Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 46
Dù tình hình trước đó khá căng thẳng, nhưng ca phẫu thuật cuối cùng cũng đã nhanh chóng kết thúc. Đứa bé chào đời chỉ nặng vỏn vẹn 1kg. Ngay lập tức, bé được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh. Khi Seo Do Hyun hoàn thành các giấy tờ đồng ý kiểm tra giới tính, đặc tính, nhóm máu và gen của đứa trẻ, thì lúc này Go Yi Gyeol cũng đã được đưa đến phòng hồi sức.
“Phó tổng, anh ổn chứ?”
“Ừ.”
“Chuyện này... sao lại...”
“Cũng không biết nữa. Phòng bao nhiêu?”
Khác với vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Yoon Jae Sun, Seo Do Hyun gần như không biểu lộ cảm xúc gì. Yoon Jae Sun không rõ có phải anh đang cảm thấy tội lỗi hay không, nên khẽ liếc nhìn nét mặt khó đoán của anh trong khi dẫn đường đến khu VIP. Họ đi thang máy lên tầng 9, qua trạm kiểm soát an ninh rồi băng qua cây cầu kính.
“Khu vực này tuyệt đối cấm người ngoài vào.”
“Cậu hãy quản lý chặt chẽ giúp tôi. Tình trạng của Go Yi Gyeol thế nào rồi?”
“Cậu ấy vẫn đang hôn mê chưa tỉnh. Dù bác sĩ bảo sẽ sớm tỉnh lại, nhưng thời gian có thể khác nhau, tùy bệnh nhân.”
“Được rồi, tôi hiểu.”
Seo Do Hyun gật đầu, tiếp tục bước đi cùng Yoon Jae Sun nhưng rồi dừng lại.
“Sao thế ạ?”
“Tôi muốn rửa tay một chút. Vẫn còn dính máu.”
“À, lối này.”
Theo sự hướng dẫn của Yoon Jae Sun, Seo Do Hyun bước vào nhà vệ sinh, rửa bàn tay đang khô cứng vì máu đã đông lại. Trên quần áo anh cũng còn in rõ vết máu. Dù nghĩ thế nào, anh cũng không thể chịu đựng việc tiếp tục ở trong bộ dạng này. Sau một lúc cân nhắc, anh gọi Yoon Jae Sun đang chờ bên ngoài vào.
“Phó tổng?”
“Tôi nghĩ tôi cần thay quần áo.”
“À, tôi sẽ chuẩn bị ngay rồi quay lại.”
“Cảm ơn. Nói tôi biết số phòng, tôi sẽ tự đi.”
Yoon Jae Sun cung kính nói số phòng mà Go Yi Gyeol đang nằm rồi cúi đầu nhẹ. Không cần lời chào, lời nói "nhanh quay lại" của Seo Do Hyun thúc giục cậu ta vội vã rời đi. Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang vắng lặng. Seo Do Hyun đứng đó chờ một chút, rồi mới tiếp tục bước đi.
Không phải sảy thai, chỉ là sinh non. Có lẽ như vậy Go Yi Gyeol sẽ ít bị sốc hơn. Dù sinh sớm, nhưng đứa bé vẫn còn sống.
“Chết tiệt.”
Việc Go Yi Gyeol sinh non, rõ ràng là lỗi của anh. Một trăm phần trăm.
“Hừ.”
Chuyện vợ ngoại tình rồi mang thai đã đủ khiến anh đau đầu, nay chính anh lại là nguyên nhân khiến cậu sinh non. Cơn bực bội trong lòng cứ dâng lên chẳng cách nào nguôi ngoai được.
V901.
Seo Do Hyun dừng lại trước cửa phòng bệnh, hít sâu một hơi dài. Dù không thực sự lo lắng, nhưng anh vẫn cảm thấy lưỡng lự khi bước vào. Hay là đợi Yoon Jae Sun mang quần áo tới rồi thay xong hãy vào? Suy nghĩ vẩn vơ một hồi, anh đẩy cửa bước vào.
*Ủa vậy là không lo lắng mà vẫn tỉnh bơ hả, anh ta đâu yêu thương gì vợ mình đâu -.-
Dù biết rõ Go Yi Gyeol chưa tỉnh, Seo Do Hyun vẫn cố bước nhẹ nhàng, giảm tiếng động hết mức có thể. Tiến sâu vào trong, căn phòng lộng lẫy được bài trí không khác gì một căn hộ cao cấp dần hiện ra. Và ở đó, Go Yi Gyeol đang nằm ngay ngắn trên chiếc giường nhỏ hơn một chút so với chiếc giường trong phòng ngủ của cậu tại nhà.
Mặt nạ dưỡng khí trên khuôn mặt Go Yi Gyeol mỗi lần cậu thở ra lại phủ đầy hơi nước. Bộ quần áo bệnh viện cứng ngắc thay thế cho những gì cậu mặc trước khi bước vào phòng phẫu thuật. Tất cả trang sức mà Seo Do Hyun đã ép cậu đeo giờ đây nằm gọn gàng trên chiếc bàn cạnh giường bệnh.
Cậu vẫn còn rất nhợt nhạt. Quầng thâm dưới mắt đậm màu, đôi môi nứt nẻ, trắng bệch như mảnh đất khô cằn. Trong số những lời giải thích từ bác sĩ mà Seo Do Hyun nhớ được trước khi rời phòng bệnh, chỉ có vài thông tin: lượng máu mất quá nhiều và đứa bé nhỏ hơn so với tuổi thai.
Seo Do Hyun ngồi trên chiếc ghế dành cho người thân bên cạnh giường, chăm chú nhìn vào bụng phẳng lì của Go Yi Gyeol. Mới chỉ một tháng trôi qua, vậy mà giờ đây sự trống trải ấy lại khiến anh cảm thấy xa lạ. Seo Do Hyun chống khuỷu tay lên đầu gối, úp mặt vào tay suy tư, rồi bỗng nhiên đứng dậy khi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
“À, bệnh nhân vẫn chưa tỉnh sao?”
“Vâng, vẫn chưa.”
“Như tôi đã nói, ca phẫu thuật đã diễn ra rất suôn sẻ. Dù đứa trẻ sinh ra rất nhỏ, nhưng tình trạng sức khỏe khá ổn định. Bé hiện đang ở trong lồng ấp và có thể tự điều chỉnh thân nhiệt. Bé sẽ ở lại đó cho đến khi đạt trọng lượng 1,8kg, có thể khoảng 34 tuần tuổi. Kết quả kiểm tra giới tính, nhóm máu và gen của bé sẽ có vào ngày mai.”
Giọng nói của bác sĩ đều đều khi cung cấp thông tin về tình trạng hiện tại của mẹ và bé.
“Tử cung của bệnh nhân rất yếu. Thành tử cung mỏng đến mức đáng báo động. Các cơ quan, khác với sức khỏe thể chất, một khi đã bị tổn hại sẽ rất khó phục hồi về trạng thái ban đầu. Chúng tôi e rằng việc mang thai trong tương lai sẽ rất khó khăn, nếu không muốn nói là gần như không thể. Nếu có thể thụ thai tự nhiên, thì khả năng duy trì thai kỳ cũng rất thấp. Anh có câu hỏi nào khác không?”
Trong lúc giải thích, bác sĩ hết nhìn Seo Do Hyun lại quay sang nhìn Go Yi Gyeol đang nằm mê man trên giường. Khi nhìn anh, ánh mắt bác sĩ không giấu được sự khinh miệt; còn khi nhìn cậu, lại tràn đầy thương cảm.
“Không, không có gì cả.”
Bác sĩ không biết rõ giữa hai người có chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn tình cảnh này là bà cũng đủ hiểu. Một gia đình danh giá mới có thể nằm ở khu VIP, nhưng lại để một omega đang mang thai rơi vào tình trạng này, thì chỉ có thể là một tên khốn. Theo quy định của bệnh viện, nếu việc sinh non là kết quả của bạo hành từ bạn đời, vụ việc sẽ được báo cáo cho cảnh sát. Nhưng lần này, mọi chuyện bị các cấp trên ém nhẹm. Bác sĩ miễn cưỡng nở một nụ cười cứng nhắc, thu lại bảng bệnh án vào lòng.
“À, nếu bệnh nhân thấy đau, hãy nhấn nút trắng trên điều khiển. Thuốc giảm đau sẽ được bơm qua ống dẫn nhỏ nối với vết mổ.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Buổi sáng bác sĩ phụ trách sẽ đến thăm khám. Nếu bệnh nhân tỉnh lại mà cảm thấy khó chịu, hãy gọi báo chúng tôi.”
Bác sĩ cúi đầu chào rồi bước ra khỏi phòng. Vừa mở cửa, một người đàn ông khác đã đứng đó, tay nắm thành quyền, có vẻ như đang chuẩn bị gõ cửa.
“Chào bác sĩ.”
“Vâng, chào cậu.”
Bác sĩ nhích qua một bên, nhường lối. Người đàn ông gật đầu cảm ơn, mỉm cười nhẹ rồi bước vào phòng, đóng cửa lại để chặn tiếng ồn từ hành lang.
“Phó tổng, tôi đã mang quần áo đến rồi đây.”
“Đặt ở đó và về đi.”
“Rõ.”
Seo Do Hyun nói lời cảm ơn với Yoon Jae Sun, người đã bị triệu đến giữa đêm để lái xe, lo liệu phẫu thuật khẩn cấp và làm thủ tục nhập viện cho Go Yi Gyeol. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng nhưng phờ phạc của cấp trên, Yoon Jae Sun chỉ đáp rằng mình không sao.
“Vậy tôi đi trước.”
“Ngày mai, à không, là hôm nay. Cậu không cần đến công ty. Những tài liệu cần phê duyệt thì mang tới đây, còn các cuộc họp sẽ tổ chức trực tuyến. Chuẩn bị máy tính và máy tính bảng cho tôi.”
“Rõ.”
Sau khi cúi đầu thật sâu, Yoon Jae Sun rời khỏi phòng mà không nói thêm lời nào. Vì cậu ta biết rõ, thiếu ngủ triền miên đã khiến cho Seo Do Hyun căng thẳng hơn thường lệ.
***
Phòng bệnh chìm trong im lặng, chỉ có tiếng thở yếu ớt của Go Yi Gyeol. Seo Do Hyun ngồi đó, ánh mắt hướng về phía cậu, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Việc xét nghiệm gen và giới tính là điều bắt buộc, nhưng anh chẳng hề quan tâm tới kết quả. Dẫu sao, anh đã biết đứa bé không phải con mình. Kỳ vọng một phép màu biến đứa bé thành con anh là điều phi lý và không nên xảy ra.
Anh đã từ chối lời đề nghị đến thăm đứa bé. Một đứa trẻ không mang giọt máu của anh thì có ý nghĩa gì? Anh không phải cha ruột, và không thể nào tình phụ tử lại xuất hiện chỉ qua một lần gặp mặt.
Thậm chí, việc đứa trẻ rời khỏi bụng mẹ sớm như vậy cũng khiến anh thấy nhẹ nhõm. Một ý nghĩ điên rồ, nhưng anh không thể phủ nhận là mình đã nghĩ như thế.
“Chết tiệt.”
Lời nói cuối cùng của Go Yi Gyeol trước khi anh rời đi cứ vang vọng trong đầu anh.
‘…Anh… từ đầu đã muốn như vậy, đúng không? Anh muốn... hức... muốn đứa bé biến mất… đúng không?’
Gương mặt méo mó trong đau khổ của cậu, giọng nói run rẩy đầy nước mắt, cứ lặp đi lặp lại. Nếu anh thực sự muốn điều đó, anh đã đưa cậu đi phá bỏ ngay từ lúc bắt đầu.
“Chết tiệt.”
Dù là sảy thai hay sinh non, Go Yi Gyeol cũng chẳng có cách nào xác nhận được tình trạng của đứa bé. Nhưng tại sao anh lại cảm thấy khó chịu đến vậy?
*Thì tại nó là con anh đó, ựa, ức chế quá!!!
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.