Hợp Đồng Ly Hôn - Chương 28

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 28

Go Yi Gyeol cùng với Shin Eun Sook đang mải mê dạo chợ. Vốn chỉ quen đến siêu thị hay trung tâm thương mại, giờ đây khi được đặt chân đến khu chợ trời bày bán đủ thứ, cậu cứ thế bị cuốn hút không rời. Dù có những món trông chẳng cần thiết ngay lúc này, nhưng chỉ cần nghe người bán hàng giới thiệu, cậu đã không biết từ khi nào mà rút ví ra trả tiền.

“Thấy vui chứ? Sao nào, lần này ra ngoài đúng là quyết định đúng đắn nhỉ?” 

“Vui thật đó ạ. Thật sự rất lạ lẫm và thú vị.” 

“Nhưng mà cháu có mua hơi nhiều đồ không cần thiết rồi đấy.”

Shin Eun Sook vừa cười vừa nhìn xuống túi đồ đang treo đầy trên tay cô và Go Yi Gyeol. Cậu vẫn khăng khăng rằng tất cả đều có ích, rồi tiếp tục bước đi. Cả buổi sáng đi tới đi lui khiến cái bụng bắt đầu réo. 

“Cô ơi, cháu đói rồi.” 

“Thấy cái lều kia không? Cô cháu mình qua đó ăn chút mì với bánh xèo nhé?” 

“Tuyệt lắm luôn ạ.”

Hai người chọn một góc có bóng râm để ngồi, gọi món mì cùng bánh xèo rồi vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, như thể muốn xua tan cái nóng oi bức. Đang định tiếp tục dạo thêm một vòng như lời Shin Eun Sook đề nghị thì bỗng nhiên Go Yi Gyeol chợt để ý tới một người đàn ông lạ. Đội mũ đen, đeo kính đen, áo thun đen và đôi bốt đen cao tới bắp chân, trên vai là chiếc máy ảnh cũ kỹ. Dù ở bất kỳ chỗ nào, hắn ta đều cứ như cố tình lọt vào tầm mắt cậu, khiến Go Yi Gyeol bắt đầu cảm thấy bất an.

“Ôi, trời ơi, nóng quá đi mất.” 

“...Vâng, nóng thật đấy ạ.” 

“Chúng ta mua thịt ở hàng kia rồi đi thẳng về nhà luôn nhé?” 

“Cô ơi, nhưng mà cháu đi nhiều quá rồi, thấy bụng hơi cồn cào...”

Shin Eun Sook vừa đứng dậy thì sững người trước lời than đau bụng của Go Yi Gyeol, vội hỏi có cần đi bệnh viện không. Giọng cô lộ vẻ tự trách vì đã khiến cậu quá sức.

“Chỉ cần ngồi nghỉ một lát là được rồi ạ.” 

“Vậy à? Vậy cháu muốn ra xe trước không? Bật điều hòa cho mát rồi chờ nhé.” 

“Không, cháu sẽ chờ ở đây thôi... cô cứ đi đi.” 

“Vậy cô đi mua thịt rồi quay lại ngay nhé, chỉ trước mặt thôi, hiểu chưa?”

Đôi mắt đầy lo lắng của Shin Eun Sook quét qua gương mặt Go Yi Gyeol. Không kìm được, cậu vô thức nắm lấy tay cô, khiến cô cúi xuống như thể cảm thấy có gì đó lạ lùng. Go Yi Gyeol bất ngờ ôm chặt cô vào lòng.

“Cảm ơn cô.” 

“Cái thằng nhóc này... Đang giở trò mè nheo để nhờ cô xách đồ giúp phải không?” 

“Sẽ ổn thôi mà.” 

“...Hả?” 

Khi cậu thì thầm bên tai, Shin Eun Sook chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào cậu. Gương mặt đỏ bừng vì cái nóng cùng làn da hồng hào khiến cô thầm nghĩ cậu trông thật đáng yêu. 

“Yi Gyeol à?” 

“Cô cứ đi nhanh đi, đừng lo cho cháu.” 

“...Ừ, cô đi rồi về ngay, đừng đi đâu nhé. Nghe chưa?”

Không đáp lời, chỉ gật đầu, Go Yi Gyeol chăm chú dõi theo bóng dáng Shin Eun Sook đang dần khuất vào trong hàng thịt. Cậu đứng dậy chầm chậm khi xác nhận cô đã khuất bóng. Bầu không khí quá yên bình khiến cậu gần như quên mất rằng Seo Do Hyun có thể đang tìm cậu.

Cậu rời khỏi lều, đi về hướng ngược lại với bãi đỗ xe, chỉ tập trung vào những âm thanh vọng lại từ phía sau. Tiếng bước chân nặng nề, tiếng khạc nhổ, tiếng chuông điện thoại ồn ào cùng những giọng nói thô lỗ. Tất cả len lỏi vào tai cậu như thể báo hiệu điều chẳng lành. 

Cậu tạm dừng chân trước một sạp bán trái cây, giả vờ chăm chú ngắm nhìn những quả dưa thơm lừng rồi liếc sang bên cạnh. Gã đàn ông đó vẫn bám theo phía xa. 

“Bao nhiêu vậy ạ?” 

“Một rổ bảy nghìn.” 

“Ngọt không ạ?” 

“Ngọt lắm.”

Go Yi Gyeol đưa tờ mười nghìn nhăn nhúm trong túi ra, nhận lại ba nghìn cùng túi đen rồi len lỏi vào đám đông. Cậu hiểu rằng thoát khỏi gã bám đuôi chuyên nghiệp này chẳng dễ dàng gì, nhưng vẫn phải thử.

Giả vờ đứng lại trước chiếc máy nổ bắp rang, nhận lấy vài miếng bánh từ người bán, cậu tiếp tục đi. Khi đứng trước đèn tín hiệu, cậu giả vờ ngắm nghía mấy chiếc mũ và áo thun, chờ đèn chuyển sang xanh thì bất ngờ chạy hết tốc lực. 

Gã đàn ông cách đó một quãng, chửi thề và cố gắng vượt qua đám đông, nhưng cậu đã nhanh chóng bắt được một chiếc taxi.

“Bác tài, đi nhanh đi! Nhanh lên!” 

“Hả? Ờ ờ?” 

“Làm ơn, xuất phát ngay đi!”

Người đàn ông kia gần như đã băng qua đường, tháo kính râm ra, ném về phía cậu ánh nhìn hằn học như muốn giết chết cậu. Go Yi Gyeol run rẩy, khẩn khoản, cuối cùng cũng khiến bác tài cho xe lăn bánh. Nhìn lại phía sau, cậu thấy gã đang đấm xuống mặt đường, gọi điện cho ai đó.

“Đến khu nghỉ dưỡng trong rừng... Bác biết đường không?” 

“Là chỗ dưới chân núi đó hả?” 

“Vâng, đúng rồi. Đi nhanh giúp tôi... Không, không phải chỗ đó.” 

“Nghỉ dưỡng trong rừng à? Vậy muốn đi đâu nữa?” 

Trước câu hỏi cụt lủn của bác tài, Go Yi Gyeol lẩm bẩm, “Khoan đã...” Nếu đến đó, cậu sẽ bị bắt mất. Cậu ôm lấy mặt, lo lắng đập chân xuống sàn xe. Đi đâu mới an toàn đây? Dù có mang theo tiền, nhưng cũng không nhiều. Sau khi di chuyển thêm khoảng ba mươi phút, cậu quyết định xuống tại một khu nhà trọ rẻ tiền, nằm lọt thỏm giữa dãy phố cũ kỹ. 

“Cho cháu xuống đây ạ. Chào bác.” 

Go Yi Gyeol cẩn thận nhận lại tiền thừa, nhét vào túi rồi xách túi đựng vài quả dưa lủng lẳng trên tay mà bước đi. Dù trời đang ban ngày, nhưng xung quanh lại yên tĩnh đến lạ. Cậu kéo thấp vành mũ, bước thẳng về phía nhà nghỉ tự động nằm khuất trong ngõ.

Cậu không ngừng ngoái đầu lại để kiểm tra xem có ai bám theo mình không, ánh mắt đầy lo lắng. Khi bước vào sảnh nơi có máy bán phòng tự động, cậu tháo mũ và lấy tiền trong túi ra một cách tự nhiên. Chọn một phòng trống, cậu đưa tiền vào máy, chìa khóa phòng liền rơi ra ngay lập tức. May mắn là máy đã cũ nên không yêu cầu thẻ căn cước.

Cậu bước vào thang máy dừng ở tầng 1 và đi lên tầng 3, rồi tiếp tục men theo hành lang hẹp. Dù biết mình đã cắt đuôi được bọn họ, nhưng tim cậu vẫn đập dữ dội đến mức đau nhói. Việc tìm đúng phòng và tra chìa khóa vào ổ cũng trở nên khó khăn vì đôi tay run rẩy liên tục. Phải thử vài lần, cuối cùng cậu cũng mở được cửa.

Cạch— Go Yi Gyeol lao vào phòng, khóa cửa, cài chốt an toàn cẩn thận rồi gục xuống ngay lập tức. Mồ hôi thấm đẫm khắp cơ thể. 

“Khụ... khụ... khụ...” 

Việc bị truy đuổi đến tận đây hẳn chỉ là sự tình cờ thôi. Ngoại trừ bố mẹ, không ai biết đến Shin Eun Sook. Thế nên, chắc chắn đây chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng nếu chẳng may bọn họ biết thì sao?

Cơn run rẩy không ngừng lại. Go Yi Gyeol ôm lấy mặt, cố gắng nén tiếng nấc nghẹn. Lấy lại bình tĩnh, cậu lục lọi túi áo, lấy ra số tiền nhàu nát mang theo rồi đếm lại. 

“Mình có thể cầm cự được vài ngày...” 

Dù số tiền không nhiều, nhưng ít nhất cậu cũng đã mang theo một ít. Lẽ ra hôm nay chỉ là một ngày đi chơi vui vẻ, mua sắm ở chợ trời và thưởng thức những món ngon cùng Shin Eun Sook.

“...À...” 

Chắc chắn giờ này Shin Eun Sook đang hoảng loạn vì sự biến mất đột ngột của cậu. Go Yi Gyeol nhắm chặt mắt, thở dài rồi cố gắng ngồi dậy. Nhìn vào chiếc điện thoại gắn trên tường, cậu nhớ lại số điện thoại của Shin Eun Sook rồi nhấn từng phím. Tín hiệu kết nối vang lên, nhưng chỉ trong giây lát, giọng nói đầy lo lắng đã vọng tới. 

- Alo?!

“...” 

- Là Yi Gyeol đó à? Alo? Cháu nghe thấy không?

“Cô, là cháy đây.” 

- Trời ơi... thật sao...?

Giọng nói từ đầu dây bên kia run rẩy, còn Go Yi Gyeol thì lặng lẽ để nước mắt chảy xuống, cố gắng hít thở sâu. 

“Cháu xin lỗi vì đã không nói trước.” 

- Cháu có biết cô đã sợ hãi đến thế nào không? Cô cứ tưởng cháu gặp chuyện gì rồi...” 

“...Cháu xin lỗi.” 

- Thế cháu đang ở đâu? Sao lại bỏ đi mà không nói gì thế...?

Giọng nói nghẹn ngào, như thể người bên kia đang khóc. 

- “Yi Gyeol à...” 

“...Cháu xin lỗi, cô. Cháu chỉ muốn gọi để cô đỡ lo.” 

- Khoan đã, Yi Gyeol à, đợi chút. Cháu ít nhất cũng phải nói cho cô lý do chứ.

Go Yi Gyeol cố gắng bịt miệng để không lộ ra tiếng thở gấp, rồi cậu lau khô nước mắt. 

“Tạm thời cháu sẽ không liên lạc được. Cô đừng lo lắng, hãy sống tốt nhé.” 

- Yi Gyeol à! Đừng cúp máy như thế, cô sẽ không thể yên tâm đâu. Về đây đi... về đây được không?

“...Nếu chẳng may có người đàn ông nào đó tìm đến... cô cứ nói là không biết gì cả. Cháu xin cô.”

Cậu đặt ống nghe xuống mặc kệ tiếng gọi vang vọng từ đầu dây bên kia. Cậu không thể ở đây lâu hơn nữa. Có lẽ ngay cả tối nay cũng khó mà cầm cự được. Go Yi Gyeol nghĩ xem với số tiền mang theo, cậu có thể chạy trốn đến đâu.

“...Phải đi ngay thôi.” 

Cậu quyết định khi trời sáng sẽ lên xe buýt đi thật xa, càng xa càng tốt.  

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo