Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 42
Khi Go Yi Gyeol đang ăn trưa - một bữa trưa ăn muộn của cậu, thì đột nhiên chuông intercom vang lên, cậu mở to mắt, quay sang nhìn Kwon Hee Kang. Ngoài Yoon Jae Sun ra, thì chẳng có ai đến thăm nơi này cả. Không có ai khác đủ thân đến mức tới tận nơi và bấm chuông như thế này.
Cảm giác bất an ập đến. Cậu nghĩ, nếu có ai từ nhà cậu đến thì sao? Go Yi Gyeol đang định trốn đi thì đột nhiên dừng lại khi nghe Kwon Hee Kang gọi.
"Chắc cậu phải đến xem mới được... Ở đây, người đó kìa. Họ nói là bạn của cậu, không biết có phải người quen của cậu không?"
Kwon Hee Kang hỏi với giọng đầy nghi ngờ, rồi bước ra khỏi màn hình, để lộ ra một khuôn mặt quen thuộc. Người trong màn hình đội mũ lưỡi trai, ánh mắt chăm chú dán chặt vào màn hình... Go Yi Gyeol ngẩn người trong chốc lát, rồi vội vàng đưa tay che miệng lại, như thể sợ điều gì đó sẽ bị lộ.
Tại sao cậu ta lại ở đây?
"Cậu có phải là bạn của người này không?"
"Chỉ là… tôi có biết mặt, nhưng sao cậu ta lại đến đây..."
Kwon Hee Kang vui mừng vì lâu rồi mới nghe thấy giọng nói của Go Yi Gyeol, nhưng sau đó lại chú ý tới từ ‘bạn’. Nếu người đó biết địa chỉ nhà và đến đây, thì có vẻ là một người khá thân thiết. Nghĩ vậy, Kwon Hee Kang thẳng thắn hỏi.
"Cậu có muốn ra gặp không?"
Go Yi Gyeol ngạc nhiên, mở to mắt khi nghe Kwon Hee Kang hỏi cậu có muốn ra gặp Na Seon Woo hay không.
"Trước khi phó tổng về... nếu chỉ ra ngoài một lát rồi vào thì chắc không sao đâu."
"...Nếu tôi ra ngoài, chắc chắn sẽ có vấn đề lớn đấy."
"Chỉ cậu cần không nói, tôi cũng sẽ không nói."
"Tôi... dù có không nói thì Seo Do Hyun vẫn..."
Chắc là Seo Do Hyun cũng sẽ biết hết tất cả thôi. Go Yi Gyeol nhỏ giọng lẩm bẩm. Hơn nữa, không có cách nào để tránh được ánh mắt của những người đứng ngoài. Chỉ cần bước ra khỏi sân là ngay lập tức sẽ có thông báo gửi đến Seo Do Hyun, lúc đó sẽ rất khó xử, không chỉ cho cậu mà còn cho cả Kwon Hee Kang.
"Anh cũng biết... ngoài kia có người canh phải không?"
"A, những người đó hả? Cậu cũng biết à? Tôi cứ nghĩ cậu không biết."
"...Tôi mới biết gần đây."
"Ờm... tôi không biết có nên nói không, nhưng 4 giờ chiều họ mới có mặt."
"Như anh cũng biết đấy... ngoài kia có người..."
"À, mấy người đó ạ? Anh cũng biết họ sao, Go Yi Gyeol? Tôi cứ tưởng anh không biết chứ."
"...Tôi không biết. Mới đây tôi mới hay thôi."
"À, tôi không rõ nói ra có được không, nhưng họ thường đến từ 4 giờ chiều."
Kwon Hee Kang nhìn quanh một lượt, như thể ai đó đang theo dõi, rồi hạ thấp giọng, đầy bí hiểm. Anh che miệng, thì thầm như chia sẻ một bí mật trọng đại:
"Đúng lúc tôi tan ca. Tôi không thể nói chi tiết hơn, nhưng hiện giờ họ không có ở đây đâu. Họ chỉ xuất hiện từ 4 giờ chiều thôi."
Nghe giọng nói thì thầm như tiết lộ bí mật của Kwon Hee Kang, một sự thật khác đã rõ ràng với Go Yi Gyeol: Kwon Hee Kang cũng là một trong số những người đang giám sát mọi hành động của cậu.
"...Tôi không biết."
"Vậy bây giờ cậu ra ngoài cũng được, chỉ hai chúng ta biết thôi."
Kwon Hee Kang tỏ ra tự tin, như thể việc này không ai hay biết. Nhưng có một điều anh ta không ngờ tới: ngay khi họ bước ra cửa, hàng chục chiếc camera được lắp đặt khắp nơi không hề để sót bất kỳ góc khuất nào, ghi lại toàn bộ hình ảnh và truyền trực tiếp đến Yoon Jae Sun, rồi sau đó đến Seo Do Hyun mà không bỏ sót chi tiết nào.
Chính sự thiếu hiểu biết của Kwon Hee Kang đã khiến Go Yi Gyeol bị cuốn vào một vòng xoáy nguy hiểm. Với khả năng suy nghĩ cùng phán đoán bị mờ nhạt, Go Yi Gyeol đã bị lời nói của anh ta làm lung lay.
"...Vậy tôi sẽ ra ngoài một chút."
"Khoảng mười hay mười lăm phút là ổn thôi."
"Tôi chỉ muốn nói một câu là đừng đến nữa, chỉ mất chưa đến năm phút."
Trước câu trả lời của Go Yi Gyeol, Kwon Hee Kang gật đầu, nét mặt đầy vẻ quyết tâm. Cả hai mở cửa, nhìn quanh một lượt rồi len lén băng qua sân.
Dưới ánh nắng chói chang, Go Yi Gyeol hơi co người lại, rõ ràng không quen với cái nóng này. Trong nhà, nhiệt độ và độ ẩm luôn được duy trì ổn định, nên cậu không nhận ra trời nóng đến vậy.
"Ôi trời, nóng thế này mà cậu còn mặc áo khoác nữa."
Kwon Hee Kang dùng tay làm quạt, đẩy nhẹ lưng Go Yi Gyeol:
"Tôi sẽ đứng đây chờ. Cậu nói chuyện xong thì mau vào nhé."
"Vâng, cảm ơn anh."
Kwon Hee Kang mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm tự hào, không hề biết hành động này sẽ dẫn đến bi kịch.
Go Yi Gyeol cúi đầu, bước nhanh về phía cổng. Tiếng động từ phía bên kia ngày càng gần hơn.
"Go Yi Gyeol?"
Giọng gọi lớn, đầy phấn khích, không kiềm được mà lắc cánh cổng kêu lách cách. Go Yi Gyeol đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
"Suỵt, suỵt."
Âm thanh khóa cửa mở ra, cuối cùng cậu cũng xuất hiện hoàn toàn trước mặt Na Seon Woo. Đôi mắt Na Seon Woo mở lớn ngạc nhiên, rồi nhanh chóng chau mày, tiến thêm vài bước khi thấy dáng vẻ tiều tụy của cậu.
"Sao cậu đến được đây?"
"Cậu ổn không? Tại sao không liên lạc gì hết!"
"Tôi không khỏe lắm, cần nghỉ ngơi. Sao cậu lại đến đây...!"
"Không khỏe đến mức nào mà sao người sắp sinh lại trông tiều tụy đến thế này?"
Ánh mắt của Go Yi Gyeol liên tục liếc nhìn phía sau Na Seon Woo. Vì không thể thấy rõ bên ngoài bị che khuất bởi bức tường, nên cậu càng thêm bất an. Mặc dù biết Seo Do Hyun còn lâu mới tan làm, nhưng cậu vẫn cảm giác tội lỗi.
"Seon Woo à, tôi thật sự ổn. Làm ơn đừng đến nữa, được không?"
"Cậu có chắc là đã được chăm sóc đúng cách không? Sao tôi không ngửi thấy chút mùi nào cả? Anh ta không làm gì cho cậu à? Cậu đã nói với anh ta đây là điều cần thiết chưa? Trong tình trạng này, cậu cần nó mà!"
"Đừng đến nữa. Đừng lo cho tôi nữa."
Vừa dứt lời, Go Yi Gyeol quay lưng định đi, nhưng lại bị giữ lại. Na Seon Woo cầm tay cậu, giọng nói nghẹn ngào:
"Giữa cậu và anh ta chắc chắn có vấn đề. Đúng không?"
"...…"
"Khốn nạn, muốn vắt kiệt sức sống của cậu sao... Nếu vậy để mình thay anh ta tắm pheromone cho cậu!"
"Cậu nói gì vậy? Làm ơn... đi đi! Seon Woo, nếu cậu làm vậy, tôi chỉ càng khó xử hơn thôi. Cậu đến đây làm gì? Nếu Seo Do Hyun phát hiện ra thì..."
Cảm xúc dâng trào, Go Yi Gyeol vùng vẫy khỏi tay Na Seon Woo, nhưng như vậy lại càng khiến cậu ta giữ chặt hơn.
"Cậu đang sợ điều gì? Anh ta nghi ngờ chúng ta? Nếu vậy, tốt thôi! Chẳng phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn sao?"
"Tại sao cậu lại như thế...!"
Go Yi Gyeol như phát điên, cậu vuốt ngược tóc, ánh mắt lại nhìn ra phía sau lưng Na Seon Woo. Bóng dáng dài và tiếng động lạ xuất hiện khiến đôi mắt đang mở to của cậu rung lên dữ dội. Thấy đôi môi hé mở không thể khép lại, ánh nhìn thất thần vượt qua vai mình của Go Yi Gyeol, Na Seon Woo cảm thấy nghi ngờ lập tức quay lại kiểm tra.
Một người đàn ông khổng lồ như một ngọn núi sừng sững đứng đó với ánh mắt đầy cao ngạo, mỉm cười chế giễu Na Seon Woo. Rõ ràng trong ánh mắt đó là sự khinh miệt.
Cảnh tượng trước mắt khiến mọi thứ trong tâm trí Go Yi Gyeol tối sầm lại. Giờ này lẽ ra anh không nên xuất hiện, tại sao lại thế? Anh đã nghe được những gì rồi? Trong cuộc trò chuyện, có điều gì dễ gây hiểu lầm không? Na Seon Woo đã nói gì nhỉ? Người đàn ông này vốn đã nghi ngờ mối quan hệ giữa cậu và Na Seon Woo, giờ lại thấy cả hai đang cãi cọ ngoài đây.
"Seo Do Hyun, không phải thế đâu..."
Mặt Go Yi Gyeol tái nhợt đến mức xanh xao, vội vã lên tiếng giải thích, nhưng Seo Do Hyun đã nhanh hơn.
"Lâu rồi không gặp."
"Tôi đến đây để đưa Go Yi Gyeol đi."
"Ồ, vậy sao."
Giọng điệu thờ ơ như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.
"Anh ta đánh cậu à?"
Na Seon Woo hỏi Seo Do Hyun bằng một thái độ đầy công kích. Trước câu hỏi vô lý, nét mặt của Seo Do Hyun chợt cau lại. Anh không đáp lời, chỉ ném ánh nhìn khinh miệt trước khi biến mất sau cánh cổng lớn. Không một lời bảo Go Yi Gyeol đi theo, cũng chẳng giục cậu vào ngay, anh chỉ lướt qua cậu như thể cậu không tồn tại.
Go Yi Gyeol nhìn theo bóng lưng Seo Do Hyun, ánh mắt trống rỗng, rồi quay người lại.
"Đừng... đến đây nữa."
"Go Yi Gyeol, đây là bạo lực gia đình! Cậu thật sự không biết mình đang chịu đựng những gì sao?"
"...Chuyện này... có liên quan gì đến cậu?"
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.