Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện. 1
Đã ba ngày kể từ khi Tae-rok rời đi để bắt chim ưng. Theo lẽ thường, anh đáng lẽ phải trở về vào hôm nay, nhưng trời bỗng đổ mưa như trút nước, khiến anh mắc kẹt lại nơi đó. Những ngày mưa gió thế này, thật khó để thả chim ưng, càng khó để cử người về báo tin, nên cậu chỉ có thể chờ đợi trong vô vọng.
Nan-young ngồi thơ thẩn trên hành lang, cố gắng giết thời gian bằng cách đếm những giọt mưa tí tách rơi xuống vũng nước. Nhưng thực chất, cậu đang cố gắng kìm nén sự bất an đang gặm nhấm trái tim mình. Cậu không chắc liệu mình có đang bồn chồn vì mong ngóng Tae-rok trở về hay không, nhưng cơn mưa vẫn không ngừng trút xuống một cách tàn nhẫn. Giọt này chưa kịp đếm, giọt khác đã vội vã rơi xuống, khiến cho việc đếm cũng trở nên khó khăn.
"Đại thiếu gia, vào trong nhà mà đợi thôi ạ." Giọng nói của Sim-eung vang lên từ bên trong. Sau vụ tai nạn, ông đã yếu đi rất nhiều, nhưng từ khi đến đây, ông đã dần hồi phục, trở lại là con người mà Nan-young vẫn luôn biết. "Chắc chắn sẽ có tin tốt lành thôi. Ngài cứ ngồi đó sẽ bị cảm lạnh đấy ạ." Giọng ông đầy lo lắng, cậu thường xuyên bị ốm mỗi khi thời tiết thay đổi.
Cuối cùng, Nan-young đành phải đứng dậy trước lời khuyên của Sim-eung. Đúng vậy, Tae-rok nhất định sẽ trở về, cậu không thể nằm bẹp trên giường bệnh mà đón anh được. Bỗng nhiên, tai Nan-young vểnh lên, cậu dường như nghe thấy tiếng gì đó.
"Đại thiếu gia?" Sim-eung ngạc nhiên khi thấy Nan-young đứng im bất động, đầu hơi nghiêng nghiêng, mắt nhìn chằm chằm về phía cổng. Ông vừa bước đến thì cậu đã vội vã quay người bỏ chạy.
Chưa kịp để ý, Nan-young đã xỏ nhầm cả dép, hấp tấp lao ra ngoài sân.
"Ôi trời ơi, Đại thiếu gia!" Sim-eung hoảng hốt kêu lên.
Ngay cả khi Nan-young chưa kịp chạy đến cổng vòm, cậu đã nghe thấy tiếng gọi lớn từ bên ngoài: "Mở cửa ra!" Chưa kịp để người hầu chạy đến, Nan-young đã tự mình mở toang cánh cổng. Cậu nhìn thấy một con ngựa đang hí vang, giơ cao vó trước.
"Lee Nan-young!"
Tae-rok mặc áo choàng đi mưa, đội mũ gat ướt sũng. Ánh mắt anh như tóe lửa khi nhìn thấy Nan-young đứng chơ vơ một cách nguy hiểm ngay trước cổng.
"Nguy hiểm lắm, cháu có biết không hả!"
Tae-rok thấy Nan-young đứng như trời trồng trước con ngựa đang dựng hai chân trước lên trời, tim anh như thắt lại. Không một chút do dự, anh lập tức nhảy xuống ngựa, lao tới ôm chặt lấy Nan-young vào lòng.
Đội trưởng cận vệ, người đã từ bỏ cả sự nghiệp để đi theo phò tá Nan-young, chỉ vì lòng kính trọng sâu sắc, vội vã giật lấy dây cương, ghìm con ngựa lại.
"Cháu... cháu xin lỗi, thúc phụ..." Nan-young ngạc nhiên, đôi mắt mở to, lắp bắp xin lỗi.
Chiếc mũ gat của Tae-rok che khuất cả đầu và vai Nan-young. Nếu cậu tự mình đội chiếc mũ nặng trịch ấy, có lẽ cậu đã gục ngã vì mệt mỏi, không chỉ vì cơn mưa tầm tã mà còn vì sức nặng của nó. Nhưng Tae-rok đã che chắn cho cậu tất cả, từ gánh nặng đến những giọt mưa lạnh buốt. Nan-young cảm thấy mình có đủ sức mạnh để ôm chặt lấy Tae-rok.
"Đưa tất cả ngựa về chuồng! Còn lại, tất cả mau đi nghỉ ngơi đi!" Tae-rok ra lệnh.
"Vâng, thưa đại quân!" Các hộ vệ im lặng vâng lệnh, di chuyển xuyên qua màn mưa như thể họ không nhìn thấy Nan-young.
Heon wi đại quân Lee Nan-young đã chết. Vậy nên, Nan-young ở đây chỉ là một người mà họ không cần phải tỏ lòng kính trọng. Những người cận vệ kín tiếng này đang khéo léo che giấu bí mật, rằng chủ nhân của họ vẫn còn sống. Nan-young, trong mắt họ, chỉ là một thanh niên yếu ớt đến đây để dưỡng bệnh, đang sống cùng với Tae-rok.
Đã một năm rồi.
Một năm... Vẫn còn quá sớm để ôm ấp trước mặt mọi người. Cậu ôm anh vì mừng rỡ, nhưng ngay sau đó, Nan-young tỉnh táo lại, ngập ngừng và cố gắng gỡ vòng tay đang siết chặt mình ra. Tuy nhiên, Tae-rok nắm chặt lấy cánh tay cậu, ngăn không cho cậu trốn thoát.
"Người cháu lấm lem bùn đất hết cả rồi, đầu cũng ướt sũng, nhìn cháu kìa." Tae-rok vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt tóc Nan-young.
"Cháu... cháu nghe thấy tiếng thúc phụ đến..." Nan-young lí nhí đáp.
"Cháu biết ta sẽ về à?" Tae-rok mỉm cười.
"Nhưng đã ba ngày rồi mà... Người thường chỉ mất hai ngày một đêm để trở về mà... Cháu đã rất lo lắng." Giọng Nan-young nhỏ dần, xen lẫn sự tủi thân.
"Cháu phải tin rằng ta sẽ đến bên cháu dù có chuyện gì đi nữa. Chẳng lẽ ta lại bỏ rơi cháu một mình sao?" Tae-rok ôm chặt Nan-young hơn, giọng nói đầy yêu thương và trách nhiệm.
Cả Tae-rok và Nan-young đều đã từ bỏ những điều lớn lao vì nhau. Nhưng Tae-rok biết rằng, Nan-young đã từ bỏ cả nguồn gốc và gia đình, phải hy sinh nhiều hơn anh, người chỉ hành động vì lòng tham cá nhân. Cả hai đều mang tội, nhưng nếu chỉ xét với tư cách là người yêu, Tae-rok nợ Nan-young nhiều hơn.
Tae-rok cởi chiếc mũ gat của mình, nhẹ nhàng đội lên đầu Nan-young rồi dẫn cậu vào phòng trong, mặc kệ những giọt mưa đang táp vào mặt. Anh thấy Sim-eung đang lo lắng giậm chân trên đường, liền ra lệnh mang nước ấm đến.
Vừa bước vào Nội đường, Tae-rok đã vội vã cởi bỏ quần áo ướt sũng và đôi tất dính đầy bùn đất của Nan-young, vứt chiếc áo choàng đi mưa sang một bên. Dĩ nhiên, Tae-rok ướt nhiều hơn vì đã chạy một quãng đường dài, nhưng anh dường như chẳng để tâm đến điều đó.
"Thúc phụ nên đi tắm rửa trước..."
"Tắm cùng nhau đi."
"Có người nhìn thấy...".
"Cháu còn bận tâm đến ánh mắt của người khác sao? Cháu đã đến tận đây rồi mà?" Tae-rok nhẹ nhàng véo má Nan-young.
Hơn nữa, môi Nan-young đã bắt đầu tím tái, cậu đang run rẩy vì lạnh.
Mùa đông ở đây đến sớm hơn và kéo dài hơn so với quê hương họ. Cơn mưa này, nếu ở phía nam có lẽ chỉ là mưa thu, nhưng ở đây chẳng khác gì mưa đông buốt giá.
Hai người ướt đẫm, nhìn nhau chằm chằm. Dù trời lạnh đến cắt da cắt thịt, những tia lửa vẫn tóe ra từ ánh mắt họ. Tae-rok gạt bỏ sự xấu hổ sang một bên, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc liệu việc "lăn lộn" với Nan-young ở đây có giúp làm ấm cơ thể hay không.
May mắn thay, giọng nói của Sim-eung vọng vào từ bên ngoài đã cắt ngang dòng suy nghĩ "nguy hiểm" ấy.
"Tiểu nhân mang nước đến đây ạ!"
"Được rồi. Đổ đầy bồn tắm nữa." Tae-rok đáp, mắt vẫn không rời khỏi Nan-young.
Cuối cùng, Nan-young cũng có thể quay mặt đi khỏi ánh mắt nóng bỏng và dính chặt ấy.
Tae-rok mang một cái thau từ bên ngoài cửa, bắt đầu rửa đôi chân lấm lem bùn đất của Nan-young. Anh quỳ xuống trước mặt cậu, rồi gỡ chiếc khăn buộc tóc ra. Nan-young nhìn thấy ánh mắt Tae-rok ngước nhìn mình qua mái tóc ướt đẫm đang rũ xuống.
"Thúc phụ bắt... chim ưng về có tốt không?" Nan-young hỏi, cố gắng thay đổi bầu không khí ngượng ngùng.
Nơi này, mỗi năm hai lần phải bắt và nuôi chim ưng để nộp lên lồng chim ưng trung ương. Đó là cái giá phải trả cho việc đất đai cằn cỗi, mùa màng thất bát. Tae-rok là một giáo viên, đồng thời là một thợ săn chim ưng tài ba.
"Ta đã mang về ba con chim ưng mái có tiếng kêu lớn nhất. Giờ phải chăm sóc chúng cẩn thận, đợi đến khi chúng săn mồi thành công lần đầu rồi mới có thể đem đi nộp."
Và chính Tae-rok cũng là người trực tiếp đưa chúng đi.
Nan-young cảm thấy lòng trĩu nặng, dường như Tae-rok đang làm tất cả những việc này vì cậu. Thật ra, Tae-rok không cần phải làm vậy...
Nhưng nếu cậu không đến đây, có lẽ Nan-young đã mất anh trai, và Tae-rok sẽ mãi là một kẻ tội đồ, dù có làm bao nhiêu việc thiện cũng không thể rửa sạch ô danh.
Mình không thể có tất cả... Phải biết ơn vì đã không mất tất cả.
Thay vì nói lời xin lỗi, Nan-young vòng tay ôm lấy má Tae-rok, khẽ thì thầm: "Người vất vả rồi ạ."
Tae-rok khúc khích cười, cẩn thận rửa sạch chân còn lại của Nan-young rồi mới để cậu đứng lên tấm vải bông mềm mại.
"Ta thấy thích thú với công việc này hơn nhiều so với việc ngồi trong cung, đếm ngày tháng vô nghĩa. Ta cũng khá giỏi việc này đấy chứ."
Đó là một lời an ủi... Tae-rok đang đọc được suy nghĩ của Nan-young.
Cậu cảm thấy một dòng ấm áp lan tỏa từ ngực lên đến tận mặt, cho dù lời nói đó là thật lòng hay chỉ là để an ủi.
"Đi tắm thôi."
Tae-rok nắm lấy tay Nan-young, kéo cậu đi.
Ngôi nhà này vốn là của Seo Pil-hak, một người nhiều lần từ chối lời kêu gọi của nhà vua với lý do sức khỏe yếu. Chính Tae-rok đã cảm động trái tim của Seo Pil-hak. Anh đã nói rằng nhà vua sẽ rất cô đơn khi ông ra đi, và cần một người dẫn dắt một vị vua hiền minh. Cuối cùng, Seo Pil-hak đã chuyển đến kinh thành theo lời khuyên đó, và ngôi nhà còn lại, sau khi được sửa chữa, đã trở thành nơi ở của cả hai người, sau khi Tae-rok đến và Nan-young theo chân vào một đêm khuya.
Tae-rok đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để sửa sang ngôi nhà. Anh không lãng phí tiền bạc, nhưng cũng âm thầm chăm chút từng chút một, để bí mật không bị rò rỉ một cách vô ích. Đặc biệt là phòng tắm, nơi hai người thường tắm cùng nhau.
Ngôi nhà được xây dựng kiên cố để chống chọi với gió lạnh thổi suốt nửa năm, và cả những trận bão tuyết dữ dội kèm theo gió bấc khắc nghiệt của mùa đông. Mọi phía đều được che chắn cẩn thận để giữ ấm tối đa. Một phòng tắm mới được xây dựng ở phía trong cùng của bức tường kép, có lối đi trực tiếp từ phòng trong, và được thiết kế sao cho không ai có thể nhận ra dấu vết của những bước chân. Nhờ vậy, Nan-young có thể thoải mái tắm cùng Tae-rok mà không phải lo lắng về những ánh mắt tò mò.
"Cháu có biết Sim-eung giỏi nhất điều gì không?" Tae-rok hỏi, vừa cởi bộ quân phục ướt sũng ngay khi bước vào phòng tắm.
"Sim-eung giỏi mọi thứ mà, thúc phụ?" Nan-young ngạc nhiên đáp.
"Đó là vì Nan-young cháu chưa từng gặp Yoo Bong-soo. Yoo Bong-soo cái gì cũng giỏi!" Tae-rok nháy mắt trêu chọc, rồi cả hai thầm so sánh tay chân với nhau.
"Nhưng có một điều mà Yoo Bong-soo không thể làm tốt bằng Sim-eung, đó là ông ấy luôn chỉnh nước hơi nóng quá một chút. Còn Sim-eung thì..." Tae-rok ngừng lại, rồi bất ngờ nhấc bổng Nan-young lên, nhẹ nhàng nhúng cậu vào bồn tắm.
Lớp vải ướt sũng dính chặt vào người Nan-young. Cậu vẫn còn mặc áo lót và áo jeogori . Dù thân thể ốm yếu, đường cong cơ thể dài và mảnh mai như cành lan của cậu vẫn hiện lên rõ ràng. Tae-rok nheo mắt, lẩm bẩm: "Sim-eung luôn chuẩn bị nước ấm vừa đủ, để ta có thể vào ngay như thế này."
Nan-young rùng mình khe khẽ khi sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, xoa dịu mọi mệt mỏi.
Tae-rok cười khúc khích rồi bước vào bồn tắm, khác với Nan-young vẫn còn mặc nguyên quần áo. Điều khiến Nan-young khó chịu nhất chính là cảm lạnh, nên Tae-rok thường chỉ cởi đồ lót cho cậu sau khi cậu đã ngâm mình trong nước ấm và cơ thể đã thư giãn hoàn toàn. Tae-rok tiến đến, nhẹ nhàng cởi áo jeogori của Nan-young. Hơi nước bốc lên từ cơ thể rắn chắc của Tae-rok, khiến Nan-young vô thức nuốt nước bọt. Cho dù anh có nhận ra hay không, Tae-rok chỉ tập trung hết mình vào việc tháo dây áo cho cậu.
"Ta thực sự đau đầu khi nghĩ rằng Ta nên để cháu mặc vào hay để cháu khỏa thân, vì mặc vào thì cháu sẽ trông còn khiêu gợi hơn." Tae-rok vừa nói, vừa ngắm nhìn Nan-young với ánh mắt đầy trêu chọc.
"...Làm sao cháu có thể trần truồng như một con thú được?" Nan-young lúng túng đáp.
"Cháu đã phá hỏng đạo đức, lý trí và luân thường đạo lý với ta rồi mà giờ vẫn còn lo lắng về những chuyện như vậy sao? Cháu đã đi xa đến mức này rồi mà?" Tae-rok cười lớn, rồi nhẹ nhàng xoa lưng cho Nan-young.
Tiếng gió rít từng đợt vọng lại từ phía sau những khung cửa sổ chồng chất. Tiết Sangang (Sương Giáng) sắp đến, khi sương giá bắt đầu rơi. Những người khác sẽ nhìn thấy sương giá, còn họ sẽ nhìn thấy tuyết. Anh tự hỏi liệu có sao không khi cậu cứ mãi sống ẩn dật như vậy, trải qua một mùa đông dài trên sàn nhà ấm áp nhờ hệ thống sưởi ondol, mà không có ai ở bên ngoài...
"Dù vậy... cháu không muốn bỏ đi dù chỉ một chút ký ức nào..." Nan-young lí nhí, giọng đầy kiên định.
Thằng nhóc bướng bỉnh và cố chấp này!
Tae-rok thở dài, bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay Nan-young. Không phải vì anh khó chịu hay thấy thương hại, mà là vì anh đang cố kìm nén sự xúc động trào dâng trong lòng. Thật đáng tiếc cho đứa cháu trai chính trực và thuần khiết của anh.
"Có lẽ cháu đã ở ngoài trời suốt ba ngày? Tay cháu khô ráp quá. Để ta ngâm tay cho cháu trong nước ấm nhé." Tae-rok nói, giọng dịu dàng, rồi nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Nan-young. Anh tiếp tục cởi quần áo cho cậu, cố gắng kìm nén ham muốn đang trỗi dậy trong lòng.
Có lẽ họ đã nhìn thấy cơ thể trần trụi của nhau hàng trăm lần rồi. Đặc biệt là vào mùa đông năm ngoái, sau khi tái hợp, họ đã không rời khỏi nhà, quấn lấy nhau như những con thú hoang, bất cứ khi nào họ mở mắt ra. Ngay cả khi Nan-young yếu ớt, ngủ quên vì kiệt sức, Tae-rok vẫn tiếp tục âu yếm, vỗ về, bảo cậu hãy cứ nghỉ ngơi, mọi việc cứ để anh lo. Tuy nhiên, Nan-young vẫn còn ngượng ngùng.
Điều khác biệt là thay vì che chắn cơ thể bằng cánh tay, cậu nhanh chóng quay lưng lại, ngồi giữa hai chân Tae-rok, tựa lưng vào ngực anh.
Hành động ấy không hề khiến Tae-rok bớt xao xuyến. Anh đặt tay lên mép bồn tắm, tựa đầu vào, nhắm mắt lại, bắt đầu lẩm nhẩm đọc kinh một cách trơ trẽn. Vẫn còn rất nhiều ngôi chùa và phật tử ở vùng này, anh đã vô tình thuộc lòng kinh kệ từ bao giờ.
"Lần tới cháu cũng muốn đi bắt chim ưng cùng người..." Nan-young nói, giọng đầy mong đợi.
"Ta đã nói với cháu rồi mà, việc bắt chim ưng không hề đơn giản. Cháu phải xuống tận tổ ở rìa vách đá, rồi mang chúng về. Cháu làm được sao?" Tae-rok đáp, giọng nghiêm nghị.
Tae-rok là một người đàn ông vô cùng dịu dàng và chiều chuộng Nan-young, nhưng anh luôn vạch ra một ranh giới rõ ràng về những điều không thể thực hiện được. Dù rằng anh không ngần ngại khiến Nan-young tổn thương trong quá trình đó. Bởi vì, bản chất của những đứa trẻ là cần phải bị thương một chút để chúng biết tự bảo vệ mình và biết sợ hãi.
"Nhưng thúc phụ biết mà, cháu cho chim ưng con ăn rất giỏi, và chúng cũng rất quý cháu nữa..." Nan-young nài nỉ
"Chim ưng không cần tình cảm. Đến tuổi trưởng thành, chúng sẽ bay đi, nếu cháu cứ mãi vấn vương, đó là điều không nên."
"......"
"Và đừng nghĩ đến chuyện đặt tên cho chúng."
Tám con chim ưng non được đưa đến lồng chim ưng ở kinh thành vào mùa xuân năm ấy. Nan-young đặc biệt yêu quý một con, và bí mật đặt tên cho nó. Ngày con chim ưng ấy rời đi, Tae-rok đã nhận ra nỗi buồn sâu sắc trong mắt cậu. Anh đã nghiêm khắc trách mắng Nan-young.
'Đừng gắn bó với chúng. Chúng ta cũng có thể phải rời đi bất cứ lúc nào. Nếu cháu cứ trao đi tấm lòng của mình, cháu sẽ bị tổn thương. Nếu ta phải bảo vệ cháu, ta sẽ không ngần ngại dùng đến những lời lẽ nghiêm khắc, dù điều đó có thể khiến cháu đau lòng. Cháu sẽ khóc mỗi lần như vậy sao? Ta sẽ không dỗ dành cháu. Nếu cháu muốn khóc, hãy khóc ở một nơi khuất mắt ta.'
Vậy nên, sau khi Tae-rok rời đi, Nan-young chỉ dám khóc một mình. Tae-rok đã kiềm chế bản thân, không để trái tim anh mềm yếu đi khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Nan-young. Anh không được phép phá hỏng mọi thứ.
Tae-rok cũng là một tội nhân. Không chỉ vì tội thương luân, thứ tình cảm loạn luân trái với luân thường đạo lý. Nhà vua không phải là kẻ ngốc. Khi còn nhỏ, anh ta có thể có những dấu hiệu yếu đuối, nhưng anh ta thông minh và xảo quyệt hơn cả Tiên vương, hoàng huynh của Tae-rok. Anh takhông thể tin rằng Tae-rok chỉ đơn thuần thu thập thư tố cáo cho anh ta. Anh ta chắc chắn biết Tae-rok đã tham gia vào âm mưu tạo phản, và có ý định làm điều đó. Vì vậy, Tae-rok đã đánh cược cả mạng sống mình, tiết lộ mọi tâm tư, cả con người anh và Nan-young, trước mặt nhà vua. Anh sẽ không có bất cứ ý định tạo phản nào, và sẽ giữ lòng trung thành. Anh sẽ trở thành một người theo chủ nghĩa nguyên tắc cứng nhắc. Chỉ cần... chỉ cần nhà vua cho phép anh phạm một trọng tội lớn nhất mà anh không thể từ bỏ, mãi mãi.
"Cháu sẽ không làm vậy nữa..."
Chỉ cần nhìn vào gáy và bờ vai tròn trịa của cậu, Tae-rok đã biết Nan-young đang ủ rũ đến nhường nào. Anh nhẹ nhàng dội nước ấm lên bờ vai đang run rẩy của cậu.
"Cháu có cô đơn không?"
Và anh đã nói ra những lời không nên hỏi, những điều mà anh không hề muốn nghe câu trả lời. Anh biết rõ, nhưng vẫn không thể kiềm chế.
Nan-young đột ngột quay phắt lại trước câu hỏi của Tae-rok. Anh cứ nghĩ sẽ thấy một gương mặt tổn thương, nhưng không, hoàn toàn ngược lại. Nan-young đang nhìn anh... có lẽ, chính Tae-rok mới là người mang vết thương lòng.
"Không!"
Nan-young ôm chầm lấy Tae-rok thật chặt. Cậu muốn nói, "Người cô đơn không phải là cháu, mà là thúc phụ, đúng không ạ?".
"Không. Không, hoàn toàn không phải."
"Tại sao thúc phụ lại nói những điều như vậy? Cháu có thúc phụ mà. Sao cháu có thể cô đơn được? Cháu thích cuộc sống bây giờ. Cháu sẽ không bao giờ hối hận đâu."
"... Cháu ôm chặt quá. Ta còn chưa kịp nói thêm gì mà." Tae-rok khẽ cười, cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
Nan-young và Tae-rok sẽ cùng nhau sống cả cuộc đời, không ngoảnh đầu nhìn lại những gì đã bỏ lại phía sau, mà chỉ trân trọng, vun đắp cho những gì đối phương đã từ bỏ vì mình. Bởi vì con người vốn dĩ nhận ra bản thân thông qua những người mà họ yêu thương và quan tâm.
Chính vì thế, Tae-rok cảm thấy xót xa hơn là cảm động trước những lời an ủi này của Nan-young. Khác với anh, người vẫn có thể gặp gỡ những người bạn tri kỷ như Sa-on nhờ danh phận đại quân, Nan-young cô đơn đến mức cậu từng muốn đặt tên cho cả một con chim ưng, dù cậu thậm chí còn chẳng thể trò chuyện cùng nó.
Những bông tuyết đầu mùa khe khẽ rơi. Thay vì chìm đắm trong cảm xúc, những người hầu vốn sinh ra và lớn lên ở nơi đây đang quét dọn tuyết với vẻ mặt chán ghét. Vừa quét vừa lẩm bẩm: "Lại bắt đầu rồi... mới nói tuyết đầu mùa mà đã rơi nhiều thế này...".
Nan-young khẽ mở mắt, bị đánh thức bởi tiếng chổi quét "xạt, xào" đều đặn. Cậu đang nằm sấp, cánh tay Tae-rok vòng qua eo cậu. Cậu chỉ hé nửa mắt, chống khuỷu tay xuống giường để nâng phần trên cơ thể lên. Một tiếng rên khẽ khàng thoát ra giữa tiếng chổi quét tuyết xào xạc.
"Đó là tiếng gì..."
Nan-young lẩm bẩm, cẩn thận trượt ra khỏi vòng tay ấm áp của Tae-rok. Cậu vội vã nhặt vội những bộ quần áo vứt lung tung trên sàn, mặc vào rồi rón rén đi ra ngoài. Cậu biết chắc chắn sẽ bị Tae-rok cằn nhằn nếu không mặc đủ ấm, dù chỉ là ra ngoài sân một chút. Nhưng trong lòng cậu đang nóng như lửa đốt, không thể chậm trễ thêm giây nào. Hơn nữa, cậu không muốn làm ồn, đánh thức Tae-rok.
Vừa bước chân ra khỏi cửa, Nan-young đã bắt gặp ánh mắt của mấy người hầu. Hai người đang cặm cụi quét dọn, hai người khác ngồi xổm, ôm chặt lấy chổi vào lòng. Họ vội vàng đứng dậy, cúi chào Nan-young.
"Ngài có khoẻ không ạ!" Họ đồng thanh chào hỏi, giọng nói đầy hân hoan.
Nan-young mỉm cười đáp lại. "Thứ mà các ngươi đang giấu sau lưng là gì vậy?"
"À..." Họ ấp úng, giọng điệu khác hẳn so với lời chào ban nãy.
Nan-young nhíu mày, giọng nói trở nên nghiêm nghị hơn. "Ta nghe thấy tiếng kêu rên rỉ nên mới đi ra. Ta sẽ không trách phạt các ngươi đâu. Mau cho ta xem đó là cái gì."
Cảm giác bất an mơ hồ ban đầu giờ đã chuyển thành một sự chắc chắn. Nan-young mở to mắt, vội vàng xỏ chân vào đôi giày bông. Vì quá vội vã, cậu xỏ nhầm vào đôi giày của Tae-rok, khiến cho mỗi bước đi trở nên lạch bạch, khó nhọc.
Thấy Nan-young đã thực sự đi xuống và tiến lại gần, những người hầu không còn cách nào khác ngoài việc lùi sang một bên, lắp bắp giải thích. "Dạ, con chó vàng của nhà Mak-soe vừa sinh con. Họ mang đến hỏi chúng tiểu nhân có muốn nuôi không ạ. Chúng tiểu nhân sẽ đưa chúng đi ngay, vậy nên...?"
"Cún con sao?" Giọng nói của Nan-young bỗng trở nên tươi sáng, rạng rỡ.
Những chú chó con bé xíu, lông trắng muốt và vàng ươm, đang nằm rúc vào nhau, kêu rên khe khẽ và liếm láp nhau trên một góc sân đầy tuyết còn sót lại.
• Tiếp tục trong chương sau