Hợp Đồng Ly Hôn - Chương 27

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 27

Bà để Go Yi Gyeol đứng trong bóng râm rồi nhanh chóng bước vào nhà. Trong khi chờ Shin Eun Sook đi ra, Go Yi Gyeol cúi xuống, lơ đãng chạm ngón chân xuống đất, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng bước vào phòng. Cậu mở túi và lấy ra một xấp tiền mặt. Cậu muốn cùng Shin Eun Sook ăn những món thật ngon, mua trái cây để tặng cho khách thuê phòng ở nhà nghỉ, và cũng định mua cho bà một chiếc mũ mới vì chiếc mũ rơm cũ của bà đã sờn rách.

Tiếng huýt sáo vui vẻ vang lên từ đôi môi của Go Yi Gyeol. Cậu vừa ngâm nga một giai điệu quen thuộc vừa bước ra ngoài. Đứng trước cửa, Shin Eun Sook đã đứng đợi từ lúc nào.

“Cô ra đây từ khi nào vậy ạ?”

“Vừa mới thôi. Nắng quá nhỉ?”

“Với cháu thì không sao cả…”

“Đội cái này vào.”

Không nói thêm lời nào, bà đội lên đầu Go Yi Gyeol một chiếc mũ rộng vành hoàn toàn mới, khác hẳn chiếc mũ cũ của mình. Sau đó, bà còn cẩn thận buộc dây mũ dưới cằm cậu.

“Nắng gắt thế này sẽ cháy da đấy.”

“…Cháu cảm ơn cô.”

“Đi thôi.”

Go Yi Gyeol vội bước theo sau Shin Eun Sook. Chiếc xe của bà là một chiếc SUV cũ kỹ. Khi bà cắm chìa khóa, động cơ khởi động với tiếng nổ ầm ầm quen thuộc.

“Cái xe cà tàng này đúng là làm người ta bực mình. Nhưng có còn hơn không, chứ không thì chỉ có nước chết ngạt ở đây.”

“Miễn nó chạy được là tốt rồi đó ạ.”

“Đúng vậy, đôi khi cô còn dùng nó để đón khách từ bến xe về đây. Mỗi lần như thế ai cũng ngạc nhiên, hỏi sao chiếc xe cũ này vẫn còn chạy được. Cô bật điều hòa nhé?”

“Không cần đâu, cháu muốn mở cửa sổ. Thời tiết đẹp quá, giống như đi dã ngoại vậy á.”

Shin Eun Sook dừng tay, không bật điều hòa nữa. Cô mở hết cửa sổ và tăng âm lượng radio lên. Vì ở dưới chân núi nên tín hiệu không tốt, những bài hát cũ kỹ phát ra với chất lượng âm thanh không rõ ràng. Tiếng hát của cô, hòa cùng điệu nhạc, vang lên bên tai Go Yi Gyeol, khiến cậu cảm thấy hôm nay đặc biệt yên bình. Có lẽ vì thời tiết, tâm trạng của cậu cũng tốt hơn bao giờ hết.

“Cảm giác tuyệt vời quá, cô ơi.”

“Đúng vậy. Hôm nay trời đẹp quá, Yi Gyeol à.”

Họ lái xe đi vòng quanh, ngắm cảnh núi non và sông suối, cho đến khi những khu nhà buôn bán thấp thoáng hiện ra.

“Đây là lần đầu cháu đến chợ phiên phải không?”

“Vâng, lần đầu tiên. Nhiều người quá. Nhiều món ngon đang chờ ở kia.”

Nhìn vẻ mặt hào hứng của Go Yi Gyeol, Shin Eun Sook không kìm được mà xoa nhẹ má cậu.

“Sắp đến rồi. Đi vào trong nữa là không có chỗ đậu xe đâu, dừng ở đây rồi đi bộ một chút nhé.”

Shin Eun Sook đậu xe ven đường rồi bước xuống trước, Go Yi Gyeol nhanh chóng theo sau. Anh đội lại chiếc mũ đã tháo ra trong xe, vuốt gọn mái tóc. Cơn gió nóng nhẹ nhàng thổi qua, làm mái tóc cậu bay phấp phới.

“Nóng thật đấy.”

“Phải mua thêm kem chống nắng thôi. Gương mặt xinh đẹp này mà cháy nắng thì tiếc lắm.”

Bàn tay thô ráp của Shin Eun Sook nhẹ nhàng chạm vào má cậu rồi rời đi. Go Yi Gyeol khẽ cười, đôi má ửng hồng và hàm răng trắng đều đặn lộ ra dưới nụ cười tươi. Gương mặt xinh xắn ấy nhanh chóng thu hút ánh nhìn của những người đi đường.

Gương mặt tươi tắn của cậu dưới ánh nắng xuân đã vô tình lọt vào tầm mắt của một người đàn ông đáng ngờ, kẻ đang nhìn quanh với vẻ cau có vì cái nóng. Hắn lập tức giật cặp kính râm trên mặt ra, đôi mắt trợn to.

“Chà?”

Nhân viên của văn phòng thám tử vừa ghé thăm thị trấn nhỏ liền rút từ túi ra tấm ảnh mà khách hàng đã gửi, rồi dùng điện thoại chụp vài bức hình. Sau hơn một tháng nhận nhiệm vụ tìm người, cuối cùng hắn cũng phát hiện người có ngoại hình trùng khớp.

***

“Phó tổng.”

“…….”

“Phó tổng?”

Seo Do Hyun bất động như đang ngủ, chỉ đến khi nghe tiếng gọi lần thứ hai, anh mới ấn mạnh tay lên khóe mắt và lên tiếng.

“Tôi nghe đây. Nói tiếp đi.”

Thư ký Yoon có vẻ hơi lúng túng, lấy tay áo che miệng trước khi tiếp tục.

“Phòng thư ký của Chủ tịch vừa gửi lời mời anh dùng bữa vào tuần sau.”

“Đúng là phiền phức. Có gì mà phải ăn cơm chung như thể hồn ma đói khát bám theo vậy.”

Thư ký Yoon không biết nên cười hay không trước câu nói đầy châm biếm của Seo Do Hyun. Vừa định mỉm cười thì giọng nói lạnh lùng của anh lại vang lên.

“Tôi sẽ tự từ chối. Đừng phản hồi gì thêm.”

Yoon nuốt khan trước giọng điệu sắc lạnh ấy, rồi tiếp tục.

“Phu nhân lớn hỏi vì sao không thể liên lạc được với Go Yi Gyeol, tôi nên trả lời thế nào ạ?”

“Đến cả thư ký Yoon cũng bị gọi sao?”

“Vâng, phu nhân lớn thậm chí còn định đến tận nơi, tôi đã phải cố gắng can ngăn.”

Nhìn biểu cảm nghiêm trọng của thư ký, Seo Do Hyun cười nhạt, hỏi đầy mỉa mai:

“Bà ấy có thể gọi thẳng cho tôi mà. Để tôi xử lý chuyện đó cho.”

“Vâng, tôi hiểu.”

“Vẫn chưa có tin tức gì về Go Yi Gyeol sao?”

Giọng nói vốn dĩ lạnh lùng nay lại mang theo chút xúc cảm. Do Hyun ngồi thẳng dậy, lật qua những tài liệu mà thư ký Yoon vừa đưa.

“… Xin lỗi, thưa phó tổng.”

“Tôi vẫn đều đặn đến văn phòng làm việc mỗi ngày, giải quyết hết mọi thứ cậu giao. Vậy mà tại sao cậu vẫn chưa tìm thấy Go Yi Gyeol? Hay là vì người bỏ trốn không phải là bạn đời của cậu nên cậu mới lơ là thế?”

“Tôi vẫn độc thân, vì tôi rất cẩn trọng khi lựa chọn người đồng hành. Nhưng xin anh hãy chờ thêm chút thời gian, tôi sẽ sớm mang tin về.”

“Tôi đã đưa không ít tiền để giúp cậu tránh tai mắt của ông nội. Nếu còn thiếu, cứ việc lấy thêm. Tôi nói thế, cậu hiểu không?”

Sau khi hoàn tất việc ký tên vào các tài liệu đã kiểm tra, Seo Do Hyun ngước mắt lên nhìn Yoon Jae Sun đang đứng trước mặt, mồ hôi lạnh rịn trên trán, vẻ mặt đầy vẻ hối lỗi.

“Tôi sẽ liên lạc lại sau.”

“Có vẻ như chỉ mình tôi đang sốt ruột, còn thư ký Yoon thì có vẻ rất thảnh thơi nhỉ. Vì cậu chưa kết hôn và không có người bạn đời sao?”

“Thật xin lỗi, thưa phó tổng.”

“Ra ngoài đi.”

Yoon Jae Sun cúi đầu thật sâu, nhận lại tập tài liệu từ Seo Do Hyun, rồi rời khỏi phòng, còn Seo Do Hyun thì tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính, trả lời từng email chất đống. Tuy nhiên, sự tập trung của anh không kéo dài được bao lâu. Mỗi khi tay gõ phím hoặc lật trang tài liệu, hình ảnh Go Yi Gyeol lại xuất hiện trong tâm trí.

‘Em chết rồi sao?’ 

Nếu thực sự như thế, chắc chắn người đầu tiên được báo tin sẽ là anh. Vậy có phải cậu đã bắt đầu một cuộc sống mới? Nhưng nếu là vậy, tại sao Na Seon Woo lại không có động tĩnh gì? Một cuộc sống đơn điệu chỉ xoay quanh trường học, nhóm học, quán cà phê, quán rượu và về nhà. Trong cái thế giới tẻ nhạt ấy, có lẽ sự xuất hiện của Go Yi Gyeol giống như một món đồ chơi mới lạ. Liệu cậu đã mạo hiểm vì sự bồng bột tuổi trẻ, nhưng cuối cùng lại không đủ can đảm để chịu trách nhiệm?

Có lẽ đó là lý do tại sao Go Yi Gyeol quyết định ra đi một mình thay vì cùng Na Seon Woo bỏ trốn. Nhưng nếu cậu tốt bụng và thuần khiết như vậy, thì làm sao có thể ngoại tình được? Càng suy nghĩ, anh càng cảm thấy bực bội.

“…….”

Trước đây, chỉ cần nghĩ đến Go Yi Gyeol là anh có thể cảm thấy một cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự khó chịu. Seo Do Hyun thở dài, cố gắng xác định cảm xúc hiện tại của mình. Khinh bỉ? Ghê tởm? Hay chỉ đơn giản là phản cảm? Khi nhận ra những hành động bám víu của Go Yi Gyeol chẳng qua chỉ vì cần một Alpha khác để "tắm" pheromone thay cho nhân tình của mình, Seo Do Hyun cuối cùng cũng nhận ra rằng trên đời có những cơn giận dữ không thể kiểm soát.

Khi anh đang chìm trong những dòng suy nghĩ hỗn loạn, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Trước khi anh kịp đáp lời, Yoon Jae Sun đã lao vào phòng.

“Phó tổng.”

“…….”

“Phó tổng!”

“…Được rồi, nói đi.”

Seo Do Hyun ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt đầy kích động của Yoon Jae Sun. Chẳng phải mới vài phút trước còn đứng đó chịu trận vì mấy lời chê trách hay sao?

“Có chuyện gì vậy?”

“Tôi vừa nhận được một bức ảnh từ thám tử. Anh có muốn xem qua không?”

Không dài dòng, Yoon Jae Sun đưa ngay màn hình điện thoại ra trước mặt Seo Do Hyun. Ánh mắt vốn hờ hững của Seo Do Hyun đột ngột trở nên sắc bén. Anh bật dậy khỏi ghế ngay lập tức. Đó chính là Go Yi Gyeol. Dù bức ảnh được chụp từ xa, anh vẫn nhận ra cậu ngay lập tức.

“Ở đâu?”

“Anh chắc chắn đó là Go Yi Gyeol chứ?”

“Đúng vậy. Bụng đã to lên nhiều rồi. Giờ thì trông giống một người mang thai thực sự.”

Sau cảm giác nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng tìm thấy cậu, Do Hyun lại cảm thấy một sự bực bội dâng trào. Cậu trông có vẻ rất khỏe mạnh và hạnh phúc, trong khi anh thì chẳng thể nào sống bình thường được. Nhìn khuôn mặt trắng nõn và đôi má ửng hồng đầy sức sống của cậu, Seo Do Hyun cảm thấy một nỗi đau như bị phản bội.

“Đưa em ấy về đây ngay lập tức.”

Còn tiếp

------------

Em sợ nha anh Do Hyun ới

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo