Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện. 7
Mặt sông đóng băng suốt mùa đông, trong vắt đến nỗi mang một màu xanh biếc kỳ lạ. Khác hẳn với biển cả, nơi đáy nước được che mờ, ở đây, mọi viên sỏi đá đều hiện rõ mồn một. Dù vậy, Nan-young vẫn ngần ngại, không dám bước chân xuống. Cậu nuốt khan, ánh mắt lo lắng nhìn ra phía bến phà.
"Cháu nhìn gì ở đó vậy? Chúng ta đặt chân lên đây, trên mặt băng này, chứ không phải dưới nước."
Giọng nói trầm ấm vang lên, kéo cậu về thực tại. Là Tae-rok.
Anh kéo Nan-young lại gần mình hơn. Nan-young cứ vô thức ngoái đầu nhìn về phía bến phà, nhưng Tae-rok đã nhanh tay giơ lên, tay áo rộng che khuất tầm nhìn của cậu hoàn toàn.
Và thế là, cậu vội vã bước lên thuyền. Bàn tay cậu run rẩy nắm chặt lấy cánh tay Tae-rok, như thể con thuyền bỗng chốc chao đảo dữ dội. chờ đợi khoảnh khắc này, Tae-rok hạ tay xuống, nhẹ nhàng đan những ngón tay thon dài của mình vào tay Nan-young. Một tiếng rên khẽ thoát ra từ môi Nan-young, khi cậu cảm nhận được sức mạnh ấm áp từ bàn tay anh. Cậu đã nín thở từ lúc nào không hay, như đang bị ngạt thở.
"Sẽ không có gió lốc bất ngờ đâu, và đây là sông, nên cũng không có dòng hải lưu nguy hiểm nào cả. Cháu cứ coi như đây là một con đường núi gồ ghề, và nghỉ ngơi đi."
Nan-young im lặng gật đầu. Tấm vải lụa mỏng manh che khuất gần hết khuôn mặt cậu, chỉ để lộ ra đôi mắt, rung lên theo từng cử động.
Việc che giấu danh tính của Nan-young được Tae-rok ngụy biện bằng lý do "ngại người khác nhìn thấy khuôn mặt bị thương nặng của cậu". Anh đã hỏi cậu có ngột ngạt không, nhưng Nan-young thoải mái hơn khi được che mặt. Tae-rok đối xử với cậu đặc biệt dịu dàng, có lẽ vì anh nặng lòng trước tình cảnh Nan-young phải che giấu khuôn mặt và chỉ có thể trở lại kinh thành bằng cách này.
Cậu biết anh là một người dịu dàng, như một làn gió mát vuốt ve làn da giữa sự lạnh lẽo, nhưng cậu không hề ghét sự quan tâm, chăm sóc này. Ngược lại, cậu thích nó. Cậu nghĩ rằng việc cậu có thể mỉm cười sau lớp vải che mặt thì tốt hơn.
Tae-rok và Nan-young, những người chọn một chỗ ngồi ở phía sau thuyền, chia nhau ăn món yakgwa (bánh mật ong) mà họ đã chuẩn bị sẵn. Lớp si rô bắp không bị tan chảy mà đông cứng lại, rất dễ ăn. Dòng sông mà ban đầu cậu khó có thể nhìn vào, bỗng trở nên khác lạ khi có Tae-rok bên cạnh. Anh sẽ luôn sẵn sàng đỡ lấy cậu nếu con thuyền rung lắc, dù chỉ một chút sau khi cậu ăn đồ ngọt.
"Đẹp quá..."
Nan-young lẩm bẩm, ánh mắt ngắm nhìn những tia nước lấp lánh.
Hàng ngàn mảnh xà cừ được thêu lên mặt nước, tỉ mỉ đến từng đường kim mũi chỉ. Như thể các mảnh xà cừ được gấp đôi bằng chỉ vàng và cố định chắc chắn, sau đó được lắc lư theo gió trên mặt nước trong suốt như baksa-cheon (một loại vải lụa), và các mảnh xà cừ cũng nhảy múa theo. Cậu nghĩ rằng nó có vẻ như sắp phát ra những âm thanh leng keng vui tai.
"Đi mất bao lâu ạ?"
"Chắc sẽ mất nửa ngày."
"Ước gì... ước gì thời gian trôi chậm hơn một chút,"
Tae-rok mỉm cười, "Chúng ta có thể ở lại qua đêm. Chẳng phải cháu muốn ở lại lâu hơn sao?"
"Vâng..." Nan-young đáp, tay nhỏ bé nắm lấy tay Tae-rok. Bàn tay cậu dính đầy siro bắp ngọt ngào, những ngón tay nhỏ nhắn bấu chặt lấy ngón cái của anh.
"Thanh bình quá. Cứ như thể chỉ có hai chúng ta trên thế giới này..."
Nghe vậy, Tae-rok cũng hướng mắt nhìn dòng sông êm đềm. Mặt nước khẽ vỗ vào mạn thuyền, tạo nên những gợn sóng lăn tăn. Ngoài tiếng động nhỏ bé đó, dường như không còn âm thanh nào khác. Cậu tự hỏi, ngay cả tiếng gió thổi nhẹ cũng bị nuốt chửng bởi sự tĩnh lặng tuyệt đối này. Tiếng tim đập của cả hai người vang vọng trong không gian yên ắng. Ban đầu là hai nhịp điệu riêng biệt, nhưng dần dà chúng hòa quyện vào nhau, chồng chéo và cộng hưởng, tạo thành một bản nhạc du dương chỉ dành cho hai người.
Khi họ về đến kinh thành, trời đã tối mịt. Chỉ sau khi Tae-rok xuất trình thẻ bài và chiếu chỉ, họ mới được phép vượt qua cổng thành. May mắn thay, bóng tối bao phủ mọi thứ, giúp họ tránh được sự chú ý không cần thiết.
Đội lính tuần tra đang đi tuần, nhận thấy bầu không khí có phần khác thường của nhóm Tae-rok, liền cúi đầu kính cẩn chào khi đội trưởng cận vệ giơ cao thẻ bài. Yoo Bong-soo đã chờ đợi chủ nhân của mình từ lâu, nhanh chóng mở cổng khi nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập. Nhờ vậy, họ có thể lặng lẽ về đến phủ của Tae-rok mà không gây ra bất kỳ sự ồn ào nào.
"Tiểu nhân xin bái kiến Đại Quân! Ngài hẳn đã rất vất vả sau một chuyến đi dài. Được nhìn thấy ngài bình an vô sự, tiểu nhân không còn gì để mong ước hơn nữa," Yoo Bong-soo xúc động nói.
Tae-rok khẽ cười, "Đừng tùy tiện nói rằng ngươi không còn gì để ước, Bong-soo. Ngươi nên giữ lại nhiều điều để nuối tiếc và sống thật lâu trên cõi đời này. Ngươi vẫn khỏe chứ?"
"Dạ, nhờ có sự quan tâm của ngài mà tiểu nhân vẫn rất khỏe ạ!"
Tae-rok nhẹ nhàng đỡ Nan-young xuống ngựa. Không biết bằng cách nào, anh nhận ra cậu đang loạng choạng, có lẽ do tấm vải che mặt khiến tầm nhìn trong đêm tối của cậu trở nên khó khăn hơn. Yoo Bong-soo cũng lặng lẽ cúi người, tỏ ý muốn giúp đỡ Nan-young. Cậu bước xuống, nhận lấy sự hỗ trợ từ Tae-rok.
"Bẩm Đại Quân, chúng tiểu nhân đã chuẩn bị chỗ ở tại khu nhà trong,"
"Ước gì giờ có bữa ăn khuya nhỉ,"
"Hay là... hay là tiểu nhân mang rượu lên cùng ạ?"
"Ở đây có rượu Mộc qua không?"
"Tình cờ là có ba chai ạ, ủ kỹ từ mùa đông rồi ạ!"
"Vậy mang lên hết đi," Tae-rok nói dứt khoát, rồi quay người đi về phía phòng tắm. Anh biết, ngay cả khi anh không nói, Yoo Bong-soo cũng đã cho người chuẩn bị nước tắm.
Vừa lúc đó, Tae-rok nắm lấy cổ tay Nan-young kéo đi cùng. Cậu lặng lẽ nức nở, có lẽ vì gió ở bờ sông quá lạnh, buốt giá hơn nhiều so với trên đất liền.
"Thế nào... hay là mình đi đường thủy lên nhé? Có được không?" Tae-rok hỏi, trong khi tay đã thuần thục cởi bỏ y phục của Nan-young. Chỉ khi ở riêng với cậu, anh mới trở lại là Đại quân Baekan phóng túng, ngang tàng.
Nan-young cũng cởi áo của Tae-rok, giọng nghèn nghẹn vì lạnh. "Thì cũng được thôi ạ... nhưng mà cháu nghĩ nên che chắn gì đó lên người thì hơn. Chứ cứ đi đi lại lại thế này, chắc cháu sẽ chỉ làm phiền mọi người thôi."
Tae-rok khựng lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cậu. "kẻ nào tin được rằng cháu trai ốm yếu của ta bỗng dưng khỏe mạnh, chạy nhảy khắp nơi như một vị tướng đây? chẳng ai muốn điều đó cả. Đừng lo lắng về việc làm phiền ai đó, tấm lòng của cháu sẽ chỉ làm hại cơ thể cháu thôi. Nào, mau xuống nước đi."
Trong bồn tắm, những túi thơm nhỏ đang lềnh bềnh trên mặt nước. Bên trong chứa đầy các loại thảo dược giúp tuần hoàn máu tốt hơn, giữ ấm cơ thể.
Sau khi tắm táp xong, cả hai bí mật lẻn vào phòng trong. Đập vào mắt là chiếc giường lớn dát vàng, hai chiếc gối kê sát nhau. Nan-young đỏ mặt, chắc chắn là do Yoo Bong-soo đã ra lệnh chuẩn bị. Tae-rok chỉ khẽ hé cửa, lầm tưởng gò má ửng hồng của Nan-young là do hơi nóng từ phòng tắm.
"Ta sẽ đóng cửa lại ngay, cháu cứ để má mình hạ nhiệt một chút đi."
Nan-young không hề giải thích sự hiểu lầm này, ngoan ngoãn dùng tay xoa nhẹ gò má nóng bừng của mình.
"Haa..."
Kinh thành quả là khác biệt, gió ấm áp hơn hẳn vùng phía bắc. Mới chớm xuân mà trong gió đã phảng phất vị ngọt ngào, như thể mùa xuân đã thực sự đến rồi. Một mùa xuân đỏng đảnh, khẽ khàng gãi ngứa trái tim, khiến đầu ngón tay run rẩy và khơi dậy những rung động bất chợt...
"Đủ rồi."
Một bàn tay đột ngột vươn ra từ phía sau Nan-young. Cậu giật mình quay đầu lại, cánh cửa cũng vừa khép. Trong ánh sáng lờ mờ, cậu thấy rõ hơn phần dưới khuôn mặt người đàn ông tuấn tú. Yết hầu anh gồ ghề và nam tính hơn của cậu rất nhiều. Ngay cả một vết sẹo nhỏ xíu dưới cằm anh, thứ mà chỉ có thể thấy được khi đứng gần đến vậy, cũng khiến cậu xao xuyến.
Dù bao nhiêu mùa xuân đã trôi qua, "mối tình bất chợt" mà cậu đã trao đi năm nào vẫn âm ỉ lớn dần trong cậu, như một mầm non không ngừng vươn mình.
Tae-rok cúi đầu, cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cậu. Nan-young đang nhìn anh với vẻ mặt như thể bị mê hoặc.
Làm một lần thôi vậy.
Tae-rok chợt nảy ra một ý nghĩ có phần táo bạo và trần tục.
Anh muốn trao cho cậu, và muốn cậu đón nhận anh trọn vẹn nhất.
Nhưng rồi anh nhanh chóng lắc đầu xua đi ý nghĩ đó. Anh không đủ tự tin để dừng lại chỉ sau một lần làm. Đặc biệt là khi anh cảm nhận được Nan-young đã rời khỏi vòng tay mình bao lâu, thì các giác quan và ham muốn trong anh càng trở nên sắc bén và mãnh liệt hơn bao giờ hết. Anh chắc chắn sẽ muốn kéo dài đêm vô tận này.
Nếu anh giày vò Nan-young quá nhiều sau một chuyến đi dài, cậu sẽ không thể gặp được nhà vua, và anh cũng sẽ phải quay trở lại. Tae-rok nhẹ nhàng kéo Nan-young ngồi xuống bàn ăn, nơi đã được chuẩn bị sẵn bữa khuya.
"Uống một chút rượu sẽ giúp cháu ngủ ngon hơn. Nếu đổ một chút mồ hôi trong lúc ngủ, sáng mai cháu sẽ khỏe khoắn hơn nhiều."
Đó là lý do tại sao anh cố ý dặn người hâm nóng rượu lên.
Tae-rok cẩn thận rót rượu Mộc Qua vào chiếc ly của Nan-young, trên thành ly vẽ hình những đóa hoa mai tinh xảo. Chất lỏng màu vàng óng ả, trong suốt như thể vàng đã tan chảy, tràn ra khỏi ly và vô tình làm ướt một ngón tay cậu.
"Cái này là của ta."
Chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, Tae-rok nhanh chóng nắm lấy bàn tay cậu và mút nhẹ từng ngón tay ướt đẫm.
"Đã đủ ấm rồi."
Nói rồi, anh mới buông tay cậu ra, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Một dòng nhiệt ấm áp lan tỏa từ rốn của Nan-young, cuộn trào xuống khắp cơ thể. Có lẽ là do những loại thảo mộc trong túi thơm. Cậu trở nên nhạy cảm hơn bình thường. Hoặc có lẽ là do cơn gió xuân chết tiệt kia đã khơi dậy những suy nghĩ dâm dục trong cậu.
Nan-young khép hờ mắt, nhấp một ngụm rượu. Vị ngọt thanh tao, quyện cùng chút cay the tinh nghịch len lỏi lên sống mũi. Cậu hít một hơi thật sâu, hương thơm lan tỏa, đánh thức mọi giác quan từ cổ họng, đến tận đáy mắt, đầu mũi, và khóe miệng.
"Thúc phụ cũng uống nhanh đi ạ!"
Tae-rok vừa định nhắc nhở cậu uống chậm thôi, Nan-young đã nhanh tay hơn. Cậu rót đầy ly cho anh, ánh mắt long lanh thúc giục: "Nhanh lên ạ!"
Tae-rok nhướng mày, cầm ly rượu lên, ánh mắt dò xét: "Cháu bỏ thuốc độc vào đây à?"
"Cháu có thời gian mà làm chuyện đó sao? Với lại, cháu uống trước rồi còn gì!"
"Cháu cứ lén la lén lút thế này, ta lại nghi cháu đang giấu diếm chuyện gì đó."
"Cháu sẽ nói hết sau khi người uống xong ly này!"
Tae-rok dứt khoát uống cạn ly. Một giọt rượu cũng không rơi, thật hoàn hảo.
Nan-young lại rót đầy ly cho Tae-rok, nhưng anh chỉ rót nửa ly cho cậu. Uống xong, Nan-young tiến sát lại gần, quỳ xuống trước mặt Tae-rok.
"Không được!"
Tae-rok đã đoán ra ý định của cậu. Anh nắm lấy tay Nan-young, ngăn cậu đưa tay lên cổ mình. Khuôn mặt Nan-young thoáng chút thất vọng, trở nên đáng thương vô cùng.
"Chỉ một lần thôi mà..."
"Ta làm vậy là vì ta không chắc mình có thể dừng lại chỉ sau một lần."
Dù Nan-young đã vòng tay ôm cổ anh, áp sát cơ thể mình vào người Tae-rok, anh vẫn không hề lay chuyển. Anh lảng tránh đôi tay đang trêu chọc của cậu, cúi xuống nhấp một ngụm rượu.
Nan-young cọ má lên người Tae-rok, giọng than thở: "Chúng ta không thể thử làm nhẹ nhàng thôi sao?"
"Ta chưa bao giờ 'nhẹ nhàng' với Lee Nan-young."
"Chúng ta có thể thử mà..."
"Ta muốn làm nó thật… tục tĩu và tồi tệ. Ngủ đi."
"Cháu không ngủ được nên mới thế này…"
"Haa…" Tae-rok thở dài nặng nề. Anh nhúng tay vào bát nước lấp lánh cánh hoa. Bàn tay ướt át của anh không chút do dự luồn ngay vào bên trong quần Nan-young.
"Nếu vậy thì đành chịu thôi, tại cháu hết."
"A!"
Tae-rok lập tức xoa nắn quy đầu mỏng manh, căng mọng của Nan-young. Một động chạm trơ trẽn, không hề che đậy. Anh ta dường như muốn Nan-young xuất tinh ngay lập tức, không cho cậu một giây để thư giãn. Nan-young không hề thích thú. Cậu đưa tay xuống, nắm chặt lấy dây quần của Tae-rok.
"Ta đã bảo là không được rồi mà."
Khi tay cậu bị Tae-rok túm lấy, Nan-young nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng đọc vị cảm xúc.
Thực sự là không được phép, hay là thúc phụ đang chịu đựng? Cậu đã đủ kinh nghiệm để nhận ra sự khác biệt. Và lần này, câu trả lời là vế sau.
Cuối cùng, Nan-young vẫn cởi quần Tae-rok ra. Cảm nhận được sự buông lỏng trong cơ thể Nan-young, Tae-rok cũng thả tay ra.
"Chỉ một lần thôi mà… không cần phải cho vào cũng được ạ."
Thật táo bạo. Nếu Nan-young vẫn còn mạnh mẽ, kiên cường như một vị tướng quân thực thụ, anh có lẽ đã bật cười và bỏ qua. Nhưng dường như cậu vẫn chưa thực sự hiểu được lòng anh.
Tae-rok thở dài thêm một lần nữa. Anh vuốt mạnh mặt, rồi tự tay cởi dây quần của mình.
"Cởi đồ ra đi."
Nghe theo lời Tae-rok, Nan-young cũng ngoan ngoãn cởi bỏ áo ngoài.
"Hôm nay, ta sẽ làm cháu… lộn xộn đến mức không dám ngẩng mặt lên nhìn ai."
Dù đã hòa làm một, Nan-young trong mắt Tae-rok vẫn là một đại quân cao quý, một đóa lan quý hiếm chỉ lớn lên trong cung điện. Có quá nhiều điều Tae-rok chưa từng cho cậu thấy, chưa từng dạy cậu. Tae-rok kéo Nan-young lại gần, cùng cậu ngả xuống giường.
"Hôm nay… chúng ta sẽ làm thế này nhé."
Khuôn mặt Nan-young vẫn ngây thơ, thuần khiết, chẳng mảy may hay biết về những gì sắp xảy ra.
.
"Hức... hức..."
"Tiếp tục đi,"
Nan-young bối rối tột độ vì đầu cậu cứ liên tục gục xuống. Mỗi lần đầu cậu sà xuống, dương vật của Tae-rok lại cọ xát vào trán cậu, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa kích thích. Mỗi khi điều đó xảy ra, đôi đùi Tae-rok mà Nan-young đang chống tay vào lại trở nên rắn chắc hơn, gồng lên như muốn phá tan mọi giới hạn.
"V... vậy... xin hãy cho cháu được nằm dưới một chút thôi mà..."
"Cháu thậm chí còn chưa thể 'lên đỉnh' nếu không có chỗ này. Nâng mông cao hơn nữa cho ta!"
"Chát!" Một tiếng chát vang lên, và eo của Nan-young giật nảy lên vì đau đớn. Tận dụng khoảng trống vừa tạo ra, Tae-rok kéo sát cơ thể của Nan-young lại gần mình hơn.
Nan-young đang nằm trên người Tae-rok, nhưng đầu cậu lại ở ngay phía dương vật của anh. Và, đương nhiên, phần dưới của Nan-young đang chĩa thẳng vào mặt Tae-rok. Tae-rok nuốt khan một ngụm, cảm nhận vị đắng chát lan tỏa trong miệng. Anh dang rộng hai ngón tay, thăm dò phía sau Nan-young.
"Hahuup...!"
Dù chỉ vừa mới ngậm lấy dương vật của Tae-rok một lần nữa, nhưng cơ thể Nan-young suýt chút nữa đã sụp đổ vì những cơn sóng kích thích tột độ đang càn quét qua.
Thứ gì đó to lớn như một chiếc chày hình lục giác nhét đầy miệng cậu, đâm sâu vào tận cổ họng, khiến cậu buồn nôn. Trong lúc cậu khó thở và choáng váng, toàn thân cậu tê dại vì những gì đang xảy ra phía dưới.
Cậu không thể tin nổi! Rằng cậu đang dùng phần dưới cơ thể mình để đè lên khuôn mặt của Tae-rok như thế này.
"H... ư-ức, hức...! Ph, ha...!"
Đột nhiên, Tae-rok nhổ dương vật của Nan-young ra và dùng lưỡi liếm láp, cào cấu hậu môn của cậu. Nan-young giật mình, vội vã lôi dương vật của Tae-rok ra khỏi miệng.
"A-ưm, chuyện đó... ha... đừng làm chuyện đó mà!"
"Cháu cứ tập trung vào 'chỗ đó' đi. Ta sẽ cố gắng tập trung vào 'chỗ này'," Tae-rok vừa nói vừa tiếp tục trêu chọc hậu môn của Nan-young.
"Heeheung, ư! A... eeeh...!"
Những âm thanh rên rỉ từ mũi Nan-young cứ thế tuôn trào không ngừng. Tae-rok lặp đi lặp lại việc đưa lưỡi sâu vào cái lỗ mà anh đã nới rộng bằng hai ngón tay rồi lại rút ra, như một trò chơi không có hồi kết. Nan-young run rẩy, nắm lấy dương vật của Tae-rok và bắt đầu lắc lư nó.
Ngay cả khi cậu không cố ý rung lắc, cơ thể cậu vẫn đang run rẩy không ngừng, khiến bàn tay cậu tự động di chuyển theo. đầu óc cậu quay cuồng, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo.
Trong khi đó, Tae-rok lại đang mải mê đếm "số lượng tuyết rơi" khi ngắm nhìn cái lỗ hơi ửng hồng trước mặt, hai quả đào căng tròn, và một nốt ruồi nhỏ xinh xắn nằm lệch về bên phải của bờ mông trắng nõn.
"Heeheung, hyaa, trong... trong túi thơm này... có cái gì đó kì lạ... hừm, lẫn vào rồi thì phải..."
Tae-rok chẳng hề ngẩng đầu, vẫn tiếp tục công việc của mình, "Chỉ là, cháu đang 'chiều' ta thôi." Anh vừa nói vừa mân mê tinh hoàn của Nan-young trong miệng, mút mát chúng đầy gợi tình.
Nan-young gần như gục hẳn xuống phía trước, những tiếng rên rỉ nghẹn ngào thoát ra. Cậu khẽ quay đầu lại, và rồi đập vào mắt cậu là dương vật của Tae-rok vẫn đang ngạo nghễ cương cứng trong tay cậu. Như một cơn sóng điện giật chạy dọc sống lưng, khiến cậu sắp phát điên lên mất. Như bị một ma lực nào đó thôi miên, Nan-young bắt đầu liếm mút từ gốc đến ngọn dương vật ấy. Cậu bắt chước y hệt những gì Tae-rok đã làm với mình. Cậu chẳng còn quan tâm đến việc những sợi lông mu cứng cáp của Tae-rok cào xước cả khuôn mặt.
Tae-rok cũng dần im lặng, anh lắc đầu điên cuồng, hai má phồng lên khi ngậm trọn dương vật của Nan-young. Giữa cả hai, giờ chỉ còn lại những tiếng thở dốc nóng rực lấp đầy căn phòng, tạo nên một bầu không khí ái muội đến nghẹt thở.
"Hức, ha..." Tae-rok thở hổn hển, khó nhọc. Anh cắn nhẹ lên má Nan-young, để lại một vết răng đỏ ửng, rồi dùng ba ngón tay thô bạo khuấy đảo phía dưới. Âm vật nhỏ nhắn của Nan-young co giật liên hồi, tiết ra chất dịch trong suốt đánh dấu "lãnh thổ", chảy tràn xuống giao điểm giữa cổ và ngực Tae-rok.
Như thể cậu đang cố gắng dẫn dắt cuộc "giao ban" này bằng chính sự chủ động của mình. Cậu thậm chí còn bắt chước cách lắc hông đầy mạnh mẽ của đàn ông. Nhưng cậu sẽ làm ai lên đỉnh với điều đó? Ngay cả bản thân cậu, cậu cũng không thể tự lên đỉnh dễ dàng. Chỉ có Lee Tae-rok, kẻ đã thúc ép và chọc ghẹo cậu tàn nhẫn mới có thể làm được điều đó.
"Huu, ưm, ưm... ưm, huup..." Nan-young hoàn toàn chìm đắm trong một cơn khoái cảm điên cuồng. Tae-rok nắm chặt lấy hai bên mông cậu, đuổi theo mỗi khi anh rút ngón tay ra rồi vỗ mạnh vào chúng. Mỗi khi Nan-young phát ra những tiếng "hht, huup", miệng anh lại mút chặt hơn, khiến Tae-rok cũng sắp nổ tung đến nơi.
Và như mọi khi, Nan-young lại là người đầu tiên lên đỉnh.
"Hau...! A! A, a... ch, chỗ đó, i..." Nan-young gạt phăng bàn tay đang che miệng mình, nhấc bổng đầu lên và rũ mạnh eo. Cột sống cậu cứng đờ như một thanh thép, tóc cậu bết dính vào lưng vì đầu cậu ngửa ra phía sau.
Cảnh tượng trước mắt thật trần trụi, nhơ nhớp. Một mối quan hệ mà ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất, cậu cũng không dám hình dung. Giao hợp là thứ duy nhất còn thiếu, còn lại, tất cả những điều dơ bẩn, trần trụi nhất đều đã diễn ra. Pháp luật, đạo đức, trật tự xã hội... tất cả đều bị nghiền nát, tan nát thành từng mảnh vụn giữa những thân thể trần trụi đang cọ xát điên cuồng.
"Ư...ư ư a...! A...!"
Nan-young lại gục người về phía trước, liên tục gật đầu. Mái tóc rối bời và gò má ửng đỏ của cậu cọ xát thô bạo vào dương vật của Tae-rok.
"Khừ... khực..."
Tae-rok cũng nghiến chặt răng, rên rỉ đạt cực khoái. Việc anh đã tắm rửa sạch sẽ là vô nghĩa. Tinh dịch nóng hổi bắn ra, dính nhớp nháp trên trán, mí mắt, má, tai và cả những sợi tóc mềm mại của Nan-young. Cậu thậm chí còn không nhúc nhích, cứ để mặc thứ chất lỏng dơ bẩn đó bắn lên mặt mình hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, Tae-rok cũng giải tỏa xong. Anh đẩy mạnh cơ thể mềm nhũn của Nan-young sang một bên, loạng choạng đứng dậy. Nan-young khẽ rên rỉ, lăn qua lăn lại. Chắc chắn, sau bồn tắm nước nóng, ly rượu ấm và màn hoan ái trơ trẽn đến nhức nhối, cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ.
"......"
Tae-rok thở dài, đứng sững như trời trồng. Anh đưa tay vuốt mạnh mặt, rồi quỳ xuống bên cạnh Nan-young. Tóc cậu rối bù, khuôn mặt lấm lem. Không còn một chút xấu hổ nào, Tae-rok bắt đầu tự thỏa mãn ngay trước mặt người yêu trẻ đang say giấc.
Một lúc sau, một dòng chất lỏng ấm áp, nặng nề lại nhỏ giọt, thấm vào khuôn mặt Nan-young. Tae-rok dùng dương vật vẫn còn nóng hổi của mình xoa lên má cậu, rồi bật dậy, mang đến một cái chậu có nước.
Không phải Yoo Bong-soo đã chuẩn bị quá nhiều nước trong cái chậu này chỉ để anh rửa tay sao?
"Cánh hoa cái gì chứ..."
Tae-rok tự trách mình, rồi bắt đầu lau mặt cho Nan-young cẩn thận, tỉ mỉ.
Anh lau từng milimet khuôn mặt lấm lem, gỡ từng sợi tóc rối, rồi nhẹ nhàng mặc lại quần áo cho cậu, đắp chăn cẩn thận. Chỉ đến lúc đó, anh mới mở cửa sổ. Một làn gió ấm áp đặc trưng của kinh thành tràn vào, dễ chịu hơn hẳn so với nơi họ vừa ở. Tae-rok mang chai rượu Mộc Qua còn lại, rót đầy ly, rồi luân phiên ngắm nhìn vầng trăng sáng và khuôn mặt say ngủ của Nan-young.
Hoa mai đang nở rộ, báo hiệu mùa xuân đã đến. Ngước nhìn vầng trăng tròn lơ lửng trên cao, Tae-rok chợt thốt ra một cảm xúc hờ hững: "Mình phải cho em ấy ăn hwajeon (bánh gạo hoa) mới được." Nếu là Nan-young, cậu hẳn sẽ có những cảm nhận tinh tế và phong phú hơn về mùa xuân này.