Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 24
Với khuôn mặt sưng phù, lời tạm biệt chúc đi đường bình an vẫn giống như hôm qua. Khi đưa tay lên dụi mắt, cậu vươn ra giữ lấy cánh tay của Seo Do Hyun trong giây lát, rồi lại buông ra, nói rằng không có gì cả. Biểu cảm chỉ hơi ủ rũ hơn mọi khi một chút, ngoài ra vẫn chẳng có gì khác biệt. Một ngày bình thường, không có gì thay đổi.
“Khoảng hơn 9 giờ rưỡi... gần 10 giờ cậu ấy mới đi học, và đến lúc tôi tan làm cũng chưa thấy về nhà. Nên tôi chỉ nghĩ hôm nay cậu ấy về muộn hơn một chút thôi. Thường thì tầm 3 giờ rưỡi, 4 giờ cậu ấy đã về rồi….”
“Em ấy không nói gì thêm sao? Rằng sẽ về muộn, hay gì đó.”
“Không, cậu ấy không nói gì cả.”
Sau khi tan làm trở về nhà, Go Yi Gyeol đã không còn ở đó. Thực ra, Seo Do Hyun chưa bao giờ nghĩ rằng cậu đã rời bỏ anh. Phòng ngủ lộn xộn, cẩu thả, chiếc pyjama cậu mặc buổi sáng còn treo trên ghế trước bàn trang điểm, quần áo của Go Yi Gyeol cùng chiếc bình nước cậu hay dùng vẫn nằm ngay bên cạnh máy lọc nước. Nhưng quan trọng hơn hết, mùi hương pheromone của cậu vẫn phảng phất khắp nơi.
Chính vì thế, anh đã nghĩ đơn giản rằng chỉ là hôm nay cậu về muộn hơn bình thường. Việc gọi điện sau 9 giờ tối là một sai lầm. Đáng ra, anh nên nhận ra có điều gì bất thường từ trước đó rồi.
“À.”
Trước mặt Seo Do Hyun, Kwon Hee Kang đứng như một kẻ tội đồ, vẻ mặt lúng túng liếc nhìn trợ lý của anh đang đứng sau sofa. Trợ lý khẽ lắc đầu mà không nói gì.
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Không có gì đâu. Đã muộn rồi, lại bắt cậu quay về đây thật ngại quá. Thôi, giờ cậu về nhà chờ lệnh nhé.”
“Dạ? Sao tự nhiên lại…! Tôi đã làm sai điều gì sao? Xin hãy nói để tôi sửa lại, Phó tổng.”
Câu nói bảo về nhà chờ lệnh chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Giọng Kwon Hee Kang run rẩy, Seo Do Hyun chỉ lắc đầu, mỉm cười.
“Không phải như thế đâu. Cứ coi như là kỳ nghỉ đi. Cậu cứ nghỉ ngơi cho thoải mái, khi nào cần tôi sẽ liên lạc lại, lúc đó cậu hẵng quay lại làm việc.”
“Nhưng mà… đột ngột quá….”
Ánh mắt Kwon Hee Kang đầy bất an hướng về phía trợ lý của Seo Do Hyun. Người trợ lý chỉ gật đầu nhẹ, ra hiệu đồng tình.
“Vậy… tôi xin phép đi trước.”
Dù không hiểu rõ tình hình hiện tại, nhưng anh biết chắc đang có chuyện không lành xảy ra. Có vẻ liên quan đến chuyện gia đình của sếp…. Trước khi đi, Kwon Hee Kang liếc nhìn gương mặt của Seo Do Hyun một lần nữa.
“Cậu có gì muốn nói sao?”
“Dạ? Không, không có gì.”
“Trợ lý Yoon, chuẩn bị xe đưa cậu Kwon Hee Kang về đi.”
Ngay khi nhận lệnh, trợ lý Yoon lập tức vươn tay chuẩn bị. Đến tận lúc đưa Kwon Hee Kang lên xe, người trợ lý mới hé môi nói vài lời.
“Việc hôm nay tuyệt đối phải giữ kín, đợi đến khi có chỉ thị mới.”
“Dạ? À, vâng. Tôi hiểu rồi.”
“Đi cẩn thận nhé.”
“Vâng, anh cũng vất vả rồi.”
Sau khi tiễn xe đi, trợ lý Yoon quay vào nhà, quan sát biểu cảm của Seo Do Hyun. Anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như lúc trước khi đi, tay cầm ly rượu mà không nhúc nhích.
Hồi tháng 3 vừa rồi, trợ lý Yoon nhận lệnh từ Seo Do Hyun sao chép điện thoại của Go Yi Gyeol và bí mật cài ứng dụng theo dõi vị trí. Ban đầu, anh nghĩ đó chỉ là biện pháp đề phòng vì thế giới ngày càng nguy hiểm. Sau khi hoàn tất công việc, anh trao lại chiếc điện thoại cho Seo Do Hyun nhưng không thấy sếp kiểm tra gì, thế nên anh cũng quên bẵng đi.
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, trợ lý Yoon bắt đầu thao tác trên máy tính bảng để báo cáo theo yêu cầu của sếp.
“Tôi đã kiểm tra lịch sử cuộc gọi như anh yêu cầu, nhưng không có số nào cậu ấy liên lạc thường xuyên gần đây cả.”
Thật khó chịu khi việc này lại bị sử dụng theo cách như thế.
“Lộ trình thế nào?”
“Trừ lớp học thêm, cậu ấy chỉ ghé qua một nơi hai lần. Đây, anh xem đi….”
“Em ấy đến cửa hàng trang sức hai lần sao?”
Tại sao lại ghé cửa hàng trang sức? Anh chưa từng thấy cậu đeo những món quà anh tặng. Trước thắc mắc của Seo Do Hyun, trợ lý Yoon gật đầu xác nhận. Seo Do Hyun nhấn mạnh vào thái dương đang đau nhức rồi đột ngột đứng dậy, đi về phía phòng ngủ. Trợ lý Yoon lưỡng lự một lúc rồi đứng chờ trước cửa phòng.
Seo Do Hyun đi qua phòng thay đồ, mở ngăn kéo nơi Go Yi Gyeol cất giữ trang sức và lập tức cau mày. Đến tận giây phút đó, anh vẫn không dám tin. Những chiếc vòng cổ, lắc tay, trâm cài mà anh đều đặn gửi tặng vào mỗi dịp kỷ niệm giờ đã biến mất, chỉ còn lại ba chiếc đồng hồ hiếm có khó tìm. Anh cười gượng rồi quay ra khỏi phòng, nhìn vào đôi mắt nghi hoặc của trợ lý đang chờ đợi.
“Không còn gì cả.”
“…Dạ?”
“Em ấy đã bán hết những món quà tôi từng tặng cho cửa hàng trang sức đó. Ngày mai, cậu đến đó kiểm tra cho tôi.”
“Ý anh là… À vâng, tôi hiểu rồi.”
Vừa đi ngang qua trợ lý, Seo Do Hyun bỗng dưng lẩm bẩm một ngày tháng nào đó.
“Dạ?”
“Kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Go Yi Gyeol vào ngày đó.”
“Tôi sẽ làm ngay.”
Khi trợ lý Yoon chạm vào màn hình chiếc máy tính bảng, lịch sử cuộc gọi của Go Yi Gyeol trong ngày hôm đó hiện ra. Anh ta đẩy nhẹ cặp kính lên sống mũi với vẻ miễn cưỡng, rồi đưa chiếc máy cho Seo Do Hyun xem.
“Như anh thấy đây, có cuộc gọi với Na Seon Woo.”
“Có nắm được lộ trình di chuyển không?”
“Cậu ấy đã ở quán cà phê với Na Seon Woo khoảng một tiếng.”
“Còn gì khác nữa không?”
Khi nghe câu hỏi kèm theo tiếng thở dài của Seo Do Hyun, trợ lý Yoon chần chừ, không biết nên mở lời thế nào, đôi mắt kín đáo quan sát sắc mặt của anh.
“Trợ lý Yoon, hiện giờ tôi rất mệt. Nói nhanh cho xong chuyện đi.”
“Cái đó… cậu ấy đã đến phòng khám phụ sản định kỳ chuyên cho Omega. Anh có biết chuyện này không?”
“Phòng khám phụ sản?”
“Vâng, cứ hai tuần một lần. Anh có muốn tôi tìm hiểu thêm không?”
Giọng nói dè dặt của trợ lý Yoon vang lên, Seo Do Hyun gật đầu ra hiệu cho anh ta tiếp tục. Từ khi phát hiện Go Yi Gyeol biến mất, sự nhạy cảm trong anh càng trở nên cực độ.
Bất giác, anh nhớ lại những lần cậu từ chối gần gũi với anh. Go Yi Gyeol viện cớ học hành để đi ngủ muộn hơn anh. Lúc đó, anh chỉ thấy đáng yêu vì sự chăm chỉ của cậu, nhưng hóa ra không phải như vậy.
Mọi chuyện dần trở nên đáng nghi. Từ lúc nào cậu bắt đầu mặc những chiếc áo rộng thùng thình. Trước đây, cậu luôn thích quần áo ôm sát cơ thể, nhưng gần đây lại như đang cố tình che giấu hình dáng của mình. Ban đầu anh chỉ nghĩ rằng cậu muốn hòa mình với lứa tuổi học viên, hóa ra cậu thật sự tinh ranh như vậy.
“Ha… Cậu ấy mang thai rồi.”
“…Gì cơ?”
“Không thể là con tôi được. Vậy đó là con ai? Phải chờ sinh ra mới biết được à?”
“Có thể tiến hành xét nghiệm DNA từ máu của thai nhi.”
Seo Do Hyun gật đầu trước lời đề xuất của trợ lý Yoon.
“Phải bắt em ấy về đây thì mới có thể lấy máu hoặc chờ sinh con. Mà làm gì thì làm, phải đưa em ấy về đây, nguyên vẹn.”
***
Sáng hôm đó, Go Yi Gyeol nhanh chóng di chuyển đến nơi mà cậu đã âm thầm chuẩn bị từ lâu. Vừa ra khỏi cửa, cậu lập tức tắt điện thoại và nhét sâu vào túi xách. Số tiền rút từ ATM được chia thành nhiều phong bì, cất giữ cẩn thận. Ý nghĩ rằng sau này sẽ không còn cơ hội rút thêm tiền khiến cậu tốn kha khá thời gian kiểm tra số dư còn lại.
Go Yi Gyeol đặt tay lên chiếc bụng đã nhô lên, tựa đầu vào cửa kính xe buýt, thở dài mệt mỏi. Không biết quyết định của mình có đúng đắn hay không. Ngay cả khi bước chân lên xe buýt, cậu vẫn còn do dự.
“Ha…”
Cậu nhớ đến người quen từng rất thân thiết với mẹ mình. Có lẽ đó là sự may mắn duy nhất. Việc liên lạc với bà ấy là hành động bộc phát nhất mà Go Yi Gyeol từng làm. Nhưng ngoài người đó ra, cậu không thể nghĩ ra ai khác có thể giúp mình trốn tránh ánh mắt sắc bén của Seo Do Hyun. Dù có đi đâu, cậu vẫn cảm thấy mình sẽ sớm bị tóm lại.
Vì vậy, cậu đã liều lĩnh gọi điện cho người phụ nữ ấy, dù biết rõ đó là hành động không phải phép sau ngần ấy năm không liên lạc từ ngày cha mẹ qua đời. Cậu như người đuối nước vớ được cọc, không còn gì để mất.
Bất ngờ thay, giọng nói từ bên kia đầu dây lại không chút do dự.
- Tất nhiên rồi, sao phải hỏi thế. Mau đến đây đi.
Người phụ nữ ấy từng rất yêu quý cậu, đứa con của bạn thân nhất trên đời. Dù sự liên lạc bất ngờ đứt quãng rồi đột nhiên trở lại, bà vẫn không ngạc nhiên. Thậm chí còn vui mừng vì đang cần người giúp đỡ công việc ở nhà nghỉ.
- Đã lâu lắm rồi, cô mong chờ gặp cháu lắm, Yi Gyeol à. Cô rất tò mò không biết cháu lớn thế nào rồi. Đi đường cẩn thận nhé.
Tiếng nói dịu dàng, đầy sự yêu thương khiến cậu không thể kìm được nước mắt. Cậu nghẹn ngào kết thúc cuộc gọi, rồi mới đặt vé xe buýt. Chỉ đến khi vé đã cầm trên tay, cậu mới cảm thấy bối rối không biết giải thích ra sao về cái bụng đã tròn căng của mình. Dù vậy, cậu vẫn tin tưởng rằng người phụ nữ ấy sẽ giúp mình.
Cậu tựa đầu vào ghế, mắt dõi theo khung cảnh ngoài cửa sổ đang thay đổi liên tục. Khi bầu trời từ ánh đỏ rực chuyển thành đen thẫm, cậu không khỏi nghĩ đến Seo Do Hyun. Liệu anh có giận không, hay sẽ thấy buồn cười? Có lẽ anh sẽ nghĩ cậu bỏ đi vì không được chấp thuận ly hôn, và cảm thấy bị phản bội.
Còn về đứa trẻ… Chắc anh sẽ ngạc nhiên khi biết cậu tự ý sinh con, nhưng anh sẽ không tức giận. Để tức giận, người ta cần phải có tình cảm. Seo Do Hyun mà cậu biết sẽ chỉ quan tâm xem đứa trẻ có mang gen tốt hay không, rồi đưa nó ra nước ngoài theo hợp đồng mà thôi.
Vì vậy, cậu hy vọng anh sẽ nhanh chóng quên đi và tiếp tục sống như trước. Nhưng đồng thời, cậu cũng mong rằng anh sẽ nhớ đến mình, sẽ cảm thấy trống vắng khi không có cậu bên cạnh. Tâm trí cậu giằng xé giữa hai thái cực trái ngược. Cậu muốn anh quên mình đi, nhưng lại mong rằng anh sẽ mãi không thể quên.
“…Nếu nói ra sớm hơn… liệu mọi chuyện có khác đi không nhỉ?”
Cậu đặt câu hỏi với đứa bé chưa đặt tên trong bụng mình, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại. Chỉ có những rung động khẽ khàng, như một hạt đậu nhỏ đang cựa quậy trong bụng cậu, truyền đến như lời đáp nhẹ nhàng.
Còn tiếp
- - - - - -
Tự nhiên cảm thấy sợ sợ Seo Do Hyun quá
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.