Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 44
Trong lúc hòa quyện cùng cơ thể Seo Do Hyun, phần thân thể chưa từng có phản ứng suốt thời gian qua bỗng chốc đáp lại ngay lập tức. Khi pheromone như mưa trút xuống một lần nữa, bộ phận nhạy cảm chưa từng được chạm vào lại tự mình phóng thích. Toàn thân Go Yi Gyeol run lên từng hồi.
Seo Do Hyun mở rộng pheromone như muốn phủ đầy không gian, lật ngược cơ thể Go Yi Gyeol lại. Ngón tay mạnh mẽ đâm sâu vào nơi ẩm ướt và không ngừng ra vào đầy thô bạo. Mỗi khi đôi chân cậu mềm nhũn muốn ngã quỵ, một cái tát đanh gọn giáng xuống bờ mông, nơi duy nhất có chút da thịt trên người Go Yi Gyeol. Chát! Tiếng vang sắc lẹm vọng lên, để lại dấu tay đỏ rực trên làn da trắng muốt.
“Đừng phá hỏng tư thế.”
Pheromone nhàn nhạt thoảng qua từ cơ thể omega như thúc đẩy sự khao khát. Seo Do Hyun dần dần mất kiểm soát. Những tiếng rên nghẹn ngào phát ra từ đôi môi mím chặt cùng âm thanh nhầy nhụa vang vọng khắp phòng ngủ. Go Yi Gyeol chớp đôi mắt mờ mịt, cơ thể cậu lại một lần nữa đầu hàng. Đây đã là lần thứ hai cậu đạt đến đỉnh điểm chỉ từ sự kích thích phía sau. Dù cậu không muốn, nhưng ngón tay của Seo Do Hyun vẫn cố chấp xâm nhập, lặp đi lặp lại như chẳng có ý định dừng lại.
Go Yi Gyeol cố gắng bò lên phía trước, dùng mu bàn chân khẽ đẩy giường để thoát khỏi sự tra tấn, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo ngược lại. Mỗi lần chống cự, Seo Do Hyun lại phủ thêm pheromone để trừng phạt cậu, như thể ép buộc cậu khuất phục. Cảm giác ấy chẳng khác nào lăn tròn trên những viên ngọc gai, vừa đau đớn vừa khủng khiếp đến mức gần như trở thành khoái cảm.
“Ưm… hừm…”
Thêm một ngón tay nữa lách vào khe chật hẹp, nơi vốn chẳng bao giờ có đủ không gian. Thế nhưng, dưới ảnh hưởng của pheromone, cơ thể cậu dễ dàng đón nhận cả ba ngón tay. Mỗi khi đầu ngón tay cọ vào tuyến tiền liệt nổi bật lên, sống lưng cậu giật bắn. Từ phần đầu dương vậy cương cứng, dòng chất lỏng trắng đục chảy dài xuống, nhỏ từng giọt.
Gương mặt đẫm mồ hôi của Go Yi Gyeol lộ rõ sự mệt mỏi. Seo Do Hyun rút những ngón tay ra để tránh làm cậu ngất lịm trước khi bắt đầu cuộc hoan lạc thực sự. Sau khi Seo Do Hyun cởi áo và tháo thắt lưng, ánh mắt mờ đục của Go Yi Gyeol bất giác nhìn lại. Dường như không còn sức chống cự, cậu chỉ lặng lẽ khép mắt, như cam chịu số phận.
Khi lớp nội y cuối cùng được kéo xuống, một vật thể cương cứng đầy hung tợn bật ra. Seo Do Hyun nắm lấy cột trụ, nhắm thẳng vào nơi khe hở đang co rút, rồi mạnh mẽ tiến vào. Nhìn bờ mông khẽ run lên đầy bất ngờ, anh không chút do dự, dứt khoát đẩy sâu…
Dù pheromone có được giải phóng đến đâu, nỗi đau khi bị xâm nhập vẫn là điều không thể chịu đựng được. Go Yi Gyeol chỉ biết nâng cao hông mà khóc nghẹn. Dù lối vào đã được mở ra và ẩm ướt sau một thời gian dài chuẩn bị, cơ thể cậu vẫn chỉ đủ sức chấp nhận sự hiện diện của Seo Do Hyun mà không thể vượt qua cảm giác đau đớn. Seo Do Hyun rên rỉ trầm thấp, cơ thể anh căng lên từng hồi.
"Ư... ư ư!"
Đôi mắt Go Yi Gyeol đẫm lệ, cố gắng nâng nửa thân trên lên trong khi đầu cậu lắc mạnh, như muốn cầu xin sự thương xót. Nhưng mọi nỗ lực của cậu đều bị phớt lờ. Seo Do Hyun không quan tâm, chỉ dồn toàn lực vào việc tiến sâu hơn, dương vật căng tràn ma sát với lớp nội mạc khiến cậu không thể kìm nén mà thốt lên những tiếng rên đau đớn.
Chuỗi dây chuyền vướng víu cọ vào nhau, một mảnh trang sức sắc nhọn vô tình để lại vết xước nhỏ trên làn da mỏng manh. Go Yi Gyeol rên rỉ yếu ớt như một con thú nhỏ, làm Seo Do Hyun bất giác nhìn xuống. Ngay khi Go Yi Gyeol tưởng rằng cậu sẽ được giải thoát khỏi chiếc khăn đang bịt miệng mình, thì bàn tay lạnh lùng của Seo Do Hyun lại ép mạnh gáy cậu xuống. Những nỗ lực vùng vẫy yếu ớt của cậu nhanh chóng bị chế ngự, trong khi Seo Do Hyun tiếp tục ấn sâu vào không chút do dự. Dương vật căng phồng chà xát thô bạo vào nội mạc nhạy cảm, đâm sâu hơn mỗi lần anh cúi người.
Go Yi Gyeol cảm nhận rõ từng cơn co thắt của cơ thể mình. Không phải vì khoái cảm, mà là nỗi đau khiến cậu siết chặt bên dưới. Nhưng sự đau đớn ấy, thay vì khiến Seo Do Hyun dừng lại, chỉ càng làm tăng thêm sự hưng phấn. Anh rút ra rồi lại cắm sâu vào với nhịp điệu nhanh chóng và mạnh mẽ. Mỗi lần đẩy vào đến tận gốc, đầu dương vật lại chạm đến một điểm sâu bên trong, khiến Go Yi Gyeol không thể kiềm chế mà run rẩy, từng ngón chân co quắp lại vì quá sức chịu đựng.
Những ngón chân nhỏ nhắn và trắng bệch của cậu run lên từng hồi, rồi lại căng ra mỗi khi bị xâm nhập. Toàn thân Go Yi Gyeol giật mạnh, vai cậu run bần bật, tiếng thở hổn hển càng lúc càng yếu đi. Seo Do Hyun thoáng nghĩ liệu cậu có bị nghẹt thở không. Nhưng suy nghĩ ấy lại bị lấp đầy bởi tác dụng phụ của thuốc ức chế cơn phát tình, khiến phản ứng của anh trở nên chậm chạp hơn.
"Ưm… hự… ư…"
"Thật là, em ngạt thở à?"
Gương mặt của Go Yi Gyeol đỏ bừng, nước mắt và mồ hôi hòa lẫn. Nhìn đôi môi cậu mấp máy yếu ớt, vẻ mặt bất lực như muốn cầu xin, Seo Do Hyun thoáng mềm lòng. Anh đưa tay vuốt dọc gáy tròn của cậu, rồi từ từ kéo chiếc cà vạt ướt đẫm ra khỏi miệng cậu. Trước khi tháo nó ra, anh còn thì thầm lời cảnh báo như một sự nhắc nhở cuối cùng.
“Nếu nói đau hay muốn dừng lại, tôi sẽ bịt miệng em lần nữa. Hiểu chứ?”
Go Yi Gyeol khẽ gật đầu. Sự mệt mỏi đã hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Seo Do Hyun dịu dàng lau khóe mắt ướt át rồi kéo sợi vải xoắn chặt trong miệng cậu ra. Chiếc cà vạt ẩm ướt trượt khỏi đôi môi khô khốc, để lại một vệt nước mỏng.
"Khụ khụ… hộc… khụ!"
“Tôi đã cảnh báo rồi đấy.”
Sau câu nói ngắn gọn, Seo Do Hyun giữ chặt hông của Go Yi Gyeol, rút ra chậm rãi. Tiếng ma sát giữa cơ thể vang lên khe khẽ, rồi ngay lập tức anh đẩy mạnh vào, sâu đến tận cùng. Go Yi Gyeol hét lên trong đau đớn, âm thanh run rẩy của cậu càng khiến Seo Do Hyun mất kiên nhẫn. Tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào ấy chỉ làm không gian thêm căng thẳng.
Không muốn nghe thêm những âm thanh khó chịu, Seo Do Hyun cúi người, dùng tay bịt chặt miệng cậu. Anh thả ra một lượng pheromone đậm đặc, làm không khí trở nên ngột ngạt hơn, rồi ghé sát vào tai cậu thì thầm:
“Nếu có rên rỉ thì làm sao cho gợi cảm vào.”
“Ư… hự… ưm…”
“Nếu không, tôi sẽ phải bịt miệng em lại như thế này. Khó chịu lắm đó.”
Những cú thúc nhấn nhá theo sau câu nói như muốn nhấn mạnh lời cảnh báo. Go Yi Gyeol gật đầu yếu ớt. Dù Seo Do Hyun đã nhận được sự đồng thuận, anh cũng không mấy kỳ vọng, chỉ mong không phải nghe thêm bất kỳ tiếng than phiền nào phá hỏng nhịp điệu lúc này thôi.
***
Thời gian như trôi chậm lại khi ý thức của Go Yi Gyeol dần bị mài mòn. Câu cảnh báo rằng sẽ bị bịt miệng nếu nói ra tiếng đau khiến cậu dù đau đến mấy cũng chỉ có thể cắn chặt môi. Ngay cả những tiếng rên rỉ yếu ớt cũng phải bị kìm nén, cậu ngày càng kiệt sức. Sau khi đôi tay bị trói phía sau được giải phóng, cậu vẫn không đủ sức để nâng đỡ cơ thể mình.
Seo Do Hyun nhấc cơ thể mềm nhũn của Go Yi Gyeol lên, đặt cậu ngồi lên đùi mình. Đôi tay mạnh mẽ giữ chặt hông cậu, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế. Với góc độ này, Seo Do Hyun có thể tiến sâu mà không cần dùng quá nhiều sức, một tư thế mà anh đặc biệt yêu thích.
“Ưm…”
Go Yi Gyeol khẽ rên rỉ, tựa trán vào vai Seo Do Hyun. Đôi chân cậu đã hoàn toàn mất hết sức lực, nhưng mỗi cú thúc mạnh mẽ vào sâu bên trong lại càng làm cơn đau nhức thêm trầm trọng. Bụng cậu có cảm giác lạ lẫm, khác hẳn mọi lần. Dù cố gắng chịu đựng, cuối cùng cậu cũng không kìm nén được mà thốt lên:
“Dừng lại đi… Tôi nghĩ… điều này có thể… nguy hiểm đến đứa bé…”
“Thế thì sao chứ?”
Trước khi lời của Go Yi Gyeol kịp dứt, một làn sóng pheromone mạnh mẽ lại tràn ngập khắp cơ thể. Trái ngược với mong muốn dừng lại, sự kích thích của anh chẳng hề giảm đi chút nào. Ngay cả khi nước mắt lăn dài, cơ thể cậu vẫn tự động đáp ứng từng nhịp di chuyển của Seo Do Hyun, hòa quyện một cách không thể cưỡng lại.
Không biết đã qua bao nhiêu lần, Seo Do Hyun cuối cùng cũng đặt Go Yi Gyeol nằm xuống giường. Bụng cậu phồng lên che khuất, không thể nhìn rõ bên dưới đã trở nên hỗn loạn đến mức nào, nhưng tấm ga giường ướt đẫm là minh chứng rõ ràng nhất. Go Yi Gyeol chỉ mong mọi chuyện mau chóng kết thúc, nhưng ánh hoàng hôn đỏ rực bên ngoài cửa sổ đã nhường chỗ cho màn đêm đen kịt. Cậu không còn nhớ rõ đây là đêm thứ mấy nữa rồi.
Seo Do Hyun, sau khi uống một ngụm nước, lại tiếp tục xâm nhập sâu vào bên trong. Bộ phận của một alpha đang trong giai đoạn phát tình dường như không biết mệt mỏi. Lúc này, cảm giác giãn nở bên dưới đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại âm thanh của những cú thúc mạnh mẽ vọng lại trong cơ thể. Nhìn cánh tay mình bầm tím xanh xao, Go Yi Gyeol khẽ thở dài, đưa tay xuống bụng, khẽ áp nhẹ lên.
Suốt thời gian hòa vào cơ thể Seo Do Hyun, cậu không cảm nhận được bất kỳ sự cử động nào từ đứa bé. Có lẽ lúc cậu bất tỉnh, đứa bé đã cử động mà cậu không nhận ra. Nhưng nếu không phải vậy thì sao? Dù thế nào đi nữa, cậu vẫn tự an ủi rằng làn sóng pheromone này có thể đã giúp ích cho đứa trẻ.
Một cú thúc mạnh nữa đẩy sâu vào nội mạc, Go Yi Gyeol nhíu mày đầy đau đớn. Bụng cậu đau nhói, và cậu biết rõ lý do tại sao. Thế nhưng cậu chỉ có thể rên rỉ nhỏ, chẳng còn đủ sức để khóc thành tiếng. Go Yi Gyeol nhận ra rằng khi khóc quá nhiều, nước mắt cũng sẽ cạn kiệt. Mặc dù viền mắt vẫn nóng hổi, nhưng không một giọt nước mắt nào chảy ra. Có lẽ cơ thể cậu đã mất nước trầm trọng, nhưng cậu chẳng còn hơi sức để nghĩ ngợi.
Âm thanh cọ xát khô khốc vang lên hòa cùng những cú thúc mạnh mẽ. Go Yi Gyeol khẽ hé miệng, đôi môi nứt nẻ chảy ra vài giọt máu đỏ tươi. Ánh mắt Seo Do Hyun như dán chặt vào vết máu ấy, đôi mắt anh lóe lên tia sắc bén, tựa hồ như một con dã thú săn mồi tìm thấy điểm yếu của con mồi.
Dường như chẳng biết mệt mỏi là gì, nhịp điệu của Seo Do Hyun lại càng lúc càng nhanh hơn. Go Yi Gyeol giờ mới nhận ra, những lần trước đây, khi không ở trong chu kỳ phát tình, có lẽ anh đã cố gắng kiềm chế rất nhiều. Nếu Seo Do Hyun từ đầu làm theo cách này, đừng nói là một tháng, thậm chí một tuần, hay chỉ một ngày, cậu cũng không thể chịu nổi mất
“Haa…”
Go Yi Gyeol không thể với tay giữ lấy Seo Do Hyun mà chỉ có thể bấu chặt lấy tấm ga giường nhàu nát. Có phải cố tình hay không, hoặc chỉ là do quên mất, cậu không biết. Nhưng rõ ràng Seo Do Hyun đã không uống bất kỳ loại thuốc ức chế nào suốt cả chu kỳ phát tình.
“Đừng né tránh, nhìn tôi.”
“….”
Trước giọng nói cứng rắn ấy, ánh mắt Go Yi Gyeol đang lơ đễnh nhìn ra phía sau vai Seo Do Hyun, chậm rãi chuyển về phía anh. Đôi mắt cậu mờ mịt, không còn sự rõ ràng hay tỉnh táo, như thể chỉ cần một cú va nhẹ là cậu sẽ lịm đi ngay lập tức.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.