Chương 52
Đời người khó đoán trước, quả đúng là Nan-young đã trải qua điều đó.
Khi cậu rời đi, gió vẫn còn lặng, nhưng từ lúc nào đó gió bắt đầu nổi lên dữ dội, và những con sóng cũng dâng cao như thể đang nổi giận. Nó dữ dội đến mức cậu không thể cảm thấy chóng mặt.
Vào thời điểm cậu nhận ra rằng cơn gió này không chỉ là thoáng qua mà có điều gì đó bất thường, thì cậu đã quay mũi tàu rồi. Tuy nhiên, dù đã quay lại và thoát khỏi hải trình ban đầu, thì đó cũng chỉ là câu giờ mà thôi, chứ không phải là thực sự trốn thoát được.
"Điện hạ! Dòng chảy rất dữ dội! Xin hãy vào trong!"
Shim Eung gọi Nan-young, người đang nắm chặt lấy mũi tàu. Cậu loạng choạng và cố gắng di chuyển, nhưng cứ đi được hai bước là lại lảo đảo.
Shim Su-hwan bồn chồn bên cạnh Nan-young, và cuối cùng nắm lấy cậu và di chuyển một cách khó khăn.
"Liệu con tàu có thể trụ vững được không?!"
Sau khi hoàn thành một lịch trình mệt mỏi và đầy áp lực, cơ thể của Nan-young đã chạm đến giới hạn hơn bao giờ hết. Nan-young nắm lấy Su-hwan và hỏi.
"...Thần nhất định sẽ bảo vệ Điện hạ!"
Su-hwan đã đưa ra câu trả lời tốt nhất có thể, thay vì một hy vọng mơ hồ.
Shim Su-hwan tuy đã đe dọa Nan-young và phản bội người bạn của cha mình, nhưng bản chất của anh ta không hề tàn ác. Và dù thế nào đi nữa, chẳng phải sự phản bội của anh ta có thể được chuyển hóa thành lòng trung thành sao? Ngay cả bây giờ, Shim Su-hwan cũng đang xin lỗi bằng lòng trung thành của riêng mình. Nan-young, người đã không đánh mất sự bình tĩnh và uy nghiêm cho đến phút cuối cùng, ngay cả khi cậu đang ở giới hạn của mình trong suốt lịch trình mệt mỏi. Có lẽ vì anh nhận ra rằng Nan-young không phải là một chàng trai trẻ xinh đẹp thích hợp để chế nhạo, mà là một đại quân và là một thành viên ủng hộ quốc bản. Su-hwan muốn xin lỗi, dù anh không thể xin tha thứ.
"Vậy nên xin hãy bám chặt lấy thần!"
Nan-young di chuyển từng bước, dựa vào Su-hwan. Tiếng khóc của một con rắn khổng lồ vọng đến tai họ.
Thuyền trưởng nhận ra rằng họ đã tiến vào Gwanggolmok. Điều may mắn duy nhất là họ đã nhận ra điều đó ở lối vào, trước khi bị cuốn vào hoàn toàn. Những người làm công việc tay chân ở dưới đang cố gắng hết sức để xoay mũi tàu, nhét muối vào miệng và làm đến mức lòng bàn tay bật máu. Đáng lẽ phải thả một chiếc thuyền nhỏ và cử đại quân lên đó, nhưng đã quá muộn. Ván cược đáng để mạo hiểm mạng sống nhất là đưa mọi người ra khỏi trung tâm của Gwanggolmok, hướng đến dòng hải lưu đẩy ra thay vì dòng hải lưu hút vào.
"Bẻ lái hoàn toàn sang mạn phải!"
Thuyền trưởng hét lên với những người đang nắm lấy mái chèo dưới nước đến mức máu phun ra.
Họ đã cố gắng lắm mới xoay được mái chèo sắp gãy theo hướng của mình. Tuy nhiên, cú va chạm giữa dòng hải lưu hút vào và con tàu nặng nề là vô cùng lớn.
"Ư!"
Su-hwan và Nan-young cũng bị đẩy mạnh về phía sau và đập lưng vào tường.
Cú va chạm mạnh đến nỗi Nan-young không thể tỉnh táo lại trong giây lát. Chính Shim Eung đã kéo Nan-young lại.
"Điện hạ, ngài phải quay trở lại."
Shim Eung hét lên một cách tuyệt vọng.
"Ngài không được bất tỉnh, ngài không được..."
Tiếng nói bảo cậu đừng bất tỉnh nghe thật xa xôi.
Shim Eung vừa nghe thấy rằng anh ta sẽ đẩy cậu ra ngoài dòng chảy càng xa càng tốt, vì vậy họ phải nhảy xuống từ phía sau tàu chứ không phải mũi tàu.
Shim Eung, Su-hwan và Nan-young dựa vào nhau và hướng về phía sau tàu. Các thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn ở đó.
"Thần sẽ xuống trước! Nếu Điện hạ ném mình xuống, chúng thần sẽ đỡ lấy ngài!"
Dù có ích hay không, họ cũng đã ném tất cả các loại đèn vào biển.
"Nó di chuyển!"
Ai đó trong số những người đi biển hét lên. Gần như đồng thời, Nan-young, người đang loạng choạng, đã đập lưng và ngực vào lan can phía sau tàu. Một tiếng rên rỉ, thậm chí không thành tiếng hét, vang lên.
Lúc đó, ai đó đã nhấc bổng Nan-young lên.
"Điện hạ! Xin hãy giữ vững tinh thần!"
"Soo, Su-hwan à..."
"Thần... Thần thật kém cỏi."
Su-hwan lẩm bẩm bằng giọng nghẹn ngào, đã xin lỗi Nan-young lần cuối.
"Nếu chúng ta còn sống mà gặp lại nhau, xin hãy tha thứ cho thần, kẻ kém cỏi này."
Su-hwan cũng vừa nghe nói Nan-young đã từ bỏ điều gì trước khi rời đi. Tin đồn rằng Nan-young là người đã đề nghị tước binh lính của tông thất và cấm họ can thiệp vào triều chính đã lan rộng. Những người hiếu kỳ ca ngợi sự khiêm tốn và lòng trung thành của Nan-young, nhưng chỉ có Su-hwan biết rằng Nan-young đã từ bỏ người mình yêu.
"Ta không thể đi một mình. Ta không thể đi một mình."
Nan-young nắm lấy cổ áo của Shim Su-hwan và chống cự. Cậu nắm lấy Su-hwan và nhìn Shim Eung. Khuôn mặt sắp khóc của shim Eung càng tương phản hơn với cơn bão khan hiếm này.
"Ngài vẫn còn người cần phải gặp khi còn sống mà."
Su-hwan không biết liệu Tae-rok có tha thứ cho cháu trai mình sau khi biết về sự phản bội của Nan-young hay không. Anh không biết liệu người đàn ông lạnh lùng đó có chấp nhận Nan-young trở lại hay không, nhưng anh vẫn hy vọng sẽ có cơ hội gặp lại và hỏi Tae-rok.
"Ngài phải đi ngay thôi, Điện hạ!"
Và Nan-young tỉnh lại sau tiếng kêu xé lòng của Shim Eung như đang đập vào đầu cậu.
"Lần cuối cùng..."
Shim Eung nhận ra ý định đó và tiến đến. Nan-young ôm chầm lấy Su-hwan và Shim Eung. Sau đó, cậu thì thầm với cả hai người.
"Hãy chuyển lời xin lỗi của ta đến thúc phụ và huynh trưởng."
"Điện hạ...?"
Vào khoảnh khắc đôi mắt của Shim Eung mở to, Nan-young đã đẩy cả hai người ra.
'Bởi vì cháu trai không thể dùng sức để đánh bại ai đó, hãy nhớ điều này. Khi một người đột ngột mất thăng bằng ở phần dưới cơ thể, họ sẽ trở nên mất cảnh giác. Vì vậy, nếu cần thiết, hãy ôm lấy họ để họ không thể đâm vào cháu, sau đó đánh vào chân họ.'
Nan-young nhắm mắt lại khi nghe thấy giọng nói của Tae-rok vang lên rõ ràng trong đầu cậu.
Và cậu đưa chân vào bên trong mắt cá chân của hai người đang ôm cậu, và kéo họ ra. Hai người mất thăng bằng và ngã xuống phía sau con tàu.
"Điện hạ...!"
Shim Eung khóc thét và rơi xuống. Su-hwan nhìn vào mắt Nan-young và ôm Shim Eung để giảm bớt va chạm cho cơ thể già nua của ông.
"Điện hạ! Chúng ta không thể trụ vững hơn nữa! Nếu ngài bỏ lỡ dòng chảy này...!"
"Các ngươi cũng nhảy xuống đi!"
Nan-young hét lên, bám vào lan can sau tàu.
"Đừng quan tâm đến thân phận khi đối mặt với mạng sống! Ta sẽ tự lo liệu, nên các ngươi cũng nhanh lên...!"
Khi những người đi biển và thông dịch viên còn lại do dự, Nan-young đứng lên trên tàu. Lúc đó họ mới mạnh mẽ ném mình xuống nước. Nan-young đã chứng kiến cảnh đó, vừa định ném mình xuống thì một tiếng "rắc" vang lên. Cậu cảm thấy rằng ngay cả khúc gỗ chống đỡ những người làm công việc tay chân và sư phụ của họ, những người sắp trốn thoát, cũng đang vỡ vụn.
Nan-young loạng choạng. Và Nan-young, người vừa định ném mình xuống nước, lại loạng choạng về phía sau và ngã trở lại vào trong tàu.
"......!"
Sau một tiếng kêu không thành tiếng, Nan-young cố gắng bám vào lan can và lẩm bẩm khi đứng dậy.
"Thúc phụ."
Cháu xin lỗi. Cháu chỉ gây ra những chuyện đáng xin lỗi, và Cháu thậm chí có thể không thể truyền đạt lời xin lỗi... Cháu đã định dâng mình cho người.
Tiếng khóc của con rắn khổng lồ vọng đến sau lưng Nan-young.
Gwanggolmok là nơi dòng chảy của nước thường xuyên thay đổi. Nan-young đã đến muộn, nhưng cậu cũng đã đến đúng lúc. Thời điểm dòng chảy hút vào đang đẩy ra đã đến. Đó là điều sẽ không xảy ra bình thường. Đó là bởi vì dòng chảy đó đã thay đổi sớm. Đó là một điều kỳ diệu.
Tuy nhiên, dòng chảy đó dữ dội hơn và cuốn cậu đi lâu hơn những người khác. May mắn thay, cậu đã bất tỉnh từ sớm và trôi nổi vô định như một chiếc phao, và cơ thể cậu đã trôi dạt vào bờ biển trên những mảnh vỡ. Đó là lý do tại sao Nan-young được tìm thấy ở một nơi khác với những người khác, ở một nơi xa hơn những người khác.
Đó là một điều kỳ diệu.
Tuy nhiên, sau đó là phần việc của Nan-young. Mọi người đã làm việc hết mình để quấn những miếng vải bông ấm áp vào cơ thể lạnh giá của Nan-young để làm ấm cậu. Thuốc thang vừa đưa vào miệng là cậu lại nôn ra ngay. Mỗi lần như vậy, nước biển chưa kịp tiêu cũng trào ra theo. Giống như Nan-young được sinh ra từ biển, và nước biển trở thành con người mà trào ra.
"Phải, phải làm sao đây. Chúng ta phải làm gì đây!"
Tae-rok đã không ngủ được một chút nào kể từ khi nghe tin về vụ tai nạn, và đôi mắt anh đã đỏ ngầu. Shim Su-hwan đã tỉnh lại từ sớm, và Shim Eung vẫn chưa tỉnh, nhưng cơ thể ông ta không lạnh và ông ta cũng không nôn thuốc thang.
Chỉ có Nan-young là có vấn đề.
"Chúng ta phải làm ấm cơ thể ngài!"
"Sau đó thì sao?"
Tae-rok nghiến răng hỏi, chỉ mặc quần mà ôm Nan-young. Tae-rok có cơ thể ấm hơn những người khác, đang ôm Nan-young trần truồng và sưởi ấm cơ thể lạnh giá của cậu.
"Sau đó, ngài ấy sẽ bị sốt."
ngự y do đích thân Nhà Vua phái đến đổ mồ hôi đầm đìa khi bắt mạch.
"Chỉ khi ngài ấy vượt qua cơn sốt đó, chúng ta mới có thể nói rằng ngài ấy đã vượt qua nguy hiểm."
"Thay vì nói có thể, có thể, ngươi phải đưa ra một câu trả lời chắc chắn."
Tae-rok nghiến răng và đe dọa một cách tuyệt vọng.
Ngự Y cũng muốn cứu Nan-young. Trước khi ông ta vào cung, Heon wi đại quân vốn đã yếu ớt, và việc cậu sống sót cho đến bây giờ là một điều tuyệt vời, nhưng bây giờ cần một phép màu hơn là một điều tuyệt vời.
Việc cậu sống sót trở về từ biển cả đó đã là một phép màu rồi. Liệu một phép màu đã xảy ra một lần có xảy ra lần nữa không? Vừa hoài nghi, ngự Y vừa vội vàng trả lời "Dạ, dạ".
Tae-rok ôm Nan-young, người không thể tăng nhiệt độ cơ thể, đóng cửa lại và thúc giục họ mang thêm chăn bông đến.
Phủ của Bình Giác cảm sự đột nhiên phải hầu hạ hai vị đại quân, đã trở thành nơi quan trọng thứ hai sau cung điện. An ninh đã được thắt chặt, và tất cả những người hái sâm trong Bình Giác đều đang lục lọi những ngọn núi vào mùa đông để tìm sâm và các loại thuốc cần thiết.
"Ta sẽ mang về, ngay cả khi chúng ta cần gan hoặc tim của hổ."
Tae-rok lẩm bẩm, áp má mình lên trán đẫm mồ hôi lạnh của Nan-young.
"Nếu cần ngọc Như Ý, ta cũng sẽ mang nó về, nếu cần móng vuốt của rồng, ta cũng sẽ mang nó về."
Anh đã từng nói không được tùy tiện nhắc đến rồng, lại đang nói về rồng. Đôi mắt nhắm nghiền của Tae-rok run rẩy.
"Vậy nên xin hãy cứu cháu ta."
Bàn tay của Tae-rok đang nắm chặt ngực và cánh tay của Nan-young. Để Nan-young có thể cảm thấy rằng cậu đang được giữ chặt, chứ không phải cảm thấy như đang rơi vào đâu đó, ngay cả trong giấc mơ. Để cậu có thể cảm nhận được anh. Để cậu biết rằng anh đang ở đây...
Nan-young đang ở trong một vùng nước tĩnh lặng.
Không có sóng to gió lớn, cũng không có con tàu chao đảo. Cậu đang trôi nổi như thể cơ thể mình đang được mang theo bởi gió mà không có gì cả. Yên tĩnh và thoải mái. Cậu luôn sợ nước. Nhưng đồng thời, cũng có lúc cậu muốn chìm đắm trong đó. Nan-young bị thu hút bởi sự thật rằng bên trong nước vẫn luôn yên tĩnh, dù sóng có lớn đến đâu.
'Đúng là như vậy. Thật sự rất yên tĩnh...'
Nan-young không mở mắt, cũng không cử động tay chân. Cậu thích sự nhẹ nhàng này. Xung quanh không có gì, và cậu cũng không cảm thấy dòng chảy của thời gian. Cậu có cảm giác như mình đã quên điều gì đó, nhưng cậu không muốn nhớ mình đã quên gì. Cậu muốn sống như một hạt bụi, không suy nghĩ gì cả. Không phải là Heon wi đại quân, không phải là cháu trai của Baek an đại quân, cũng không phải là hoàng đệ của Nhà Vua. Cậu thích con người hiện tại, thậm chí không phải Lee Nan-young.
'Nan-young à.'
Sau đó, Nan-young nhíu mày trước một giọng nói gọi cậu.
Đừng đánh thức ta... Cậu muốn đáp lại như vậy, nhưng ngay cả việc lẩm bẩm điều đó cũng thật phiền phức.
'Nan-young à.'
Tuy nhiên, vì họ liên tục gọi cậu nên cậu không thể phớt lờ được.
Có lẽ họ đã gọi cậu hơn ba mươi lần. Vào lần thứ ba mươi, hay có lẽ là lần nào đó, cuối cùng Nan-young cũng chậm rãi mở mắt ra trước sự kiên trì đó.
Thứ ở trước mắt cậu là long bào. Ông ta không đội mũ (mũ mà nhà vua hay đeo). Long bào đang phấp phới, và cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt ông ta vì ánh nắng ấm áp đang chiếu xuống từ trên cao.
'phụ hoàng...?'
Liệu đó có phải là người phụ hoàng dịu dàng, nhưng vì là vua nên không thể quan tâm đến đứa con trai út yếu đuối và không đáng tin cậy của mình?
Ngay khi nhìn thấy long bào đó, Nan-young đã nghĩ đó là phụ hoàng mình và nhắm nghiền mắt lại. Cậu không có mặt mũi nào để gặp ông. Ngay khi nhìn thấy vạt áo đỏ đó, Nan-young đã nhớ ra lý do tại sao mình muốn ở lại đây. Cậu đã dan díu với thúc phụ, cậu đã trộn lẫn cơ thể với hoàng đệ của phụ hoàng mình, cậu không thể có đủ tư cách để gặp phụ hoàng đã qua đời.
'Xin hãy đi đi.'
Nan-young co người lại. Cậu cố gắng che mặt và không quay đầu lại.
'Xin hãy đi đi. Con sẽ ở lại đây. Con sẽ không đi đâu cả, con sẽ ở đây...'
Cậu bướng bỉnh co người lại và bịt tai lại. Cậu sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa, dù họ có gọi cậu bao nhiêu lần đi chăng nữa. Ngay cả khi một khuôn mặt mà cậu vô cùng nhớ nhung hiện lên, cậu cũng sẽ cố gắng đẩy nó đi. Nan-young là thủy triều, là sóng biển.
'Nan-young à.'
Tuy nhiên, giọng nói đó thật bướng bỉnh. Nan-young càng quay người và co người lại.
Họ đã gọi cậu ba mươi lần, rồi ba mươi ba lần nữa. Cuối cùng, Nan-young quay người lại và nói "Xin hãy đi đi!".
Và ở đó không có vạt áo đỏ.
Long bào bị đẩy ra phía sau, và thứ ở đó không phải là vạt áo xanh, mà là vạt áo đen. Có một người đàn ông mặc trang phục với cổ áo trắng xộc xệch và cầm một món đồ trang trí quen thuộc trên tay. Món đồ trang trí đó là của cậu, và cậu là người đã làm rối tung cổ áo của anh.
'Nếu cháu không muốn đi thì cứ ở đây đi.'
Người đàn ông khoác long bào trên vai không phải là Tiên vương, phụ hoàng của cậu, mà là Lee Tae-rok. Là Baek an đại quân, người đã từng mơ về ngai vàng.
Tuy nhiên, bây giờ anh ta thậm chí đã cởi bỏ long bào đó và đang cầm một món đồ trang trí thay vì kiếm, Lee Tae-rok, đang trong tình trạng xộc xệch.
'Đúng vậy. Nếu cháu không muốn đi thì cứ ở đây đi.'
Tae-rok đưa tay ra và đeo món đồ trang trí vào thắt lưng của Nan-young. Sau đó, anh kéo quần áo bị cởi bỏ một cách bừa bãi mà Nan-young không hề hay biết.
'Thay vào đó, ta cũng sẽ ở đây.'
Tae-rok chỉnh lại cổ áo của Nan-young, thì thầm dịu dàng và ân cần.
'Nếu cháu ở đây thì ta cũng sẽ không đi đâu cả, ta sẽ ở đây.'
'...Thúc phụ. Thúc phụ không cần phải làm vậy đâu.'
Nan-young lẩm bẩm bằng giọng nghẹn ngào. Tae-rok, người ở ngay trước mặt cậu, trông thật xa xôi như thể anh đang ở rất xa.
'Thúc phụ không cần phải làm vậy đâu. Xin đừng làm vậy vì cháu.'
Cậu thì thoải mái, nhưng Tae-rok sẽ cảm thấy nhàm chán. Nan-young biết lòng tham của Tae-rok và năng lực của anh. Anh là một người đàn ông quá lớn đối với cậu.
'Vậy nên xin hãy đi đi. Xin hãy đi đi, thúc phụ...'
'Ta đi đâu chứ.'
Anh hỏi ngược lại, nhăn mũi một cách có chút tinh nghịch.
'Cháu đã tước binh lính của ta và ngăn ta can thiệp vào triều chính rồi, bảo ta đi đâu chứ.'
Cảm giác tội lỗi mà cậu đã cố gắng quên đi bám lấy mắt cá chân của Nan-young. Một bên mắt cá chân trở nên nặng nề và có cảm giác như sắp rơi xuống. Tae-rok túm lấy Nan-young, người đang loạng choạng.
'Cháu đã dan díu với ta rồi, bảo ta sống thế nào đây.'
Cảm giác tội lỗi khác cũng bám lấy mắt cá chân còn lại của Nan-young. Nan-young bị trói buộc bởi hai quả tạ, có vẻ như sắp bị hút xuống. Tuy nhiên, cậu không thể nắm lấy Tae-rok và chống cự được. Tae-rok mới là người đang nắm lấy cánh tay cậu.
'Cháu xin lỗi.'
Nan-young vừa khóc vừa xin lỗi Tae-rok, người đang nhìn xuống cậu từ trên cao.
'Cháu xin lỗi, thúc phụ...'
Tae-rok cười khẩy trước dáng vẻ của Nan-young. Nan-young đang chìm xuống sâu hơn. Vào vực sâu.
'Không có gì phải xin lỗi cả.'
Và Tae-rok điều chỉnh lại cánh tay của Nan-young. Dù bản thân anh nặng nề đến thế này, Tae-rok vẫn kéo cánh tay của Nan-young lên như thể đang nhấc một thứ gì đó rất nhẹ.
'Đó là điều mà ta thực sự mong muốn mà.'
Tae-rok kéo cánh tay của Nan-young để cậu vòng qua cổ anh.
'Chỉ là Cháu đã lột bỏ và che đậy những thứ đang che mắt ta, ta thích điều đó, nên Cháu không cần phải xin lỗi.'
'Thúc phụ...'
'Sự bất lực mà Cháu mang lại khiến ta cảm thấy rất thoải mái.'
Tae-rok nhắm mắt lại và vòng hoàn toàn cánh tay của Nan-young qua cổ mình. Chân Cháu nặng như thế này, sao thúc phụ có thể di chuyển nhẹ nhàng được như vậy? Rồi Nan-young hạ tầm mắt xuống và nhìn thấy. Có những xiềng xích đang quấn quanh mắt cá chân cậu trong mắt cậu. Cũng ở mắt cá chân của Tae-rok. Cùng nhau, ở cả hai mắt cá chân.
'Vậy nên nếu Cháu không muốn thì cũng không cần phải ra ngoài, Cháu có thể ở đây.'
Giọng nói của Tae-rok giống như tiếng của một con rắn khổng lồ. Ban đầu cậu sợ hãi khi nghe thấy nó như một tiếng hét, nhưng khi nghe nó, nó lại trở nên êm dịu và nhẹ nhàng như tiếng cá voi.
'Chỉ là đừng đi một mình. Nếu Cháu phạm cùng một tội và đi một mình, ta phải làm sao đây.'
Nan-young lại nhìn Tae-rok với giọng điệu nhẹ nhàng. Thật kỳ lạ. Dù đang ở dưới nước, nhưng cậu vẫn có thể rơi nước mắt và nhìn thấy nước mắt.
'Vậy nên hãy cùng ta đi, Nan-young à. Cháu không nên đi trước thúc phụ chứ.'
Nan-young mấp máy môi, rồi mím chặt lại. Sau đó, cậu gật đầu.
Cậu đang chìm xuống. Ở phía dưới có một vực sâu. Tuy nhiên, đó không phải là bóng tối điềm gở. Đó là bóng tối êm dịu và ấm áp mà cậu đã từng thấy khi đến giờ đi ngủ, khi cậu nhắm mắt lại và đếm đến ba.
Nan-young nắm lấy tay Tae-rok, giống như khi cậu nắm lấy Tae-rok, người đã đến phòng cậu khi cậu bị ốm.
• Tiếp tục trong chương sau