Chương 22
Lưỡi và lưỡi kết nối với nhau. Người ta nói rằng chúng kết nối những trái tim. Có cảm giác như lưỡi của Tae-rok đang liếm vào nơi sâu kín nhất trong tim cậu. Nụ hôn của cậu với Su-hwan không hề như thế này. Bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Tae-rok, với phía cổ tay vẫn còn lành lặn, cuối cùng đã rơi xuống. Mãi đến lúc đó Tae-rok mới rời khỏi môi cậu.
"Từ bỏ rồi sao?"
"..."
Đôi môi đỏ ửng vì bị đè nén đang run rẩy. Nan-young vừa sợ hãi vừa hưng phấn quá mức. Đó là một cơn co giật mà cơ thể yếu ớt của cậu không thể chịu đựng được. Tae-rok nhấc phần trên cơ thể của Nan-young lên và ôm cậu. Anh đặt một đầu gối lên và để cậu tựa vào đùi. Đây có phải là kết thúc rồi không... Cậu không biết liệu đó là sự tiếc nuối hay sự nhẹ nhõm.
"Cháu đã làm không tốt chút nào lúc nãy."
Tuy nhiên, nó chưa kết thúc cho đến khi Tae-rok kết thúc.
"Vậy nên lần này hãy mở miệng ra và mút lấy lưỡi của ta cho đúng cách đi, cháu trai."
Nụ hôn thứ hai của Tae-rok đậm sâu hơn nhiều so với nụ hôn đầu tiên. Cơ thể của Nan-young chỉ để lộ mỗi phần dưới, phần còn lại dường như đã bị che khuất và nuốt chửng bởi Tae-rok. Tae-rok nắm lấy cằm của Nan-young để ngăn cậu ngậm miệng và liếm vào miệng cậu từng ngóc ngách một.
anh tưởng rằng mình biết mọi thứ về cháu trai của anh, nhưng không phải vậy. Suy nghĩ lại thì có rất nhiều điều chú không biết. Có nhiều thứ anh không biết hơn nữa trong suốt 5 năm qua.
'Ngài muốn trở thành loại người như thế nào đối với Đại quân Heon wi?'
Đôi mắt của người phụ nữ đã có mối quan hệ vợ chồng giả tạo với anh chỉ trong một khoảnh khắc đã rất chính xác. Cô ấy biết rõ bản thân anh hơn cả Tae-rok. Anh muốn trở thành loại người nào. Trước đây, anh chỉ nghĩ rằng mình nên là một người thúc phụ thôi. Rằng sẽ rất tốt nếu ít nhất anh có một người thân mà anh yêu quý trong đời. Chỉ có vậy thôi. Nhưng bây giờ... anh sẽ bắt đầu tìm hiểu loại người anh muốn trở thành từ bây giờ.
Ban đầu nó là một tin đồn, sau đó nó là sự thật, và bây giờ nó sẽ trở thành một vụ bê bối sao, cháu trai.
Lưỡi của Nan-young mềm mại. Anh nghĩ rằng ngay cả khi cậu có tính khí thì tính cách bao phủ trên nó vẫn dịu dàng như hoàng huynh của anh, nhưng phần đó đã được thể hiện trên cái lưỡi mà cậu đang nghiền nát và chà xát một cách thô tục.
Ban đầu, nụ hôn bắt đầu như thể nó sẽ chặn đường thở của cậu và nuốt chửng cậu, nhưng khi sức lực của Nan-young cạn kiệt, nó dần trở nên dịu dàng hơn. Tae-rok nhìn vào đôi mắt lờ đờ của Nan-young rồi thổi một hơi vào miệng cậu. Ngực của Nan-young nhấp nhô.
"..."
Khuôn mặt của Nan-young tái nhợt vì sốc.
Không chỉ vì sự tiếp xúc thẳng thắn và dâm đãng hơn. Cậu không hề cảm thấy như thế này khi lưỡi của Su-hwan chạm vào môi cậu. Đó chỉ là một khối thịt ẩm ướt, nó không hề...
Sự xác nhận đã kết thúc.
Những gì cậu muốn biết thông qua Su-hwan là liệu cậu có thích đàn ông hay không, và những gì Tae-rok đã cho cậu biết là sự thật kinh hoàng rằng cậu đã mang trong mình, trái tim mình hình bóng người thúc phụ, người có máu mủ cùng với cậu.
"Hức... hức..."
Nan-young sớm méo mó khuôn mặt như một đứa trẻ vừa khóc lần đầu. Nước mắt lại chảy ra trước khi chúng có thể khô. Tae-rok đảo lưỡi trong miệng cậu. Anh tự hỏi tại sao nó lại có vị mặn, và có vẻ như đó là vì nước mắt đã làm ướt mặt cậu.
Cháu sợ hãi sao. Chắc hẳn là cháu sợ hãi rồi.
Tae-rok vẫn bình tĩnh ngay cả sau khi đã gây ra chuyện. Đúng vậy, cháu không biết liệu lần gần nhất thúc phụ lý trí như thế này là khi nào trong những năm gần đây đâu. Trong 5 năm qua, Tae-rok có lẽ đã xuất hiện trước mắt người khác như một người đàn ông bất hạnh và không may mắn, người đã trở nên trầm lặng vì đã mất vợ, nhưng thực tế bên trong anh không phải vậy. Nó đã sôi sục liên tục. Đến mức Tae-rok đã bị đánh lừa bởi bề mặt bình tĩnh.
Đến thời điểm này, anh mới nhận ra bản thân mình đã mất trí đến mức nào. Tae-rok đưa Nan-young kiệt sức đến giường .Nan-young đã tỉnh táo hơn một chút chỉ sau khi nằm xuống một tấm đệm mềm mại và êm ái. Cậu cảm thấy như thể mình đang tỉnh táo nhưng không hề tỉnh táo.
Tae-rok gõ nhẹ, gõ nhẹ vào bên trong đầu gối của Nan-young và chiếm lấy vị trí giữa chúng. Nan-young đã cố gắng chống khuỷu tay và nhấc người lên, nhưng cậu lại ngã xuống khi cảm thấy đau ở cổ tay.
"Hãy ngoan ngoãn nào."
Thúc phụ vẫn chưa hết giận sao.... Nan-young vừa học được cách hôn sâu, không thể tưởng tượng ra những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Không phải là cậu không biết về khái niệm tình dục, nhưng kiến thức mà cậu thu được theo từng mảnh từ tranh xuân cung hoàn toàn khác với thực tế. Đầu tiên, tranh xuân cung không cho bạn biết về cái sự căng thẳng, cái sự căng cơ như da thuộc ướt sũng được phơi khô, xảy ra sau khi cởi quần áo.
Tae-rok cởi chiếc dapho của mình. Và anh thậm chí còn tháo cả dây buộc áo của chiếc jungchimak nữa.
"T-thúc phụ à..."
Tuy nhiên, Nan-young vẫn hiểu ra những gì đang xảy ra theo một cách khác với kiến thức và linh cảm chắp vá mà cậu đã có về những cảnh rời rạc đó.
Liệu có thể làm những điều còn tồi tệ hơn cả những nụ hôn sâu không. Tất nhiên là có thể, nhưng đó không phải là điều mà thúc phụ và cháu trai nên làm.
"Cháu đã gây khó chịu cho ta ngay từ đầu."
Tae-rok lẩm bẩm và tháo dây buộc chiếc durumagi, chiếc durumagi quá lớn so với cơ thể của Nan-young. Khi anh gõ nhẹ vào cổ áo dongjeong, nó dễ dàng trượt xuống dưới vai cậu. Bên trong cậu chỉ mặc một chiếc quần áo ngủ mỏng manh. Tae-rok nhìn chằm chằm vào tấm vải mỏng dính vào ngực cậu do ướt đẫm mồ hôi nhạt rồi ngả đầu ra sau.
"Ha...."
Tae-rok thở dài. Nan-young quay người lại để trốn thoát trong khi anh không nhìn cậu. Cậu cố gắng tiến lên như thể đang bò, nhưng cổ tay của cậu không giúp cậu.
"Ah...!"
Cậu lao về phía trước với một tiếng hét. Tay của Tae-rok vội vàng đưa ra và ôm lấy cằm của Nan-young. Nhờ đó, cằm cậu không chạm vào sàn, nhưng phần dưới cơ thể của Tae-rok đã dính chặt vào phần dưới cơ thể cậu.
"Hic... hic..."
Thứ gì đó dày và nóng hổi chạm vào mông cậu. Tae-rok đã không ngần ngại trước âm thanh mà Nan-young rùng mình. Anh dễ dàng cởi chiếc quần ngủ của Nan-young. Và anh để Nan-young đang lịm đi xuống bên cạnh. Đó là sự quan tâm của Tae-rok để đảm bảo rằng cậu sẽ không sử dụng cái cổ tay bị thương của mình, và ngoại trừ điều đó, mọi thứ khác đều là ham muốn đã loại bỏ hoàn toàn sự quan tâm.
Tae-rok dính chặt cơ thể vào sau lưng Nan-young. Hai người ở cùng một tư thế, nhưng họ lại có vóc dáng khác nhau.
Tiết trời bắt đầu cái nóng gay gắt. Căn phòng đã bị đóng kín mà không có một khoảng hở nào, và cả Nan-young và Tae-rok đều rất nóng. Nan-young chỉ thở hổn hển và khó khăn trước cái sức nóng và tình hình đang diễn ra. Và cuối cùng, Tae-rok đã chạm vào một phần cứng, một nửa đã cương cứng, lọt thỏm giữa hai bắp đùi trắng nõn của Nan-young. Có lẽ là vì cậu đang sợ hãi, cái thứ cương cứng một nửa đó dù sao cũng có vẻ đáng yêu khi nó đang rên rỉ như thể nó cũng đang nổi giận.
"Con trai của Đô Tổng quản có mút cả cái thứ đó của cháu không?"
Cậu không thể hiểu những gì anh đang nói, ngay cả khi cậu đang nghe. Nan-young nắm lấy cánh tay của Tae-rok đang đè lên ngực cậu và cào cấu nó. Thật là một sức lực đáng thương.
"Có mút không."
Nếu có, anh sẽ đến chỗ đó ngay lập tức, mở miệng con trai của Đô Tổng quản và rút lưỡi hắn ta ra.
Tae-rok đã quyết định với một lý trí rất minh mẫn.
Nan-young lắc đầu. Tae-rok không hỏi liệu anh có phải là người đàn ông đầu tiên chạm vào nơi đó của cậu hay không. Đó là một phản ứng không cần thiết.
"Nan-young à. Tinh trùng của nhà vua thì quan trọng, nhưng tinh trùng của đại quân thì không quan trọng đâu."
"T-thúc phụ à. Đừng... xin đừng chạm vào cháu..."
"Cháu trai sẽ trở thành một vụ bê bối đối với ta ."
"Ha, ha... ực..."
"Và thúc phụ cũng sẽ trở thành một vụ bê bối đối với cháu."
Tae-rok nhẹ nhàng vuốt ve da quy đầu của Nan-young. Nó chỉ mềm mại mà không có một chút cứng rắn nào. Tae-rok tập trung vào phần đầu hơn là thân. Anh cởi lớp da mỏng xuống, và cậu rên rỉ một cách kinh ngạc trong khi toàn thân run rẩy. Làm thế nào con người có thể thế này ở độ tuổi hai mươi?
"Có vẻ như nó không ướt lắm vì đây là lần đầu tiên. Tất nhiên, nó phải là lần đầu tiên..."
Hay có lẽ cậu đang bị mất nước vì đã khóc quá nhiều, lượng nước ra ở phần đầu rất ít. Có vẻ như sẽ đau nếu anh tiếp tục xoa bóp nó như thế này. Tae-rok vươn tay ra. Anh đã lấy bớt một ít dầu mà anh đã lấy từ ngọn đèn và bôi nó lên mà không sợ bị bỏng. Sau khi xoa dầu cá mập lên tay cho đến khi nó đủ bóng, anh lại chạm vào của Nan-young.
"Ah! Ah... ah...!"
Nan-young rên rỉ như thể đang hét lên trước cái cảm giác ấm áp quá mức và cảm giác trơn trượt. Và cậu sớm nín thở. Có lẽ là vì cậu vẫn là một Đại quân và cậu lo lắng về cái nhìn của người khác. Nếu vậy thì lẽ ra cậu không nên đi dạo vào ban đêm ngay từ đầu. Tay của Tae-rok nắm chặt hơn. Anh bóp chặt từ gốc và kéo nó lên. Đầu gối của Nan-young lặp đi lặp lại việc mở ra và đóng lại. Vô ích khi cậu cố gắng tránh tay anh và lùi lại phía sau vì Tae-rok đã ở đó. Thay vào đó, cậu lại cọ xát cơ thể mình vào háng của Tae-rok.
"Ah, ahh... hức... S-sợ quá. Cháu sợ quá..."
"Cháu thậm chí còn không thủ dâm..."
Nan-young đã sợ hãi cảm giác đạt cực khoái. Tae-rok bàng hoàng. Anh là một người đàn ông tràn đầy năng lượng và anh cảm thấy cơ thể mình trở nên rất nặng nề nếu anh không giải tỏa ham muốn của mình, dù là bằng cách thủ dâm hay bất cứ điều gì khác. Anh không thể hiểu Nan-young. Liệu điều này cũng là do cậu yếu ớt? Sức lực của Tae-rok nới lỏng một chút.
"Hức, á!"
Tuy nhiên, thay vào đó, việc anh bao bọc lỏng lẻo đầu dương vật và cọ xát vào nó thậm chí còn đau khổ hơn đối với Nan-young. Đó là một niềm khoái cảm đau khổ. Nan-young đã cố gắng cắn môi, nhưng cằm cậu cứ mở ra. Bên trong đùi cậu lắc lư một cách thảm hại.
"Nan-young à."
"Ah, ất... hức...!"
"Không sao nếu tinh trùng của Đại quân chảy ra một cách vô ích đâu."
Với lời thì thầm đó, eo của Nan-young run lên dữ dội.
Tae-rok đưa lòng bàn tay ra như thể anh sẽ không để một giọt tinh dịch nào của Nan-young bị lãng phí khi cậu xuất tinh. Thay vào đó, anh xoa tinh dịch đó lên cái dương vật vẫn đang xuất tinh.
"Hức! A! A! T-thúc phụ à! A!"
Nan-young run rẩy đau khổ hơn bao giờ hết. Có vẻ như Tae-rok đang cố gắng đẩy giới hạn của Nan-young lên và vượt qua nó nếu cậu có. Giống như khi anh bắt cậu cầm kiếm gỗ và khi anh dạy cậu bắn cung.
Ngay cả khi cậu chỉ ngả người ra sau và nắm lấy cổ áo của Tae-rok, Tae-rok vẫn không dừng lại.
"A, th-thúc phụ à. Xin hãy! Xin hãy... ah! Cháu... hức, khứ, ch-cháu sắp ra mất...!"
Nan-young cầu xin. Tae-rok cảm thấy hưng phấn trước điều đó và dừng tay lại. Đó là giường, và đây không phải là cung điện của anh mà là nhà nghỉ của nhà vợ cũ của anh, những người giờ đã trở thành người ngoài.
Nhờ anh đã dừng lại một cách khó khăn, Nan-young cảm thấy như thể cậu vừa được giải cứu khỏi bờ vực. Lòng biết ơn vì anh đã dừng lại còn lớn hơn nỗi oán hận người thúc phụ đã gây ra chuyện này. Cậu buông cái cổ áo của Tae-rok mà mình đang nắm lấy và thì thầm một cách khó khăn. Cảm ơn thúc phụ... Tae-rok đã bật cười vì cảm thấy nực cười.
Anh lùi lại một chút phía sau Nan-young và giúp cậu nằm xuống thoải mái. Tae-rok nhìn vào tinh dịch của Nan-young dính trên tay anh. Dù anh không nghĩ cậu đang thủ dâm, nhưng lượng của nó vẫn ít so với những gì anh mong đợi. Đó là vì cậu yếu ớt.
Tae-rok chuyển ánh mắt từ lòng bàn tay sang khuôn mặt của Nan-young. Chỉ cần nghe tiếng hít thở thôi là anh có thể đoán được cậu sẽ sớm lên cơn sốt. Hơn nữa, cổ tay của cậu còn sưng hơn. Cậu trông thật thảm hại. Tuy nhiên, anh ngồi giữa hai chân của Nan-young.
"Ah...."
Cậu đã kiệt sức hơn cả khi cậu nằm xuống đây lần đầu tiên.
"Cháu trai, cháu sắp sốt rồi."
Tae-rok nói một cách thản nhiên như thể không có gì xảy ra. Nan-young khẽ gật đầu. Dựa vào cái cách anh nói, có vẻ như cơn giận của anh đã nguôi ngoai và anh thực sự sắp kết thúc. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng... tay của Tae-rok đã đến. Đó không phải là bàn tay đang chạm vào của Nan-young mà là một bàn tay khô ráo. Nó che hoàn toàn trán đẫm mồ hôi của Nan-young, che khuất cả mắt cậu.
"Thúc phụ...?"
Nan-young gọi Tae-rok với một giọng nói lo lắng vì cậu không thể nhìn thấy gì.
Tae-rok cởi dây thắt lưng bằng tay còn lại. Anh nắm lấy chiếc khố bên trong đã được mở ra ở thắt lưng của mình bằng cái tay dính tinh dịch của Nan-young. Anh chộp lấy cái của mình và vuốt ve nó một cách sơ sài.
"t-thúc phụ à..."
Đôi tai của Nan-young, người đã bị che mắt, trở nên nhạy cảm hơn bình thường. Đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Tuy nhiên, cái âm thanh thu hút sự chú ý của Nan-young hơn cả là âm thanh "thịch, thịch" và tiếng thở dốc.
Tae-rok đang... thủ dâm với cậu.
Kiến thức của Nan-young, người vừa trải qua một trải nghiệm mới, đã trở nên chi tiết và dày đặc hơn trước. Ngay cả khi vẫn còn nhiều chỗ để lấp đầy, cậu có thể nói rằng cái âm thanh đó giống như âm thanh phát ra từ giữa hai chân cậu bởi bàn tay của Tae-rok.
Thúc phụ đang nhìn cháu.
Ngay cả khi cậu không thể nhìn thấy, cậu vẫn có thể cảm nhận được điều đó. Ánh mắt đang dò xét cơ thể cậu từng ngóc ngách một.
"Haa, hức..."
Nan-young lại bắt đầu thở hổn hển.
Tae-rok siết chặt dương vật mình hơn khi anh nhìn Nan-young, cậu chỉ để lộ mỗi chóp mũi và đôi môi. Nan-young có xương chậu hẹp và vóc dáng rất nhỏ so với anh. Nếu anh đưa nó vào, anh tự hỏi nó sẽ đi được bao xa, anh áng chừng nó bằng ánh mắt. Và như thể anh không thể chịu đựng được cái khoảnh khắc anh nhìn xuống đó, anh lại ngước nhìn đôi môi của Nan-young, đang mở ra và hít thở nặng nhọc.
"T-thúc phụ à..."
Giọng của Nan-young còn gợi cảm hơn cả khi anh chạm vào cậu. Liệu có phải cậu cũng đang trở nên hưng phấn vì sự thật rằng thúc phụ của mình đang hưng phấn và thủ dâm trong khi nhìn cậu hay không. Thật... trong trắng một cách dâm đãng. Tae-rok nhếch mép cười.
Tuy nhiên, Tae-rok đã không trả lời khi Nan-young gọi anh. Anh khiến cậu cảm thấy mình như một người khác. Để cậu nhận ra rằng anh là một người hoàn toàn khác, xa lạ hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, anh đã khiến cậu cảm nhận được rằng đây là hình ảnh Lee Tae-rok nhất mà Nan-young từng thấy từ trước đến nay.
Tay của Tae-rok di chuyển nhanh hơn và lực siết của anh mạnh hơn. Đến mức có phần đau đớn. Tae-rok nhìn Nan-young một cách ám ảnh, tiếc cả thời gian để nhắm mắt lại. Anh chưa từng trải qua sự hưng phấn này. Đó là hoàn toàn hợp lý và khá nhục dục. Ngay cả thú vật cũng không quan hệ trên da. Trên da, cháu vẫn chưa đi quá xa đâu, không có bao nhiêu điều kinh tởm trên thế giới này xảy ra chỉ bằng cách quấn lưỡi với nhau. Tae-rok đạt cực khoái với những ngụy biện đó.
"Hừm... hừm..."
Tae-rok chỉ im lặng thở dốc, rên rỉ khe khẽ. Không, anh đã không rên rỉ mà anh đã phun ra và gầm gừ.
Tae-rok xuất tinh giữa hai chân mở rộng của Nan-young. Anh xoa xoa nó ngay cả khi anh xuất tinh, đến nỗi dương vật của cậu lấp lánh màu trắng bệch khi tinh dịch của Nan-young và tinh dịch của anh trộn lẫn với nhau. Mỗi khi tinh dịch, đặc hơn và nhiều hơn tinh dịch của Nan-young, nhỏ xuống, Nan-young lại run rẩy. Giống như thể dầu nóng đang nhỏ xuống từ ngọn đèn vậy.
"..."
Nan-young đã nín thở. Ngay cả khi ngực cậu đang thở dốc.
Sau khi kết thúc màn xuất tinh dài, Tae-rok chỉnh lại thắt lưng quần với cái tay bẩn. Anh nhét dương vật vẫn còn cứng của mình vào và buộc dây lỏng lẻo. Mãi đến lúc đó anh mới bỏ tay khỏi mặt Nan-young.
"..."
Nan-young, người một nửa khuôn mặt đỏ ửng, nhìn anh với đôi mắt ướt át. Tae-rok vẫn quỳ giữa hai chân của Nan-young, và Nan-young không có dấu hiệu sẽ đứng dậy.
Hãy nói gì đi... thúc phụ.
Đứa trẻ đã luôn được yêu thương đã thôi thúc anh bằng ánh mắt. Tae-rok cười nhạo cái ánh mắt đòi hỏi điều đó một cách đương nhiên. Tuy nhiên, anh không cảm thấy tồi tệ về điều đó.
"ta sẽ cử người đến nhà nghỉ của Đô Tổng quản khi trời sáng."
Anh vẫn chưa lau tinh dịch rơi trên háng và bụng của Nan-young, và anh vẫn chưa thắt quần áo, nhưng Tae-rok đang nói như thể không có chuyện gì xảy ra.
"ta cũng nên gọi bác sĩ để kiểm tra cổ tay của cháu và cháu có vẻ sắp sốt rồi, vậy nên cháu hãy nghỉ ngơi ở đây. Cháu không cần phải đến chỗ của Đô Tổng quản. Thúc phụ sẽ tự mang hành lý và thái giám đến mà không cần đến cháu...."
"Thúc phụ à."
"Cháu chỉ cần nghỉ ngơi ở đây mà không cần phải ra ngoài."
"Thúc phụ à...!"
"Lee Nan-young."
Tae-rok nhìn Nan-young từ một tư thế áp bức. Nan-young cắn chặt môi. Cậu chống khuỷu tay lên cánh tay không đau và nghiêng người. Chỉ có vậy thôi mà toàn thân cậu đã run rẩy. Cậu bắt đầu cảm thấy đau đớn. Một cảm giác nóng rực quen thuộc đang trỗi dậy.
"Hãy nghe lời ta."
"..."
"Nếu cháu làm những việc như vậy với con trai của Đô Tổng quản và bị ta bắt gặp, cháu nên chuẩn bị cho điều này."
"Chuẩn bị cho điều này ạ?"
Nan-young hỏi lại ngay cả khi cậu đang kiệt sức và chán nản.
"Cháu nên chuẩn bị cho điều gì ạ? Để không rời khỏi khu nhà nghỉ của thúc phụ ạ? Hay là... hay là..."
Tae-rok cười mỉm khi thấy cậu bắt đầu nói một cách táo bạo, nhưng cậu không thể kết thúc.
"Hay là, cháu đã quấn lưỡi mình với thúc phụ và phun tinh dịch ra bởi bàn tay vuốt ve của thúc phụ?"
"..."
"Nếu cháu không có can đảm để nói điều đó ra, cháu không nên bắt đầu ngay từ đầu. Cháu vẫn không biết cách chiến đấu. Thúc phụ đã gửi cả binh pháp cho cháu rồi đấy."
Trong khi nói vậy, Tae-rok vẫn đang cài lại quần áo cho cậu để cơ thể đẫm mồ hôi của Nan-young không bị lạnh. Nó không đủ, vì vậy anh đã phủ áo khoác ngoài của mình lên người cậu.
"Hãy chợp mắt một lát. Ta sẽ gọi thái y."
Tae-rok đứng dậy một cách tàn nhẫn. Giờ cơ thể Nan-young cũng đang bắt đầu sốt. Đầu cậu quay cuồng và thế giới dường như đang gấp lại và mở ra. Nan-young đã nằm ngửa ra như thể ngã xuống khi nghe thấy tiếng cửa trượt mở và đóng lại.