Chương 53
Như ngự y đã nói, Nan-young bắt đầu bị sốt cao. Có lẽ cậu không còn nước để nôn ra nữa, nên cậu chỉ ho. Tae-rok liên tục làm ướt khăn bông và chạm vào môi cậu, dù anh nhìn thấy môi cậu khô khốc, vì cậu không được phép uống nước tùy tiện.
"Lee Nan-young."
Tae-rok lẩm bẩm, liên tục nắm lấy bàn tay yếu ớt của Nan-young. Yoo Bong-soo đã đến và khuyên anh đừng làm vậy vì lo rằng anh sẽ bị ốm, nhưng anh không nghe. May mắn thay, Yoo Bong-soo đã ngăn cản những người khác nói chuyện tùy tiện với đại quân, nên nó có thể kết thúc bằng lời khuyên chân thành của Bong-soo. Yoo Bong-soo cũng đã ngăn cản Sa-on đến.
Thế giới của Tae-rok đã trở nên khắc nghiệt đến thế. Nó đã thu hẹp lại chỉ vừa đủ để Lee Nan-young có thể bước vào. Anh không thấy gì khác và anh cũng không cần gì cả.
"Sao cháu lại ốm thường xuyên thế này."
Tae-rok vô cớ quở trách Nan-young.
"Đã lớn đến thế này rồi mà đáng lẽ không nên ốm nữa chứ."
Anh vô cớ mè nheo như một đứa trẻ.
"cháu định bắt ta chờ đến bao giờ nữa. Ta thì không sao, nhưng cháu không thể gây lo lắng cho bệ hạ được."
Anh thậm chí còn dọa cậu bằng cách nhắc đến nhà vua.
"Ít nhất thì cháu cũng không nên bỏ ta lại chứ..."
Và cuối cùng thì nó luôn là một lời cầu xin.
Tae-rok và Nan-young là những đồng phạm không ai có thể so sánh được trên thế giới này. Họ đã phạm một tội còn lớn hơn cả tội mưu phản. Ngay từ đầu, Tae-rok đã biết tội nào nặng hơn. Trên thực tế, anh chỉ mưu phản để phạm tội đó. Có vẻ như anh đã cố gắng phủ nhận rằng anh thèm muốn cậu, rằng anh đang ham muốn cháu trai mình, bằng cách tập trung tâm trí mình vào những nơi khác. Vì vậy, nếu cậu không tỉnh lại, anh sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lại mưu phản.
Lời đe dọa của Tae-rok nghe có vẻ hợp lý, nhưng đồng thời nó lại vô dụng.
Đã đến đêm thứ ba rồi. Người ta nói rằng nếu cơn sốt cao như vậy kéo dài đến ngày thứ tư, thì nó sẽ nguy hiểm. Anh đã gói ghém cậu kỹ lưỡng mọi lúc, nhưng bây giờ anh đã cởi bỏ hết và chỉ đắp cho cậu một chiếc áo khoác ngoài của Tae-rok, chứ không phải một chiếc chăn hè mỏng.
"Nan-young à."
Tae-rok nắm chặt bàn tay của Nan-young bằng cả hai tay. Đó là một bàn tay khô khan.
"Chỉ vì cháu rời đi như thế này, không có nghĩa là chuyện của chúng ta chưa từng xảy ra."
Anh lại đe dọa cậu. Chuyện này sẽ lặp đi lặp lại như thế này và cuối cùng kết thúc bằng một lời cầu xin.
Tae-rok không thể không làm vậy, dù anh biết rõ.
"Cháu đã cướp đi cơ hội trở thành vua của ta và bỏ lại ta một đại quân bù nhìn, nếu cháu biến mất như thế này, ta sẽ không thể là Lee Tae-rok nữa, cháu định đi đâu chứ."
"......"
"Cháu định chỉ để ta là một con rối thôi sao."
Tae-rok một lần nữa nắm chặt bàn tay của Nan-young. Anh nắm chặt đến mức sẽ bầm tím. Chờ đợi cậu nói rằng nó đau và bảo anh buông ra.
Và sau một tiếng thở dài dài, Tae-rok hôn lên khớp ngón tay của Nan-young. Anh đặt môi mình lên đó và lẩm bẩm bằng giọng run rẩy.
"Đừng đi một mình."
"......"
"Nếu cháu và ta đã phạm cùng một tội và cháu đi một mình, ta phải làm sao đây."
Ta phải làm gì với quãng đời còn lại của mình. Nếu không có cháu, ngay cả cái chết nhà vua cũng sẽ không cho phép ta. Cho đến khi thế tử mới được sinh ra, ta sẽ phải sống với cái vỏ ngoài trung thành mà cháu đã bỏ lại.
Đôi mắt khô khan của Tae-rok ướt đẫm. Đã quá lâu rồi anh không nhắm mắt lại, nên việc nước mắt tích tụ cũng đau đớn như một cơn bão.
"Nan-young à, đi trước thúc phụ..."
Tae-rok lẩm bẩm và van xin bằng giọng run rẩy.
"Cháu không nên đến thế giới này muộn hơn ta, để rồi đi trước ta chứ..."
"......"
"Cháu trai, cháu sinh ra trên thế giới này muộn hơn ta, để đi trước ta sao?"
Và Tae-rok đặt trán mình lên các khớp ngón tay của Nan-young.
Lưng của Tae-rok khẽ run lên.
Và vào khoảnh khắc đó, mí mắt của Nan-young run lên. Rất chậm rãi, mí mắt mỏng manh đó được đẩy lên như bị đẩy lên trên lớp bọt biển. Giống như khoảnh khắc cậu bị đẩy ra ngoài bờ biển bởi dòng hải lưu đột ngột thay đổi. Giống như khi mọi thứ đều là một phép màu.
------------------
Tae-rok đứng bên cạnh Nan-young, người đang đi dạo. Anh nắm lấy tay Nan-young và giúp cậu từng bước một. Đó là một cái chạm cẩn thận, như thể đang chăm sóc một đứa trẻ vừa mới chập chững biết đi.
Sau khi đi bộ trong một khắc (khoảng 15 phút), Nan-young phải nghỉ ngơi tương đương với thời gian đã đi bộ. Đi bộ một khắc và nghỉ ngơi một khắc, bằng cách đó họ đã mất rất nhiều thời gian để đi xung quanh quan xá nhỏ bé của Bình Giác cảm sự so với cung điện.
Ngay cả như vậy thì cũng đã tiến triển nhanh chóng rồi. Bởi vì ngự y thậm chí còn hoài nghi hơn. Phổi của Nan-young vốn không được khỏe. Đó là lý do tại sao cậu dễ bị cảm hơn những người khác, và nó đã trở nên tồi tệ hơn sau khi cậu uống nước lần này. Nan-young bình tĩnh trước những lời đó, và Tae-rok đi ra ngoài và đi bộ trong một thời gian dài, và chỉ trở về khi mặt trời lặn.
'Nếu thúc phụ vốn khỏe mạnh và trở nên yếu đuối như thế này, thì người sẽ cảm thấy bất công và khó chịu, nhưng cháu vốn yếu đuối nên cháukhông thấy sao cả.'
Nan-young đã là người an ủi Tae-rok.
'Hơn nữa, cháu-một kẻ gây rối mà mọi người chỉ lo lắng liệu cháu có sống đến năm tuổi không, đã sống đến từng này rồi, vậy nên cháu có vẻ may mắn hơn những người khác.'
Tae-rok đã sớm từ bỏ nỗ lực của mình để xem liệu cậu có nói một lời nói dối nhân từ hay nói thật khi nói những lời mạnh mẽ đó. Nan-young đã biết từ khi còn nhỏ rằng những người lớn xung quanh không có kỳ vọng gì vào cậu, và cậu đã sống sót một mình trong hoàn cảnh đó. Việc nhìn nhận những lời nói, ý chí đó một cách hoài nghi chỉ khiến Nan-young thất vọng. Ngay cả khi nó không trở thành nguồn sức mạnh của cậu.
'Được rồi. Ta biết cháu trai của ta là một người không nghe lời, nên ta sẽ không tin lời của ngựY.'
Và Tae-rok cố tình đáp lại một cách nhẹ nhàng. Đương nhiên, Nan-young đã cười chân thành trước những lời nói đùa đó.
Thật may mắn khi cậu đã tỉnh lại, nhưng bây giờ anh lại mong muốn nhiều hơn.
'Có vẻ như cháu cũng là một người rất tham lam.'
Nan-young nói mạnh mẽ với khuôn mặt ửng hồng khi cậu bắt đầu đi bộ trở lại sau khi nghỉ ngơi. Tae-rok bật cười khúc khích.
'Đúng vậy. Cháu giống ai chứ.'
Hai đại quân tham lam đã đi bộ như vậy cho đến khi bữa ăn nhẹ và bữa tối được dọn lên. Họ chưa bao giờ buông tay nhau ra, nhưng vì hoàn cảnh nên mọi người chỉ nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai chú cháu rất tốt đẹp.
"Hãy nói ta biết nếu cháu khát."
Nan-young mỉm cười ngại ngùng trước giọng nói của Tae-rok, người đang chăm sóc cậu chu đáo bên cạnh.
"Cháu cảm thấy kỳ lạ khi thấy thúc phụ đối xử dịu dàng với cháu như thế này."
Tae-rok nhướn mày và hỏi lại một cách ngạc nhiên trước Nan-young, cậu đang ngượng ngùng đến mức xoắn cả người.
"Ta luôn dịu dàng mà?"
"......"
Dù cháu có thích thúc phụ đến đâu thì người cũng không thể nói những điều vô lý như vậy chứ, ánh mắt liếc nhìn của Nan-young đang nói như vậy, và Tae-rok bật cười.
Những vết thương bên trong Tae-rok, vốn đã bị thối rữa trong suốt thời gian qua, đã dần dần được chữa lành kể từ khi Nan-young tỉnh lại. Tuy nhiên, khi màn đêm buông xuống, anh vẫn không thể ngủ được và sợ hãi bóng tối. Những lúc như vậy, anh sẽ mang đèn từ phòng mình đến và thắp sáng cả hai phòng, và ở bên cạnh Nan-young cho đến khi dầu cạn hết. Nếu anh vỗ nhẹ vào lưng và ngực cậu như anh đã từng làm với một đứa trẻ, thì bàn tay run rẩy mà Nan-young đang cố gắng che giấu cũng sẽ dần ngừng lại, và chẳng mấy chốc cậu sẽ thở đều đặn và ngủ thiếp đi. Khi đó, Tae-rok dù có thức dậy bao nhiêu lần và đưa ngón tay lên dưới mũi cậu đi chăng nữa, thì anh mới có thể chợp mắt.
Dù vậy, anh vẫn ít mệt mỏi hơn nhiều so với khi anh phải chờ đợi vô thời hạn. Tae-rok đã học được từ Nan-young rằng con người không chỉ sống bằng cách tim đập và thở.
"Ngay cả khi cháu để Shim Eung và Shim Su-hwan đi trước, cháu vẫn nghi ngờ bản thân."
Nan-young đã dừng lại một lúc dưới gốc cây mùa đông, lần đầu tiên cậu những chuyện hồi đó ra khỏi ký ức của mình.
"cháu không chắc liệu việc để hai người đó đi trước là để cháu sống sót, hay để cháu cứu hai người đó."
"Trong tình huống đó, chỉ có một số ít người mới có thể chắc chắn."
"Có lẽ vậy...? Cháu luôn chỉ nhận nên cháu không quen với việc cho đi. Ngay cả khi cháu đặt mình ở phía sau với tư cách là một đại quân, thì vào khoảnh khắc đó, cháu cũng không thể tin mình nhất vì cháu là một đại quân..."
"......"
"Thúc phụ, cháu dần hiểu người hơn rồi."
Tae-rok lau những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm của Nan-young để cơ thể cậu không bị lạnh. Anh lặng lẽ chờ đợi và lắng nghe Nan-young. Anh đã quen với việc chờ đợi nhờ Nan-young. Ngay cả anh, người sinh ra và lớn lên như một đại quân, cũng không học được sự chờ đợi như một đức tính tốt.
"Sống với tư cách là một đại quân, đó là một điều vô cùng bất tiện."
"cháu không nhận được gì sao."
"Có lẽ vậy...?"
Nan-young đặt đầu mình lên lớp vỏ cây dày như vảy rồng rồi quay đầu về phía Tae-rok.
"Vậy nên cháu đã quyết định rồi, thúc phụ."
Tae-rok tự hứa với bản thân rằng anh sẽ chấp nhận bất kỳ quyết định nào mà Nan-young đưa ra. Không, anh sẽ cố gắng. Nếu Nan-young nói rằng cậu sẽ rời xa anh mãi mãi, thì anh phải làm gì. Tuy nhiên, với cháu trai đã tỉnh lại như một phép màu, liệu anh có nên chịu đựng nỗi đau đó với tư cách là một người thúc phụ không. Cơn bão trong lòng Tae-rok vẫn chưa dứt.
"Heon wi đại quân tốt hơn là không nên tồn tại trên thế giới này."
"......"
Tuy nhiên, những lời nói đáp lại là điều mà Tae-rok hoàn toàn không ngờ tới.
"Đó là một điều dễ dàng hơn nhiều so với suy nghĩ. Thay vì tồn tại và gây khó khăn, tốt hơn là nên biến mất và không trở thành xiềng xích cho bất kỳ ai. Cháu cũng nhận ra rằng sự tồn tại của Heon wi đại quân là một xiềng xích."
Lời nói về cái chết thốt ra từ miệng Nan-young khiến cơ thể Tae-rok lạnh toát. Tay Tae-rok dừng lại trên trán cậu, Nan-young nắm lấy cổ tay anh và kéo xuống.
"Người không phải là thích Nan-young chứ không phải Heon wi đại quân- Lee Nan-young sao?"
Trong đôi mắt của Nan-young, người hỏi với một nụ cười ngại ngùng, không có cơn bão nào cả. Nan-young đã trưởng thành hơn nhiều sau khi trở về từ cõi chết.
"thúc phụ cảm thấy thiếu nếu cháu chỉ dâng cơ thể mình cho người thôi sao?"
"......"
"Tại sao..."
Tae-rok nhất thời lúng túng.
"Tại sao chỉ là cơ thể..."
"Cháu nhận ra rằng cháu không phù hợp với vai trò đại quân, giống như thúc phụ không phù hợp với vai trò nhà vua."
Nan-young nắm lấy cả hai tay của Tae-rok.
"Cháu sẽ xin phế truất mình."
"Nan-young à, không cần phải làm vậy. cháu không cần phải...!"
"Nếu ngài ấy muốn phế truất cháu, ngài ấy sẽ phải nêu rõ lý do trước mặt các quan, nên cháu sẽ khóc lóc, van xin để ngài ấy coi cháu như đã chết."
"cháu điên rồi hả?!"
Tae-rok đã hét lên vì ngạc nhiên trước những lời nói khiến anh kinh hãi. Tuy nhiên, Nan-young, người thường len lén tránh ánh mắt của anh như một con chó con, giờ đang nhìn thẳng vào anh.
"Nếu cháu không điên, cháu đã không thể đến được đến đây ngay từ đầu."
Cậu đã nhận ra khi đứng trước bờ vực của cái chết. Cuộc sống thì ngắn ngủi, và cuộc sống của cậu là một phép màu mỗi ngày, và để sống cuộc sống ngắn ngủi này, cậu yêu Lee Tae-rok rất nhiều. Ngay cả khi trái tim cậu được gọi là ham muốn bởi một số người, ghê tởm bởi một số người và tội thương luân bởi một số người, thì chính trái tim đó đã cứu Nan-young khi cậu bị rơi xuống nước.
"Nhưng cháu vẫn không cần phải làm vậy. Cháu không cần phải làm điều đó."
Tae-rok nghiến răng nói. Anh là một đại quân từ khi sinh ra. Ngay cả Tae-rok cũng khó có thể tưởng tượng ra một cuộc sống không phải là một đại quân. Tuy nhiên, Nan-young cứng rắn hơn Tae-rok.
"Thúc phụ. Dù người có là người mà cháu yêu và tôn trọng nhất, cháu sẽ quyết định điều cần thiết."
Nan-young đã quyết tâm rồi.
Hai người, những người đã trở về sau chuyến đi dạo, cũng đã ăn cùng nhau. Tae-rok thường ăn nhanh chóng và gọn gàng, nhưng anh chậm rãi nâng thìa để phù hợp với nhịp thở ngày càng chậm của Nan-young.
Ngay cả khi không làm như vậy, Nan-young vẫn làm rơi đồ đạc vì bàn tay run rẩy của cậu không đủ sức lực, nên anh cũng bận rộn dọn dẹp cho cậu.
"Cháu xin lỗi."
Nan-young đỏ mặt khi một món ăn lại rơi khỏi thìa. Đó là bởi vì cậu đã nhận được một nền giáo dục nghiêm khắc với tư cách là một đại quân, nên cậu cảm thấy quá xấu hổ khi cho mọi người thấy mình đang ăn uống một cách bẩn thỉu như thế này.
"Không sao. Cháu ngượng cái gì trước mặt ta."
Tae-rok đã chuẩn bị sẵn một miếng vải trắng và lau xung quanh Nan-young mỗi khi điều đó xảy ra. Anh thậm chí đã ngồi xuống cạnh cậu, chứ không phải ngồi đối diện.
"Ta đã không có nhiều cơ hội chăm sóc cháu khi còn nhỏ, thật tốt khi được chăm sóc cháu như thế này."
Có lẽ vì anh đang nói chuyện thoải mái, nên nó có cảm giác như thể họ không phải là đại quân và đại quân, mà là một cặp tình nhân bình thường hoặc một cặp thúc phụ-cháu trai. Nan-young vô cùng thích sự bình thường này.
"Ăn chậm thôi. Ngay cả khi cháu làm đổ, ta có thể dọn dẹp được mà, nên chỉ cần cố gắng ăn là được."
Nan-young cũng gật đầu trước những lời khuyên chân thành.
‘Ngài nhất định phải ăn thật nhiều. Dù có khó khăn đến đâu, ngài vẫn phải ăn. Như vậy... Không, ngài phải làm như vậy, đại quân’
Ngự Y cũng vừa nói điều này. Bản thân năng lượng bẩm sinh của Nan-young vốn đã yếu hơn những người khác, nên ngay cả khi cậu có cố gắng đến thế này, tốc độ hồi phục của cậu vẫn sẽ chậm. Có vẻ như cậu sẽ đau ốm cho đến tận cùng sau khi ốm đau cả đời. Tuy nhiên, Nan-young có bí quyết và ý chí mạnh mẽ để vượt qua những cơn đau đó. Đó là điều mà cậu đã làm cả đời. Hơn nữa, bây giờ cậu có khát khao sống sót hơn bao giờ hết.
"Cháu sẽ làm vậy. Cháu có thể làm tốt nếu thúc phụ giúp đỡ cháu."
Bởi vì có Lee Tae-rok ở ngay đó.
Tae-rok nhìn vào ánh mắt của Nan-young, vẫn rực cháy mà không hề tắt dù đã rơi xuống biển. Nó thật đẹp. Ngay cả khi anh lao vào đó như một con thiêu thân vì say mê nó và cuộc sống của anh bị thiêu rụi hoàn toàn, thì anh cũng sẽ không hối hận.
"Ta sẽ tiếp tục giúp cháu. Ta sẽ ở bên cạnh cháu cả đời."
Có bao nhiêu người đã hy vọng sẽ có một cuộc sống lâu dài cho Nan-young. Ngay cả khi có, thời gian đó chắc chắn sẽ ngắn hơn so với cuộc sống lâu dài của những người khác. Tuy nhiên, Tae-rok đã nói như thể Nan-young sẽ sống mãi mãi, vượt qua cả trăm tuổi. Những lời nói đó cũng đã lan sang Nan-young. Nếu thời gian đó không cô đơn và vô nghĩa, thì thời gian đó sẽ không dài và khó khăn. Nan-young gật đầu và nắm chặt bàn tay đang run rẩy. Tae-rok cũng nâng thìa lên chỉ sau khi nhìn thấy Nan-young ăn thêm một thìa cháo.
Thật thanh bình.
Sau khi hồi phục sức khỏe, cả hai không thể rời bỏ kinh thành quá lâu. Hơn hết, Tae-rok đã hứa với nhà vua rằng anh sẽ trở về kinh thành ngay sau khi cứu Nan-young.
"Ta không thoải mái khi để cháu lại."
Tae-rok cư xử như một người yêu đang do dự và không muốn chia tay phía sau bức tường trăng.
Nan-young, trái lại, là người kiên định hơn. Đó là vì Tae-rok suýt mất Nan-young và bị bỏ lại, và đó cũng là vì Nan-young suýt mất tất cả và đã trở lại.
"Những người đang hầu hạ cháu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nên cháu cảm thấy có lỗi khi nói rằng chúng ta sẽ cùng nhau đi một chặng đường dài."
"......"
Tae-rok nhìn Shim Su-hwan và Shim Eung luân phiên trước những lời đó.
Su-hwan có vẻ xa cách. Anh ta đã gầy hơn nhiều, cuối cùng trông giống như một văn quan hơn là một võ quan, và đôi mắt anh đã trở nên trưởng thành hơn nhiều.
"Đừng lo lắng, đại quân."
Su-hwan đã nói một cách điềm tĩnh mà không có ý định lừa dối hay gì cả.
"Thần sẽ phụng sự Heon wi đại quân chỉ bằng sự trung thành mà không có bất kỳ ý đồ riêng tư nào."
Mặc dù Tae-rok đang cư xử như một người yêu non nớt và mềm yếu trước mặt Nan-young, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không phải là Lee Tae-rok.
Tae-rok đã kiểm tra Su-hwan và xác nhận rằng anh ta thực sự không có ý định vô nghĩa. Tuy nhiên, anh vẫn xác nhận bằng cách gõ vào đá bắc cầu.
"Đúng vậy. Ngươi phải làm theo lời ngươi nói. Như ngươi cũng biết rõ, việc gia tộc của ngươi và bản thân ngươi vẫn còn sống là hoàn toàn nhờ vào lòng nhân từ của nhà vua."
Chính xác thì chỉ là vì lưỡi kiếm của Tae-rok đã không hướng đến đó. Lưỡi kiếm của Tae-rok đã ra khỏi vỏ và vẫn đang vung vẩy xung quanh, và nó có thể hướng về Đô Tổng quản bất cứ lúc nào. Su-hwan đã nắm bắt đúng thực tế, và anh ta -người đã lớn lên như một đứa con út và có phần bồng bột, đã được gột rửa sạch sẽ trong dòng chảy dữ dội và trở thành một con người mới.
"Nan-young à."
Tae-rok không chút do dự nắm lấy má Nan-young trước mặt Shim Su-hwan và Shim Eung, những người đã trở thành đồng phạm và người ngoài cuộc. Nan-young, không giống như trước đây, cũng không hề nhìn ánh mắt của cả hai và hoàn toàn dựa mặt mình vào tay của anh.
"Phải trở về an toàn đấy."
Hai người không chia tay nhau mãi mãi, nhưng Tae-rok đã nhìn cậu bằng ánh mắt tha thiết, khiến Nan-young vô tư bật cười. Tuy nhiên, nụ cười đó lại quá cảm động, nên Tae-rok cũng bật cười.
"Thằng nhóc này, cháu còn cười được sao."
"Cháu sẽ trở về với thúc phụ."
Con đường trở về sẽ không mất nhiều thời gian. Trên đường trở về, cậu sẽ không có bất kỳ gánh nặng nào, và cậu chỉ có cơ thể mình để tặng cho Lee Tae-rok làm quà.
Shim Eung lau gò má gầy gò khi nhìn vào bóng lưng của Nan-young. Nước mắt tuôn rơi. Hình ảnh xấu xí, bẩn thỉu và vô đạo đức nhất trên thế giới đang được vẽ ra trong một hình thức đẹp hơn cả cực lạc. Đó là hình ảnh của những tội nhân đã quyết định sống cùng nhau ở địa ngục thay vì sống ở cực lạc sau khi chia tay.
• Tiếp tục trong chương sau