Chương 34
"Sẽ bị thương đấy."
Nói rồi khẽ chạm vào môi Nan Young. Vừa lúc Nan Young làm xong việc và chuẩn bị quay đầu lại thì Tae Rok đứng sau cậu và banh mông cậu ra và đâm mạnh vào.
"Bên trong bồn cầu chắc cũng có thứ khác. Ta sẽ xử lý cho cháu để cháu không phải xấu hổ."
Thứ khác ở đây là tinh trùng.
Tae Rok xoa xoa đầu khấc của mình vào cái gì đó giống như đôi môi đang căng phồng ra vì đã được nới lỏng vừa đủ.
"A a!"
Nan Young bị Tae Rok đâm vào vào một thời điểm không ngờ tới, ở một nơi không ngờ tới nên chỉ có thể bám vào cái cột và khóc nức nở.
Đến giờ bọn người hầu ra rồi. Tae Rok vẫn không ra khỏi bên trong Nan Young trong khi vẫn luôn cảnh giác với xung quanh. Những đường gân trên cổ anh nổi lên. Trán anh cũng vậy và cả cánh tay nữa.
"A... Thật sự. Thật sự là thích."
Tae Rok nghiến chặt răng đến nỗi cơ hàm của anh nổi lên và cười.
Chẳng bao lâu sau, Nan Young đang cào cấu vào cột cũng bắn vào bên trong bồn cầu. Nan Young lại khóc vì cái âm thanh ướt át đó. Cậu đã khóc nhiều như vậy rồi mà vẫn còn thứ để khóc nữa à? Tae Rok thấy lạ. Anh nghĩ rằng có vẻ như người cháu trơ như gỗ đá của mình lại có rất nhiều nước trong người và bắn tinh sâu vào bên trong Nan Young.
Vì Nan Young không ngừng đe dọa rằng nếu bọn người hầu biết chuyện thì cậu sẽ thắt cổ tự tử nên Tae Rok đã phải bảo bọn chúng chuẩn bị bồn tắm như thể anh đang tắm và đuổi tất cả bọn chúng đi.
Ngược lại, đối với anh thì đây là một chuyện tốt. Vì anh đã có thể cùng Nan Young vào bồn tắm để xóa đi những dấu vết của hai người.
Có vẻ như cháu đã không nghĩ đến việc chuyện này sẽ xảy ra đâu nhỉ.
Tae Rok nghĩ khi nhìn vào lưng Nan Young đang ngồi xổm phía trước và những dấu vết mà anh đã để lại trên đó, người mà đang cố gắng tránh xa anh.
Tóc, tõooọc.... Có tiếng nước rơi. Đó là âm thanh rơi ra từ đuôi tóc Nan Young.
"Cháu định ở đó đến bao giờ."
"...Nếu có thể thì đến khi chết ạ."
"Không phải cháu không muốn bọn người hầu biết chuyện nên mới nói sẽ chết hay sao, sao giờ cháu lại nói là muốn chết nữa?"
"Cháu có cái tâm đấy ạ."
"Nếu cháu có cái tâm đấy thì cháu đã cho bọn người hầu thấy rồi. Cháu trêu thúc phụ à, Nan Young."
"......"
Đó là vấn đề ạ.
Nan Young kinh ngạc trước sự trơ trẽn của thúc phụ mình.
Tae Rok nói đến chuyện thúc phụ- cháu như thể không có chuyện gì xảy ra. Mỗi khi anh nói thì cả cơ thể và trái tim cậu lại run lên vì ý nghĩ rằng cậu đã quan hệ với người thân của mình, nhưng anh có vẻ chẳng quan tâm. Làm sao anh có thể như vậy được. Người thúc phụ mà cậu luôn coi là thân thiết, là người bạn duy nhất và là thầy giáo của mình lại có cảm giác xa vời vô tận.
"Lại đây."
"...Để làm gì ạ?"
Nan Young hé mắt nhìn qua vai mình. Đôi mắt cậu tràn đầy sự ngờ vực. Tae Rok cảm thấy nực cười. Cậu đã tự mình đến đây mà giờ lại nhìn anh như thể anh là một tên du côn dụ dỗ rồi ăn sạch một người ngây thơ.
"Phải lấy những thứ bên trong ra chứ."
"......"
"Hay là, cháu muốn có con của thúc phụ?"
Nghe vậy Nan Young liền tái mặt. Lại có thêm một chuyện để cậu phải ngạc nhiên. Tae Rok che miệng và ngáp.
Nan Young quay người lại và tiến đến với vẻ mặt miễn cưỡng. Tae Rok kéo mạnh Nan Young đến và để cậu ngồi sát vào giữa hai chân mình.
"Nắm lấy vai thúc phụ đi."
"......"
Thế nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo. Có vẻ như những gì mà cậu đã quen thuộc với anh từ khi còn nhỏ vẫn còn như một thói quen trong người cậu. Khi Tae Rok ý thức được điều đó, cái bên dưới của anh lại rục rịch. Vốn dĩ anh cũng đã làm vài lần đâu. Vì sợ cậu bị sốt.
Tae Rok xoa mông Nan Young trong nước.
"Chỉ có chỗ này là thịt da đầy đặn thôi nhỉ."
"Đầy đặn..."
Tuyệt đối không phải vậy. Lời nói của Tae Rok có rất nhiều sự phóng đại. Nan Young định phản bác nhưng lại mím chặt môi. Đó là vì cậu đã nhận ra rằng thúc phụ đang cố tình làm như vậy.
Tae Rok không lay chuyển được Nan Young nên đã hừ một tiếng thờ ơ và banh mông cậu ra. Cái lực banh ra cứ như thể đang bổ quả táo khiến Nan Young phải rên rỉ "A!".
"Quá nhỏ so với tay ta, Nan Young à."
"...Cháu không thể làm cho nó vừa được ạ."
"Rồi nó cũng có thể vừa thôi."
"Không có chuyện đó đâu ạ..."
"Vốn dĩ nếu dùng tay thì nó sẽ vừa thôi. Huống hồ 'cái đồ chơi làm bằng sừng' thôi mà sau một thời gian dài nó cũng sẽ vừa với tay thôi."
Nghe vậy Nan Young liền cảm thấy có điềm báo chẳng lành. Dùng tay thì nó sẽ vừa? Chẳng phải đây là lần đầu và cũng là lần cuối sao?
Trong lúc Nan Young đang do dự vì sợ quá mà không dám hỏi thì Tae Rok đã nhét ngón giữa và ngón trỏ sâu vào bên trong hạ môn của cậu.
"A...!"
Nan Young giật mình và rụt vai lại.
"Thả lỏng đi."
Tae Rok dùng bàn tay còn lại vỗ vào mông Nan Young. Càng như vậy thì cậu càng có xu hướng siết chặt hơn. Với cái cớ rằng cậu không thể làm gì khác, Tae Rok đã cào vào vùng mà Nan Young cảm nhận được. Dù ngón tay anh khá dài nhưng vì chỗ mà Nan Young cảm nhận được lại quá sâu nên anh chỉ vừa chạm được vào chỗ đó. Chẳng khác nào anh chỉ đang gãi nhẹ xung quanh trong khi có một nơi ngứa ngáy cả.
Tae Rok thích thú nghe âm thanh lưỡi Nan Young đang liếm láp. Và anh đã cẩn thận móc sâu vào bên trong. Mỗi khi làm như vậy, những thứ đông đặc lại lại tuôn ra theo tay anh.
anh đã bắn rất nhiều.
"Nếu cứ để như vậy thì cháu đã có con của ta rồi đấy."
Nan Young nắm chặt vai Tae Rok khi nghe thấy tiếng tặc lưỡi và lẩm bẩm. Cậu cố tình dựng móng tay lên. Không hề ngứa ngáy. Tae Rok hừ một tiếng rồi đưa tay ra phía trước và ấn mạnh vào bụng dưới của Nan Young.
"Hưưt...!"
Với áp lực mạnh mẽ, eo của Nan Young gập mạnh về phía trước. Cậu gần như đang cõng Tae Rok.
Nhờ đó mà mông cậu banh ra hơn và những thứ bên trong trào ra. Cậu đã bắn ba lần mà còn nhiều như vậy. Thế mà Nan Young không biết rằng Tae Rok vẫn chưa hết giận. Dù sao thì ít nhất vào lúc này cậu vẫn chưa biết.
"Lấy ra, nhanh lên. Làm nhanh lên..."
"Chờ chút đã."
"Đến, đến khi nào thì xong ạ...?"
"Ta cũng không biết nữa. Để ta xem đã?"
"A, không ạ!"
Nan Young kinh hãi. Cảnh Tae Rok đã cắm mặt vào hạ bộ của cậu và liếm láp đã hiện lên rõ mồn một.
Và khoảng thời gian như vĩnh cửu nữa trôi qua đối với Nan Young và cuối cùng Tae Rok cũng rút ngón tay ra khỏi hạ môn. Mỗi khi anh vẩy tay ra ngoài bồn tắm thì lại có thứ gì đó trắng xóa chảy ra.
Khuôn mặt Nan Young trượt xuống nước một cách kiệt sức và đỏ bừng. Tae Rok cẩn thận lau tay rồi đặt nó lên trán Nan Young.
"Chắc sẽ bị sốt đấy."
"......"
Không như mọi khi mà ngay cả cậu cũng nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình thì có vẻ như đúng là có dấu hiệu bị sốt.
"Cháu phải quay về cung thôi."
"Không được."
"Tại sao ạ...? Chẳng phải thúc phụ đã làm hết rồi sao ạ?"
"Nếu cháu đến cung của ta rồi lại trở về với bộ dạng người bệnh thì người ta sẽ nghĩ ta là một người thúc phụ vô tình như thế nào chứ."
Mọi người vốn đã nghĩ rằng thúc phụ là một người máu lạnh không có tim và nước mắt rồi mà.... Nan Young bĩu môi.
"Và đã làm hết rồi sao."
Tae Rok chống cằm và nhìn Nan Young với ánh mắt chế giễu.
"Chỉ có thế thôi thì có đáng không chứ. Cháu đâu phải là thế tử mà là đại quân, chỉ làm thịt một đại quân thôi thì làm sao tắt được sự quan tâm đến ngai vàng chứ."
Ánh mắt vốn đã mềm nhũn của Nan Young ngay lập tức trở nên sắc nhọn như những mảnh thủy tinh.
Nan Young bật dậy. Nước bắn tung tóe.
"Thúc phụ thật sự còn không bằng cả loài vật nữa."
Nan Young đã thoát ra khỏi bồn tắm trong khi vẫn còn thở hổn hển. Cậu còn không thèm quay đầu lại mà Tae Rok hỏi.
"Cháu định ra ngoài một mình như vậy à? Vậy thì bọn người hầu sẽ biết hết đấy."
Tay Nan Young khựng lại một chút. Không thể để bất cứ ai biết đến lòng phản nghịch của Tae Rok và cả việc hai người đã quan hệ loạn luân. Đó là nỗi sợ hãi.
"Việc phân biệt rõ điều gì trong những lời mà cháu vừa nói là đúng đắn là một việc sáng suốt đấy."
Thế mà... Sao mình lại cảm thấy một cảm xúc mạnh mẽ hơn cả nỗi sợ hãi vào lúc này vậy chứ. Mình muốn lao ra ngoài như thể việc bị phát hiện có vấn đề gì chứ. Cậu không muốn nhìn thúc phụ. Vì điều gì chứ?
"Vì cháu còn quá trẻ."
Tae Rok khẽ tặc lưỡi.
Nước bắn ra từ cơ thể anh khi anh đứng dậy. Nan Young giật mình trước âm thanh đó. Tae Rok lau người bằng miếng vải lớn bên cạnh quần áo của Nan Young mà không hề lau khô.
"Không ra à?"
Anh hỏi trong khi biết rõ cậu sẽ không thể ra. Nan Young cắn môi rồi quay lại.
Tae Rok cố gắng kìm nén nụ cười khi nhìn thấy khuôn mặt ngấn lệ như đang cầu xin của cậu. Cái đứa trẻ này đang điều khiển mình. Anh khoác chiếc áo khoác lên vai Nan Young. Vùng mông nhô cao bên dưới cái áo thì đỏ ửng vì bị cơ thể anh đánh vào như thể muốn nghiền nát nó. anh đã để lại dấu tay trên đó. Đó là những dấu vết mà Nan Young sẽ không bao giờ nhìn thấy.
"...Khi trở về thì tốt hơn là đừng để người hầu chăm sóc quần áo cho cháu mà tự mình thay đồ đi."
"Dạ?"
"Nếu có tin đồn rằng cháu đã để lại dấu tay trên mông khi đến nhà thúc phụ thì công sức vào bồn tắm chung này sẽ trở nên vô ích đấy."
Nan Young giật mình che mông mình lại. Thật trùng hợp khi nó che đúng vào trên dấu tay của Tae Rok. Bàn tay của cậu nhỏ hơn dấu tay rất nhiều.
"Ta muốn nhét lại vào lắm rồi đấy nên mau mặc quần áo vào đi."
Anh vừa tặc lưỡi vừa khoác áo lên.
Nan Young vẫn bướng bỉnh quay lưng lại. Anh đã nhìn thấy tất cả rồi còn gì, sao cháu ta vẫn muốn che giấu đến vậy chứ. Tae Rok suy nghĩ kỹ rồi nhận ra rằng chim của anh vừa mới rục rịch khi cậu vừa lướt qua bên hông, nách và đường viền vai trắng nõn của Nan Young, và anh thừa nhận rằng mình đã có một lựa chọn sáng suốt.
Tae Rok đã che giấu Nan Young trong áo khoác ngoài của mình sau khi xua đuổi những người hầu xung quanh và hướng về phía tiểu sảnh. Có hơi buồn cười thật. Nan Young đâu có nhỏ bé như sóc chuột đâu mà che giấu được như thế này. Dù sao thì Tae Rok cũng chỉ đang chiều theo cậu mà thôi vì trông cậu có vẻ an tâm hơn.
Nan Young đã cảm thấy an tâm sau khi bước vào phòng. Tae Rok nhìn Nan Young đang nhón chân đi đến trước gương và bắt đầu búi tóc một cách vụng về rồi bước ra khỏi phòng.
"Người đâu."
Chẳng mấy chốc, một người hầu đã xuất hiện khi anh gọi. Tae Rok dặn rằng cháu trai sẽ đến dùng bữa sáng cùng anh từ sáng sớm nên hãy dọn hai phần ăn lên. Người hầu nghiêng đầu vì không biết từ bao giờ mà Đại quân Heonwi đã đến đây, nhưng vẫn "Vâng" và nhận lệnh.
Khi quay trở lại phòng, Nan Young đang cắm trâm vào manggeon . Đôi tay cậu khá khéo léo đấy chứ.
Tae Rok bất thình lình ngồi xuống sau lưng Nan Young. Ánh mắt của cả hai chạm nhau qua gương.
"Ta đã bảo dọn bữa sáng lên rồi."
Giọng nói của Tae Rok cũng thay đổi khi cậu đã thay quần áo. Nan Young há hốc miệng nhìn chằm chằm vào anh vì ngạc nhiên trước sự chuyển đổi thái độ trơ trẽn của Tae Rok.
Mặc kệ Nan Young có làm gì đi nữa, Tae Rok vẫn chống cằm lên vai cậu. Cơ thể Nan Young căng thẳng tột độ. Nan Young cũng không nhúc nhích, như thể cổ của cậu đã bị cắn vào họng bởi hàm răng của một con thú vì Tae Rok đang tựa má vào má cậu.
"Ừm."
Anh gật đầu như thể đã tự mình chấp nhận điều gì đó rồi đứng dậy.
"Đừng có đi lung tung mà cứ ở đây."
"Thúc phụ đi đâu ạ?"
"Ta còn phải xin phép ai đó trước khi đi lại trong cung của mình à?"
anh chỉ cần nói là bí mật thôi là được rồi mà, anh cứ nhất định phải nói theo kiểu đó. Môi Nan Young bĩu ra như cái mỏ. Tae Rok kìm nén thôi thúc muốn túm chặt lấy cái mỏ đó rồi rời khỏi phòng.
Nan Young đợi cho đến khi tiếng bước chân của Tae Rok khuất xa, rồi cuối cùng khi cậu không còn nghe thấy gì nữa thì cậu mới bật dậy.
Vì anh bảo đừng đi lung tung nên cậu sẽ không đi lung tung. Nan Young đã hợp lý hóa nó bằng những lời ngụy biện rồi bắt đầu lục lọi căn phòng vắng chủ. Cậu mở toang hòm tráp, mở tủ và lục lọi rương.
"A... Không có à? Lẽ nào không có à..."
Cậu lẩm bẩm một cách sốt ruột và lặp đi lặp lại việc lục lọi rồi đóng lại. Dù vậy thì cậu vẫn sắp xếp lại cho có vẻ như vẫn gọn gàng sau khi lục lọi. Có lẽ vì vậy nên cậu càng cảm thấy thời gian gấp rút hơn.
Mỗi khi cậu cảm thấy có dấu hiệu của người nào đó, cậu lại nín thở và chờ đợi. Rồi khi tiếng động đó biến mất thì cậu lại lục lọi tiếp.
Và sau tất cả những điều đó, cuối cùng Nan Young cũng phải ngồi phịch xuống mà không có gì cả.
"Chẳng có gì cả..."
Cậu có thể nói rằng chỉ có cái việc di chuyển đó thôi mà đã mệt mỏi đến vậy rồi, nhưng sự di chuyển này lại là một chuyện rất lớn đối với Nan Young. Khớp háng mà Tae Rok đã banh rộng hết cỡ kêu cót két như thể nó đã mất vị trí và đầu gối cũng vậy. Mỗi khi cậu bước đi, mông và đùi cậu lại căng lên và cậu cảm thấy sự tồn tại của hạ môn mà cậu chưa từng cảm thấy trước đây, khiến cậu vô cùng bối rối.
Khi Nan Young kiệt sức ngồi phịch xuống sàn nhà và cố gắng hít thở thì Tae Rok đã quay lại.
"......"
Tae Rok bước vào phòng và từ từ nhìn xung quanh. Nan Young đã vô cùng căng thẳng vì không biết Tae Rok có nhận ra điều gì hay không.
Chẳng mấy chốc Tae Rok khẽ cười.
"Có vẻ như cháu đã tìm thấy thông môn rồi nhỉ."
"......"
Môi Nan Young mím chặt trước những lời nói đã nhìn thấu cậu một cách chính xác.
"Ta không cần nhận chứng từ gì cả. Vì ta vốn dĩ không tin vào những lời ngon ngọt như sẽ trung thành với ta."
"...Nếu một trong số chúng phản bội và cáo buộc rằng thúc phụ đang âm mưu làm phản thì sao ạ."
"Cháu đang lo lắng cho ta à?"
"Không hề ạ..."
Tuy nhiên, những lời đó lại được nghe như thể cậu đang lo lắng cho Tae Rok chỉ bằng phần còn lại ngoại trừ một người.
Tae Rok nghiêng người và ngồi xuống bên cạnh Nan Young.
"Ngay cả khi bọn chúng không cáo giác thì cháu cũng đã biết rồi nên cháu có thể cáo giác với Bệ hạ là hoàng huynh của cháu mà. Ta phải lo lắng mới phải chứ."
"......"
"Sao vậy. Cháu sẽ không cáo giác à?"
Câu trả lời đã được định sẵn rồi. Vậy mà sao những lời đó lại không dễ dàng thốt ra vậy chứ.
Nó giống như sự hỗn loạn mà cậu đã cảm nhận được trong dục gian. Mình đang sợ hãi hay là tức giận đây.
...Thật ra là cậu đang tức giận.
Khi ra khỏi dục gian ẩm ướt, đầu óc cậu đã quay trở lại và vì vậy nên cậu đã thừa nhận điều đó. Bản thân cậu đang ghen tị. Cậu đã cảm thấy một sự ghen tị pha lẫn giữa sự sỉ nhục và tức giận nếu thúc phụ ngủ với hoàng huynh của cậu.
Cậu cảm thấy ghê tởm chính mình vì điều đó. Chưa đủ vì đã quan hệ loạn luân mà cậu còn ghen tị với hoàng huynh mình. Chỉ vì một giả định thôi.
"...Thúc phụ định đẩy cháu xuống đến đâu ạ."
"Ngược lại đấy. Cháu đang đẩy ta xuống chứ không phải sao."
"Cháu...!"
"Cháu hiến dâng thân mình để ngăn chặn cuộc làm phản? Cháu biết rõ điều đó vô lý đến mức nào mà. Nếu cháu muốn ngăn chặn cuộc làm phản thì hãy đi đi. Hãy đến gặp Bệ hạ và cáo giác đi. Đó mới là một người trung thành thực sự."
Nan Young nghẹn lời. Tae Rok nắm lấy Nan Young đang cố gắng lùi lại bằng cách đẩy mông về phía sau. Anh nắm chặt gáy cậu và kéo về phía mình.
"Cháu chỉ cần một cái cớ để ngủ với ta thôi. Cháu muốn biện minh cho việc thèm khát thúc phụ bằng cách nào đó."
"Đừng nói nữa...!"
'Cháu đã bị vạch trần tất cả rồi'. Nan Young cố gắng vùng vẫy. Tae Rok nheo mắt khi bị Nan Young vả vào mặt hết lần này đến lần khác khi cậu điên cuồng vung tay. Rồi anh nắm lấy tay cậu sau khi khóe mắt bị cào phải.
"Hơưt, hơức..."
Tiếng thở dốc của Nan Young lấp đầy khoảng không gian giữa cả hai. Đến lúc đó Nan Young mới nhìn thấy những vết thương mà cậu đã để lại trên người Tae Rok. Trên khóe mắt có một vết xước đỏ.
"Đi mà nói đi."
"Cháu không muốn...!"
"Tại sao? Sợ thúc phụ chết à?"
"người đã hứa, .... đã hứa rồi mà...! Nếu cảm nhận được thứ khác thay vì lòng phản nghịch thì sẽ không làm mà...!"
"Vậy sao. Hay là ta nên nuôi dưỡng tình cảm luyến ái với cháu à? Ta có nên làm vậy không, cháu trai."
Nghe vậy, đôi mắt Nan Young trở nên hoang mang. Môi cậu mấp máy rồi chẳng mấy chốc nước mắt lại dâng trào. Tae Rok nghĩ rằng mình đã đi quá xa khi nhìn thấy dáng vẻ đang mếu máo của cậu.
"Sao, sao thúc phụ cứ nói..."
"Nan Young à."
"Sao thúc phụ cứ nói xấu như vậy ạ?"
"...Vậy thì ta nuôi dưỡng tình cảm luyến ái nhé? Với cháu?"
Giọng điệu của Tae Rok đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Anh hành động như thể đang giúp cậu tìm ra câu trả lời đúng trong những câu trả lời sai, nhưng đầu óc Nan Young không còn hoạt động bình thường nữa.
Tae Rok ôm Nan Young khi nhìn thấy lồng ngực cậu đang rung lên dữ dội.
Thật ra anh đã biết cậu đang bị sốt từ khi áp má vào cậu. Lý do anh nắm lấy gáy cậu cũng là vì điều đó. Nan Young đang dụi vào người anh có một mùi hương ngọt ngào. Đó là mùi hương tỏa ra khi cậu bị sốt. Tae Rok liên tục áp môi vào má và cổ của Nan Young đang ôm anh và khóc nức nở rồi rời ra.
"Đừng làm như vậy. Đừng làm những việc nguy hiểm mà..."
"......"
"Chúng ta, chúng ta đã làm rồi mà..."
Cậu đang đòi hỏi như thể cả hai đã ngủ với nhau một lần rồi thì phải kết hôn ấy. Tae Rok vừa thấy nực cười vừa không thể đẩy mạnh Nan Young đang nói những lời ngu ngốc ra. Có lẽ người đáng chê cười không phải là Nan Young mà chính là anh.
"Thúc phụ đã hứa rồi mà..."
"Làm một lần rồi thì là xong à?"
Nan Young gật đầu.
Tae Rok bắt đầu thấy thương hại cho Nan Young đang đau đớn, nhưng Tae Rok vốn là một gã đàn ông ích kỷ. Trong cách tính toán của anh, việc chỉ quan hệ với Nan Young một lần thôi rồi dễ dàng từ bỏ những thứ như làm phản mà anh có thể làm được thì không hề hợp lý.
"Với ta... một lần thì không đủ đâu."
Thế nhưng rõ ràng là người có lợi là mình nhưng tại sao anh cứ tức giận với Nan Young khi cậu cứ nói rằng chỉ cần làm một lần thôi là được rồi?
"Nan Young à, cháu phải học lại số học rồi. Cháu muốn học với thúc phụ không?"
"Cháu không muốn. Cháu không muốn đâu ạ... Thúc phụ là tệ nhất. Thúc phụ là tồi tệ nhất..."
"Nếu sợ trở thành người tồi tệ nhất thì đã không ấp ủ những thứ như lòng phản nghịch rồi."
"Tại saooooo..."
Vừa khóc òa lên vừa liên tục đấm vào Tae Rok bằng nắm đấm vô lực, Nan Young hỏi tại saoooo, tại sao chứ.
Tiếp tục chương sau