#4
Taerok biết ít nhất rằng việc mình đang làm là nực cười. Đây không phải là cách của vương thất. Cách cư xử thân mật và tinh nghịch thế này cũng không phải là cách của Taerok.
Nhưng vì vậy nên nó lại có tác dụng với Nan-young. Nan-young từ từ rời khỏi vạt áo của thái giám rồi quay lại. Từ vạt áo của thái giám có một vệt nước mũi trong veo kéo dài rồi đứt ngang. Taerok nhíu mày rồi vô tình bật cười.
“Thúc phụ….”
Nan-young dang tay ra và tiến đến gần Taerok. Trên vạt áo màu xanh lá cây của thái giám có dấu vết nước mắt và nước mũi của Nan-young đậm màu xanh hơn. Thái giám cũng thấy cạn lời, và Taerok cũng thấy khó tin. Vì nhìn bộ dạng nực cười của vạt áo đó mà Taerok đã vô tình ôm lấy Nan-young, cậu dang tay ra tiến đến gần anh. Cho dù Anh chỉ cúi người và ôm chầm lấy cái lưng nhỏ bé đang bám vào chân Anh một cách vụng về.
“Đừng giận mà…. Cháu cũng sẽ không làm càn đâu.”
“…Vốn dĩ Đại quân là những người không có gì để làm ngoài việc làm càn thôi mà.”
“Nhưng mà…. Cháu đã được dạy rằng không nên làm vậy với gia đình. Cháu không nên làm vậy với Thúc phụ.”
“Gia đình quan trọng đến vậy sao?”
“Vậy Thúc phụ không quan trọng ạ?”
Nan-young ngẩng đầu lên nhìn Taerok. Không quan trọng. Với Anh thì nó không có nhiều ý nghĩa. Nhưng Anh không thể thú nhận điều đó với khuôn mặt trong veo đó. Vì Anh chợt có cảm giác rằng cái người nhỏ bé và bướng bỉnh, được coi là quan trọng nhưng nhờ vậy mà càng cô đơn, sẽ khóc suốt ba ngày ba đêm liền. Nếu Anh nghe thấy tiếng khóc thút thít đó dù chỉ một lần, nó sẽ đến tận phủ Đại quân và làm phiền lỗ tai Anh mất.
“Ừm. Cứ cho là vậy đi.”
Vì vậy, Taerok đã lấp liếm cho qua chuyện và vỗ nhẹ vào lưng Nan-young. Chính xác ba lần. Rồi Anh tách Nan-young ra và trao lại thanh kiếm gỗ vào tay Cậu.
“Đừng bao giờ vứt vũ khí đi nữa. Cháu đã làm một việc ngu ngốc đến mức nào thế, Thúc phụ sẽ đích thân chỉ cho cháu biết khi cháu lớn hơn một chút và đủ khỏe để đi săn.”
“…Vậy là Thúc phụ hứa là sẽ đưa cháu đi săn ạ?”
“Sao lời lại thành ra như vậy. Ta đã không nói như vậy mà. Cháu trai, có thật là cháu được các sư phụ khen ngợi không vậy? Có vẻ như cháu không thông minh cho lắm.”
“……”
“Ít nhất thì cháu hãy lớn lên đã.”
Anh thực sự chán ngấy nhưng lại khó lòng đối xử tàn nhẫn với Cậu.
Dường như hiếm khi Anh cảm thấy mệt mỏi, nên Anh đã thở dài và đứng thẳng người dậy. Nan-young giữ khoảng cách và lại vung thanh kiếm gỗ. Liệu có ngày Cậu thực sự được dạy về bài học về sự ngu ngốc, liệu Cậu có thể lớn lên đến mức nào để kết hôn đây, Anh không thể tưởng tượng được một cách đáng kinh ngạc.
Bữa tối ngày hôm đó được dùng cùng nhau với Hoàng thượng- Trung điện và cả Thế tử. Vì có thêm cả Đại phi nữa nên đó là một khung cảnh gia đình như tranh vẽ. Việc một tông thất đã xuất cung lại lén lút vào cung không phải là một cảnh tượng hay ho gì cho lắm. Hơn nữa, Taerok đã trưởng thành, thậm chí là quá trưởng thành rồi, nên không cần thiết phải gọi Anh đến một nơi như thế này, đó là ý kiến chung của những người lớn tuổi.
Nhưng Nan-young lại tiếc nuối khi Thúc phụ cũng nên có mặt ở đây, và Cậu đã vô tình thốt ra điều đó khi đang dùng một món tráng miệng nhẹ nhàng sau bữa ăn.
“Có vẻ như Tôn nhi thích Thúc phụ nhỉ?”
Nan-young chợt tỉnh táo lại trước câu hỏi của Đại phi. Rồi Cậu mỉm cười sao cho trông vô tư và khỏe mạnh nhất có thể, như Cậu đã luyện tập một mình. Cậu cũng nói một cách vui vẻ nhất có thể: “Vâng ạ!”
Nghe câu trả lời đó, Hoàng thượng, Trung điện và Đại phi đã trao đổi ánh mắt với nhau. Taerok là người luôn vạch ra ranh giới trước, ngay cả khi họ muốn sống một cuộc sống hòa thuận cùng nhau. Dù còn nhỏ tuổi, người ta sẽ nhìn mọi người một cách chân thành, vậy mà ngay cả Nan-young, người vô tư đến đâu đi chăng nữa, lại thích Taerok đến vậy thay vì lo sợ anh, điều đó thật đáng ngạc nhiên. Có lẽ tin đồn rằng Taerok yêu thương cháu trai của mình, tin đồn đang lan truyền một cách bí mật trong cung, là sự thật.
“Ừm…. Chúng ta phải tôn kính người lớn tuổi như lời dạy của các bậc hiền nhân. Hãy tiếp tục yêu quý Thúc phụ của con thật tốt nhé.”
Hoàng thượng dỗ dành và nói với Nan-young bằng giọng nói nhân từ như mọi khi.
Mặt trời lặn. Càng về sau, màn đêm càng tham lam nuốt chửng mặt trời nhanh hơn và đến gần hơn với những bước chân nhanh hơn. Thế tử Gok đã lỡ lời nói với Nan-young.
“Thúc phụ chẳng hề liếc nhìn ta một cái…. Ta không ngờ rằng ngay cả Thúc phụ cũng sẽ yêu quý ngươi.”
Một khi lời đã nói ra thì không thể rút lại được. Thế tử giật mình và cắn chặt môi.
Vị trí của Thế tử rất quan trọng và nghiêm trọng. Nếu Nan-young không có kỳ vọng cũng như không ai kỳ vọng vào cậu, thì Thế tử lại ngột ngạt vì đầy kỳ vọng và những người kỳ vọng vào cậu ta. Vì vậy, không thể tránh khỏi việc cậu ta đôi khi cảm thấy ghen tị trẻ con với người em trai chỉ được yêu thương của mình. Rất hiếm khi... những cảm xúc trỗi dậy đó độc hại và xấu hổ tột độ.
Nỗi cô đơn mà Nan-young biết và nỗi cô đơn mà Thế tử biết hoàn toàn khác nhau, nhưng rõ ràng cả hai đều nhói buốt.
“Điện hạ….”
Nan-young lẩm bẩm một cách ngơ ngác. Cậu cảm thấy xấu hổ khi nhìn người em trai đã giảm cân sau khi bị ốm. Thế tử buông ra những lời mờ nhạt "Ta đi trước đây." rồi quay phắt người lại.
Màn đêm đã buông xuống sau lưng Thế tử đang biến mất với những bước chân nhanh chóng. Thái giám tiến đến gần để dỗ dành Nan-young, người không thể rời mắt khỏi lưng Thế tử trong một thời gian dài.
“Ngài ấy không có ý đó đâu ạ.”
“…Đúng vậy. Sẽ không phải vậy đâu.”
Nan-young gật đầu mạnh mẽ, cố gắng trông thật mạnh mẽ.
“Huynh ấy chỉ mệt mỏi một chút thôi. Ta có thể hiểu được.”
Thật đáng khen. Nhưng cũng thật đáng thương. Dù là anh em, nhưng một người sẽ là Thế tử chính thống, còn một người sẽ là Đại quân, nên con đường mà họ đi sẽ ngày càng xa nhau. Giống như cách Taerok đã trở thành một người xa lạ vĩnh viễn ngay cả khi là gia đình của bệ hạ.
Thái giám cẩn thận che chắn trước Nan-young, người vừa nói rằng Cậu có thể hiểu được nhưng lại không thể rời mắt khỏi bóng lưng của Thế tử. Lúc đó, Nan-young khẽ cúi đầu và cất bước. Tiếng bước chân nghe thật cô đơn.
Thời gian của trẻ con trôi đi như nước chảy. Một năm trôi qua và đã là mùa hè. Nan-young đang đổ mồ hôi đầm đìa khi đọc sách, giống như một đứa trẻ đổ nhiều mồ hôi. Gihum, người đã là sư phụ của Thế tử từ khi Cậu ta còn là Nguyên tử, đã dạy Nan-young một cách tương đối nhẹ nhàng so với hồi đó.
“Đúng vậy. Hiếu (孝) là như vậy đó. Tôn kính cha mẹ và hơn nữa là trân trọng cơ thể mà cha mẹ đã ban cho. Không chỉ phục vụ người lớn tuổi, mà việc tự bảo vệ mình cũng có thể được coi là hiếu.”
Giọng nói của Gihum rất dịu dàng. Nó cũng chứa đựng niềm tự hào. Nan-young học hỏi và bày tỏ suy nghĩ của mình một cách tự do. Đó là một sự linh hoạt mà Thế tử không được phép có.
“Chúng ta nghỉ một lát nhé?”
Gihum hỏi với một nụ cười rộng rãi. Lúc đó Nan-young mới thư giãn tư thế. Chỉ việc ngồi thẳng lưng thôi cũng đã khiến Cậu mệt mỏi, điều đó cho thấy rằng cơ thể của Nan-young vẫn chưa khỏe mạnh ngay cả sau một năm, khi Cậu đã sáu tuổi.
Hwajae được mang đến. Đá bào được chia theo thứ tự cho Hoàng thượng, Đại phi, Trung điện và Thế tử, rồi đến Nan-young.
“Đây là một thứ quý giá, nên hãy trân trọng và ăn nó với lòng biết ơn mà không bỏ sót thứ gì nhé.”
“Vâng, sư phụ.”
Đó là một câu trả lời dứt khoát. Nan-young đã từng bị đau bụng rất nặng khi ăn đồ lạnh một cách vội vàng, cậu cẩn thận gắp từng miếng bằng thìa và ăn. Nó ngọt ngào. Khuôn mặt của Nan-young rạng rỡ.
“ta mở cửa sổ ra được không ạ?”
“Được chứ.”
Gihum sẵn lòng gật đầu. Thái giám đang theo dõi định mở nó ra, nhưng Nan-young đã tự mình mở nó. Và thật trùng hợp, Cậu đã phát hiện ra Taerok đang đi ngang qua.
Đôi mắt của Nan-young lấp lánh. Người ta cho rằng mặt trăng và các vì sao không thể nhìn thấy vào ban ngày, nhưng những ngôi sao được khắc trong mắt của Nan-young vẫn lấp lánh ngay cả khi mặt trời ở trên đỉnh đầu.
“Thúc phụ!”
Bất chấp sự hiện diện của Gihum, Nan-young đã gọi Taerok vì vui mừng.
Taerok quay phắt đầu lại khi nghe thấy tiếng gọi mình.
Lúc đó Taerok đang ở trong một tâm trạng rất tệ. Đó là vì lý do Anh vào cung. Anh vào cung theo lệnh của Hoàng thượng và gặp riêng Hoàng thượng. Vừa ngồi xuống, Hoàng thượng đã vào thẳng vấn đề về cuộc hôn nhân của Taerok.
‘Đệ vẫn chưa gặp con gái của Park Changcheon sao?’
‘Người đã gọi thần đệ đến chỉ để nói về điều đó thôi sao.’
Hoàng thượng mỉm cười với Taerok, anh đang lộ rõ vẻ chán ghét.
‘đệ đã mười chín tuổi rồi. Đệ nên kết hôn để làm gương chứ.’
‘Thần không cần phải làm gương. Thần chỉ cần sống lặng lẽ và thể hiện lòng trung thành với Điện hạ khi cần thiết thôi, chẳng phải sao.’
‘Đừng hạ thấp bản thân như vậy.’
Dù nói một cách nghiêm túc như vậy, nhưng Hoàng thượng đã tỏ ra hối lỗi với Taerok.
Ngài biết rõ rằng Taerok là một người tài giỏi về nhiều mặt. Nếu Anh không phải là em trai của Hoàng thượng mà được sinh ra trong một gia đình quý tộc, thì Anh sẽ dễ dàng thể hiện tài năng của mình hơn.
‘Có rất nhiều việc mà đệ có thể làm với tư cách là một tông thất.’
‘Nhưng những người già sẽ không muốn thần can thiệp đâu.’
‘Hãy nói về chuyện bạn đời đi, vào hôm nay.’
Hwajae cũng được dâng lên cho Taerok. Taerok chỉ nhìn thứ nước trái cây trong veo màu hồng đó chứ không hề chạm vào nó.
‘Nếu thần nói rằng không muốn kết hôn, đó cũng là bất trung sao? Vì thần đã đi ngược lại ý nguyện của Điện hạ?’
‘Ta không biết về bất trung, nhưng nó sẽ là bất hiếu. Với tư cách là hyunh trưởng, ta muốn nghe lý do tại sao đệ không thích nó.’
Khuôn mặt nhìn nghiêng của Taerok, người đang tránh ánh mắt, hoàn toàn khác với Hoàng thượng, người có những đường nét mềm mại. Cứ như thể họ là hai người xa lạ không chung dòng máu. Cuối cùng Taerok đã nhấp một ngụm trà nóng thay vì Hwajae. Anh ghét sự dịu dàng và yếu đuối của Hoàng thượng, nhưng với tư cách là hoàng đệ, Anh lại có những cảm xúc phức tạp.
‘Các gia đình công thần đã đủ gây ra mối đe dọa rồi. Không cần thiết phải trao thêm quyền lực cho họ nữa.’
‘đệ không thích Park Changcheon vì cô ta là một gia đình công thần sao? Vậy thì có những người phụ nữ khác mà.’
‘Những người phụ nữ khác cũng vậy.’
Taerok cười khẩy. Anh thực lòng muốn hỏi, đất nước này là của ai. Nhưng anh trai Anh sẽ đưa ra một câu trả lời như tranh vẽ. Anh sẽ đưa ra một câu trả lời mà không ai có thể chỉ trích được. Taerok ghét những câu trả lời đúng. Ai quyết định câu trả lời đúng là gì ngay từ đầu? Là câu trả lời làm hài lòng Hoàng thượng, là câu trả lời vì lợi ích của người dân, hay là câu trả lời phù hợp với khẩu vị của công thần?
‘Cháu trai.’
Vì vậy, Taerok đã chuyển chủ đề.
‘Điện hạ không có năng khiếu về kiếm thuật. Cơ thể của nó cũng yếu ớt, và làn da của nó thì mềm oặt.’
‘Ta không bảo đệ nuôi dưỡng nó trở thành một võ tướng, ta chỉ muốn đệ làm điều đó đến mức nó có thể tự bảo vệ mình.’
Taerok xoa xoa xương lông mày rồi buông ra một câu.
‘nó là cháu trai của đệ. Nó thông minh mà. Vũ khí không chỉ có kiếm thôi đâu.’
Nghe câu trả lời đó, Hoàng thượng đã sáng mắt lên.
‘Có vẻ như đệ thực sự yêu quý Nan-young như lời đồn.’
Điện hạ à, có phải ngài không có quá nhiều kỳ vọng vào con trai mình với tư cách là một người cha không vậy.
Anh suýt nữa thì phản bác. Vì Anh sợ rằng những tin đồn mà Anh khuếch đại chỉ để cho vui sẽ có vẻ như là sự thật.
Đó là một cuộc trò chuyện tích tụ nhiều khó chịu và những cơn giận vô cớ. Sau khi cuộc trò chuyện riêng kết thúc, Taerok đã đi lang thang theo hướng mà chân Anh đưa đến. Và vì vậy, Anh đã đến được nơi Nan-young đang học mà Anh không hề hay biết. Nếu thời tiết hôm nay hơi nóng hơn hoặc ít nóng hơn một chút, thì Nan-young đã không có mặt ở đây. Cậu đã ở một nơi ấm hơn hoặc mát hơn.
Hình ảnh Nan-young đang thò người ra ngoài cửa sổ và gọi Thúc phụ không hề có chút phong thái nào. Anh sẽ yêu cầu Cậu phải có phong thái đó, nhưng Anh sẽ không ép buộc Cậu. Đó là những kỳ vọng mà em trai của Thế tử sẽ nhận được.
“Cháu đang làm gì ở đó vậy.”
Taerok đáp lại bằng một giọng trầm thấp.
Nan-young đã quay phắt đầu lại, vui mừng vì Taerok đã nhìn thấy Cậu.
“Sư phụ! ta có thể ra ngoài chào Thúc phụ một lát được không ạ? ta muốn thực hiện chữ hiếu (孝) mà ta đã học ạ!”
Yêu cầu của Nan-young không có kẽ hở nào để từ chối. Một ái tử thông minh. Gihum nhăn mặt rồi cười.
“Cứ đi đi.”
Cậu sẽ thực hiện những gì cậu đã học, vậy thì anh có thể làm gì chứ. Gihum đã cho phép một cách khéo léo như một con lươn, và Nan-young đã chạy ngay ra ngoài.
Taerok đợi ở đó. Nan-young đang vội vã chạy đến. Họ nói rằng trẻ con cười khi chạy, nhưng anh không biết liệu cậu có đang cười vì chạy hay vì nhìn thấy anh hay không. Đó là một khuôn mặt tròn như trăng rằm. Taerok đang nhìn chằm chằm với hai tay chắp sau lưng, và anh nhanh chóng tiến đến gần và đỡ Nan-young, người suýt nữa thì bị ngã trên mặt đất hơi gồ ghề.
“Mặt đất ở đây không bằng phẳng. Ai là cung nhân trực ở đây.”
Thái giám Shim Eung vội vã đuổi theo sau lưng Nan-young, trừng mắt về phía sau anh. Sau khi để ý đến gã đang tránh ánh mắt, Anh lại quay đầu lại và cúi chào một cách hối lỗi.
Ngay cả Shim Eung, người nhìn Nan-young gần nhất và có lẽ đã nhìn thấy cảnh hai người họ ở bên nhau nhiều nhất, cũng khó lòng đoán được Taerok đang đối xử với chủ nhân của mình bằng tấm lòng như thế nào. Đôi khi Anh lạnh lùng, và đôi khi Anh thực sự dịu dàng như một người Thúc phụ. Tất nhiên, sự dịu dàng đó dựa trên tiêu chuẩn của Taerok. Lần này Anh đang tức giận vì Nan-young suýt ngã hay Anh tức giận vì sự quản lý kém cỏi, ông ta không thể hiểu được.
“Thúc phụ, hôm nay có Hwajae ạ. Cháu không biết là người đã ăn chưa ạ!”
“Ta không ăn. Ta không thích Hwajae.”
“Thật ạ…?”
Đứa trẻ ngạc nhiên ngay cả trước một sự thật hiển nhiên rằng người khác có thể không thích những gì Cậu thích. Taerok buông tay đang nắm lấy cánh tay Cậu ra và lùi lại một bước.
“Đừng ăn Hwajae nhiều quá. Chẳng phải cháu đã bị đau bụng cách đây không lâu sao.”
“Ngài… đã nghe về chuyện đó sao ạ?”
“Ta đoán thôi, nhưng có vẻ như đó là sự thật.”
“Thúc phụ…!”
Nan-young kêu lên với vẻ mặt sắp khóc. Thúc phụ rất tinh nghịch và thường trêu chọc Cậu rất dễ dàng như thế này. Và hôm nay, lời thề rằng mình sẽ đối phó một cách điềm tĩnh với những trò đùa của anh đã trở nên vô nghĩa, và lần nào cậu cũng bị mắc bẫy.
“Hơn nữa, cháu không nên ra ngoài khi đang đổ mồ hôi như thế này. Hãy lau khô mồ hôi và ăn mặc chỉnh tề trước khi đi lại. Cháu sẽ bị cảm lạnh đấy.”
“…….”
Gihum muốn phản bác rằng cảm lạnh vào mùa hè là điều không thể, giống như anh trai cậu, nhưng Nan-young không thể làm vậy. Chẳng phải sự thật là cậu thường xuyên lên cơn sốt và nằm liệt giường hay sao. Ngự y bận đến mức lòng bàn chân của ông ta mọc cả mụn nước vì cậu hơn bất kỳ ai khác.
“Người ta nói rằng chó cũng không bị cảm lạnh vào mùa hè.”
“…Vậy cháu còn kém hơn cả chó sao ạ?”
“Cháu không phải là chó nên cháu sẽ bị cảm lạnh. Đó là bởi vì cháu phức tạp và tinh tế hơn một con chó con.
Taerok ném cho Cậu một lời an ủi mà Anh vừa nghĩ ra. Nếu cháu nghe kỹ, cháu sẽ phải tự hỏi liệu đó là một lời nguyền rủa hay một lời khen ngợi. Nhưng may mắn thay, Nan-young đã chấp nhận nó một cách thuần khiết. Khuôn mặt của Nan-young lại sáng lên và Cậu nghiêng đầu. Nan-young xâm phạm khoảng cách mà Taerok đã tạo ra và hai người lại xích lại gần nhau.
“Liệu… Thúc phụ đã từng bị cảm lạnh vào mùa hè, bệnh cúm chưa ạ?”
Không cần phải suy nghĩ. Taerok lắc đầu.
“Ta chưa từng bị như vậy. Ta chưa từng bị ốm ngoại trừ việc bị thủy đậu khi còn nhỏ.”
Khuôn mặt của Nan-young trở nên trắng bệch vì sốc. Nếu Thúc phụ của Cậu nói là Cậu sẽ bị cảm lạnh vì Cậu phức tạp và tinh tế, thì Thúc phụ không phức tạp và tinh tế, vậy Thúc phụ có phải là chó không.
Taerok đọc được sự nhầm lẫn đó, chỉ nhếch một bên mép và nói thêm.
“Có vẻ như ta là một con chó hoang.”
“…K-Không phải vậy ạ.”
Nếu Gihum ở đó, khuôn mặt của anh ta sẽ cứng đờ thôi. Vậy ý ngươi là anh trai của Taerok, Hoàng thượng, là anh trai của chó sao, anh ta có lẽ sẽ nói như vậy.
Nghe thấy lời đó, Nan-young ôm lấy hai chân của Taerok và lắc đầu.
“Thúc phụ không phải là chó... không phải như vậy ạ! Tuyệt đối không!”
"Tại sao cháu lại nói như vậy. Cháu biết gì về ta."
Taerok hỏi lại một cách vô hại.
“Vì… Người là Thúc phụ của cháu mà. Nếu cháu phức tạp và tinh tế, thì Thúc phụ cũng sẽ như vậy.”
“Cũng như có những người anh em không giống nhau, cũng có những người Thúc phụ và cháu trai không giống nhau.”
“Ch-Chúng ta không giống nhau, nhưng….”
“Đừng có cãi nữa. Ta đã biết rõ sự ngoan cố của cháu rồi, nên ta cứ cho là lời của cháu đúng đi. Vào trong đi. Chẳng phải đang giờ học sao."
Nóng quá. Taerok đẩy vai của cậu ra, vì cậu có nhiệt độ cơ thể cao hơn người lớn. Vẻ mặt của Nan-young thể hiện sự tiếc nuối. Thúc phụ không hề đổ mồ hôi, vậy mà lại nói dối là nóng. Đôi mắt của cậu đang nói như vậy.
“Nếu cháu đến muộn thì Su phụ sẽ trách phạt cháu đấy.”
“Sư phụ sẽ không trách phạt cháu đâu ạ.”
Không ai trách phạt nhiều như anh trai cậu cả. Cậu được khuyến khích một cách quá mức chỉ vì cậu đã làm một chút, và cậu rụt rè và giấu nó đi mặc dù cậu có thể làm tốt hơn thế.
“Thật sao….”
Taerok nhìn xuống Nan-young với vẻ mặt ủ rũ và cúi người thật sâu. Anh phải làm như vậy thì mới chạm được vào tai của Nan-young. Taerok, người đã bị đau nhức cơ thể và những cơn đau phát triển từ khi còn nhỏ đến mức không ngủ được, vẫn thường bị đau đầu gối, mắt cá chân và khuỷu tay. Anh vẫn đang lớn, và Nan-young vẫn không thể đuổi kịp Taerok, mặc dù cậu cũng đang lớn.
Taerok nuốt một tiếng thở dài khi liếc nhìn Nan-young, cậu vừa đuổi theo anh một cách vụng về.