Hối Lỗi - Chương 54-end

Chương 54

Nan-young đến kinh thành sau một tháng. Tae-rok, người đã kiên nhẫn và sống yên lặng hơn bao giờ hết cho đến khi Nan-young đến, đã thức dậy sớm vào buổi sáng ngày cậu nhập thành và đi dạo trong sân. Anh đã làm gãy lá lan vì không thể kiểm soát lực khi lau chúng, và anh đã không ăn được một nửa bữa sáng so với bình thường.

"Heon wi đại quân sẽ vào cung ngay lập tức."

"Được rồi..."

Tae-rok lẩm bẩm khi đứng trên lầu và đón những cơn gió lạnh.

"Bong-soo à."

Luôn có những người đợi anh. Phía sau Lee Tae-rok, người đang đợi, ngoại trừ nhà vua, lần đầu tiên, có vẻ bấp bênh với sự phấn khích, lo lắng và một chút bất an thường đi kèm với những người đang chờ đợi. Nó rất con người.

"Nan-young nói rằng nó sẽ từ bỏ mọi thứ. Nếu chỉ Nan-young từ bỏ mọi thứ và ta chiếm lấy nó, ta sẽ không quá tệ với tư cách là một người lớn tuổi sao."

Bong-soo khó có thể tưởng tượng ra Tae-rok không phải là một đại quân. Anh sinh ra là một đại quân và lớn lên phù hợp vi vai trò đó. ông có thể dễ dàng hình dung ra anh trong hình dáng một con rồng trước đây. Đó là một hình ảnh sống động, ngay cả khi đó là một hình ảnh mà ông không muốn nó xảy ra vì ông biết rằng nó sẽ đi kèm với bi kịch.

Nhưng bây giờ ông không thể hình dung Lee Tae-rok trở thành vua. Anh chỉ trông giống như một người đàn ông đang chờ đợi người yêu của mình.

"Heon wi đại quân có oán trách ngài không?"

"Nan-young không phải là người làm những việc như vậy."

"Nếu ti ểu nhân dám suy đoán suy nghĩ của ngài ấy, thì điện hạ, Heon wi đại quân có thể nói rằng ngài ấy sẽ dễ dàng từ bỏ mọi thứ mà không oán trách, vì ngài ấy thực sự không từ bỏ mọi thứ, phải không ạ."

"Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy."

Tae-rok quay lại. Anh đã gầy đi một chút và dáng vẻ đó khiến anh trông giống như một cây thường xanh lớn đứng thẳng ngay cả trong cơn gió bấc mùa đông.

"Heon wi đại quân có ngài ở bên cạnh mà, phải không ạ."

"......"

"Ngài ấy không từ bỏ mà đang lấy, và ngài ấy có thể không thể có được tất cả nên ngài ấy chỉ chọn một, tiểu nhânnghĩ vậy."

Không khí phải được thở ra để hít vào và bàn tay phải được giải phóng để nắm lấy. Tae-rok muốn hít vào mà không thở ra và muốn nắm lấy mà không buông tay. Nan-young đã biết điều đó từ lâu. Đó là lý do tại sao cậu chỉ thở ra những hơi thở cũ không cần thiết và vứt bỏ những gánh nặng vô nghĩa. Để hít vào và nắm giữ những gì anh thực sự mong muốn.

Và tấm lòng đó đã được truyền lại cho nhà vua như nó vốn có.

"Xin hãy phế truất thần khỏi chức vị đại quân."

Không có chút do dự nào trên khuôn mặt của Nan-young khi cậu cầu xin. Hoàng huynh của Nan-young, và cũng là nhà vua, cau mày và hỏi bằng giọng buồn bã.

"đệ có nhất thiết phải làm như vậy không. Đệ không thể sống lặng lẽ mà không bị lộ lòng mình sao."

"Quả nhiên, bệ hạ cũng biết."

Nan-young trả lời bằng một giọng khá thoải mái. Không có dấu hiệu nào của sự ngạc nhiên.

"Bệ hạ không cần phải tha thứ. Ngài không cần phải phạm tội cùng với thần bằng cách tha thứ cho nó. Nó hoàn toàn là lòng tham của thần..."

"Chắc là lòng tham của thúc phụ rồi."

"Là lòng thần..."

"Điều đó cũng là lòng của thúc phụ."

"Đó là lựa chọn của thần."

"......"

"Dù lòng tham và trái tim có giống với thúc phụ, nhưng quyết định vẫn là của thần."

Anh và cậu là những người dị biệt trong cung. Họ sinh ra ở đó nhưng không thể thuộc về đó mãi mãi, và đồng thời không thể rời đi mãi mãi, những người phải im lặng vì sự hữu ích quý giá, hoặc đúng hơn là không nên xảy ra.

Cậu không bất mãn với điều đó. Nhưng nếu cậu định làm một việc không phù hợp với vị trí đó, thì cậu cũng phải đưa ra một quyết định về nó.

Nan-young đã rất vui khi tìm thấy mối liên kết mà cậu nghĩ chỉ tồn tại giữa cậu và Tae-rok, giữa hoàng huynh cậu và Tae-rok. Việc hoàng huynh cậu hỏi Tae-rok cùng một điều khiến cậu cảm thấy như có một sợi dây liên kết vô hình.

"Xin hãy coi thần như người đã chết."

"Sao đệ có thể nói những lời đó với ta chứ."

Nhà vua nắm chặt lấy ghế  và lẩm bẩm.

"Nếu ngài cho phép, thần sẽ gửi thư."

"Và đệ sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa?"

"Thần sẽ chỉ gây rắc rối cho bệ hạ nếu thần ở lại. Xin đừng làm tổn hại danh tiếng của ngài và cũng đừng tạo ra bất kỳ vết nhơ nào để bảo vệ thần."

"Có phải vì vậy mà thúc phụ và đệ đã bắt và dâng những kẻ mưu phản cho ta sao?"

Anh hỏi không phải với tư cách là một vị vua, mà là với tư cách là hoàng huynh của Lee Nan-young. Anh cau mày, và đã lâu rồi anh mới chỉ tồn tại với tư cách là hoàng huynh của Lee Nan-young.

"Xin đừng buồn đến thế. Thần chỉ là sẽ không tồn tại với tư cách là một đại quân nữa thôi. Không thể xóa bỏ sự tồn tại của Heon wi đại quân một cách đột ngột, vậy nên thần chỉ hy vọng ngài sẽ coi Heon wi đại quân là đã chết. Vì mọi người trên thế gian sẽ không nghi ngờ nhiều dù Heon wi đại quân có chết đi chăng nữa."

Quả thực đó là sự thật. Ngay cả nhà vua cũng thầm nghĩ như vậy. Có lẽ đó là lý do tại sao nhà vua đã rung động mạnh mẽ như thể anh ta đã bị đâm trúng.

"Dù sao thì thầncũng đã sống sót như một phép màu cho đến năm tuổi, và cuộc sống sau đó cũng giống như một phần thưởng đối với thần. Thần muốn sử dụng thời gian hữu hạn mà thần không biết trước này một cách ích kỷ."

Trên thực tế, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, nhà vua đã nhận ra rằng anh ta không thể thuyết phục Heon wi đại quân, Lee Nan-young.

"Thần ích kỷ nên thần không thể có lòng trung thành. Tấm lòng của thần chỉ có một, và thần không thể làm gì khác ngoài một điều, nên thần xin bệ hạ hãy vứt bỏ thần."

Nhà vua có một gánh nặng trong lòng đối với Nan-young. Anh cũng không nghĩ rằng hoàng đệ mình có thể sống lâu. Cậu thường xuyên bị ốm và anh đã nhiều lần nghe nói rằng Heon wi đại quân đang trong tình trạng nguy kịch. Khi nó cứ lặp đi lặp lại, đôi khi anh cảm thấy khó chịu. Anh nghĩ rằng lần này cậu cũng sẽ sống sót, và anh thậm chí còn có một suy nghĩ mà anh không thể nói là tàn nhẫn. Sau đó, anh ghen tị. Đó là một cảm xúc rất trẻ con. Anh nghĩ rằng Nan-young là vô tư vì cậu không có gánh nặng lớn và chỉ nhận được tình yêu từ mọi người\

Trên thực tế, anh đã hy vọng như vậy. Bởi vì chỉ khi năng lực của hoàng đệ anh chỉ có bấy nhiêu thôi, thì gánh nặng của anh mới trở nên nhẹ nhàng.

"Nan-young à."

Anh lẩm bẩm khi xoa mặt.

"Ta sẽ phế truất đệ, kẻ tội đồ."

"Thần vô cùng cảm kích ân đức của ngài."

"Nhưng đệ vẫn sẽ là hoàng đệ ta và sẽ mãi mãi là hoàng đệ ta. Sau này, hãy gửi thư cho ta khi không quá muộn."

"Bệ hạ."

"Ta mong đệ khỏe mạnh và hạnh phúc. Hãy sống quãng đời còn lại của đệ, không ngừng phạm tội và không ngừng sám hối. Cùng với Baek an đại quân."

Nan-young từ từ cúi đầu. Trán cậu chạm vào sàn nhà lạnh lẽo.

"Ta sẽ gửi đệ lên phía bắc. Sau khi lễ thôi nôi của thế tử qua đi, ta sẽ gửi Baek an đại quân đến đó để nỗ lực ổn định khu vực biên giới phía bắc, vậy nên ta hy vọng lòng đệ vẫn như vậy cho đến lúc đó."

"Thần sẽ không thay đổi."

Nếu cậu có ý định thay đổi, cậu đã không bắt đầu rồi. Nếu cậu có ý định thay đổi, cậu đã không nhớ đến người đó trong nước biển. Nếu cậu có ý định thay đổi, cậu đã bỏ cuộc và tìm kiếm sự an ủi. Nếu một trái tim không sợ địa ngục thay đổi, thì thế giới sẽ không cần địa ngục hay cực lạc.

 

Sự trở lại của Nan-young diễn ra lặng lẽ. Cậu được cho là đã trở về an toàn, nhưng sự thông đồng giữa nhà vua và Nan-young là Nan-young đã bị sốt cao không lâu sau khi trở về, và cuối cùng đã chết.

Trước khi trở thành người đã chết, Tae-rok đã đến thăm Nan-young.

"Cháu cảm thấy thế nào khi đã quyết định chết trước ta."

Giọng nói cộc cằn của anh vẫn chứa đựng sự oán trách rằng cậu nhất thiết phải làm như vậy.

"Cháu cảm thấy rất sảng khoái."

Nan-young trả lời một cách sảng khoái.

Shim Eung nói rằng anh sẽ đuổi theo cậu đến bất cứ đâu. Shim Su-hwan đã quyết định ở lại và hoàn thành cái chết của Heon wi đại quân. Anh sẽ lan truyền tin đồn và làm chứng.

"Hầu như không có ai ở phía bắc. Trời rất lạnh và đất đai thì cằn cỗi. Ngay cả một ngôi nhà cho tông thất cũng sẽ không được cấp, cháu có thể sống thế nào ở đó, cháu."

Cuối cùng, anh đã bao gồm một lời cầu xin cậu đừng đi.

"Vậy nên hãy đến nhanh đi. Hãy đến không muộn nhé. Cháu sẽ sống và cầu nguyện rất nhiều cho sự ra đời ca cháu trai ngài."

Ha, Tae-rok cười, ấn mạnh trán và lẩm bẩm.

"Mỗi ngày không có cháu đều quá dài, Nan-young à."

"Thời gian thúc chờ cháu lớn lên đã gần hai mươi năm rồi mà."

"Đúng vậy. Ta không biết làm sao ta có thể sống mà không gặp cháu trong suốt thời gian đó."

"thúc phụ hối hận chứ?"

Tae-rok bật cười trước giọng điệu khó chịu của cậu.

"Đúng vậy. Ta vô cùng tiếc nuối và phát điên lên vì hối hận."

"thúc phụ đã bị cháu bắt làm con tin rồi đấy. thúc phụ phải cho cháu tất cả. Cả sự hối hận và tình yêu."

"Ngay cả khi cháutrở thành một thực thể trống rỗng, có lẽ cả cuộc đời đổ dồn vào cháu cũng sẽ không đủ."

"Đúng vậy. Cháu đã từ bỏ mọi thứ để làm nũng và yêu cầu nó. Nó phải đáng giá chứ."

Anh không nhường dù chỉ một lời. Tae-rok nắm chặt miệng Nan-young và lắc nó mà không làm cậu đau. Âm thanh "eubbeub" và kết cấu mềm mại của da thịt trong tay anh chỉ càng thêm cảm động.

"bệ hạ sẽ sớm nhìn thấy ái tử nguyên tử."

Nan-young hỏi lại trước giọng nói chắc chắn đến nỗi nghe giống như một lời tiên tri.

"Sao thúc phụbiết rõ vậy?"

"Vì 선선왕 (Seonseonwang - vua đời trước của vua đời trước) và phụ hoàng của ta cũng đã có con vào khoảng độ tuổi đó."

Tae-rok vẽ trong đầu anh một cảnh ngày càng trở nên rõ ràng hơn theo thời gian và nắm chặt ngón tay cái của Nan-young một cách nhẹ nhàng, nhưng như thể anh sẽ không buông tay.

"Cháu trai của cháu sẽ không biết cháu, nên ta sẽ cho cháu biết cháu sẽ nắm gì vào lễ thôi nôi."

Nan-young nắm lấy ngón tay cái của Tae-rok bằng tay kia và cười rạng rỡ.

"Ngài ấy sẽ nắm lấy thứ đẹp nhất, yêu thích nhất trong số những thứ ngài ấy thấy, và thứ mà ngài ấy sẽ gắn bó suốt đời, giống như cháu."

Thúc phụ, người đẹp nhất, người thích nhất và người cháu đã gắn bó suốt đời.

Nan-young nghiêng đầu lên vai Tae-rok, nhắm mắt lại và lặng lẽ cười.

Cậu đã quyết định cái chết mà cậu sợ hãi vì không biết nó sẽ đến bất ngờ như thế nào trong cuộc đời mình, và thậm chí đã nhận được ngày đó. Cậu không hối hận về quyết định đó, mà trái lại cậu cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng cậu cũng sống cuộc đời mình với tư cách là Lee Nan-young, cuộc đời của Lee Nan-young. Cái chết của Heon wi đại quân đang đến lặng lẽ như một người bạn đồng hành mà cậu đã cùng nhau trải qua suốt cuộc đời, và Nan-young sẽ vui vẻ chào đón nó.

 

Mùa thu lại đến. Trước khi cậuđược hai mươi tuổi. Nan-young thường bị sốt nhẹ theo mùa và đôi khi bị nhiệt miệng, nên đôi khi cậu không thể ăn bất cứ thứ gì, nhưng cậu không còn bị đau tim hoặc nôn ra máu như trước đây nữa.

Đã có những bức thư và quà tặng thỉnh thoảng đến với lời nói rằng không thể nói ai đã gửi chúng. Vào mùa hè, đó là vải gai, vào mùa xuân và mùa thu, đó là sách, và vào mùa đông, đó là thum và đồ dùng mùa đông làm bằng lông cáo. Mọi thứ đều hoàn toàn phù hợp với Nan-young và được lấp đầy mà không có gì thiếu.

"Đại thiếu gia!"

Shim Eung đã dán râu giả thô sơ bằng than củi và tóc cắt, chạy đến. ông ấy có vẻ vui vẻ và thích thú kể từ khi đến đây. Ngôi nhà mà một người cao quý đã cho cậuvới lý do rằng nó bỏ hoang hoặc rất có giá trị nên cần phải chăm sóc, là quá rộng cho hai người và ba người hầu sống ở đó với gạo. Hơn nữa, nó càng trở nên vắng vẻ hơn khi người hầu về nhà. Sự ồn ào của Shim Eung là lần đầu tiên sau hai năm, điều này đã làm cho ngôi nhà này trở nên ồn ào.

"Đại thiếu gia!"

Shim Eung đang vẫy một lá thư trên tay. Nhờ vào việc nói rằng một đại thiếu gia quý phái đã đến đây để chữa bệnh, Hyun-gam và những người khác đã xem xét sự thuận tiện của Nan-young. Một trong số đó là việc nhận thư từ chim ưng được phép ở phương bắc.

Nan-young đang ngồi xổm xuống và nhìn vào những bông hoa cúc đang nở rộ lần cuối trước khi bước vào mùa đông, ngẩng đầu lên. Cậu lo lắng quan sát Shim Eung đang chạy, ôngi đã hơi khập khiễng sau vụ tai nạn tàu khi ông từ từ đứng dậy. Tuy nhiên, khuôn mặt của Shim Eung đã ửng hồng đến mức sự bất tiện đó không thể ngăn cản được.

"Đạaii Thiếếếếu Giaaa!"

Shim Eung, người nhanh chóng quen với việc gọi "Đại thiếu gia" thay vì "điện hạ", chạy đến Nan-young với tin tức mà cậuđã chờ đợi và chờ đợi. ông vẫn đang chạy đến với đại quân đáng yêu của ông, người mà dáng vẻ bẩn thỉu, ghê tởm và vô đạo đức nhất trên thế giới đã trở thành một hình thái đẹp hơn cực lạc.

Khuôn mặt bình tĩnh và trưởng thành hơn của Nan-young, người đang mở lá thư, dần sáng lên. Một ánh sáng ấm áp và mềm mại như ánh nắng mùa xuân tỏa ra từ khuôn mặt cậu.

Mùa đông khắc nghiệt đang đến, nhưng Nan-young vẫn ấm áp. Vì mùa xuân của cậu đang đến. Ngay cả khi mùa đông đến, cậu vẫn sẽ có hoa nở và ngay cả khi cậu ở địa ngục, cậu cũng sẽ không cô đơn.

Bàn tay của Nan-young đang cầm lá thư, run rẩy như thể cậu đang nắm lấy ngón tay cái ca ai đó.

 

Heon wi đại quân qua đời ở tuổi đôi mươi do di chứng của một vụ tai nạn tàu. cung điện mà cậu đã sử dụng được dùng để chăm sóc những người dân ốm đau và cho phép các học giả nghèo ở lại. Người ta nói rằng đó là yêu cầu của Baek an đại quân, thúc phụ của Heon wi đại quân.

Baek an đại quân đã không tái hôn sau khi ba cuộc hôn nhân của anh thất bại và sống một mình. Anh được cho là đã rất yêu quý Heon wi đại quân và đã rất đau buồn sau cái chết của Heon wi đại quân. Sau khi quyền Thế tử đã được trao cho Kwonjong, con trai của Mookjong, cháu trai của anh, anh được nhà vua cho phép rời đến vùng biên giới phía bắc và nỗ lực ổn định khu vực phía bắc.

Người ta ghi chép rằng anh đã sống một mình trong suốt quãng đời còn lại, nhưng có một câu chuyện rằng Lee Tae-rok, Baek an đại quân, đã dạy dỗ và nuôi dưỡng một người giống Heon wi đại quân như một đứa con và một người học trò cho đến khi anh qua đời trong cung gia phương bắc nơi anh sống.

Tuy nhiên, đây chỉ là một tin đồn truyền miệng không được ghi lại ngay cả trong những câu chuyện dã sử.

-------------------------

Trời rất lạnh. Gió thổi khác thường. Nhiệt độ cuộc sống đã thay đổi khi anh lên phía bắc. Tae-rok nghe thấy tiếng gió rít trầm thấp giữa các sườn núi gồ ghề dốc đứng và đi vào trong với thum (dụng cụ giữ ấm) chứa đầy nước ấm.

Cung gia mới được xây dựng ở phía bắc khác với nơi anh từng sống ở kinh thành. Nó được xây dựng đóng vuông vức để gió không lọt vào và ngăn mùa đông xâm nhập vào bên trong. Ngay cả như vậy vẫn không đủ, Tae-rok đã quyết định để phòng lớn nằm sâu hơn bên trong, và phòng trong cũng nằm ở phòng trong sâu nhất. Anh phải đi vào trong những bức tường như thể đang bí mật. Tae-rok đi về phía an phòng với thum ấm áp trong tay.

Ngôi nhà yên tĩnh vì anh giữ ít người hơn nhiều và hầu hết các hộ vệ đã được chuyển sang bảo vệ biên giới. Không phải là không có ai cả, nhưng một bầu không khí như mặt nước êm đềm trôi qua. Phòng trong cũng vậy. Có người, nhưng nó yên tĩnh.

Tae-rok ôm thum vào lòng để nó không bị nguội ngay cả trong khoảnh khắc anh bước vào. Anh lặng lẽ mở cửa trượt và nhìn thấy một cái lưng đang ngủ ngon giấc. Anh nhìn nó một cách trìu mến và đóng chặt cửa lại, rồi lặng lẽ tiến đến gần.

"cháu đang ngủ sao."

Anh hỏi, nhưng anh thì thầm vì anh không có ý định đánh thức cậu. Đối phương không tỉnh lại. Cậu không phải là người ngủ chập chờn, nhưng kể từ khi đến đây và đoàn tụ, Nan-young luôn ngủ say và thức dậy tự nhiên khi mặt trời mọc. Tae-rok cũng vậy.

"cháu không lạnh hay khó chịu ở đâu chứ?"

Nan-young quay lại thay cho câu trả lời. Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt cậu trông giống như một đứa trẻ. Tae-rok lặng lẽ mỉm cười và nhét thum vào trong chăn. Như thể không đủ dù anh đã quấn nhiều lớp cửa sổ giấy để ngăn chặn cái lạnh.

Nan-young ôm chặt lấy thứ ấm áp do nước ấm và cả hơi ấm của Tae-rok ngay cả trong giấc ngủ. Cậu thở dài nhẹ nhõm vì hài lòng. Tae-rok cảm thấy như mình cũng sắp tan chảy trước âm thanh đó.

Anh vén chăn lên và đi vào trong. Anh ôm chặt Nan-young, với thum ở giữa. Sau đó, đứa trẻ đó cũng ôm Tae-rok lại.

Gió bấc đang rít gào bên ngoài, nhưng âm thanh đó không thể lọt vào đến đây. Có lẽ không có âm thanh nào có thể vượt qua bức tường và xuyên qua cửa sổ giấy. Nếu địa ngục ở đây, thì địa ngục đối với Tae-rok sẽ là một từ khác có nghĩa là hòa bình và ấm áp.

Anh cũng nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi. Anh thậm chí không cần phải mơ. Vì mọi thứ đã hoàn hảo rồi.

<hối lỗi> Hoàn

Hối lỗi : 54 chương chính truyện + 8 ngoại truyện cổ đại + 14 ngoại truyện hiện đại

———————

Xin chào mọi người~ Hậu ký đây ạ.

Thường thì tôi rất thích đọc hậu ký của các tác giả khác, nhưng khi tự mình phải viết thì tôi vừa hồi hộp vừa phấn khích.

Mà đã là hậu ký thì phải bắt đầu như thế này nhỉ.

Nếu mọi người đang đọc những dòng này, thì có nghĩa là tôi đã hoàn thành bản thảo một cách an toàn rồi đó....

ng! Tôi đã hoàn thành nó một cách an toàn. Thật ra, <Hối lỗi> là một câu chuyện tôi đã hoàn thành vào tháng Năm. Tôi đã viết nó rất vui vẻ, và vì mọi người sẽ đọc nó vào mùa hè, nên tôi đã cố gắng đưa vào thật nhiều không khí mùa hè, vì vậy có khá nhiều cảnh mưa mùa hè. (Tôi hoàn toàn không biết rằng năm nay trời sẽ mưa nhiều đến vậy...)

Dù sao thì, tôi muốn nói rằng tôi đã thực sự rất vui khi viết nó.

<Hối lỗi> là câu chuyện đầu tiên của tôi mà tên gọi ban đầu (tên nháp) được giữ nguyên cho đến tận tên cui cùng. Đó là một câu chuyện mà tôi đã muốn viết trong một thời gian rất rất dài.

Ngay từ đầu, nó đã là 'chú x cháu', và bộ khung của câu chuyện hầu như không thay đổi so với bản phác thảo ban đầu. Vì tôi đã nghĩ về nội dung này từ sau <Bệnh Nhiệt>, nên nó không khác gì việc tôi đã hoàn thành một tâm nguyện lâu năm... Tôi không còn gì để hối tiếc nữa....

Tôi thực sự rất biết ơn Bomtoon và PD Kwon So-hyun đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện của mình ㅜㅜ!!

i cũng đã theo dõi mỗi khi truyện được đăng tải, và tôi lại một lần nữa cảm thấy rằng Tae-rok thực sự là một tên trộm vô song trên thế giới. Một tên trộm si tình.......

Tôi sẽ tiết lộ hồ sơ cá nhân của các nhân vật nhé!

-Lee Tae-rok (李泰麓)

Tuổi: 33 tuổi trong nội dung hiện tại

Chiều cao: 188~189cm. Không phải là một người có cơ bắp cuồn cuộn, mà là một người có ấn tượng nhanh nhẹn và rắn chắc.

Ngày sinh: Ngày 8 tháng 10, Hàn lộ (寒露). (Cá nhân tôi thích đặt ngày sinh theo 24 tiết khí)

TMI (Thông tin thêm): Anh ấy thuộc tông màu cool deep của mùa đông ㅎㅎㅎ Anh ấy thực sự rất thích bắn cung khi đang cưỡi ngựa. Anh ấy yêu quý con ngựa của mình.

Anh ấy sạm da hơn Nan-young, nhưng anh ấy sẽ rám nắng hơn một chút vào mùa hè và mùa thu, và sẽ trắng hơn một chút vào mùa xuân và mùa đông.

Bản thân anh ấy cũng đã quên mất màu da ban đầu của mình là gì.

MBTI: ESTJ

Nếu là bản ngoại truyện AU hiện đại, thì anh ấy sẽ thường xuyên đến các bảo tàng mỹ thuật, buổi hòa nhạc và nhạc kịch. Anh ấy cũng có con ngựa riêng, và có lẽ anh ấy đã học cưỡi ngựa từ khi còn nhỏ, vì vậy anh ấy đã có cơ hội tham gia Thế vận hội. Mặc dù cuối cùng anh ấy sẽ không tham gia. (Vì anh ấy phải đón Nan-young sau khi tan học, và phải đi chơi cùng nhau khi kỳ nghỉ trùng nhau)

-Lee Nan-young (李蘭嶺)

Tuổi: 20 tuổi

Chiều cao: 170~171cm. Dáng người gầy gò. Nếu là hiện đại, có lẽ cậu ấy sẽ nói rằng mình cao 172cm.

Ngày sinh: 20 tháng 4 (Cốc vũ)

TMI: Cậu ấy thuộc tông màu light của mùa hè~ Giữa tông màu mute của mùa hè. Bản thân cậu ấy cũng thích những màu sắc đó.

Cậu ấy chu đáo vì cậu ấy thường xuyên bị ốm và có nhận thức rằng mình đang gây rắc rối cho những người xung quanh.

Tuy nhiên, cậu ấy cũng có sự bướng bỉnh của một Đại quân và có lòng tự trọng và sự tự tin cao.

Cậu ấy hay mè nheo với Tae-rok, nhưng nói chung cậu ấy lạnh lùng hoặc thờ ơ.

MBTI: INFJ

Nếu là sinh viên đại học trong ngoại truyện AU hiện đại, có lẽ cậu ấy sẽ học chuyên ngành văn học. Cậu ấy không có kế hoạch cụ thể nào sau khi tốt nghiệp, cậu ấy chỉ thích đọc sách, thích xem phim... Cậu ấy là một người trầm lặng nhưng sẽ nói ra những gì mình cần nói.

Vì vậy, có lẽ sẽ có những tiền bối hoặc bạn bè đồng trang lứa không thích cậu ấy, nhưng cậu ấy sẽ không bận tâm đến điều đó. Gần đây, khi Lee Tae-rok đến đón cậu, cậu đã chạy đến gần đó, nhưng lại giả vờ như không chạy và hít thở sâu, chỉnh trang quần áo. Tất nhiên, Tae-rok đã nhìn thấy tất cả qua gương chiếu hậu ㅎㅎ

Tôi vẫn chưa biết phản ứng của mọi người (ngày hiện tại là 31 tháng 7...), nhưng tôi mạnh dạn đoán rằng mọi người sẽ yêu cầu ngoại truyện sau khi xem tập cuối....

Tôi đang lên kế hoạch cho ngoại truyện ㅎㅎ. Thật lòng mà nói, tôi cũng muốn viết AU hiện đại, nhưng nếu tôi làm vậy, nó sẽ trở thành một 'phn 2' thực sự của 'Chú cháu và tên trộm cặn bã, siêu thân cận và tồi tệ nhất!' Vì vậy, tôi không dám nghĩ đến điều đó....

Nhưng tôi vẫn muốn nhìn thấy Tae-rok đến đón Nan-young....

Dù sao thì tôi sẽ trở lại với ngoại truyện! Ngày cụ thể thì tôi vẫn chưa... vẫn chưa biết 0 Tôi sẽ tự thúc đẩy bản thân để có thể quay lại càng sớm càng tốt!

Vậy nên, mọi người hãy giữ gìn sức khỏe và cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng Tae-rok và Nan-young cho đến khi mối tình đầu đôi bên cứng đầu với chỉ số 100 của cả hai người thành hiện thực!

(Hẹn gặp lại mọi người trong ngoại truyện nhé~!)

Bình luận
soulmate50s
soulmate50sChương 54-end
Lâu lắm rồi mới được đọc một truyện tác giả viết chắc tay đến tận chap cuối
Trả lời·5 ngày trước
cantgetoveru
cantgetoveruChương 54-end
nt cũng ll luôn hả sốp
Trả lời·5 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo