Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 26
Go Yi Gyeol đã biến mất. Dù lật tung mọi nơi cũng chẳng tìm thấy dấu vết của cậu. Những đêm dài mất ngủ nối tiếp nhau. Đến mức Seo Do Hyun phải nuốt thuốc giảm đau mà chẳng cần nước vì chứng mất ngủ kéo dài suốt mấy ngày liền, vậy mà vẫn không nghe được tin gì về Go Yi Gyeol.
“Phó tổng.”
“Có chuyện gì?”
“Anh có muốn xem hồ sơ khám bệnh không?”
“Đưa đây.”
Seo Do Hyun rời khỏi bàn làm việc, ngả người vào lưng ghế sofa rồi đưa tay ra. Ngay lập tức, thư ký Yoon nhanh chóng đưa chiếc máy tính bảng đã chuẩn bị sẵn. Trên màn hình hiển thị những bức ảnh siêu âm cùng hồ sơ theo dõi sự phát triển của thai nhi từng tuần, nhịp tim, kết quả xét nghiệm dị tật. Lần cuối cùng Go Yi Gyeol đến kiểm tra, cậu vừa bước vào tuần thai thứ 19.
“Tôi chưa từng thấy người mang thai bao giờ, nhưng 19 tuần thì đã bao lâu rồi nhỉ?”
“Khoảng giữa thai kỳ.”
“Khoảng sao?”
“20 tuần là khoảng 5 tháng rồi.”
Seo Do Hyun nhìn chằm chằm vào hình ảnh trắng đen của thai nhi trên màn hình siêu âm, nhếch mép cười chua chát. Từng có lúc anh thoáng nghĩ đến khả năng một phần triệu rằng đứa bé đó có thể là con mình, nhưng nhìn cách Go Yi Gyeol rời đi mà chẳng nói lời nào, có lẽ bố đứa bé không phải anh.
“Bụng vẫn chưa nhô ra à?”
“Có lẽ là đã nhô rồi.”
“Thế sao tôi lại không nhận ra?”
“…Vì cậu ấy quá gầy nên bên ngoài không dễ thấy.”
Nghe lời của thư ký Yoon, Seo Do Hyun bất giác nhớ lại ngày gặp Go Yi Gyeol cùng Na Seung Hee. Vừa ngồi xuống, chưa kịp ăn gì, cậu đã buồn nôn rồi vội vã rời khỏi bàn, giả bộ nói dối rằng mình khó chịu trong người. Việc năn nỉ đòi phun pheromone lên người cũng là vì mang thai sao? Vì nếu dính mùi của Alpha khác thì sẽ bị phát hiện, nên đành miễn cưỡng chọn loại của anh chăng?
“Em ấy mang thai 19 tuần à?”
“… Dạ? À, vâng.”
“Vậy là có thai từ tháng Giêng.”
“Theo số tuần thì đúng thế, lần đầu khám là lúc thai được 7 tuần.”
Trong đầu Seo Do Hyun chợt lóe lên hình ảnh của ai đó. Anh nhanh chóng vồ lấy chiếc điện thoại trên bàn, tìm tên người quen rồi bấm gọi. Tín hiệu chỉ vang lên vài hồi chuông trước khi có người bắt máy.
- Do Hyun đấy à?
“Là tôi đây.”
- Ôi, có chuyện gì mà cậu lại gọi tôi thế này?
Giọng nói hớn hở truyền qua đầu dây bên kia.
“Chợt nhớ đến cậu thôi.”
- …Gì chứ? Cậu điên thật rồi.
Giọng điệu của người kia mỗi lúc một nhỏ dần, mang theo sự xao xuyến rõ rệt.
“Em họ cậu, giờ vẫn làm việc chứ?”
- Hả? Seon Woo á? Giờ em ấy nghỉ rồi. Lúc trước chỉ giúp đỡ vào kỳ nghỉ thôi.
“Bắt đầu làm từ bao giờ?”
- Từ tháng Giêng thì phải? Sao tự nhiên cậu hỏi vậy? Em ấy và Go Yi Gyeol dạo đó gặp nhau thường xuyên lắm, có vấn đề gì à?
Gặp nhau… thường xuyên. Vậy là cái lần họ nói rằng tình cờ gặp nhau chỉ là dối trá.
“Tôi cứ tưởng là tình cờ thôi.”
- Tình cờ sao? Tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa. Từ trước hai người đã quen biết nhau rồi mà. Nhưng mà… cậu hỏi làm gì vậy?
“Muốn hẹn gặp đi ăn trưa thôi.”
- Gì chứ, sao lại không hẹn tôi nữa?
“Vì cậu đâu phải bạn của Go Yi Gyeol. Thôi nhé.”
Seo Do Hyun mặc kệ tiếng gào thét đầy bất mãn của Na Seung Hee bên kia, lạnh lùng dứt cuộc gọi.
“Phó tổng?”
“Na Seon Woo là bạn học đại học của Go Yi Gyeol, nghe nói hai người gặp nhau khá thường xuyên. Cậu điều tra đi.”
“…Vâng. Với lại chủ tịch muốn mời anh ăn tối vào tuần sau.”
“…Mẹ kiếp.”
Thư ký Yoon giật mình khi nghe lời chửi thề thô tục bật ra từ đôi môi vốn thanh nhã của Seo Do Hyun.
“Tôi tưởng mình sẽ chẳng có cảm xúc gì, vậy mà đúng là lại khó chịu. Cứ nghĩ chỉ mình mình phải trải qua như thế, tôi thấy phát điên lên được.”
“Có cần tôi từ chối không ạ?”
“Để tôi tự làm.”
“Anh định nói gì với chủ tịch?”
Nghe câu hỏi lo lắng từ thư ký, Seo Do Hyun đưa tay che kín mắt mình.
“Cứ bảo tôi bị nhiễm bệnh truyền nhiễm đi. Ông cụ ấy rất cẩn thận về sức khỏe mà.”
“Thế nếu sau đó chủ tịch muốn gặp…?”
“Thì cứ bảo tôi bị nhiễm tiếp.”
“…Ông ấy có tin không ạ?”
Dù câu hỏi mang hàm ý rõ ràng rằng chẳng ai tin lời này, nhưng cách nói quá lịch sự lại khiến nó nghe kỳ lạ. Ngay cả Seo Do Hyun cũng bật cười thành tiếng.
“Tin hay không thì sao chứ? Ông già cũng đâu đích thân đến kiểm tra.”
“…….”
“Những chuyện còn lại cậu cứ xử lý khéo léo đi. Đừng để mẹ tôi nghi ngờ.”
“Rõ rồi ạ.”
Dù cuộc đối thoại đã kết thúc, thư ký Yoon vẫn chưa rời đi. Seo Do Hyun nghiêng đầu nhìn cậu ta từ trên sofa.
“Còn gì nữa sao?”
“À, dạ… Lúc 10 giờ, có buổi họp báo cáo tình hình kinh doanh của các bộ phận nửa đầu năm. Tôi đã thông báo rằng anh sẽ tham dự.”
Lịch trình dồn dập được tiết lộ qua miệng của thư ký Yoon đều là những chỉ thị trực tiếp từ Seo Do Hyun. Vì đến cuối tháng sau là kết thúc nửa đầu năm, anh muốn kiểm tra xem mọi người đã làm việc tốt như thế nào. Nhưng lúc này, Seo Do Hyun đã đắm chìm đến mức quên mất những yêu cầu chính mình đưa ra do quá bận tâm đến sự vắng mặt của Go Yi Gyeol.
“Quên mất.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Đi thôi.”
“Dạo này anh ăn uống thế nào rồi ạ?”
Kể từ đêm Go Yi Gyeol biến mất, chẳng ai lui tới nhà Seo Do Hyun, đồng nghĩa với việc không còn ai lo bữa ăn cho anh. Thư ký Yoon thận trọng hỏi người đàn ông chưa từng tự tay nấu nướng bao giờ.
“Vẫn ăn uống đàng hoàng.”
“…Thật sao?”
“Không tin à?”
“Anh có muốn tôi chuẩn bị chút gì đó ăn nhẹ trước khi vào cuộc họp không?”
Khi thư ký Yoon vừa trao tài liệu họp vừa hỏi, Seo Do Hyun mệt mỏi mỉm cười gượng gạo.
“Go Yi Gyeol còn chẳng lo, mà thư ký Yoon lại lo cho tôi thế này.”
“…….”
“Tôi chỉ đùa thôi, không cần đâu.”
Rời khỏi văn phòng cùng Seo Do Hyun, Yoon Jae Sun tự hỏi sao lại có người nói đùa mà gương mặt lại nghiêm trọng đến vậy.
***
Đúng như lời Shin Eun Sook, mùa xuân đã vội vã trôi qua. Gió thổi từng ngày một trở nên ấm áp hơn. Nơi này tựa lưng vào núi nên đêm đến có chút lạnh, nhưng ban ngày lại tựa như đầu mùa hạ.
“Hôm nay có mấy nhóm khách vậy ạ?”
“Để xem nào… chỉ có một nhóm thôi. Hình như là du lịch gia đình, có ba đứa trẻ.”
“Để cháu sẽ hút bụi cho ạ.”
“Làm gì phiền phức thế, để cô làm cho. Còn cháu, lát nữa chỉ cần sắp xếp khăn tắm giặt xong là được.”
Shin Eun Sook không tự giặt khăn của khách mà giao cho tiệm giặt là trong làng. Cứ hai ngày một lần, chủ tiệm sẽ tới gom hết khăn đi rồi mang về vào ngày hôm sau. Dù ít hay nhiều cũng như nhau. Lần trước, khi được hỏi sao không tự giặt, bà đã nói:
“Cô nghĩ giặt ở tiệm sẽ sạch hơn. Người ta luộc kỹ lắm, đồ dùng chung như vậy thì tốt hơn đúng không?”
“Vâng, đúng thật ạ.”
“Với lại... nếu giặt cả đống khăn này thì việc nhiều lắm, cô chịu không nổi.”
Khi nói thêm điều đó, giọng bà nhỏ lại và đôi má ửng đỏ. Chắc do một mình quản lý nhà nghỉ nên bà khá bận rộn.
“Cô làm vì thích tiếp đón mọi người, nhưng không biết đến khi nào nữa. Lúc nào thấy mệt thì dừng thôi.”
Dù nói vậy, Shin Eun Sook vẫn có chút tiếc nuối. Go Yi Gyeol lặng lẽ nắm chặt rồi buông tay bà, đổi sang chủ đề khác. Phải một thời gian sau khi đến đây, cậu mới dám đòi ăn kem như một đứa trẻ.
“Cô cháu mình ra chợ nhé?”
“Hôm nay là ngày chợ phiên hả cô?”
“Ừ, đúng hôm nay luôn đấy. Cô tính ra mua kem cho cháu, rồi mua thêm mấy cái quần short mát mẻ với vài thứ linh tinh.”
“Nghe thú vị đấy ạ. Cháu muốn đi cùng.”
Còn khá lâu mới đến giờ khách tới nên cả hai quyết định dọn dẹp nhanh rồi ra chợ. Nhìn bụng Go Yi Gyeol nhô lên dưới lớp áo thun mỏng, Shin Eun Sook cười ngạc nhiên.
“Sao bụng lại nhỏ thế nhỉ.”
“Vậy ạ?”
“Lúc cháu chưa nói, cô còn không biết là cháu đang mang thai đấy.”
“Bệnh viện cũng nói bụng cháu nhỏ, nhưng em bé vẫn phát triển tốt. Bây giờ đã 23 tuần rồi, tuần sau là tròn 6 tháng.”
Chỉ khi nói ra số tuần thai, Go Yi Gyeol mới nhận ra mình đã ở đây được 4 tuần rồi. Mới đó mà thời gian trôi qua nhanh như vậy. Khi bận rộn với những việc đời thường, thời gian tựa như bay vút qua.
“Chắc là hết nghén rồi đúng không? Má cháu đã có chút da thịt rồi này, hồng hào đẹp lắm. Lúc mới đến thì xanh xao cực kỳ.”
“Đúng vậy ạ, cháu không còn nghén nữa. Món nào cô nấu cháu cũng ăn hết, chắc vì thế nên cháu mới tăng cân đấy ạ.”
“May mà em bé cũng thích món cô làm. Nếu nó giống cháu thì chắc sẽ đáng yêu lắm.”
Những lời dịu dàng đó khiến lòng Go Yi Gyeol mềm mại đến vô hạn. Ngày mới đến, mọi thứ đều xa lạ và khó chịu, nhưng giờ thì không còn như vậy nữa. Thế gian này chẳng có nơi nào thoải mái hơn nơi đây. Chỉ trừ việc thiếu đi pheromone của Seo Do Hyun.
Áo quần của anh mà Go Yi Gyeol lén mang theo, hay vỏ gối mà anh đã dùng, pheromone trên đó cũng đã dần phai nhạt. Dù có áp mặt vào và hít sâu đến đâu, cậu cũng chẳng còn cảm nhận được mùi hương của Seo Do Hyun. Từ dạo gần đây, cậu phải dựa vào thuốc bổ sung pheromone được kê đơn từ bệnh viện để duy trì, nhưng liệu có cầm cự được đến khi sinh con không.
“Sao thế?”
“Không sao đâu ạ, không có gì cả.”
“Ôi cái thằng này, đúng là nhạt nhẽo. Đợi ở đây, cô vào lấy ví và túi đi chợ đã.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.