Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Chương 6
Tae-rok ra hiệu cho người dọn thanh kiếm gỗ và cây cung của mình trên sàn đi. Anh cởi sợi dây buộc ống tay áo cho gọn gàng, thả xuống. Ngay lập tức có người nhanh chóng nhặt lấy.
Nan-young nhìn bóng lưng thúc phụ, như sắp sửa rời cung ngay lập tức, lấy hết can đảm. Với suy nghĩ trẻ con kia, cậu tin rằng thúc phụ đã ôm mình, mình cũng ôm thúc phụ rồi thì hai người đã thân nhau hơn. Vậy thì bước tiếp theo chắc chắn là mời thôi. Chia sẻ món ăn yêu thích, hoặc cùng nhau xem cái gì đó.
Nan-young khẽ kéo vạt áo của thúc phụ. Tae-rok không thèm nhìn Nan-young, vừa cởi sợi dây ở cổ tay còn lại vừa lẩm bẩm.
"Đừng có kéo thế, nhìn mặt rồi nói."
"Thúc phụ, phòng bếp nhỏ của cháu có dưa chuột non đấy ạ. Nghe bảo dưa chuột ngọt và ngon lắm."
Biết rõ đó là lời mời rụt rè cùng nhau ăn, Tae-rok vẫn vờ như không biết.
"Thì sao?"
Nếu Sa On đi cùng hôm nay mà thấy cảnh này, chắc chắn sẽ nói: "Đại quân sao cứ phải trẻ con với cháu trai mình thế ạ?" mất
"Thì…? À…"
Nan-young bối rối trước câu trả lời bất ngờ ấy. Nan-young được yêu thương và nuông chiều từ bé, khó mà thân thiết được với trưởng bối hơn mình, mà tính cách lại quá khác biệt, ví dụ như là... em trai của vua đây.....
"À… còn có dưa hấu nữa ạ. Ngọt hơn dưa chuột."
"Dưa hấu đương nhiên là ngọt hơn dưa chuột rồi. Vậy thì. Vậy thì cháu muốn gì nào, cháu trai."
Tae-rok vẫn không nhìn Nan-young. Anh cứ bướng bỉnh nhìn thẳng về phía trước. Vị thái giám đứng phía sau thầm rủa: "Cái đồ nhỏ nhen, trẻ con này!", còn đám cung nữ đứng trước mặt Tae-rok thì khẽ cười thầm: "Ôi trời", bởi vì Tae-rok đang mỉm cười, dù là rất nhỏ thôi.
"Thúc phụ…."
"Muốn gì thì nói thẳng ra."
“…Đến chơi đi ạ. Đến chỗ cháu ạ."
Lời mời cuối cùng cũng được thốt ra, nhưng lại tan chảy thành một lời thỉnh cầu, gần như van xin. Đến lúc này Tae-rok mới khẽ cười. Anh đưa tay xuống nắm lấy bàn tay ấm áp, ướt át của đứa trẻ đang túm lấy vạt áo mình.
"Được thôi."
Dù chỉ là một lời đồng ý cộc lốc, nhưng cũng là đồng ý mà, khuôn mặt Nan-young rạng rỡ hẳn lên.
Sau khi mời Tae-rok một lần, Nan-young thường xuyên mời anh đến phủ mình uống trà, hoặc nếm thử những món mới lạ trong phòng bếp. Mười lần mời thì Tae-rok đến khoảng hai lần. Những món trong phòng bếp nhỏ hầu hết đều có ở phủ của đại quân. Dù chỉ là những thứ còn sót lại sau khi chia, thì một mình hoàng tử ăn cũng no nê quá rồi.
Hôm nay cũng vậy, sau khi Nan-young nài nỉ mười lần như thường lệ, Tae-rok đã đến phủ của cậu. Nan-young đang dùng chiếc thìa nhỏ bằng bạc để nạo hạt dưa gang.
"Ăn hạt dưa gang sẽ bị đau bụng ạ."
Cậu tự mình nói mà chẳng ai hỏi cả. Tae-rok đang ngồi, tùy tiện dựa khuỷu tay lên bệ cửa sổ. Anh nhìn động tác của chiếc thìa của Nan-young, rồi đáp lại hờ hững.
"Đó là vì hạt dưa gang mọc trong bụng cháu đó."
Bàn tay của Nan-young khựng lại. Biểu cảm của cậu, khi ngẩng đầu lên nhìn anh, thật là ngây ngô. Tae-rok vừa thấy cạn lời, vừa thấy buồn cười trước phản ứng tin lời anh nói như vậy, trong khi anh chỉ buột miệng ra thôi.
"Vậy thì… vậy thì khi lớn hết lên cháu sẽ chết à? Bụng… bụng to ra…"
"Bụng chắc không to ra được đâu. Có lẽ dây leo sẽ mọc ra từ miệng đấy."
"Á á á, đại quân à. Xin đừng đùa như vậy nữa mà. Đại quân nói đùa như vậy rồi về cung là xong, nhưng nếu hoàng tử nhỏ bé khóc vào ban đêm thì chúng tiểu nhân biết làm sao đây!" Shim-eung nhắm mắt lại, mặt không cảm xúc, chỉ thầm gào thét trong lòng.
Nan-young tái mét vì sợ hãi, lắp bắp trả lời.
"Vậ-vậy thì dưa gang là quái vật ạ?"
Quái vật? Tae-rok đang tự hỏi ‘cái quỷ gì thế này’, thì nhận ra Nan-young đang nói về câu chuyện quái vật mà anh đã kể cho cậu nghe.
Tae-rok kéo người lại gần Nan-young. Anh nhặt chiếc thìa rơi xuống, nạo hết hạt dưa gang còn sót lại. Vừa làm vừa hờ hững đáp.
"Ta đã bảo quái vật trông giống như chúng ta rồi mà."
Anh cầm miếng dưa gang rỗng ruột, trông như chiếc thuyền nhỏ, đưa lên miệng Nan-young.
"Thứ này trông giống người à?"
"Nhưng nếu nó mọc ra từ miệng cháu thì chẳng phải cháu sẽ chết sao. Vậy thì nó là quái vật mà… Thứ đáng sợ thì chẳng phải là quái vật sao?"
Nan-young có vẻ vẫn sợ hãi miếng dưa gang không còn hạt nào, mím chặt môi lắc đầu nguầy nguậy. Tae-rok cắn một miếng dưa gang rồm rộp.
"Ngon mà. Quái vật có vẻ ngon đấy?"
"……"
Anh nhồm nhoàm nhai nốt phần còn lại, rồi lại nạo hạt của miếng khác. Sau đó anh mút thìa. Những hạt dưa gang ngọt ngào đã đi vào bụng Tae-rok. Nan-young há hốc miệng vì kinh ngạc, nghiêng người chậm rãi nhìn từ môi, cổ xuống bụng Tae-rok.
"Th-thúc phụ… Thúc phụ làm vậy sẽ chết đấy ạ…"
"Chết? Về cung của ta à?"
"Không! Không phải ý cháu như vậy…!"
"Ta đã bảo cháu nói cho rõ ràng rồi mà, cháu trai."
Tae-rok nạo nốt chỗ dưa gang còn lại. Cắt miếng dưa có hình chiếc thuyền trắng đưa lên miệng Nan-young. Cậu vẫn mím chặt môi lắc đầu. Tae-rok được nước lấn tới.
"Nếu cháu không ăn cái này thì thật đấy, dây dưa gang sẽ mọc ra từ bụng ta, chui ra từ mắt, mũi, miệng đấy."
"Việc cháu ăn cái này thì liên quan gì ạ…"
"Cháu tin là hạt dưa gang sẽ mọc trong bụng ta, nhưng lại không tin lời ta nói sao?"
"……"
"Nhanh lên. A, há miệng ra đi nào."
Cái đầu do dự của Nan-young cứ cúi gằm xuống thiếu tự tin. Đầu Tae-rok cũng nghiêng theo. Giọng nói thúc giục "mau lên" cũng nhỏ hơn, dịu dàng hơn và quyến rũ hơn. Trêu chọc cậu thật là thú vị. Giờ thì phải thừa nhận thôi. Tae-rok rất thích trêu Nan-young.
"Cháu không muốn cứu thúc phụ sao? Cháu không sao nếu thúc phụ chết à?"
"Sao… sao người lại nói vậy…"
Nan-young gần như khóc đến nơi rồi. Có lẽ nên dừng lại ở đây thôi nhỉ. Người bình thường thì sẽ làm vậy, nhưng Tae-rok không thuộc phạm trù "bình thường" đó. Anh ta rất xấu tính. Tae-rok nghiêng người gần như nằm xuống, giả vờ đau đớn.
"A… tại Nan-young mà thúc phụ chết mất."
Cuối cùng thì Nan-young cũng rơi nước mắt. Cậu sụt sịt, thổn thức rồi hé môi. Lông mày cậu nhíu lại, mắt gần như nhắm nghiền, chỉ có những giọt nước mắt to tướng đặc trưng của trẻ con lăn dài.
Miếng dưa gang vốn chỉ có hai miếng khi chia, giờ thì tan biến trong miệng Nan-young qua bốn lần nhai. Nếu thái giám hầu hạ Nan-young nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ lên cơn đau tim vì sợ cậu bị khó tiêu mất.
Tae-rok nhìn Nan-young ăn, dùng thìa gọt dưa thành những miếng vừa ăn. Sau một thời gian dài, chiếc đĩa cũng cạn. Tất cả hạt dưa đều đã vào bụng Tae-rok. Nan-young nhìn cảnh đó, vừa chớp hàng mi ướt át nhìn Tae-rok, vừa ăn một miếng dưa, rồi lại nhìn, lại ăn một miếng.
Khi chiếc đĩa trống trơn, Tae-rok duỗi thẳng tấm lưng đang oằn xuống của mình, rồi lẩm bẩm dịu dàng.
"Nan-young ăn hết rồi, lại còn cứu được thúc phụ nữa."
"Th-thật ạ?"
Nan-young hỏi , giọng run rẩy vì vẫn còn nức nở. Tae-rok lúc này mới đưa cho Nan-young một tách trà ấm. Nghe lời anh nói "từ từ uống nhé", Nan-young cầm tách trà bằng cả hai tay, rồi uống từng ngụm nhỏ.
Tae-rok gọi người mang đến một chiếc khăn mềm nhúng nước ấm. Chắc chắn lát nữa đám thái giám và cung nữ sẽ lại xúm vào, bàn tán chuyện Đại quân Baek An làm con trai cưng của vua khóc cho mà xem. Tae-rok nghĩ, điều đó cũng khá buồn cười và thú vị. Dù sao thì người ta cũng bảo nhau là ở đâu cũng có thể chê bai nhà vua, vậy thì có gì mà phải cấm người ta bàn tán chứ. Đây cũng là một khía cạnh bất ngờ của Tae-rok. Anh ta có thể rất bướng bỉnh, nghiêm khắc với giới quý tộc, nhưng lại rất thoải mái với những người hầu hạ.
Chẳng mấy chốc vị thái giám đích thân mang khăn đến. Tae-rok tự tay vắt khăn rồi lau mặt cho Nan-young.
"Có mơ không?"
"Chắc là có ạ. Có cần mang lên không ạ?"
"Mang trà mơ lên đi. hoàng tửà cẩn thận khó tiêu đấy."
‘Ai là người gây ra chuyện này vậy ạ’ Vị thái giám chỉ dám lẩm bẩm trong lòng. Trên mặt không hề lộ ra.
" cháu đâu có khó tiêu đâu "
"Biết đâu được. Ai lại biết trước được người cứ đến hè là lại bị cảm lạnh đâu cơ chứ."
“…Từ bao giờ thì người trở nên giống như vậy ạ”
"Giống như vậy là như thế nào?"
Tae-rok ấn mạnh vào mũi Nan-young rồi lau sạch sẽ, sau đó ném chiếc khăn vào chậu. Nan-young hỏi lại, khuôn mặt phúng phính.
"Giống như thúc phụ ấy ạ. Cháu muốn trở thành một người đàn ông như thúc phụ."
Vị thái giám Sim-eung vừa bước vào bỗng có vẻ mặt đầy suy tư. Bỏ qua tính cách và tai tiếng của Tae-rok, anh ta thực sự là một người đàn ông đáng ngưỡng mộ. Thật chẳng có gì lạ, khi Nan-young ngưỡng mộ Tae-rok cả. Ngay cả một thái giám đã bị tước bỏ các đặc điểm giới tính nam, cũng có thể hiểu được tấm lòng của Nan-young.
Nhưng Sim-eung cũng biết. Nhìn qua là biết, Nan-young không thể trở thành một người đàn ông như Tae-rok được.
"Cháu chỉ cần lớn lên giống như cháu là được rồi. Học theo ta thì được gì chứ? Cháu muốn già đi như một kẻ còn chưa kết hôn như ta sao?"
"Người sẽ kết hôn mà…."
'Dù Đại quân có trì hoãn hôn sự thì tiểu nữ cũng không sao cả'.
Anh nhớ lại lời nói khó đoán của vị hôn thê. Tae-rok không đáp lời.
"Nghe nói cháu sẽ được phong tước?"
Giờ Nan-young đã sáu tuổi rồi. Có hơi sớm, nhưng cũng không quá sớm. Bệ hạ đã đích thân báo tin phong tước cho đại quân với Tae-rok. Ngài hỏi Tae-rok có thích tước hiệu nào không, Tae-rok nói để anh suy nghĩ đã. Vì dù sao cũng tốt nhất là do Bệ hạ ban cho, nên nhà vua đã nói thế này.
'Nan-young dạo này rất quý đệ. Nếu thúc phụ mà nó yêu quý nghĩ ra thì nó sẽ thích lắm đấy.'
"Cháu có thích chữ nào không?"
"Cháu thích chữ nào á?"
Nan-young chìm trong suy nghĩ một lúc rồi nói thế này.
"Tae (太), Thục (淑), Rok (綠), Hiến (憲) ạ!"
Vốn dĩ đại quân sẽ lấy tên từ lãnh địa được ban cho, nhưng xem ra nghe lời vua thì có lẽ sẽ không làm vậy. Vì vậy anh đã hỏi thử, ai ngờ lại có những chữ bất ngờ thế này. "Tae" và "rok" thì dễ, nhưng những chữ còn lại thì quá khó đối với một đứa trẻ.
Tuy nhiên, việc Nan-young nói ra chữ "Tae" và "rok" còn bất ngờ hơn đối với Tae-rok.
"Thật trùng hợp khi có cả chữ trong tên ta? Dù ý nghĩa có hơi khác."
"Là chữ trong tên thúc phụ ạ? Chỉ là trùng hợp thôi ạ!"
Tae-rok bật cười, nghe Nan-young vội vàng đáp lời, mà không hề do dự. Anh nhẹ nhàng véo má Nan-young.
"Biết hết cả rồi mà. Sắp được phong tước rồi mà sao vẫn cứ trơ trẽn nói dối thế hả."
Nan-young cười hề hề , xoa dịu tình hình.
"Thật sự là trùng hợp mà ạ."
Nan-young đáp, giọng nói ấp úng.
"Chỉ là trùng hợp thôi ạ. Nhưng đó là tấm lòng chân thành của cháu đó ạ."
Trong khoảnh khắc, Tae-rok cảm thấy cái má mà anh đang nắm trở nên nặng trĩu, nên anh đã buông tay ra.
Anh chỉ là thấy cái tin đồn "Lee Tae-rok cái tên máu lạnh đó hóa ra cũng có chút lòng thương đối với cháu trai" thú vị, nên mới chiều theo cậu một chút thôi. Những tấm lòng chân thành như thế này thật là gánh nặng.
Tae-rok đứng dậy.
"Chúc mừng cháu được phong tước."
Nan-young cũng đứng dậy theo. Tae-rok khẽ ấn lên bờ vai nhỏ bé, gầy gò của cậu. Chỉ ấn nhẹ thôi mà Nan-young đã ngồi phịch xuống.
"Cháu sẽ trở thành một thành viên hoàng tộc chính thức. Một vị trí cô đơn, cần phải chứng minh bản thân không ngừng nghỉ, nhưng lại không có câu trả lời."
"Thúc phụ…?"
Anh có chút áy náy. Tae-rok tự giễu cợt, nghĩ rằng hóa ra mình vẫn còn chút lương tâm. Tae-rok định quay người đi, thì lại nghiêng người về phía Nan-young.
"Nhưng ta sẽ bảo vệ cháu khỏi những con quái vật mà ta nghĩ đến. Cháu thích chữ trong tên ta, nên ít nhất ta cũng phải hứa với cháu điều này chứ, chẳng phải đó là đạo lý làm người lớn sao."
Nan-young không hiểu lời Tae-rok nói. Cậu còn quá nhỏ để hiểu.
Tae-rok quay người bước ra. Anh dặn vị thái giám, là tháng này anh sẽ không vào cung. Bây giờ mới chỉ vừa qua Mang chủng (芒種) thôi. Đến cuối tháng này còn lâu lắm.
"Đại quân chắc sẽ thấy tiếc ạ."
"Nan-young thì thế, còn nhà ngươi chắc sẽ không như vậy đâu. Ta đi đây."
Ngay cả việc vô tình gọi tên Nan-young, Tae-rok cũng không nhận ra, anh bước xuống thềm đá.
Tiết khí bắt đầu gieo mầm và bắt đầu một năm làm nông. Thứ được gieo vào Tae-rok là chút lương tâm, hay là một chút tính người? Đến khi nó lớn lên mới biết được. Bởi vì Tae-rok không phải là nông dân.
Vào ngày sinh nhật của Nan-young, trước Hạ chí, Nan-young đã được phong tước. Một vùng đất nhỏ nhắn nhưng đầy nắng, chưa từng trải qua lũ lụt hay hạn hán nào đã được ban cho cậu. Lấy tên vùng đất đó, cậu được ban cho tước hiệu "Heonwi". Thật trùng hợp khi trong đó có chữ mà Nan-young yêu thích.
Tae-rok đã gửi một món quà đến phủ của Nan-young. Đó là một chiếc quạt giấy trắng ,được làm từ cói tỉ mỉ và chọn giấy chất lượng tốt. Thời tiết dạo này cũng nóng bức. Nan-young hết xòe quạt ra rồi lại gấp vào. Lúc thì gấp ít lại xòe rộng ra, lúc thì xòe rộng ra lại gấp ít vào. Trên tờ giấy trắng có vẽ hình bướm và hoa lan. Nan-young vuốt ve bức tranh, rồi mở bức thư đi kèm ra.
Thúc phụ này dù vung kiếm thì giỏi, nhưng lại chẳng có tài vung bút nên cháu thông cảm cho nét vẽ vụng về này nhé.
Chúc mừng cháu chính thức trở thành Đại quân.
"Người chẳng có tài vung bút mà lại nói dối. Thúc phụ lại nói dối rồi." Nan-young lẩm bẩm
Chỉ cần nhìn nét chữ phóng khoáng và cách kết thúc mạnh mẽ, dứt khoát là có thể hình dung ra dáng vẻ của Tae-rok rồi. Dù rằng cậu chưa từng thấy, anh ngồi trước án thư cầm bút dù chỉ một lần.
Nan-young vuốt ve bức thư cẩn thận, rồi bĩu môi.
"Đã hơn một tháng rồi… sao người không đến chúc mừng cháu trực tiếp…."
Nếu Tae-rok nghe thấy câu này, chắc chắn anh sẽ nhíu mày bảo cậu, đúng là chỉ biết được yêu thương, chiều chuộng từ bé nên hư à.
Nhưng kệ đi. Đằng nào người cũng có đến đâu.
Nan-young giờ không còn là hoàng tử nữa mà đã trở thành một Đại quân chính thức, nhưng cậu vẫn cảm thấy buồn bã. Đây có phải là sự cô đơn của một thành viên hoàng tộc mà thúc phụ đã nói đến không? Nếu vậy thì xem ra mình đã sớm nhận ra sự cô đơn rồi. Mối giao lưu của cậu với những người cùng tuổi rất hạn chế, cậu không thể hỏi ai cả, chỉ có thể giữ nó trong lòng mà thôi.
Dù sao thì khi thúc phụ đến mình cũng sẽ hỏi thử một lần xem sao. Đây có phải là sự cô đơn mà người đã nói đến không. Thúc phụ là một đại quân, một thành viên hoàng tộc, lại còn là em trai của thế tử nữa mà.
Nan-young, Đại quân Heonwi tám tuổi, đã vào Tông học. Tông học là nơi các con của hoàng tử và công chúa, những người không sống trong cung, theo học. Trong số đó, Nan-yeong là đứa nhỏ tuổi nhất, nhỏ con nhất.
Đại quân không có con. Là do Tae-rok vẫn chưa kết hôn. Dù anh đã nói là mình đã có hôn ước rồi, đừng có mà bàn tán, nhưng Tông phụ tự và Lễ bộ đương nhiên sẽ không hài lòng và lo lắng về Tae-rok. Tae-rok cứ như cố tình cho họ thấy, là anh bận rộn đi sứ hết nước này đến nước khác, nên không có thời gian để kết hôn.
Nan-young biết rõ đó chỉ là cái cớ. Nếu thật sự không có thời gian thì Tae-rok đã ngừng dạy cậu rồi. Tuy nhiên, Tae-rok vẫn đang dạy Nan-young, và kiếm thuật của Nan-young vẫn còn tệ hại, cậu vẫn thường xuyên ốm đau, Tae-rok vẫn không ngừng trêu chọc cậu.
"Hổ thì khỏi bàn rồi, chắc chỉ bắt được nai thôi."
"Thúc phụ, cháu nghe hết đấy ạ…."
Nan-young lẩm bẩm ủ rũ.
Cậu mới bắt đầu thử kéo cung từ mùa xuân năm nay. Đã hai năm trôi qua kể từ khi cậu được phong tước, nhưng Nan-young vẫn chưa thể kéo hết dây cung. Ngay cả khi đó chỉ là cung gỗ.
Tae-rok tiến lại gần. Tae-rok lại đặt cung lên, điều chỉnh tư thế rồi bắn một mũi tên. Nan-young há hốc miệng. Hoàn hảo, không có chỗ nào để chê.
Tuy nhiên, sau khi lại mê hoặc cháu mình, Tae-rok lại thờ ơ, chỉ đưa ra lời khuyên ngắn gọn.
"Có lẽ là do cháu không giữ đúng tư thế."
Tae-rok vẫn không thay đổi kể từ lần đầu gặp mặt. Anh vẫn đối xử với Nan-young cộc lốc, và thỉnh thoảng lại dịu dàng thất thường. Chỉ có một thay đổi duy nhất ,là anh nói đùa nhiều hơn một chút, chỉ một chút thôi.
"Người lớn đang thị phạm mà cháu lại nghĩ vớ vẩn. Cháu học ở Tông học như vậy đấy hả?"
"…Không phải ạ."
Tae-rok thả dây cung khi Nan-young lắc đầu. Mục tiêu của Tae-rok ở tít tận đằng xa. Người đứng cạnh mục tiêu ở đằng xa, vẫy cờ báo hiệu trúng đích.
"Hay là Tông học chán lắm à?"
Tae-rok hỏi trong khi đang lắp thêm một mũi tên. Nan-young chỉ ước, là khi hỏi những điều đó, anh có thể nhìn thẳng vào mặt cậu được không. Tuy nhiên, Tae-rok là một thúc phụ hờ hững. Không ấm áp, cũng không hoàn toàn lạnh lùng.
'Dù sao thì thúc phụ cũng thương đệ nhất mà.'
Thế tử, anh trai của cậu, rất tốt với cậu, nhưng mỗi khi cậu bị mắng, hoặc vào những ngày cậu trả lời sai câu hỏi trong bài kiểm tra trước mặt phụ hoàng, anh lại than thở rồi nói thêm những lời đó.
Nan-young có chút oan ức. Bởi vì thúc phụ có thương cậu bao giờ đâu. Càng lớn lên cậu càng chắc chắn về điều đó. Dù chỉ mới tám tuổi thôi, nhưng thúc phụ chỉ dành cho cậu nhiều thời gian hơn những người khác, chứ không hề thương cậu.
Nan-young tám tuổi, đang ở độ tuổi khao khát mọi thứ.