Hối Lỗi - Chương 3

Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#3
Ngài ấy đúng là một kẻ máu lạnh với người thân mà. Vị thái giám cúi gằm mặt, liếc nhìn anh.
Nếu có Sa On ở đây, có lẽ hắn sẽ ngạc nhiên lắm đấy. Bất kể Nan-young nói gì, làm gì, Tae-rok vẫn cứ làm theo ý của mình, đó mới là bản chất thật của Tae-rok. Chỉ riêng việc Tae-rok dừng lại đã là một điều khác thường rồi.
“Cháu cứ thấy những thứ đáng sợ… có lẽ là những thứ mà thúc phụ đã nói ạ…”
“Cháu bị sốt cao nên mới nhìn thấy những thứ đó thôi.”
Hoặc là vì cô đơn nên mới viện cớ.
Có lẽ khả năng này cao hơn, Tae-rok lạnh lùng nghĩ.
Nhìn Tae-rok như vậy, thái giám Sim-eung, người đã phục vụ Nan-young từ rất lâu, nghiến răng nghiến lợi trong lòng, thầm mắng "Đúng là đồ máu lạnh!".
“Nhưng mà… chúng cứ xông vào cháu…”
Nan-young nhìn Tae-rok với đôi mắt long lanh. Uống thuốc xong nên mắt sáng hơn rồi đấy. Tae-rok quan sát ngự y. Cũng khá đấy, phải nhớ mặt mới được.
Và bất kể Tae-rok có nhìn hay không, Nan-young lớn lên trong sự yêu thương nên vẫn cứ nhõng nhẽo.
“Nếu có thúc phụ ở bên cạnh thì có lẽ cháu sẽ… bớt sợ hơn ạ…”
Đừng mà, hoàng tử. Ngài ấy là đồ máu lạnh đấy. Trong người ngài ấy không có máu mà chỉ có nước đá, xương cốt cũng toàn là băng giá thôi. Vị thái giám lo lắng chủ nhân của mình sẽ bị tổn thương nên tiến lên dỗ dành cậu. Để thần ở bên cạnh ngài nhé. Hay là thần gọi một cung nữ kể chuyện giỏi đến nhé? Nghe những lời dỗ dành đó, Tae-rok thấy cạn lời.
“Nói cho rõ ràng.”
Tae-rok quay người lại. Lý do rất đơn giản. Anh muốn trêu chọc vị thái giám đang công khai dè chừng anh, vì
ông lo lắng cho đứa trẻ mà ông đang phụng sự. Quả nhiên, khi Tae-rok tiến lại gần Nan-young, vị thái giám kia đã hét lên một tiếng kinh hãi. Tae-rok ngồi xuống ngay cạnh Nan-young, giật lấy bàn tay nhỏ bé như ngón tay dương xỉ khỏi tay thái giám, nắm chặt lấy. Ướt át và nóng hổi. Cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào.
“Nói cho rõ ràng vào. Đừng có ấp a ấp úng, cũng đừng có nói vòng vo. Nếu không ta sẽ không nghe đâu, và sẽ giả vờ như không biết gì hết đấy.”
Thực chất đây là một lời chỉ trích cay độc dành cho những người thân thích của cậu, nhưng vì sốt cao nên Nan-young, trở nên ngây thơ hơn bình thường, không hiểu được ý nghĩa sâu xa đó. Cậu chỉ hiểu được những lời đầu tiên mà anh nói thôi. Phải nói cho rõ ràng.
Nan-young thích thúc phụ của mình. Vẻ ngoài vững chãi như núi Thái Sơn, đường nét tuấn tú, sáng sủa hơn bất cứ ai trong cung, hương thơm khu rừng mùa đông tỏa ra từ anh… một con người mà cậu muốn trở thành, một tấm gương để noi theo. Hơn nữa… cậu còn được gặp anh gần như mỗi ngày. Cung điện quá rộng lớn và trống trải đối với cậu. Một người có thể gặp mỗi ngày, ấm áp, không cần phải kính trọng cậu, và không có lý do gì để ngại ngùng với cậu.
Vậy nên hãy làm theo lời thúc phụ dạy. Nan-young lặng lẽ nắm lấy tay Tae-rok. Sức lực chỉ đủ để gây ngứa ngáy. Tae-rok vốn không thích bị ngứa nên nhíu mày.
Mặc kệ điều đó, Nan-young lại một lần nữa yêu cầu
, giọng nói ướt át:
“Hãy ở bên cạnh cháu nhé… cho đến khi cháu ngủ lại ạ.”
Có lẽ đây là một yêu cầu.
Tae-rok tặc lưỡi
,  bực bội khi bản thân đã chiếm chỗ, chỉ vì muốn trêu chọc một thái giám. Vẻ mặt của vị thái giám kia khá ngang ngược kìa. Ngài đã nghe thấy rồi chứ? Chắc ngài không bỏ đi đấy chứ? Đọc rõ mồn một những suy nghĩ đó. Nếu là thuộc hạ của anh, có lẽ hắn đã bị giáng chức hoặc mất mạng từ lâu rồi. Tae-rok tự hỏi, cái thằng bé này có gì mà khiến ông ta nâng niu đến vậy. Rốt cuộc có gì đáng yêu cơ chứ…
Tình trạng của Nan-young tốt lên được một lúc thì lại trở nên tồi tệ hơn khi châm cứu. Cậu nhăn mặt, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Lúc nãy cậu mè nheo, anh còn đang nghĩ có nên chiều chuộng cậu hay không, nhưng tình hình lại khác với dự đoán của Tae-rok.
“Cháu giỏi chịu đựng đấy.”
Nghe anh lẩm bẩm, vị thái giám đã vô tình đáp lời:
“Vì ngài ấy thường xuyên ốm đau ạ. Ngài ấy không muốn hạ
nhân phải lo lắng, với trưởng bối thì…”
Nhìn vẻ mặt ngập ngừng của hắn, Tae-rok đã đoán được phần nào.
“Vì nó
ốm đau quá thường xuyên nên chẳng ai buồn nghe nữa?”
“…Không đời nào điện hạ lại cố tình ốm đau để làm phiền người khác ạ.”
Vậy nên cậu mới cố gắng chịu đựng. Dù vậy, tần suất cậu ốm vẫn nhiều hơn người khác, và dần dần số người đến thăm cậu cũng thưa thớt hơn. Sợ bị thất vọng, sợ mình là gánh nặng.
Anh hiểu rồi.
“Chắc là từ lúc nào đó, ngài ấy bắt đầu cố gắng chịu đựng như vậy?”
Vị thái giám vừa lẩm bẩm
, vừa không rời mắt khỏi Nan-young.
Nghe những lời đó, Tae-rok lại nhìn Nan-young. Thằng bé rất nhỏ. Rõ ràng là nhỏ hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Hơn nữa lại còn thường xuyên ốm đau. Theo tiêu chuẩn của Tae-rok, thằng bé chỉ là một thứ vô dụng, vướng víu. Thật khó tin rằng đây lại là cháu trai của anh.
Nhưng Tae-rok vẫn thấy đáng khen khi Nan-young có thể kiên nhẫn, biết kiềm chế và biết che giấu cảm xúc. Anh thích điều đó.
“Hừm.”
Tae-rok phát ra một âm thanh kỳ lạ
, dùng ngón trỏ và ngón giữa vuốt cằm. Vị thái giám hốt hoảng, thấy vẻ mặt của Tae-rok, khi nhìn Nan-young trông tươi tỉnh lạ thường, chưa từng thấy trước đây. Sim-eung đã vào cung từ rất lâu, trước khi Nan-young được sinh ra, đã ở trong cung suốt cả cuộc đời, nhiều tuổi hơn Tae-rok. Điều đó có nghĩa là ông biết Tae-rok đã sinh ra và lớn lên như thế nào.
Vậy nên ông nghĩ rằng lý do Tae-rok có vẻ mặt tươi tỉnh như vậy, là vì anh vui khi cháu trai mình bị ốm.
‘Đồ máu lạnh! Cái thứ mà ngay cả khi người nhà chết cũng không rơi một giọt nước mắt!’
Người ta còn dám chửi cả nhà vua sau lưng nữa là, thì việc mình nói thẳng sự thật trong lòng có hề gì. Vị thái giám cố gắng che giấu cảm xúc rồi cầm chậu nước đứng dậy.
“Tiểu
nhân xin phép đi thay nước ạ.”
“Tùy ngươi.”
Tae-rok vẫy tay. Vị thái giám vội vã bước qua cửa. Ngay trước khi ông đóng cánh cửa lại, Tae-rok hỏi:
“Cửa sổ đó có phải luôn mở không?”
“À… Khi ngài ấy sốt cao thì chúng tiểu
nhân mở ạ. Vì nếu sốt cao kéo dài sẽ gây hại vĩnh viễn cho cơ thể…”
“Ta biết rồi.”
Sốt cũng có thể gây hại vĩnh viễn cho cơ thể cơ à. Tae-rok thấy hơi lạ và buồn cười
, nên bật cười thành tiếng. Nghe thấy tiếng cười đó, bàn tay nhỏ bé, mềm mại đang nắm lấy tay anh giật mình.
“Cái thân thể mà chỉ cần ấn vào cũng có thể để lại dấu tay vĩnh viễn này.”
Nan-young là thứ mềm mại
, yếu ớt nhất mà Tae-rok từng chạm vào.


Vào thời điểm Nan-young khỏe lại, rời khỏi giường bệnh, thì tin đồn rằng " Tae-rok kia vốn là một kẻ máu lạnh, hóa ra cũng yêu quý cháu trai của mình đấy" đã lan truyền khắp cung và thậm chí còn đến tai Tae-rok. Phản ứng của anh là:
“Bọn họ rảnh rỗi lắm sao?”
Sa On nghĩ
phản ứng của Tae-rok thật bất ngờ.
"Dù nhìn kiểu gì đi nữa
, thì tin đồn này cũng có vẻ chẳng hợp ý ngài chút nào, mà ngài lại cứ để yên như vậy sao?"
“Nó cũng đâu có hại gì đến ta, cần gì phải làm gì.”
“Chà… ‘Đại quân Baek An’ kia cũng yêu quý hoàng tử, cháu mình đấy ạ.”
Tae-rok không đáp lời mà chỉ gọt lông vũ. Anh dựng thẳng lông vũ lên, cẩn thận kiểm tra hình dáng của nó. Anh định đi săn trước khi mùa đông đến. Những lời của Sa On chỉ lướt qua tai Tae-rok, nhưng anh cũng đã nghĩ về điều đó một chút. Mình yêu quý thằng bé vì nó là cháu mình sao. Tuy nhiên, câu nói này sai hoàn toàn. Nếu yêu quý cháu thì thế tử cũng phải có cảm xúc tương tự chứ. Nhưng thế tử hoàn toàn nằm ngoài sự quan tâm của Tae-rok. Không chỉ là không quan tâm
, mà còn hơi bực bội nữa là đằng khác.
Và anh cũng không hề yêu quý Nan-young. Anh chỉ là buồn chán nên mới vào cung, thấy thằng bé mè nheo nên mới trông nom một chút thôi. Vậy mà chỉ có thế mà bọn họ đã làm ầm ĩ lên
, như thể anh yêu quý thằng bé lắm rồi, anh tò mò muốn biết, nếu anh thực sự yêu quý thằng bé, thì tin đồn sẽ lan truyền đến mức nào, chỉ là tò mò thôi.
“Hay là mình thử làm thật xem sao.”
Vẻ mặt cười khẩy của Tae-rok, một người mà không hề có chút tình cảm nào với thằng bé, trông giống như một người đang chọc tổ ong chỉ vì tò mò.
“Thằng bé nhõng nhẽo nhiều lắm. Xung quanh nó toàn những người thương xót nó, chiều chuộng nó, nên thằng bé không biết trời cao đất dày gì cả, cứ cười hề hề với tất cả mọi người.”
“Ôi chao. Đại quân đúng là ghét cái tính cách đó thật đấy ạ. Nhưng trong mắt thế gian thì cái tính đó lại đáng yêu lắm đấy ạ. …Ái chà!”
Sa On giật nảy mình
, bị đầu mũi tên ấn mạnh vào môi dưới. Môi hắn bị rách một đường mảnh, máu ứa ra. Bịt miệng lại, Sa On ấm ức phản kháng "Sao ngài lại làm vậy!". Tae-rok thản nhiên đáp:
“Vì ngươi nói nhiều quá, ta chỉ muốn xem lưỡi ngươi có dài ra không thôi. Nếu dài ra thì ta sẽ cắt nó đi.”
“Không dài! Không hề dài ra! Trời ạ, nếu ngài cứ đáng sợ như vậy, thì cuối cùng hoàng tử hiền lành cũng sẽ sợ ngài thôi!”
“Cứ sợ đi. Thằng bé cần phải học về sự sợ hãi.”
“Chẳng phải cứ vô tư cười hề hề thì tốt hơn sao?”
“Sa On, nó là tông thân, là hoàng tử đấy. Dù vậy nó cũng không phải là người để ngươi bàn tán như vậy.”
Nghe những lời nặng trịch của Tae-rok, Sa On giơ hai tay lên lắc đầu. Hắn không hề có ý định thật lòng nói câu
xin ngài hãy giết thần đi đâu. Tae-rok để yên cho Sa On vô cùng lố lăng kia. Gia đình của Sa On không thể so sánh với những gia đình công thần, nhưng là một gia đình võ tướng có gốc gác từ thời vong quốc, luôn chiến đấu với quân man di ở biên giới. Hơn nữa, trí nhớ của Sa On cũng rất hữu ích cho anh. Anh có thể bỏ qua, việc hắn đi quá giới hạn trong một mức độ nào đó. Chỉ cần nó nằm trong phạm vi mà anh có thể chấp nhận được.
Ranh giới và phạm vi của Tae-rok được vạch ra phù hợp với từng người. Với những gia đình công thần, anh vạch ra khắc nghiệt, với người anh trai là bệ
hạ, dù không phải là mẫu người anh thích, anh vẫn rộng lượng vì ngài là anh trai anh, và với Sa On, anh cũng vạch ra một cách thoải mái. Tuy nhiên, cái ranh giới nào phù hợp để vạch ra cho Nan-young, một đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, thì anh vẫn chưa quyết định được.
"Mà dạo này, Tông chính tự và Lễ bộ đang ráo riết tìm kiếm phu nhân cho Đại quân đấy ạ?"
“Hình như là vậy.”
“Sao ngài nói cứ như chuyện của người khác thế ạ? Cũng muộn rồi đấy. Ngài phải cưới vợ về thì phủ Đại quân hiu quạnh này mới bớt ảm đạm được chứ? Thần là một người đã kết hôn trước ngài, để thần kể cho ngài nghe xem có vợ thì tốt như thế nào nhé?”
“Không cần.”
“Thì cũng đúng ạ… Ngài có thể thấy được những điều tốt đẹp đó từ những người xung quanh mà….”
Những người mà Sa On nói đến có lẽ là nhà vua và hoàng hậu. Hai người nổi tiếng là có mối quan hệ tốt đẹp. Thật là một phước lành. Tuy nhiên, việc một cặp vợ chồng quá giống nhau, mong muốn được tận hưởng trò chơi gia đình của những người thuộc tầng lớp quý tộc, luôn là một vấn đề. Và không giống như tính cách của trung điện, ngoại thích cũng giống như một con rắn lớn vậy.
“Ngài có hình mẫu lý tưởng nào không ạ?”
Nắm lấy cán cung cuối cùng, Tae-rok cắt những chiếc lông vũ mọc lệch lạc
, chọn những chiếc lông vũ tốt nhất. Anh liệt kê những tiêu chuẩn mà mình mong muốn, cứ như thể đang sắp xếp lại cây cung của mình vậy:
“Ta không thích những người ốm yếu. Phải khỏe mạnh. Ta cũng không thích những người có tính cách yếu đuối và nhạy cảm. Ta không quan tâm người khác có nói ta thô lỗ hay không, ta muốn một người phóng khoáng. Gia đình thì càng nghèo túng càng tốt.”
“Tiêu chuẩn của ngài thật là kỳ lạ.”
"Vậy sao? Chẳng phải nó rõ ràng nên mới tốt sao?"
“Dù sao thì thần
cũng tò mò, không biết ai sẽ trở thành phu nhân của ngài đấy ạ.”
"Ngươi hãy đi la lối với mấy cái người ở Tông chính tự và Lễ bộ rằng sở thích của Đại quân Baek An là như thế này đi, nếu ngươi có quen ai ở đó."
“Ngài coi thần là cái loại chim lích chích gì vậy? Thần tủi thân quá!”
Vẻ mặt của Sa On rạng rỡ dù nói là tủi thân.
Hai ngày sau, Sa On đã truyền đạt những lời này cho hạ
nhân của Tông chính tự. Mười ngày sau, Tông chính tự gửi đến Tae-rok, Đại quân Baek An Lee Tae-rok, danh sách những cô gái có lá số phù hợp để trở thành phu nhân cho Đại quân. Tae-rok đọc từng cái một rồi ném cái danh sách đó qua bên kia bàn.
“Bọn họ muốn cắt đôi cánh của tông thân nhưng lại gửi con gái của những gia đình công thần đến, bảo bọn họ chọn một đi.”
Nói xong, Tae-rok đuổi sứ giả đang chờ đợi câu trả lời về mà không có gì trong tay.


“Thúc phụ sắp cưới vợ ạ?”
“Vợ.”
Sim-eung tỏ vẻ kinh ngạc trước câu hỏi thẳng thắn của Nan-young. Tae-rok ngồi phịch xuống rồi nhìn Nan-young, người có tư thế vẫn không tốt hơn chút nào, hỏi lại.
“Cưới vợ? Ai nói thế?”
"Cháu chỉ nghe được thôi ạ."
“Có vẻ như xung quanh cháu có nhiều kẻ lắm mồm đấy.”
Tae-rok liếc nhìn đám cung nhân đang đứng sau lưng Nan-young
, ánh mắt lạnh lẽo. Anh đứng dậy rồi chỉnh lại hướng thanh kiếm gỗ của Nan-young đang bị nghiêng.
“Ta không biết là cháu đang quan tâm đến thúc phụ, hay là đang muốn nghỉ ngơi nữa.”
“Tất nhiên là thúc phụ rồi ạ…!”
Chắc cháu ta
đã thoải mái hơn với mình rồi. Nhìn cái cách thằng bé líu lo kìa.
Tae-rok gật đầu vẻ mệt mỏi.
"Vậy thì cầm cho chắc rồi tập thêm đi. Có lẽ cháu cũng sẽ kết hôn sớm thôi. Tất nhiên, vì cháu là hoàng tử nên không phải là kết hôn, mà là nghênh đón bạn đời."
“À…”
“Ta định đi săn. Vậy nên từ ngày mai ta sẽ không vào cung trong vài ngày. Đừng có lười biếng tập luyện đấy.”
Tae-rok đối xử với cháu mình lịch sự. Nhưng nếu chỉ xét về giọng điệu
, thay vì cách nói chuyện lịch sự, thì nó gần giống với sự thờ ơ hơn. Nan-young bướng bỉnh. Thúc phụ mà cậu thấy tuyệt vời nhất trên thế giới này, người mà cậu ngưỡng mộ đến mức muốn được như anh, đừng có mà thấy cậu phiền phức chứ. Như những đứa trẻ khác, Nan-young đã nhầm lẫn rằng để không trở thành một kẻ phiền phức, thì mình không nên đụng vào ngài, mà lại làm ngược lại.
"Cháu có thể đi cùng không ạ? Hãy mang cháu đi với."
Tae-rok liếc nhìn Nan-young đang bám lấy cánh tay mình. Nếu anh hất tay thằng bé ra thì sao, đó là một người có thể làm điều đó thật mà, trong khi vị thái giám đang lo lắng đến phát sốt.
May mắn thay, Tae-rok đã không đẩy Nan-young ra. Anh khẽ đảo mắt rồi nói "Không thích." Thái độ đó có vẻ hơi trẻ con, đến nỗi vị thái giám đang theo dõi cũng hơi bối rối.
"Ta mang cháu đi làm gì chứ. Cháu chỉ là gánh nặng thôi. Đừng có làm phiền thúc
phụ còn chưa lấy được vợ này."
Và sau đó Tae-rok đẩy Nan-young ra. Dù chỉ là đẩy nhẹ thôi, Nan-young cũng đã lùi lại tận ba bước. Tae-rok
ngớ người trước cái sự yếu ớt đó, nên nhìn xuống bàn tay mình. Có lẽ Nan-young đã nhận ra thúc phụ đang hơi bối rối, nên lén lút tiến lại gần, rồi nhìn sang chỗ khác, giả vờ nói "Au… đau quá…". Dù vậy cậu vẫn lén nhìn anh. Thật là một hành động nực cười. Kể từ sau lần đến thăm cậu vì cậu bị bệnh, Nan-young đã mở lòng với Tae-rok, đến mức ai cũng thấy rõ.
Tất nhiên, Tae-rok không phải là người sẽ mở lòng đáp lại và mắc bẫy những chiêu trò nông cạn đó.
“Chúng ta sẽ ngủ ngoài trời đấy. Cháu chỉ cần dính một tí gió lạnh thôi là đã bị cảm rồi, chắc chắn cháu không làm được đâu. Vì lo lắng cho tấm lòng của bệ hạ, tốt hơn hết cháu nên từ bỏ ý định đi theo ta từ lâu rồi.”
“Vậy nếu cháu khỏe mạnh hơn thì sao ạ? Nếu cháu khỏe đến mức có thể ngủ ngoài trời thì sao ạ?”
Liệu ngày đó có đến không. Tae-rok cảm thấy hoài nghi. Thế tử khi còn nhỏ cũng ốm vặt, nhưng lớn lên thì lại khá khỏe mạnh. Nghĩ lại thì, có lẽ đó chỉ là những bệnh vặt khi còn nhỏ thôi. Vì giờ anh hiếm khi bị cảm.
Nhưng Nan-young dù chỉ nhìn thoáng qua cũng biết là có thể chất yếu ớt bẩm sinh. Tae-rok ném thanh kiếm gỗ của Nan-young, lớn gấp ba lần của cậu lên không trung
, rồi chụp lấy nó, không đáp lời. Im lặng là câu trả lời. Khuôn mặt của Nan-young đỏ bừng lên.
“Sẽ có một ngày thúc phụ sẽ mang cháu đi săn cùng
.”
" Cháu tin tưởng người lớn như vậy cũng không phải là điều xấu đâu."
“Thúc phụ lúc nào cũng chỉ trêu cháu thôi.”
“Có sao? Ta luôn đối xử chân thành với cháu mà.”
“…Thật ạ?”
"Đùa thôi."
Lông mày của Nan-young sụp xuống ngay lập tức. Nhìn thấy cảnh đó, Tae-rok vô thức bật cười. Anh thả thanh kiếm gỗ xuống, quay người đi về phía thái giám, hạ giọng gọi:
“Sao cháu lại vô lễ như vậy?”
“……”
“Lại đây, hoàng tử.”
Nan-young ôm chặt lấy chân của vị thái giám, không hề quay đầu lại. Tae-rok cầm lấy thanh kiếm gỗ của Nan-young, cùng với thanh kiếm của mình, chống tay lên hông. Dù anh phát ra âm thanh "xít" nhưng cậu vẫn không quay đầu lại. Vị thái giám bị kẹp giữa hai người, không biết phải làm sao. Thành thật mà nói, ông
nghĩ rằng Tae-rok đã sai, nhưng thái độ của Nan-young cũng không đáng khen cho lắm. Trong lúc đó, theo bản năng bênh vực người nhà, ông khẽ dỗ dành "hoàng tử…".
“Lee Nan-young.”
Nan-young không hề nhúc nhích trước lời dỗ dành khẩn khoản của thái giám, bỗng giật mình vì Tae-rok.
Từ trước đến nay, Tae-rok luôn gọi cậu là "hoàng tử" hoặc "cháu
trai", những danh xưng trừu tượng có thể được thay thế bởi một người khác, nhưng giờ đây anh lại gọi thẳng tên của cậu. Dù giọng điệu có vẻ nghiêm khắc.
“Lại đây, Lee Nan-young.”

• Còn tiếp -

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo