Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 53
Bàn tay nhỏ xíu của Go Yi Gyeol khẽ co rụt lại, như phản ứng với giọng nói của Seo Do Hyun. Ánh mắt anh lướt qua mu bàn tay và cổ tay cậu, khiến những ngón tay vô thức cử động như muốn cào gãi. Nhưng khi nhận ra ánh nhìn đâm sâu của anh, cậu chỉ biết siết chặt nắm tay. Seo Do Hyun không để lại thêm lời nào, khẽ gật đầu với cậu rồi quay lưng rời đi.
Sau khi trao đổi vài câu ngắn với Yoon Jae Sun và dọn dẹp sơ qua bàn, Seo Do Hyun nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh. Go Yi Gyeol liếc nhìn Yoon Jae Sun đang đứng ngây ra, rồi lại đưa tay nghịch chiếc điện thoại. Dù ở cùng thư ký của anh có chút ngượng ngập, nhưng không hề khiến cậu cảm thấy khó chịu. Cậu nghĩ, như vậy đã là may mắn, ít nhất khi nghe giọng anh, cậu sẽ không phải chịu đựng cảm giác ngứa ngáy khó chịu như có côn trùng bò khắp người.
"Cậu có thể nghe điện thoại thoải mái."
"…Đợi một lát… nữa thôi."
Nhìn Go Yi Gyeol đã tiều tụy đi trông thấy chỉ trong vài ngày, Yoon Jae Sun khẽ thở dài mà không để lộ cho cậu thấy. Những vết cào dọc cổ rõ mồn một trên làn da trắng khiến chúng càng thêm đỏ tấy. Chưa kể đến vết thương ở tai, nơi được che bởi một miếng gạc vuông vức. Nhìn vết máu nhạt rịn qua lớp gạc, Yoon Jae Sun lại phải cố nén tiếng thở dài trong lòng.
"Tôi nghe nói cậu chưa ăn gì. Bây giờ cậu có muốn ăn không?"
"…Không, tôi vẫn chưa thấy đói…"
Go Yi Gyeol vừa nói, vừa đưa tay sờ tai, nơi có miếng gạc. Dẫu Seo Do Hyun không còn ở đây, giọng nói của anh vẫn cứ mãi vang vọng. Là cái giọng từng mắng cậu tham ăn, bảo cậu đừng ăn nữa. Nghĩ mình từng cảm thấy may mắn khi được ở cùng thư ký của anh, giờ phút này thật sự nực cười. Tiếng nói của Seo Do Hyun dường như đang lảng vảng trong đầu cậu, dù nơi đây hoàn toàn khác xa hoàn cảnh khi ấy. Cậu không hiểu vì sao, chỉ biết ngứa ngáy mà đưa tay gãi tai.
"Cậu không nên gãi ở đó đâu."
"…Gì cơ? À… vâng, nhưng mà ngứa quá… Nhưng anh không nghe thấy gì, đúng không…?"
"Ý cậu là sao? Có phải cậu vừa nói muốn ăn không?"
"…À, không, không phải."
"Nếu cậu đói, cứ nói với tôi."
Yoon Jae Sun, đứng giữa phòng bệnh, không biết nên ngồi đâu, lúng túng di chuyển vài bước rồi cuối cùng ngồi xuống sofa. Cậu ta khẽ cười gượng với Go Yi Gyeol, sau đó mở chiếc laptop mà Seo Do Hyun để lại, kiểm tra vài email và thực hiện vài cuộc gọi ngắn.
Ở công ty, công việc luôn bộn bề không ngớt, nhưng khi đến bệnh viện, mọi thứ như ngừng lại. Có lẽ đây là chỉ thị từ cấp trên, nhưng việc ở cùng với người bạn đời của cấp trên, người mà chỉ mới gặp một vài lần, khiến cả hai cảm thấy vô cùng gượng gạo.
Yoon Jae Sun cảm thấy ngượng ngùng và bất tiện, còn Go Yi Gyeol, dường như đã quen với sự bất tiện này, không có chút cảm giác gì. Khi cả ngày yên bình trôi qua mà không có bất kỳ sự việc bất ngờ nào, chiếc điện thoại của Go Yi Gyeol bất chợt reo lên.
Cậu đang nhíu mày, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc vẫn còn vương vấn bởi giọng nói của Seo Do Hyun thì ánh mắt cậu đột nhiên chuyển sang chiếc điện thoại đang đặt ngay ngắn trên bàn. Nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, ánh mắt Go Yi Gyeol thoáng sáng lên.
"Cậu cứ nghe máy thoải mái."
"…Vâng."
Go Yi Gyeol nắm chặt chiếc điện thoại, chần chừ một lúc rồi nhấn nút nhận cuộc gọi, áp máy lên tai. Đầu dây bên kia, giọng nói lè nhè của người cha say khướt, lần đầu tiên cậu nghe sau gần hai tháng, vang lên không ngừng.
"Alô?"
– Go Yi Gyeol? Là con phải không? Cuối cùng cũng chịu nghe máy rồi hả? Sao mà mãi không liên lạc được? Định trốn điện thoại của cha đấy à?
"…Cha… uống rượu sao?"
– Đúng, cha uống đấy. Chẳng lẽ cha uống chút rượu rồi gọi cho con trai là sai à? Hả? Hay là con nghĩ cha không phải cha ruột, đúng không? Nên con cảm thấy khó chịu?
Trước những câu hỏi khiến mình bối rối, Go Yi Gyeol nhỏ giọng đáp rằng không phải như vậy, đồng thời chỉnh âm lượng nhỏ lại. Dường như Yoon Jae Sun cũng nghe thấy, bởi ánh mắt cậu ta đang dán chặt vào cậu. Vừa chạm mắt, cậu liền vội quay đi, nhưng vẫn cảm giác được người kia đang tập trung vào cuộc trò chuyện.
"…Có chuyện gì không?"
– Cha gọi cho con trai mà phải hẹn giờ mới được gọi à?
"……"
– Liên lạc mãi không được, cha cứ thử gọi mỗi khi nhớ tới con, và hôm nay, may mắn làm sao, con nghe máy. Mấy ngày qua bận rộn gì mà đến mức né tránh không nhận điện thoại của cha hả?
Tiếng nhai chóp chép vang lên rõ mồn một. Có lẽ ông vừa ăn vừa gọi điện, tiếng nhai nhồm nhoàm khiến dạ dày cậu quặn lại.
– Seo Do Hyun cũng không thèm nghe điện thoại của cha đã đành, mà con, con trai cũng chẳng khác gì.
Go Yi Gyeol đoán rằng, giống như lần trước ông gọi để xin mua gậy golf, lần này hẳn cũng có mục đích gì đó. Cậu chỉ mong ông nhanh chóng nói thẳng ý định rồi cúp máy.
– Con trai à, cha gọi mà chẳng thèm hỏi han cha khỏe không. Con đúng là không có chút lễ phép nào. Cha cũng chỉ là người dưng thôi chứ gì? Sao con không bao giờ gọi trước cho cha vậy hả?"
"…Cha khỏe không ạ?”
– Khỏe? Không khỏe chút nào! Cha khổ sở lắm rồi! Cuộc sống này đúng là không thể sống nổi nữa. Tiền trong túi thì cứ như có lỗ, kiếm được bao nhiêu là chảy hết ra ngoài.
"……"
Giọng ông đột nhiên lớn hơn, như thể cuối cùng cũng dẫn dắt được cuộc trò chuyện đến điều mình muốn nói. Không chút ngượng ngùng hay e dè, ông đi thẳng vào vấn đề.
– Cho cha mượn ít tiền đi.
"……"
– Nói với chồng con, bảo nó cho cha mượn tầm 400 triệu nha?"
"…Cha… sao cha có thể nói những lời như thế với con chứ…"
– Lần này là thông tin chắc chắn! Tin từ công ty chứng khoán đấy! Cha sẽ trả lại gấp đôi cho con. Con chỉ cần khéo léo thuyết phục giám đốc Seo, chuyện đó là chuyên môn của con mà!
"Cha đang nói gì vậy? Sao con có thể làm thế với anh ấy được… Cha, cha lại đầu tư cái gì vậy chứ… Làm ơn tỉnh táo lại đi."
Go Yi Gyeol quên mất Yoon Jae Sun đang ở đó, nghẹn ngào đáp lời.
– Này, ai nói cha xin không đâu? Cha đã hứa sẽ trả lại gấp đôi mà! Sao con dám bảo cha tỉnh táo lại? Cha nuôi dạy con như vậy đấy hả? Nuôi để con trả treo như thế hả? Đi mà nói với giám đốc Seo, nhanh lên! Đây chính là lý do người ta nói đừng nuôi dưỡng kẻ lòng đen tâm tối! Cha nuôi con còn hơn cả con ruột, bảo sao mẹ kế con không chịu nổi!"
"……"
– Câm rồi à? Biết thế nào cũng thế. Lúc nào cha nói đến chuyện đó, con cũng im re. Vì con biết xấu hổ chứ gì? Thế thì mau mau đi nịnh nọt giám đốc Seo mà lấy tiền về! Đầu tư càng sớm càng tốt, còn kịp thu lợi tức. Đồ ngu ngốc, bảo lấy vợ sinh con sớm đi thì không nghe, đến giờ chẳng làm nên trò trống gì cả!
Dường như bị ảnh hưởng bởi cơn say, ông không hề giữ ý như thường ngày, cứ thế nói hết mọi lời dọa dẫm, ép buộc. Tay Go Yi Gyeol run rẩy đến mức chiếc điện thoại suýt rơi khỏi tay. Qua dáng vẻ của cậu và vài câu đáp ngắt quãng, Yoon Jae Sun phần nào đoán được cha cậu đang yêu cầu điều gì.
"…Con cúp máy đây."
– Cha không chờ lâu được đâu, hiểu không? Càng chậm trễ, cha càng không kiếm được tiền! Hiểu chứ? Con cũng nên học cách hiếu thảo đi, để ta được nhờ vả con một lần. Nuôi con nên người như thế, chẳng lẽ cha chưa làm tròn bổn phận với con sao?
"……"
– Được rồi, cúp đây.
Cuộc gọi bị cắt một cách phũ phàng. Go Yi Gyeol với ánh mắt ngơ ngẩn, từ từ hạ chiếc điện thoại xuống. 7 phút 48 giây, tất cả chỉ toàn những yêu cầu vô lý. Cậu không hiểu tại sao mỗi lần nghe câu ‘Ta đã nuôi con thế nào rồi mà…’ từ Go Dae Sik, đầu óc lại trở nên trống rỗng như vậy.
Tay cậu buông thõng xuống giường. Tại sao Seo Do Hyun lại để điện thoại ở đây, để cậu phải nhận những cuộc gọi mà mình không hề mong muốn? Giá như anh đưa nó khi cậu yêu cầu lần đầu, khi cậu nài nỉ được gọi chỉ một lần.
Go Yi Gyeol thoáng dâng lên chút oán trách đối với người không có mặt ở đây, nhưng rồi cũng tự mình dừng lại. Dù sao, đây cũng không hoàn toàn là lỗi của cậu.
"Cậu… có muốn dùng bữa không?"
Yoon Jae Sun sau một hồi quan sát bầu không khí, cẩn thận lên tiếng. Go Yi Gyeol khẽ rùng mình, dường như bị bất ngờ bởi giọng nói bất thình lình vang lên.
"Tôi… ngủ một chút thì tốt hơn. Khi nào tỉnh, tôi sẽ ăn sau."
Câu trả lời thoát ra yếu ớt như bị rút cạn sức lực. Yoon Jae Sun đồng ý, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Cứ không ăn uống như vậy thì làm sao có thể phục hồi được? Dù chưa kết hôn, Yoon Jae Sun vẫn hiểu rằng sau khi sinh, cần phải được chăm sóc kỹ càng, vậy mà dường như người trong cuộc và cấp trên của mình lại không nhận ra điều đó. Họ đã nói sẽ chuyển phòng bệnh, vậy mà sao vẫn chưa thực hiện?
"Cậu có thấy lạnh không? Để tôi điều chỉnh nhiệt độ một chút nhé…"
"…Tôi thấy… ổn mà. Nếu anh lạnh, cứ chỉnh đi, đừng lo cho tôi."
Giọng nói yếu ớt đáp lại, trong khi Go Yi Gyeol thu mình vào chăn, cố gắng tìm chút hơi ấm. Yoon Jae Sun không khỏi cảm thấy chiếc chăn ấy dường như quá mỏng manh. Một khi đã bắt đầu để ý, mọi thứ xung quanh đều khiến cậu ta khó chịu. Đôi chân trần thò ra khỏi chăn, chiếc chăn mỏng tanh, tất cả khiến Yoon Jae Sun cảm thấy bất an.
Người ta nói sau khi sinh thì phải đi tất dày, nghĩ vậy, Yoon Jae Sun vừa nghe tiếng thở yếu ớt đầy bất an của Go Yi Gyeol, vừa bắt đầu tìm kiếm những vật dụng cần thiết cho việc chăm sóc sau sinh.
Còn tiếp
----------
Thư ký Yoon làm top chính điiiiii
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.