Chương 20
Đại quân đã đến. Những tin tức trong cung giờ không còn dễ dàng đến tai Nan-young nữa. Cậu có thể đã nghe được nếu cậu muốn. Đặc biệt là tình trạng sức khỏe của nhà vua, những thứ như vậy thường được giữ bí mật, vì vậy đó không phải là lỗi của cậu khi Nan-young đã theo Su-hwan đến Gokryangtaek của Đô thừa chỉ.
Nan-young, người không biết về tình hình sau bức tường của cung điện, đã ngâm chân trong một con lạch đang chảy, rồi cậu cúi sâu người xuống. Ngay lúc mặt cậu sắp chạm vào mái tóc khi cậu đã cúi người đến mức khuôn mặt cậu nằm giữa hai đầu gối, Su-hwan đã nắm lấy vai Nan-young và nhấc cậu lên.
"Đại quân!"
"...Cái gì vậy, ta giật mình."
"Thần mới là người giật mình đấy! Tại sao ngài lại đột nhiên định dìm đầu xuống nước...."
"Đừng lo lắng, dù ta có cố gắng hết sức ở tư thế này thì mặt ta cũng không bị chìm xuống nước đâu."
"Thần không thể không lo lắng được! Nếu có chuyện gì xảy ra với ngài khi ngài đang ở trong Byeolseo của chúng thần, chẳng phải cả gia đình chúng thần đều sẽ chết sao."
"Có gì mà phải đến mức chết chóc vậy...."
"Chẳng lẽ tính mạng của Đại quân không quý giá hơn tất cả chúng thần cộng lại sao? Hãy ăn cái này đi, Đại quân. Nó quý lắm đấy."
Su-hwan, người đã lảm nhảm rằng Ngài có lẽ không biết rằng ngài quý giá đến nhường nào đâu, đã đưa cho Nan-young một quả dưa gang.
"......"
Nan-young đã nhìn chằm chằm vào quả dưa gang.
Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ. Đã rất lâu rồi kể từ khi cậu nhìn thấy nó. Cậu đã tránh nó trong thời gian qua. Kể từ cái ngày cậu đã cãi nhau với Thúc phụ.
Nan-young đặt chân vào làn nước lạnh và nhận lấy một cái đĩa bằng đồng thau. Cậu đã nhẹ nhàng cạo bỏ những hạt giống bằng một chiếc thìa. Su-hwan mở to mắt và hỏi.
"Không phải ngài định bỏ cái phần ngon nhất đi đấy chứ?"
"Nếu ta ăn hạt giống, mặt ta sẽ bị ngứa và môi ta sẽ bị sưng lên...."
"Nếu đúng là vậy thì đáng lẽ ngài nên nói với thần chứ."
Su-hwan đã lấy lại cái đĩa từ tay Nan-young. Anh đã cẩn thận cạo bỏ hạt giống và gắp chúng ra bên cạnh. Nan-young chỉ nhai cái phần cùi màu trắng ngọt ngào như dưa chuột. Sau đó, cậu chợt khẽ mỉm cười.
"ngươi có biết rằng hạt dưa gang sẽ nảy mầm bên trong bụng nếu ngươi ăn nó không?"
"Đại quân. Ngài nghĩ thần là một đứa trẻ sáu tuổi à. Ngài lại nói đùa như vậy... Có vẻ như ngài thích nơi này rồi."
Nan-young hơi cúi đầu trước tiếng cười của Su-hwan, người đang cười khúc khích.
Cậu phải thừa nhận điều đó. Nan-young vẫn đang cố gắng tìm kiếm hình bóng của Thúc phụ thông qua Su-hwan. Giống như một đứa trẻ sơ sinh không muốn rời xa mẹ mình, chẳng lẽ cậu vẫn muốn mè nheo với Thúc phụ sao. Thúc phụ đã đúng. Cậu phải dừng cái việc này lại. Đã bao nhiêu năm rồi kể từ lần cuối cậu gặp anh. Thúc phụ có lẽ thậm chí còn không nhớ đến mình ngoại trừ những ngày sinh nhật.
Tốt hơn hết là cậu nên có một người bạn đời thì hơn....
"Ở đó có một con cá đang đến kìa."
Vào lúc đó, Su-hwan đã nghiêng người về phía Nan-young. Vai họ chạm vào nhau. Một con cá chỉ to bằng lòng bàn tay của Nan-young đã thực sự trườn đến và chạm vào đầu ngón chân của cậu ở cái nơi mà Su-hwan đã chỉ. Kết quả là những gợn sóng nhỏ đã lan rộng trên mặt nước.
Nan-young rụt các ngón chân lại vì sự ngứa ngáy. Vì một con cá đã xuất hiện và cù chân cậu nên cậu đã không thể bảo Su-hwan tránh xa mình ra. Su-hwan đã ở sát bên cậu và chăm chú nhìn vào khuôn mặt nghiêng của Nan-young. Anh đã bật cười vì cái vẻ mặt ngớ ngẩn của cậu. Đại quân đã hai mươi tuổi rồi, sao cậu vẫn còn không có râu và lại còn có lông tơ nữa chứ.... Không có gì ngạc nhiên khi có những tin đồn rằng cái vị Đại quân máu lạnh đó đã ngăn cản cuộc hôn nhân của cháu mình. Những người khác cũng nghĩ vậy, không có gì ngạc nhiên khi Thúc phụ nghĩ rằng cậu còn trẻ hơn. Anh đã nuôi nấng cậu.
"điện hạ...!"
Đó là khi Su-hwan đang tiến lại gần má Nan-young hơn mà anh thậm chí còn không nhận ra. Một người hầu đã tìm Su-hwan. Su-hwan đã nhanh chóng điều chỉnh tư thế và ngồi thẳng dậy khi nghe thấy tiếng người hầu gọi mình là Công tử.
"Thần sẽ đi một lát vì họ đang tìm thần, Đại quân. Nếu ngài lại định ngã xuống nước, thì ngài nên đến một nơi nước nông và chơi ở đó. Ngài hiểu chứ?"
"ngươi thực sự nghĩ ta là một đứa trẻ sáu tuổi đấy à. Cứ đi đi."
Su-hwan đứng bật dậy và hướng về phía người hầu.
Nan-young lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mặt nước trong khi nín thở.
"......"
Su-hwan không hề hay biết rằng vì hành động vô thức của mình nên anh đã cho là Nan-young không hề biết rằng anh đã đến gần cậu đến vậy, nhưng đó không phải là sự thật. Nan-young đang nhìn mặt nước, và mặt nước chỉ gợn sóng đã thể hiện tất cả.
Có phải mình đang thử Su-hwan không.
Đúng vậy. Cậu đang thử anh.
Nan-young đang chờ Su-hwan tiến đến và phạm sai lầm. Cậu đã nín thở và chờ đợi cho đến khi đôi môi đó cuối cùng chạm vào má mình. Không phải là vì cậu có tình cảm với anh. Thay vào đó, cậu đang muốn xác nhận một điều gì đó.
Một trong những người thầy của cậu đã nói với Nan-young rằng cậu là một học giả. Rằng cậu không ngừng tìm kiếm kiến thức, muốn biết và tạo thêm những nhánh mới từ đó. Có lẽ họ đã không chỉ nói vậy vì cậu là một Đại quân.
Nan-young đã muốn không ngừng học hỏi ngay bây giờ. Có một điều mà cậu muốn biết. Có một điều mà cậu phải xác nhận....
"Đại quân!"
Su-hwan, người đã đến chỗ người hầu, đã quay lại. Không giống như khi anh gọi Nan-young từ xa, anh đang do dự khi anh thực sự đến gần cậu. Nan-young đã lấy đôi chân ướt đẫm của mình ra và vỗ nhẹ vào chúng bằng một miếng vải mà cậu đã chuẩn bị trước đó trong khi chờ Su-hwan.
"Chuyện gì vậy... Người có muốn đi săn không?"
"Đi săn?"
Nan-young đã nhíu mày.
Cậu không còn bị ốm vì đủ loại lý do khác nhau mỗi mùa, nhưng Nan-young vẫn không có một cơ thể khỏe mạnh. Cậu không có một vóc dáng khỏe mạnh như Su-hwan, cậu chỉ giỏi bắn cung ở mức trung bình, và kiếm thuật của cậu thì khá tệ. Hơn nữa, cậu không hề thích đi săn ngay cả khi bỏ qua những lý do đó.
Cái lần duy nhất Nan-young muốn đi săn là vào cái thời điểm mà Thúc phụ đã ra đi, thậm chí còn cắm trại qua đêm.
"Thần biết rằng ngài không thực sự thích nó, nhưng thần nghe nói rằng Thúc phụ của Đại quân đang ở gần đây. Có vẻ như ngài ấy đến đây để đi săn...."
Nan-young đã ngoẹo đầu lại khi nghe những lời đó. Cậu mím môi. Su-hwan, người đã theo dõi Nan-young chặt chẽ nhất trong vài năm qua ngoại trừ Sim-eung, đã nhận ra rằng Nan-young đang bối rối. Có vẻ như cậu hơi xấu hổ vì cái cách cậu đã mím môi vào bên trong mà không hé chúng ra. Có vẻ như cậu rất khó chịu khi mọi người đã phát hiện ra cái sự thật rằng cậu đang buồn bã vì cậu đã xa lánh Thúc phụ.
Chỉ vì những điều như vậy....
Su-hwan đã cười thầm trong lòng.
Thay vào đó, ngài nên giấu cái ham muốn ngài có vẻ đang có đối với thúc phụ đi, Đại quân.
Su-hwan cũng đã đưa ra những phán đoán sai lầm khi anh quá chắc chắn về sự thật của mình.
Bạn không thể nhìn thấy phong cảnh khi bạn ở quá gần. Cái ngọn đèn đứng ở ngay dưới chân thì mờ nhất, và giống như cái cách bạn không biết chính mình, nó luôn như vậy.
Nan-young đã hoàn toàn không thể ngủ được. Cậu biết rằng Thúc phụ thỉnh thoảng đi du ngoạn như thể đang đi săn. Thậm chí là ở lại đó trong nhiều ngày.
Tuy nhiên, cậu chưa bao giờ thực sự nhìn thấy Thúc phụ đi săn. Cậu không thể tưởng tượng ra cái cảnh anh giết một thứ gì đó và lấy máu của nó. Chỉ có Nan-young là như vậy. Tất cả mọi người ngoại trừ Nan-young có thể dễ dàng hình dung ra cái khung cảnh Tae-rok đang làm tổn thương một thứ gì đó.
Nan-young đã đang cố gắng tưởng tượng ra cái khung cảnh Thúc phụ đang đi săn với những lý do này và viện cớ là mình không ngủ được, và cậu đang lang thang khắp nơi.
Mặt trăng trắng bệch. Nó hoàn toàn khác với cái mặt trăng đỏ mà cậu đã nhìn thấy với Thúc phụ ở một đất nước xa lạ.
Vào thời điểm đó, Thúc phụ đã đối xử với cậu như một người đã trưởng thành và nói rằng cuối cùng chúng ta cũng sẽ nhìn thấy những điều giống nhau từ cùng một góc nhìn.... Cái ảo tưởng đó mới là bằng chứng lớn nhất cho thấy cậu vẫn chưa trưởng thành.
Cuối cùng Nan-young đã quyết định đi dạo vào đêm khuya.
"Ngài đi đâu vậy?"
Su-hwan đã bắt lấy Nan-young, cậu đang định ra ngoài trong cái bộ quần áo ngủ vì cậu nghĩ rằng sẽ không ai nhìn thấy mình, là người vừa mới thức giấc.
"Nếu ngài ra ngoài như vậy, những người nhìn thấy ngài sẽ hiểu lầm vì ánh trăng đấy."
"Có ai nhìn thấy ta vào đêm khuya thế này chứ."
Su-hwan đã cười như thể anh hơi bối rối.
"Chẳng phải thần đang ở đây sao."
"Ngươi không có lý do gì để hiểu lầm ta cả."
Dù sao thì ngài cũng khó tính thật đấy, Đại quân.... Su-hwan đã tặc lưỡi rồi bước vào bên trong và nói, Xin hãy đợi một lát.
Anh đã mang ra cái durumagi của mình và một chiếc dapho mà anh sẽ mặc. Anh đã khoác cái durumagi lên vai Nan-young.
"Thần biết ngài không muốn đánh thức những người hầu hèn mọn và ngài không định ghé qua phòng, phải không ạ. Vì thần đã mang nó đi rồi, thần sẽ đi cùng ngài bất cứ nơi đâu ngài muốn đến."
"......"
Thay vì trả lời, Nan-young lặng lẽ xỏ tay vào cái durumagi.
Đây là lần đầu tiên cậu mặc một cái durumagi ngay trên quần áo ngủ của mình. Tuy nhiên, nó tốt hơn một chút so với trước đây. Mặc dù cái durumagi đó là của Su-hwan, vì vậy nó quá rộng và tay áo quá dài....
"Thần sẽ nghĩ rằng ngài đã lấy trộm quần áo của anh trai mình đấy!"
"Thật là vô lễ. Vậy chẳng phải ngươi có ý nói rằng ngươi là Thế tử sao?"
"Ôi trời... Đại quân, ngài nghiêm khắc quá. Chẳng phải đó chỉ là một trò đùa sao ạ."
"Có những trò đùa nên đùa và có những trò đùa không nên đùa."
"Vâng vâng. Thần đã sai rồi. Ngài định đi đâu vậy ạ?"
Nan-young ngẩng đầu lên. Mặc dù ánh trăng rất sáng, nhưng nơi cậu định đến lại tối tăm. Su-hwan đã đi theo ánh mắt đó và mang ra một cái tọa đăng một cách tinh ý.
"Không phải một cái lồng đèn, mà lại là một cái tọa đăng...."
"Có sao đâu ạ. Chỉ cần nó có thể chiếu sáng con đường là được rồi mà. Nào, đi thôi. Thần nên đưa ngài đến đâu đây ạ."
"Ông cụ Đô thừa chỉ chắc hẳn sẽ rất buồn. Đừng có dùng những cách nói chuyện như vậy...."
Dù anh có chê bai thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn là một Đại quân hiền lành. Nếu ai đó chăm sóc cậu một chút thì cậu sẽ nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn như một người em trai đang theo anh trai mình. Triều đình chắc hẳn đã rất lo lắng cho một Đại quân như thế này. Cậu yếu đuối và tính cách cậu dịu dàng. Có lẽ đây là lý do tại sao cái vị Đại quân máu lạnh đó lại yếu đuối với mỗi cháu trai của mình.
Su-hwan, người đã đưa ra một phỏng đoán, đã đi lên phía trước.
Có lẽ biệt thự này vốn đã được bao quanh bởi những ngọn núi, vì vậy con đường mà những người hầu đi để lấy nước và hái rau dại rất gần. Su-hwan, người đã đến nơi này mỗi mùa kể từ khi còn nhỏ, có thể đi ở đây ngay cả khi nhắm mắt lại.
"Thần có một người dẫn đường giỏi. Đại quân, thần có từng nói với ngài rằng thần sáng mắt đến mức nào vào ban đêm chưa nhỉ?"
"...Đây là lần đầu tiên ta đi bộ trên đường ban đêm với ngài, vậy ta đã nghe những lời đó bao giờ."
"Wow, ngài vừa gọi thần là Sư hyunh à? Cuối cùng Đại quân cũng có ý định cho thần làm Sư huynh của ngài rồi!"
"Ta chỉ gọi ngươi như vậy một lần vì ta biết ơn ngươi vì ngươi đang dẫn đường cho ta, bởi vì ngươi đã cầu xin ta gọi ngươi như vậy quá nhiều lần mà thôi."
Su-hwan đã cười lớn. Nan-young đã giật mình trước tiếng cười đó và suỵt, suỵt anh. Su-hwan khẳng định rằng không có hổ trong một ngọn núi nhỏ như thế này trước cái giọng nói sợ hãi của cậu như thể họ sẽ đánh thức một con hổ ngay cả khi đó không phải là sự thật.
"Hổ cũng có cái bình của riêng nó đấy. Chỉ những thứ nhỏ bé mới sống trong những cái bình nhỏ. Làm sao một con hổ có thể sống trong một cái bình bé tí thế này được chứ."
"Nhưng chẳng phải Thúc phụ đã rõ ràng nói rằng ngài ấy đến để đi săn sao. Người sẽ không tìm kiếm những con mồi nhỏ ở một nơi nhỏ như thế này đâu...."
"À, không phải ở đây, mà ở ngọn núi bên kia, ở phía đối diện. Địa hình ở đó rất hiểm trở và nó được nối liền với rìa của dãy núi, vì vậy có những con thú khá lớn sống ở đó. Chẳng hạn như lợn rừng."
Su-hwan đã nheo mắt lại khi bị vướng vào một cái mạng nhện đã giăng vào ban đêm. Sau đó, anh đã dang tay và kéo Nan-young sang một bên, người đang đuổi theo anh.
"Ở đây có mạng nhện, Đại quân. Xin hãy cẩn thận."
Nan-young đã nhìn chằm chằm vào bàn tay của Su-hwan, người đã nắm lấy cánh tay cậu. Ánh sáng của cái tọa đăng mà anh đã mang ra, cái ánh sáng mà anh đã thắp không lâu trước đó, vẫn còn rõ ràng. Mặc dù cậu không nhận được ánh sáng đó một cách thích hợp khi cậu đứng sau lưng Su-hwan, Nan-young vẫn có thể nhìn thấy những đường gân và xương trên mu bàn tay mà cậu đã nắm lấy.
"Hãy dừng lại ở đây."
Nan-young đã nói một cách bốc đồng.
Thực ra, cậu không hề bốc đồng. Cậu đã lên kế hoạch cho nó. Cậu chỉ không biết rằng cậu sẽ thực hiện nó vào khoảnh khắc này.
"Ngài muốn quay lại rồi sao?"
Su-hwan đã quay lại vì nghĩ rằng cậu sẽ làm vậy, đã hơi bối rối trước Nan-young, vì cậu đang nhìn mình chằm chằm mà không hề quay lưng lại.
Ánh mắt này. Nó rõ ràng và trong suốt đến mức cậu chưa từng thấy nó trước đây, nhưng nó không chứa đựng bất cứ điều gì. Su-hwan, người đã thầm tự hào rằng mình đang đứng trên đầu cái vị Đại quân non nớt này, đã bối rối. Có phải anh thực sự đã đứng trên đầu cậu không? Anh cảm thấy bối rối. Đêm đến thường như vậy mà. Bóng tối khiến những thứ mà anh nghĩ rằng mình biết trở nên xa lạ và những thứ anh cho là quen thuộc trở nên đáng sợ.
Su-hwan vô thức nuốt nước bọt. Nan-young đã cầm lấy cái tọa đăng từ tay Su-hwan và hạ nó xuống. Su-hwan đã khuất phục trước cái sức mạnh cậu đã sử dụng, cái sức mạnh còn đáng xấu hổ hơn cả khi gọi nó là sức mạnh. Nan-young đã đẩy Su-hwan bằng cái sức mạnh mà anh cũng ngại gọi là sức mạnh. Một gốc cây đã chạm vào lưng Su-hwan.
"Sư hyunh.... Ngươi đã từng hôn với đàn ông chưa?"
Giọng của Nan-young rất trầm và ẩm ướt như sương.
"Đại quân."
"Ngươi đã từng quan hệ thể xác với đàn ông chưa?"
"Ngài không nên như vậy. Xin hãy nghĩ lại một lần nữa về những gì ngài sắp làm."
"Ta biết rõ ta định làm gì."
Mắt Nan-young sáng lên. Có lẽ là do ánh sáng ấm áp của cái tọa đăng, ánh mắt cậu có vẻ ướt át hơn.
"Ta đang cố gắng xác nhận một điều gì đó. Sư phụ đã nói rằng để một quân tử thực sự trở thành một quân tử, người đó phải biết bản thân mình và biết người khác. Ta đang cố gắng biết bản thân mình."
"Ngài có ý định ngộ ra điều gì bằng cách này, và ngài định thu được gì sau khi ngộ ra vậy? Có thể sẽ không có gì cả. Không, sẽ may mắn hơn nếu như vậy. Ngài chỉ có thể đi con đường mất mát mà thôi, Đại quân."
"Ta sẽ mất gì chứ?"
Ngay cả khi hỏi lại một cách hỗn xược, giọng của Nan-young vẫn có vẻ buồn bã.
"Ngài là một Đại quân. Sư đệ, ngài định đi đâu và nói rằng ngài đã hôn thần? Nếu thần phủ nhận điều đó? Nếu thần khẳng định rằng ngài đang xúc phạm và làm ô nhục một thành viên của hoàng tộc, và cuối cùng có ý định làm ô uế cả danh tiếng của nhà vua, ngài chỉ sẽ mất bản thân mình thôi?"
Su-hwan đã nắm lấy cánh tay Nan-young. Đôi mắt của Nan-young cụp xuống trước cái lực nắm chặt của anh.
"Ngài có muốn hôn thần không?"
Su-hwan đã hỏi một cách nhẹ nhàng khi nhìn Nan-young, người đột nhiên trông trẻ con trở lại chỉ vì đôi mắt cậu đã cụp xuống một chút. Anh không biết cái vị Đại quân này đang nghĩ gì, nhưng những gì anh đã nói hoàn toàn chính xác. Anh sẽ là người mất tất cả. Thoạt đầu Su-hwan cũng đã có những suy nghĩ như vậy, hãy thử làm dịu cậu xuống.
Nan-young lại ngước nhìn lên. Giống như chiếc mũi như tất, có những đường cong mềm mại, đôi mắt của Nan-young cũng cong lên rồi nhếch lên. Su-hwan thường nghĩ rằng tất cả những nơi khác đều trong trẻo và ngây thơ ngoại trừ đôi mắt cậu.
"Nếu đó là một mệnh lệnh, cậu có làm không?"
Su-hwan cười khẩy vì thấy nực cười. Tuy nhiên, đồng thời, đầu óc anh cũng sôi sục.
"Xin đừng cố gắng lợi dụng thần, Đại quân."
Anh đã định nghiêm khắc quở trách cậu, nhưng nó đã không có tác dụng. Thay vào đó, Nan-young đã tiến lại gần Su-hwan hơn.
"Ta nghĩ là ta phải làm vậy."
Nan-young có vẻ như sắp khóc. Hãy hôn ta với cái vẻ mặt đó. Quả thực là những thành viên hoàng tộc...! Su-hwan đã nghiến răng nghiến lợi.
"Ngài vừa ra lệnh cho thần. Ngài có đúng không Đại quân?"
"Ừ."
Nan-young gật đầu.
Đầu óc cậu trong trẻo hơn bao giờ hết. Nan-young đã lặng lẽ hỏi. Ta có nên nhắm mắt lại không? Su-hwan đã cắn chặt răng trước câu hỏi đó.
"Hãy làm bất cứ điều gì ngài muốn."
Sau đó, anh đã nói thêm.
"Không, hãy mở mắt ra."
Anh cảm thấy ghê tởm khi nghĩ rằng Đại quân sẽ hôn anh trong khi nghĩ về đại quân baekan. Su-hwan nhận ra một lần nữa rằng anh cũng là một người đàn ông mà thôi. Không giống như cái việc anh đã bảo cậu mở mắt ra, Su-hwan đã nhắm mắt lại và nghiêng đầu.
anh đã bảo cậu mở mắt ra, nhưng cậu không thể mở chúng ra.
anh càng tiến đến gần nan-young hơn, và cậu càng nhận ra rằng đối phương sẽ không bao giờ có thể là cái người đó. Cậu chỉ nhìn thấy cái sự thật rằng khuôn mặt của anh hoàn toàn khác với cái người đó khi Su-hwan đến gần hơn. Nan-young đã mở to mắt rồi nhắm nghiền chúng lại.
Và đôi môi đã chạm vào nhau.
Cái cảm giác đầu tiên là đôi môi thô ráp hơn cậu nghĩ và mềm mại hơn cậu nghĩ.
Nan-young nghĩ rằng nó sẽ kết thúc ở đó.
Mặc dù cậu đã đào sâu vào kiến thức trong sách vở, cái trái tim của cậu vẫn giống như một đứa trẻ năm tuổi, và cái tính cách bảo thủ mà gần như đã dừng lại kể từ lần đầu cậu gặp Thúc phụ chắc chắn đã lộ rõ trong phần này.
Cậu nghĩ rằng nó sẽ dừng lại ở đó, nhưng Su-hwan đã nắm chặt lấy cánh tay của Nan-young, người đang cố gắng tránh xa anh.
"......!"
Su-hwan, cậu đã định đẩy anh ra, nhưng một thứ gì đó nóng hơn và ướt át hơn đã chạm vào cái khe hở của đôi môi cậu. Không, nó đã định chạm vào cậu.
Tuy nhiên, cái nhanh hơn là đôi mắt của Nan-young.
Trong cái tình huống bất ngờ đó, người mà lẽ ra không nên có ở đây đã xuất hiện trong cái tầm nhìn của Nan-young, cái tầm nhìn đã cuộn tròn nhanh hơn bình thường....
Một âm thanh bịch vang lên. Đó là cái âm thanh khi Nan-young đã thô bạo đẩy anh ra trước khi Su-hwan có thể nghiêng đầu để chúng dễ dàng kết hợp với nhau.
Một tiếng thở dốc vang lên, và môi của Su-hwan, cái nơi mà vừa nãy Nan-young đã cào lên bằng răng, đã dính máu. Su-hwan, người có chút gì đó hưng phấn vì cái vết thương và những gì vừa xảy ra, đã lau môi bằng mu bàn tay. Anh đã định hỏi Nan-young liệu đây có phải là tất cả những gì cậu muốn biết hay không, nhưng anh đã quay đầu về cái hướng chéo sau lưng cậu khi nhìn thấy Nan-young không thể rời mắt khỏi một người nào đó với một khuôn mặt ngạc nhiên như một con nai.
"À...."
Một tiếng thở dài đã thoát ra khỏi môi Su-hwan.
Lee Tae-rok đã ở đó.