Hối Lỗi - Chương 62

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện. 8

"......"
Tae-rok theo thói quen quay sang nhìn Nan-young.
Thật là một đứa trẻ khác biệt so với anh. Đôi khi, anh tự hỏi liệu hai người có thực sự là thúc 
phụ và cháu trai hay không. Tính cách và sở thích khác nhau, chỉ có sự bướng bỉnh là giống nhau. Ngay cả việc cuối cùng cậu cũng nuôi một con chó hôi, và khi anh vắng nhà, cậu lén lút mang nó vào phòng  để ngủ cùng, cũng cho thấy điều đó.

"Nếu chúng ta tái sinh trong tương lai xa và gặp lại nhau như chú cháu, liệu chúng ta có lại như thế này không?"

Một câu hỏi ngớ ngẩn. Tại sao cậu lại có những suy nghĩ đó, và làm thế nào cậu có thể tò mò về những điều như vậy? Một điều sẽ không xảy ra. Ngay cả khi nó xảy ra, cậu sẽ không nhớ rằng cậu đã nói những lời này, đó là một điều của kiếp sau.
"Dù ở hình thức nào, kết quả cũng sẽ giống nhau thôi."
Tae-rok lẩm bẩm. Hương mộc qua từ tách trà mà anh vô tình đưa lên miệng, đọng lại thơm ngát.
Dù sao thì kết quả cũng giống nhau. Anh sẽ yêu Lee Nan-young. Đó là lẽ tự nhiên của Lee Tae-rok.


Sau khi Tae-rok nhập cung, Nan-young bồn chồn đi đi lại lại. Ngay cả khi bữa trưa được mang đến, cậu cũng ăn như không ăn. Vì Shim Eung ở lại Bukdan và không có Tae-rok, không ai ép Nan-young phải ăn thêm.
Bữa ăn mà thậm chí không thể gọi là một bữa ăn đã được dọn đi, và khi mặt trời lặn, cuối cùng cánh cổng cũng mở ra và chủ nhân của cung điện đã trở về.
Mặc dù Tae-rok đã dặn cậu phải đóng cửa lại vì thời tiết vẫn còn lạnh, Nan-young đã mở tất cả các cửa và căng thẳng lắng nghe âm thanh bên ngoài, rồi chạy ra ngoài. Tae-rok đang vuốt ve cổ con ngựa yêu quý của mình sau khi xuống ngựa và nói rằng nó đã vất vả rồi, đột ngột quay lại khi nghe thấy tiếng người. Anh biết là ai dù chỉ bằng âm thanh.
"Lại mở cửa sổ rồi."
Dù tặc lưỡi không hài lòng, anh vẫn dang tay về phía Nan-young.
Nan-young chỉ che được khuôn mặt, chạy đến và ôm lấy Tae-rok.
"thúc 
phụ... người đã về rồi."
Trái tim cậu đập thình thịch. Họ đã nói gì bên trong? Cơ thể của Nan-young bị đè nặng bởi cảm giác tội lỗi, xấu hổ và mong đợi, và cậu cảm thấy như mình đang co rúm lại như khoảnh khắc cậu gặp Tae-rok lần đầu tiên.
"Vì có người chào đón ta như thế này, ta cảm thấy dễ chịu khi trở về."
Tae-rok đón nhận cậu một cách cộc cằn và nghiêng đầu vào tai Nan-young.
"Ta sẽ vào cung vào ban đêm."
Người sẽ đến tất nhiên là nhà vua.
Nan-young cảm thấy muốn nôn vì căng thẳng. cậu không biết liệu mình có đang đi bằng đôi chân của mình hay đang loạng choạng bước vào Nội đường.
"Hãy viết thư cho Đại phi nương nương đi."
Đôi mắt của Nan-young dao động
 , cậu gật đầu.
Chị dâu của Tae-rok, cũng là mẫu 
hậu của Nan-young, tin rằng Nan-young đã bị ảnh hưởng bởi những học giả kỳ lạ đến từ phương Tây và đã rời đi vì một tín ngưỡng trái với giáo lý của gia tộc. Với tính cách hiền lành nhưng lại có một niềm tin và nghĩa vụ kiên định như cây tre, bà đã rất tức giận, nhưng cuối cùng đó vẫn là con trai mình. Bà sẽ không gặp mặt trực tiếp, nhưng với tư cách là mẫu hậu và nhi tử, bà vẫn muốn nhận một lá thư.
Đã đủ và cảm động một cách quá mức.
Tae-rok chuẩn bị văn phòng phẩm thay cho Nan-young, cậu không thể tập trung. Nan-young đã không viết một chữ nào cho đến khi mực rơi xuống nhiều lần từ cây bút chỉ vừa đủ nghe thấy trên nghiên mực.
Sau đó, cậu mới bắt đầu sau một thời gian dài.

Con cái thường dùng từ "bất hiếu tiểu sinh" khi nói chuyện với cha mẹ, nhưng với Nan-young, đó là lời thật lòng.
Tae-rok đứng dậy và xem Nan-young, cậu có đôi mắt đỏ hoe, cố gắng kìm nước mắt và lấp đầy tờ giấy bằng những chữ viết uyển chuyển.
Sẽ có những điều cậu đang che giấu vì anh đang ở trước mặt. Tae-rok đi ra ngoài và chờ cho đến khi mặt trời lặn hoàn toàn, rồi đi vào. Chờ cho đến khi mực khô, Nan-young cũng đang đợi Tae-rok.
"Cháu viết xong rồi."
Nan-young dường như chỉ còn lại nước 
mắt trong suốt sau khi mọi thứ đã được lấy đi
"Cháu không khóc."
Cậu đang cố gắng an ủi Tae-rok bằng một nụ cười ngượng nghịu.
"Cháu không cần phải cười vì ta."
Tae-rok gấp bức thư lại. Anh tự hỏi có nên đặt nó bên cạnh túi thơm hay không. Để hương thơm của Nan-young có thể đọng lại.
"Ta cũng không có mặt mũi nào gặp Đại phi nương nương."
Trên hết, anh không có mặt mũi nào gặp chị 
dâu. Tuy nhiên, giống như Nan-young đã từ bỏ mọi thứ vì Tae-rok, Tae-rok cũng đang gánh vác mọi thứ có thể thay cho Nan-young. Mối quan hệ huyết thống của anh mà ngay cả anh cũng khó có thể gọi là gia đình, và hơn hết là trách nhiệm và nghĩa vụ vững chắc đối với nhà vua.
"Cháu đã làm tốt khi không khóc. Cháu sẽ phải gặp Bệ hạ vào ban đêm."
"...Cháu căng thẳng đến mức cháu cảm thấy muốn nôn."
"Đó là lý do tại sao cháu hầu như không đụng đến bữa trưa, phải không? Ta đã nghe về nó. Mọi người đều lo lắng, nên ta nói rằng cháu vốn đã bụng nhỏ, nhưng lần sau thì không được như vậy nữa."
Ngay cả trong tình huống này, có những lời nũng nịu được chấp nhận và có những lời không được chấp nhận. Nan-young cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước thái độ nhất quán đó của Tae-rok. Nếu cả hai người đều dao động, họ sẽ tan vỡ như một con tàu đâm vào đá ngầm. Khi cậu trở thành cánh buồm, lay động theo gió, Tae-rok trở thành một thân tàu bằng phẳng và nặng nề, thẳng tiến về hướng đi.
"Cháu có muốn chợp mắt một chút không?"
"Không. Cháu còn một việc cuối cùng phải làm."
Nan-young lấy ra một chiếc túi mà cậu trân trọng cất sâu nhất trong hành lý của mình. Cậu cầm kéo lên và cắt chỉ của thứ mà cậu đã mang theo. Nó không hoàn hảo, cũng không đẹp, nhưng cậu đã cố gắng hết sức và thổi tất cả trái tim mình vào đó. Cậu mong anh khỏe mạnh, thông minh, thoải mái và hạnh phúc.
Tae-rok đợi Nan-young. Anh không thúc giục cậu phải ăn tối. Sau đó, ngay trước khi mặt trời lặn hoàn toàn và đến giờ giới nghiêm, hai người rời khỏi cung điện.
Con đường đi yên tĩnh. Không có người hầu, chỉ có hai người hướng về cổng bên của cung điện. Kim Sa-on đang đợi ở đó, không có người hầu nào đi cùng.
Anh ta nhìn Tae-rok và Nan-young, cậu che mặt đứng sau anh, một lúc lâu rồi mở cửa ra. Nan-young nhìn Kim Sa-on khi đi qua, nhưng anh ta bướng bỉnh tránh ánh mắt của cậu. Đó là sự quan tâm của anh.
"Hãy cẩn thận vì trời tối."
Sự quan tâm của Tae-rok là như thế này.
Anh kéo Nan-young đứng bên cạnh anh để cậu không bị ngã khi bước sai lên tấm đá.
Họ tiến vào nơi mà nhà vua đang bí mật sắp xếp công việc, không phải ở chính điện, mà là trong phòng ngủ của anh 
ta. Khi đứng trước cửa, da gà của Nan-young nổi lên khắp người. Cậu quá căng thẳng đến mức cậu cảm thấy mình sẽ đánh rơi chiếc túi mà cậu đã giấu trong tay áo.
Và cuối cùng, cánh cửa mở ra khi có tiếng nói từ bên trong, "Vào đi."
huynh 
trưởng của cậu, nhà vua, đã ở đó. Với thái tử đang ngủ bên cạnh anh ta.
Nan-young hít một hơi.


Lý do Tae-rok có thể đến nơi Nan-young đang ở là vì thái tử ra đời và một trăm ngày đã trôi qua hai lần. Rõ ràng đứa trẻ đó sẽ trở thành thái tử, và Tae-rok cuối cùng đã có thể trở thành một đại quân của thế hệ đã qua.
Một năm nữa lại trôi qua. Thái tử vừa tròn ba tuổi. Đến giờ này đáng lẽ phải đi ngủ rồi nên việc bé đang ngủ gật là điều đương nhiên. Và Nan-young nhận ra rằng nhà vua đã cố tình gọi họ vào giờ này.
"......"
Một sự im lặng nặng nề trôi qua giữa hai anh em.
Nhà vua cảm thấy phức tạp và tức giận khi nhìn thấy 
hoàng đệ đang che mặt. Anh ta gần như muốn túm lấy Nan-young và lắc cậu vì tức giận. Trên hết, anh ta cảm thấy ghét Tae-rok, người mà anh ta chỉ coi là một người trung thành bây giờ, mặc dù anh ta đã từng tôn trọng anh khi còn nhỏ, và anh ta bắt đầu liếc nhìn anh. Anh trông giống như một tên trộm đã dụ dỗ hoàng đệ ngây thơ của anh ta. Người ta có thể nói rằng làm sao có thể có một tên trộm đẹp trai và bảnh bao như vậy.
Nhà vua thở dài một hơi. Anh ta có một hoàng 
đệ đã rời đi theo trái tim mình, cậu nói rằng cậusẽ chết đi. Anh ta có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đã quá muộn, và anh ta biết rằng cậu sẽ không nghe những điều đó. Hơn nữa, cho dù bây giờ không phải là giờ làm việc, nhà vua vẫn là nhà vua mãi mãi. Ngay cả khi họ gặp nhau lén lút vào ban đêm, anh không thể chỉ là hoàng huynh của Nan-young.
"Haa..."
Nan-young không còn mặt mũi nào khi nghe thấy tiếng thở dài liên tục của nhà vua.
Và sau một thời gian dài, nhà vua
 , hoàng huynh của cậu, ra hiệu.
"Hãy nhìn mặt nhau một lúc lâu đi."
Nan-young do dự rồi hạ tấm che mặt xuống.
Khuôn mặt lộ ra trắng trẻo. Nhìn lại khi họ còn ở kinh thành và lần cuối cùng anh 
ta  nhìn thấy cậu, cậu chắc chắn đã nở rộ. Thật bối rối. Khi nhìn thấy người hoàng đệ ốm yếu và giống như một cây sơn thù du luôn khỏe mạnh như thế này, đầu óc và trái tim anh ta hoạt động riêng biệt.
"Ta đã gọi đệ đến vô ích."
Nan-young giật mình trước lời nói của hoàng 
huynh.
"Nhưng ta cũng rất vui khi được gặp đệ "
Nan-young mím chặt môi trước giọng nói yếu ớt. Các nếp nhăn như vỏ quả óc chó hình thành trên cằm cậu. Bàn tay cậu run rẩy khi cậu cố gắng kìm nước mắt.
Nhà vua đang hạ thấp đầu, ra hiệu cho Nan-young. Lần này, anh 
ta bảo cậu đến gần. Tae-rok đang quan sát từ phía sau, bật cười khi nhà vua giả vờ như không biết anh. Có vẻ như anh ta rất ghét ta. Anh ta coi ta như đứa con rể đã cướp mất cô con gái quý giá của mình. Tuy nhiên, Tae-rok cũng biết rằng anh có một chút lương tâm trong việc này, và anh chỉ ngồi khoanh chân và theo dõi Nan-young như nhà vua mong muốn, mà không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"đệ chưa nhìn thấy Nguyên tử lần nào, phải không?"
Giọng của hoàng huynh đã trở thành một người cha giữa lúc đó, chắc chắn khác với trước đây. Một tình yêu thương tha thiết được cảm nhận. Nan-young từ từ đi theo ánh mắt của anh và quay đầu về phía người cháu mà cậu không thể gọi là cháu.
"Nó sẽ không biết về sự tồn tại của đệ."
"Vâng, Bệ hạ."
"Đó là con đường đệ đã chọn, nên đệ sẽ không cảm thấy buồn chứ."
"Tất nhiên là không ạ."
Giọng của Nan-young trở nên ngây ngất như thể bị quyến rũ bởi người cháu đáng yêu.
Mong 
cháu bé khỏe mạnh. Trên hết, mong bé hạnh phúc. Nước mắt trào dâng. Cậu cảm thấy rất đau lòng.
"...thần xin chúc mừng."
"Được rồi."
Nhà vua do dự một lúc rồi tiếp tục nói.
"Hoàng hậu đang mang thai."
"Cái... thần cũng xin chúc mừng ạ...!"
Nan-young giật mình và kêu lên nho nhỏ. Ngược lại, nhà vua hạ thấp giọng hơn nữa và hỏi.
"Thật sự, đệ sẽ không có con cả đời, nhưng đệ vẫn ổn chứ."
Có vẻ như anh 
ta muốn nói những lời đó. Vì anh ta lo lắng cho hoàng đệ mình hơn là những điều tốt đẹp lớn hơn mà anh có.
Nan-young mấp máy môi rồi lấy ra một chiếc túi có chỉ vàng và cúc áo ngọc từ tay áo. Khi cậu mở chiếc túi ra, một món đồ chơi rất nhỏ nhắn và dễ thương dành cho trẻ em đã xuất hiện. Cậu tự tay chọn màu sắc, tự tay xe chỉ từ nút thắt bướm đến tua rua.
"Đây là... thần đã tự tay chuẩn bị cái này, mong rằng Nguyên tử sẽ luôn khỏe mạnh."
"......"
"Và thần mong rằng ngài 
ấy sẽ không cô đơn và hạnh phúc."
"Nan-young à."
"thần đã hạnh phúc ở trong cung, nhưng thần cũng cô đơn. Sự cô đơn là người bạn lớn nhất, người bạn đồng hành lớn nhất của thần, và thần nghĩ rằng thần phải sống với nó cả đời vì thần đã được sinh ra là một người quá may mắn."
"Bây giờ thì sao. Bây ggiờ đệ có cô đơn không."
"thần biết thần không có quyền nói những điều này, nhưng thần hạnh phúc. thần đang sống như vậy một cách trơ trẽn."
Nhà vua nhìn Tae-rok ở phía sau Nan-young.
Thúc phụ đang nhìn chằm chằm vào Nan-young. Ngay cả khi có nhà vua ở đó, trái tim anh vẫn chỉ hướng về một nơi, đến nỗi người nhìn phải đỏ mặt.
Anh có thể biết rằng 
anh ta đã bị dao động bởi những gì Nan-young nói. Người mà anh ta nghĩ là máu lạnh, không có cảm xúc và vô liêm sỉ, dường như là một người đang chảy máu hơn bao giờ hết.
Anh ta vẫn không thể chấp nhận họ. Thật khó để chấp nhận, và anh  
ta đã ở một vị trí mà anh không nên chấp nhận. Anh ta không thể nhắm mắt làm ngơ trước một tội trọng của các trọng tội.
Tuy nhiên, ít nhất anh ta có thể giả vờ không nhìn thấy. Anh ta có thể không chấp nhận họ, nhưng anh ta có thể không ném họ đi, sỉ nhục họ, chà đạp họ và xé nát họ.
"Nan-young à."
Nhà vua, hyunh 
trưởng của cậu, Lee Gak, gọi Nan-young một cách lặng lẽ.
"Cảm ơn."
"......"
"Ta không biết khi nào chúng ta sẽ có duyên gặp lại, nhưng 
đệ cũng phải khỏe mạnh và sống tốt. Ta sẽ sống tốt."
Đó là lời nói của một hoàng 
huynh chứ không phải nhà vua. Nan-young cũng cảm thấy rằng đây là cuộc gặp gỡ cuối cùng.
Nhà vua là trung tâm của gia đình và đất nước của mình, và bây giờ anh ta cũng là một người cha. Anh sẽ mãi mãi là một người khác. Nan-young từ từ cúi đầu và quỳ lạy. Nước mắt rơi xuống, nhưng cậu không cảm thấy đau khổ. Cậu rất xin lỗi, nhưng cậu sẽ không quay lại hay hối hận.
" xin huynh 
hãy bình an..."
Nan-young nói như khi cậu còn nhỏ, khi cậu chưa biết nhiều về phép tắc, và nhà vua vẫn chưa là thế tử.
Nhà vua cười cay đắng như khi hoàng đệ lớn lên, lần đầu tiên chúng ta nhận ra rằng chúng ta là những người hoàn toàn khác nhau. Anh cảm thấy tiếc nuối vì anh không nhận ra sự cô đơn từ trước, và chỉ cảm thấy có lỗi vì dù có biết thì anh cũng không bao giờ có thể giúp đỡ vì mối quan hệ huyết thống và thân phận của họ.


Có cảm giác như cậu vừa bước ra khỏi một giấc mơ.
Nan-young lững thững bước đi rồi quay lại.
Tae-rok đang nhìn Nan-young từ một nơi hơi xa. Sau lưng anh là khung cảnh quen thuộc nơi anh sinh ra và lớn lên. Một nơi có thể gọi là nhà của Nan-young, nhưng không bao giờ có thể là nhà và không thể gọi là nhà.
"Ngài ấy thật đáng yêu."
Nan-young nói một cách vòng vo, không thể gọi nguyên 
tử là cháu trai.
"Ta cũng đáng yêu như vậy sao? Lần đầu tiên cháu nhìn thấy ta?"
"Cháu đã nói rằng cháu không nghĩ gì rồi mà."
"Dù vậy, thúc 
phụ cũng cảm thấy cháu đáng yêu hay không, hay xấu xí đến mức nào chứ."
Tae-rok nhíu mày và nhớ lại thời điểm đó.
Anh nghĩ cậu quá nhỏ bé, anh cảm thấy như cậu sẽ vỡ tan nếu anh nắm lấy cậu. Tae-rok cũng biết rằng đây là một cảm xúc hơi quá đáng.
"Quá nhỏ."
Tae-rok chọn từ ngữ.
"Ta tự hỏi liệu cháu có sống qua được ba tuổi không."
Anh đã chọn điều này.
Nan-young nhăn mặt. Tae-rok từ từ tiến đến gần Nan-young đang cau có.
"Không có tin tức gì về cháu đã chết ngay cả khi cháu năm tuổi, và rồi đột nhiên họ bảo ta chăm sóc đứa trẻ đó, nhưng ta không thích và chỉ cảm thấy phiền phức khi phải chăm sóc một đứa trẻ mà ta không có ký ức hay tình cảm gì cả. Nhưng khi cháu nhìn ta, cháu đã nắm lấy vạt áo của ta và không buông tay."
"Cháu sao...?"
"Điều đó cũng xảy ra khi cháu một tuổi, và nó cũng xảy ra trong lần gặp tiếp theo."
Tae-rok cười lặng lẽ như thể nhớ lại hai sự kiện đó.
"Cháu tham lam về ta thật đấy."
Nan-young không thể nói gì vì đây là lần đầu tiên Tae-rok thì thầm một cách nhẹ nhàng và mơ màng như vậy. Cảm giác như có một làn gió xuân đang cù lét cơ thể cậu trong khi ngủ.
"Trong cuộc sống nhàm chán và mệt mỏi của ta, khi ta có một ý định phản nghịch mà không thay đổi, điều thú vị nhất đối với ta là khi ta nhận ra rằng cháu sẽ đến với ta vì ý định phản nghịch này."
Nan-young đã giật mình từ trước khi anh mang ra câu chuyện mà bây giờ nên chôn vùi, liệu anh có sợ hãi không.
Tuy nhiên, vào thời điểm này sau giờ giới nghiêm, cung điện yên tĩnh đến mức ngay cả một con chuột nghe trộm những lời nói ban đêm cũng có thể đang ngủ trưa.
"Cháu là một cái cớ tốt. Sự khởi đầu và kết thúc."
Đó là một cái cớ tốt để thực hiện ý định phản nghịch, và là một cái cớ tốt để kết thúc nó.
Tuy nhiên, ngay cả cái cớ cũng chỉ là một lời nói suông. Thực tế, đó hoàn toàn là Lee Nan-young.
Nan-young có lẽ chỉ nắm lấy tay anh, nhưng đó là sự lựa chọn của Lee Tae-rok khi anh biết rằng cậu có thể gặp khó khăn ngay cả khi anh biết rằng bàn tay nhỏ bé đó tham lam, và anh đã trao tất cả cho cậu.
Đó là lý do tại sao Tae-rok không có lý do gì để trách Nan-young. Anh đã không thay đổi ý định, anh chỉ nhất quán.
"Vậy nên đừng rời xa ta."
Tae-rok thú nhận một cách rất dịu dàng.
"Nếu cháu quay trở lại với hoàng huynh và mẫu hậu của cháu vì cuộc tái ngộ đêm nay, ta sẽ lại có ý định phản nghịch với nhà vua."
Nan-young vẫn là một lời đồn đại và con tin của Lee Tae-rok.
Tuy nhiên, đồng thời, Lee Tae-rok dường như đã trao dây cương cho Nan-young. Bây giờ Nan-young có thể bào chữa rằng đó là vì để bảo vệ nhà vua và gia đình khi cậu cảm thấy gánh nặng vì tội loạn luân. Ngay cả khi Nan-young thay đổi ý định, Tae-rok vẫn có thể giữ Nan-young lại.
Tồn tại nhưng không nổi bật, không nổi bật nhưng không quá bất tài, hoàn thành vai trò và nghĩa vụ nhưng không đảm nhận những việc lớn.
Đó là lý do tại sao họ là những người duy nhất có thể hiểu nhau. Giữa đêm khuya
2 đại quân, 1 Đại quân đã từ bỏ vị trí của mình và 2 là người chọn sống như một Đại quân mà anh muốn từ bỏ lại đứng đối diện nhau. Mọi thứ đã bắt đầu từ đây. Sau Lee Nan-young năm tuổi và Lee Tae-rok mười tám tuổi, bây giờ ở đây....


Tae-rok khoanh tay trước ngực và ngủ thiếp đi một lúc trên mạn thuyền. Nan-young tựa người vào lan can thuyền và lặng lẽ nhìn dòng nước mà mũi thuyền đang rẽ ra. Nó trong suốt như lụa.
Cậu đã sợ hãi cho đến khi họ khởi hành, nhưng bây giờ cậu không còn sợ hãi ngay cả khi cậu nhìn thấy nó. Cậu vén tay áo lên và chạm đầu ngón tay vào mặt nước và vẽ nguệch ngoạc. Một con bướm bay đến trên đó. Có vẻ như nó đã bay đến từ hòn đảo đá nằm giữa sông.
Nó không sợ hãi và không rời đi. Nan-young từ từ giơ tay lên và ngồi bên cạnh Tae-rok. Tae-rok buông tay khỏi ngực và đặt chúng lên đùi Nan-young ngay cả khi anh đang ngủ. Khi cậu nắm lấy bàn tay có các đốt ngón tay nhô ra, con bướm đậu lại một lúc rồi rời đi. Ánh mắt cậu dõi theo nó.
Không chính đáng. Cậu sẽ không tự hào về điều đó. Tuy nhiên, cậu sẽ không hối hận và cậu sẽ chấp nhận nó nếu cậu bị trừng phạt. Và , bây giờ cậu rất hạnh phúc. ‘Ngay cả khi cháu quay trở lại, cháu sẽ trở thành một bê 
bối cho thúc phụ và cháu sẽ muốn có được thúc phụ’. 

Nan-young nhắm mắt lại và tựa đầu vào vai Tae-rok, ôm chặt ngón tay cái của anh. Gió ôn hòa và dòng nước êm đềm. Hãy quay trở lại ngôi nhà tĩnh lặng có mùa đông dài. Vì đó là địa ngục an toàn của chúng ta.

<Ngoại truyện hối lỗi> Kết thúc
-------------
haizz.... bọn tui luân phiên dịch novel hối lỗi và novel Tháng 3 nên ngoại truyện hiện đại của Hối lỗi sẽ bị chậm 1 chút he.... vì Novel tháng 3 sẽ phải end chính truyện 141 chương trong tháng 6 và 88 chương ngoại truyện trong tháng 7 (hiện tại tháng 3 đã có 104 chương) nên là... ừm.. dù sao cám ơn đã đọc đến đây ... nếu có sai sót trong xưng hô thì mn inbox về face Team Ekaterina nhé. tụi tui sẽ đi sửa ngay

 

Bình luận
camonteam
camonteamChương 62
Hoàn thành thêm một bộ rất hay rùi. Cảm ơn nhà dịch nhiều ạ
Trả lời·16/06/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo