Hối Lỗi - Chương 58

Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

 

Ngoại truyện. 4

Bước chân Tae-rok bỗng trở nên nặng trịch, anh cất giọng trêu chọc quen thuộc với Sa-on:

"Sao hả? Uống rượu thay trà nhé? Trời se lạnh thế này, làm nóng người là nhất."

Nói rồi, Tae-rok bước đi trước, bỏ lại Sa-on phía sau.

"Ta dẫn ngươi đi ăn món thịt lợn rừng luộc trứ danh mà ta lặn lội tìm hiểu trên kia. Ngon lắm , đi thôi!"

Sa-on ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Tae-rok đang dần khuất rồi vội vã ba chân bốn cẳng đuổi theo.

Tae-rok quanh năm suốt tháng ra vào kinh thành, phủ đệ của anh vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ là, nơi này vắng tanh, thiếu hơi người đến nao lòng. Sa-on nhìn quanh phủ đệ đã lâu không lui tới, bỗng cảm thấy một nỗi buồn man mác. Nơi này, dường như đang lặng lẽ kể câu chuyện về một ngôi nhà mà trái tim chủ nhân đã rời đi.

"Đứng ngẩn người ra đó làm gì? Mau vào thôi!"

Tae-rok quay lại thúc giục.

Món thịt lợn rừng luộc có mùi hăng đặc trưng, vì vậy người ta thường tẩm ướp thật nhiều gừng và tỏi để át đi mùi khó chịu. Món này phải ăn kèm với kimchi muối chua cay mới "đã". Sa-on, quen với món thịt luộc mềm ẩm, ban đầu có chút lạ lẫm. Nhưng chỉ sau vài chén rượu, anh đã hoàn toàn bị chinh phục, nhanh chóng vét sạch cả bát.

"Tửu lượng của ngươi vẫn tệ nhỉ."

Nhìn Sa-on ăn uống ngon lành, Tae-rok bật cười, rồi tự mình cạn một chén rượu.

"Thì tại Đại quân nghiện rượu quá còn gì."

Sa-on cúi người, giả vờ than vãn.

"Hơn nữa, Đại quân là người duy nhất không chế nhạo thần khi say và luôn ở bên thần. Giờ người đi rồi, thần chỉ có một mình, làm sao mà uống giỏi hơn được chứ."

"Vậy là tại ta hết?"

"Vâng ạ. Tại người bỏ rơi một người bạn, một người trung thành..."

Sa-on hình như đã đi quá giới hạn rồi. Anh ta như một người say đang chênh vênh trên sợi dây, chỉ chực chờ ngã nhào.

"Ta buồn lắm khi thấy ngài cứ cô độc bước đi một mình, xa đến vậy."

"Quanh ta toàn những kẻ cô đơn và sầu muộn."

"...Ý ngài là đang nói về Heon Wi Đại quân?"

"Heon Wi đã chết rồi."

"Nhưng đồng thời, ngài ấy vẫn còn sống trong lòng chúng ta ."

"Dù ngươi  là ai, ai cho phép ngươi ăn nói ngạo mạn trước mặt ta."

"Dù phải trả giá, thần vẫn phải hỏi."

"Ngài đã từ bỏ tất cả chỉ vì người ấy sao?"

"Có vẻ như những lời ta nói khi đó vẫn chưa đủ để ngươi hiểu."

Sa-on nhắm chặt mắt, sợ rằng mình sẽ nôn mửa nếu lắc đầu. Anh cố gắng chống lại cơn chóng mặt rồi hỏi lại: "Đã bao nhiêu mùa trôi qua rồi? Điều thần muốn biết là, ngài vẫn không hề hối hận sao?"

Tae-rok đang đưa ly lên miệng, từ từ ngước mắt nhìn Sa-on. "Ngươi nghĩ, ta có gì phải hối hận?"

Có lẽ anh đang thối rữa ở cái vùng đất cằn cỗi, nơi gió bấc và tuyết liên tục gào thét, nơi anh phải trải qua những mùa đông dài đằng đẵng cùng lũ thú vật. Ở cái nơi mà việc sống sót còn quan trọng hơn cả chiến đấu... Lưỡi kiếm của Baekan Đại quân liệu có còn sắc bén sau khi rút khỏi vỏ bọc kia?

Sa-on dường như nghe thấy tiếng bão tuyết rít gào vọng về từ phía sau Tae-rok, lạnh lẽo và vô tình.


Tae-rok từng nghiêm khắc ra lệnh rằng không được phép ngủ cùng thú vật. Nhưng giờ thì người chủ nhân nghiêm khắc ấy đã không còn ở đây, mà bên ngoài thì lại quá lạnh để bắt chú chó nhỏ ngủ một mình.

Nan-young cau mày khi nằm cạnh con chó trắng chưa được đặt tên, áp mặt vào bên cạnh nó để trốn tránh tiếng gió rít "wiiiiing, wing, uuuuung" bên ngoài.

‘Chắc thời tiết này, người lại về muộn nữa rồi.’

Lập đông vừa mới qua, kinh thành vẫn chưa đến mức lạnh cắt da cắt thịt. Mọi người vẫn đang bận rộn chuẩn bị cho mùa đông khắc nghiệt sắp đến.

Mùa đông đã bao trùm nơi đây, nghiệt ngã và lạnh lẽo. Mặt trời trở nên lười biếng hơn bao giờ hết, những ngày ngắn ngủi đến thảm hại, và ngay cả khi ló dạng, ánh sáng của nó cũng chỉ là một màu trắng đục nhợt nhạt, như nước vo gạo đặc quánh trước buổi trưa.

Nan-young bất chợt nhớ Kinh thành da diết. Hơn tất cả, cậu nhớ Hoàng huynh, vị Vua kính yêu, và cả Mẫu hậu hiền từ. Cậu tự hỏi họ có khỏe không, liệu đôi tay của Mẫu thân đã bắt đầu tê cóng vì lạnh giá, khiến bà phải dùng thuốc liên tục chưa.

Nhưng cậu biết, cậu không có quyền oán than. Quyết định đã được đưa ra, và cậu phải chấp nhận nó.

Đúng lúc những cảm xúc phức tạp ấy trào dâng trong lòng Nan-young, con trắng nhỏ dường như thấu hiểu được nỗi lòng cậu, khẽ kêu "kkiiiing" một tiếng, rồi dùng thân hình bé nhỏ, chưa phát triển của mình, dụi đầu vào má Nan-young.

"Ấm quá..."

Lông nó mềm mại đến lạ. Đôi má căng thẳng của Nan-young từ từ giãn ra, thả lỏng một cách ngây ngô.

"Ở bên mi, ta thấy lòng mình bình yên lạ thường. Thật kỳ diệu."

Liệu nó có hiểu cậu không? Con trắng mà cậu vẫn chưa kịp đặt tên, nhẹ nhàng liếm mũi Nan-young bằng cái lưỡi ẩm ướt.

Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, Nan-young vẫn không thể ngừng nhớ về Kinh thành.

Cậu thừa nhận, lý do sâu xa nhất khiến cậu nhớ Kinh thành đến vậy là vì Tae-rok, người chắc hẳn đang ở nơi đó.

Nếu Tae-rok trở lại, cậu sẽ không hối hận hay ngoảnh đầu nhìn lại quyết định mà mình đã đưa ra. Nhưng khi anh không ở bên, cậu cứ mãi chìm đắm trong sự tiếc nuối khôn nguôi.

"Ta ước gì Thúc phụ sẽ sớm trở về. Để người có thể đặt cho mi một cái tên thật hay."

Cho đến giờ, những cái tên mà mọi người nghĩ ra đều kỳ quặc và khó nghe, ví dụ như Sujebi (mì xé), Halmi-kkot (hoa bà lão), hay Ongsimi (bánh gạo nếp). Trong số đó, Ongsimi là cái tên mà cậu có chút thiện cảm, nhưng Kkot-nyeo đã lắc đầu quầy quậy, bảo rằng làm sao có thể đặt một cái tên ngon lành như vậy cho một chú chó con được! Và thế là, tối hôm đó, món Ongsimi nóng hổi, đặc sệt đã nghiễm nhiên xuất hiện trên bàn ăn tối.

"Ta không mong đợi những cái tên cao sang giống như tên người..."

Nan-young vuốt ve đôi tai mềm mại của con trắng. Con trắng khẽ ngáp một cái, rồi lăn kềnh ra và ngủ thiếp đi ngay lập tức.

"Bọn cún con ngủ nhiều thật đấy."

Nan-young cứ thì thầm như vậy, mặc dù chẳng có ai nghe thấy, và con trắng cũng không thể trả lời cậu.

Một lúc sau, cậu cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ vì tiếng thở đều đều của chú chó con đang say giấc.

Cậu ước gì bão tuyết sẽ ngừng rơi vào lúc bình minh. Cậu ước gì Sơn thần sẽ mở đường cho Thúc phụ của cậu trở về, với một con hổ dũng mãnh ở bên trái và một con chó trắng đáng yêu ở bên phải. Nan-young chìm vào giấc ngủ, mang theo những lời cầu nguyện giản dị ấy.

Sa-on thậm chí còn chưa mở nổi mắt cho tử tế vì cơn nôn nao hành hạ. Vậy mà, chủ nhân của ngôi nhà này - người tối qua còn uống nhiều hơn cả anh - đã tỉnh táo, rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo tươm tất từ đời nào rồi!

"Ngài đi sớm vậy ạ?" Sa-on hỏi, tay dụi dụi mặt cố xua đi vẻ nhăn nhó. Tae-rok, không còn nghi ngờ gì nữa, đã chuẩn bị kỹ càng cho chuyến đi ngược gió lạnh lẽo của mùa đông. Anh mặc quần giữ nhiệt, khoác thêm chiếc áo choàng bông dày sụ, và còn cẩn thận trang bị cả chiếc áo khoác da có chóp để che chắn mu bàn tay khỏi cái rét.

"Phải đi sớm mới kịp đi được nhiều trước khi trời tối. Ta đã hứa với Nan-young là sẽ chơi Tagu với nó trước khi tuyết rơi nữa, nên phải tranh thủ thôi."

"......"

"Hình như ngươi có gì muốn nói?"

"Thần... cũng thích chơi Gyeokgu."

"Không phải Gyeokgu, là Tagu."

"Vâng ạ. Thần cũng biết chơi Tagu nữa."

"Thì sao?"

"Thần... cũng muốn đi cùng Đại quân. Không, thần sẽ đi theo để hầu hạ ngài."

Tae-rok bật cười khẩy ngay lập tức. Quả là tội nghiệp khi anh ta vẫn còn chưa tỉnh hẳn sau cơn say. Xem ra, anh ta đã trở thành một chư hầu "hàng thật giá thật" rồi. Anh chỉ cười nhạo những lời nói lố bịch và vô nghĩa này, chứ không hề cảm động chút nào.

"Đừng nói những điều vớ vẩn. Hãy nghỉ ngơi thêm chút nữa trong ngôi nhà vắng chủ này đi, rồi tỉnh rượu thì rời đi."

"Đại quân! Nếu không có Đại quân ở đây, thần không thể chịu đựng nổi vì sẽ rất cô đơn!"

Tae-rok giật mạnh chân, hất văng Sa-on ra, y như một con chim ưng cởi bỏ chiếc móng của nó. Tae-rok đang đội chiếc mũ gat trên chiếc nambawi, nhếch mép cười khẩy một bên mép.

"Dù gì thì... chúng ta cũng sẽ sớm gặp lại thôi."

"...Hả?" Sa-on ngơ ngác, một âm thanh khó hiểu kẹt giữa tiếng "E" và "Ye" bật ra khỏi miệng. anh ta nhìn Tae-rok đang loay hoay với mớ đồ đạc trên sàn nhà.

"Ta chỉ mong mùa đông này đừng có nhiều tuyết quá. Nhưng dẫu vậy, ta cũng không thể ngăn tuyết rơi được. Ta cũng không thể để đất khô cằn trước khi gieo hạt. Chỉ vừa đủ thôi, được không? Nếu tuyết chỉ vừa đủ, ta có thể quay lại trước khi mùa xuân kịp đến."

"Thật... thật sao ạ?" Trong trái tim Tae-rok, Nan-young mới là người quan trọng nhất. Dù anh có quý mến Sa-on đến đâu, anh cũng không có ý định ở lại đây quá lâu. Đó là bản chất vô tâm của anh, kể cả trước khi anh rung động với Nan-young.

Tae-rok chẳng bận tâm đến việc làm tổn thương lòng tự trọng của một vị quan đang cố gắng níu giữ mình. Anh leo lên ngựa, bỏ lại tất cả phía sau.

"Hãy phụng sự Bệ hạ thật tốt."

Và Tae-rok rời đi nhẹ nhàng, như thể họ chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua và sẽ gặp lại nhau vào ngày mai.


Giống như lần anh mang đến cho Sa-on hương vị khó quên của món thịt lợn rừng luộc, Tae-rok cũng mang về cho Nan-young những quả hồng khô được sấy kỹ lưỡng và hạt bạch quả mới được thu hoạch, chiên giòn tan trong dầu nóng rồi rắc thêm chút muối. Tae-rok tinh ý nhận ra giọng nói của Nan-young đã thay đổi đôi chút trong thời gian anh vắng nhà. Anh liền dặn người mang nước trà thuốc, thay vì rượu gạo mà Nan-young vẫn thường thích.

Nan-young vừa nhấm nháp trà, vừa nhai hồng khô, vừa mè nheo đòi đặt tên cho chú chó con trắng. Tae-rok hiểu, đó không chỉ là sự nũng nịu trẻ con, mà còn là cách Nan-young xoa dịu nỗi cô đơn mà cậu không thể tránh khỏi khi Tae-rok phải lên kinh thành. Đó là lý do tại sao Tae-rok đã dành thời gian nghĩ về một cái tên thích hợp cho chú chó nhỏ trong suốt chặng đường trở về nhà đầy tẻ nhạt, phải không?

"Gọi nó là Bokjaeng-i đi."

"Bokjaeng-i ạ?"

Tae-rok nhanh chóng nhét một hạt bạch quả chiên vào miệng Nan-young đang há hốc. Nan-young nhai và nuốt một cách ngon lành, không hề hay biết ý định của Tae-rok, rồi hỏi lại: "Bokjaeng-i ạ? Có phải nó có nghĩa là một vật mang lại may mắn không ?"

"Ừm... Chắc vậy."

Trên đường đến đây, Tae-rok đã tranh thủ hỏi thăm những cận vệ khác về cái tên mà anh nghĩ ra. Khi anh dò hỏi xem họ thấy thế nào về việc gọi con cún trắng là Bokjaeng-i, họ chỉ cười và hỏi anh có biết "Bokjaeng-i" còn có nghĩa là "cá nóc" ở vùng này không. Cá nóc ư? Không tệ chút nào. Loài vật nhỏ bé ấy sẽ xù lông, phồng mang khi bị đe dọa, trông có vẻ sẽ bảo vệ Nan-young thật tốt ngay cả khi nó lớn lên.

Tất nhiên, Tae-rok không hề hé răng về ý nghĩa tiềm ẩn của từ "cá nóc". May mắn thay, Nan-young dường như rất thích cái tên này. Cậu lẩm bẩm "Bokjaeng-i, Bokjaeng-i" một mình, rồi đột ngột bế con cún trắng đang ngủ say như chết lên, lật ngửa nó ra để lộ cái bụng mềm mại ngay trên sàn nhà lạnh lẽo.

"Trắng này, từ giờ mi tên là Bokjaeng-i đó! Chính Baekan Đại quân đã đặt tên cho mi đấy! Mau đi khoe với mấy anh em của mi đi, rõ chưa?"

Cậu đang vui vẻ đến mức nào vậy chứ? Tae-rok bật cười khúc khích, ngắm nhìn đôi má bầu bĩnh của Nan-young ửng hồng. Anh đáng lẽ nên đặt tên cho con cún sớm hơn, nếu biết cậu sẽ thích nó đến thế này. Người đàn ông khô khan ấy luôn biểu lộ tình cảm một cách vụng về, khiến anh phải nhai đi nhai lại những cảm xúc ấy trong lòng, và sự hối hận chỉ đến muộn màng.

Nhưng dù sao đi nữa, anh cũng nên nói cho cậu biết, người hoàng huynh mà cậu luôn nhớ mong, Đức Vua, cũng đang nhớ cậu da diết đến nhường nào....

Khuôn mặt Tae-rok vừa rạng rỡ khi nhìn Nan-young, lại chợt trở nên u ám như bầu trời trước cơn bão.

Nan-young nhận thấy ánh mắt của Tae-rok, vội đặt Bokjaeng-i xuống một cách có chút xấu hổ. Bokjaeng-i nhanh chóng kêu "kkaeng-kkaeng" vài tiếng rồi lon ton chạy quanh chân Nan-young, quấn quýt không rời.

"Cháu... cháu đâu có ôm ấp nó nhiều đâu ạ!"

Nan-young nói dối một cách vụng về. Cậu ra sức chứng minh rằng mình đã tuân thủ nghiêm chỉnh yêu cầu không yêu thương hay dành quá nhiều tình cảm cho con cún.

Tae-rok, với đầu óc đang ngập tràn những suy nghĩ khác, chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Nan-young rồi lắc đầu.

"Ta không trách cháu vì điều đó."

Giờ đây, Tae-rok chỉ muốn đối xử với Nan-young một cách dịu dàng vô hạn. Có lẽ là vì anh cảm thấy có lỗi, hoặc có lẽ anh muốn thể hiện thật tốt trước mặt Nan-young, để cậu có thể hoàn toàn yêu anh.


Tuyết đã được dọn sạch nhanh chóng bằng những chiếc chổi lớn, và hôm nay thời tiết ấm áp hơn bình thường. Nan-young và Tae-rok đã ra ngoài vào giữa ban ngày, tinh khiết như ly sữa tươi để chơi Tagu - trò chơi mà họ đã hứa với nhau từ trước.

Họ đã đào vài cái lỗ trên mặt đất, không quá sâu nhưng đủ để quả bóng gỗ có thể lọt vào và bị mắc kẹt. Họ còn rủ thêm đội trưởng đội cận vệ và Shim Eung cùng chơi cho vui.

Mỗi người đều đặt một cái tên thật kêu cho quả bóng của mình. Tae-rok nói rằng anh quá lười biếng nên chỉ gọi nó là "Quả bóng của Lee Tae-rok", còn Nan-young thì nhất quyết gọi nó là "Bokjaeng-i". Đội trưởng đội cận vệ đặt tên cho nó là "Bugeo" (cá minh thái khô) - món ăn yêu thích của anh ta, và Shim Eung thì đặt tên nó là "Jwibul" (bóng lửa), lấy cảm hứng từ một trong những truyền thống đáng sợ mà ông đã nghe được trong cung điện.

Quả bóng golf của Tae-rok lăn lông lốc, tiến thẳng đến cái ao đóng băng rồi ùm một cái, rơi vào lỗ một cách đầy bất ngờ! Cả đám người há hốc mồm, kinh ngạc tột độ. Nan-young suýt chút nữa thì hét lên: "Ái chà chà, Lee Tae-rok rơi xuống rồi kìa!", nhưng rồi lại rên rỉ tiếc nuối, tự trách mình vì suýt lỡ lời.

"Bokjaeng-i rơi xuống rồi kìa!"

Cuối cùng, Nan-young lại trở thành "nạn nhân" bị trêu chọc.

Tae-rok bật cười khúc khích, bước đến cái ao đóng băng thay Nan-young. Anh biết ban ngày băng có thể mỏng manh lắm, nên nhanh chóng xắn tay áo lên, cẩn thận cúi xuống nhặt quả bóng lên. Đúng như dự đoán, bề mặt băng đã tan chảy, quả bóng trơn tuột.

"Ta đã giải cứu Bokjaeng-i rồi!"

Tae-rok tung quả bóng lên không trung, bắt lấy vài lần rồi đưa lại cho Nan-young. Xong xuôi, anh quay phắt lại, nở một nụ cười tinh nghịch và hét lớn:

"Tò mò ghê, không biết người thua cuộc, ghi được ít điểm nhất có chấp nhận điều ước của người thắng không nhỉ? Ngươi thấy thế nào?"

Shim Eung nghiến răng ken két, siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ: "Cái tên Đại quân Baekgan ác độc kia lại đang bắt nạt Thiếu gia của chúng ta rồi!" Ai cũng hiểu rõ "đối tượng" mà Tae-rok nhắm đến là ai. Ngay cả Nan-young cũng lộ rõ vẻ mặt khó xử.

Tuy nhiên, đội trưởng đội cận vệ là một người tốt bụng, thích đánh bạc và uống rượu. Tiếc thay, anh ta lại hơi thiếu tinh ý, nên đã vô tư đáp: "Tuyệt vời ạ!" Dù anh ta có tinh ý hơn, có lẽ anh ta cũng chẳng dám từ chối lời đề nghị của Đại quân.

"Người làm vậy là vì người biết cháu sẽ thua, đúng không ạ?"

Tae-rok nhún vai, chỉnh lại cây gậy điệu nghệ.

"Cháu chỉ cần không thua là được."

Ẩn sau vẻ ngoài nhã nhặn, Nan-young cũng là một người có tinh thần cạnh tranh cao ngút trời. Suy cho cùng, cậu là cháu của ai kia chứ!

Đôi mắt của Nan-young bỗng bừng cháy lên ngọn lửa nhiệt huyết.

Kết quả của trận Gyeokgu hôm nay thật bất ngờ! Ai ngờ đội trưởng đội cận vệ lại thua cuộc chứ.

Ban đầu, anh ta chơi rất tốt, nhưng càng về sau càng đuối sức, không kiểm soát được lực tay. Anh ta còn đánh trượt tận ba lần, khiến kkot-nyeo phải ra tay "khóa sổ" tất cả các cửa con dấu lại.

"Tiểu nhân chơi Gyeokgu cũng khá đấy ạ!"

Nhưng Tae-rok chẳng mấy quan tâm. Điều quan trọng là Nan-young đã không thua. Rõ ràng, mục đích ban đầu của cuộc cá cược này là gì rồi.

"Ta chỉ muốn có măng thôi mà."

"Ngài ấy sẽ..."

"Không đời nào người lại đưa ra một mệnh lệnh khó xử cho đám tiểu nhân như chúng ta. Chắc hẳn người sẽ từ từ ban phát cho chúng ta thôi. Đi trước đi."

Shim Eung tinh ý là thế, còn đội trưởng đội cận vệ thì vẫn còn ngây ngô. Shim Eung có chút ghen tị với anh ta. Thật không dễ chịu chút nào khi không thể đoán trước được Tae-rok sẽ làm gì tiếp theo. Anh ta thầm mong Nan-young sẽ thua cuộc.

"Người biết cháu sẽ thua, đúng không ạ?"

Tự nhiên anh muốn chạm vào mặt cậu, xem đôi má ửng hồng kia là do vui sướng hay do cái lạnh của tiết trời. Da dẻ chắc hẳn đã cứng đờ vì lạnh rồi. Có lẽ nên vào nhà thôi. Nghĩ vậy, Tae-rok vừa kéo Nan-young đi vừa đáp:

"Ta đã không nghĩ rằng cháu có thể thắng."

"Cháu đã cố gắng hết sức để người không đưa ra một mệnh lệnh khó xử cho cháu sau khi thua cuộc ."

"Cháu đã biết ta sẽ yêu cầu gì sao?"

"......"

"Nói cho ta biết, cháu nghĩ ta sẽ yêu cầu gì nào?"

"...Chắc hẳn người sẽ yêu cầu một điều gì đó... dâm ô."

"Ví dụ như?"

Tae-rok tiến sát lại gần, dồn Nan-young vào tường.

"Cháu nghĩ xem, thúc phụ sẽ bắt cháu trèo lên người, ngậm lấy thứ đó của người, rồi chúng ta sẽ... 'vui vẻ' với nhau? Cháu sẽ phải ngậm nó, ngoan ngoãn chiều theo người?"

Nan-young sững sờ. Cậu chưa từng mảy may nghĩ tới những tư thế như vậy. Mặt cậu đỏ bừng, vừa xấu hổ, vừa cảm thấy một sự kích thích tội lỗi trào dâng. Ánh mắt cậu hoảng loạn, vội vã đảo quanh tìm lối thoát.

"Hay thúc phụ sẽ ép cháu nằm sấp, van xin người đâm vào hậu môn của cháu, rồi... liếm nó?"

"K-Không... Không thể nào... Người không thể có những suy nghĩ bệnh hoạn như vậy trong đầu..."

"Ồ, sao lại không? Ta chỉ là một kẻ đàn ông đầy rẫy dục vọng thôi. Cháu còn muốn ta làm gì nữa? Mà thôi, vì đây là một cuộc cá cược, ta nên nghĩ ra một hình phạt thật 'khó nhằn' mới được. Mấy chuyện kia, ta muốn làm lúc nào chẳng được."

"Người... người sẽ không làm vậy đâu!"

"Cháu nghĩ sao nếu ta làm một đôi vòng ngọc hồng lựu, rồi đeo chúng vào hai nhũ hoa hồng hào của cháu, Nan-young à...?"

Khuôn mặt Nan-young tái mét, trở nên ngây thơ và sợ hãi hơn nhiều so với tuổi thật của cậu. Tae-rok nhếch mép cười khẩy, cố tình gieo rắc nỗi kinh hoàng:

"Như vậy, mỗi khi cháu bước đi, vòng sẽ kêu leng keng, leng keng. Cháu sẽ xấu hổ đến mức không dám ra khỏi nhà. Mà kể cả khi cháu có gan ra ngoài, Bokjaeng-i cũng sẽ chạy theo hỏi han không ngừng, khiến ta dễ dàng tìm thấy cháu bất cứ nơi nào cháu trốn."

"Ch-Cháu sẽ không bỏ trốn... Cháu sẽ không làm những chuyện đó..."

"Nhưng nếu cháu được phép đi bất cứ đâu thì sao?"

"Hả?"

Tae-rok, kẻ vừa mới đây còn là hiện thân của dục vọng trần trụi, đột nhiên cất giọng lạnh lùng như băng giá:

"Nếu gia đình cháu nhớ cháu, nếu đó là ý chỉ của bệ hạ... Vậy thì việc ta muốn tìm thấy cháu bất cứ nơi nào cháu đi, chẳng phải là sự quan tâm chân thành hơn là dục vọng tầm thường sao?"

Đôi mắt Nan-young dao động, sự bối rối hiện rõ.

.

 

 

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo