Hối Lỗi - Chương 54-end

Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Chương 54

Sau cả tháng dài đằng đẵng, cuối cùng Nan-young cũng đặt chân đến kinh thành. Trong suốt quãng thời gian ấy, Tae-rok sống lặng lẽ và nhẫn nại đến lạ thường, như thể anh đang nén một cơn bão lớn trong lòng. Đến cái ngày Nan-young nhập thành, anh bật dậy từ tờ mờ sáng, ruột gan nóng như lửa đốt, cứ đi đi lại lại trong sân, chân không ngừng nghỉ. Anh lóng ngóng lau mấy chậu lan, đến nỗi vụng về làm gãy cả một cành non, xót hết cả ruột. Bữa sáng cũng chẳng nuốt nổi một nửa so với mọi khi, cơm như nghẹn ứ ở cổ.

"Heon wi đại quân sắp tiến vào cung điện rồi ạ!"

"Ừ..."

Tae-rok đứng trên lầu cao, đón những cơn gió lạnh buốt giá táp vào mặt, lẩm bẩm một mình.

"Bong-soo này," anh gọi, giọng trầm thấp. "Nan-young nói rằng nó sẽ từ bỏ tất cả. Nếu chỉ có Nan-young từ bỏ, còn ta thì cố chiếm lấy, chẳng phải ta sẽ trở thành một trưởng bối tồi tệ lắm sao?" Anh nhíu mày, vẻ mặt đầy giằng xé.

Bong-soo khó mà hình dung nổi một Tae-rok không phải là đại quân. Anh sinh ra đã mang danh hiệu ấy, lớn lên cũng theo khuôn mẫu đó. Bong-soo thậm chí còn từng mường tượng ra hình ảnh anh như một con rồng uy nghi, oai phong lẫm liệt, nhưng đó là một hình ảnh ông không hề muốn thấy, bởi ông biết nó sẽ kéo theo những bi kịch khôn lường.

Nhưng bây giờ, ông lại càng không thể nào tưởng tượng nổi Lee Tae-rok trở thành vua. Trong mắt ông, đây chỉ là một người đàn ông đang khắc khoải, thấp thỏm chờ đợi người mình yêu, một người đàn ông đang đứng giữa ngã ba đường, phân vân giữa quyền lực và tình yêu.

"Heon wi đại quân có oán trách ngài không ạ?" Bong-soo rụt rè hỏi.

"Nan-young không phải là người như vậy," Tae-rok đáp, giọng chắc nịch.

"Nếu tiểu nhân được phép đoán, thì Heon wi đại quân có lẽ sẽ nói rằng ngài ấy từ bỏ quá dễ dàng, nhưng không hề oán trách, bởi vì ngài ấy thực sự không hề từ bỏ gì cả, đúng không ạ?" Bong-soo dè dặt nói tiếp.

"Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?" Tae-rok quay phắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Bong-soo. Dáng vẻ gầy gò hơn trước khiến anh trông như một cây thường xanh cao lớn, cô độc và hiên ngang giữa cơn gió bấc mùa đông.

"Heon wi đại quân có ngài ở bên cạnh cơ mà, phải không ạ?" Bong-soo mỉm cười hiền hậu.

"..." Tae-rok im lặng, ánh mắt anh dịu lại.

"Ngài ấy không từ bỏ, mà đang lựa chọn. Có lẽ ngài ấy không thể có được tất cả mọi thứ, nên ngài ấy chỉ chọn một điều duy nhất, điều quan trọng nhất. Tiểu nhân nghĩ là vậy," Bong-soo giải thích.

Để hít vào, ta phải thở ra. Để nắm lấy, ta phải buông tay. Tae-rok muốn hít vào mà không cần thở ra, muốn nắm lấy mà không cần buông bỏ. Nan-young đã nhận ra điều đó từ lâu. Đó là lý do tại sao cậu chỉ thở ra những hơi thở cũ kỹ, vứt bỏ những gánh nặng vô nghĩa, để hít vào và nắm giữ những gì cậu thực sự khao khát - có lẽ là Tae-rok, có lẽ là tự do, có lẽ là một tương lai tươi sáng hơn.

Và tấm lòng chân thành, quả cảm ấy đã được truyền đến nhà vua, trọn vẹn không thiếu một chút nào.

"Thần xin bệ hạ phế truất thần khỏi chức vị đại quân!"

Không hề có một chút do dự, một tia gợn sóng nào trên khuôn mặt Nan-young khi cậu quỳ xuống, dõng dạc cầu xin. Hoàng huynh của cậu, cũng chính là nhà vua, chau mày, ánh mắt đượm buồn, giọng nói nặng trĩu: "Nhất thiết phải làm đến mức này sao? Đệ không thể sống lặng lẽ, giấu kín lòng mình được sao?"

"Quả nhiên, bệ hạ cũng đã biết," Nan-young đáp, giọng khá thoải mái, thậm chí có phần nhẹ nhõm, không hề có vẻ gì là ngạc nhiên. Cậu đã đoán trước được điều này.

"Bệ hạ không cần phải tha thứ. Người không cần phải phạm tội cùng thần bằng cách xá tội cho nó. Tất cả chỉ là lòng tham của thần..." Cậu cúi đầu, giọng nghẹn lại.

"Chắc là lòng tham của thúc phụ rồi," nhà vua ngắt lời, giọng mỉa mai.

"Là lòng thần..." Nan-young cãi lại.

"Điều đó cũng là lòng của thúc phụ," nhà vua đáp, không hề nhượng bộ.

"Đó là lựa chọn của thần!" Nan-young ngẩng đầu, ánh mắt kiên định.

"..." Nhà vua im lặng, nhìn em trai mình bằng ánh mắt dò xét.

"Dù lòng tham và trái tim có giống với thúc phụ, thì quyết định cuối cùng vẫn là của thần! Thần chịu trách nhiệm," Nan-young nói, giọng chắc nịch, như thể muốn khẳng định với cả thế giới.

Anh và cậu là những kẻ dị biệt trong cung cấm này. Sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, nhưng lại không thể mãi mãi thuộc về nơi này. Đồng thời cũng không thể dễ dàng rời đi, phải im lặng, phải phục tùng vì sự hữu ích của mình đối với vương triều, đối với gia tộc.

Cậu không bất mãn với điều đó. Nhưng nếu cậu định làm một việc không phù hợp với vị trí này, một việc đi ngược lại những quy tắc và kỳ vọng, thì cậu cũng phải đưa ra một quyết định dứt khoát, một sự hy sinh xứng đáng.

Nan-young đã vô cùng vui mừng khi phát hiện ra mối liên kết mà cậu nghĩ chỉ tồn tại giữa cậu và Tae-rok, hóa ra nó còn tồn tại giữa hoàng huynh và thúc phụ. Việc hoàng huynh hỏi Tae-rok cùng một câu hỏi, một câu hỏi đầy trăn trở và lo lắng, khiến cậu cảm thấy có một sợi dây vô hình đang kết nối họ, một sợi dây của tình yêu, của sự thấu hiểu, và cả của sự cô đơn.

"Xin hãy coi thần như đã chết!" Giọng nói Lee Nan-young vang lên, lạnh lùng và kiên quyết.

"Sao đệ có thể nói những lời đó với ta?!" Nhà vua siết chặt lấy tay vịn ngai vàng, những ngón tay trắng bệch. Lời nói của Nan-young như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh.

"Nếu ngài cho phép, thần sẽ viết thư xin từ chức." Nan-young cúi đầu, giọng nói vẫn không hề dao động.

"Và đệ sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa, đúng không?" Nhà vua hỏi, trong giọng nói chất chứa nỗi đau xé lòng.

"Thần chỉ gây thêm rắc rối cho bệ hạ nếu ở lại bên cạnh ngài. Xin đừng vì thần mà làm tổn hại danh tiếng của ngài, đừng tạo ra bất kỳ vết nhơ nào."

Nhà vua im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, anh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Nan-young. "Vậy nên thúc phụ và đệ đã bắt và dâng những kẻ mưu phản cho ta... sao?" Câu hỏi này, không phải từ một vị vua, mà từ một người anh trai dành cho em trai mình.

"Xin đừng buồn vì thần đến vậy, thưa bệ hạ. Thần chỉ là... sẽ không còn tồn tại với tư cách là Heon wi đại quân nữa thôi. Không thể xóa bỏ danh hiệu Heon wi đại quân một cách đột ngột, vì thế, thần chỉ mong ngài sẽ coi như Heon wi đại quân đã chết. Như vậy, thiên hạ sẽ không nghi ngờ nhiều, cho dù Heon wi đại quân có biến mất."

Lời Nan-young nói là sự thật trần trụi. Ngay cả nhà vua cũng thầm nghĩ như vậy. Có lẽ vì thế mà anh cảm thấy một cơn đau nhói như bị ai đó đâm xuyên tim.

Nan-young tiếp tục, giọng nhẹ bẫng như đang kể một câu chuyện xa xôi: "Dù sao thì thần cũng đã sống sót một cách kỳ diệu đến năm tuổi, và những năm tháng sau đó chỉ như một phần thưởng. Thần muốn sử dụng khoảng thời gian hữu hạn này, khoảng thời gian mà thần không biết trước khi nào sẽ kết thúc, cho những điều ích kỷ của riêng mình."

Thực tế, ngay từ lần đầu gặp lại Nan-young, nhà vua đã biết mình không thể thuyết phục được em trai. Nan-young thường xuyên ốm đau, và anh đã vô số lần nghe tin em trai đang ở trong tình trạng nguy kịch. Cứ mỗi lần như vậy, anh lại cảm thấy khó chịu trong lòng. Anh luôn nghĩ rằng Nan-young sẽ lại sống sót, và thậm chí, anh còn có một suy nghĩ mà anh không dám thừa nhận là tàn nhẫn. Sau đó, anh ghen tị. Đó là một cảm xúc trẻ con và ích kỷ. Anh nghĩ rằng Nan-young luôn vô tư và hạnh phúc vì em không có gánh nặng nào trên vai, chỉ cần nhận được tình yêu thương từ mọi người.

Thực tế, sâu thẳm trong lòng, anh đã hy vọng như vậy.

 Chỉ khi hoàng đệ của anh mãi mãi kém cỏi, gánh nặng trên vai anh mới vơi bớt phần nào.

"Nan-young..." Anh lẩm bẩm, bàn tay xoa mạnh lên mặt, cố gắng xua tan mớ cảm xúc hỗn độn. "Ta sẽ phế truất đệ. Kẻ tội đồ!"

"Thần vô cùng cảm kích ân đức của ngài." Nan-young đáp lời, giọng nói trầm thấp.

"Nhưng đệ vẫn sẽ là hoàng đệ của ta, và mãi mãi là hoàng đệ của ta," anh nói tiếp, giọng dịu lại. "Sau này, hãy gửi thư cho ta. Đừng quá muộn."

"Bệ hạ..." Nan-young ngước nhìn anh, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp.

"Ta mong đệ khỏe mạnh và hạnh phúc. Hãy sống quãng đời còn lại của đệ, không ngừng phạm tội và không ngừng sám hối. Cùng với Baek an đại quân." Anh thở dài, lời nói mang theo một chút cay đắng.

Nan-young từ từ cúi đầu, trán chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, như một lời thề nguyện cuối cùng.

"Ta sẽ gửi đệ lên phía bắc. Sau khi lễ thôi nôi của thế tử qua đi, ta sẽ điều Baek an đại quân đến đó để nỗ lực ổn định khu vực biên giới phía bắc. Ta hy vọng lòng đệ vẫn vẹn nguyên như ngày hôm nay cho đến lúc đó."

"Thần sẽ không thay đổi." Nan-young đáp lời, giọng kiên định. Nếu cậu có ý định thay đổi, cậu đã không bắt đầu tất cả. Nếu cậu muốn thay đổi, cậu đã không nhớ đến người đó trong làn nước biển. Nếu cậu muốn thay đổi, cậu đã bỏ cuộc và tìm kiếm sự an ủi. Nếu một trái tim không sợ địa ngục thay đổi, thì thế giới này đâu cần đến địa ngục hay thiên đường.

Sự trở lại của Nan-young diễn ra trong bí mật tuyệt đối. Người ta chỉ đồn rằng cậu đã trở về an toàn, nhưng sự thật là nhà vua và Nan-young đã thống nhất một kế hoạch: Nan-young sẽ "bị sốt cao" sau khi trở về, và cuối cùng qua đời.

Trước khi màn kịch chính thức bắt đầu, Tae-rok đã đến thăm Nan-young lần cuối.

"Cháu cảm thấy thế nào khi quyết định chết trước ta?" Giọng nói cộc cằn của anh vẫn mang theo sự oán trách, như thể trách móc cậu đã tự ý quyết định số phận của mình.

"Cháu cảm thấy rất thoải mái ," Nan-young trả lời, giọng sảng khoái đến bất ngờ.

Sim-eung đã hứa sẽ đuổi theo cậu đến tận cùng thế giới. Shim Su-hwan quyết định ở lại, hoàn thành cái chết của Heon wi đại quân. Anh ta sẽ lan truyền tin đồn, trở thành người làm chứng cuối cùng.

"Phương Bắc ấy hả? Hầu như chẳng có ai sống ở đó đâu. Khí hậu thì khắc nghiệt, đất đai thì cằn cỗi. Ngay cả nhà cho người thuộc dòng dõi hoàng tộc cũng còn chẳng thèm cấp. Cháu... cháu sẽ sống thế nào ở cái nơi khỉ ho cò gáy đó chứ?" Cuối cùng, anh hạ mình cầu xin, cố gắng níu giữ cậu ở lại.

"Vậy nên thúc phụ phải đến nhanh lên. Đến càng sớm càng tốt. Cháu sẽ sống thật tốt, cầu nguyện ngày đêm cho sự ra đời của thế tử."

Tae-rok khẽ bật cười, tay ấn mạnh vào trán, giọng lẩm bẩm đầy yêu thương: "Mỗi ngày không có cháu bên cạnh đều dài như cả thế kỷ vậy, Nan-young à."

"Thúc phụ chờ cháu lớn lên gần hai mươi năm rồi còn gì."

"Đúng vậy. Ta không hiểu sao ta có thể sống mà không gặp cháu trong suốt quãng thời gian đằng đẵng ấy."

"Thúc phụ có hối hận không?" Nan-young hỏi, giọng điệu có chút tinh nghịch.

"Đúng vậy. Ta vô cùng hối hận, hối hận đến phát điên lên được."

"Thúc phụ đã bị cháu bắt làm con tin rồi đấy. Thúc phụ phải cho cháu tất cả mọi thứ. Cả sự hối hận này, và cả... tình yêu nữa."

"Ngay cả khi cháu trở thành một con người trống rỗng, ta cũng không nghĩ rằng cả cuộc đời ta dồn hết vào cháu là đủ."

"Đúng vậy. Cháu đã từ bỏ mọi thứ để được nhõng nhẽo và đòi hỏi. Vậy nên nó phải xứng đáng chứ!" Cậu không hề nhường nhịn dù chỉ một lời. Tae-rok nắm lấy hai má Nan-young, lắc nhẹ, không hề thô bạo. Âm thanh "eubbeub" phát ra cùng với làn da mềm mại dưới tay anh càng khiến trái tim anh rung động mãnh liệt.

"Bệ hạ sẽ sớm có con trai thôi," Nan-young nói, giọng chắc nịch như một lời tiên tri.

"Sao thúc phụ lại biết chắc như vậy?"

"Tổ phụ và phụ hoàng của ta đều đã có con vào khoảng độ tuổi đó." Tae-rok nhắm mắt lại, vẽ nên trong tâm trí một viễn cảnh ngày càng rõ ràng, rồi anh nắm chặt ngón tay cái của Nan-young, một cách trân trọng, như thể anh sẽ không bao giờ buông tay.

"Cháu trai của cháu sẽ không biết cháu, nên ta sẽ kể cho cháu nghe về món đồ mà đứa bé đó sẽ nắm lấy trong lễ thôi nôi."

Nan-young nắm lấy ngón tay cái của Tae-rok bằng một tay, tay còn lại siết chặt, cậu cười rạng rỡ như ánh mặt trời: "Ngài ấy sẽ chọn điều đẹp đẽ nhất, yêu thích nhất trong những gì ngài ấy thấy. Và rồi, ngài ấy sẽ gắn bó với điều đó suốt cuộc đời, giống như cháu."

Thúc phụ, người đẹp nhất. Người cậu yêu thích nhất. Và người mà cháu đã gắn bó trọn đời.

Nan-young khẽ nghiêng đầu, tựa lên vai Tae-rok, nhắm mắt lại, nụ cười vẫn lặng lẽ nở trên môi.

Cậu đã chọn cái chết - điều mà trước đây cậu sợ hãi tột cùng vì không biết nó sẽ bất ngờ ập đến vào lúc nào. Giờ đây, cậu còn biết rõ cả ngày giờ. Kỳ lạ thay, cậu không hề hối hận về quyết định này, mà ngược lại, cảm thấy một sự nhẹ nhõm đến lạ thường. Cuối cùng, cậu cũng được sống cuộc đời mình với tư cách Lee Nan-young. Cái chết của Heonwi Đại quân đang đến, lặng lẽ như một người bạn đồng hành mà cậu đã cùng bước qua suốt cuộc đời. Và Nan-young sẽ vui vẻ chào đón nó.

Mùa thu lại về. Mùa thu đến trước khi cậu kịp đón sinh nhật hai mươi. Nan-young vẫn thường xuyên bị sốt nhẹ theo mùa, đôi khi "nhiệt miệng" đến nỗi không ăn uống được gì. Nhưng những cơn đau đớn giày vò, những lần nôn ra máu kinh hoàng đã không còn nữa.

Thỉnh thoảng, những bức thư và quà tặng bí ẩn lại đến, không ai biết người gửi là ai. Vào mùa hè, đó là những tấm vải gai mát rượi. Vào mùa xuân và mùa thu, đó là những cuốn sách quý. Còn vào mùa đông, đó là thum tay ấm áp và những món đồ mùa đông mềm mại làm từ lông cáo. Mọi thứ đến với Nan-young đều hoàn hảo, đầy đủ và không thiếu thứ gì.

"Đại thiếu gia! Thiếu gia ơi!" Sim-eung, với bộ râu giả thô sơ làm từ than củi và tóc vụn dán lên mặt, hớt hải chạy đến. Kể từ khi đến đây, ông luôn vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Ngôi nhà mà một vị quý tộc đã "ban tặng" cho cậu với lý do bỏ hoang (thực chất là một bất động sản vô giá cần được chăm sóc cẩn thận) vốn đã quá rộng lớn so với hai người và ba người hầu. Nay, khi những người hầu đã về quê, nó lại càng trở nên vắng vẻ hơn. Sự ồn ào của Sim-eung, sau hai năm im ắng, là làn gió mới thổi vào ngôi nhà, mang đến sự náo nhiệt mà nó đã đánh mất.

"Đại thiếu gia! Thiếu gia!" Sim-eung vừa chạy vừa vẫy một lá thư trên tay. Nhờ vào việc lan truyền tin đồn rằng một vị đại thiếu gia cao quý đến đây để tịnh dưỡng, Hyun-gam và những người khác đã tạo điều kiện thuận lợi cho Nan-young. Một trong số đó là việc cho phép nhận thư từ chim ưng từ phương bắc.

Nan-young ngồi xổm xuống, lặng lẽ ngắm nhìn những bông hoa cúc đang nở rộ lần cuối trước khi mùa đông khắc nghiệt ập đến. Sau đó, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt lo lắng dõi theo Sim-eung đang chạy về phía mình. Dù sau vụ tai nạn tàu, ông vẫn còn hơi khập khiễng, nhưng khuôn mặt của Sim-eung giờ đây đã ửng hồng rạng rỡ đến nỗi sự bất tiện nhỏ nhặt đó dường như không thể cản trở được niềm vui của ông.

"Đạiii Thiếếếếu Giaaa! Thiếu gia ơiii!" Sim-eung nhanh chóng quen với việc gọi "Đại thiếu gia" thay vì "điện hạ". Ông chạy về phía Nan-young với tin tức mà cậu đang mong chờ. Ông vẫn luôn chạy về phía vị đại quân đáng yêu của mình, người mà dáng vẻ bẩn thỉu, ghê tởm và vô đạo đức nhất trên thế gian lại trở thành một hình ảnh đẹp đẽ hơn cả cõi cực lạc.

Cậu run run mở lá thư... Khuôn mặt Nan-young dần sáng bừng lên, rạng rỡ một vẻ bình tĩnh và trưởng thành hơn trước. Ánh mắt cậu lấp lánh một thứ ánh sáng ấm áp, dịu dàng như nắng xuân, lan tỏa khắp khuôn mặt.

Mùa đông khắc nghiệt đang kéo đến, nhưng Nan-young lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Bởi vì mùa xuân của cậu đang đến rất gần. Ngay cả khi mùa đông băng giá phủ kín, hoa vẫn sẽ nở rộ. Và dù cho cậu có lạc bước vào địa ngục tăm tối, cậu cũng sẽ không còn cô đơn nữa.

Bàn tay Nan-young run rẩy ôm chặt lá thư, tựa như đang nắm chặt lấy ngón tay cái của một người thân yêu.

Lá thư kể về Heonwi Đại Quân, người đã qua đời ở tuổi đôi mươi vì di chứng của một vụ tai nạn tàu. Cung điện tráng lệ mà cậu từng sống giờ đây được dùng để chăm sóc những người dân ốm đau và cưu mang những học giả nghèo khó. Tương truyền, đó là di nguyện của Baek An Đại Quân, thúc phụ của Heonwi Đại Quân.

Baek An Đại Quân không tái hôn sau ba cuộc hôn nhân dang dở, sống cô độc một mình. Người ta đồn rằng anh vô cùng yêu quý Heonwi Đại Quân, và đã đau khổ tột cùng sau cái chết của cậu. Sau khi quyền thế tử được trao cho Kwonjong, con trai của Mookjong, cháu trai của anh, anh được nhà vua ân chuẩn rời khỏi kinh thành đến vùng biên giới phía bắc, dốc lòng ổn định khu vực.

Sử sách ghi lại rằng anh sống một mình đến cuối đời. Tuy nhiên, có một câu chuyện truyền miệng kể rằng Lee Tae-rok, người được Baek An Đại Quân nuôi dưỡng và dạy dỗ, có dung mạo giống hệt Heonwi Đại Quân. Anh ta được xem như con nuôi, hoặc đệ tử, cho đến khi Baek An Đại Quân qua đời trong cung gia ở phương bắc.

Dẫu vậy, tất cả chỉ là tin đồn vô căn cứ, không hề được ghi chép lại trong sử sách chính thống, thậm chí cả trong những câu chuyện dã sử.


Gió bấc rít gào. Cái lạnh thấu xương len lỏi khắp mọi ngóc ngách. Nhiệt độ cuộc sống đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi Tae-rok đặt chân đến vùng đất phía bắc. Anh nghe thấy tiếng gió hú ghê rợn luồn lách qua những sườn núi gồ ghề, dốc đứng, rồi rụt rè bước vào trong, tay ôm khư khư chiếc thum đựng đầy nước ấm.

Cung gia mới xây dựng ở phía bắc khác hẳn với nơi anh từng sống ở kinh thành. Nó được xây dựng vuông vức, kiên cố để ngăn chặn những cơn gió lạnh buốt và mùa đông khắc nghiệt xâm nhập vào bên trong. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ, Tae-rok đã cẩn thận bố trí phòng lớn ở sâu bên trong, và phòng trong lại nằm ở vị trí sâu nhất. Anh phải đi qua những bức tường dày cộp, tựa như đang bí mật tiến vào một căn cứ bí mật. Tae-rok thận trọng tiến về phía an phòng, mang theo chiếc thum ấm áp trên tay.

Ngôi nhà chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối, bởi anh không cần nhiều người hầu cận... và hầu hết các hộ vệ đã được điều động đi bảo vệ biên giới. Không phải là không có ai, nhưng một bầu không khí êm đềm, tĩnh mịch vẫn bao trùm lấy tất cả. Phòng trong cũng vậy. Có người, nhưng vẫn im ắng đến lạ thường.

Tae-rok ôm chặt chiếc thum vào lòng, giữ cho nó không bị nguội lạnh dù chỉ một giây. Anh lặng lẽ hé mở cánh cửa trượt và nhìn thấy một bóng lưng đang say giấc nồng. Anh nhìn người ấy trìu mến, rồi cẩn thận đóng cửa lại, rón rén tiến đến gần.

"Cháu đang ngủ à?" Anh khẽ hỏi, giọng nói chỉ là một tiếng thì thầm, bởi anh không hề có ý định đánh thức cậu. Người kia vẫn không hề động đậy. Cậu vốn không phải là người ngủ chập chờn, nhưng kể từ khi đến đây và đoàn tụ, Nan-young luôn ngủ say giấc đến tận bình minh. Tae-rok cũng vậy.

"Cháu có thấy lạnh hay khó chịu ở đâu không?"

Nan-young khẽ trở mình, quay lưng lại thay cho câu trả lời. Một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua trên khuôn mặt cậu, trông chẳng khác nào một đứa trẻ. Tae-rok lặng lẽ mỉm cười đáp lại, rồi cẩn thận nhét chiếc thum vào trong chăn, tựa như chỉ bọc bao nhiêu lớp cửa sổ giấy cũng không đủ để ngăn chặn cái lạnh thấu xương.

Nan-young ôm chặt lấy hơi ấm tỏa ra từ chiếc thum nóng hổi và cả hơi ấm dịu dàng của Tae-rok ngay cả trong giấc ngủ. Cậu khẽ thở dài, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. Tae-rok cảm thấy trái tim mình cũng sắp tan chảy theo từng nhịp thở của cậu.

Anh vén chăn lên và chui vào trong. Anh ôm chặt Nan-young vào lòng, với chiếc thum đặt ở giữa. Đứa trẻ ấy cũng vòng tay ôm lấy Tae-rok.

Gió bấc vẫn đang gào thét dữ dội bên ngoài, nhưng âm thanh ấy dường như không thể lọt vào đến đây. Có lẽ chẳng có âm thanh nào có thể vượt qua bức tường dày cộp và xuyên thủng những lớp cửa sổ giấy. Nếu địa ngục thực sự tồn tại ở nơi này, thì đối với Tae-rok, địa ngục ấy mang một ý nghĩa hoàn toàn khác – hòa bình và ấm áp.

Anh cũng khép mắt lại và chìm vào giấc ngủ. Anh thậm chí chẳng cần phải mơ mộng gì thêm. Bởi vì mọi thứ đã quá hoàn hảo rồi.

<Hối Lỗi> Hoàn

Hối Lỗi: 54 chương chính truyện + 8 ngoại truyện cổ đại + 14 ngoại truyện hiện đại

———————

Xin chào mọi người~ Hậu ký đây ạ.

Thường thì tôi rất thích đọc hậu ký của các tác giả khác, nhưng khi tự mình phải viết thì tôi vừa hồi hộp vừa phấn khích.

Mà đã là hậu ký thì phải bắt đầu như thế này nhỉ.

Nếu mọi người đang đọc những dòng này, thì có nghĩa là tôi đã hoàn thành bản thảo một cách an toàn rồi đó....

Vâng! Tôi đã hoàn thành nó một cách an toàn. Thật ra, <Hối Lỗi> là một câu chuyện tôi đã hoàn thành vào tháng Năm. Tôi đã viết nó rất vui vẻ, và vì mọi người sẽ đọc nó vào mùa hè, nên tôi đã cố gắng đưa vào thật nhiều không khí mùa hè, vì vậy có khá nhiều cảnh mưa mùa hè. (Tôi hoàn toàn không biết rằng năm nay trời sẽ mưa nhiều đến vậy...)

Dù sao thì, tôi muốn nói rằng tôi đã thực sự rất vui khi viết nó.

<Hối Lỗi> là câu chuyện đầu tiên của tôi mà tên gọi ban đầu (tên nháp) được giữ nguyên cho đến tận tên cuối cùng. Đó là một câu chuyện mà tôi đã muốn viết trong một thời gian rất rất dài.

Ngay từ đầu, nó đã là 'chú x cháu', và bộ khung của câu chuyện hầu như không thay đổi so với bản phác thảo ban đầu. Vì tôi đã nghĩ về nội dung này từ sau <Bệnh Nhiệt>, nên nó không khác gì việc tôi đã hoàn thành một tâm nguyện lâu năm... Tôi không còn gì để hối tiếc nữa....

Tôi thực sự rất biết ơn Bomtoon và PD Kwon So-hyun đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện của mình ㅜㅜ!!

Tôi cũng đã theo dõi mỗi khi truyện được đăng tải, và tôi lại một lần nữa cảm thấy rằng Tae-rok thực sự là một tên trộm vô song trên thế giới. Một tên trộm si tình.......

Tôi sẽ tiết lộ hồ sơ cá nhân của các nhân vật nhé!

-Lee Tae-rok (李泰麓)

Tuổi: 33 tuổi trong nội dung hiện tại

Chiều cao: 188~189cm. Không phải là một người có cơ bắp cuồn cuộn, mà là một người có ấn tượng nhanh nhẹn và rắn chắc.

Ngày sinh: Ngày 8 tháng 10, Hàn lộ (寒露). (Cá nhân tôi thích đặt ngày sinh theo 24 tiết khí)

TMI (Thông tin thêm): Anh ấy thuộc tông màu cool deep của mùa đông ㅎㅎㅎ Anh ấy thực sự rất thích bắn cung khi đang cưỡi ngựa. Anh ấy yêu quý con ngựa của mình.

Anh ấy sạm da hơn Nan-young, nhưng anh ấy sẽ rám nắng hơn một chút vào mùa hè và mùa thu, và sẽ trắng hơn một chút vào mùa xuân và mùa đông.

Bản thân anh ấy cũng đã quên mất màu da ban đầu của mình là gì.

MBTI: ESTJ

Nếu là bản ngoại truyện AU hiện đại, thì anh ấy sẽ thường xuyên đến các bảo tàng mỹ thuật, buổi hòa nhạc và nhạc kịch. Anh ấy cũng có con ngựa riêng, và có lẽ anh ấy đã học cưỡi ngựa từ khi còn nhỏ, vì vậy anh ấy đã có cơ hội tham gia Thế vận hội. Mặc dù cuối cùng anh ấy sẽ không tham gia. (Vì anh ấy phải đón Nan-young sau khi tan học, và phải đi chơi cùng nhau khi kỳ nghỉ trùng nhau)

-Lee Nan-young (李蘭嶺)

Tuổi: 20 tuổi

Chiều cao: 170~171cm. Dáng người gầy gò. Nếu là hiện đại, có lẽ cậu ấy sẽ nói rằng mình cao 172cm.

Ngày sinh: 20 tháng 4 (Cốc vũ)

TMI: Cậu ấy thuộc tông màu light của mùa hè~ Giữa tông màu mute của mùa hè. Bản thân cậu ấy cũng thích những màu sắc đó.

Cậu ấy chu đáo vì cậu ấy thường xuyên bị ốm và có nhận thức rằng mình đang gây rắc rối cho những người xung quanh.

Tuy nhiên, cậu ấy cũng có sự bướng bỉnh của một Đại quân và có lòng tự trọng và sự tự tin cao.

Cậu ấy hay mè nheo với Tae-rok, nhưng nói chung cậu ấy lạnh lùng hoặc thờ ơ.

MBTI: INFJ

Nếu là sinh viên đại học trong ngoại truyện AU hiện đại, có lẽ cậu ấy sẽ học chuyên ngành văn học. Cậu ấy không có kế hoạch cụ thể nào sau khi tốt nghiệp, cậu ấy chỉ thích đọc sách, thích xem phim... Cậu ấy là một người trầm lặng nhưng sẽ nói ra những gì mình cần nói.

Vì vậy, có lẽ sẽ có những tiền bối hoặc bạn bè đồng trang lứa không thích cậu ấy, nhưng cậu ấy sẽ không bận tâm đến điều đó. Gần đây, khi Lee Tae-rok đến đón cậu, cậu đã chạy đến gần đó, nhưng lại giả vờ như không chạy và hít thở sâu, chỉnh trang quần áo. Tất nhiên, Tae-rok đã nhìn thấy tất cả qua gương chiếu hậu ㅎㅎ

Tôi vẫn chưa biết phản ứng của mọi người (ngày hiện tại là 31 tháng 7...), nhưng tôi mạnh dạn đoán rằng mọi người sẽ yêu cầu ngoại truyện sau khi xem tập cuối....

Tôi đang lên kế hoạch cho ngoại truyện ㅎㅎ. Thật lòng mà nói, tôi cũng muốn viết AU hiện đại, nhưng nếu tôi làm vậy, nó sẽ trở thành một 'phần 2' thực sự của 'Chú cháu và tên trộm cặn bã, siêu thân cận và tồi tệ nhất!' Vì vậy, tôi không dám nghĩ đến điều đó....

Nhưng tôi vẫn muốn nhìn thấy Tae-rok đến đón Nan-young....

Dù sao thì tôi sẽ trở lại với ngoại truyện! Ngày cụ thể thì tôi vẫn chưa... vẫn chưa biết 0 Tôi sẽ tự thúc đẩy bản thân để có thể quay lại càng sớm càng tốt!

Vậy nên, mọi người hãy giữ gìn sức khỏe và cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng Tae-rok và Nan-young cho đến khi mối tình đầu đôi bên cứng đầu với chỉ số 100 của cả hai người thành hiện thực!

(Hẹn gặp lại mọi người trong ngoại truyện nhé~!)

 

Bình luận
hamster
Bộ truyện hay, với mình độ dài như này là vừa đủ. Nhiều bộ hàng trăm chương nhưng thực tế mấy chục chương cùng 1 nd mà k có sự phát triển đọc đến nản. Bộ này top thông minh, tâm cơ, nắm rõ tâm tư bot như lòng bàn tay, và k có kiểu thoại mất não như nhiều alpha trội khác :))). Nói tóm lại cộng với việc nhà dịch chuẩn chỉnh khiến cho bộ truyện tuyệt vời
Trả lời·1 ngày trước
soulmate50s
soulmate50sChương 54-end
Lâu lắm rồi mới được đọc một truyện tác giả viết chắc tay đến tận chap cuối
Trả lời·13/06/2025
cantgetoveru
cantgetoveruChương 54-end
nt cũng ll luôn hả sốp
Trả lời·13/06/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo