Hối Lỗi - Chương 24

Chương 24

"...ta không muốn nổi giận, nên từ giờ cháu đừng qua lại với gã đó, và cháu cũng nên từ bỏ sự tò mò về các mối quan hệ với đàn ông."
"Đó không phải là sự tò mò về đàn ông
...!"
"Vậy thì là
sao?"
"Ưm, cái đó thì..."
"Chỉ là ham muốn? Tò mò về tình dục?"
"..."
Nan-young cắn chặt môi. Cậu có ý rằng dù chết cậu cũng không nói ra... Tae-rok buông vạt áo Nan-young ra. Nan-young từ từ thả lỏng và tựa đầu lên gối. Chỉ vì cậu vừa mới giận dữ trong một lúc mà đầu cậu đau như búa bổ. Nước mắt cứ thế tuôn ra không phải vì cậu cố tình khóc. Cậu cảm thấy bất công và tức giận với cơ thể mình. Cậu nhắm mắt lại và cố nén tiếng nức nở.
Ham muốn, tò mò về tình dục. Không phải cả hai. Cậu đã nhận ra điều đó sau khi hôn Su-hwan và Tae-rok. Không phải vì anh đã chạm vào chỗ đó của cậu. Cậu chỉ đơn giản là khao khát Tae-rok. Điều cậu tò mò không phải là liệu cậu có thích đàn ông hay không. Mà là liệu những gì cậu đang cảm nhận về thúc phụ mình có phải là sự hối tiếc ngây ngô từ thời thơ ấu hay không... À, cậu tò mò về thúc phụ. Cậu không hề tò mò về những người đàn ông khác dù chỉ một chút. Cậu thậm chí còn không tò mò về phụ nữ.
Cậu chỉ tò mò về Lee Tae-rok.
Tuy nhiên, chỉ sau khi chạm vào anh như thế này, Nan-young mới nhận ra rằng cậu không nên tò mò về Tae-rok. Không phải vì những gì đã xảy ra giữa họ có cảm giác kinh tởm hay đồi bại, mà là vì nỗi sợ rằng họ không nên đi xa hơn đã níu chân cậu lại.
"Cháu sẽ quên đi."
Nan-young nói với Tae-rok, người đã nhìn cậu với một ánh mắt phức tạp và cuối cùng đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Cậu bị ù tai quá nặng và chóng mặt như thể ai đó đang nắm lấy và lắc đầu cậu, cậu không chắc liệu mình có đang nói bằng một giọng nói thích hợp hay không, và liệu giọng nói đó có đến được tai Tae-rok hay không. Cậu vẫn phải nói.
"Cháu sẽ coi như đó là một sai lầm. Cháunsẽ quên nó đi. Nếu không... nếu không... Thúc phụ có gì tốt nếu người
nói rằng đây không phải là một sai lầm chứ."
Tae-rok đã nghe rõ giọng nói của Nan-young. Mặc dù cao độ của giọng nói cứ lên xuống thất thường và âm lượng cũng không đều, Tae-rok chưa bao giờ bỏ lỡ giọng nói của Nan-young. Ngay cả khi cậu còn nhỏ và nói năng vụng về hơn.
Tae-rok nắm lấy tay nắm cửa. Anh không quay đầu lại.
Có gì tốt chứ... Một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi Tae-rok khi anh rời khỏi phòng.
Không có gì tốt cả. Anh đáng lẽ nên hỏi Lee Tae-rok, người đã đẩy Nan-young ra 5 năm trước, cái gì sẽ là tốt, chứ không phải con người hiện tại của anh.
Tae-rok đã không ham muốn Lee Nan-young vì điều tốt nhất.


Những người hầu của Nan-young lần lượt đến Khu nghỉ của Tae-rok. Sim-eung là người đầu tiên yêu cầu được cho biết căn phòng có Nan-young mà ông đang hầu hạ ở đó. Ông đã dành nửa ngày để lo lắng vì người chủ đột nhiên biến mất ngay sau khi đêm tàn, như thể cậu đã chui xuống đất hoặc bay lên trời. Su-hwan, con trai của chủ Khu nghỉ, người đã đến với cậu để hầu hạ Đại quân, vẫn im lặng dù Sim-eung có hỏi thế nào đi chăng nữa. Anh chỉ lặp lại những lời mơ hồ rằng Ngài sẽ ổn thôi, có lẽ vậy.
Nhờ đó, Sim-eung lần đầu tiên tự hỏi liệu đây có phải là lý do tại sao Lee Tae-rok lại gây hấn với gia đình công thần hay không. Ông đã gần như có những suy nghĩ vô lý như vậy, rằng liệu ông có thể hành động như thế này nhờ tin vào Đô Tổng quản, người được đối xử như một công thần mặc dù chỉ là một chuẩn công thần.
Và Su-hwan đã biến mất và rồi quay trở lại. Sau khi trở về, anh đã nói rằng ông phải chuyển đến nơi Đại quân đang ở, vì vậy hãy thu dọn hành lý. Biểu cảm của Su-hwan, người đã nói như vậy, trông như một người đã thất bại thảm hại, đến nỗi cơn giận đang sôi sục của Sim-eung tạm thời dịu đi.
Sim-eung thậm chí còn không biết rằng cái nơi ông đến sau khi thu dọn hành lý là Khu nghỉ của gia đình Min, một gia đình công thần khác, và Lee Tae-rok đang ở đó. Ông
hoàn toàn không biết rằng Nan-young đang ở phòng trong cùng của Khu nghỉ đó, phòng Sarangchae lớn. Ông nghĩ rằng vì cậu là khách nên cậu ít nhất sẽ ở trong một khu nhà riêng.
Ngay khi Sim-eung nhìn thấy Nan-young đang nằm ở đó chiếm lấy phòng của chủ nhà, ông đã ngã xuống và ngồi bệt xuống trong tiếng "Ôi trời!". Môi của Nan-young đã phủ đầy những bông hoa muối và mồ hôi túa ra như những mũi khâu nhỏ, và cổ tay của cậu thì sưng húp, có lẽ vì đã có điều gì đó bất thường xảy ra trong đêm qua, mặc dù chỉ mới qua một đêm thôi.
"ngài
ấy có phải đã lăn lộn trên núi không vậy?!"
"Tôi, tôi không biết gì cả."
Người quản lý của Khu nghỉ, người đang lén nhìn xung quanh, đã trả lời Sim-eung, người đã mắng anh ta, trong sự ngạc nhiên.
"Ý ta là, ngài ấy đã ổn thỏa ngày hôm qua, vậy làm thế nào mà ngài ấy lại thành ra thế này chỉ sau một đêm!"
"Tôi thực sự, thực sự không biết gì cả, thưa ông..."
Thật khó xử. Anh thực sự không biết. Anh chỉ đang chăm sóc Khu nghỉ này. Anh ước có ai đó đến cứu anh, một người bị một người hoạn quan làm cho bối rối. Một người sẽ đến cứu người hầu đó. Đó cũng là người sẽ trả lời câu hỏi của Sim-eung.
"Cháu
 tađã lăn lộn trên núi."
Tae-rok đáp lại khi ông vừa bước vào cửa. Sim-eung vội vã cúi chào. Tae-rok đứng ở một nơi mà anh có thể nhìn xuống Nan-young, bỏ qua ông.
Cơn sốt không hạ và cứ kéo dài. Nó không đến mức sốt cao, nhưng nó là một cơn sốt đáng tiếc đủ để làm cho người ta kiệt sức.
"Có vẻ như cháu ta
đã đi dạo vào ban đêm. Đuổi theo một con chó ngu ngốc."
Sim-eung đã bị loại bỏ khỏi con đường trở thành một thượng thiện từ lâu, nhưng ông vẫn là một thái giám trong hàng chục năm và đã ở bên cạnh Đại quân trong 12 năm. Về mặt tình hình, rõ ràng là con chó mà Tae-rok đề cập đến là Sim Su-hwan, không phải một con chó thực sự.
Nhờ người hầu đã khéo léo chuồn đi để những người cao hơn có thể trò chuyện, Sim-eung đã có thể hỏi.
"Có vẻ như Sim Su-hwan đã đi dạo vào ban đêm với Đại quân."
"Ừ. Có vẻ như hắn ta thậm chí còn không biết rằng chủ nhân của mình đã ra ngoài."
"..."
Đó là một lời buộc tội có phần bất công. Sim-eung thực sự không biết rằng Nan-young đã ra ngoài. Ngay cả Sim-eung, người đang ở trong căn phòng bên cạnh, cũng không biết rằng Nan-young có thể trốn thoát một cách lặng lẽ như vậy, lừa dối mắt và tai của mọi người.
"Tuy nhiên, nếu vậy thì Sim Su-hwan đáng lẽ phải đưa Đại quân đến đây, vậy tại sao ngài lại đến tận đây?"
"Ta đã đưa cháu
ta đến."
"..."
"Tình cờ là ta cũng đang lang thang như một con chó."
"Tiểu
nhân lỡ lời, xin ngài.... xin thứ tội..."
Không, tại sao ngài lại dùng từ chó...? Sim-eung đã bộc lộ rõ sự bối rối của mình.
Sim-eung đã sống sót nhờ trí thông minh của mình trong những năm tháng ông làm thái giám, cảm thấy rằng bầu không khí bao quanh Tae-rok rất gay gắt. Từ ngữ mà Tae-rok sử dụng cũng vậy. Ông biết rằng anh vốn đã có một giọng điệu hoài nghi, nhưng anh chưa từng nói những điều như chó.
Có lẽ hai Đại quân đã cãi nhau. Sim-eung biết rằng hai người đã không có nhiều giao tiếp trong gần 5 năm, hơn 4 năm. Ông chỉ nghĩ rằng cả hai đã trở nên vụng về khi lớn lên, nhưng vì lý do gì mà họ đột nhiên gặp nhau và cãi nhau như thế này. Cho dù ông có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa, ông không nghĩ rằng Đại quân của ông sẽ đột nhiên làm bất cứ điều gì khiến tâm trạng của
thúc phụ  mình thay đổi một cách đột ngột.
"Hãy hầu hạ tốt chủ nhân của ngươi."
Tae-rok
đã nhìn xuống Nan-young trong suốt cuộc trò chuyện, quay người lại.
"Và chúng ta sẽ cùng nhau trở về. Thầy thuốc ở đây không đủ tốt."
"Nếu vậy thì ngài định trở về khi nào...?"
"Ta sẽ biết khi nào cơn sốt hạ xuống."
Tae-rok xoa xoa xương lông mày. Rồi anh nói thêm.
"Vậy nên ngươi phải chăm sóc cháu
ta thật tốt. Nếu không thì cổ tay của Lee Nan-young, người không được chữa trị đúng cách, sẽ bị tổn thương nhiều hơn."
Đó là một lời khuyên giống như một lời đe dọa.
Sim-eung cúi đầu bối rối rồi bất chợt cảm thấy xa lạ, tự hỏi liệu Tae-rok có từng gọi đại
quân là 'Lee Nan-young' không.


Nan-young mở mắt.
Lúc đầu cậu không nhìn rõ. Khi cậu chớp mắt qua mí mắt mờ ảo, cậu đã nhìn thấy Tae-rok, và khi cậu chớp mắt lần nữa, ai đó đã lau mí mắt cậu bằng một miếng vải ướt, cải thiện tầm nhìn của cậu và giúp cậu phát hiện ra Sim-eung.
"...Sao ngươi
lại đến đây?"
"Nếu tiêu
nhân không đi cùng Đại quân, thì ai sẽ đi cùng ngài chứ. Nếu ngài muốn hóng gió đêm, đáng lẽ ngài nên gọi tiểu nhân...."
Trong khoảnh khắc, Nan-young đã nghĩ rằng Sim-eung biết mọi chuyện đã xảy ra vào đêm đó, nhưng cậu đoán rằng
ông chỉ nghe nói về việc cậu đi dạo khi nhìn vào biểu cảm tràn đầy lòng trắc ẩn của ông. Dù sao thì cậu cũng nuốt nước bọt lo lắng vì sợ hãi đề phòng. Để chắc chắn, cậu đã tung ra một con xúc xắc hơi nguy hiểm.
"Còn Sim Su-hwan...?"
"Sim Su-hwan vẫn còn ở Khu nghỉ. Không, nếu Đại quân ngã, đáng lẽ anh ta phải cõng ngài đến đây. Anh ta cao lớn nhưng lại vô dụng."
ông
ấy không biết... Cuối cùng Nan-young đã cười một cách vụng về trong sự nhẹ nhõm. Sim-eung không hề hay biết về ý nghĩa của nụ cười đó và trách mắng cậu vì lo lắng, hỏi sao ngài lại vui vẻ như vậy.
"Ngài sẽ trở về khi cơn sốt hạ xuống, vậy xin hãy chỉ nghĩ đến việc hồi phục sức khỏe."
"...Không cần thiết đâu."
Nụ cười của Nan-young đã biến mất ngay lập tức trước lời an ủi của Sim-eung. Mắt của Sim-eung mở to khi nghe thấy giọng lẩm bẩm, cậu đã quay đầu sang một bên.
"ta
không cần phải khỏe lại. Thậm chí ta có thể cứ đau ốm như thế này mãi cũng được."
"Không, ý ngài là gì vậy, Đại quân!"
"ta... ta..."
Đôi mắt của Nan-young lại cay xè.
Cậu nhớ lại những sự kiện đã trở thành không thể chôn vùi vĩnh viễn vì Tae-rok đã nói rằng đó không phải là một sai lầm. Tuy nhiên, điều đáng sợ hơn những gì đã xảy ra là trái tim đã bắt đầu rung động. Một trái tim đã nhận ra rung động đang ôm lấy toàn bộ cơ thể Nan-young như một cây dây leo leo như thể nó đã kìm nén chính nó trong một thời gian dài. Nếu điều này nở rộ, cậu sẽ chết vì nghẹt thở bởi hương thơm của nó. Nan-young sợ hãi. Một bí mật mà cậu không thể nói với Sim-eung, không, không thể nói với bất kỳ ai...
Nan-young lau đi nước mắt đang chảy xuống má và tụ lại giữa mắt và sống mũi một cách thô bạo bằng tay. Anh đã nói rằng anh sẽ gọi Sim Su-hwan đến nếu cơn sốt của cậu tăng lên thêm nữa. Cậu không sợ Su-hwan đến dù chỉ một chút, nhưng cậu sợ những gì thúc phụ mình sẽ làm khi anh đưa anh ta đến. Cái thực tế rằng cậu không thể tưởng tượng ra những gì anh sẽ làm đã khiến Nan-young cố nén cả nước mắt.
Sim-eung, người đang nhìn chằm chằm vào gáy tròn trịa của Nan-young, đã chọn từ ngữ để an ủi cậu. Điều đó chỉ đơn giản kết thúc bằng một sai lầm.
"Tuy nhiên, thật may mắn là baek
an Đại quân, người là thúc phụ của ngài, đã ở đó. Tiểu nhân cảm giác thực sự đã chết nếu ngài bị thương nặng hơn, thưa ngài."
Nan-young thậm chí đã quay người lại trước tiếng rên rỉ của Sim-eung. Cậu đã quay lưng lại với ông. Tim cậu đập thình thịch. Sim-eung là một người khác với Tae-rok. Ông
là người bảo vệ cậu. Một người đã ở bên cạnh cậu khi cậu cô đơn, dám nói rằng ông là một người giống như cha mẹ. Cậu đã có một bí mật lớn với ông. Ban đầu, cậu chỉ có một bí mật về Min Nan-ok, nhưng giờ cậu có một bí mật còn lớn hơn cả thế.
"ta muốn ngủ."
Nan-young bướng bỉnh nói. Rồi cậu nhắm mắt lại một cách gượng gạo mặc dù cậu không hề buồn ngủ.
"Tiểunhaan sẽ sắc thuốc cho ngài và ngài hãy chợp mắt một chút."
Sim-eung đã dỗ dành cậu một cách nhẹ nhàng. Giọng nói đó còn khiến Nan-young đau khổ hơn. Dây leo đang siết chặt cơ thể cậu từ bên ngoài và một bụi cây gai mọc um tùm đâm vào mọi ngóc ngách từ bên trong cùng tồn tại.
Cậu nghe thấy tiếng Sim-eung rời đi.
"Ưư..."
Nan-young rên rỉ và cuộn tròn người lại.
bên
trong người của cậu nóng rực. Có cảm giác như có một quả cầu lửa bên trong cậu. Nan-young dần dần nhận ra rằng những gì Tae-rok đã nói là đúng. Nếu đó là một sai lầm, nó sẽ kết thúc trong một lần, nhưng cơ thể của Nan-young vẫn tiếp tục nóng lên kể từ khi anh chạm vào cậu ngày hôm qua. Đó không chỉ là một cơn sốt. Đó là một thứ gì đó bắt đầu phát triển từ bên trong.
Thúc phụ đã gieo một hạt giống vào bụng cháu
rồi... giống như một hạt dưa gang, nó sẽ lớn lên trong bụng cháu và khiến cháu nổ tung.
Tuy nhiên, chính bản thân cậu đã là người mở bụng để anh có thể gieo hạt. Nan-young sợ điều đó.


Nan-young đã trở nên tốt hơn và tồi tệ hơn theo từng thời điểm kể từ khi Sim-eung đến và chăm sóc cậu. Tuy nhiên, bất kể bí mật cục súc đang hình thành bên trong, Nan-young đã trở nên tốt hơn nhờ sự chăm sóc chu đáo. Vào ngày thứ ba, cậu hoàn toàn có thể đi lại được. Cậu nghe nói rằng Sim Su-hwan đã trở về vào ngày hôm qua. Nan-young ngồi xổm trong bồn tắm và nghe tin đó trong khi Sim-eung dội nước cho cậu.
Tae-rok đã không đến tìm Nan-young trong ba ngày. Thà là như vậy còn hơn. Nếu Tae-rok đến thăm cậu mỗi ngày, cơn sốt của Nan-young có lẽ đã không hạ cho đến tận bây giờ.
Sim-eung, người nghĩ rằng dù sao thì chuyện cãi nhau chỉ là tạm thời và những người có quan hệ huyết thống sẽ không trở nên thân thiết hơn, chỉ âm thầm theo dõi bầu không khí vì Nan-young vẫn giữ im lặng một cách kỳ lạ ngay cả sau khi cậu đã khỏe lại. Nan-young dường như đã trưởng thành như thể cậu đã trải qua hàng tá những kinh nghiệm chỉ vì cậu đã đi dạo vào ban đêm và lăn lộn trên mặt đất. Bầu không khí đó không chỉ toát ra từ đôi mắt của cậu mà còn từ toàn bộ cơ thể cậu một cách tinh tế.
"Cái này là gì?"
Đột nhiên Nan-young ngẩng đầu lên. Đánh thức cái tâm trí đang đắm chìm trong suy nghĩ của cậu là một mùi hương đang xâm nhập vào mũi cậu.
"Đó là mùi hương mà ngài luôn sử dụng cho đến tận bây giờ. Đó là mùi hương ngài luôn sử dụng trong khi tắm, có gì không ổn sao?"
Nan-young lắc đầu.
"Không. Không phải... ta sẽ không dùng nó nữa."
"Nếu vậy thì tiểu
nhân sẽ lấy nó ra khỏi nước và lấy lại nó cho ngài."
Cậu không muốn sử dụng cùng một mùi hương với thúc phụ mình nữa. Nan-young định yêu cầu thay nước, nhưng cậu lại ngồi xuống vị trí của mình khi nhìn thấy Sim-eung đang đổ mồ hôi đầm đìa trên người.
"...Không cần phải bận rộn hai lần, vì vậy hãy cứ dùng nó lần này. Lần sau đừng dùng mùi hương này nữa."
"Vâng, thưa ngài."
Nan-young nhắm chặt mắt và đặt cằm lên đầu gối đang cuộn tròn. Khi Sim-eung cũng rời đi và cậu hoàn toàn một mình, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt thường xuyên có thể nghe thấy, không có gì có thể nhìn thấy khi cậu nhắm mắt lại, và khứu giác nhạy bén của cậu không cho phép cậu trốn tránh mùi hương của Lee Tae-rok.
Một lúc sau, Nan-young mở mắt ra như thể đã quyết định điều gì đó.
Đừng nghĩ rằng đó là tình cảm. Hãy nghĩ rằng đó là ham muốn. Ngay cả khi cậu không thể trở thành một học giả, hãy nghĩ rằng đó là ham muốn và cậu chỉ dao động trong một thời gian ngắn vì nó. Không cần thiết phải là thúc phụ. Không, không được là thúc phụ. Không thể có chuyện đó là Lee Tae-rok.
Sau khi đưa ra quyết định, Nan-young ra khỏi bồn tắm, và nước đã trở nên bớt
ấm đi.
Sau đó, Tae-rok, người đã đi săn mà không nói lời nào với Nan-young, đã bước vào phòng tắm. Không có gì ngần ngại trong hành động cởi bỏ bộ quần áo lấm lem đất cát của anh. Không giống như cái cách anh đã cởi chúng ra một cách nhanh chóng, anh đã cẩn thận sắp xếp quần áo của mình và mang chúng ra ngoài, và anh nhăn mũi trước mùi hương còn sót lại trong không khí khi anh đang dội nước mới.
"...Lee Nan-young đã đi tắm à."
Người hầu đang sắp xếp các nguyên liệu hương liệu để cho vào bồn tắm bên ngoài, đáp lại.
"Heon
wi Đại quân đã đến đây 3 khắc trước và rời đi ."
"À... vậy là như vậy."
Tae-rok gật đầu. Rồi anh lại bắt đầu dội nước lên đầu. Anh hít một hơi thật sâu sau khi vuốt tóc và mặt. Cái cách lồng ngực anh phồng lên và xẹp xuống một cách dữ dội trông có vẻ khá đáng sợ.
Rõ ràng cùng một nguyên liệu và cùng một lượng, nhưng có một mùi hương khác biệt tinh tế bắt
nguồn của Lee Nan-young, khác với mùi hương của anh. Nó vẫn còn trong không khí. Tae-rok đã hít một hơi nữa rồi ngâm mình.

'Ngài muốn trở thành loại tồn tại nào đối với Heon wi Đại quân vậy?'

Câu hỏi đã lởn vởn trong đầu Tae-rok gần 5 năm đã ghim chặt như một cái nêm kể từ ngày hôm qua.
Anh không biết mình là loại tồn tại nào, nhưng anh không phải là thúc phụ và cháu trong mắt thế gian. Anh đã vượt qua một ranh giới mà anh không thể trở thành. Và Lee Tae-rok không phải là loại người sẽ hối hận về những gì đã xảy ra và những gì anh đã chọn.
Vậy liệu anh có muốn cưỡng đoạt, lột trần, nhổ tận gốc và phá hủy Lee Nan-young vĩnh viễn? Khi anh tự hỏi mình, câu trả lời là không. Tae-rok vẫn nhớ vẻ ngoài trẻ con của cháu mình và thích vẻ ngoài đó. Điều đó vẫn đúng cho đến ngày nay, nhưng những cảm xúc khác đã trộn lẫn vào hơn là sự dễ thương. Và cả ham muốn nữa.
Anh không muốn phá hủy cháu
mình. Vậy làm thế nào mới đúng đây. Có lẽ tốt hơn cho mọi người nếu anh không chạm vào cậu nữa. Trở lại với vai trò thúc phụ và cháu như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đó chỉ là một sự lừa dối, nhưng không phải là không thể. Ngay cả khi bên trong đã mục nát, mọi người vẫn sẽ bị lừa nếu bên ngoài vẫn hoàn hảo.
"Nhưng ta không muốn làm điều đó..."
Tae-rok chậm rãi lẩm bẩm.
"Đại quân. Tiểu
nhân có thể vào trong một lát không ạ."
Vào lúc đó, ai đó đã làm gián đoạn những suy nghĩ của Tae-rok. Tae-rok nhắm mắt lại và đáp.
"Vào đi."
Người đàn ông có bộ râu rậm rạp trông có vẻ có ý định đuổi Su-hwan ra ngoài đã bước vào. Tae-rok gác tay lên bồn tắm và ngả đầu ra sau. Anh nhắm mắt lại và chỉ khẽ vung ngón tay.
"Mang cho ta một ít vải ở đó."
Hóa ra là Pan-soo đã hiểu và mang nó đến và nhúng nó vào nước tắm. Và rồi anh ta
đã liếc nhìn nó. Cái của Tae-rok, thứ đang cương cứng một nửa.
Như thể Tae-rok đã không cố gắng che giấu nó, Pan-soo đã vờ như không nhìn thấy và vắt chiếc khăn, đặt nó lên mắt anh và thì thầm rất khẽ.
"Hoàng thượng đang rất nguy kịch
."

-----
Không biết mn có từng đọc Hãy cẩn thận ngày rằm tháng 3 hay không, bên team tui có dịch novel Thuần hóa bò điên. Nó kể về couple phụ trong Rằm tháng ba í. top là Park Gwang woo- đàn anh Park mok hwa, bot là Seo yi geong- cấp dưới Kim Nak won. nếu mn hứng thú câu chuyện về chàng cảnh sát và tên xã hội đen thì mn hãy đọc he....
Bình luận
soulmate50s
soulmate50sChương 24
Công đức vô lượng ạ
Trả lời·10/06/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo