Hối Lỗi - Chương 8

#8

Vì bùn lầy nên vạt áo và giày bông của Tae-rok rất bẩn. Ngược lại, giày và vạt áo của Nan-young đều sạch sẽ.

Vừa phải cầm ô che mưa, vừa phải bế cậu bé mười tuổi, nhưng Tae-rok không hề có vẻ mệt mỏi. Khi anh bỏ ô xuống thì trời đã tạnh mưa, như thể trêu ngươi người khác.

Tae-rok cất ô cho cung nhân rồi cũng đặt Nan-young xuống đất khô ráo dưới mái hiên.

"Nhìn mây đen vẫn còn thì chắc trời sẽ lại mưa thôi, nhưng không phải bây giờ nên thúc phụ đi đây."

"Á, người không vào trong ạ?"

"Chẳng phải ta đã bảo là ta chỉ ở đây cho đến khi trời tạnh mưa thôi sao. Vào nhà đi. Sa-on, đi thôi."

"Không...."

Vậy thì tại sao người lại phải đến tận đây chứ…. Sa-on muốn khóc. Điện hạ thì có ô che, còn tôi thì không mà’, lời oán than nghẹn đến tận cổ họng nhưng anh ta cố gắng kìm nén.

Tae-rok lại rời đi mà không hề quay đầu lại như vừa nãy. Sa-on nghĩ rằng đại quân của mình thật khó đoán, vì vừa mới cư xử như thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa thì lại quay đầu lại ngay.

Nan-young đợi cho đến khi bóng dáng của thúc phụ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt rồi mới bước vào trong nhà.

Tae-rok trở về cung của mình thì trời lại đổ mưa như trút nước. Mưa không còn là mưa rào mà là mưa như thác đổ. Tae-rok bảo những người quản lý những vùng đất mà anh đã nhận được làm lãnh thổ xung quanh phủ Đại quân phải quản lý cẩn thận những con đê để đất không bị ngập nước cuốn trôi, rồi mở cửa sổ và rót rượu uống.

Lại một lần nữa một âm thanh như muốn phá hủy mọi thứ vang lên xé toạc bầu trời. Âm thanh thật dữ dội. "Nghe dữ dội như vậy thì chắc không phải rồng thăng thiên mà là con giao long rơi xuống rồi."

Oán hận của con giao long không thể hóa rồng và rơi xuống là vô cùng lớn. Thật dai dẳng và dai dẳng. Nếu có oán hận đến mức đó thì chỉ tiếng thét khi rơi xuống thôi cũng đủ tạo ra tiếng ầm ĩ đến vậy.

Tae-rok im lặng rót đầy chén rượu. Rượu trong vắt cứ tỏa hương thơm ngát như thể không hề biết gì về cơn mưa dữ dội bên ngoài. Biểu cảm của Tae-rok cũng vậy, người ta không thể biết anh đang nghĩ gì.

Và đêm đó, Nan-young chỉ bị ướt một chút thôi mà cuối cùng đã bị sốt. Giống như thể chỉ một chút thuốc nhuộm thôi cũng làm thay đổi màu sắc của nước, Nan-young cũng suy sụp chỉ vì một chút mưa.


Nan-young ngước mắt lên nhìn mái hiên để nhìn những giọt mưa lất phất, có lẽ mưa sắp tạnh rồi.

Đã hai mùa trôi qua kể từ khi thúc phụ mời cậu đến cung điện của anh, không hẳn là một lời mời, và cậu cảm thấy thật trống rỗng.

Nhưng dù đã hai mùa trôi qua, Nan-young vẫn nhớ rõ ngày hôm đó. Cậu dám chắc rằng có lẽ dù hai mùa không phải là hai năm, mà là hai mươi năm, hay thậm chí là hai trăm năm, cậu cũng sẽ không quên khoảnh khắc đó.

"Điện hạ, trời lạnh rồi ạ."
Người hầu cẩn thận lên tiếng.

Cậu đã xin phép để ra ngoài cung. Bình thường người ta sẽ cưỡi ngựa, nhưng vì trời vẫn còn mưa nên cậu đã được bảo là đi bằng kiệu. Vì vậy, cậu đã ngồi lên kiệu  (sa-in-gyo) và che rèm để tránh mưa.

Nan-young lúc đó mới di chuyển khi nghe nói kiệu do vua ban đã được chuẩn bị.

Đây là lần đầu tiên cậu ra khỏi cung. Dù không thể hiện ra, nhưng Nan-young đang vô cùng háo hức. Nếu không có thúc phụ thì cậu đã không có cơ hội này rồi.

"Điện hạ, nếu người cảm thấy không thoải mái ở đâu thì nhất định phải nói cho tôi biết nhé! Nhất định, nhất định phải nói với tôi đấy!"
Người hầu rất lo lắng. Đại quân vốn đã ốm đau mỗi khi thời tiết thay đổi. Nan-young không chỉ đội mũ
이엄 (i-eom) làm từ lông rái cá mà còn mặc áo 초피 (cho-pi) bên trong và đắp thêm một chiếc (yo) dày nữa.

Cậu đã bị bảo là không được nhìn ra bên ngoài, nhưng Nan-young bé nhỏ không thể kìm nén được sự tò mò.

'Năm sau Đại quân đã mười một tuổi rồi. từ Rất sớm thì người ta cũng bắt đầu tìm kiếm hôn phối từ lúc đó. Vậy nên cháu càng phải cẩn thận trong cách cư xử.'

Mới hôm trước cậu còn nghe thấy đại phi, bà nội của cậu, nói những lời như vậy, nhưng cuối cùng Nan-young vẫn cư xử đúng như một đứa trẻ mười tuổi.

Bên ngoài thật ồn ào. Cậu thấy những đứa trẻ chỉ quàng tạm khăn choàng cổ và chơi đá cầu mà không hề quan tâm đến việc má, tai và mũi bị cóng, và Nan-young cảm thấy hơi ngại ngùng vì cậu mặc quá nhiều đồ. Khi kiệu đi ngang qua, cậu thấy một người có vẻ là mẹ của đứa trẻ kéo tay con mình lại. Khi ánh mắt cậu chạm với đứa trẻ đó, Nan-young không thể kìm lòng mà khẽ vẫy tay. Đứa trẻ đang chảy nước mũi thì chỉ ngơ ngác nhìn cậu.

"Điện hạ. Kia là nhà riêng của thúc phụ người đấy ạ."
Người hầu lên tiếng với Nan-young, người đang ngắm nhìn khung cảnh trôi qua vô vị. Nan-young quay đầu nhìn theo đầu ngón tay của anh ta và thấy một dòng suối chảy và một cái đình nằm trên một ngọn núi thoai thoải dễ đi bộ lên. Ngói xanh trên mái đình bát giác ướt đẫm trong mưa phùn và càng trở nên bóng loáng hơn.

Và không xa đình, đi thêm một đoạn nữa thì cuối cùng cậu cũng đến được phủ của Tae-rok.

Cậu nghe nói Tae-rok đã rời cung sớm trước khi kết hôn theo yêu cầu, trong khi người ta thường xuất cung sau khi kết hôn. Người hầu muốn kể cho Nan-young những điều tốt đẹp về thúc phụ mà cậu yêu quý, đã nói như vậy, rằng Tae-rok được như vậy là vì anh chưa bao giờ làm ai phải phiền lòng.

Người hầu cũng không biết chi tiết cụ thể. Có lẽ những suy đoán của thế gian rằng Tae-rok chưa bao giờ làm ai phải phiền lòng và vốn thích sống một mình là đúng. Dù sao thì việc anh chưa kết hôn trong khi anh trai anh đã lên ngôi vua và có hai Đại quân và một công chúa cũng là sự thật.

"Đại quân!"
Sa-on
thường xuyên qua lại nhà Tae-rok như một người quản gia, vui mừng chào đón cậu.

Thế tử cũng chưa từng đến đây, nên việc Tae-rok, người lớn tuổi hơn, không ra đón Nan-young là điều đương nhiên. Nan-young cũng không mong Tae-rok sẽ ra đón vì trời vẫn còn mưa phùn.

Nhưng một bàn tay đã chìa ra từ một góc khuất mà Nan-young, người chỉ nhìn thẳng về phía trước, không thể nhìn thấy.

"Lớn hơn một chút rồi sao?"
Tae-rok hỏi như thể đang nói một mình.

Trong thời gian qua, Tae-rok đã đi đến biên giới được vua cho phép. Khu vực biên giới luôn phải chịu đựng nạn trộm cướp. Nếu hỏi có nguy hiểm không thì ai cũng bảo là vô cùng nguy hiểm, nhưng Tae-rok đã rời đi mà không nói một lời nào với Nan-young, rồi tuần trước anh lại trở về mà không nói trước, rồi gửi cho cậu một bức thư hỏi cậu có muốn đến nhà anh chơi không.

"...Hai tháng trôi qua thôi thì lớn lên được bao nhiêu chứ ạ."

"Ta đã bảo cháu phải ăn nhiều vào mà, vì cháu đang tuổi lớn mà. Cháu ăn uống có tốt không?"

Người hầu của Nan-young lắc đầu quầy quậy.

Tae-rok nhìn người hầu đã già đi cùng Nan-young, rồi sau mấy năm mới hỏi tên ông ta.

"Nhắc mới nhớ, tên của ngươi là gì nhỉ."

Shim Eung cúi người thật sâu và đáp.

"tiểu nhân tên là Shim Eung ạ."

"Ừ. Shim Woong."

"..."

Sao ngài dám gọi nhầm tên tôi thành Shim Woong chứ ạ? Cảnh ngộ của người hầu không thể nói ra lời này thật là đáng buồn.

Đến lúc này Nan-young vẫn còn chưa xuống khỏi kiệu. Tae-rok suy nghĩ một lát rồi luồn tay xuống sâu hơn và bế bổng Nan-young lên.

Đất rất trơn. Tae-rok phải đi đến tận đại sảnh rồi mới đặt Nan-young lên bậc thềm. Nan-young cảm thấy hơi ngượng ngùng và bối rối khi những chuyện như thế này lại xảy ra khi cậu sắp mười một tuổi, cái tuổi có thể có hôn phối. Cậu khẽ nói "Cảm ơn thúc phụ..." thì Tae-rok thờ ơ nhìn xuống gáy đỏ ửng của Nan-young và chỉ nghĩ 'Sao cháu ta lại ngại ngùng vì những chuyện như thế này nhỉ?'

"Thúc phụ, cháu có đến muộn không ạ? Vị hôn thê... vị hôn thê của người đã đến rồi ạ?"
Nan-young cẩn thận hỏi. Tae-rok liếc mắt nhìn vào bên trong. Câu trả lời đó là quá đủ. Nan-young lại buồn bã vì nghĩ rằng mình đã đến muộn một cách thật bất lịch sự. Mặt cậu vừa đỏ bừng vừa xị xuống. Thật bận rộn. Tae-rok không hiểu hầu hết những phản ứng mà Nan-young thể hiện. Nhưng thay vì phán xét lạnh lùng những điều mà anh không hiểu như thường lệ, anh lại quan sát Nan-young rồi lại quan sát. Có lẽ là vì anh nghe tin đồn thú vị nên mới muốn quan tâm đến cậu hơn một chút, hay là vì tấm lòng quanh co đó mà có hiệu quả, anh cảm thấy phiền phức nhưng thường thì cậu cũng khá thú vị.

"Chờ một chút cũng có sao đâu. Ta đã tiếp đãi họ chu đáo rồi nên cháu không cần phải lo lắng về vị hôn thê của ta đâu."

Tae-rok bước lên đại sảnh trước. Nan-young cẩn thận đặt giày của mình cạnh giày của Tae-rok. Giày của Tae-rok có dính bùn đất, còn giày của Nan-young thì sạch sẽ. Và chiều rộng và chiều dài của giày Tae-rok thì dài và to hơn một cách thảm hại.

"Ta đã bảo người ta pha trà quince rồi, cháu có thích không?"
Tae-rok hỏi với giọng cộc lốc. Nan-young nhanh chóng gật đầu và đi theo sau lưng thúc phụ.

"Cháu thích ạ. Trà quince. Có phải người đã chuẩn bị nó cho cháu không ạ?"
Giọng cậu đầy phấn khích. Vừa ngượng ngùng xong rồi giờ lại buồn bã rồi lại cảm động sao? Tae-rok vô thức bật cười rồi chỉ nói "Ừm... cứ nghĩ sao thì nghĩ nhé."

Phòng khách, nơi tiếp đãi khách, đã được sưởi ấm bằng lửa đốt từ lò sưởi để hút ẩm, và chỉ còn lại hơi ấm khô ráo. Tae-rok nhìn trang phục của Nan-young, cậu mặc quá nhiều đồ, và có vẻ hơi kinh hãi.

"Chắc là nóng lắm đây."

"Dạ...?"
Cậu vốn đã hơi nóng nên đang thở dốc.

Sau khi đổ mồ hôi mà bị lạnh thì còn tệ hơn cả lạnh từ đầu. Tae-rok cởi đồ cho Nan-young trước khi đi đến phòng khách lớn trong khu nhà khách. Tae-rok biết Nan-young được yêu thương đến nhường nào khi nhìn thấy áo 초피 (cho-pi), và lại nhận ra Nan-young yếu ớt đến nhường nào khi nhìn thấy mũ 이엄 (i-eom) làm từ lông rái cá.

Nan-young cuối cùng cũng mặc đồ của một đứa trẻ mùa đông và có thể đi đến phòng khách lớn. Ngôi nhà rộng sáu mươi gian có hai khu nhà khách, và mỗi khu nhà khách lại có phòng khách, phòng khách nhỏ và phòng phụ riêng. Nơi họ đang ở bây giờ là nơi Tae-rok thường xuyên lui tới nhất, nơi có một cây thông uốn cong duyên dáng trong sân và có một ô cửa sổ lớn để bóng cây và hương thông chiếu vào. Tae-rok chưa từng dẫn vị hôn thê Nan-ok đến tận đây. Dù sao thì họ cũng chỉ là mối hôn nhân lạnh nhạt chứ không thể nói là lạnh giá.

Vậy thì lý do Tae-rok đột nhiên dẫn Nan-ok đến phòng khách lớn là gì, có lẽ cũng là vì Nan-young cũng đến. Có lẽ anh thấy hơi xấu hổ khi cho Nan-young thấy phủ Đại quân nhỏ bé hơn cung điện. Vì Tae-rok không hề tự hỏi lòng mình nên cậu sẽ không bao giờ biết được tâm tư của anh.

Cửa giấy lùa mở ra. Nan-ok lặng lẽ đứng dậy.

Tae-rok đích thân mở cửa và có một cậu bé má ửng hồng đang đứng ở phía bên kia cửa. Vì cậu bé mặc quá nhiều áo bông chần nên không thể nhìn thấy rõ, nhưng nhìn cổ áo thì có vẻ như cậu bé có vóc dáng nhỏ nhắn.

"tiểu nữ xin được ra mắt Heon shin Đại quân. Tiểu nữ là Min Nan-ok."
Dù có thể là người sẽ trở thành thím của cậu, nhưng Nan-ok vẫn giữ đúng lễ nghi.

Sau khi chào hỏi xong, cô liếc nhìn Tae-rok đang đứng sau lưng Nan-young. Hai người trao nhau một ánh mắt như đồng đội chứ không phải là ánh mắt của một người phụ nữ và một người đàn ông. Không, thậm chí còn không có sự gắn bó như đồng đội.

Nan-young cũng thấy ánh mắt đó chuyển động. Nhưng cậu còn nhỏ nên không biết sự khô khan trong ánh mắt đó.

('Cô ấy thật đường hoàng... và có khí phách.')
Ấn tượng đầu tiên của Nan-young về Nan-ok là cô ấy có vẻ ngoài đường hoàng vì cô ấy cao lớn và có những đường nét mạnh mẽ đối với một người phụ nữ. Tae-rok di chuyển trước và tạo chỗ cho Nan-young. Rồi anh đứng cạnh vị hôn thê của mình. Nan-young cứ như bị thôi miên và nhìn chằm chằm vào hai người.

Họ hợp nhau như một bức tranh.


Thế giới mà Nan-ok kể cho cậu nghe là những thứ mà Nan-young hoàn toàn không biết. Cậu cứ như bị thôi miên và lắng nghe. Giống như lời thúc phụ đã nói, Nan-ok kể chuyện rất hay. Cô không hề nói năng khoa trương, nhưng quá trình xây dựng và tích lũy câu chuyện rất trọn vẹn.

Tae-rok có vẻ thờ ơ và chỉ ậm ừ cho qua, dù rõ ràng cả hai đã từng ở cùng một nơi nhưng những gì anh nhớ lại lại hoàn toàn khác. Chỉ là phản ứng của Nan-young quá lớn, cậu ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, gật gù, hoặc che miệng bằng tay vì ngạc nhiên, và điều đó khá thú vị để xem.

Tae-rok biết được đại khái Nan-young quan tâm đến những gì nhờ những phản ứng chân thật đó. Cậu thích tranh vẽ và hứng thú với những cuốn sách tạp nhạp. Sẽ có nhiều người không hài lòng nếu biết rằng Đại quân lại thích những câu chuyện tầm phào đang lan truyền trong thế gian. Cậu có vẻ tò mò, nhưng cậu không có thể lực để đi đến những quốc gia xa xôi đó thì phải làm sao đây.

Tae-rok đang chìm đắm trong những suy nghĩ miên man thì có một tiếng thì thầm nhỏ "Điện hạ" vang lên. Anh ngẩng đầu lên và thấy Nan-ok đang lặng lẽ quay đầu về phía Nan-young.

"..."

Nan-young đang gật gù ngủ gật.

Bên ngoài trời lạnh. Trời đã chuyển sang đông rồi. Nếu không phải vì Nan-young cứ khăng khăng muốn đến đây, anh đã không cho cậu ra ngoài từ đầu rồi. Hơn nữa, trời còn đang mưa nữa, cậu nằm trên sàn ấm và tan chảy người ra thì ngủ gật cũng phải thôi.

"điện hạ có muốn nghỉ lại ở phủ Đại quân hôm nay không ạ?"

"Chắc chắn rồi. Trời tối nhanh quá, không về kịp mất."

"Tiểu nữ vốn luôn nghĩ rằng những tin đồn thường có những điều bịa đặt, nhưng có vẻ như lần này thì không phải vậy."

"Ý ngươi là gì?"

"Tiểu nữ nghe đồn rằng ngài yêu quý mỗi điẹn hạ. Tin đồn đó đã vượt qua cổng cung và lan đến nhà quý tộc đấy ạ..."

Trong lúc đó, Tae-rok đang định đặt Nan-young lên một chiếc đệm dày thì khựng lại.

"Ta chỉ tôn trọng người khi ngươi là vị hôn thê của ta thôi. Ngươi nên biết rõ rằng nếu hôn ước bị hủy bỏ thì lý do để ta tôn trọng ngươi cũng sẽ biến mất."

Vì anh đã ngắt lời Nan-ok và nhanh chóng đặt Nan-young nằm xuống nên đầu Nan-young không còn chỗ nào để tựa và cuối cùng đã tựa lên đùi Tae-rok. Đó không phải là ý định của anh.

"Tiẻu nữ biết rõ điều đó ạ."

"Vậy thì đừng tùy tiện đem những tin đồn trong cung ra ngoài. Chẳng có gì tốt đẹp đâu."

"Tiểu nữ xin ghi nhớ ạ."

"...Nhìn thế nào thì ngươi cũng không có vẻ gì là muốn hài lòng với việc làm vợ Đại quân cả, rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta?"

"Có lẽ là vì tểu nữ đã quá tuổi để trở thành thế tử phi rồi chăng."

Tae-rok chống cằm. Anh chỉ dùng ngón trỏ và ngón cái chống lên má. Anh nghiêng đầu và cười khẩy, nhưng đôi mắt anh thì không hề cười. Đôi mắt anh lạnh như băng.

"Ta bỏ qua lần này, nhưng vốn dĩ ta không tin tưởng gia đình công thần nên ít nhất vì một cuộc sống hôn nhân êm đềm thì ngươi nên sớm bộc lộ ý đồ của mình ra đi. Trước khi ta moi ra đấy."

"tiểu nữ xin ghi nhớ ạ."

Cuối cùng thì cô cũng chỉ lặp lại những lời đó.

Nan-ok liếc nhìn Nan-young rồi hỏi "Tiểu nữ có thể đứng lên trước được không ạ."

"Tiểu nữ cũng nên về nhà trước khi trời tối hẳn để báo cho cha mẹ."

"Cứ tự nhiên. Có vẻ ta cũng khó mà tiễn ngươi được."

"Tiêu nữ thấy ngài chăm sóc cháu mình cũng tốt đấy ạ."

Nan-ok nở một nụ cười kỳ lạ.

"Đúng là một Đại quân đáng yêu."

Tae-rok thở dài thườn thượt.

"Hà...."


"Ngươi nên phân biệt rõ giữa việc yêu quý Đại quân và việc yêu mến Lee Nan-young thì hơn đấy."

Tae-rok lẩm bẩm với giọng điệu chán ghét. Quanh cháu trai của anh sao lại có nhiều người yêu mến cậu đến vậy chứ. Đây có thể là tài năng hoặc lời nguyền. Nhưng đối với một Đại quân chứ không phải là vua thì đó thường là một lời nguyền. Có lẽ vì vậy mà Tae-rok không hề ngại ngần trở thành một người không được yêu thương. Khi con người nhận ra rằng mình được người khác yêu mến, họ sẽ trở nên tham lam. Khi tham lam thì người ta sẽ trở nên mù quáng. Hoặc một kẻ ác nào đó nhận ra rằng mình chỉ được người khác yêu mến thì có thể lợi dụng điều đó.

Nan-ok nhìn vẻ mặt cau có của Tae-rok. Có lẽ nên bộc lộ tâm tư của mình sau một thời gian nữa thì hơn. Bởi vì bây giờ khó mà chắc chắn được Tae-rok là đang giả vờ yêu thương cháu mình hay là thực sự yêu thương cậu.

'Người ta bảo anh ta là kẻ máu lạnh, nhưng mình không ngờ anh ta lại máu lạnh đến vậy. Cứ như đang đeo một cái mặt nạ vậy, mình không thể biết bên trong anh ta nghĩ gì.'

Nan-ok không hề mong đợi một sự tiễn đưa đầy yêu thương từ hôn phu, một mình rời khỏi khu nhà khách.

Lúc đó thì trời đã tạnh mưa.


Nan-young mở mắt khi có ai đó lay mình.

Cậu không biết mình đã ngủ từ lúc nào, và ký ức cũng bị cắt vụn, cậu từ phòng khách lớn bỗng chốc bị đưa đến một căn phòng xa lạ.

Việc có ai đó lay mình có nghĩa là có người khác trong phòng, nhưng Nan-young vẫn còn mơ màng và chỉ ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

"Nếu cháu ngủ nhiều thì ban đêm sẽ không ngủ được đâu, mà ở đây có ai dỗ dành cháu đâu nên mau dậy đi."
Đó là giọng của Tae-rok.

Nan-young lúc đó mới giật mình ngồi dậy và mở to đôi mắt đang nhắm nghiền. Vì cậu vặn mình liên tục nên mái tóc cậu đã rối bù. Tae-rok thờ ơ dùng tay vuốt mái tóc rối bời đó của cậu.

"Co, cháu ngủ quên ạ?"

"Ngủ rất ngon và sâu đấy."

Tae-rok ngồi vắt chéo chân và lật trang sách như một kẻ ăn chơi. Bàn tay của anh cũng rời khỏi đầu của Nan-young. Nan-young đột nhiên cảm thấy tiếc nuối bàn tay đó.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo