Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện. 7
Dòng sông đóng băng suốt mùa đông trong vắt đến mức có màu xanh biếc. Rõ ràng là khác với biển khi tất cả sỏi đá dưới đáy đều có thể nhìn thấy, nhưng Nan-young không dễ dàng đặt chân xuống. Một bàn tay rắn chắc túm lấy cậu khi cậu nuốt nước bọt và nhìn ra bên ngoài bến phà.
"Cháu nhìn chỗ đó làm gì. Nơi chúng ta đặt chân không phải là nước mà là ở đây."
Đó là Tae-rok.
Tae-rok kéo Nan-young sát lại bên cạnh mình. Cậu cứ vô thức quay đầu lại, nhưng nhờ Tae-rok giơ tay lên mà tay áo đã che khuất hoàn toàn bên cạnh nên cậu không thể nhìn thấy.
Và như vậy, cậu đã lên thuyền một cách vội vã. Cậu nắm chặt lấy cánh tay của Tae-rok như thể nó đột nhiên chao đảo. Như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này, anh đưa tay xuống và đan tay vào tay Nan-young. Nan-young thở ra một tiếng rên khẽ với sức mạnh đan xen giữa các ngón tay của họ. Cậu đã nín thở như thể ngạt thở mà cậu không hề hay biết.
"Sẽ không có gió lốc đột ngột, và vì đây là sông nên sẽ không có dòng hải lưu khắc nghiệt nào. Cháu có thể coi nó như một con đường núi gồ ghề và nghỉ ngơi."
Nan-young lặng lẽ gật đầu. Một tấm vải lụa mỏng che khuất các bộ phận khác trên khuôn mặt cậu ngoại trừ đôi mắt, rung lên theo chuyển động đó.
Việc cậu che giấu danh tính của Nan-young là một lời nói dối rằng cậu ngại cho người khác xem vì khuôn mặt cậu bị thương nặng. Cậu đã hỏi cậu có thấy ngột ngạt không, nhưng cậu cảm thấy thoải mái hơn khi che mặt. Tae-rok đối xử với cậu đặc biệt dịu dàng, có lẽ vì anh cảm thấy gánh nặng lớn trong lòng trước tình hình Nan-young che giấu khuôn mặt và tình hình mà cậu chỉ có thể trở lại kinh thành bằng cách đó.
Cậu biết rằng anh là một người dịu dàng như một làn gió vuốt ve làn da giữa sự thờ ơ, nhưng cậu không ghét sự thể hiện tình cảm trắng trợn này. Ngược lại, cậu thích nó. Cậu nghĩ rằng việc cậu có thể cười vì khuôn mặt cậu bị che giấu thì tốt hơn.
Tae-rok và Nan-young, những người đã chiếm một chỗ ở phía sau, chia nhau ăn món yakgwa (bánh mật ong) mà họ đã chuẩn bị trước. Si rô bắp không bị tan chảy và đông cứng lại, rất dễ ăn. Cậu cảm thấy dòng sông mà cậu khó có thể đưa mắt nhìn vào lúc đầu trông khác khi cậu ở bên Tae-rok, người sẽ bắt lấy cậu nếu con thuyền rung lắc dù chỉ một chút sau khi cậu ăn đồ ngọt như thế này.
"Đẹp quá..."
Nan-young lẩm bẩm khi nhìn những tia nước lấp lánh.
Hàng ngàn mảnh xà cừ được thêu trên mặt nước từng đường kim mũi chỉ. Như thể các mảnh xà cừ được gấp đôi bằng chỉ vàng và cố định chắc chắn, sau đó được lắc theo gió theo làn sóng trong suốt như baksa-cheon (một loại vải lụa), và các mảnh xà cừ cũng nhảy múa theo. Cậu nghĩ rằng nó có vẻ như sẽ phát ra âm thanh leng keng.
"Sẽ mất bao lâu ạ?"
"Chắc sẽ mất nửa ngày."
"Cháu ước sẽ lâu hơn một chút."
"Chúng ta có thể ở lại qua đêm. Không phải là cháu muốn xuống nhanh mà cháu muốn ở lại lâu hơn sao?"
"Vâng..."
Nan-young nắm lấy tay Tae-rok bằng bàn tay dính đầy si rô bắp ngọt ngào.,, Ngón tay cái của anh.
"Thật là thanh bình. Giống như chỉ có hai chúng ta trên thế giới này..."
Nghe vậy, Tae-rok cũng hướng mắt về phía dòng sông.
Chỉ có tiếng nước vỗ vào thuyền và lan ra là thỉnh thoảng vang lên, còn lại không có âm thanh nào khác. Cậu tự hỏi liệu ngay cả tiếng gió có được nghe thấy không. Tiếng tim đập của nhau vang lên trong đó. Âm thanh dần trở nên tương tự rồi cuối cùng chồng lên nhau thành một.
Khi họ đến kinh thành thì đã khuya. Họ chỉ có thể vượt qua cổng thành sau khi Tae-rok đưa ra thẻ bài và chiếu chỉ. Việc trời tối là một điều may mắn.
Lính tuần tra đang tuần tiễu nhìn thấy nhóm của Tae-rok có bầu không khí khác thường, và cúi đầu chào thẻ bài mà đội trưởng cận vệ đang giơ ra. Yoo Bong-soo đang đợi chủ nhân của mình, mở cổng theo tiếng vó ngựa, và nhờ đó họ có thể đến cung điện của Tae-rok mà không cần phải ồn ào đòi mở cổng.
"tiểu nhân tự hỏi ngài đã vất vả như thế nào trong một cuộc hành trình dài, thưa đại quân. Tiẻu nhân không còn gì để ước nữa khi được nhìn thấy ngài như thế này."
"Đừng tùy tiện nói rằng ngươi không còn gì để ước, Bong-soo. ngươi nên giữ nhiều tiếc nuối và ở lại thế giới này lâu hơn. ngươivẫn khỏe chứ."
"Nhờ sự quan tâm của ngài mà tiểu nhân vẫn rất khỏe ạ."
Tae-rok giúp Nan-young xuống ngựa. Cậu không biết làm thế nào anh biết cậu đang loạng choạng vì tầm nhìn của cậu khó chịu hơn do tấm vải che mặt trong đêm khuya. Yoo Bong-soo cũng lặng lẽ cúi người về phía Nan-young, cậu đã xuống xe nhờ sự giúp đỡ của Tae-rok. Không có sai lầm nào khi gọi quân Heonwi, người không còn tồn tại trên thế giới nữa.
"Chúng tiểu nhân đã chuẩn bị chỗ ở tại anchae (khu nhà trong)."
"Sẽ rất tuyệt nếu có bữa ăn khuya."
" có nên mang rượu lên cùng không ạ."
"Có rượu Mộc qua không."
"Tình cờ là có ba chai đã được ủ trong mùa đông."
"Hãy mang nó lên."
Tae-rok nói vậy rồi hướng về phía phòng tắm. Nước sẽ được chuẩn bị ngay cả khi Yoo Bong-soo không nói riêng.
Nan-young bị Tae-rok nắm lấy cổ tay và đi theo anh, cậu lặng lẽ nức nở. Gió ở bờ sông lạnh hơn và khắc nghiệt hơn gió trên đất liền.
"Thế nào ...Có ổn không nếu chúng ta sử dụng đường thủy khi đi lên không?"
Tae-rok hỏi khi cởi quần áo của Nan-young với một bàn tay điêu luyện. Anh trở lại là Đại quân Baekan khi chỉ có hai người họ.
Nan-young cũng cởi quần áo của Tae-rok và nói bằng giọng mũi.
"Thì cũng ổn thôi, nhưng cháu nên che thân bằng thứ gì đó như vải. Nếu không thì cháu nghĩ sẽ chỉ làm phiền mọi người khi cháu đi đi về về thôi ạ."
"Không ai tin rằng cháu trai của ta đột nhiên trở nên khỏe mạnh đến mức có thể chạy khắp thiên hạ như một vị tướng, và không ai muốn điều đó, vì vậy hãy ngừng lo lắng về việc làm phiền ai đó. Tấm lòng đó sẽ làm hại cơ thể cháu nhiều hơn. Nào, vào đi."
Túi thơm đang trôi nổi trong phòng tắm. Bên trong chúng còn có các loại thảo mộc giúp tuần hoàn máu tốt hơn và giữ ấm cho cơ thể.
Khi họ tắm rửa và bước vào phòng trong bí mật, có một chiếc giường lớn bằng vàng và hai chiếc gối được đặt cạnh nhau. Cậu cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến khuôn mặt của Yoo Bong-soo, ông có lẽ đã ra lệnh kê nó. Tae-rok chỉ hé mở cửa một chút, nghĩ rằng khuôn mặt của Nan-young đỏ bừng là do cậu vừa mới tắm xong.
"Ta sẽ đóng nó lại ngay, vì vậy hãy làm mát má của cháu một chút thôi."
Nan-young không sửa lại sự hiểu lầm của Tae-rok và thực sự chỉ làm mát má của mình một cách nhẹ nhàng.
"Haa..."
Đó là gió của kinh thành. Quả thật, nó ấm áp hơn khu vực phía bắc. Ngay từ bây giờ, gió thổi đã có vị ngọt như thể đã là mùa xuân rồi. Một mùa xuân khó tính sẽ tùy tiện làm ngứa ngáy trái tim và khiến đầu ngón tay run rẩy và khiến người ta có một mối tình bất chợt....
"Đủ rồi."
Một bàn tay vươn ra từ phía sau Nan-young. Khi cậu quay đầu lại cùng với cánh cửa đóng lại, cậu nhìn thấy phần dưới khuôn mặt của người đàn ông đẹp trai. Yết hầu của anh nổi bật hơn nhiều so với của cậu, và ngay cả một vết sẹo rất nhỏ dưới cằm anh, mà chỉ có thể nhìn thấy khi nhìn gần như thế này.
Ngay cả sau nhiều mùa xuân trôi qua, mối tình mà cậu đã tùy tiện có vẫn đang lớn lên trong cậu như một mầm non.
Tae-rok cúi đầu khi cảm nhận được ánh mắt của cậu. Nan-young đang nhìn anh với vẻ mặt như thể bị quyến rũ.
Làm một lần nhé.
Tae-rok nghĩ như một tên côn đồ tầm thường.
Anh muốn cho cậu và để cậu nhận lấy một cách trọn vẹn.
Tuy nhiên, anh nhanh chóng lắc đầu. Anh không tự tin rằng mình có thể kết thúc chỉ trong một lần. Đặc biệt là vào thời điểm anh cảm nhận được Nan-young đã trở lại cung điện của mình bao lâu, các giác quan và ham muốn của anh sẽ trở nên giống như những ngọn giáo dài hơn trước đây, và chắc chắn anh sẽ tận hưởng đêm dài vô tận.
Nếu anh hành hạ Nan-young quá nhiều sau một cuộc hành trình dài, anh sẽ không thể gặp được nhà vua và anh sẽ phải quay trở lại. Tae-rok đưa Nan-young ngồi xuống bàn ăn, nơi có bữa ăn khuya.
"Nếu cháu uống một chút, cháu sẽ ngủ ngon giấc. Nếu cháu đổ mồ hôi một chút khi ngủ, cháu sẽ cảm thấy khỏe khoắn hơn vào buổi sáng."
Đó là lý do tại sao anh cố ý bảo họ hâm nóng nó lên.
Tae-rok rót rượu Mộc qua vào ly của Nan-young được vẽ hình hoa mai. Chất lỏng màu vàng và trong suốt như thể vàng đã tan chảy tràn ra khỏi ly và làm ướt ngón tay cậu một chút.
"Đây là phần của ta."
Như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này, Tae-rok đã mang bàn tay đó đến và mút từng ngón tay ướt một.
"Đã làm nóng đủ rồi."
Sau đó, anh buông tay cậu ra một cách hài lòng.
Nhiệt từ rốn của Nan-young cuộn tròn xuống. Có lẽ vấn đề là ở những loại thảo mộc trong túi thơm. Cậu có vẻ đặc biệt nhạy cảm. Hay có lẽ vấn đề là ở cơn gió mùa xuân đó. Vô tình cậu đã có những suy nghĩ dâm dục.
Nan-young nhắm mắt lại và uống rượu. Một vị ngọt rất ngon và một chút vị cay lảng vảng trên đầu mũi cậu. Cậu thở một hơi thật sâu, và mọi thứ từ cổ họng, mắt, mũi và miệng của cậu đều trở nên thơm tho.
"Thúc phụ cũng uống nhanh đi ạ."
Anh định nói với cậu đừng uống quá nhanh, nhưng Nan-young đã nhanh hơn anh. Cậu rót đầy ly cho Tae-rok rồi thúc giục anh.
"Nhanh lên ạ."
Tae-rok cầm ly lên với ánh mắt nghi ngờ và hỏi, nhướng mày.
"Cháu bỏ thuốc độc vào sao?"
"Cháu có thời gian để làm điều đó sao? Hơn nữa, cháu cũng đã uống rồi mà."
"Cháu cứ hành động đáng ngờ như vậy. Ta đang tự hỏi liệu cháu có đang giấu diếm điều gì không."
"Cháu sẽ nói với ngài sau khi ngài uống nó."
Tae-rok uống cạn ly trong một hơi. Thật hoàn hảo, không làm rơi bất kỳ giọt rượu nào một cách vô ích.
Nan-young rót thêm một ly cho Tae-rok, và Tae-rok chỉ rót nửa ly cho Nan-young. Sau khi uống, Nan-young tiến đến gần Tae-rok quỳ gối.
"Không được."
Tae-rok đã nhận ra ý định của cậu, anđã ngăn Nan-young đưa tay lên cổ mình. Khuôn mặt của Nan-young sau đó trở nên đáng thương.
"Chỉ một lần thôi ạ."
"Ta làm vậy vì ta không tự tin rằng ta có thể kết thúc chỉ trong một lần."
Ngay cả khi Nan-young choàng tay qua cổ anh và áp sát cơ thể vào anh, Tae-rok vẫn không hề lay chuyển và rót đầy ly rượu. Nan-young cọ má vào người yêu tàn nhẫn, anhi đang tránh tay cậu và cúi xuống để uống rượu.
"Chúng ta không thể làm một lần nhẹ nhàng được sao?"
"Ta chưa bao giờ quan hệ với Lee Nan-young một cách nhẹ nhàng."
"Chúng ta có thể thử mà."
"Ta làm vậy vì ta muốn làm nó một cách tục tĩu và tồi tệ. Cứ ngủ đi."
"Cháu không ngủ được nên cháu mới nói vậy..."
"Haa..."
Tae-rok thở dài một hơi. Sau đó, anh nhúng tay vào cái bàn ăn nhỏ chân thấp đựng nước có cánh hoa nổi trên đó. Bàn tay ướt của anh ngay lập tức chui vào bên trong quần của Nan-young.
"Nếu vậy thì chỉ có cháu thôi."
"A!"
Tae-rok ngay lập tức xoa bóp quy đầu mỏng manh và căng mọng của Nan-young. Đó là một cái chạm trơ trẽn. Có vẻ như ý định của anh là khiến cậu xuất tinh ngay lập tức mà không cần để cậu có thời gian thư giãn. Nan-young không thích điều đó. Nan-young đưa tay xuống và nắm lấy dây quần của Tae-rok.
"Ta đã bảo là không được rồi mà."
Khi tay cậu bị anh túm lấy, cậu nhìn Tae-rok kỹ hơn và đọc vẻ mặt của anh.
Cậu có thực sự không được phép không, hay anh đang đau khổ. Cậu đã biết giờ cậu nhìn vào mắt anh. Lần này là cái sau.
Cuối cùng Nan-young đã cởi quần của Tae-rok ra. Vì cơ thể cậu đã thả lỏng nên tay Tae-rok cũng buông ra.
"Chỉ một lần thôi mà... người không cần phải cho vào cũng được ạ."
Thật là táo bạo. Anh có thể cười và bỏ qua nếu cậu thực sự khỏe mạnh như một vị tướng, nhưng dường như cậu không hiểu trái tim anh.
Tae-rok thở dài một hơi nữa. Anh vuốt mặt xuống rồi cởi dây quần của mình ra.
"Cởi đồ ra đi."
Nghe lời Tae-rok, Nan-young cũng tháo dây áo ra.
"Chúng ta hãy làm điều đó một lần nhưng thật lộn xộn đến mức cháu không thể ngẩng mặt lên được."
Ngay cả khi cậu đã hòa làm một với anh, bản chất của Nan-young vẫn là một đại quân và giống như một cây phong lan chỉ lớn lên trong cung điện. Có khá nhiều điều mà Tae-rok chưa từng cho Nan-young thấy hay dạy cậu. Tae-rok kéo Nan-young lại và nằm xuống.
"Hôm nay chúng ta hãy làm điều này nhé."
Vẻ mặt của Nan-young ngây thơ và thuần khiết mà không hề biết gì.
"Hức, hức..."
"Tiếp tục đi."
Nan-young bối rối vì đầu cậu cứ rơi xuống. Mỗi khi đầu cậu rơi xuống, quy đầu của Tae-rok sẽ cọ xát vào trán tròn trịa của cậu. Mỗi khi điều đó xảy ra, đùi của Tae-rok mà Nan-young đang chống tay vào sẽ trở nên rắn chắc hơn.
"V, vậy xin hãy cho cháu làm bên dưới một lát..."
"Cháu thậm chí còn không thể đến được nếu không có chỗ này. Nâng mông lên cao hơn nữa."
Với một tiếng "chát", eo của Nan-young giật nảy lên. Tận dụng khoảng trống đó, Tae-rok kéo cơ thể của Nan-young lại gần hơn một chút.
Nan-young nằm trên Tae-rok nhưng đầu cậu lại ở phía dương vật của anh. Đương nhiên, phần dưới của Nan-young hướng lên mặt của Tae-rok. Tae-rok nuốt chất lỏng đắng chát và dang hai ngón tay ra sau Nan-young.
"Hahuup...!"
Dù sao cậu cũng chỉ vừa mới ngậm lấy thứ của Tae-rok một lần nữa, nhưng cơ thể Nan-young suýt chút nữa đã sụp đổ vì sự kích thích tột độ.
Thứ giống như một chiếc chày hình lục giác nhét đầy miệng cậu cũng đâm vào cổ họng cậu. Cậu có một cơn nôn nao nhẹ. Trong khi cậu khó thở và choáng váng, toàn thân cậu tê dại vì những gì đang xảy ra bên dưới.
Cậu không thể tin được. Rằng cậu đang đè khuôn mặt của Tae-rok xuống bằng phần dưới cơ thể của mình như thế này.
"H... u-ức, hức...! Ph, ha...!"
Sau đó, đột nhiên Tae-rok nhổ thứ của Nan-young ra và dùng lưỡi cào hậu môn của cậu lên. Nan-young giật mình và lúng túng lôi thứ của Tae-rok ra khỏi miệng mình.
"A-ưm, chuyện đó, ha, đừng làm chuyện đó mà!"
"Cháu cứ tập trung vào đó đi. Ta sẽ cố gắng tập trung vào đây."
"Heeheung, ư! A... eeeh...!"
Những âm thanh mũi tràn ra liên tục. Tae-rok lặp đi lặp lại việc đưa lưỡi sâu vào cửa sau mà anh đã dang ra bằng hai ngón tay rồi lại rút ra. Nan-young run rẩy và nắm lấy thứ của Tae-rok và lắc lư nó.
Ngay cả khi cậu không rung nó, cơ thể cậu đang run rẩy, vì vậy bàn tay cậu tự động di chuyển. Cậu cảm thấy chóng mặt.
Tae-rok cũng đang đếm số lượng tuyết rơi khi nhìn vào cửa sau hơi ửng hồng trước mặt anh, hai quả trứng gà căng tròn, và một nốt ruồi nhỏ dính vào bên phải của mông trắng.
"Heeheung, hyaa, trong túi thơm... có cái gì đó kỳ lạ... hừm lẫn vào rồi thì phải..."
"Chỉ là, cháu đang dâm, tâng thôi."
Tae-rok trả lời trong khi di chuyển tinh hoàn của Nan-young trong miệng và mút nó.
Nan-young gục xuống phía trước và rên rỉ. Khi cậu quay đầu lại, dương vật của Tae-rok vẫn đang dựng đứng trong tay cậu. Cậu cảm thấy như mình sắp phát điên rồi. Như thể bị quyến rũ, Nan-young bắt đầu liếm từ gốc đến ngọn. Cậu bắt chước như Tae-rok đã làm. Cậu không bận tâm ngay cả khi lông mu của Tae-rok cào xước mặt cậu. Tae-rok cũng dần im lặng khi cậu lắc đầu cho đến khi má cậu phồng lên khi ngậm lấy mấu chốt. Giữa cả hai chỉ còn lại hơi thở ẩm ướt lấp đầy căn phòng.
"Hức, ha."
Tae-rok thở hổn hển. Anh để lại một vết răng trên má của Nan-young và giờ đang dùng ba ngón tay khuấy đảo bên dưới. Âm vật thon thả của Nan-young co giật và đánh dấu lãnh thổ bằng cách tràn ra chỗ giao nhau giữa cổ và ngực của anh.
Như thể cậu đang dẫn dắt cuộc quan hệ bằng tình dục ở đó. cậu cũng biết cách lắc hông như một người đàn ông. Tuy nhiên, cậu sẽ làm ai hài lòng với điều đó? Cậu thậm chí sẽ không thể làm hài lòng bản thân. Cậu không thể dễ dàng lên đỉnh ngay cả khi cậu tự mình thọc vào phía sau. Lee Tae-rok đã thúc ép cậu mạnh mẽ và chọc cậu một cách tàn nhẫn để điều đó xảy ra.
"Huu, ưm, ưm. ưm, huup..."
Nan-young đã ở trong một trạng thái xuất thần. Tae-rok nắm chặt lấy mông đang đuổi theo mỗi khi anh rút ngón tay ra rồi đánh chúng. Mỗi khi cậu nói "hht, huup", miệng anh lại thít chặt lại, vì vậy Tae-rok cũng sắp lên đỉnh.
Như mọi khi, Nan-young là người đầu tiên.
"Hau...! a! A, a... ch, chỗ đó, i..."
Nan-young gạt bỏ những gì đang che miệng cậu và nhấc bổng đầu lên và rũ eo. Cột sống cậu cứng đờ và tóc cậu bết vào lưng vì đầu cậu ngẩng lên.
Đó là một cảnh tượng tục tĩu. Đó là một cuộc quan hệ mà cậu sẽ không dám tưởng tượng. Chỉ thiếu sự giao hợp, còn lại tất cả những điều bẩn thỉu đều đã được thực hiện. Pháp luật và trật tự bị nghiền nát và nổ tung giữa cơ thể đang cọ xát của họ.
"Ừ, ư ư a...! A...!"
Nan-young lại gục xuống phía trước và gật đầu. Tóc và má của Nan-young cọ xát dữ dội vào thứ của Tae-rok.
"Khừ... khực..."
Tae-rok cũng nghiến răng và lên đỉnh. Vô nghĩa khi anh đã tắm rửa xong, thứ của Tae-rok đã vỡ ra và dính chặt vào trán, mí mắt, má, tai và một phần tóc của Nan-young. Nan-young thậm chí còn không nhúc nhích trong suốt nhiều lần bắn vào mặt cậu.
Tae-rokđã kết thúc cao trào của mình, anhđẩy cơ thể của Nan-young sang một bên và bật dậy. Nan-young đang phát ra những âm thanh nhẹ nhàng trong khi lăn long lóc. Chắc chắn cậu không thể không ngủ say vì cậu đã có một bồn tắm nóng, rượu ấm và một cực khoái trơ trẽn.
"......"
Tae-rok thở dài trong khi vẫn đứng sừng sững. Anh vuốt mặt xuống rồi quỳ bên mặt Nan-young. Tóc và khuôn mặt của cậu rất lộn xộn. Tae-rok không còn cảm thấy một chút xấu hổ nào nữa và bắt đầu tự sướng trước người yêu trẻ đang ngủ.
Sau một thời gian, một chất lỏng ấm áp và nặng nề nhỏ giọt, nhỏ giọt xuống mặt Nan-young. Tae-rok xoa má của Nan-young bằng dương vật vẫn còn nóng của mình, sau đó bật dậy và mang đến một cái bàn có nước và nhúng một miếng vải vào đó.
Không phải Yoo Bong-soo đã cho anh quá nhiều nước trong một cái bàn như vậy để anh rửa tay.
"Cánh hoa là cái gì chứ..."
Tae-rok tự trách mình rồi bắt đầu lau mặt Nan-young rất cẩn thận.
Anh lau từng khuôn mặt và sợi tóc một và mặc quần áo cho cậu và đắp cậu vào chăn. Chỉ đến lúc đó anh mới mở cửa sổ ra thì gió ở kinh thành, ấm áp hơn nhiều so với nơi họ ở, đã ùa vào. Tae-rok mang rượu Mộc qua còn lại đến và rót đầy ly của mình, nhìn mặt trăng và Nan-young luân phiên nhau.
Hoa mai đang nở rộ báo hiệu mùa xuân. Nhìn vầng trăng tròn đang lơ lửng phía sau, Tae-rok thốt ra một cảm xúc hờ hững rằng anh thực sự phải cho cậu ăn hwajeon (bánh gạo hoa). Nếu đó là Nan-young, cậu hẳn đã đưa ra một ấn tượng khác, phong phú hơn.