Hối Lỗi - Chương 56

Ngoại truyện. 2

Có ba chú cún con màu vàng như bánh gạo injeolmi tráng bột đậu và một chú màu trắng như tuyết. Chú cún trắng mở mắt muộn nhất và cũng không bú sữa tốt, Mak-soe đã phải gạt những anh chị em khác ra để cho nó bú được sữa. Có lẽ vì vậy mà chú cún trắng nhỏ hơn những anh chị em khác.

"Ôi trời... đáng yêu quá."

Nan-young nói trong sự ngưỡng mộ khi cậu ngồi xổm xuống xem lũ cún con, cậu đã mang chúng vào bếp, nơi có lò sưởi, thay vì mang chúng đi vào ngày lạnh như thế này.

"Hãy đưa ngón tay cho chúng xem. Chúng sẽ nghĩ đó là sữa mẹ và mút chùn chụt đấy."

Kkot-nyeo, vợ của Mak-soe và là người làm việc trong bếp, nói với một nụ cười rạng rỡ. Đúng như lời cô nói, khi cậu cẩn thận đưa ngón tay út ra, một trong những chú cún vàng đang kêu chiêm chiếp thè chiếc lưỡi đỏ như lá đỗ quyên và mút ngón tay Nan-young chùn chụt.

"Haha... nhột quá. Nhột quá."

Nan-young rụt người lại và cười.

"Thật đáng yêu phải không? Đặc biệt là chú cún trắng này khiến tiểu nhân lo lắng. Nó nhỏ bé quá. Nếu nó lớn lên khỏe mạnh, nó sẽ trở thành một con chó trắng dũng cảm xua đuổi cả ma quỷ đấy."

"Chó trắng xua đuổi ma quỷ sao?"

"Đúng vậy. Đó là lý do tại sao các vị thần núi cũng dẫn theo những con chó trắng."

"Các vị thần núi dẫn theo hổ ."

Một trong những người hầu đang tụ tập xung quanh chế nhạo: "Hổ gì chứ."

Tuy nhiên, Kkot-nyeo không hề nản lòng.

"Đó là vì các ngài chưa thấy chúng sủa dữ dội như thế nào để bảo vệ chủ nhân của mình ngay cả khi hổ xuống núi."

"Thật sao? Một con bé tí tẹo thì bảo vệ được gì chứ..."

Nan-young vuốt ve tai của những chú cún con vẫn còn mềm nhũn như bánh su jeobi, trong lòng cậu vừa cảm thấy thương hại vừa cảm thấy đáng yêu.

"Nếu ngài cô đơn, ngài có muốn nuôi một con không?"

Kkot-nyeo chỉ biết Nan-young là một cậu ấm đến đây để chữa bệnh, cô cẩn thận hỏi. Cô đã quan sát cậu trong một thời gian và nghĩ rằng cậu chắc hẳn rất cô đơn vì không có người bạn nào và chỉ có những người lớn tuổi hơn cậu ở xung quanh. Tuy nhiên, thật khó để nói với cậu hãy chơi với năm đứa trẻ trong nhà cô vì địa vị xã hội của họ khác nhau. Tuy nhiên, cô nghĩ rằng sẽ không sao nếu đó là một con vật vì nó không biết các quy tắc của địa vị xã hội.

"Nhưng liệu đại quân có cho phép không...?"

"Ôi trời, thiếu gia đã quyết định rồi."

Kkot-nyeo cười khúc khích. Có vẻ như cậu đã trao trọn trái tim của mình cho chúng khi cậu lo lắng về sự cho phép trước.

"Vậy thì hãy ôm một con đi. Nếu ngài không được phép, tiểu nhân sẽ phải mang chúng trở lại, nhưng tiểu nhân không biết ngài sẽ cảm thấy tiếc nuối đến mức nào. Những con vật nhỏ ấm áp như một cái túi sưởi đấy."

Ngay cả trước khi Nan-young có thể nói bất cứ điều gì, Kkot-nyeo đã ôm một con và dúi vào tay cậu. Thật trùng hợp, đó là chú cún trắng được cho là xua đuổi ma quỷ.

Nan-young đang ở trong một tư thế vụng về và lúng túng, không thực sự ôm con vật, bỗng khụy xuống khi nghe thấy tiếng rên rỉ của con chó con. Sau đó, chú chó con chui sâu vào giữa hai chân cậu và ngáp một cái. Cậu không biết nó đáng yêu đến mức nào và nó ấm áp đến mức nào.

"Ấm áp thật..."

Cơ thể Nan-young tan chảy, mặc dù cậu không thể nào cảm thấy lạnh vì đã ở trước lò sưởi trong suốt thời gian qua. Cậu cảm thấy như thể thời gian sẽ trôi qua mà cậu không hề hay biết nếu cậu chỉ nhìn con chó con ngủ.

Đó là lúc.

"Nan-young-ah!"

Đó là giọng của Tae-rok. Nan-young giật mình ngẩng đầu lên và lúng túng lẩm bẩm.

"Có vẻ như thúc phụ về rồi."

"Ôi trời, ôi trời. Đi mau đi!"

Không giống như cậu ấm có khuôn mặt xinh đẹp như hoa trà, Đại quân Baek-an, chủ nhân của ngôi nhà đã trở thành cung điện này, giống như một cây thông trăm năm tuổi trên đỉnh dãy núi khổng lồ đó. Ý cô là anh rất khó tiếp cận và lạnh lùng. Ai biết cũng biết rằng ngay cả một Đại quân Baek-an như vậy cũng cô đơn, đó là lý do tại sao anh luôn kè kè cậu ấm này bên mình. Kkot-nyeo mở cửa bếp và thúc giục Nan-young.

"Tiểu nhân sẽ mang chúng đi trở lại khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, vậy nên ngài có thể nhìn thấy chúng một lần nữa trước đó. Đi mau đi!"

Nan-young loạng choạng vì đôi giày to và hướng về phía có giọng nói của Tae-rok.

"Nan-young-ah!"

"Cháu ở đây!"

Không giống như việc Tae-rok không cho phép Nan-young ra ngoài sân mà không mặc quần áo lót, anh chỉ mặc quần và áo khoác cheolik mà không mặc gì trên người. Nan-young giật mình và vội vã chạy đến nắm lấy anh.

"Sao thúc phụ lại ra ngoài khi trời đang đổ tuyết thế này!"

"Ai đó đã ăn cắp giày của ta rồi."

Tae-rok nói với một giọng cứng rắn.

Chỉ đến lúc đó Nan-young mới nhận ra rằng cậu đang đi giày của Tae-rok.

"À..."

"Cháu chắc cũng lạnh chứ."

Tae-rok túm lấy cánh tay Nan-young và nhấc bổng cậu lên. Những chiếc giày lủng lẳng rơi ra khi Tae-rok dùng đầu gối gõ vào chúng. Rồi anh kéo cậu vào phòng ngay lập tức. Nan-young choáng váng vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

"Cháu nói cháu không thể khỏa thân như một con vật được, nhưng cháu lại lén lút ra ngoài như một tên trộm."

"...Trộm thì lẻn vào chứ không lẻn ra."

"Cháu trả lời tốt như thế này, vậy thì hãy nói chi tiết những gì cháu đã làm ngoài đó."

Tae-rok rất khoan dung với động vật. Cậu đã nghe anh nói nhiều lần rằng động vật tốt hơn con người khi anh nhìn cậu. Vì vậy, có lẽ anh sẽ không mắng cậu vì đã mang một vài chú chó con vào.

Nhưng cậu không thể chắc chắn được. Đây không chỉ là nhà của một quan chức cấp thấp mà là nhà của một đại quân. Những người hầu sống hòa thuận với nhau như một gia đình đã không nhận ra rằng họ đang phục vụ một người cao quý như một đại quân, vì vậy họ đã mang lũ chó con vào như bình thường, và cậu khó có thể nói điều gì vì cậu sợ rằng họ sẽ gặp rắc rối lớn vì điều đó.

"Ta có nên gọi từng người đến và hỏi không? Sẽ mất nhiều thời gian, và cháu cũng sẽ không thoải mái khi phải chứng kiến điều đó, đúng không?"

"......"

Nan-young biết tính tàn nhẫn của Tae-rok. Cậu đã tận mắt chứng kiến cảnh anh bắt giữ và trói những người đã âm mưu làm việc với anh mà không hề do dự. Cậu nghĩ rằng thà bị mắng nhẹ vì lén mang chó con vào còn hơn là để họ bị thẩm vấn. Nan-young thú nhận ngay lập tức.

"Cháu chỉ đi xem mấy chú chó con thôi ạ!"

Thay vào đó, cậu đã sửa đổi chiến lược và phản ứng một cách đường hoàng và trơ trẽn. Đó là một trong những chiến thuật trong cuốn sách về chiến lược mà cậu thường đọc. Giống như một nhà chiến lược đã mặc áo giáp cho những bó rơm để chúng trông giống như một đội quân lớn để đánh lừa quân địch với số lượng binh lính quá ít, Nan-young cư xử như thể cậu không làm gì sai cả.

"Chúng đáng yêu quá nên cháu không thể không vào được."

"Vậy cháu cho là đã đã làm đúng rồi?"

"Hãy nhìn xem, nếu thúc phụ tỏ ra đáng sợ như bây giờ, cháu đã không thể xin phép trước rồi. Cháu cũng rất yêu động vật. Cháu có đi ra ngoài cổng đâu, và nếu người cứ chỉ trích cháu vì đã chơi trong sân, thì cháu sẽ chỉ có thể tạo ra những bí mật trong tương lai thôi."

Vào lúc này, Tae-rok phải suy nghĩ xem có nên ngưỡng mộ sự thông minh của cháu trai hay tức giận vì sự táo bạo của người yêu trẻ dám công khai nói rằng anh sẽ tạo ra những bí mật. Khoảng thời gian ngắn ngủi để anh suy nghĩ đã tạo ra cơ hội cho Nan-young nhanh chóng xoay sở và chạm vào tay Tae-rok.

"Tay cháu lạnh quá..."

Có rất nhiều cáo ở khu vực này, liệu có con cáo ngàn năm nào đã đến đây, ăn gan của Nan-young và cải trang thành cậu không.

Tae-rok nhíu mày và nhìn cậu, rồi kéo tay Nan-young đi. Anh có thể dễ dàng nắm được cả hai cổ tay của Nan-young chỉ bằng một tay. Tae-rok nhét tay còn lại vào trong áo của Nan-young và xoa bóp ngực, eo và bụng của cậu.

"Hyaat!"

Nan-young giật mình và cố gắng rút lui, nhưng đã quá muộn. Tae-rok là một bậc thầy săn bắn.

"Đây có phải là cháu trai mà ta biết không?"

"Hả, dạ?"

"Ta đang tự hỏi liệu ai đó có mang một con yêu quái đến thay vì đánh cắp kho báu quý giá nhất của Baek-an Đại quân hay không."

"Không phải đâu! Cháu là Lee Nan-young! Và thúc phụ không phải là người tin vào những thứ như vậy mà!"

"Kể từ khi cháu trai tròn hai mươi tuổi, ta đã quyết định rằng bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra."

Vì anh đã lao ra ngoài ngay khi biết không có ai bên cạnh mình khi anh tỉnh dậy, bộ đồ vẫn còn nguyên trên sàn. Tae-rok nhấc bổng Nan-young và đặt cậu xuống đó ngay lập tức. Sau đó, anh mở vạt áo của cậu và vùi mặt vào giữa. Khi anh hít một hơi thật sâu, anh ngửi thấy mùi hương giống như của anh từ Nan-young. Tuy nhiên, có lẽ vì thể chất của họ khác nhau mà mùi hương cuối cùng rõ ràng là khác biệt. Nó ngọt ngào và ấm áp hơn.

"Mùi hương vẫn vậy..."

"N-nhột quá!"

"Ta tự hỏi lũ yêu quái lợi hại đến mức nào mà chúng có thể bắt chước ngay cả bên trong. Cách duy nhất để xác minh là chạm vào bên trong."

Tae-rok nhấc bổng chân Nan-young lên và đặt chúng lên vai mình. Đồng thời kéo quần cậu xuống và tự mình liếm ướt ngón tay, sau đó giữ chặt chân cậu và đưa ngón tay vào trong Nan-young.

"Aaat! Thúc phụ, a, bây giờ là buổi sáng!"

"Có lẽ nào một thứ tà ác lại phân biệt ngày và đêm. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra nó, nếu đó không phải là cháu trai của ta, vậy nên hãy hợp tác trước khi nó gặp rắc rối lớn."

Các ngón tay của Tae-rok khuấy động bên trong theo các hướng khác nhau. Lối vào của Nan-young mềm mại và dẻo dai như môi vì họ đã làm điều đó cho đến tận sáng sớm. Bên trong thì ấm áp.

"Ta vẫn chưa chắc chắn chỉ bằng cách xoa bằng ngón tay, vậy nên ta nên sử dụng thứ gì đó quen thuộc với thứ bên trong hơn cả ngón tay..."

"Không phải đâu! Không phải đâu, thúc phụ! Cháu là Nan-young!"

"Vậy sao? Vậy thì hãy nói rằng cháu yêu thúc phụ nào."

Mặt Nan-young đỏ bừng. Có vẻ như cậu xấu hổ vì những lời nói đó hơn là vì việc cậu bị lột quần và bị ai đó đâm ngón tay vào.

"Nhanh lên."

"Aeugh!"

Tuy nhiên, sự xấu hổ đó là không thể tránh khỏi khi Tae-rok trượt ngón tay của mình một cách đáng yêu xung quanh bên trong Nan-young, gần khu vực sưng húp.

"T-thúc phụ, cháu, cháu yêu, cháu yêu thúc phụ...! Người biết trái tim cháu mà...!"

"Nan-young của chúng ta có tài khiến thúc phụ mình bồn chồn, nên sẽ không nói những lời đó một cách dễ dàng như vậy, nên sự nghi ngờ của ta càng tăng lên. Ta nên xác minh thêm."

Dù sao thì Tae-rok đã quyết định chơi đùa với Nan-young từ sáng. Tae-rok đột nhiên cởi dây quần và lấy của mình ra. Vật đó lộ ra, trượt giữa hai đùi Nan-young, và hướng về lối vào của Nan-young ngay khi tinh dịch bắt đầu tiết ra.

"Nếu đó là cháu trai của ta, cháu sẽ quen với nó và ăn nó ngon lành, đúng không?"

"Aaaah!"

Và Nan-young đã ăn nó rất ngon lành.

Đó là nơi cậu đã tự tạo ra con đường chỉ bằng của anh. Tae-rok rên rỉ ngọt ngào từ giữa hai hàm răng. Có vẻ như vị trí của thứ của anh không phải là trong quần mà là bên trong Nan-young. Anh cảm thấy nhẹ nhõm ngay bây giờ. Tae-rok hôn lên chân Nan-young đang đặt trên một bên vai và nắm chặt hông cậu.

"Huk, huk!"

Nan-young thở hổn hển, gần như chỉ có thể chống đỡ cơ thể bằng vai và đầu. Tinh dịch đã được Tae-rok bắn ra vào đêm qua vẫn còn lỏng lẻo tích tụ ở sâu bên trong sau rốn của cậu, và mỗi khi dương vật có hình nắm tay trẻ con của Tae-rok đẩy vào, nó lại chảy ra và ướt đẫm bên trong ngày càng nhiều hơn.

"Eugh, aaaah! Eung! Eugh!"

Tae-rok đâm và đẩy mạnh vào bên trong Nan-young.

"A, th-thúc phụ! A, không! Ư, a, làm từ buổi sáng...!"

"Nhìn cháu nói không thích thì ta, huh, ta chắc chắn rằng cháu trai mà ta biết là... đúng. Ta phải... kiểm tra thêm."

"Aaah! C-cháu, a! Ch-cháu là Nan, heuk...!"

"Để ta xem... gan nằm ở đây sao."

"Aaaack!"

Tae-rok thay đổi hướng và xoay sở. Đó là một nơi mà anh đã không đi vào cho đến tận đêm qua, vì vậy nơi đã đóng lại đã cố gắng mở ra một cách cưỡng bức. Nan-young cào ga giường và run rẩy.

"Cháu không thích, thúc phụ, a! Cháu ghét thúc phụ...!"

"Cháu ghét ta...?"

Anh đã trở thành một tên côn đồ và xâm nhập vào bên trong cháu trai của mình từ sáng, nhưng anh đã bị tổn thương, vì vậy anh không phải là một người thúc phụ dễ tính.

Tất nhiên, vết thương mà anh nhận được là giả tạo và gian lận, anh chắc chắn là một tên cướp ban ngày đang cưỡng hiếp người yêu trẻ của mình ngay khi mặt trời mọc.

"Ta cảm thấy buồn đến mức ta sắp khóc đây này."

Tae-rok cười khẽ và kéo người Nan-young lại gần. Anh quỳ xuống và dang rộng chân Nan-young trên đùi mình, và hình ảnh đó thật dâm loạn. Ít nhất thì đó không phải là một trò chơi mà những người trong hoàng tộc và giới quý tộc thường chơi.

Tuy nhiên, Tae-rok vẫn tiếp tục đẩy lên và xuống, đập vào bụng Nan-young phập phồng của mình bằng lòng bàn tay như một tên cướp.

"A! A! A!"

Nan-young vặn vẹo cơ thể. Cảm giác như thể cậu sẽ tè ra quần ập đến, khiến tóc cậu dựng đứng lên.

"A, chờ một chút, a! K-kỳ lạ quá!"

"Ta cũng thấy cháu kỳ lạ."

Và cháu cũng khiến ta trở nên kỳ lạ. Tae-rok cho hành vi của mình một sự tha thứ bằng những lý lẽ sai lầm. Nan-young cào đùi và đầu gối Tae-rok bằng bàn tay đang cào sàn. Những gì đang phồng lên lên và xuống phập phồng, ứ lên và đẩy lớp da bụng lên. Nan-young rên rỉ khi xuất tinh bằng dương vật của mình từ sáng vì khoái cảm như thể tinh hoàn của cậu sắp bị xé toạc.

"Nan-young đang cho thúc phụ thấy cầu vồng kìa."

Hành vi vô đạo đức của Tae-rok không dừng lại ở đó. Anh giữ chặt cơ thể đang giật giật của Nan-young và đẩy vào kéo ra như thể cưỡng bức đóng mở cửa, rồi kéo nó ra đến tận lối vào và bắn đầy lên đó.

"Haa, haa..."

Tae-rok vuốt tóc ngược ra sau với vẻ mặt mãn nguyện. Nan-young vẫn run rẩy dữ dội và đắm mình trong dư âm. Đôi mắt cậu mở không mở, hờ hững nhìn vào hư không.

"Chà."

Chỉ đến lúc đó Tae-rok mới tặc lưỡi. Không phải là anh hối hận.

"Cháu sẽ bỏ bữa sáng vì cháu bị đau bụng mất thôi."

Anh chỉ lo lắng về điều đó thôi.

Tae-rok kéo bộ đồ giường ra để đỡ lấy phía dưới của Nan-young và từ từ rút dương vật của mình ra. Tinh dịch mà anh đã bắn ra ở lối vào ồ ạt chảy ra và làm bẩn tấm chăn. Thứ mà Tae-rok trang bị nhiều nhất khi chuyển đến đây không phải là dụng cụ cưỡi ngựa, cũng không phải là sách, cũng không phải là đồ dùng học tập, mà là chăn. Chiếc chăn bông dày sẽ phải được giặt và phơi khô trong một thời gian dài. Tuy nhiên, Tae-rok không quan tâm đến điều đó và cứ thế ôm Nan-young hướng về phòng tắm.

"thưa điện hạ, bữa sáng...!"

Shim Eung đi ra, nhìn Tae-rok với vẻ mặt xanh xao. Sự vô lễ đó vẫn còn đó. Tae-rok giống hệt chủ nhân của ông, đã ra lệnh cho người hầu táo bạo: "Chuẩn bị cho Nan-young thứ gì đó loãng và ấm." Shim Eung liếc nhìn bóng lưng đang rời đi của Tae-rok, không phải là một đại quân nghiêm nghị và cao quý, mà là một tên trộm, kẻ đã đánh cắp phong lan yêu quý mà ông đã yêu quý và trân trọng.


Trong suốt bữa sáng, Nan-young vừa liếc nhìn Tae-rok, vừa dè chừng anh. Không phải là Tae-rok không biết điều đó khi chỉ có hai người họ ở đó. Anh lặng lẽ ăn cho đến khi ăn hết sạch cơm rồi mới mở miệng. Cả Nan-young và Tae-rok đều nhận được một nền giáo dục nghiêm khắc, vì vậy họ đã không cố gắng nói chuyện trên bàn ăn trừ khi đó là một việc gì đó quan trọng.

"Bây giờ thì nói đi. Cháu muốn nhờ vả gì?"

Đầu tiên, Nan-young quyết định thổ lộ lý do tại sao cậu liếc nhìn anh.

"Thúc phụ cảm thấy thoải mái khi vu khống cháu là giả mạo sao? Thúc phụ chỉ làm cháu khó chịu với những cái cớ kỳ lạ thôi."

"Đó không phải là cái cớ. Nan-young không biết ta đã lo lắng đến mức nào nên mới nói vậy. Nan-young thật vô tâm."

Tae-rok thờ ơ. Nan-young phát điên với những lời nói dối mà không hề chớp mắt của anh.

Tuy nhiên, cậu quyết định bỏ qua cho anh vào lúc này. Nan-young cũng có kế hoạch của riêng mình.

"Vậy thì bây giờ... thúc phụ đã hết lo lắng rồi đúng không? Thúc phụ hẳn là cảm thấy tốt hơn vì đã tìm lại được cháu chứ?"

"Ừm."

Đó là một thái độ như thể anh đang bảo cậu thể hiện tài năng của mình.

Nan-young nhanh chóng mở to mắt. Cậu biết rằng đó là một yêu cầu vô lý, nhưng thật tuyệt nếu anh sẽ đáp ứng yêu cầu này, vì anh đã hành hạ cậu từ sáng đến nỗi mông cậu đỏ ửng cả lên. Trên hết, chú cún trắng có đôi mắt như hạt gấc đang ở ngay trước mắt cậu, và cậu không thể chịu đựng được việc không yêu cầu anh.

"Cháu có thể nuôi một trong những chú chó con ở đây không?"

"Ừ. Không được."

Nan-young nhìn Tae-rok với vẻ thất vọng, buồn bã và một chút oán hận.

Tae-rok nhấc bộ ấm trà lên, rót trà và lắc đầu.

"Không được."

"Tại sao? Nơi này lớn như vậy, chẳng lẽ không có một chỗ cho con chó con nhỏ bé đó sao?"

"Đừng mỉa mai ta. Thay vì nói những lời nhỏ nhen nơi này lớn như vậy, cháu nên nũng nịu với ta sẽ nhanh hơn đấy."

"Thúc phụ...!"

Tae-rok giống như một bức tượng khổng lồ. Anh chỉ lặng lẽ rót trà vào cốc của Nan-young, và không có chỗ cho cậu lay chuyển anh.

Nan-young cắn chặt môi, và cuối cùng tiết lộ trái tim yếu đuối mà cậu muốn che giấu với một giọng nói tắt lịm.

"Cháu... cô đơn và buồn chán..."

"......"

"Cháu cô đơn đến mức cháu không thể chịu đựng được khi thúc phụ ra ngoài..."

Nan-young vô tình khoét sâu vào trái tim của Tae-rok.

Tae-rok thở dài.

"Nan-young-ah."

"Người sẽ dỗ cháu từ bỏ nó chứ gì?"

"Tuổi thọ của động vật ngắn hơn cháu."

"Thúc phụ...!"

"cháu  không nghĩ đến trái tim ta khi thấy cháu đau lòng sau khi mất nó sao?"

Và Tae-rok đã khoét sâu vào trái tim của Nan-young một cách thông minh.

Anh không nói dối khi anh thông minh và xảo quyệt. Đây cũng là tấm lòng chân thành của Tae-rok. Nan-young sẽ rất đau lòng. thương tâm sẽ khiến cơ thể cậu bị tổn thương đến nỗi cơ thể của Nan-young không khỏe mạnh trở lại.

"Đợi cháu một cách vô vọng khi cháu ngủ trong một thời gian dài đến mức ta sợ rằng cháu sẽ không tỉnh lại là quá đủ một lần rồi. Ta không muốn làm điều đó nữa. Vì vậy, câu chuyện này sẽ kết thúc ở đây."

Tae-rok đứng dậy. Nan-young bị bỏ lại một mình, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trên chiếc thìa với vẻ u uất vì cậu không thể rũ bỏ ý nghĩ rằng Tae-rok mới là người bị tổn thương, mặc dù cậu mới là người bị mắng. Gương mặt méo mó đó trông giống Tae-rok.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo