nan-young, người có thể nói là thân thiết nhất với Tae-rok
, lại lo lắng cho anh. Cái thằng nhóc Lee Nan-young này.
Tae-rok nghĩ, ra là mình đã đóng vai một lão
thúc có tâm đến vậy với cháu trai. Để thằng bé phải lo lắng đến thế cơ đấy…
“Không có việc gì vô ích hơn việc lo lắng cho ta đâu.”
Nhưng đó là tất cả những gì mà Tae-rok cảm nhận được.
“Tại sao lại vô ích ạ?”
Nan-young ngơ ngác hỏi.
“Chẳng phải thúc phụ cũng lo lắng cho cháu sao ạ?”
“…Dù là vậy đi nữa thì cháu cũng không nên làm như thế này. Sao cháu lại mè nheo đến vậy.”
cháu
 đang lo lắng cho thúc phụ, vậy mà thúc phụ lại bảo cháu đang mè nheo sao. Nan-young oan ức.
“Hết năm nay cháu mười sáu rồi.”
Nan-young trút hết nỗi lòng.
“Đến lúc đó, thúc phụ cũng không thể ngăn cản hôn sự của cháu đâu. Đến lúc đó người cũng sẽ bảo cháu đang mè nheo sao? Người biết rõ là người đối xử với cháu quá khắt khe mà?”
Tae-rok dùng ngón tay day day thái dương. Anh nhắm mắt lại một lát.
Nan-young biết Tae-rok đang cố gắng kìm nén cơn giận. Nhưng không, chính vì điều đó mà cậu càng không thể nhẫn nhịn được nữa. Nếu Nan-young là một đứa trẻ bình thường trong một gia đình quý tộc có nhiều anh em, có lẽ đã có ai đó nói với cậu rằng cậu đang trải qua giai đoạn dậy thì. Nhưng Nan-young không phải là một đứa trẻ bình thường, và những người anh em của cậu lại càng phi thường hơn nữa.

Thúc phụ cũng là Đại quân, lẽ ra từ nhỏ đến giờ thúc phải luôn thấu hiểu những tâm tư của cháu chứ…

“Đi đi. Ta mệt rồi. Hôm nay cháu hơi phiền phức đấy.”

Tae-rok cố gắng hạ giọng, đuổi Nan-young đi, để kìm chế cơn giận đang chực chờ bùng nổ.

Anh không hề nói một lời nào với cậu, chẳng mảy may hay biết những dằn vặt, trăn trở trong lòng cậu. Bỗng dưng anh lạnh lùng xa cách, Nan-young hoàn toàn không thể hiểu được Tae-rok. Cậu sẽ cố gắng thấu hiểu, nếu anh từ từ giải thích cho cậu, nhưng tại sao anh lại đột ngột đối xử với cậu thậm tệ hơn cả một người dưng nước lã như vậy chứ?

“Cháu giận thúc phụ lắm. Người không hề biết cháu đã lo lắng cho người đến mức nào…”
“Ta đã bảo không cần phải lo lắng rồi.”
“……”
“Nan-young à, ta đâu phải là trẻ con như cháu, mà cháu cũng đâu phải là phu
nhân của ta đâu, sao cháu lại kỳ vọng vào ta đến vậy, rồi lại thất vọng như thế này.”
Tae-rok hỏi, ánh mắt nhìn xuống.
Giọng anh u ám và lạnh lẽo đến nỗi, dù đang là ban ngày, Nan-young vẫn cảm thấy như mình vừa bước vào một hang động ẩm ướt, tăm tối.
“Ta vốn không thích trẻ con. Cháu biết mà?”
“……”
Cậu biết. Chính vì vậy mà lần đầu gặp Tae-rok, cậu đã sợ anh
, cố gắng không mè nheo trước mặt anh. Lúc đầu là vậy.
Nhưng từ một lúc nào đó, anh đã chấp nhận hết mọi chuyện, thậm chí còn khuyến khích cậu mè nheo nữa chứ…
“Vậy nên hãy dành sự quan tâm đó cho hôn
thê của cháu đi. Hay là cháu cứ viết vào sớ cầu thân rằng cháu muốn tìm một người nhiều tuổi hơn cháu đi.”
“……”
Mắt Nan-young đỏ hoe. Tae-rok dứt khoát ngẩng đầu lên. Anh bỏ tay đang chống thái dương xuống, chống cằm. Hơi nhếch cằm lên, nhìn Nan-young. Dù hai người đang ngồi ngang nhau, cậu vẫn như bị đè bẹp dưới chân anh vậy.
Tae-rok thở dài
, nhìn Nan-young đang cúi gằm mặt xuống.
Lời nói và thái độ của anh đã hơi quá đáng rồi. Anh nhận ra điều đó muộn màng. Chuyến đi dài và những sự kiện lớn liên tiếp sau khi trở về. Hơn nữa, thực ra tâm trạng của anh đã tệ đi từ trước khi trở về rồi.
Tae-rok thở hắt ra, rồi lần này anh dùng giọng điệu dịu dàng hơn
, dỗ dành cậu.
“thúc phụ này… sẽ luôn đứng về phía cháu. Nếu có quái vật xuất hiện, ta sẽ chém chúng, nếu có ai đó định tấn công cháu từ phía sau, ta sẽ hất chúng ra. Nhưng có vẻ như những gì cháu mong muốn bây giờ
, không phải là những gì cháu nên mong chờ ở ta.”
“……”
Cuối cùng, vai Nan-young giật nảy lên. Cậu nấc lên một tiếng. Thật trống rỗng. Một đứa trẻ con như vậy mà… Những lời nói của Min Nan-ok đã khiến Tae-rok phải căng thẳng thần kinh đến tột độ lại một lần nữa vang lên trong đầu anh.

‘Dù chỉ là người đã từng kết tóc se duyên, thiếp cũng xin mạo muội dâng lời.’

Tae-rok nhớ lại những lời Nan-ok đã nói ngay trước khi rời đi.

‘Xin hãy vạch rõ giới hạn với Heonwi Đại quân, cháu trai của ngài.’
‘Vạch rõ giới hạn với người nhà?’
‘Vâng. Thiếp xin ngài làm vậy.’
‘Tại sao?’
‘Thiếp
biết vị trí của một đại quân rất cô đơn. Tất cả các tông thân đều như vậy. Nhưng Heonwi Đại quân có lẽ còn cô đơn hơn nữa. Vì những người mà ngài ấy yêu thương, không ai ngang hàng với ngài cả. Nhưng Đại quân lại ở cùng một vị trí, có thể thấu hiểu Heonwi Đại quân ? Sự ngưỡng mộ rất ngọt ngào, quyến rũ… và mơ hồ, nên rất dễ gây nhầm lẫn.’

“Hức…”
Nhìn Nan-young đang cố kìm nén nhưng cuối cùng vẫn bật khóc, Tae-rok thu gọn cơn lốc xoáy đang cuộn trào trong đầu mình lại thành một vòng xoáy nhỏ bé, bé nhất có thể.

‘Vậy nên Đại quân phải là người vạch rõ giới hạn trước.’
‘ngươi
đang nói như thể giữa chúng ta có khả năng tiến xa hơn vậy.’
‘Vâng. Thiếp
mạo muội nhận thấy điều đó qua giác quan của một người phụ nữ.’
‘Hừ…’

Dù những lời đó xúc phạm và sỉ nhục tông thân, Tae-rok lại không hề tức giận, mà chỉ thở dài. Tại sao chứ? Anh không tức giận. Anh chỉ trống rỗng. Và cạn lời.

‘Thật vô lễ. Hãy nhớ kỹ những gì ngươi đang nói và suy nghĩ thật kỹ khi đầu còn dính trên cổ.’
‘Đây là những lời thiếp đã suy nghĩ rất, rất kỹ trước khi nói ra. Sau khi nhìn thấy hai người ở bên nhau lần này, thiếp
nhất định phải dâng những lời này trước khi rời đi.’
‘Hãy nghĩ đến tuổi của thằng bé đi. Ngươi sẽ nhận ra ngay mình đang nghĩ những điều điên rồ
thế nào.’

Nan-ok hỏi Tae-rok, anh tặc lưỡi cho rằng đó là những lời vô nghĩa, rồi quay lưng bỏ đi.

‘Phải chăng vấn đề chỉ nằm ở tuổi tác thôi sao?’

• Còn tiếp -

Bình luận
embedthw
embedthwChương 17
Giác quan phụ nữ luôn là một cái gì đó rất vi diệu :))))
Trả lời·12/06/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo