Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện. 5
"Liêm sỉ tan thành mây khói, danh dự vứt bỏ nơi đâu rồi? Làm sao ta còn mặt mũi nào quay về đối diện với Hoàng huynh tôn kính, người đang trị vì đất nước đây?"
Khuôn mặt Nan-young sa sầm, u ám như bầu trời trước cơn bão. Cậu chìm sâu vào mớ bòng bong suy nghĩ, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, không một lời than thở lọt ra. Vốn dĩ Nan-young không phải là kiểu người thích ba hoa chích chòe, nên Tae-rok cũng chẳng mấy bận tâm đến sự im lặng thường ngày của cậu. Nhưng hôm nay, anh thực sự lo lắng cho Nan-young. Chỉ cần nhìn vào việc cậu cứ trân trân nhìn vào trang sách mà chẳng buồn lật, cũng đủ hiểu tâm trí cậu đang rối bời đến mức nào.
Bỗng nhiên, Nan-young giật mình tỉnh giấc. Hóa ra, bóng đêm đã bao trùm từ lâu.
"À… Thúc phụ. Người nên đi nghỉ ngơi rồi."
Giọng nói Nan-young gấp gáp, nhưng nghe rõ sự gượng gạo.
"Hôm nay… cháu xin phép ngủ ở biệt viện ạ."
Thực ra, ban đầu Nan-young được sắp xếp phòng ở biệt viện. Dù chỉ mang tính chất hình thức, nhằm tách biệt khỏi những người khác, nhưng trên thực tế, căn phòng đó gần như bị bỏ hoang. Nan-young gượng gạo nở một nụ cười, Tae-rok chỉ lặng lẽ quan sát cậu, cố gắng biện minh dưới ánh đèn dầu leo lét. Anh không hề có ý định níu giữ cậu.
"Vậy thì… chúc người ngủ ngon ạ."
Anh lặng lẽ nhìn Nan-young cúi chào, rồi bước vội ra khỏi phòng. Mãi đến khi tiếng bước chân của cậu hoàn toàn tan biến vào sự tĩnh lặng của đêm đông, Tae-rok mới khép cuốn sách lại, đôi mày chau lại đầy lo lắng.
Nan-young trằn trọc mãi không tài nào chợp mắt nổi. Cậu đau khổ nhắm nghiền mắt, biết trước thế nào cũng như vậy. Lúc đầu cậu đã tính ngủ lại biệt viện để tránh mặt anh, nhưng dù không có Tae-rok bên cạnh, cậu vẫn cảm thấy như anh đang ở ngay sát bên, khiến cậu chẳng dám trở mình mạnh tay.
"Haa..."
Sao tự dưng hoàng huynh lại muốn gặp mình thế nhỉ? Mình có đáng đâu...
Chỉ vì những ham muốn ích kỷ của bản thân, biết rõ con đường phía trước là một vụ bê bối nhơ nhuốc và tội lỗi, cậu đã bỏ lại gia đình, thậm chí từ bỏ cả trọng trách của một Đại quân. Cậu thật là một kẻ vô liêm sỉ, trơ trẽn đến cùng cực.
"Vậy mà sao..."
Nan-young bỏ cuộc với việc ngủ, cuối cùng mở đôi mắt đang nhắm chặt và lẩm bẩm, giọng đầy buồn bã.
Thực ra, trong lòng cậu không phải là câu hỏi "sao," mà là "mình có dám không" mới đúng.
Nan-young cố tình lảng tránh, không dám hỏi Tae-rok một lời nào về tình hình ở kinh thành. Cậu chỉ âm thầm cầu nguyện cho đất nước thái bình, thịnh trị, và cầu mong nhà vua khỏe mạnh. Cậu biết rõ thân phận thấp kém của mình, và tự nhủ không hối hận về con đường đã chọn. Cậu đã cố gắng sống như vậy...
Bỗng, cánh cửa biệt viện khẽ mở ra. Vì Nan-young đang nằm quay lưng về phía cửa, cậu không bị phát hiện là đã thức giấc.
Chỉ có một người vô lễ đến mức này thôi... Dù vậy, trái tim lo lắng của cậu vẫn đập thình thịch trong lồng ngực.
Chủ nhân của ngôi nhà, nơi có cả khách và biệt viện, tiến lại gần và nằm xuống phía sau Nan-young. Không dừng lại ở đó, anh vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, siết chặt.
"Đi gặp hoàng tôn thôi ."
Tae-rok ấn mạnh bàn tay lên lồng ngực Nan-young, nơi đang run rẩy không ngừng. Giọng anh trầm thấp: "Cháu cũng nên nếm trải cái cảm giác lần đầu gặp mặt những đứa cháu của mình chứ."
Nan-young ngước mắt, giọng cậu khẽ run: "...Lúc Thúc phụ gặp cháu lần đầu tiên, người có vui không ạ?"
Tae-rok không phải loại người thích ba hoa chích chòe. Anh nhếch mép, một nụ cười khẩy lạnh lùng: "Ta chẳng có tí hứng thú nào với lũ cháu của ta cả."
"Quá đáng thật đấy..."
"Chẳng phải cháu biết rõ ta là một kẻ vô tình và vô cảm hay sao?"
"......"
"Nhưng cháu đã nắm lấy tay ta, phải không?" Tae-rok nói, bàn tay anh nhẹ nhàng bao lấy ngón cái của Nan-young. "Như vậy, trong lần bốc đồ đầu đời của cháu..."
Đương nhiên, Nan-young chẳng mảy may nhớ gì về chuyện đó. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt tò mò, ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. Không chỉ vì đôi mắt đã quen dần với bóng tối, mà còn vì ngay lúc ấy, một bông tuyết to lớn như chiếc lá phong khẽ rơi xuống, phản chiếu ánh trăng, khiến mọi thứ xung quanh bừng sáng. Một đêm rực rỡ đến khó tin.
"Cháu... cháu đã chọn Thúc phụ trong lần bốc đồ đầu đời ạ?"
"Cháu đã chọn ta,"
"......"
"Ta là người cháu đã chọn."
"Sao, sao bây giờ người mới nói chuyện này với cháu?"
"Vì ta không cảm thấy cần thiết phải nói,"
"Cháu... cháu thực sự không biết Thúc phụ là người dịu dàng hay tồi tệ nữa."
"Điều đó quan trọng đến vậy sao?"
"Cháu bối rối vì người. Cháu lo lắng, Thúc phụ à. Cháu không biết người có thích trêu chọc cháu hay không, hay là... chân thành với cháu." Cậu lắp bắp, "Cháu... cháu chỉ là đối tượng để Thúc phụ chơi đùa thôi sao?"
Tae-rok khẽ bật cười. Anh xoay người Nan-young lại, để cậu đối diện với mình. Rồi, anh nắm lấy bàn tay Nan-young, đặt nó lên ngực mình.
Nan-young giật mình. Anh cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, dồn dập như tiếng chuông gióng giả vang lên trầm đục trong lồng ngực Tae-rok. Nó đang dần nhanh hơn...
"Ta không phải là một người đàn ông chân thành với trò chơi đến mức làm mọi thứ vì một đối tượng để chơi đùa," Tae-rok nói, giọng trầm ấm, có chút khàn khàn.
"......"
"Ta chân thành với dục vọng và lòng tham của mình. Và cháu đã lấy đi tất cả dục vọng và lòng tham của ta, khiến ta trở thành một Đại quân thanh liêm về những thứ khác. Cháu... là một phiền não khác."
"Cháu là phiền não của người ạ?"
"Ta đã vươn tay ra trước khi phiền não kịp ập đến," Tae-rok đáp, ánh mắt sâu thẳm. Anh chộp lấy bàn tay đang do dự của Nan-young và nhét nó vào trong vạt áo của mình.
"...nóng quá,"
"Vốn dĩ ta là người hay nóng, ngay cả vào mùa đông,"
"Vâng..."
"Vâng. Cháu biết,"
Cậu đang nghĩ gì vậy nhỉ? Tae-rok tự hỏi. Anh vô thức nghiêng đầu xuống. Ngay sau đó, chóp mũi họ chạm vào nhau, một cảm giác tê dại lan tỏa. Rồi, môi họ chạm nhau. Đôi môi chạm nhau, một bên nóng rực, một bên lại âm ấm, mềm mại.
Tae-rok hành động nhanh như chớp, chẳng để chút phiền muộn nào kịp len lỏi vào tâm trí. Anh vòng tay ôm lấy lưng Nan-young. "Ưm..." Nan-young khẽ rên rỉ, cảm nhận rõ ràng sự ấm áp rắn chắc, mạnh mẽ áp sát vào mình qua lớp chăn mỏng. Tae-rok không bỏ lỡ khoảnh khắc Nan-young hơi ngửa đầu, anh ngay lập tức cắn nhẹ rồi mút lấy bờ môi dưới căng mọng của cậu.
Ngay lập tức, cả hai lao vào một cuộc "chạy đua" cởi quần áo, ai nhanh tay hơn người nấy. Hơi thở nóng rực phả vào gáy, những ngón tay run rẩy vuốt ve lồng ngực đối phương. Tae-rok để mặc Nan-young gặm cắn ngực mình. Anh không phải là kiểu người thích bị "hành hạ" núm vú, nhưng dáng vẻ Nan-young vụng về, cố gắng âu yếm anh cuồng nhiệt lại khiến anh bừng bừng ham muốn.
Anh định cởi dây quần của Nan-young, nhưng rồi đổi ý. Anh tháo nút buộc của chiếc đai áo, rồi luồn tay vào bên trong lớp vải đã xõa tung.
"A...!"
Nan-young rùng mình khi cảm nhận bàn tay nóng rực uốn lượn, trườn lên cơ thể mình.
Cảm giác như thể bị đám rong biển trơn tuột cù lét khắp người khi chìm sâu xuống đáy đại dương vậy. Cậu sắp tan ra rồi nổ tung, như thể bầu trời trước mắt tối sầm lại, và những giọt nước vô hình đang ép chặt cậu từ mọi phía.
"Nhanh lên... Mau lên... Nhanh lên đi..."
Cậu muốn được ôm Tae-rok, trước khi tan biến thành tro bụi. Cậu muốn ôm chặt lấy anh. Nan-young thúc giục, Tae-rok lập tức cởi phăng chiếc áo sơ mi, ném xuống sàn. Tóc Nan-young rối bù. Tae-rok vùi mặt vào mái tóc mềm mại ấy, hít một hơi thật sâu, rồi dùng sống mũi vuốt dọc xuống cơ thể cậu.
"Tự cởi đi."
Nan-young lúng túng cởi quần khi nghe thấy giọng nói trầm khàn, lạnh lùng vang lên bên tai. Tae-rok khẽ liếm môi, rồi xé toạc tấm vải lót màu trắng. Cách anh kéo dài cái liếm, không chỉ đơn thuần là khẽ chạm lưỡi vào môi, mà là một sự phô trương thô bạo, gian xảo, như thể cái lưỡi dày của một con rồng chưa thể hóa rồng.
Tae-rok cúi xuống, lưỡi hắn trượt dài trên da thịt Nan-young. Nan-young cắn chặt lấy mép chăn, cố kìm nén những âm thanh đang chực trào ra. Tiếng rên rỉ thì có gì hay, hắn ta thích nghe những âm thanh vụng trộm, những tiếng thở dốc khó che giấu hơn. Tae-rok khẽ nhếch mép cười, ra lệnh: "Nâng mông lên."
"Đây... đây là hình phạt mà người đã nói sao ạ?"
"Chỉ có thế này thôi sao?" Tae-rok cười khẩy, ánh mắt đầy giễu cợt. "Trí tưởng tượng của cháu trai ta vẫn còn non nớt quá nhỉ, không biết bao giờ mới trưởng thành được đây. Dương vật của ta sắp khô héo vì chờ đợi mất rồi. Thay vì than vãn, mau nắm lấy mông mình mà banh ra đi. Như vậy, ta mới có thể liếm kĩ từng ngóc ngách bên trong chứ."
"Hức... hức...".
"Cháu thích mà, cái kiểu liếm mút như chó này,"
Đôi mắt Nan-young bùng cháy, vừa giận dữ vừa nhục nhã. Tuy nhiên, cậu vẫn lóng ngóng lật người, hai tay run rẩy nắm lấy mông mình banh ra. Tae-rok im lặng ngắm nhìn hạ môn của Nan-young, rồi bất ngờ nhổ một bãi nước bọt vào đó. Sau đó, hắn dùng lưỡi liếm sạch.
"Hừ... ư... ư... ư..." Nan-young run rẩy, một dòng điện khoái cảm chạy dọc sống lưng. Đầu ngón tay bấu chặt vào da thịt, trắng bệch vì siết quá mạnh. Cậu cứ lơ đãng buông lỏng tay, nhưng Tae-rok sẽ không để yên.
"Nếu dám buông tay ra, cháu sẽ bị đánh vào mông đấy," Tae-rok cảnh cáo. Giọng hắn đanh lại, không hề có ý đùa. Hắn là loại người nói là làm. Nan-young nghiến răng, cố gắng hết sức để không bị ăn đòn.
.
Mặc dù vậy, những giọt chất lỏng mặn chát như nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả lòng bàn tay. Cậu tưởng chừng như sắp chìm nghỉm, may mắn thay, Tae-rok đã buông tha cho đôi môi cậu.
Anh dùng lưỡi liếm sạch những giọt ẩm ướt còn vương trên miệng cậu, rồi tùy tiện lau qua bằng mu bàn tay. Tiếp đó, anh chống một bên đầu gối, dùng dương vật của mình chà xát giữa hai khe mông của Nan-young, giọng nói trầm khàn vang lên đầy chiếm đoạt:
"Không ai khác ngoài ta đã khắc lên màu sắc đậm nét này ở nơi đó của cháu. Cháu nên nhớ kỹ, chính ta là người đã nhuộm hạ môn của cháu thành một màu đỏ tươi rực rỡ."
"Làm, làm ơn... đừng nói những lời như vậy..."
"Lần tới, ta muốn cháu dùng hạ môn của cháu nhuộm đen dương vật của ta. Ha, không biết nếu nói đến đây, cháu có khóc thét lên không nhỉ?"
"Người... người đã nói rồi mà... hức..."
"Cứ coi như cháu chưa nghe thấy gì đi."
Tae-rok đang dạy Nan-young cách để tồn tại.
Đại quân Tae-rok vừa khéo léo đến mức đáng kinh ngạc, vừa vô đạo đức đến phát chán, lại vừa không mảy may đến lương tâm. Anh ta không hề ngần ngại banh hạ môn của cháu trai mình ra, đi sâu vào bên trong không chút do dự. Tại sao anh ta phải ngần ngại chứ? Đây chính là lý do anh ta tồn tại. Mỗi khi anh ta tiến vào, anh ta lại cảm thấy như mình sinh ra là để làm điều này.
Cuộc sống của anh ta trước khi gặp Nan-young cũng chỉ là một khoảng trống rỗng vô nghĩa. Một sự giả tạo, một chuỗi ngày vô nghĩa và vô giá trị.
Có lẽ, người ngoài sẽ dễ dàng hiểu lầm cái thứ tình cảm sâu sắc này là dục vọng đơn thuần, là sự ám ảnh điên cuồng và lòng chiếm hữu ích kỷ. Nhưng Tae-rok lại vui vẻ khi bị hiểu lầm như vậy. Phần cốt lõi sâu sắc và nặng nề hơn phần vỏ bọc bề ngoài. Sẽ thật khó khăn nếu Nan-young sợ hãi mà từ chối đón nhận nó. Vậy thì, anh sẽ từng chút, từng chút một khiến cơ thể cậu không thể sống thiếu anh, rồi từ từ thấm nhuần vào sâu bên trong tâm trí cậu.
"Ta là gia đình của cháu."
"A... ư... a!"
Nan-young gục đầu xuống giường, cánh tay gãy gập khiến cậu rên rỉ từng hơi thở nặng nhọc.
Tae-rok đặt một chân xuống sàn, nghiêng người ôm trọn lấy Nan-young. Anh bắt đầu thúc mạnh mẽ hơn, đồng thời dỗ dành cậu: "Ta là gia đình của cháu, đúng không?"
"A, a, a! Th, Thúc phụ, a!"
"Ta là Thúc phụ của cháu mà..." Tae-rok thì thầm, giọng nói đầy dục vọng. Ta là gia đình, vậy tại sao ta lại ghen tị với gia đình của cháu, sợ hãi gia đình của cháu đến thế?
"Ta là người yêu của cháu mà..."
Tae-rok đỡ Nan-young ngồi dậy. Anh nắm lấy cằm cậu, kéo mạnh tay cậu ra sau, trói buộc mọi cử động. Anh không thể ngả người ra sau, vì dương vật đang hung hăng xâm nhập vào bụng cậu, chỉ sợ sẽ xuyên thủng mất. Nan-young cũng không thể đổ người về phía trước, vì đôi tay đã bị giam cầm. Mi mắt Nan-young bắt đầu run rẩy dữ dội. Tầm nhìn dần trở nên mờ ảo, nhòe đi trong cơn hoan lạc.
"Ta sẽ làm tất cả cho cháu."
Giọng nói ướt đẫm sự chiếm hữu điên cuồng rót vào tai Nan-young, như một thứ độc dược ngọt ngào, quyện lẫn mật ngọt và đắng cay.
"Ta sẽ làm tất cả cho cháu, Nan-young à..."
"Aư, a! A, ư... A!"
"Ta sẽ là tất cả của cháu..."
Nan-young gật đầu, vô thức đáp lại lời dụ dỗ. Hãy làm tất cả cho cháu, tất cả... Hãy trở thành tất cả của cháu đi...
Cơ thể Nan-young chìm đắm trong bóng tối mịt mù, hoàn toàn mất kiểm soát.
Cuối cùng, Tae-rok cũng để Nan-young ngồi lên đùi mình. Anh lo lắng cậu sẽ bị lạnh vì mồ hôi nhễ nhại, cẩn thận choàng áo của mình lên vai cậu. Nan-young vẫn còn mơ màng, nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Tae-rok từ chiếc áo, cậu lại càng thêm hưng phấn. Cậu đặt tay lên ngực Tae-rok, bắt đầu lắc lư eo, nỗ lực được đền đáp bằng một nụ hôn sâu.
"Không phải. Cháu thích chỗ này hơn mà,"
"A!"
Tuy nhiên, có vẻ như Nan-young đã đuối sức vì cuộc "vật lộn" này. Cậu bắt đầu lơ là cái nơi đang cảm nhận sâu sắc kia, khiến Tae-rok phải nắm chặt lấy xương chậu, kéo cậu sát lại.
"Á!" Nan-young kêu lên một tiếng thảm thiết, người cậu như trượt xuống, bắn ra một dòng nước tung tóe. Nước bắn lên cả miệng và lông mày của Tae-rok. Anh liếm chúng bằng đầu lưỡi, rồi bật cười khẽ: "Nếu đây là ái ân với phụ nữ, chắc giờ này cháu thụ thai rồi đấy."
"Ư... ha... Th... Thúc phụ... hức... ư... cháu mệt quá rồi... A!"
"Chỉ một chút nữa thôi, ngoan nào."
Sự chênh lệch về vóc dáng giữa Nan-young và Tae-rok, cùng với gu ái ân có phần lộn xộn của Tae-rok, chỉ dành riêng cho Nan-young thôi, có lẽ sẽ khiến người ngoài nhìn vào bất an. Nếu có ai đó lén lút dùng ngón tay thấm nước bọt chọc một lỗ trên cửa giấy mà nhìn trộm, có lẽ họ sẽ chỉ thấy một cảnh tượng "ớn lạnh", lắc đầu ngán ngẩm rồi bỏ đi. Vậy thì Nan-young, người đang trực tiếp trải nghiệm, hẳn phải mệt mỏi đến mức nào.
Tae-rok vuốt ve cái lỗ của Nan-young.
"Hức... hức..."
Nan-young giật mình, gục đầu xuống, lưng run lên bần bật. Nhưng ánh mắt Tae-rok vẫn nghiêm nghị, như đang thúc giục cậu tiếp tục.
Lối vào vẫn chưa sưng nhiều lắm. Vẫn còn khoảng trống để làm thêm.
"Hay là... cháu muốn nằm xuống? Ta có thể giúp cháu 'thư giãn'."
"K... không phải ạ!"
Nan-young hoảng hốt lắc đầu. Cậu rên rỉ, rồi bắt đầu lắc lư eo trở lại.
Quả là một cảnh tượng tuyệt mỹ! Tae-rok nheo mắt lại, véo lấy nhũ hoa của Nan-young. Rồi anh không kìm được mà ngẩng người lên, hết lòng mút lấy nhũ hoa của cậu. Anh vẫn chưa chuẩn bị vòng hạt, nhưng anh dự định sẽ chăm sóc cho chúng to ra, để có thể đeo bất cứ lúc nào. Có lẽ Nan-young nghĩ anh chỉ đang trêu chọc, nhưng Tae-rok hoàn toàn nghiêm túc. Anh muốn tạo ra những "vòng tròn không thể tháo rời", để dù Nan-young ở bất cứ đâu, anh cũng có thể tìm thấy cậu. Anh muốn treo chúng lên nhũ hoa và dái tai của Nan-young, đánh dấu cậu mãi mãi là của mình.
"Haư, a!"
"Dâm đãng thật."
Nan-young có vẻ ngây thơ vậy thôi, chứ thực chất cậu dâm đãng đến kinh người. Chỉ cần nhìn cách cậu ưỡn ngực, cố tình tạo điều kiện cho anh dễ dàng mút lấy nhũ hoa là biết ngay.
"Ư... không được đâu... Đừng mà... Bỏ cháu ra đi ạ..."
Nhưng Nan-young nhanh chóng tỉnh táo lại trước những lời rên rỉ đó, cậu đẩy Tae-rok nằm xuống, lẩm bẩm gì đó rồi thay đổi tư thế.
"Hừ... mệt quá đi..."
Chiêu trò của cậu là đây: vừa than thở, vừa duỗi tay ra sau, chống tay lên đùi Tae-rok rồi ngửa người ra sau, tạo thành một đường cong quyến rũ chết người.
Cảnh tượng tuyệt mỹ này cứ thế mà trở nên hoàn hảo hơn. Nếu đây thực sự chỉ là một tư thế vô tình, không hề có toan tính, Tae-rok thề rằng anh sẽ lột trần Nan-young ra ngay lập tức và nhốt cậu lại, không cho phép ai nhìn thấy. Cái dương vật nhỏ xinh giữa hai chân dang rộng của cậu đang ngóc đầu lên đầy khiêu khích, ửng đỏ lên vì kích thích. Lớp da quy đầu bị lột xuống... chính anh là người đã tạo ra "tác phẩm" này! Nó là dương vật do chính tay anh khai phá.
"Nhanh lên, cử động đi chứ!"
Hưng phấn trào dâng đến đỉnh điểm, Tae-rok gầm gừ thúc giục, đồng thời đầu gối anh dựng lên như một ngọn núi nhỏ. Nhờ đó, cơ thể Nan-young được nâng lên một chút, và cậu bắt đầu cử động, dùng Tae-rok làm điểm tựa.
"Ha...ư!"
Nước miếng chảy ra từ khóe miệng đang há hốc của Nan-young. Cậu thậm chí còn không mở mắt ra, hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm. Tae-rok cũng bị kích thích đến điên cuồng bởi cảnh tượng khiêu dâm này, một cảnh tượng mà dù chết anh cũng không thể nào quên. Anh muốn ướp xác vĩnh viễn cái dáng vẻ Nan-young đang mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của mình, lắc lư cơ thể và ưỡn ngực về phía trước vì khoái cảm.
"Hộc... hừ..."
Hơi thở của Tae-rok thô bạo như tiếng gầm gừ của một con thú hoang. Nan-young vẫn nhắm nghiền mắt, và ngay cả khi mí mắt cậu hé mở, tròng mắt cũng có vẻ như sắp lộn ngược ra sau. Cậu vòng tay ôm lấy bụng mình. Một tay vẫn nắm chặt lấy đùi Tae-rok, tay còn lại ôm chặt lấy bụng, siết chặt cái phần đang phập phồng, rung động theo từng nhịp.
"A... đau... đau ở đây... cháu... Hình như sắp ra rồi... Aaaa...!"
Tae-rok nghiến răng, đè mạnh tay mình lên tay Nan-young. Anh chế nhạo cái thứ mà cậu đang nắm giữ với một lực yếu ớt như của một đứa trẻ con, rồi thô bạo đè mạnh xuống.
Đồng thời với việc anh đè bàn tay Nan-young đang ôm lấy bụng xuống, anh đẩy mạnh và sâu hơn vào bên trong. Có một bức tường mềm mại và chắc chắn đang ôm lấy anh, nhưng Tae-rok không hề nương tay, anh vẫn tiếp tục đẩy vào, muốn phá tan mọi rào cản.
"Huu, huuu, huaaaa...!"
Nan-young rít lên những âm thanh nghẹn ngào, gần như là gào thét. Cậu vặn vẹo người, cơ thể co giật dữ dội, và trong cơn điên cuồng ấy, dương vật của cậu rung lên bần bật, bắn ra những dòng tinh dịch trắng đục.
Nhưng Tae-rok không dừng lại.
Anh túm lấy cơ thể mềm nhũn của Nan-young sau khi cậu vừa xuất tinh, và bắt đầu tự mình "làm việc". Anh điên cuồng thúc đẩy, nhấc bổng rồi lại dập mạnh cậu xuống, khiến cho bức tường thịt bên trong cậu liên tục co rút, ôm chặt lấy dương vật của anh rồi lại giãn ra. Mỗi nhịp như vậy, háng Nan-young lại run lên bần bật, và cuối cùng, sau những tiếng rên rỉ đứt quãng như "Hơ... Hức...", cậu hoàn toàn mất kiểm soát và tè ra quần.
"Hộc...!"
Tae-rok không hề né tránh. Thay vì vậy, anh cố gắng rút dương vật của mình ra khỏi bức tường thịt đang bám chặt lấy nó, và bắn tinh ngay tại cái lỗ đang hé mở kia. May mắn thay, anh vẫn còn chút lý trí sót lại vào phút cuối cùng, vì nếu anh xuất tinh sâu bên trong, việc dọn dẹp sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Cùng với tiếng "bịch" mạnh mẽ, dương vật của Tae-rok tuột ra. Anh nhẹ nhàng nâng cơ thể rũ rượi của Nan-young lên, và dòng tinh dịch của anh trào ra, chảy dọc theo đùi cậu thành từng dòng đặc quánh. Mãi đến khi nó làm ướt sũng cả bụng dưới của cậu, Tae-rok mới nhận ra Nan-young đã tè lên bụng mình.
"Thế này thì..."
Anh chỉ lo lắng về cái chăn, hoàn toàn không hề bối rối trước tình huống này. Anh biết, mỗi tháng anh chỉ cố gắng "mạnh bạo" như vậy khoảng một lần, nhưng trong ba lần như vậy, Nan-young luôn tè dầm.
Vì biết đó là lỗi của mình, Tae-rok chấp nhận nó. Anh không hề xin lỗi, cũng không tự trách bản thân, chỉ đơn giản là ghi nhớ để lần sau sẽ "nhẹ nhàng" hơn một chút. Rất chi là Tae-rok. Anh khéo léo lật ngược tấm chăn dính bẩn, ôm Nan-young vào lòng thành một đống, và hướng về phía phòng tắm. Chắc chắn sẽ không ai tin rằng chính Đại quân Baek an lạnh lùng, tàn nhẫn kia lại có thể thành thạo đến mức giặt sơ bộ quần áo bẩn một cách thuần thục như vậy.