Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 135
Yoon Jae Sun đang im lặng lắng nghe lời của Seo Do Hyun, đột nhiên hỏi lại về đặc điểm nhận dạng của hai người khả nghi.
"Người đàn ông đội mũ lưỡi trai, còn người phụ nữ thì tóc dài. Tôi không nhìn rõ mặt, nhưng tôi nghĩ đó là Go Hee Joo và Go Min Joon."
Nếu Seo Do Hyun không nhận được những bức ảnh định kỳ, anh sẽ không quan tâm dù người say rượu có ôm cây nôn mửa hay đánh nhau. Nhưng bộ quần áo mà người phụ nữ tóc dài mặc khi anh lướt qua trông giống như trong bức ảnh. Chiếc áo khoác phao dài bẩn thỉu có vẻ đắt tiền so với vẻ ngoài rách rưới của họ khiến anh cảm thấy khó chịu. Nếu không phải vì điều đó, anh đã không nghi ngờ.
"Kiểm tra xem hai người đó đã làm gì hôm nay. Nếu đó là Go Hee Joo và Go Min Joon, họ có thể đang cố gắng gặp Yi Gyeol. Vì cuối cùng họ cũng tìm thấy chỗ ở của em ấy. Nhưng tôi không muốn ba người đó gặp Yi Gyeol. Còn cậu thì sao, thư ký Yoon?"
– Tôi cũng nghĩ vậy.
"Tôi không thể làm được nhiều điều cho Go Yi Gyeol vào lúc này… Tôi chỉ muốn em ấy có thể sống thoải mái."
– Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh.
"Tôi chỉ muốn mình là người duy nhất làm phiền Go Yi Gyeol, nhưng họ lại đeo bám em ấy dai dẳng không dứt."
– Đó là vì họ chỉ có một cách để thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
"Tôi biết, nhưng tôi vẫn thấy khó chịu."
Hơi thở của Seo Do Hyun phả ra thành một làn sương dài. Đó là một tình huống khiến anh muốn chửi thề. Anh tưởng mọi chuyện đã lắng xuống, nhưng giờ họ lại chuẩn bị bám lấy Go Yi Gyeol. Anh, cũng như gia đình của cậu, đều cố gắng ký sinh vào Go Yi Gyeol, đúng là đáng ghê tởm.
"Dù có thiếu tiền đến đâu… không, có lẽ vì thiếu tiền nên mới thế."
– …Tôi không muốn hiểu, nhưng có lẽ họ đang tuyệt vọng và muốn nắm lấy cọng rơm cuối cùng.
"Ý cậu là Go Yi Gyeol là cọng rơm đó sao?"
– Ví dụ thôi ạ.
"Xung quanh toàn là những kẻ khốn nạn, cậu nghĩ tôi sẽ có ấn tượng tốt à? Chắc chắn tôi cũng sẽ giống như bọn họ thôi. Tôi còn chưa lấy được điểm mà toàn mất điểm nên tôi rất khó chịu."
Seo Do Hyun thẳng thắn bộc lộ cảm xúc của mình rồi cáu kỉnh vuốt ngược mái tóc. Chợt anh nghĩ rằng mình đã ra ngoài quá lâu nên vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện.
"Báo cáo lại cho tôi ngay sau khi cậu kiểm tra xong."
– Vâng, thưa giám đốc. Mời anh vào nhà.
Ngay khi bước vào ban công, anh liền rửa tay trong phòng tắm. Anh rũ người để tránh làm lạnh rồi đến phòng Seo Yi Hyun để kiểm tra xem bé đã ngủ chưa. Trẻ sơ sinh tầm này thường thức dậy vài lần vào ban đêm, nhưng Seo Yi Hyun có vẻ đang ngủ say. Anh khẽ nắm lấy cánh tay bé qua lớp quần áo vì tay anh quá lạnh, rồi rời khỏi phòng.
Anh không đóng cửa hoàn toàn. Anh lo lắng rằng mình sẽ bỏ lỡ tiếng khóc của bé. Thật ra, nếu anh lo lắng đến vậy, anh có thể thức suốt đêm bên cạnh Seo Yi Hyun, nhưng anh muốn nhanh chóng quay lại với Go Yi Gyeol. Anh muốn ở bên cạnh cậu dù chỉ một chút.
Mặc dù lòng đầy những cảm xúc trái ngược, Seo Do Hyun vẫn trở về phòng ngủ Go Yi Gyeol đang say giấc. Anh muốn suy nghĩ cách giải quyết vấn đề gia đình của cậu, trong khi ngắm nhìn gương mặt đang ngủ yên bình ấy. Khi bước vào căn phòng khép hờ, Go Yi Gyeol vẫn nằm đó, ngủ say như lúc anh rời đi. Gương mặt cậu đã bớt ửng đỏ vì rượu. Ngồi bên giường, anh cố nén lại ham muốn chạm vào đôi má phúng phính của cậu, suy tư về hai người anh đã thấy trước đó.
Có cần phải hỏi Go Yi Gyeol muốn làm gì với gia đình em ấy không? Nếu em ấy biết họ sống trong tình trạng đó, em ấy sẽ cảm thấy thương xót họ, vì họ là gia đình. Hơn nữa, em ấy vẫn chưa thoát khỏi cái bóng của Go Dae Sik. Anh đã nghĩ rằng cậu sẽ quên đi phần nào nếu không nhìn thấy họ. Nhưng dự đoán của anh đã sai hoàn toàn. Go Dae Sik vẫn ám ảnh Go Yi Gyeol ngay cả trong giấc mơ. Nếu anh hỏi cậu muốn làm gì với gia đình Go Dae Sik trong tình huống đó, cậu có thể sẽ lại tự trách mình và ôm lấy đám rác rưởi đó. Go Yi Gyeol không cần phải chịu trách nhiệm vì họ chưa bao giờ coi cậu là người nhà.
Seo Do Hyun sắp xếp lại những suy nghĩ rối ren của mình. Cuối cùng, anh quyết định sẽ âm thầm giải quyết mọi chuyện để họ không thể gặp lại Go Yi Gyeol. Họ cố gắng tìm kiếm Go Yi Gyeol để tìm cách thoát khỏi tình cảnh hiện tại, nhưng anh không có ý định dễ dàng mở đường cho cuộc đời họ.
Anh thề sẽ không để lại bất cứ thứ gì gây khó khăn cho cậu. Ngay cả khi đó là anh.
Khi Go Yi Gyeol tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là khuôn mặt đang ngủ của Seo Do Hyun. Có phải là mơ không? Cậu chớp mắt, cảm nhận sự mềm mại của bộ ga giường không quen thuộc khi nằm trong một không gian xa lạ. Nhìn người đàn ông đang nằm bất động, cậu ước rằng đó là một giấc mơ. Tự hỏi liệu đó có phải là mơ, cậu vô thức đưa tay ra chạm vào khóe mắt đang nhắm nghiền của anh. Cậu có thể chạm vào anh. Không phải mơ, mà là cậu chưa tỉnh ngủ hẳn. Ngay khi cậu nhận ra điều đó, cơ thể cậu cứng đờ.
Ngón tay chạm vào đuôi mắt làm Seo Do Hyun nhăn mặt vì ngứa. Sợ rằng anh sẽ tỉnh dậy, Go Yi Gyeol cố gắng tìm cách lặng lẽ rời khỏi phòng. Không giống như vẻ ngoài nhạy cảm, người đàn ông này có vẻ thả lỏng hơn khi ngủ, nên nếu cậu di chuyển cẩn thận, cậu có thể trốn thoát an toàn. Go Yi Gyeol đếm thầm trong đầu và từ từ mở mắt.
Sợ rằng Seo Do Hyun sẽ tỉnh giấc, cậu dán mắt vào mặt anh và kéo chăn ra. Vấn đề là làm sao xuống được giường. Tiếng chăn cọ xát vang lên rõ rệt.
Go Yi Gyeol tập trung vào mọi âm thanh phát ra từ Seo Do Hyun và từ từ di chuyển. Khi lông mày của Seo Do Hyun nhăn lại, cậu dừng lại và chờ đợi một lúc lâu. Cuối cùng, cậu cũng thành công xuống được giường, mồ hôi đầm đìa. Nhón chân, cậu rón rén bước đi như một tên trộm. Cậu thầm cảm ơn cánh cửa không đóng chặt và thành công trốn thoát khỏi phòng ngủ của anh.
Go Yi Gyeol vội vã xuống tầng một, thở hổn hển khi sự căng thẳng tan biến. Cậu bịt miệng bằng tay và đi thẳng vào phòng Seo Yi Hyun. Dù còn sớm để đứa bé thức dậy, cậu vẫn muốn nhìn mặt bé vì lo lắng. Bé có ổn không? Bé có ngủ ngon suốt đêm không? Bé có thức dậy không? Khuôn mặt mà cậu nhìn chằm chằm một lúc lâu bên giường vẫn xinh đẹp và yên bình như mọi khi. Nghe nói lượng sữa bột tăng lên nên bé đã bắt đầu ngủ một mạch suốt đêm. Quả đúng là vậy.
Cậu đã lo lắng rằng Yi Hyun sẽ bất an khi không thấy Kwon Seung Gyu, nhưng thật may mắn. Khi cậu đưa tay ra chạm vào đứa bé theo thói quen, cậu nhớ ra rằng mình chưa tắm rửa sau khi uống rượu tối qua. Không được chạm vào. Sau khi xác nhận rằng bé vẫn đang ngủ, cậu nghĩ rằng mình có thể tắm rửa rồi quay lại từ từ đánh thức và cho bé uống sữa bột.
Go Yi Gyeol gật đầu đi vào phòng mình, rồi thẳng tiến vào phòng tắm. Cậu nhớ rằng Seo Do Hyun đã ra ngoài mua kẹo dẻo, nhưng ký ức sau đó rất mờ nhạt. Sao cậu lại đến được đó nhỉ? Cậu cởi quần áo và ném vào giỏ giặt, đồng thời lục lọi ký ức của mình.
"…Mình không nhớ gì cả."
Tuyệt vọng, nhưng cậu nghĩ rằng không nhớ gì cả có lẽ là vì không có gì đáng nhớ.
"Không, dù sao thì…! Sao mình lại đến đó…."
Cậu muốn khóc, có lẽ đã khóc rồi. Mắt cậu khô khốc, hẳn đã than vãn trước mặt Seo Do Hyun. Khi giật tóc và vuốt mặt, cậu cảm nhận một cảm giác thô ráp.
"…Ơ…."
Có gì đó dính trên lòng bàn tay cậu. Đôi mắt nâu nhạt của cậu nhìn chằm chằm vào miếng băng dán vụng về. Cậu không nhớ đã dán nó. Vết thương cỡ này không đau, nên cậu thường nghĩ cứ để vậy rồi nó sẽ tự lành. Cậu cũng không đời nào chữa trị vết thương do say xỉn, vậy thì cái này là…. Nghĩ đến đó, lông mày Go Yi Gyeol hơi nhíu lại. Cậu cúi đầu xuống kiểm tra đầu gối. Một miếng băng lớn dán trên chỗ da bị trầy xước khi cậu ngã. Go Yi Gyeol nhẹ nhàng vuốt ve miếng băng rồi lững thững bước đi.
Giờ mà làm mấy chuyện này… có làm thì cũng chẳng thay đổi gì. Một chút tử tế này cũng có thể khiến lòng cậu xao động. Dù có cố gắng cứng rắn đến đâu, cậu vẫn cứ vậy. Tại sao lòng cậu lại dễ lung lay đến thế?
Vừa bước vào buồng tắm, cậu liền bật nước. Khi những tia nước xối xả rơi xuống, tinh thần mơ hồ của cậu dần tỉnh táo lại. Go Yi Gyeol cảm thấy dù đã tắm rửa thì vẫn còn mùi rượu, nên cậu đánh răng thêm hai lần và gội đầu lại. Cậu cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng dưới làn nước nóng rồi tắt nước. Nhưng vẫn không thể dễ dàng bước ra ngoài. Go Yi Gyeol tựa đầu vào tường, thở dài.
Cậu không muốn ra ngoài. Có lẽ vì cậu không nhớ mình đã gây ra những chuyện đáng xấu hổ nào. Bước chân cậu nặng trĩu. Cậu lau vội cơ thể ướt đẫm và vẩy nước trên tóc, đang định dùng máy sấy tóc thì nghe thấy tiếng Seo Yi Hyun khóc.
Go Yi Gyeol vội vã di chuyển. Cậu suýt vấp ngã vì vướng chân, nhưng may mắn bám được vào tường. Cậu chạy thẳng vào căn phòng đối diện thì thấy Seo Do Hyun đang bế Seo Yi Hyun, nở nụ cười dịu dàng còn ngái ngủ, quay đầu lại.
"Em dậy từ lúc nào vậy?"
Giọng nói trầm khàn khiến Go Yi Gyeol vô thức lùi lại một bước. Cậu không biết tại sao mình lại làm vậy.
"Mới… mới đây thôi."
"Tôi thức dậy thì không thấy em đâu nên hơi giật mình."
"…Hôm qua tôi xin lỗi. Tôi, tôi cũng không biết tại sao mình lại thế."
Seo Do Hyun nhăn mặt như thể bị tổn thương khi cậu đột ngột xin lỗi. Anh nhanh chóng kìm nén cảm xúc của mình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Seo Yi Hyun và nhìn thẳng vào mắt Go Yi Gyeol.
"Không có gì để em phải xin lỗi cả. Em không nhớ gì sao?"
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.