Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 45
Hai ngày sau, cuối cùng Go Yi Gyeol cũng được giải thoát khỏi bàn tay của Seo Do Hyun.
Seo Do Hyun rời khỏi giường, vẻ mặt nhẹ nhõm, nhưng còn Go Yi Gyeol lại đang nằm bẹp trên giường đầy thê thảm. Làn da trắng nhợt nhạt đến mức không còn chút máu, cơ thể chằng chịt những vết bầm tím loang lổ. Đôi tay bị trói hơn nửa ngày trong bộ đồ ngủ, giờ đây bầm dập đến tận khuỷu tay, vết xanh tím lan như mực loang. Không chỉ có thế, mắt cá chân, bắp chân, và cả đùi đều in hằn dấu tay của Seo Do Hyun như những dấu ấn khắc sâu vào da thịt.
Phần thân trên có vẻ đỡ hơn, nhưng càng lên gần vai lại trở thành một bức tranh lộn xộn. Những vết cắn hằn đỏ kéo dài từ vai đến tận cánh tay. Chiếc vòng cổ không hợp và những chiếc vòng tay bó sát cổ tay bầm tím khiến hình ảnh càng thêm kỳ lạ.
Nhịp thở của Go Yi Gyeol quá chậm. Không rõ cậu đang bất tỉnh hay đã mệt mỏi đến mức lịm đi nữa. Nhưng Seo Do Hyun chỉ đứng bên giường, lặng lẽ nhìn cậu thật lâu. Nhìn qua thì không có vết thương nào nghiêm trọng, nhưng chỉ cần nhìn xuống đôi chân tàn tạ kia, anh cũng không dám chắc.
"Go Yi Gyeol."
"...…"
"Go Yi Gyeol."
"...Hức... Làm ơn… Đủ rồi, đủ rồi mà…"
Go Yi Gyeol giật mình khi nghe tiếng gọi, cơ thể co rúm lại, lùi ra xa. Đôi mắt cậu chưa kịp mở hẳn, chỉ thấy vành mắt đỏ hoe vì đã khóc quá nhiều, chà xát đến mức sưng tấy. Mi mắt sưng húp khiến đôi mắt vốn dĩ to tròn nay chỉ còn bằng một nửa kích thước bình thường.
Đôi tay run rẩy nắm chặt nhau trong sự yếu ớt. Cổ tay nhỏ bé, tưởng chừng mong manh đến mức có thể gãy bất cứ lúc nào, in hằn những vết đỏ do vòng tay để lại. Seo Do Hyun buông đôi vai bầm tím của cậu ra.
"Không làm nữa. Nghỉ ngơi đi, đừng khóc nữa."
Ánh mắt Go Yi Gyeol vẫn đầy ngờ vực, nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu. Đôi mắt ngây dại nhìn Seo Do Hyun, cậu chỉ biết ngoan ngoãn đồng ý. Seo Do Hyun nhìn lướt qua cơ thể trần trụi của Go Yi Gyeol một lần cuối, rồi quay lưng rời khỏi phòng.
Ngay khi Seo Do Hyun vừa ra khỏi, Go Yi Gyeol nhắm nghiền mắt lại. Cậu kiệt sức. Suốt thời gian Seo Do Hyun phát tình, cậu không thể nào chợp mắt được. Chỉ thi thoảng ngất đi trong chốc lát rồi lại tỉnh dậy. Cảm giác nơi phía dưới, vốn gần như mất hết cảm giác, giờ đây dần quay trở lại, mang theo cơn đau rõ rệt mỗi khi cử động. Go Yi Gyeol kéo chăn lên che kín người, hít một hơi thật sâu để xua tan mùi pheromone còn vương lại trong không khí. Những dấu vết ướt át, khô cứng trên chăn ga không còn khiến cậu cảm thấy khó chịu, bởi cậu đã không còn sức để bận tâm.
"Ư…"
Đau. Toàn thân đều đau. Dù đã chui vào chăn nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh buốt. Cơ thể run rẩy, nhưng cơn mệt mỏi nhanh chóng kéo cậu vào giấc ngủ sâu.
Khụ khụ. Go Yi Gyeol thò đầu ra khỏi chăn, đôi mắt mơ màng nhìn quanh căn phòng. Có vẻ như cậu đã ngủ khá lâu, nhưng cảm giác thời gian lại chẳng trôi qua được bao nhiêu. Xung quanh vẫn tối mịt, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt lấp ló. Cậu thở dài nhẹ nhõm.
Dù ngủ rồi, nhưng bụng cậu vẫn âm ỉ cảm giác thắt chặt. Cậu cố đổi tư thế nằm, nhưng dù nằm nghiêng hay nằm thẳng, cơn đau ấy vẫn không biến mất.
"A..."
Khụ khụ. Tiếng ho lại vang lên, kéo theo cảm giác kỳ lạ bên dưới. Go Yi Gyeol đang nằm bất động trên giường, nên chỉ nghĩ rằng thứ gì đó còn sót lại trong cơ thể cuối cùng cũng tan ra và chảy xuống. Có lẽ là tàn dư của Seo Do Hyun để lại, gây ra cơn đau âm ỉ ở bụng. Nghĩ vậy, cậu thả lỏng cơ thể, cố xua đi nỗi bất an.
Cậu gom chút sức lực cuối cùng vào đôi tay yếu ớt, kéo chăn sang một bên và từ từ ngồi dậy. ‘Có lẽ... nếu tắm bằng nước ấm, cơn đau sẽ dịu lại.’ Cậu tự nhủ. Khuôn mặt nóng bừng. Khi cậu đưa mu bàn tay chạm lên trán, lớp mồ hôi lạnh hiện rõ, khiến cậu run rẩy.
“...Đau... bụng đau quá...”
Cậu nhấn nhẹ ngón tay vào thái dương, loạng choạng bước đi. Nhưng vừa đặt chân xuống sàn, một dòng chất lỏng nóng hổi lại trào ra từ bên trong, ướt đẫm đùi. Theo phản xạ, Go Yi Gyeol hạ tay xuống giữa hai chân, cảm nhận chất lỏng trơn trượt giữa những ngón tay. Khi nhìn xuống lòng bàn tay, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cậu.
“…Cái... cái gì thế này?”
Mùi tanh nồng xộc lên. Dù ánh sáng trong phòng mờ mịt, cậu vẫn nhận ra chất lỏng đỏ thẫm đang nhuốm đầy tay mình. Loạng choạng bước đến chiếc đèn ngủ, bật sáng, thứ hiện ra trước mắt khiến cậu không thể thốt nên lời. Ga giường loang lổ vết máu, thấm đẫm từng mảng lớn. Trong cơn hoảng loạn, Go Yi Gyeol chỉ biết đứng nhìn chằm chằm.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Không chờ cậu trả lời, cửa phòng mở ra, Seo Do Hyun bước vào, tay cầm một khay nhỏ, trên đó có một cốc nước và hai viên thuốc, có lẽ là loại hỗ trợ pheromone. Ánh mắt anh lập tức đông cứng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
“...Tôi... tôi thấy kỳ lạ. Bụng tôi đau quá... Tôi chỉ định đi tắm, nhưng mà... máu... máu chảy ra…”
Cậu run rẩy, nói trong tiếng nấc nghẹn. Trong khi đó, máu vẫn tiếp tục chảy không ngừng từ bên trong, như thể cơ thể không thể kiểm soát được nữa. Đứng không vững, cậu chỉ biết nhìn Seo Do Hyun bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng không thốt nổi một lời.
Trái ngược với sự hoảng loạn của Go Yi Gyeol, Seo Do Hyun vẫn giữ bình tĩnh. Anh đặt khay lên bàn cạnh giường, rút điện thoại ra nhắn tin, rồi quay lại giúp cậu mặc quần áo. Đỡ cậu ngồi xuống mép giường, anh nhìn thoáng qua tin nhắn vừa nhận được, ánh mắt thoáng nét trầm tư.
“Làm... làm sao đây? Hức, làm sao đây... đứa bé... tôi không biết phải làm gì nữa...”
Go Yi Gyeol cố gắng đưa tay ra, bất chấp biết rằng Seo Do Hyun không thích bị bám víu. Cậu không còn lựa chọn nào khác. Tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến lúc này là đứa trẻ. Nỗi sợ hãi chiếm lấy mọi cảm xúc khác của cậu, khiến cậu không ngừng bật khóc. Khuôn mặt xanh xao, thấm đẫm nước mắt, ánh lên vẻ tuyệt vọng.
“Em có thể đi được không?”
Seo Do Hyun cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ hoe của Go Yi Gyeol.
“…Hức, tôi… tôi sẽ cố…”
Cậu gật đầu, cố gắng đứng lên nhờ sự dìu dắt của anh. Nhưng vừa bước được một bước, một dòng nóng hổi nữa lại trào ra, chảy dọc xuống đôi chân trắng bệch, để lại những vệt đỏ đậm trên da. Cảm giác kinh hãi khiến cậu hét lên, toàn thân run lẩy bẩy. Seo Do Hyun nhìn chằm chằm vào những vệt máu rỉ ra trên đôi chân cậu, đôi lông mày nhíu chặt.
“Tôi... tôi đã cầu xin anh... cầu xin anh dừng lại... Tôi đã nói là tôi đau... tôi đã nói là đứa bé có thể gặp nguy hiểm... nhưng tại sao…”
Seo Do Hyun im lặng, nhíu mày nhìn cậu, trong khi Go Yi Gyeol không ngừng rơi vào cơn hoảng loạn. Những giọt nước mắt từng ngỡ đã khô nay lại tràn ra, chảy dài trên khuôn mặt nhợt nhạt.
“Nghe tôi. Tôi sẽ đưa em đi. Bình tĩnh lại.”
“…Anh… từ đầu đã muốn như vậy, đúng không? Anh muốn... hức... muốn đứa bé biến mất… đúng không?”
Go Yi Gyeol túm lấy cổ áo Seo Do Hyun, trút ra tất cả sự oán hận tích tụ. Nhưng anh không đáp lời, chỉ tỏa ra một làn pheromone dịu nhẹ, khiến đôi mắt ngập tràn cảm xúc tiêu cực của cậu dịu lại phần nào.
"Pheromone của anh, hức... tôi không cần. Kinh tởm... xin anh... xin đừng dùng nó nữa."
Go Yi Gyeol vừa nói vừa che miệng và mũi bằng mu bàn tay, hơi thở dồn dập như muốn nghẹn lại. Cậu vội vã bước ra khỏi nhà, băng qua sân. Khi chạy xuống bậc thềm và mở cánh cổng lớn, Yoon Jae Sun đã đứng chờ sẵn, nhanh chóng mở cửa xe phía sau. Nhưng ngay khi nhìn thấy tình trạng của Go Yi Gyeol, cậu ta không khỏi há hốc miệng vì sốc.
Câu hỏi "Chuyện gì thế này?" chỉ lơ lửng trong không khí, không thể thốt thành lời.
"Chạy xe đi."
"À, vâng!"
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Yoon Jae Sun đưa xe lao thẳng về phía bệnh viện phụ sản mà anh đã liên lạc trước đó. Seo Do Hyun ngồi ở ghế phụ lái, trong khi Go Yi Gyeol nằm dài trên ghế sau, hơi thở ngắt quãng xen lẫn những tiếng nức nở nhỏ. Sự yếu ớt và đau đớn toát lên từ cậu khiến người ta không khỏi xót xa.
Yoon Jae Sun không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra trước đó. Nhưng cậu ta biết chắc rằng đó không phải là điều bình thường.
Vì là ban đêm, xe chạy một mạch đến bệnh viện mà không gặp trở ngại nào. Tại khu cấp cứu, các bác sĩ và y tá đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng đưa Go Yi Gyeol từ xe lên giường di động. Tấm ga trắng ngay lập tức bị nhuộm đỏ bởi máu thấm ra.
Các bác sĩ nhanh chóng đưa ra quyết định phẫu thuật khẩn cấp. Kết quả siêu âm cho thấy không còn chút nước ối nào trong bụng Go Yi Gyeol, và họ thông báo rằng việc giữ lại thai nhi là điều không thể. Họ cần phải lấy em bé ra ngay lập tức.
Nguyên nhân dẫn đến tình trạng sinh non được xác định là do chu kỳ phát kỳ phát tình của người bạn đời.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.