Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 54
Cuộc họp hôm nay kéo dài một cách đặc biệt. Dù biết rõ rằng đây là cuộc họp hợp nhất của nhiều bộ phận để báo cáo tiến độ giữa chừng, nhưng Seo Do Hyun vẫn không thể che giấu được vẻ bực bội. Trong khi xem qua tài liệu thuyết trình mà đội kế hoạch số 1 chuẩn bị cho phần cuối cùng, anh chỉ đặt ra vài câu hỏi rời rạc nhưng chẳng nhớ được gì.
Suốt thời gian cuộc họp, Seo Do Hyun chỉ nghĩ đến Go Yi Gyeol. Dù cố gắng tập trung nhưng hình bóng của cậu cứ len lỏi trong đầu anh. Thỉnh thoảng, ánh mắt sắc bén của Seo Jung Jae có lướt qua anh, nhưng điều đó chẳng khiến anh mảy may bận tâm.
“Cuộc họp kết thúc.”
Khi phần hỏi đáp cũng đã xong, những người thuyết trình mới thở phào nhẹ nhõm, bờ vai họ chùng xuống. Sau vài lời động viên xã giao khen ngợi sự chuẩn bị vất vả, chủ tịch đứng dậy rời khỏi phòng họp. Seo Do Hyun cùng Seo Tae Hyuk đi theo ngay sau ông.
“Giám đốc Seo, ở lại gặp tôi một lát.”
“…Vâng, chủ tịch.”
Dù không thoải mái với lời đề nghị này, anh cũng không thể từ chối. Seo Tae Hyuk, nhận ra vẻ khó chịu từ cha mình, vỗ nhẹ vào lưng con trai như muốn khích lệ. Seo Do Hyun hơi cúi đầu đáp lại, ánh mắt kín đáo dò xét biểu cảm của cha. Qua thái độ điềm nhiên của ông, anh đoán chắc rằng cha mình chẳng biết gì. Mà cũng phải thôi, mẹ anh từ trước đến giờ chưa từng chia sẻ những chuyện như thế này với chồng.
Seo Do Hyun bước vào văn phòng giám đốc cùng với Seo Jung Jae. Anh lịch sự mở cửa cho ông nội bước vào trước, sau đó yêu cầu thư ký chuẩn bị trà xanh.
“Ngồi đi.”
“…”
Ngay khi Seo Do Hyun ngồi xuống, ông nội đã đưa ra một chiếc phong bì thư mà ông nhận được từ thư ký trước khi vào phòng.
“Ta đã tìm được một nơi thích hợp. Đưa Go Yi Gyeol đến đây ở một thời gian. Việc đồn thổi, để Yeon Hee lo liệu. Cứ nói rằng nó ra nước ngoài để dưỡng bệnh, rồi sau đó ly hôn theo cái lý do phổ biến nhất bây giờ.”
Nhìn vào tập tài liệu ông nội đưa, nét mặt Seo Do Hyun thoáng chốc trầm xuống. Địa điểm được chỉ định không phải trong nước, mà là một đất nước xa lạ, phải vượt qua nửa vòng trái đất. Lý do viện cớ là để dưỡng bệnh, nghe qua thật gượng ép.
“Con đã nói sẽ tự giải quyết chuyện này.”
“Giữ nó ở lại Hàn Quốc làm gì? Yi Gyeol đối với con chỉ là một cái gai. Càng sớm nhổ bỏ, càng tốt.”
“Ông nội.”
“Nghe nói nó vẫn còn ở bệnh viện. Sinh con đã hơn một tuần mà vẫn giấu giếm giỏi như vậy… Mà nghĩ lại, có lẽ lúc đó con đã biết nó mang thai rồi, đúng không?”
Ánh mắt Seo Jung Jae hẹp lại, nhìn đứa cháu trai đang ngồi trước mặt như một bức tranh tĩnh lặng. Ông đưa tay xoa cằm, trầm ngâm.
“Phải, nếu lúc đó con chịu thành thật nói khi vừa phát hiện ra, có lẽ mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều.”
“Ý ông là…”
“Chuyện sinh con trong nước, coi như chưa từng xảy ra!”
Tiếng gõ cửa cắt ngang lời nói. Seo Jung Jae im bặt, trong khi Seo Do Hyun mệt mỏi đáp “Mời vào.” Thư ký bước vào, đặt tách trà xanh trước mặt anh rồi nhanh chóng rời đi. Không khí trong phòng trở nên trầm mặc trước khi ông nội anh lại cất tiếng.
“Không có bí mật nào trên đời này là mãi mãi. Đặc biệt, những thứ có thể trở thành vết nhơ thì lại càng dễ bị lộ ra. Vì thế, tốt nhất là nên giải quyết khi còn trong tầm kiểm soát.”
“Con cứ nghĩ ông nội yêu thương em ấy lắm.”
“Đúng vậy, ta từng rất yêu quý nó. Nhưng đó là khi nó còn là vợ của con.”
“Ông nội đáng sợ hơn con nghĩ đấy. Nếu Yi Gyeol biết, chắc em ấy sẽ buồn lắm.”
Mặc dù giọng điệu của Seo Do Hyun đầy châm biếm, nhưng Seo Jung Jae vẫn giữ thái độ cứng rắn. Ông đứng dậy, kết thúc câu chuyện bằng việc ra lệnh: “Con cứ để đó ta lo liệu.”
“Đứa trẻ đó là con của con.”
Lời nói bất ngờ của Seo Do Hyun khiến ông nội dừng bước. Ánh mắt ông xoáy sâu vào anh, như muốn xác nhận xem cháu trai mình có điên thật hay không.
“Con nghĩ chỉ cần con nghĩ như thế thì nó sẽ thành con của con sao?”
“Ông chưa nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN sao? Đáng tiếc thật, xem ra Trưởng phòng Lim cũng già thật rồi, không còn nhạy bén như trước nữa.”
“…Cái gì?”
Sắc mặt của Seo Jung Jae đanh lại. Trong tài liệu mà ông cho người điều tra bí mật và gửi tới hoàn toàn không nhắc đến điều đó. Không, nếu vậy thì… tại sao… Những từ ngữ vụn vặt, không thành câu hỏi rõ ràng, chỉ thoát ra từ miệng ông. Nhưng nhìn vẻ mặt của Seo Do Hyun, ông chắc chắn rằng anh không nói dối. Nhắc đến cả kết quả xét nghiệm ADN, chuyện này không phải lời bịa đặt để đối phó tình huống.
“Yi Gyeol sẽ không đi đâu cả. Đây là vấn đề của tụi con, tụi con sẽ tự giải quyết. Vậy nên ông nội đừng làm gì kỳ lạ với em ấy. Con xin phép.”
Trong đầu Seo Jung Jae, niềm tin và sự hoài nghi giằng co nhau, mỗi bên chiếm một nửa. Seo Do Hyun khẽ cúi đầu chào, bỏ mặc ánh mắt khó chịu của ông nội, rồi bước ra khỏi phòng giám đốc. Tiếng lẩm bẩm “Đúng là đứa trẻ không biết phép tắc” phía sau chỉ khiến anh cười nhạt.
Khi bước ra, anh ra hiệu cho thư ký theo sau mình rằng không cần đi cùng, rồi kiểm tra giờ giấc. Thời gian đã bị kéo dài hơn anh dự kiến. Mặc dù đã cố gắng nhanh chóng, nhưng linh cảm xấu báo trước rằng anh sẽ bị kẹt trong giờ tan tầm.
Và đúng như anh dự đoán, giao thông trên đường vô cùng đông đúc. Dù chưa nhận được tin gì từ Yoon Jae Sun, nhưng tình trạng của Go Yi Gyeol khiến anh không ngừng lo lắng. Hoặc có lẽ, cậu chỉ cảm thấy bất ổn khi ở bên cạnh anh? Càng bị kẹt giữa dòng xe cộ, tâm trí anh càng rơi sâu vào những suy nghĩ mông lung.
***
Trong lúc Go Yi Gyeol ngủ, Yoon Jae Sun đã đặt mua một số sản phẩm thường dùng sau sinh cho mẹ và bé. Dù không chắc có nên làm vậy không, cậu ta vẫn hy vọng nó sẽ giúp ích được cho Go Yi Gyeol. Liệu có bị cấp trên mắng vì can thiệp quá mức không nhỉ? Nhưng dù thế nào, để một sản phụ không có chút đồ dùng nào cũng quá đáng lắm rồi. Yoon Jae Sun hiểu phần nào cách nghĩ của Seo Do Hyun, nhưng…
“Haiz…”
Yoon Jae Sun tự nhủ rằng vì chuyện này không phải việc của mình nên mới có thể hành xử như vậy. Khi nhìn đôi chân nhỏ nhắn của Go Yi Gyeol thò ra khỏi chăn, Yoon Jae Sun thở dài. Nhưng khi cửa phòng bất ngờ mở ra, cậu ta liền giật mình bật dậy, cổ vươn dài ra nhìn.
“Phó tổng đến rồi… à, ồ chào phu nhân.”
Cứ tưởng là Seo Do Hyun, nhưng không phải. Người xuất hiện là một người mà Yoon Jae Sun không muốn gặp nhất, đặc biệt trong tình huống này. Gượng gạo cúi chào, Yoon Jae Sun không giấu nổi sự bối rối.
“Thư ký Yoon? Sao mặt cậu trông như thấy tôi đến đây là sai trái vậy? Thôi, tốt hơn là gặp cậu còn hơn gặp Do Hyun lúc này. Thằng nhóc đó…”
Trước khi để Yoon Jae Sun trả lời, Im Yeon Hee đã cùng một người đàn ông đi theo sau tiến đến gần giường bệnh. Khi thấy Go Yi Gyeol đang ngủ say, bà cười khẩy.
“Người ta thì lo đến mất ngủ, còn nó thì ngủ ngon lành. Đúng là vô tư nhỉ.”
Bà mỉa mai rồi quay sang người đàn ông đi cùng, giọng đầy bất mãn.
“Vậy là đúng như lời mẹ nói, Go Yi Gyeol thực sự đã sinh con, và đứa bé đó… không phải của Do Hyun sao?”
“Đúng thế. Nó sinh con của một gã khác. Đúng là không biết xấu hổ.”
“Trời đất, không ngờ Go Yi Gyeol lại làm ra chuyện như thế…”
Người đàn ông có gương mặt đẹp như tượng tạc nhưng lại toát lên vẻ tinh quái, không ai khác ngoài Na Seung Hee – luật sư và cũng là bạn lâu năm của Seo Do Hyun. Anh ta vô tư thêm dầu vào lửa, khiến cơn giận của Im Yeon Hee càng bùng lên.
“Đúng là mấy kẻ không biết thân phận thường gây chuyện mà. Thôi, đưa cho tôi mấy giấy tờ đã chuẩn bị. Còn cậu, thư ký Yoon, đánh thức nó dậy đi.”
“Dạ? À… bà có thể chờ thêm một chút được không…”
“Thư ký Yoon, tôi không rảnh rỗi đến mức ngồi đây đợi nó tỉnh dậy đâu.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.