Hối Lỗi - Chương 21

Chương 21

"...Thúc phụ à."
Nan-young khó khăn lắm mới mở miệng được.
Nếu thúc phụ  đến và tát vào má cậu thì có lẽ còn tốt hơn, nhưng Tae-rok chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào cậu.
Chẳng lẽ mình đang nhìn thấy ảo ảnh? Nan-young nhìn Su-hwan vì cậu nghĩ rằng có thể Tae-rok chỉ hiển hiện với mình cậu thôi. Tuy nhiên, khi Nan-young nhìn thấy biểu cảm của Su-hwan, người đang quay đầu về cùng một hướng, đã trở nên đăm chiêu hơn bao giờ hết, cậu thừa nhận rằng Tae-rok không chỉ hiển hiện với mình cậu. Nó phải như vậy.
Tae-rok cúi đầu xuống một lúc. Rồi tiến lại gần hai người.
Tay của Su-hwan vẫn đang nắm lấy cánh tay của Nan-young, và Tae-rok chỉ liếc nhìn nó rồi nói một lời.
"Buông ra."
Như bị khí thế của anh áp đảo, Su-hwan lùi lại một bước.
Ngay khi Su-hwan lùi lại, Tae-rok kéo cổ tay Nan-young.
"Ah... thúc phụ à."
Sức mạnh của anh thật không thể tin được. Nan-young rên rỉ.
"Đại quân...!"
Su-hwan đã gọi Nan-young trong sự kinh ngạc. Hoặc có lẽ anh đã cố gắng gọi Tae-rok.
Tae-rok quay lại nhìn Su-hwan khi anh vừa định bước đi.
"Đừng mở miệng tùy tiện khi ngươi thậm chí không biết mình đang gọi ai."
Dù Su-hwan có lớn tuổi hơn Nan-young, nhưng anh vẫn còn kém xa Tae-rok. Đặc biệt, Tae-rok có một loại khí thế hung hãn. Su-hwan, người lớn lên khi nhìn thấy cha mình, một Đô Tổng quản, chưa từng bị áp đảo bởi bất kỳ người đàn ông nào, nuốt nước bọt và lùi lại.
Vạt áo của Tae-rok
khi quay lưng và kéo Nan-young đi, chạm vào tọa đăng. Tọa đăng rơi xuống. Su-hwan vội vàng nhặt nó lên vì sợ nó sẽ gây ra hỏa hoạn. Và khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, Nan-young đã bị thúc phụ của mình kéo xuống phía dưới.
"..."
Trong thâm tâm, anh đã coi thường Tae-rok. Anh nghĩ rằng những tin đồn chỉ là phóng đại. Khi anh nhìn thấy anh ta với Nan-young, anh nghĩ rằng những tin đồn chỉ là tin đồn, và khi anh nhìn thấy anh ta một mình với tư cách là thủ lĩnh của một nhóm, anh thầm đánh giá thấp anh ta, cho rằng vẻ ngoài của anh ta đã bị phóng đại phần nào do khuôn mặt của anh ta.
Tuy nhiên, Lee Tae-rok, người đối mặt với anh ngay trước mặt, hơn cả những tin đồn. Những tin đồn hung hãn. Lee Tae-rok là như vậy. Giống như một thảm họa.


"Thúc phụ à! Thúc phụ ơi, cháu sắp ngã mất. Xin hãy đợi một chút...!"
Tae-rok không dừng lại ngay cả khi Nan-young đau khổ gọi anh từ phía sau.
Anh đã mặc chiếc cheolrik trắng thô ráp trong hơn một năm, tượng trưng cho việc trải qua một điềm gở . Ba năm trước, anh đã thay chiếc dapho của mình, nói rằng anh sẽ kết thúc việc thương tiếc người vợ thực sự chưa chết. Và Tae-rok đã ra ngoài săn bắn sau một thời gian dài.
Anh đã bắt được một con nai. Đó là một thành tựu lớn. Anh không bắt nai cái mà chỉ bắt nai đực. Đôi khi anh bắt chúng bằng bẫy mà không làm hại chúng và chỉ cắt sừng của chúng. Anh đã nhìn thấy vô số mắt nai. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên anh nghĩ về Nan-young khi nhìn vào đôi mắt đó như ngày hôm nay.
Không phải là anh chưa từng nghĩ về Nan-young trong thời gian qua. Nếu vậy thì anh đã không gửi quà vào ngày sinh của cậu.
Nhưng có lẽ là vì anh đã nhìn thấy máu ngày hôm nay. Đôi mắt nâu tinh khiết đó chỉ có một ý nghĩa khác.
Anh không thể ngủ được.
Là vì anh đã nhìn thấy máu sau một thời gian dài. Nghĩ vậy, anh đã đi dạo vào ban đêm dưới ánh trăng nhợt nhạt, không phải ánh trăng đỏ. Anh có đôi mắt rất tinh tường vào ban đêm và hiếm khi bị lạc. Anh chỉ đi theo cách anh đến, nhưng cơ thể anh quen thuộc với nơi anh phải đến và đưa anh đến đây.
Và anh đã nhìn thấy Lee Nan-young.
Lee Nan-young đang hôn một người đàn ông.
Tâm trí của Tae-rok bình tĩnh.
Tuy nhiên, đó chỉ là bề mặt bình tĩnh. Giống như một cái gì đó sắp nổ tung, phía dưới bề mặt đang cuộn trào như thể nó sẽ ngay lập tức hút vào bất cứ ai đặt chân xuống và phân hủy họ thành các mảnh vụn không hình dạng.
"Thúc phụ à!"
Nan-young cố gắng giật cổ tay mình ra. Tuy nhiên, không có cách nào sức mạnh của Tae-rok và sức mạnh của cậu có thể so sánh được. Thay vào đó, Nan-young chỉ đau đớn vì cái cổ tay bị vặn vẹo một cách vô ích.
Nhưng nhờ sự phản kháng đó, Tae-rok đã trở lại tinh thần. Đôi mắt và đôi tai của Tae-rok đã bị chặn kín đến mức anh thậm chí không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Trong đôi mắt bị chặn lại và đôi tai đóng kín của anh, chỉ có cảnh anh vừa chứng kiến đang được xem xét đi xem xét lại vô số lần.
Tae-rok cuối cùng cũng dừng lại. Anh quay đầu lại với Nan-young, người đang cắn chặt môi vì đau ở cổ tay. Anh từ từ buông cái bàn tay tê liệt của mình ra. Nan-young không thể làm gì khác ngoài việc ôm lấy cổ tay tê dại của mình.
"Lee Nan-young."
"..."
Nan-young cảm thấy một nỗi buồn nghẹn ngào dâng trào lên khi Tae-rok gọi tên cậu.
"Cháu muốn bị trừng phạt ở đây hay vào trong kia rồi bị trừng phạt?"
"...Vào trong nào chứ. Khu
nghỉ của Đô Tổng quản ở đằng kia ạ."
"Thúc phụ sẽ không đến nhà cái gã đó. Cháu hiểu chứ?"
"Cháu đang ở đó. Cháu muốn quay lại đó..."
"Tại sao? Vì cháu tò mò về điều tiếp theo sau nụ hôn à?"
"..."
Tae-rok nắm lấy cổ tay đau đớn của Nan-young. Đó là cố ý. Nan-young rên rỉ "Ahh". Tuy nhiên, Tae-rok chỉ nắm chặt hơn và không buông ra.
Anh không sợ bóng tối đen kịt. Bóng tối quen thuộc với anh như thể đó là ánh sáng. Tae-rok hướng tớikhu nhà nghỉ nơi anh đang ở. Đó làkhu nhà nghỉ mà gia đình của Nan-ok, người từng là vợ anh và thực tế là một đối tác kinh doanh, đã sử dụng để thu lợi nhuận. Anh đã có thể đối xử với một trong những gia đình công thần như thuộc hạ của mình như vậy và không ngần ngại đưa Nan-young, người đã rơi vào tay anh, vào tài sản của gia đình mình. Ngay cả khi đó làkhu nhà nghỉ của nơi từng là gia đình vợ anh.
Một người hầu đã xuất hiện khi anh đi vào khu nhà trong, nhưng Tae-rok xua tay và bảo họ đi vào. Nan-young đã vô tình bắt gặp ánh mắt của ai đó khi cậu đang bị kéo đi không ngừng. Khuôn mặt đó là của Sa-on, người đang đứng dựa vào ngọn đèn mờ ảo. Sa-on lặng lẽ đóng cửa lại khi anh ta nhìn Nan-young. Anh yêu quý Đại quân Heonwi tên Nan-young, nhưng anh còn sợ Lee Tae-rok hơn.
"th-thúc phụ à. Cháu mệt quá."
Nan-young nói bất cứ điều gì để ngăn Tae-rok lại. Cậu thực sự đã mệt.
Tuy nhiên, Tae-rok đã không dừng lại cho đến khi anh đạt được mục tiêu của mình. Cuối cùng, chỉ sau khi bước vào phòng trong cùng của khu nhà bên trong nơi anh đang ở, Tae-rok mới buông tay Nan-young ra. Không, đó không phải là thả ra. Anh ném cậu xuống sàn. Nan-young bật ra phía sau lưng, và sau khi chống tay xuống sàn để không bị ngã, cậu đã gục ngã vì cơn đau nhói ở cổ tay.
"Hừ... hừ."
Tae-rok thậm chí còn không nhìn xuống Nan-young, người đang rên rỉ vì đau đớn, và tháo chiếc gat của mình ra. Chỉ sau khi đặt chiếc gat xuống đúng chỗ, anh mới tiến lại gần Nan-young. Anh quỳ xuống bên cạnh đầu cậu, và anh trông to lớn như một ngọn núi trong mắt Nan-young.
"Cháu à. Cháu là gì."
"..."
"Cháu chỉ là một người đàn ông trên đường phố, hay ít nhất là một đứa con út bướng bỉnh của một gia đình quý
tộc chỉ duy trì được sự tồn tại của mình?"
Một loại băng nóng bỏng không tồn tại, nhưng nếu nó tồn tại, nó sẽ ở trên cổ tay của cậu. Nan-young chỉ cắn chặt cái cổ tay của mình và âm thầm rơi nước mắt.
Tae-rok biết rằng cổ tay của Nan-young đã bị thương vì anh, nhưng anh thậm chí còn không nhìn vào đó. Hôm nay không phải là ngày. Anh sẽ không chấp nhận sự bướng bỉnh của cậu ngày hôm nay. Ít nhất là bây giờ.
Hoặc có lẽ là không bao giờ.
"Trở thành một Đại quân rồi hôn một người đàn ông? Cháu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn thấy?"
"...Đ-đêm rồi mà. Trời tối. Không ai, không ai ở đó, và không ai có thể nhìn thấy ạ."
"Nhưng thúc phụ đã nhìn thấy mà."
Tae-rok nghiến răng khi vỗ tay xuống sàn bên cạnh khuôn mặt ngã gục của Nan-young. Nan-young rụt người lại và giật mình khi nghe thấy tiếng va chạm.
Tất cả những gì cậu đã thấy về thúc phụ của mình cho đến nay đều khác biệt. Đó là một sự đối đãi đặc biệt. Ngay cả khi cậu đến gặp thúc phụ của mình lần cuối, cái cách anh mắng cậu trong một chiếc jungchimak và dapho trắng thô ráp vẫn là cách anh đối xử với cậu. Nan-young nhận ra điều đó bằng cả cơ thể mình.
Nhưng vẫn chưa đủ. Cơn giận của Tae-rok chỉ mới bắt đầu bùng phát.
"Lee Nan-young. Cháu tò mò về cái gì. Cháu có tình cảm với con trai của Đô Tổng quản à? Không phải một phụ nữ mà là một người đàn ông. Tại sao lại là một người đàn ông?"
"Không ạ!"
Nan-young đáp lại khi nước mắt rơi lã chã.
"Cháu không có loại tình cảm đó! Su-hwan thì... Su-hwan chỉ là... ưp...!"
Miệng của Nan-young đã bị chặn lại. Lòng bàn tay của Tae-rok ấn chặt vào môi cậu. Tae-rok phải căng thẳng đến mức cơ thể anh cứng đờ để không đè lên mặt Nan-young. Một mạch máu đang nổi lên trên trán anh.
Nan-young nghĩ rằng Tae-rok đang tức giận với tư cách là một người thúc phụ vì cậu đã hôn một người đàn ông.
Tae-rok không biết liệu anh có tức giận đến mức này vì Nan-young đã hôn một người đàn ông, hay liệu anh có tức giận vì cậu cứ gọi tên Su-hwan, Su-hwan.
Anh chỉ cảm thấy như thể thế giới trước mắt anh đang trở nên đỏ ngầu. Làm thế nào một học giả không thể kiểm soát được cảm xúc của mình? Nếu vậy thì không có học giả ở đây. Chỉ có thúc phụ và cháu trai, hoặc chỉ có người đàn ông và người đàn ông.
"Vậy Lee Nan-young hôn một người đàn ông mà cháu không yêu à?"
"..."
"ta sốc khi cháu ta là một người như vậy
đấy."
"Không... không phải..."
Tuy nhiên, Nan-young cũng rơi vào một mâu thuẫn. Không có gì sai cả. Nếu cậu nói những gì đã xảy ra một cách thẳng thắn, thì sự hiểu lầm của Tae-rok không phải là một sự hiểu lầm. Cậu không yêu Su-hwan. Cậu đã hôn Su-hwan. Su-hwan là một người đàn ông. Cậu đã hôn một người đàn ông mà mình không yêu, vậy có gì sai? Có lời nói dối nào trong đó không?
"Nếu cháu tò mò về đàn ông, cháu nên nói với thúc phụ. Thúc phụ sẽ tìm cho cháu một chàng trai tốt hơn cái gã Đô Tổng quản hời hợt kia. Một kẻ sẽ không phải lo lắng về việc nói với bất kỳ ai."
Nan-young là một Đại quân lớn lên hạnh phúc. Không ai nói những lời tục tĩu trước mặt cậu. Tuy nhiên, Tae-rok thì khác. Anh đã giữ những người xung quanh mình bất kể xuất thân của họ, miễn là họ có khả năng. Trong số đó có rất nhiều người thô lỗ và có rất nhiều người có cách nói khác nhau. Tae-rok thực sự có thể nói bất cứ điều gì được coi là vô căn cứ, thiếu học thức và tục tĩu.
Anh chỉ không làm điều đó khi người kia là Nan-young.
Nhưng bây giờ anh làm điều đó vì đó là Nan-young.
Tae-rok lại một lần nữa vỗ tay xuống sàn trước mặt Nan-young. Đầu anh sôi sục.
"Nếu cháu tò mò đến vậy, đáng lẽ cháu nên hỏi thúc phụ. Hả? Tại sao cháu lại đến những nơi lạ trong khi cháu biết rằng thúc phụ đã dạy cháu mọi thứ?"
Một cơn lốc xoáy đang lởn vởn trong lồng ngực anh đang sắp bùng nổ và cuốn trôi mọi thứ đi. Câu hỏi của Nan-young đã ngăn Tae-rok lại.
"Thúc phụ cũng làm điều ghê tởm đó à?"
Nan-young, người bị giam cầm giữa hai cánh tay của Tae-rok, ngước lên nhìn anh với khuôn mặt ướt đẫm. Câu hỏi của Nan-young, người đã trở nên trong suốt ngay khi cậu ướt đẫm như một cây hạ diệp, khiến ngay cả nội dung của câu hỏi đó dường như ngây thơ.
"Thúc phụ sẽ dạy cháu như thế nào nếu cháu hỏi thúc phụ? Thúc phụ đã hành động như thể thúc phụ sẽ không bao giờ nhìn thấy cháu nữa, và thúc phụ thực sự chưa từng đến tìm cháu. Vậy mà đột nhiên thúc phụ lại hành động như thế này... Cháu không hiểu."
"..."
"Nếu cháu đến gặp thúc phụ và nói rằng cháu nghĩ mình thích đàn ông... thúc phụ có thực sự tìm cho cháu một người đàn ông không?"
Cái người mà cháu mong muốn trông như một người đàn ông có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trên đường phố, không phải một người đàn ông của một gia đình quý
tộc chỉ duy trì được sự tồn tại của mình, cũng không phải một người đàn ông thuộc một gia đình công thần...?
Nan-young chỉ âm thầm rơi nước mắt.
Không có câu trả lời nào từ Tae-rok, người đang nhìn xuống cậu. Nếu Nan-young đến gặp anh và nói rằng cậu nghĩ mình thích đàn ông, anh có thực sự tìm cho cậu một người đáng tin cậy không. Anh có định ra lệnh cho họ phục vụ cậu như tay chân của mình không?
Chỉ sau khi Nan-young hỏi, Tae-rok mới nhận ra rằng có một sai lầm lớn trong lời nói của mình. Rằng từ đầu anh đã không có ý định làm điều đó.
"Thúc phụ tức giận vì thúc phụ đã làm điều ghê tởm đó, hay thúc phụ tức giận vì đối phương lại là Su-hwan?"
"..."
"Cháu thực sự... thực sự không hiểu thúc phụ."
Nan-young sớm bắt đầu run rẩy khi cậu thở hổn hển. Khuôn mặt cậu méo mó, và khuôn mặt mà Tae-rok đã gặp lần đầu tiên xuất hiện.
Tae-rok nghiêng người về phía Nan-young và vẫn không hề nhúc nhích. Ngay cả điều đó cũng khiến cậu buồn. Nan-young vừa sợ hãi vừa vui mừng khi nhìn thấy người thúc phụ to lớn như ngọn núi của mình, và cậu cũng đau khổ.
"Thúc phụ thậm chí còn không nghe những gì cháu nói và không nhìn cháu.... Vậy làm sao cháu có thể nói chuyện với thúc phụ được. Thúc phụ là người duy nhất có thể lắng nghe những lo lắng của cháu.... Thúc phụ đã bảo cháu đừng bướng bỉnh. Đó là nhiệm vụ của người bạn đời của cháu. Đó là lý do tại sao cháu đã làm vậy. Cháu muốn biết liệu cháu có thích đàn ông không."
Nan-young lấy cả hai tay che mặt và nức nở. Tae-rok nhìn chằm chằm vào cổ tay của Nan-young, bắt đầu sưng húp và đỏ hỏn, và môi của Nan-young, nơi có thể nhìn thấy giữa khoảng trống nhỏ mở ra vì cậu không thể ôm lấy chúng đúng cách.
Con trai của Đô Tổng quản.
Anh đã không thích anh ta ngay từ đầu. Anh đã ghét cái cách anh ta nhìn Nan-young. Anh là một người thúc phụ và phải đóng vai trò loại bỏ bất cứ điều gì đáng trách khỏi cháu mình. Anh đã hứa với Lee Nan-young rằng anh sẽ là người ở bên cậu. Vậy có phải là anh phải làm những gì Lee Nan-young muốn không. Anh có thể chịu đựng được, nhưng anh không thể trở thành một kẻ hèn nhát chia sẻ một bí mật khó chịu mà bản thân anh có thể chịu đựng được nhưng cậu thì không, và sau đó bỏ mặc cậu.
Nhưng Lee Nan-young... Anh không biết những gì Lee Nan-young muốn.
Tae-rok đưa tay ra. Anh đẩy tay Nan-young vào và nắm chặt má cậu. Anh lắc đầu cậu vài lần rồi hất tung bàn tay đang che mặt cậu lên. Khuôn mặt ướt đẫm và lộn xộn của cậu thật tinh tế. Trong thời gian anh cho rằng anh cần thiết và tránh xa, Nan-young đã trưởng thành rất nhiều, và sự trưởng thành đó đã khiến Tae-rok ngạc nhiên. Anh cảm thấy bối rối và xa lạ, và anh bản năng ghét nó. Tuy nhiên, anh đã bị quyến rũ mạnh mẽ hơn cả sự ghét bỏ đó.
Anh nhận ra sau khi nhìn thấy rằng anh đã nhớ Nan-young. Anh và cậu đều rất tiếc vì cuộc hội ngộ này đã diễn ra theo một cách như vậy.
"...Hãy nói rằng con trai của Đô Tổng quản đã cưỡng hôn cháu."
Tae-rok nghiến răng và trách mắng cậu.
"Hãy nói rằng hắn ta đã nắm lấy và đè cháu xuống, và hôn cháu một cách thô bạo trong khi cháu nói rằng cháu không muốn, Lee Nan-young."
Nan-young cũng nghiến răng.
Thật trùng hợp, Nan-young đã không lớn lên như một người đàn ông như Tae-rok, người mà cậu đã ngưỡng mộ, nhưng cậu lại giống tính cách của Tae-rok hơn bất kỳ ai trong gia đình mình. Một bằng chứng mạnh mẽ cho thấy anh đã nuôi nấng cậu, anh đã nuôi dạy cậu và họ được kết nối bằng máu.
"Cháu đã yêu cầu điều đó."
"..."
"Chính thúc phụ mới là người đã nắm lấy
tay cháu và kéo đi mà"
Nan-young đã không lùi bước trước Tae-rok, mặc dù cậu đang đau khổ. Ngay cả Su-hwan, con trai của Đô Tổng quản, đã lùi bước.
"Vậy thúc phụ không có lý do gì để tức giận như vậy."
Tae-rok lùi người lại một lúc. Nan-young, người cảm thấy như thể hai cái cột đã giam cầm cậu đã lùi lại, thậm chí còn lùi mặt mình lại. cậu đáp lại càng mạnh mẽ khi đối phương tấn công càng mạnh mẽ. Đây là tính cách của mình
. Tae-rok đã phải thừa nhận nó.
Anh đã trở thành một đồng phạm với Min Nan-ok, người mà anh nghĩ rằng anh sẽ ghét, và ai có thể ngờ rằng Nan-young, người mà anh nghĩ rằng sẽ trở thành của riêng mình, lại không hợp với anh như thế này.
Tae-rok cười khúc khích một lúc.
Và anh hỏi với một giọng nói khá ngọt ngào.
"Vậy thế nào, sau khi làm xong. Cháu đã đưa ra quyết định nào chưa. Chỉ với một nụ hôn, cháu có thể nói được không?"
"..."
"Có vẻ như cháu ta
vẫn còn bối rối."
Tae-rok lẩm bẩm.
Nan-young tránh ánh mắt anh. Đó là một hành động mà Tae-rok không thể tha thứ. Anh nắm chặt má Nan-young.
"Vậy thì thúc phụ sẽ đích thân dạy cháu."
Anh có ý định dạy cậu
sự nhầm lẫn hay loại bỏ sự nhầm lẫn?
Tae-rok vội vàng cúi xuống khi anh kết thúc câu nói mơ hồ của mình.
Mắt của Nan-young mở to bằng cái đèn lồng. Môi của Tae-rok chạm vào cậu. Đầu gối của Nan-young bật lên. Tuy nhiên, phần trên cơ thể cậu không thể di chuyển. Tae-rok đang ấn khuỷu tay vào ngực cậu, và cổ tay của cậu quá đau để đẩy anh ra.
Hơn nữa... không giống như Su-hwan, đây không chỉ đơn giản là môi chạm môi.
cậu có thể cảm thấy tất cả mọi thứ từ lớp vỏ ngoài đến nhiệt độ cơ thể của Su-hwan một cách lạnh lùng. Chạm vào chỉ là một phần của cơ thể, và không có gì khác ngoài điều đó. Nhưng Tae-rok....
Anh có thể cảm thấy những chiếc xương sườn mỏng manh của Nan-young phía sau cơ cẳng tay của Tae-rok. Anh có cảm giác như thể anh có thể phá vỡ chúng nếu anh ấn chúng và đi vào bên trong để kiểm tra những gì có bên trong. Tae-rok thay vào đó đã đẩy lưỡi vào.
"......!"
Mắt của Nan-young càng mở to hơn. Không giống như Su-hwan, Tae-rok cũng đang mở mắt.
Có cảm giác như thể mình đang bị ăn thịt... Nan-young run rẩy. Nhưng đó không phải vì sợ hãi. Sự thật rằng đó không phải là do sợ hãi khiến Nan-young sợ hãi hơn.

-Tiếp tục ở chương sau

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo