Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 25
Dưới chân núi, không khí lành lạnh khiến Go Yi Gyeol rùng mình, theo bàn tay kéo mình vào nhà, cậu liên tục ngó nghiêng trước mùi hương xa lạ phảng phất xung quanh.
“Dù bảo rằng chỉ cần đi xe buýt một chuyến là tới, nhưng thật sự vẫn xa lắm phải không? Ngồi xuống đi, cháu cứ thoải mái. Ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện. Mà lâu lắm rồi cô mới gặp lại Yi Gyeol đấy. Tưởng đâu không còn nhớ đến cô nữa, vậy mà cháu liên lạc lại, thật sự làm cô vui lắm, biết không?”
Vừa thấy Yi Gyeol, bà chủ khu nhà nghỉ, Shin Eun Sook đã dang vòng tay to lớn mà ôm chầm lấy cậu. Bà nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy guộc của Go Yi Gyeol khi cậu đeo chiếc ba lô trước ngực, nước mắt rơi lã chã. Bà thì thầm những lời thương xót không ngừng, khiến Yi Gyeol cũng không khỏi cay sống mũi.
“Cô vẫn khỏe chứ ạ? Cháu xin lỗi vì liên lạc đột ngột như vậy.”
“Ôi dào, xin lỗi cái gì chứ. Cô chỉ cần được gặp cháu thế này thôi là hạnh phúc lắm rồi.”
“…Cảm ơn cô. À… cháu muốn đưa cái này trước. Sáng mai sợ ngủ quên mất nên… cháu đưa sẵn luôn ạ.”
Go Yi Gyeol vội mở túi, lấy ra một phong bì đã để sẵn dưới đáy túi. Đôi tay nhỏ bé chìa ra phong bì trắng, Shin Eun Sook nhìn chăm chăm. Gương mặt hằn những nếp nhăn khẽ trùng xuống, như không thể tin nổi đứa bé ngày nào nay đã lớn đến mức đưa ra những thứ thế này.
“Yi Gyeol à…”
“Phải để lại một phòng cho cháu ở. Cũng không biết cháu sẽ ở bao lâu… nếu không cho thuê được thì cô sẽ chịu thiệt đúng không ạ? Cô nhận giúp cháu thì cháu cũng thấy nhẹ lòng hơn.”
“…….”
“…Cháu xin lỗi. Cháu thật sự xin lỗi.”
Từ lúc chìa phong bì ra, Yi Gyeol không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bà.
“Được rồi, cô nhận. Yi Gyeol à.”
“…….”
“Thật ra không nhận cũng chẳng sao, cô vẫn sống ổn và không thiếu thốn gì cả. Nhưng vì cháu cứ lo lắng như vậy… Nên cô sẽ nhận, chỉ cần cháu thoải mái mà ở lại là được.”
“…Cháu cảm ơn cô.”
Go Yi Gyeol siết chặt chiếc ba lô đang đặt trên đùi, rồi từ từ cúi đầu thấp xuống. Giọng cậu thì thầm khe khẽ, Shin Eun Sook chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đôi vai gầy guộc ấy mà an ủi.
“Cháu ăn tối chưa?”
“…Thực ra cháu chưa ăn gì cả.”
“Ôi trời, sao lại gầy trơ xương thế này. Cả người chỉ còn là da bọc xương thôi.”
“À… thật ra cháu còn chưa nói với cô điều này.”
Giọng nói uể oải của cậu khiến bàn tay đang vuốt ve tấm lưng gầy bỗng khựng lại. Đôi bàn tay đang siết chặt lấy dây đeo túi như đang bám víu vào sợi dây cứu sinh cũng dần buông lỏng, để mặc chiếc túi rơi xuống sàn. Dưới ánh đèn sáng, phần bụng tròn nhô lên mà áo len và cardigan đã che giấu bấy lâu nay giờ lộ rõ.
“Cháu… cháu có thai rồi.”
“…Vậy sao cháu lại đến đây?”
“…….”
“Không thể nào… sao cháu lại đến đây chứ…!”
Đó là một bí mật quá riêng tư, Yi Gyeol chẳng thể thổ lộ cùng ai. Nhìn Shin Eun Sook đang sững sờ, cậu nở nụ cười như muốn khóc.
“…Cháu đói quá.”
Khóe mắt của Shin Eun Sook bắt đầu đỏ lên, bà nấc lên, rồi vội quay người lại. Bà không hỏi rằng tại sao đứa trẻ mang thai lại đến đây một mình, mà cố nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong. Quay lại với đôi mắt đỏ hoe, bà nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu, hỏi khẽ:
“Cháu có nghén lắm không?”
“Nghén kinh khủng luôn ạ.”
“Trời ơi… chẳng sống nổi mất thôi.”
Bà lập tức đi thẳng vào bếp, lục lọi tủ và tủ lạnh rồi hỏi xem cậu có thể ăn được món gì, không ăn được món gì. Go Yi Gyeol nói ngoài cơm ra thì gần như cái gì cũng có thể cố ăn được.
“Không biết đứa nhỏ sau này có kén ăn lắm không đây.”
“Cháu cũng không rõ nữa.”
“Cô nấu cho cháu nồi mì udon nhé?”
“…Cháu không chắc cháu ăn được hết hay không, nhưng cháu rất thèm ạ.”
Thật lòng mà nói, cậu rất mong được thưởng thức tô mì của Shin Eun Sook. Bà có tài nấu ăn tuyệt vời, mỗi lần gia đình cậu đến chơi, bà đều chuẩn bị biết bao món ngon, ngay cả một đứa nhút nhát như Yi Gyeol cũng từng không ngại ngần chìa bát ra xin thêm.
“Chờ một chút nhé, cô nấu nhanh thôi. À, cô đã dọn dẹp rồi nhưng nhà cũ quá, chắc vẫn còn bụi lắm đấy.”
“Không sao đâu ạ.”
“Nhưng ban đêm ở đây trời quang lắm, sao nhiều đến mức như sắp rơi xuống đất ấy. Không khí lại trong lành nữa.”
“Nghe thôi cũng thấy… thích rồi.”
Giọng nói buồn bã của Yi Gyeol khiến Shin Eun Sook đang thái rau bỗng dừng lại nhìn cậu. Dáng người gầy guộc với bụng bầu nhô lên, dựa hờ vào khung cửa sổ trông tiều tụy đến mức như một bệnh nhân hơn là người đang mang thai. Dưới lớp da trắng tái nhợt, những mạch máu xanh dường như hiện rõ từ xa.
“Còn pheromone thì sao?”
“Cháu có mang theo một ít rồi ạ.”
“Nhưng vẫn cần nhiều hơn chứ.”
“Chắc không sao đâu ạ. Trước khi đến đây, cháu có đi khám rồi, bác sĩ bảo đứa bé vẫn đang phát triển tốt.”
“May mắn thật đấy.” Shin Eun Sook nhìn nụ cười gượng của cậu mà thấy xót xa, bà chỉ biết thở dài, quay đi, tiếp tục cắt gọt rau củ. Bà bỏ đầy bí đỏ, hành tây, cà rốt, khoai tây, ngao vào nồi, ninh nhừ, rồi luộc sợi mì riêng, bày ra bát. Khi bà đặt đĩa mì và kim chi lên bàn, mắt Yi Gyeol sáng rực lên.
“Ăn thử đi.”
“Cháu ăn đây ạ.”
Khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ đói cồn cào và căng thẳng. Shin Eun Sook cũng nín thở chờ đợi. Cậu tập trung vào từng đũa mì, đôi mắt dõi theo những sợi mì cuộn vào đũa, đôi môi khô khốc hé mở, đón lấy sợi mì chưa kịp nở.
“Thế nào?”
“…Thật sự…”
“Ngon chứ? Ăn được không?”
“Thật sự rất ngon ạ.”
Go Yi Gyeol đáp lại bằng đôi mắt ngấn lệ, trông đến xót xa, khiến Shin Eun Sook không hỏi thêm gì nữa, chỉ vỗ nhẹ vào lưng cậu, giục cậu mau ăn đi. Bà đẩy về phía cậu cốc nước ấm, dặn dò rằng phải nhai kỹ rồi mới nuốt. Go Yi Gyeol chậm rãi nhặt từng con ngao lên ăn, rồi từ từ nhấm nháp đến từng miếng khoai tây.
“Muốn ăn thêm không?”
“Dạ thôi, cháu no rồi ạ.”
Go Yi Gyeol đang nhồi đầy miệng bằng những sợi mì cuối cùng thì cầm cả bát lên, húp hết chỗ nước súp còn lại một cách ngon lành. Tô mì đầy ụ đã nhanh chóng cạn sạch.
“Lâu rồi cháu mới ăn no đến vậy.”
“Vậy sao?”
“Dạ… vì cháu nghén nặng quá, có ngày ăn được chút ít, có ngày lại chẳng ăn nổi gì.”
“Khổ thân…”
Bà cảm thấy xót xa khi nhìn cậu cố gượng cười. Đắn đo xem nên đưa thêm món gì, bà quyết định lấy từ tủ lạnh ra chai soda và hũ chanh ngâm mật ong.
“Cháu có muốn thử thứ gì chua chua không?”
“Dạ?”
“Cô nghe nói người mang thai thường thèm đồ chua đấy.”
Bà nhanh chóng pha một cốc chanh mật ong rồi đặt trước mặt Go Yi Gyeol. Nhìn sắc mặt cậu đã bắt đầu có chút hồng hào hơn, nhưng vẫn còn xanh xao, bà khẽ mỉm cười dịu dàng.
“Không cần phải uống nếu không thích đâu. Nếu không hợp, cô uống giúp cho cũng được.”
Trước lời dỗ dành ấy, Go Yi Gyeol từ từ đưa tay nhấc cốc lên. Dù trước nay không quen ăn đồ chua, cậu cũng tò mò không biết liệu có uống nổi không. Mùi hương chua ngọt thoang thoảng kích thích khiến miệng cậu tự nhiên chảy nước bọt. Tiếng đá lách cách trong cốc khi cậu nhấc lên, dòng nước mát lạnh chảy vào miệng.
“Ưm…”
“Thế nào?”
“Ôi, chua ngọt vừa đủ… ngon lắm ạ.”
“Thật sao? Vậy là hợp khẩu vị hả?”
Shin Eun Sook nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Go Yi Gyeol gật đầu lia lịa: “Dạ, cháu cứ nghĩ mình không hợp với đồ chua, nhưng thật sự rất ngon.”
“Nhưng tối rồi, cháu đừng uống nhiều quá nhé, chỉ uống nửa cốc thôi.”
“Dạ… giờ cháu cảm thấy sống lại rồi.”
Dù cảm giác no nê đang làm cậu thấy dễ chịu hơn, nhưng đồng thời, ký ức về những ngày không thể nuốt nổi bất kỳ thứ gì cũng ùa về. Những ngày đó, cậu chỉ biết thèm khát pheromone của Seo Do Hyun, khao khát đến mức chỉ mong có thể được đắm mình trong mùi hương ấy.
“Cháu muốn sang phòng nghỉ ngơi không?”
Shin Eun Sook nắm lấy đôi tay đang vuốt ve mặt cốc của Go Yi Gyeol, nhẹ nhàng hỏi. Cậu đang chìm trong suy nghĩ về Seo Do Hyun, nhưng khi bắt gặp ánh mắt bà, cậu khẽ gật đầu. Mệt mỏi dồn dập kéo đến, như thể chỉ chờ đợi giây phút này để ập vào. Shin Eun Sook đưa cho cậu một ít trái cây sấy khô do bà tự làm.
“Đừng ăn nhiều quá nhé, nhưng nếu thấy đói bụng thì nhấm nháp chút ít này sẽ tốt hơn ăn bánh kẹo.”
“…Cảm ơn cô ạ.”
“Lâu lắm rồi cô mới nghe cháu gọi thế đấy. Từ khi cháu còn bé đến giờ, đã bao nhiêu năm rồi. Cô sợ rằng cháu không còn gọi cô là cô nữa.”
Bà nhẹ nhàng khoác chiếc chăn lên vai cậu, rồi đeo chiếc túi của cậu lên vai mình.
“Cháu tự mang được mà…!”
“Để cô cầm cho. Cháu đâu phải đang một mình nữa đâu.”
Khi cùng cậu bước xuống những bậc thang thấp, bà vừa đi vừa cười bảo rằng mùa xuân cũng sắp qua rồi.
“Nhanh vậy sao ạ…?”
“Ừ, khi hoa nở xong thì trời sẽ nóng lên thôi.”
“Thật sao…”
“Nhưng vì ở trong núi, ban đêm vẫn còn lạnh lắm. Cháu nhớ mặc ấm nhé. Có mang theo áo khoác dày không đấy?”
Bà vừa hỏi vừa buộc lại chiếc dây chăn cho cậu thật chặt.
“Dạ, cháu có mang theo áo len.”
“Đợi cháu tẩm bổ lên một chút rồi chúng ta cùng ra chợ mua thêm mấy thứ cần thiết nhé.”
Căn nhà mà cậu được sắp xếp nằm ở cuối cùng trong dãy năm căn, Shin Eun Sook ở căn đầu tiên.
“Nhà nào cũng có tên ạ.”
“Ừ, cần lắm đấy. Khi có ai gọi điện phàn nàn nhà này thiếu cái nọ cái kia, cô có thể đến ngay.”
“Hi vọng, Bình yên, Ước nguyện, Yêu thương… Cô đặt tên cả đấy. Nghe có vẻ hơi sến phải không?”
“Không đâu, rất đẹp ạ.”
Go Yi Gyeol lắc đầu mỉm cười, khiến Shin Eun Sook cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Bà nhắc nhở cậu vài lần phải cẩn thận khi lên xuống cầu thang.
“Cháu vào nghỉ đi.”
“Wow…”
“Vừa nhận được điện thoại của cháu, cô đã thay toàn bộ chăn ga gối và mang đi giặt sạch rồi. Mấy món khác thì vẫn là đồ dùng cũ, nhưng…”
“Dạ đủ rồi, tốt lắm rồi ạ.”
Nhìn cậu vui vẻ cười khi nhận lại chiếc túi, bà mới yên lòng.
“Nghỉ ngơi nhé. Cô đã bật sẵn máy sưởi rồi, sẽ không lạnh đâu. Cô ra ngoài đây, nhớ khóa cửa lại nhé.”
“Dạ, mai gặp lại cô ạ.”
“Ừ, ngủ ngon nhé.”
“Cô cũng ngủ ngon ạ.”
Lời chúc ngủ ngon kết thúc, Shin Eun Sook vừa bước ra khỏi cửa, Go Yi Gyeol liền khóa chặt cửa lại như bà đã dặn. Căn phòng nhỏ xinh xắn hiện ra trước mắt cậu. Nội thất trong phòng chỉ có chiếc giường, tủ áo nhỏ, bàn ăn hai người và chiếc ti vi, nhưng lại toát lên cảm giác ấm áp vô cùng. Sau một ngày dài, cuối cùng cậu cũng đến nơi, nhưng tất cả vẫn cứ mơ hồ như một giấc mộng.
Ngồi xuống mép giường, Go Yi Gyeol thở hắt ra một hơi. Khi chỉ còn lại một mình, hình bóng Seo Do Hyun lập tức ùa về trong tâm trí. Giờ này hẳn anh đã phát hiện ra sự biến mất đột ngột của cậu. Khi cơn đói đã qua đi, lý trí dần tỉnh táo trở lại.
Cậu biết, việc cậu biến mất sẽ khiến Seo Do Hyun gặp không ít rắc rối. Dù gia đình ở quê sẽ không tới nhà đó, nhưng mỗi tháng một lần, cả nhà sẽ tụ họp dùng bữa cùng nhau. Nếu cậu vắng mặt quá nhiều lần, mọi người sẽ không thể không nghi ngờ. Dù có viện cớ vài lần, nhưng cũng không thể kéo dài mãi.
Nhưng tất cả những lo lắng đó giờ đây đã thành gánh nặng đổ dồn lên vai Seo Do Hyun.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.