Hợp Đồng Ly Hôn - Chương 39

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 39

Vừa bước qua cánh cổng lớn, Seo Do Hyun và Go Yi Gyeol đồng loạt thở hắt ra. Cả hai đều cảm nhận được sự căng thẳng lúc nãy giờ đây đã hoàn toàn buông lỏng. Seo Do Hyun mở cửa ghế phụ cho cậu, rồi rút điếu thuốc từ túi áo ra, ngậm lên môi. Anh bật lửa đốt điếu thuốc, ánh mắt anh lướt qua khi thấy Go Yi Gyeol cài dây an toàn.

Nếp nhăn trên trán Seo Do Hyun vẫn không chịu giãn ra, có vẻ như anh đang rất bực bội. Go Yi Gyeol lén nhìn anh qua tấm kính, bàn tay khẽ đặt lên lồng ngực đang cảm giác như bị đè nặng. Cậu chỉ muốn về nhà thật nhanh. Ngay khi bữa ăn kết thúc, cảm giác ngột ngạt lập tức ùa tới. Sự căng thẳng vừa được giải phóng, cùng cảm giác no nê khó chịu từ việc ăn quá đà, khiến cậu càng thêm bức bối.

Seo Do Hyun dường như chẳng để ý gì đến tình trạng của cậu. Anh chậm rãi hút thuốc, đến khi điếu thuốc cháy hết mới lên xe. Khi chuyển số để bắt đầu lái xe, ánh mắt anh lại lướt qua khuôn mặt nhợt nhạt của Go Yi Gyeol.

“Go Yi Gyeol.”

“Dạ?”

“Em không khỏe à?”

“…Không, tôi không sao.”

Seo Do Hyun không hỏi thêm, chỉ yên lặng khởi động xe. Anh nghĩ thay vì ngồi đây hỏi han những lời quan tâm nửa vời, tốt nhất là đưa cậu về nhà nghỉ ngơi sớm. Trên suốt chặng đường, Go Yi Gyeol tựa đầu vào cửa sổ, thân người cuộn lại. Còn Seo Do Hyun thì chẳng nói gì, cũng không hỏi cậu có đau không, thậm chí cũng không bảo rằng sắp đến nơi.

Một lúc lâu sau, khi chiếc cổng quen thuộc hiện ra trong tầm mắt, hàng mi đang khép hờ của cậu mới chậm rãi mở ra. Ngón tay đặt trên tay nắm cửa nhịp nhịp, như muốn xuống xe ngay lập tức.

“…Tôi xuống trước được không?”

Go Yi Gyeol cất giọng khẽ khàng, đôi môi trắng bệch. Seo Do Hyun không trả lời, chỉ hoàn tất việc đỗ xe, rồi mở cửa bước xuống trước. Cậu nghĩ, mình đúng là hỏi thừa. Vừa mở cửa xe bước ra, chân vừa chạm đất, đầu óc cậu lập tức quay cuồng.

“Ư…”

Cơn chóng mặt ập đến. Cảm giác bị ép chặt ở ngực và bụng khiến cậu không thể thở đều được, mắt tối sầm lại.

“Go Yi Gyeol!”

“Ha… Làm ơn…”

“Go Yi Gyeol!”

Chưa không kịp nói câu, mắt cậu khép lại, cơ thể mềm nhũn đổ về phía mặt đất.

Seo Do Hyun kịp thời đỡ lấy cậu, bế thẳng vào phòng khách mà chẳng kịp cởi giày. Đặt cậu nằm xuống ghế sofa, anh kéo mạnh cúc áo sơ mi của cậu, ánh mắt cau lại khi thấy lớp áo gile bên trong. Anh tháo toàn bộ hàng khuy móc bó chặt lồng ngực cậu, gỡ lớp băng cuốn cứng ngắc che bụng. Chiếc bụng xẹp lép dần lộ ra.

“Go Yi Gyeol, tỉnh lại đi.”

Anh lay vai cậu, gọi tên vài lần. Hàng mi rủ xuống khẽ run, cậu hít một hơi sâu rồi chậm rãi mở mắt.

“Haa…”

“Em ổn chứ?”

Không ổn chút nào. Cậu thấy ngột ngạt và khó chịu. Nhưng nếu nói ra, chắc chắn anh sẽ chẳng mảy may để tâm, cậu chỉ tự làm mình tổn thương bởi thái độ của anh mà thôi.

Bỏ mặc Go Yi Gyeol đang cố lấy lại ý thức, Seo Do Hyun vội vàng mang ly nước trở lại. Anh đỡ cậu ngồi dậy, để tựa vào ghế sofa, nâng cốc lên môi cậu. Áo sơ mi bị xé toạc, để lộ phần thân trên gầy gò. Dù trong cơn mơ màng, cậu vẫn cảm thấy xấu hổ, run rẩy kéo áo che lại. Khi không còn lớp áo bó chặt, cậu đã dễ dàng thở hơn.

Ánh mắt của Seo Do Hyun dừng lại trên người cậu, lần đầu ánh lên chút lo lắng. Trước đây, ánh mắt ấy chỉ chứa đựng khinh miệt, chán ghét, giận dữ và khinh thường.

“…Cảm ơn anh.”

“Tôi hỏi em có ổn không mà.”

Go Yi Gyeol chậm rãi đứng dậy khỏi sofa, đôi môi nhợt nhạt. Cậu không hiểu tại sao anh lại hỏi. Cậu không muốn ảo tưởng rằng anh thực sự lo lắng cho mình mỗi khi tâm trạng cậu yếu đuối. Những ảo tưởng kiểu này, sau khi tan vỡ, lại càng đau đớn hơn.

Thà rằng anh cứ nói thẳng xem tối nay có định làm gì hay không. Hôm nay cậu thật sự không chịu nổi nữa rồi… Chỉ mong anh buông tha cho cậu. Ánh mắt buồn bã hướng về phía anh.

“Không ổn thì… anh cũng đâu thật sự quan tâm tôi đâu, đúng không?”

“Gì?”

“…Tối nay, anh vẫn muốn làm chứ? Nếu vậy, tôi sẽ đi tắm trước.”

Sắc mặt của Seo Do Hyun dần trở nên u ám. Anh chỉ hỏi cậu có ổn không, nhưng câu trả lời lại là một câu hỏi đầy ám chỉ: “Tối nay anh cũng định… ngủ với tôi sao?” Lông mày anh giật giật, cảm giác như vừa bị tấn công bằng một câu hỏi quá khó. Anh xoa mặt, vuốt từ trán xuống cằm, như muốn xóa đi sự phiền muộn, rồi đứng dậy.

“Không, hôm nay tôi mệt. Tôi còn có việc phải làm.”

“…Vậy tôi vào phòng trước được chứ?”

“Ừ, cứ vậy đi.”

Go Yi Gyeol siết chặt phần áo trước ngực, vội vàng quay người rời đi. Nhưng trước khi mở cửa phòng, cậu bất giác quay đầu lại. Seo Do Hyun vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt không rời khỏi cậu, ánh mắt ấy đầy bí ẩn và khó đoán. Cảm giác như bị theo dõi khiến cậu lập tức đóng sập cửa, dựa lưng vào đó, rồi từ từ trượt xuống sàn.

Trái tim cậu như bị nhấc lên, rồi đập mạnh xuống. Một thoáng ghét bỏ lướt qua trong đầu, nhưng ngay sau đó là nỗi buồn và tủi thân tràn ngập. Dù vừa rồi, sự nhượng bộ của Seo Do Hyun có lẽ là một chút quan tâm hiếm hoi anh dành cho cậu, mỏng manh như tờ giấy. Vậy mà cậu lại thấy lòng biết ơn dâng trào chỉ vì một chút tử tế nhỏ nhoi đó.

Seo Do Hyun giống như một kẻ không ngừng dìm cậu xuống tận đáy, nhưng thỉnh thoảng lại kéo cậu lên, để cậu có thể thở. Và cậu, như một người chết đuối, lại quên đi tất cả tổn thương, cố gắng bám víu vào từng hơi thở nhỏ nhoi mà anh cho phép.

Mối quan hệ giữa Seo Do Hyun và Go Yi Gyeol vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng thời tiết lại ngày càng nóng bức. Go Yi Gyeol đứng bên cửa sổ, nhìn ra ánh nắng chói chang bên ngoài. Ngoài trời chắc hẳn rất nóng, nhưng bên trong nhà lại mát lạnh đến mức cậu chẳng cảm nhận được chút oi bức nào.

Thời gian trôi qua một cách kỳ lạ. Cậu không làm gì cả, chỉ ở trong nhà, vậy mà mỗi ngày cứ lặng lẽ qua đi. Chẳng mấy chốc, tuần này sẽ kết thúc, và tháng Bảy cũng vậy. Thai kỳ của cậu đã bước sang tuần thứ 27.

Đứng dựa vào khung cửa sổ, cậu nhẹ nhàng xoa lên bụng mình. Những ngày gần đây, cậu ít cảm nhận được thai nhi chuyển động hơn, điều này khiến cậu không khỏi lo lắng. Cậu biết chỉ cần chờ thêm vài ngày, Seo Do Hyun sẽ đưa cậu đi khám, nhưng nỗi bất an cứ thôi thúc cậu muốn đến bệnh viện ngay lập tức, chỉ để xác nhận rằng con mình vẫn ổn. Nhưng, cậu không thể tự mình đi đâu cả.

Cậu biết đến sự hiện diện của những người canh gác ngoài cổng qua một lần tình cờ. Ngay cả khi không có ý định ra ngoài, hình bóng của họ vẫn rải rác khắp sân, như những cái bóng câm lặng. Cậu bật cười tự giễu. Chỉ để bước ra vườn, cậu cũng cần sự cho phép của Seo Do Hyun.

“Giờ tôi dọn cơm luôn nhé?”

Giọng nói của Kwon Hee Kang kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.

“À, vâng, được rồi.”

“Cậu còn bị nghén không?”

“…Cũng đỡ hơn trước rồi.”

Câu trả lời vụng về của cậu khiến Hee Kang càng thêm lo lắng.

“Đang mang thai thì nên ăn uống đầy đủ mới tốt chứ.”

Dù không biết chi tiết, nhưng qua quan sát, Kwon Hee Kang có thể đoán mối quan hệ giữa hai người chẳng mấy tốt đẹp. Với anh, sự căng thẳng này thật đáng lo, đặc biệt khi chỉ còn hai, ba tháng nữa là đến ngày sinh. Điều khiến anh khó hiểu nhất là cả hai dường như không hề chuẩn bị bất cứ thứ gì cho em bé.

Áo sơ sinh, tất tay, tất chân, hay chăn lót đều không hề thấy bóng dáng. Ngay cả khi về nhà chính, bụng của Go Yi Gyeol cũng bị bó chặt như muốn giấu đi tất cả. Sẽ có rất nhiều người vui mừng nếu chuyện này được công khai, vậy tại sao Go Yi Gyeol lại sống như một kẻ phạm tội vậy?

Quan sát kỹ hơn, Kwon Hee Kang nhận ra rằng mỗi khi nhắc đến đứa trẻ, Go Yi Gyeol luôn căng thẳng đến mức né tránh. Thậm chí, những câu hỏi đơn giản như mộng thai hay tên gọi của đứa bé trong bụng, cậu cũng không thể trả lời. Kwon Hee Kang phải kiên nhẫn hỏi đi hỏi lại mới biết được số tuần thai hiện tại.

Càng nghĩ, Kwon Hee Kang càng thấy khó hiểu. Làm sao một người mang thai lại chịu đựng sự lạnh nhạt đến mức trên người chi chít vết bầm tím như thế? Một người mẹ tương lai đáng lẽ phải được yêu thương và chăm sóc cẩn thận, tại sao lại để bản thân rơi vào hoàn cảnh thế này?

“Cậu muốn ăn gì đặc biệt không?”

“…Không cần, tôi ăn gì cũng được.”

“Tháng sau là tháng tám rồi, cậu sẽ bước vào tháng thứ bảy của thai kỳ. Thời gian trôi nhanh thật.”

“…Ừm, cũng may là tôi không sinh vào lúc trời quá nóng nhỉ?”

Câu nói vô tình lại khiến mắt Go Yi Gyeol sáng lên, sự tò mò hiếm hoi lóe lên trong ánh mắt mệt mỏi. Kwon Hee Kang nhận ra điều đó, liền hào hứng giải thích:

“Sinh vào mùa nóng rất vất vả. Mẹ thì cần giữ ấm, nhưng bé lại cần mát mẻ. Chỉ cần không chăm sóc cẩn thận, cả cha mẹ lẫn con cái đều dễ bị ảnh hưởng về sau. Nghe nói, nếu không cẩn thận, trời lạnh đến, xương khớp sẽ đau nhức cả đời luôn đấy.”

“Ra là vậy, tôi không biết đâu.”

Nụ cười hiếm hoi nở trên môi Go Yi Gyeol. Cậu không thể sử dụng điện thoại, máy tính hay bất kỳ phương tiện nào để tự tìm hiểu. Và những thông tin này, chẳng ai nói cho cậu biết cả.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.





Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo