Hợp Đồng Ly Hôn - Chương 41

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 41

Go Yi Gyeol không còn trả lời câu hỏi của Seo Do Hyun nữa. Do Hyun đột nhiên trở nên cáu kỉnh, hờ hững lướt ngón tay lên cái lỗ chưa hề ướt của Go Yi Gyeol, rồi bất chợt đâm mạnh hai ngón tay vào bên trong. Những nếp nhăn khô khốc căng ra hết mức, nhưng anh vẫn không chút nương tay mà đâm thẳng vào. Vết rách chưa kịp lành lặn lại tiếp tục chịu thêm tổn thương. Âm thanh rách toạc vang lên, vết thương lại bị xé toạc ra thêm lần nữa. Lưng Go Yi Gyeol run lên bần bật. Máu bắt đầu rỉ ra từng chút một, và ngay sau đó, tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng vang lên khe khẽ.

"Thả lỏng ra đi."

"Hức, hức... hức..."

"Thả lỏng ra. Tôi không vào được."

Dù cố gắng thả lỏng, Go Yi Gyeol vẫn không thể thư giãn được, bởi cậu biết quá rõ nỗi đau sắp ập đến sẽ như thế nào. Cảm giác đau đớn từ việc thô bạo xâm nhập mà không có chút pheromone hay màn dạo đầu nào khiến cậu không cách nào chịu đựng nổi. Khi cơn đau nhức buốt như thể cả cơ thể sắp tan vỡ ập đến, cậu gắng sức cố thư giãn cơ thể mình.

Hai ngón tay bắt đầu nhanh chóng xuyên sâu vào, ma sát với lớp thịt khô khốc bên trong. Từ bên trong đến bên ngoài đều chỉ cảm thấy bỏng rát. Chịu đựng cảm giác đau rát và căng cứng, cuối cùng khi cậu cố thả lỏng được một chút, hai ngón tay đang đâm mạnh vào liền bất chợt rút ra. Khi Go Yi Gyeol theo phản xạ siết chặt lại, Seo Do Hyun bật ra một tiếng chửi thề thô tục.

Phần đầu dương vật dính ướt thô ráp đâm mạnh vào giữa những nếp nhăn khép chặt. Độ lớn đó không thể nào so sánh với hai ngón tay trước đó. Go Yi Gyeol nghiến răng chịu đựng nỗi đau như thể cơ thể sắp bị xé đôi, cuối cùng không nhịn được mà đập chân lên ghế sofa.

"Đau... đau quá... đau..." 

Cậu rên rỉ, nhưng dưới lực ép mạnh mẽ sau gáy, tiếng rên ấy cũng bị nghẹn lại, chỉ còn lại hơi thở dồn dập. Dù mắt vẫn mở nhưng trước mặt cậu chỉ là một màu đen mờ mịt. Theo thói quen, cậu ôm lấy bụng mình, cố hít một hơi sâu để gắng gượng chịu đựng.

Dương vật đang cắm sâu tận gốc bất chợt rút ra, rồi lại nhanh chóng đâm thẳng vào. Seo Do Hyun không còn chậm rãi như đang tìm đường nữa, mà không ngừng móc đầu vào mép rồi mạnh mẽ xuyên sâu.

Bạch! Lép nhép! Bạch! Tiếng da thịt va vào nhau, cùng với âm thanh ma sát vang lên không ngớt. Tiếng thở bị kìm nén và mùi pheromone từ Go Yi Gyeol lan ra nhè nhẹ, hương thơm như những cánh hoa ướt át, mềm mại và yếu ớt.

"Đừng có tỏa pheromone nữa. Hay là em cố ý?"

"...A... ức...! Hức, đau quá...!"

Go Yi Gyeol cắn chặt mu bàn tay, cố gắng chịu đựng, nhưng khi không thể chịu nổi cơn đau nữa, cậu trườn về phía trước. Seo Do Hyun giữ chặt lấy eo cậu, đẩy mạnh thêm một cú, khiến nơi tiếp xúc hoàn toàn khít chặt. Những sợi lông thô ráp cọ sát rõ ràng vào phần mông, nhưng dường như vẫn không đủ, như thể kẻ đó đang phát cuồng vì không thể tiến sâu hơn. Bụng cậu co rúm lại. Sự xâm nhập quá sâu, nhịp độ tiến lùi thì cực kỳ nhanh.

"Làm ơn... Hức, chậm lại một chút... đau quá... A! Seo Do Hyun, làm ơn..."

Câu cầu xin được bật ra sau một hồi nhẫn nhịn, nhưng Seo Do Hyun lập tức bịt miệng cậu lại. Bàn tay lớn che nửa khuôn mặt, làm cả hơi thở của cậu cũng bị kiểm soát. Nỗi sợ ngạt thở khiến Go Yi Gyeol vùng vẫy, cào mạnh lên cánh tay đối phương. Tiếng thở hổn hển dồn dập làm lòng bàn tay của Seo Do Hyun ướt đẫm. Bên trong cậu, nơi đó co thắt lại mạnh mẽ như muốn nghiền nát thứ đang chiếm lấy. Thành bên sưng đỏ bám chặt vào khiến từng cảm giác trở nên rõ ràng.

"Ha. Thực ra em cũng thích mà, đúng không?"

"Ư... ức..."

Go Yi Gyeol lắc đầu nguầy nguậy, nhưng Seo Do Hyun chẳng hề tin. Anh  mạnh mẽ đâm thẳng một cú, đến mức phát ra tiếng ‘Phập!’ vang dội, rồi giữ nguyên như thế mà không rút ra. Nhịp đập từ thứ đang lấp đầy bên trong khiến cậu cảm nhận rõ rệt. Bụng đau thắt lại. Cảm giác này khác hẳn hôm qua. Cũng chẳng giống những ngày trước. Không thắng nổi nỗi sợ hãi, Go Yi Gyeol bật khóc.

"Hức... hức... hức..."

"Giờ thì, hiểu rồi chứ?"

"Hức... hức... ư..."

Seo Do Hyun ghé môi sát tai Go Yi Gyeol, thốt ra những lời lẽ thô tục. Go Yi Gyeol cứng đờ lại, rồi bật khóc nức nở, tiếng khóc lớn hơn so với trước. Nước mắt lăn dài dọc theo khóe mắt, rơi từng giọt xuống. Cậu quay đầu, cố tình bịt tai lại như muốn chối bỏ tất cả, không muốn nghe thêm gì nữa.

Seo Do Hyun nhìn dáng vẻ đáng thương đến mức tội nghiệp ấy, ánh mắt đầy vẻ quen thuộc. Anh phồng to dương vật, khiến cơ thể Go Yi Gyeol co giật, run rẩy liên hồi, rồi cuối cùng lại đổ sập, yếu ớt không còn sức lực.

***

Go Yi Gyeol héo hon từng ngày. Cậu mất đi sức sống, trở nên lặng lẽ như một kẻ quên mất cách nói chuyện. Chỉ mới vài ngày trước, cậu còn nói chuyện với Kwon Hee Kang về đồ dùng cho em bé, vậy mà giờ đây ngay cả khi được gọi tên, cậu cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Trước khi tan làm sớm, Seo Do Hyun chìm trong suy nghĩ. Anh không thể quên được gương mặt và giọng nói của Go Yi Gyeol, từ đầu đến cuối luôn kiên quyết phủ nhận. Dẫu sao, đến lúc đứa bé được sinh ra thì sự thật cũng sẽ rõ, vậy mà sao cậu lại có thể nói dối, cầu xin với vẻ mặt tuyệt vọng đến thế, tại sao lại bảo rằng hãy tin cậu?

Ban đầu, Seo Do Hyun nghĩ đó chỉ là cách để Go Yi Gyeol thoát khỏi tình thế hiện tại. Vì lo sợ đứa bé sẽ gặp chuyện không may. Nhưng nếu không phải vậy thì sao? Nếu mọi lời Go Yi Gyeol nói đều là sự thật thì sao?

Hình ảnh Go Yi Gyeol khóc lóc, gào lên hỏi vì sao không tin mình cứ ám ảnh trong đầu Seo Do Hyun, không thể nào quên được. Dáng vẻ khi cậu nói rằng sẽ không bao giờ tha thứ cũng khắc sâu trong tâm trí.

“Chết tiệt.”

Sau khi trở về nhà, Seo Do Hyun vẫn tiếp tục, thậm chí càng trở nên thô bạo hơn khi ôm lấy Go Yi Gyeol, đến mức cậu cảm thấy lạ, đứa bé vẫn không có dấu hiệu gì bất ổn. Mỗi đêm, Go Yi Gyeol đều kiệt sức ngất đi, gần đây, không chỉ bên ngoài mà cả bên trong cũng bắt đầu rỉ máu, hòa lẫn với tinh dịch và dịch nhầy làm ướt đẫm ga giường. Trong suốt quá trình quan hệ, gương mặt Go Yi Gyeol luôn đầy sợ hãi, miệng rên rỉ vì bụng đau đớn.

Một phần trong Seo Do Hyun nghĩ rằng nếu đứa bé dễ mất như vậy, thì có lẽ để nó mất đi lại là điều tốt hơn. Nếu có thể loại bỏ đứa trẻ đã khiến mối quan hệ giữa hai người rạn nứt, rồi một lần nữa để cậu có con của riêng mình, liệu điều đó có phải là giải pháp?

"Chết tiệt, chỉ toàn nghĩ đến những chuyện điên rồ."

"Ha..."

"Phó tổng?"

"Thư ký Yoon."

"Vâng, thưa phó tổng."

Seo Do Hyun quay người lại, đối diện với Yoon Jae Sun đang nhìn sếp của mình bằng ánh mắt đầy thắc mắc. Seo Do Hyun vừa yêu cầu hủy bỏ toàn bộ lịch trình buổi chiều và chuẩn bị xe, như thể định về nhà ngay lập tức. Nhưng thay vì rời đi, Seo Do Hyun chỉ đứng đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi bất ngờ gọi tên Yoon Jae Sun, nhưng phải mất một lúc lâu sau mới cất lời.

"Đương nhiên, thư ký Yoon là người độc thân, không có bạn đời, nên có lẽ chuyện này cậu không giúp được gì nhiều."

"...Vâng?"

"Liệu có phải tôi đã hiểu lầm Go Yi Gyeol hay không?"

"Hiểu lầm... ý anh là về... đứa bé sao?"

Trước câu hỏi của Yoon Jae Sun, Seo Do Hyun gật đầu. Đôi mắt của Yoon Jae Sun lập tức mở lớn, há hốc miệng như định nói gì, nhưng ngay khi thấy đôi chân mày Seo Do Hyun nhíu lại, Yoon Jae Sun vội cúi đầu xin lỗi. Sau đó, dè dặt nói:

"Theo ý tôi, nếu thực sự anh hiểu lầm thì đó sẽ là một vấn đề nghiêm trọng, không phải sao?"

Yoon Jae Sun không thể hiểu nổi Seo Do Hyun đang nghĩ gì mà lại nói ra những lời như vậy. Mặc dù chưa từng tận mắt chứng kiến cách đối xử của Seo Do Hyun với Go Yi Gyeol, nhưng mỗi lần gặp mặt, dáng vẻ của Go Yi Gyeol khiến Yoon Jae Sun nghĩ rằng, may mà Go Yi Gyeol không nhìn thấy chính mình trong gương. Sau khi làm ra tình trạng đó, rồi lại đặt ra khả năng mình đã hiểu lầm sao? Cách suy nghĩ như vậy hoàn toàn không giống với Seo Do Hyun thường ngày, Yoon Jae Sun lo lắng không biết liệu căng thẳng có khiến đầu óc sếp mình gặp vấn đề gì không.

"Anh cảm thấy không khỏe sao?"

"Nhìn tôi giống vậy à?"

"Không, không hề."

"Thế sao lại hỏi? Tôi đang rất khỏe đây."

Seo Do Hyun lấy áo khoác treo trên giá, khoác vào mà không chút do dự, sau đó cầm theo cặp tài liệu. Yoon Jae Sun vội tránh sang một bên.

"Để tôi đưa anh đi."

"Tôi tự đi."

"Xe đã được chuẩn bị sẵn rồi ạ."

"Tôi sẽ tự lái."

Seo Do Hyun vừa nói vừa bước ngang qua Yoon Jae Sun. Yoon Jae Sun cúi chào và giữ một khoảng cách an toàn, nhưng rồi lại nhanh chóng chạy lên phía trước để mở cửa.

"Thư ký Yoon."

"Vâng."

"Tôi là kiểu người không bao giờ mắc sai lầm, đúng không?"

"Vâng, anh là người không bao giờ mắc sai lầm."

Seo Do Hyun vừa bước đi vừa nghe câu trả lời chẳng mấy hữu ích từ Yoon Jae Sun. Cậu ta theo sau, bấm thang máy và ra hiệu cho nhân viên thư ký đang chờ ở quầy rằng Seo Do Hyun sẽ tự lái xe.

"Tại sao cậu không kết hôn để có thể giúp tôi chứ, thư ký Yoon?"

"Xin lỗi, đây là việc nằm ngoài khả năng của tôi. Và dù tôi có kết hôn thì có lẽ cũng chẳng giúp được gì trong chuyện này."

"Ý cậu là chỉ có mình tôi phải đối mặt với những chuyện thế này sao?"

"...Tôi xin lỗi."

Hôm nay, thật khó để làm hài lòng Seo Do Hyun. Yoon Jae Sun cúi người sâu, tỏ ý xin lỗi, đồng thời âm thầm cầu mong cửa thang máy mau chóng mở ra. Khi tín hiệu báo thang máy đến vang lên, Yoon Jae Sun lập tức đứng thẳng lại.

"Mời anh vào."

"Được rồi."

"Hẹn gặp anh ngày mai."

Trước lời chào của Yoon Jae Sun, Seo Do Hyun quay đầu đi mà không che giấu được sự bất mãn. Trong lúc thang máy đi xuống tầng một, Seo Do Hyun không ngừng suy nghĩ nghiêm túc về việc Go Yi Gyeol mang thai, đặt giả thiết rằng mọi chuyện có thể chỉ là hiểu lầm của mình.

Còn tiếp

- - - - - - - 

Mong anh suy nghĩ lại, anh đừng điên giùm tôi

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo