Hối Lỗi - Chương 57

BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA. 
----------------------------------------
Ngoại truyện. 3

Tae-rok rời đi vì một quan chức đến tìm anh. Vì đó là để tính số lượng và chất lượng chim ưng sẽ được gửi đi nên sẽ mất khá nhiều thời gian.

Nan-young lăn qua lăn lại rồi bước ra và hướng về phía bếp. Ở đó có một chú chó con mà cậu đã nài nỉ kkot-nyeo rằng liệu cô có thể giữ nó lại thêm một ngày nữa không. Thật trùng hợp, những con khác đã sớm được những người hầu khác mang đi, chỉ còn lại con trắng.

"...Mi cũng là đứa bé út à."

Nan-young thở dài và vuốt ve lông của nó. Một chất da thịt hơi cứng nhưng mềm mại và ấm áp nằm gọn trong tay cậu.

Chỉ việc cậu để nó trong bếp như thế này đã là chống lại lời của Tae-rok rồi. Mình sẽ đưa nó đi vào ngày mai. Mình sẽ đưa nó đi vào ngày mai và sẽ không hoàn toàn sai. Nan-young cố gắng nhắc nhở bản thân như vậy, nhưng cậu biết rằng cậu đã trao trái tim mình cho con trắng. Việc cậu đã trao trái tim mình cho nó nhanh như vậy chỉ sau nửa ngày khiến cậu hiểu tại sao thúc phụ của cậu không tin tưởng mình.

"Đó là lỗi của ta, đó là lỗi của ta."

Con chó con không hiểu ý nghĩa của những lời nói của cậu, nhưng nó ngẩng đầu lên và nhìn Nan-young với đôi mắt như quân cờ và kêu "Kkiiiing". Cậu bật cười trước ánh mắt trong trẻo đó.

Cậu đã nhìn con chó con được bao lâu rồi nhỉ. Nan-young thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang đến gần.

"Ta biết cháu sẽ ở đây mà."

Một giọng nói hơi say rượu vang lên. Nan-young giật mình ngẩng đầu lên. Tae-rok đang đứng ở cửa.

Anh cởi dây áo khi bước vào.

"Các quan chức đã đi rồi."

Sau đó, anh khoác áo choàng dài của mình lên vai Nan-young.

"cháu không lạnh đâu ạ."

"Ta sắp nóng đến nơi rồi đây."

Sự trìu mến được ẩn chứa trong những lời nói cục cằn đó. Không phải là anh nóng đến mức đó, mà là anh ghét việc Nan-young bị lạnh hơn.

Nan-young kéo áo của Tae-rok đang khoác trên vai mình và lặng lẽ đỏ mặt.

"Cho dù cháu có muốn giữ bí mật đến đâu, cháu không được quên rằng ta là chủ nhân của nơi này. Ai đó sẽ nói với ta thôi. Vậy cháu đã vi phạm mệnh lệnh của ta và giấu chó con ở đây, cháu có cảm thấy mãn nguyện không?"

"...Cháu nghĩ là cháu đã trao trái tim mình cho nó rồi. thúc phụ có lý khi mắng cháu."

"Ta nên trách cháu vì một trái tim hời hợt, nhưng thay vì điều đó, ta chỉ cảm thấy oán giận. Có lẽ đó là lý do tại sao người đời nói rằng cho dù họ là người ngu ngốc hay người khôn ngoan, dù họ có yêu đối phương đến đâu, người yêu nhiều hơn sẽ thua cuộc."

Tae-rok thở dài.

Nan-young cứng đờ trước lời thú nhận theo cách rất riêng của anh.

"Nuôi nó đi."

Tae-rok đã cho phép cậu, anh đang chống cằm và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa lò sưởi đang bập bùng, khiến Nan-young nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

"thúc phụ sẽ làm gì với trái tim mà cháu đã trao đi rồi chứ."

"Ta đã định lấy nó đi trước khi nó trở nên sâu đậm hơn..."

" cháu cô đơn mà."

Tae-rok nhắm mắt lại.

"Ta cứ bận tâm đến điều đó cả ngày."

Anh sẽ thường xuyên phải rời khỏi Nan-young trong tương lai. Nan-young đã trở thành một người đã từ bỏ số phận của mình và đang sống ẩn dật. Mặc dù cậu có thể miễn cưỡng bước qua cổng chính mà không nhìn lại, nhưng trái tim Tae-rok hướng về Nan-young mà anh đã bỏ lại phía sau, và anh luôn nhìn lại mỗi khi cổng đóng lại. Ít nhất thì Nan-young không nên tàn úa. Đó không phải là trách nhiệm chính đáng của anh sao? Vì hoa lan vốn là thứ rất khó chăm sóc.

"Hãy nuôi nó, đừng trao cho nó quá nhiều tình cảm và đừng quên rằng sẽ có một cuộc chia tay vào một ngày nào đó."

Anh cố gắng chuẩn bị tinh thần cho cậu bằng nhiều lời cằn nhằn khác nhau, nhưng đột nhiên cổ anh bị kéo mạnh vào một cái ôm. Mắt Tae-rok mở to vì hoảng hốt.

"Cảm ơn thúc phụ."

Giọng nói cảm động của Nan-young vang vọng bên tai anh.

"Cảm ơn người, thưa thúc phụ."

"......"

"Cháu biết người đã từ bỏ rất nhiều thứ vì cháu. Và cháu cảm ơn người vì đã từ bỏ nhiều hơn nữa."

"Đó là..."

Tae-rok chưa bao giờ từ bỏ những gì anh đã có. Anh chỉ từ bỏ những gì anh đã cố gắng có được thôi. Đó là hành động ngu ngốc của những người kém cỏi, những người đang than vãn và tiếc nuối vì đã mất đi những thứ không thuộc về họ ngay từ đầu. Tae-rok nghĩ rằng anh đã được lợi rất nhiều vì anh đã nắm bắt được một điều gì đó lớn hơn.

Tuy nhiên, Nan-young vẫn cảm thấy tiếc cho anh, ngay cả bây giờ.

"ta...."

Tae-rok ôm eo Nan-young và lẩm bẩm một cách cay đắng.

"Ta chỉ đang cố gắng bù đắp một chút cho những gì cháu đã từ bỏ."

Tuy nhiên, ngay cả khi đó, anh vẫn keo kiệt, và trái tim anh quá nhỏ nhen và ích kỷ đến mức anh không thể trách người khác.

Nếu cháu không tàn úa, ta sẽ không đặt bất cứ thứ gì có thể trao trái tim cho bên cạnh cháu, như một bông hoa hướng dương đuổi theo mặt trời, như một bông hoa dạ lý hương đuổi theo mặt trăng, ta sẽ chỉ khiến cháu chờ đợi ta. Nếu cháu không tàn úa... Nói cách khác, nếu có điều gì đó không khiến cháu tàn úa, ta sẽ làm bất cứ điều gì cho cháu. Ta chắc chắn sẽ làm điều đó.

Tae-rok rên rỉ và ôm Nan-young chặt hơn.

"Thật tốt khi ta không có con. Nếu ta có con, ta sẽ trở thành một người cha chiều chuộng đến mức lố bịch."

Nan-young bật cười trước những lời đó. Có vẻ như anh không biết rõ về bản thân mình. Anh không phải là một người đặc biệt tốt bụng. Thay vì luôn tốt bụng, anh trở nên mềm yếu một cách bất ngờ, tạo ra một sự mong đợi và khiến người ta luôn phải lượn lờ xung quanh anh.

Tae-rok và Nan-young đã là hoa hướng dương và hoa dạ lý hương của nhau.


"Tuyệt vời rồi. Nếu ngài chơi với chó con, sức khỏe của ngài sẽ được cải thiện và ngài sẽ bớt cô đơn hơn đó ạ."

kkot-nyeo nắm lấy đôi má mềm mại của con chó trắng và nhẹ nhàng lắc nó rồi trêu chọc nó, "Mi đến một nơi tốt rồi đó."

Shim Eung phấn khích với con chó con, điều mà ông không bao giờ dám mơ đến khi còn ở trong cung.

"Ngài đã có cái tên nào trong đầu chưa ạ?"

Shim Eung hỏi khi nhìn con chó con đang đuổi theo ông và vẫy cái đuôi ngắn ngủn của nó, đến mức mông nó lắc lư. Miệng ông mở rộng như một cái thùng gánh nước khi ông nhìn nó, và sự dễ thương tràn ra từ ông.

"Tên... ta vẫn chưa đặt tên cho nó."

"Ngài thấy Sogeumi (muối) thì sao ạ. Nó trắng như thế này mà."

"Thực ra ta muốn nhờ thúc phụ đặt tên cho nó..."

"Đại quân ạ?"

Con chó con đang lao vào mà không biết gì đã va vào mắt cá chân của Shim Eung và lăn lộn ra sau. Mặc dù vậy, nó vẫn đứng dậy và chạy về phía ông. Shim Eung đang ôm con chó con đầy bùn đất, có vẻ mặt hoài nghi.

"ta  tự hỏi liệu thúc phụ có đặt một cái tên dễ thương cho nó hay không..."

Shim Eung liếc nhìn lên. Tuy nhiên, Nan-young đang chống cằm và thở dài một cách nhẹ nhàng, dường như có cùng suy nghĩ, vì vậy ông đã lấy thêm can đảm.

"Việc ngài được phép nuôi nó đã là một điều tuyệt vời rồi ạ. Vì ngài đã quyết định nuôi nó nên ngài cũng nên đặt tên cho nó đi ạ."

Ngay cả khi ông vẫn chưa thể từ bỏ quy cách gọi tên của cung điện, Shim Eung đã gọi cậu là Doryeon-nim (Thiếu gia) một cách nhất quán mà không mắc bất kỳ sai lầm nào. Nan-young muốn đáp lại lời của Shim Eung, ông vẫn ở bên cạnh cậu và không hề tỏ ra thất vọng mặc dù ông đột nhiên biến từ một thái giám thành một người hầu cho một thiếu gia vì cậu.

Nhưng....

"Đó là lý do tại sao. Đó là bởi vì thúc phụ cho phép ta nuôi nó. Nhờ đó mà con chó con này không chỉ là một con chó con đối với ta nữa..."

Nan-young giơ con chó trắng từ trong vòng tay của Shim Eung. Khuôn mặt của cậu được nhìn thấy trong đôi mắt đen như ngọc bích. Chó con thật kỳ lạ. Mặc dù chúng không phải là người, tại sao chúng lại có thể trông như đang cười?

"Có vẻ như ngài đang trao trái tim mình cho nó như thể nó là một đứa trẻ vậy ạ."

Shim Eung ném những lời đó một cách thờ ơ.

Tuy nhiên, phản ứng của Nan-young không hề bình thường. Nan-young có khuôn mặt ửng hồng, từ từ quay lại và hỏi với vẻ mặt muốn khóc.

"Có lẽ ta không nên làm vậy ngay cả khi ta chỉ nghĩ về nó một mình, đúng không? Nếu ta nói rằng con chó con giống như một đứa trẻ, thì có nghĩa là Đại quân trở thành cha của con chó con, nên ta không nên làm vậy, đúng không?"

Khuôn mặt của Shim Eung từ từ ánh lên vẻ kinh hoàng. Shim Eung suýt chút nữa đã hét lên, 'Ngài đã mất hết lòng tự trọng của mình với tư cách là một đại quân sau khi rời cung sao, thưa ngài!'

"Không đến mức đó đâu."

Nan-young nhanh chóng sửa lại, mặc dù cậu không biết liệu đó có phải là sự thật hay không.

"Nó không giống như một đứa trẻ... Nó chỉ là một biểu tượng thôi."

Dù sao thì, biểu cảm của Shim Eung trông kỳ lạ vì phản ứng của cậu trước đó.

"Thật đó . ta chỉ nói vậy vì ta không nghe được những gì thúc phụ nói khi người cho ta phép nuôi nó thôi."

"Đại quân đã nói gì vậy ạ?"

"thúc phụ chỉ... nói rằng người yêu ta."

Nan-young mỉm cười buồn bã nhưng đồng thời lại rất dịu dàng. Một trái tim mà cậu không bao giờ có thể tự hào, một mối quan hệ mà cậu không bao giờ có thể tự hào. Tuy nhiên, những gì cậu nghe được chắc chắn là một lời tỏ tình.

Con chó trắng vẫy đuôi đến mức cổ tay Nan-young run rẩy.


"Con chó trắng rất dễ thương đó ạ. Nó đã nhận ra cháu rồi ạ. Các cận vệ cũng nói rằng con chó con rất thông minh."

"......"

"Nó có thân hình nhỏ bé, nhưng khi cháu chạm vào chân nó, nó khá to, vì vậy cháu nghĩ nó sẽ lớn lên."

"......"

"Người đang nghe cháu nói không ạ, thưa thúc phụ?"

Chỉ đến lúc đó Tae-rok mới quay lại. Anh đang chỉnh tề trang phục của mình lần cuối.

Anh đã hoàn toàn thay y phục để vào phòng nghỉ, đến và ngồi trước mặt Nan-young.

"Con trắng à? Đó là tên của nó sao?"

"Cháu vẫn chưa đặt tên cho nó."

"Tại sao? Vậy thì cứ gọi nó là Trắng thôi."

"Nhưng... Sẽ rất khó phân biệt nó với những con trắng khác mà."

"Vậy thì gọi nó là chó đi."

"Chó cũng là tên của những con khác ngoài con trắng của chúng ta mà..."

"Con trắng của chúng ta? Ta chưa bao giờ trao trái tim cho con trắng cả."

"Nhưng người đã trao nó cho cháu mà... trái tim đó."

Nan-young liếc nhìn Tae-rok và ngồi gần anh hơn. Tae-rok phản xạ ôm eo cậu và kéo cậu về phía mình, và hứa với bản thân rằng anh sẽ phải kiểm tra bên trong Nan-young bằng sáu giác quan của mình để xem liệu một con cáo có vào cơ thể cậu không.

"thúc phụ có thể chia sẻ một chút tấm lòng đó cho con trắng không, vậy người sẽ đặt tên cho nó được không ạ?"

"Đặt tên không có nghĩa là ta sẽ trao cho nó tình cảm đó đâu."

"Dù sao thì cũng vậy ạ. Cháu... Cháu cảm thấy hạnh phúc chỉ khi nghĩ về nó thôi. Cháu nghĩ về việc cháu gọi con trắng bằng cái tên mà người đã đặt cho nó đó ạ."

Nan-young mỉm cười rạng rỡ, như thể chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khiến cậu rất vui rồi.

Tae-rok mân mê lưng Nan-young.

Anh không nghĩ ra một cái tên nào phù hợp. Làm sao anh đặt tên cho những con ngựa trước đây nhỉ. Anh có vẻ đã lấy tên chim đặt cho chúng. Con ngựa đầu tiên của anh tên là 'Mae-git (mèo)' và con ngựa thứ hai là 'Suri-bi (chim ưng)' và bây giờ là 'Cham-beodeul (cây liễu)'.

Tuy nhiên, cho dù anh có nghĩ bao nhiêu đi nữa, anh vẫn không cảm thấy phù hợp khi đặt một cái tên chim nhanh nhẹn cho một con chó con.

"Ta chỉ nghĩ đến tên của những đứa con của chúng ta thôi."

Tae-rok lẩm bẩm mà không hề có ý định gì.

Nan-young định hỏi từ khi nào anh đã đặt tên cho những đứa con mà họ thậm chí còn khong thể có, nhưng cậu nhớ rằng Tae-rok đã đề cập đến điều đó khi anh trêu chọc cậu kịch liệt trong khi quan hệ.

"Cái đó...!"

"Những cái tên đó không được đâu. Đó là tên của những em bé của chúng ta mà."

"À, không ạ! Không phải vậy đâu ạ, người đừng nói về chuyện đó..."

Nan-young vô cùng bối rối và hoảng hốt kêu lên, thậm chí còn quên cả phép tắc.

"Cháu, cháu không muốn người làm vậy đâu ạ. Cháu đã rất bối rối vào lúc đó mà...!"

"Thật sao? Ta nghĩ rằng đó là một cái tên rất hay mỗi khi ta nghĩ về nó. Chúng ta cứ để nó ở đó đi. Chúng ta có thể có một đứa con. Tất nhiên, ta nghĩ tốt hơn là cứ giữ nguyên tình trạng này nếu ta nghĩ về cơ thể của cháu."

Đó là điều không thể xảy ra ngay cả khi các vị thần xuống trần gian. Nan-young kinh hoàng trước Tae-rok, anh đang thản nhiên nói về việc có con mà không hề thay đổi sắc mặt.

Trong khi đó, Tae-rok liếc nhìn Nan-young rồi thở dài một cách khó chịu và nói, "Cứ gọi nó là Sujebi (bánh bột) đi. Nó giống món đó mà." Anh là một người đàn ông vô cảm đến mức kỳ lạ.


Như việc chim ưng săn mồi là điều đương nhiên và việc tằm kéo tơ là điều đương nhiên, thật hợp lý khi người ta ngạc nhiên, không tin và coi đó là một điều kỳ lạ nếu chim ưng đột nhiên không ăn thịt và tằm đột nhiên ngừng dệt kén để nở thành một cơ thể mới.

Đối với Sa-on, việc Tae-rok từ bỏ tham vọng của mình và tự mình đến phương bắc để sống ẩn dật cũng giống như vậy.

Sa-on đã mất rất nhiều thời gian để chấp nhận sự thật rằng Tae-rok đã tự mình tiết lộ nhược điểm của mình. Thực tế, anh ta không chắc liệu anh có thực sự chấp nhận nó một cách chân thành hay không. Anh ta chỉ tự hỏi liệu anh có chỉ bối rối và thời gian trôi qua hay không, nhưng ngay bây giờ, anh ta đã gặp Tae-rok ở cung điện.

"...Đại quân."

Tae-rok đang mặc quan phục, có lẽ vì anh vừa gặp riêng nhà vua. Không giống như Sa-on đang bối rối, Tae-rok rất điềm tĩnh. Không, anh thậm chí còn trông thoải mái hơn trước, và bản chất hoang dã mà anh không thể che giấu cũng được kiềm chế. Tuy nhiên, anh có vẻ mệt mỏi, có lẽ vì bây giờ đã là lúc mặt trời lặn.

"Sa-on. Lâu rồi không gặp. Không, ta không nên gọi ngươi bằng tên. Ngươi đã trở thành một Đô tổng quản đường hoàng rồi."

"Không, không phải vậy đâu ạ. Xin hãy cứ gọi thần như bình thường."

Tae-rok mỉm cười và gật đầu chào tạm biệt.

Đây là tất cả sao? Sa-on vẫn còn choáng váng như đang mơ và vô thức nắm lấy Tae-rok, người đang cố gắng vượt qua anh ta.

"thưa ngài, Nếu ngài không vội đi, liệu thần có vinh dự được mời ngài một tách trà với một người bạn cũ không ạ?"

Tae-rok nhìn chằm chằm Sa-on rồi quay đầu lại nhìn mặt trời đang lặn. Kinh thành cũng đang bắt đầu vào đông nên ngày càng ngắn lại. Có vẻ như đã quá muộn để rời đi ngay bây giờ. Anh không biết rằng nó sẽ kéo dài đến mức này.... Tae-rok dừng bước và nhớ lại cuộc trò chuyện của anh với cháu trai của mình, người vừa giống vừa rất khác người yêu của anh, Nan-young.

'Nan-young dạo này thế nào?'

Lee Gak đã trở nên trưởng thành hơn và hiện đang mang dáng dấp của một nhà vua, anh ta hỏi. Anh không nhất thiết phải là người đến đây, nhưng có vẻ như đây là trọng tâm. Tae-rok thở dài trong lòng khi anh đang cố gắng rời đi sau khi kết thúc câu chuyện về biên giới phía bắc, nơi luôn có những rắc rối lớn nhỏ dựa trên bảy đỉnh núi.

'Gần đây cháu ta bị cảm lạnh nhẹ, nhưng ngoài ra, cháu ta rất khỏe.'

'......'

Tae-rok hoàn toàn không phải là một người hay nói. anh đã sử dụng hầu hết số lượng từ ít ỏi mà anh có cho Nan-young.

Nhà vua nhìn chằm chằm vào cái miệng nặng nề của Tae-rok. Có vẻ như anh ta muốn anh nói nhiều hơn. Tae-rok băn khoăn không biết anh nên nói gì để không làm trái ý nhà vua.

Tuy nhiên, anh nhanh chóng nhận ra rằng đó là một nỗi lo lắng ngu ngốc. Dù sao thì, mối quan hệ của anh và Nan-young sẽ chỉ gây khó chịu, tiếc nuối và đau đớn cho người khác, đặc biệt là cho nhà vua. Tae-rok đã trở thành một người vừa là gia đình vừa là kẻ cướp gia đình, đã cố gắng chọn những từ đó.

'...Cháu ta đã nhận nuôi một chú chó trắng và đang nuôi nó như một người bạn.'

'Nan-young luôn thích động vật.'

Có phải đó là một lựa chọn đúng đắn không, giọng nói gọi tên Nan-young, người không còn có thể được gọi bằng tước hiệu Heon wi, thật dịu dàng.

'Một con chó trắng, nó hẳn là rất dễ thương.'

Có dễ thương không? Tae-rok không thể bình luận về điều đó. Theo quan điểm của Tae-rok, người thích hợp với từ dễ thương là Nan-young, không phải những thứ khác. Thay vào đó, có lẽ con chó con sẽ trưởng thành và trở thành một con chó dũng mãnh và có được sự tin tưởng của Tae-rok nhanh hơn.

'Cháu ta đáng yêu hơn khi thích nó.'

'…Thúc phụ có một khía cạnh trơ trẽn. Người biết điều đó không?'

'Nếu ta không có nó, ta sẽ không đến được đây.'

Tae-rok cư xử như thể anh có bốn hoặc năm mạng vậy.

Lee Gak thở dài. Đó không phải là một điều tốt khi nhà vua bộc lộ cảm xúc của mình như thế này, nhưng anh không thể giúp được.

"Thúc phụ."

Lee Gak bắt đầu với một giọng điệu nặng nề.

'Một người quân tử không nên thiên vị những tình cảm cá nhân, nhưng rất khó để làm vậy ngay cả với những người thân ruột thịt.'

anh biết nhà vua đang cố nói gì. Vẻ mặt của Tae-rok trở nên lạnh lùng.

'Ta nhớ Nan-young.'

'......'

'Ta biết hoàng đệ là một người đã chết ở đây. Tuy nhiên, việc nhớ những người đã chết là điều tự nhiên đối với một người, phải không?'

'......'

Nhà vua quay đầu nhìn ra xa. Tae-rok muốn che khuất tầm nhìn đó. Vì Nan-young có thể ở phía cuối đó. Anh muốn giấu cậu khỏi tất cả những người muốn nó, ngay cả khi họ là gia đình của cậu.

'Ta muốn gặp đệ ấy.'

Nhà vua đã nói hết những gì trong lòng mình. Bây giờ là nhiệm vụ của một chư hầu để nắm bắt và hành động theo nó, nhưng Tae-rok đã không đưa ra câu trả lời mà anh ta mong muốn.

'Ta sẽ đi vi hành. Thúc phụ chỉ cần mang Nan-young đến cung điện của thúc phụ, nơi vẫn còn ở kinh thành."

Cung điện đó là của anh, vì vậy anh muốn có thể chọn khách của mình, nhưng đó không phải là ai khác mà là nhà vua.

Anh có thể nói không vì đó là một điều nguy hiểm. Tuy nhiên, Tae-rok khó có thể làm tổn thương huyết thống của đứa trẻ đó vì Nan-young, người hiện lên rõ ràng trong mắt anh ngay cả khi anh nhắm mắt lại. Hơn nữa, liệu Lee Nan-young có nhớ gia đình mình không?

Đó thực sự là một cơn khát không có hồi kết. Anh cũng là một thành viên trong gia đình, nhưng anh không thể lấy đi Nan-young từ gia đình cậu và thay thế vị trí đó, hoặc thay thế nó.

'...Vì thời tiết rất lạnh, cháu ta hẳn cũng sẽ nhớ nơi này.'

Tae-rok cuối cùng cũng mở lời.

'Tuy nhiên, địa hình ở đó hiểm trở và tuyết rơi đến mức có thể làm sập mái nhà, vì vậy nan-young có thể phải ở lại đó qua năm và qua mùa. Mùa đông ở đó đặc biệt dài hơn những nơi khác. Bệ hạ có thể phải đợi rất lâu đó ạ."

Vì vậy, thay vì nói hãy từ bỏ đi, Tae-rok đã thêm bằng sự kiên nhẫn mà anh đã trau dồi. Nan-young đã không từ bỏ nhiều thứ hơn anh sao để trở nên ích kỷ.

'Chúc sức khỏe bệ hạ.'

Nan-young thích hoa loa kèn và hoa anh đào kép, nhưng ở đó hoa trà nở dài và hoa anh đào kép nở rất ngắn rồi tàn, và hoa loa kèn nở rất muộn, và ngay cả khi chúng nở, rất khó để nhìn thấy chúng.

Có lẽ không chỉ có mỗi hoa là thứ anh ta nhớ nhung. Nhà vua chắc chắn là anh trai của Lee Nan-young. Anh đã gắn thêm một quả cầu chì vào trái tim mình và khiến anh mệt mỏi trong mỗi bước đi. Chỉ cần nghĩ về nó thôi cũng đã khiến mắt cá chân của anh nặng trĩu rồi. Có lẽ đó là sức nặng của tội lỗi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo