Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 55
Go Yi Gyeol dừng lại trong giây lát, sau đó khẽ gật đầu khi nhìn thấy Na Seung Hee đứng bên cạnh Im Yeon Hee với vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng Na Seung Hee phớt lờ sự chào hỏi của cậu, mở chiếc cặp táp, lấy ra một phong bì màu nâu và đưa cho Im Yeon Hee. Bà không nói không rằng ném chiếc phong bì sang phía Go Yi Gyeol. Cậu cúi xuống nhặt chiếc phong bì vừa rơi xuống sàn, ngực vẫn còn đau ê ẩm. Ngay trên đầu cậu, giọng nói lạnh lùng của Na Seung Hee vang lên.
“Đây là giấy tờ thỏa thuận ly hôn. Tất cả các điều khoản trong thỏa thuận đều được ghi rõ kèm điều kiện giữ bí mật. Mẹ cậu, dù sao cũng đã nghĩ đến quãng thời gian từng sống chung như một gia đình, nên quyết định không kiện tụng để tránh làm lớn chuyện. Bà ấy đã nhượng bộ rất nhiều vì cậu đấy.”
“…”
“Không cần đọc hay suy nghĩ gì nữa. Ký đi. Có bút không? Thư ký Yoon, đưa bút đây. Ngồi xuống, ký ngay đi.”
Trước thái độ thúc ép vô lý của Im Yeon Hee, Yoon Jae Sun vẫn cố gắng ngăn cản. Dẫu sao thì cũng nên để Seo Do Hyun xem qua và trao đổi thêm một chút.
Go Yi Gyeol im lặng nhặt tài liệu lên, ngồi xuống sofa. Cậu mở phong bì, lấy tập tài liệu ra, và ngay lập tức nhận được ánh mắt khó chịu cùng tiếng chậc lưỡi từ Im Yeon Hee.
“Bà cứ để tài liệu lại, tôi sẽ trình cho phó tổng xem xét. Làm như thế này, tôi sẽ bị trách phạt, thưa bà.”
“Thư ký Yoon, cậu không cần xen vào. Nó ký nhanh thì Seung Hee mới có thể nộp hồ sơ lên tòa án được.”
“Nhưng dù thế nào thì phó tổng cũng cần xem xét qua một lần.”
“Đủ rồi! Nếu cứ nói những chuyện vô ích nữa thì ra ngoài mua nước mà uống đi.”
Im Yeon Hee ngồi đối diện Go Yi Gyeol, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào anh khi anh cầm bút lên. Go Yi Gyeol không thèm đọc nội dung, chỉ ký tên mình một cách ngay ngắn vào những chỗ cần ký.
“Tao thật không ngờ mày lại là người như thế này. Thật sự, trông mày khác xa với những gì tao từng nghĩ.”
“…”
“Sao mày có thể như vậy chứ?”
Khi ký xong trang cuối cùng, Go Yi Gyeol cẩn thận đặt tài liệu ly hôn và thỏa thuận vào phong bì. Cậu ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt Na Seung Hee. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, gương mặt trẻ trung của cậu dường như được phủ một lớp u sầu chín muồi, tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ đến khó tin. Quả thật, đó cũng là một loại tài năng. Đến mức một omega như Na Seung Hee cũng phải mê mẩn vẻ ngoài này, huống hồ những alpha khác. Lại còn có thể dụ dỗ họ đến mức mang thai và sinh con. Đúng là con người tài giỏi mọi mặt.
“Seon Woo… cậu ấy vẫn ổn chứ? Lần đó… nói lại với cậu ấy rằng tôi thật sự xin lỗi.”
“Không cần nhắn gì cả đâu. Cậu cứ đảm bảo với chúng tôi là cậu sẽ không bao giờ gặp lại Seon Woo nữa là được.”
Na Seung Hee nhận lấy tập tài liệu từ tay Go Yi Gyeol, không buồn nhìn cậu thêm lần nào nữa. Anh ta quay đầu đi.
“Xong rồi, mẹ à.”
“Phải rồi, nhờ con mà mọi chuyện thuận lợi. Mẹ cảm ơn con nhiều lắm. Nào, ra ngoài thôi, mẹ mời con bữa tối thật ngon.”
“Có gì đâu ạ. Đây là việc con nên làm. Hơn nữa, Do Hyun cũng rất đặc biệt với con.”
Na Seung Hee mỉm cười, khoác tay Im Yeon Hee. Yoon Jae Sun nhìn cảnh tượng ấy mà thầm nghĩ tên luật sư này quả không phải người thường. Anh ta phải thân thiết với phu nhân thế nào mới có thể nói những lời như thế trước mặt Go Yi Gyeol, vợ của Seo Do Hyun.
“Ôi, đúng là đứa trẻ tốt bụng. Vậy mẹ nhờ con một việc nữa nhé? Con có thể trực tiếp đến công ty để lấy chữ ký của Do Hyun được không?”
“Dạ được. Mẹ cứ yên tâm, con sẽ an ủi anh ấy và giúp anh ấy hoàn thành mọi việc.”
Im Yeon Hee nắm tay Na Seung Hee, nở một nụ cười dịu dàng. Trong khi đó, Go Yi Gyeol ngồi đối diện, lắng nghe không sót một câu. Cậu cố gắng giữ nụ cười gượng gạo trên mặt, sợ rằng nếu để lộ vẻ u ám sẽ lại bị nói thêm gì đó. Nhưng sâu trong tâm trí, giọng cười mỉa mai của Seo Do Hyun vẫn văng vẳng. Mỗi lần Na Seung Hee gọi “mẹ” với Im Yeon Hee, giọng nói châm chọc ấy lại vang lên: “Thật hạ tiện.”
“Chúng ta đi thôi, mẹ.”
“Phải rồi. Mẹ cứ lo Go Yi Gyeol sẽ làm loạn, đòi không ly hôn, nên cả đêm qua mẹ ngủ không yên.”
“Vì lỗi hoàn toàn thuộc về cậu ta mà, nên dù có kiện ra tòa cũng không vấn đề gì đâu.”
“Thật sao? Thế thì tốt quá. Nào, đi thôi. Mẹ bắt đầu đói rồi đây.”
Khi nắm tay Na Seung Hee đứng dậy, trên gương mặt Im Yeon Hee hiện lên một nụ cười đẹp như tranh. Bà không buồn liếc nhìn Go Yi Gyeol thêm một lần nào nữa, quay lưng rời đi.
“…Đi cẩn thận.”
Go Yi Gyeol cũng đứng dậy, cúi đầu tiễn họ, nhưng chẳng ai đáp lại. Im Yeon Hee chỉ nói vài câu xã giao với Yoon Jae Sun rồi rời khỏi phòng bệnh.
Cánh cửa đóng lại với tiếng ‘cạch’ khô khốc. Khi chỉ còn lại hai người, Yoon Jae Sun mới thở phào, nỗi căng thẳng tan biến. Cậu ta không biết phải báo cáo lại chuyện này như thế nào. Quay sang nhìn Go Yi Gyeol, Yoon Jae Sun thấy những giọt nước mắt lớn lăn dài trên gương mặt cậu. Cậu khóc mà không hề nhận thức được mình đang khóc.
“…Cậu có ổn không?”
Yoon Jae Sun muốn hỏi tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, nhưng khi nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt mà không thốt ra tiếng, Yoon Jae Sun chỉ có thể thở dài.
“Cậu… nên ăn chút gì đó.”
Go Yi Gyeol không mong ai dỗ dành mình khi đang khóc, chỉ nghĩ đến việc có lẽ nên ăn chút gì đó cho lại sức. Nhưng lời nói ấy của Yoon Jae Sun dường như làm cậu buông lỏng tâm trí, khiến đôi chân mềm nhũn, ngồi thụp xuống ghế. Đôi bàn tay gầy guộc ôm lấy khuôn mặt, bờ vai run rẩy từng cơn. Những giọt nước mắt đọng lại trên má, cậu dùng tay lau đi, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cắn chặt môi đến mức không ai có thể nhìn nổi vẻ đau khổ đó mà không thấy lòng mình quặn thắt.
"Haa…"
Khi lau đi dòng nước mắt dài lăn qua đuôi mắt và thở dài một hơi thật nặng nề, cánh cửa phòng bệnh khẽ mở ra. Seo Do Hyun, người mà Yoon Jae Sun chờ đợi từ lâu, cuối cùng đã xuất hiện.
***
Seo Do Hyun đến bệnh viện ngay trước khi đồng hồ điểm sáu giờ, bước nhanh đến gặp bác sĩ phụ trách của Go Yi Gyeol. Sau khi nhận được lời khẳng định rằng không có sai sót nào trong kết quả xét nghiệm, anh rời khỏi phòng khám với cảm giác như cả thế giới dưới chân mình vừa sụp đổ. Có khả thi hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Anh nhận ra việc tranh cãi về những điều vô nghĩa này chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi.
Lần đầu tiên trong đời cảm giác mơ hồ đến nghẹt thở xâm chiếm tâm trí, Seo Do Hyun tìm đến NICU để gặp đứa con mà anh chưa từng thấy mặt.
*NICU: là viết tắt của Neonatal Intensive Care Unit, tức là Đơn vị Chăm sóc Đặc biệt cho trẻ Sơ sinh.
“Anh đi theo lối này nhé? Lần tới anh có thể đến thăm bé vào thời gian quy định, mỗi lần khoảng 30 phút. Anh nhớ xem qua bảng hướng dẫn và đến đúng giờ. Hôm nay là trường hợp đặc biệt vì bác sĩ phụ trách đã liên hệ trước để anh có thể gặp bé.”
Mặc chiếc áo choàng mà y tá đưa cho, dùng dung dịch sát khuẩn rửa tay, Seo Do Hyun bước theo cô y tá dẫn đường đến khu chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh.
“Bé của sản phụ Go Yi Gyeol đang nằm ở lồng kính chính của trung tâm. Bé còn rất nhỏ và cần được chăm sóc đặc biệt, nên chúng tôi đã sắp xếp ở nơi các y tá có thể thường xuyên theo dõi.”
“…Bé nhỏ quá.”
“Đúng vậy, bé sinh ra ở tuần thứ 29 với cân nặng 1kg, nhưng hiện tại cân nặng đã giảm do mất nước và phân su. Hãy chờ thêm 2-3 tuần nữa, bé sẽ dần lấy lại cân nặng ban đầu dù có thể hơi chậm. Hãy động viên bé cố gắng phát triển khỏe mạnh nhé.”
Cô y tá mỉm cười dịu dàng khi nhìn vào lồng kính, chia sẻ tất cả những thông tin mà cô biết về đứa trẻ với Seo Do Hyun.
“Hiện tại, bé không thể tự thở nên phải đặt nội khí quản. Bé được đeo băng che mắt để bảo vệ trong quá trình điều trị vàng da bằng quang liệu pháp. Ngoài ra, bé đang được dùng thuốc để giữ trạng thái ổn định.”
Đứa bé nhỏ xíu, thậm chí không dài đến hai gang tay, với cánh tay mảnh mai hơn cả ngón tay của mình đang được truyền dịch qua một cây kim nhỏ. Vì sinh sớm 11 tuần nên cơ thể chưa phát triển hoàn thiện, bé trông vô cùng yếu ớt.
“Liệu mạng sống của bé có gặp nguy hiểm không?”
“Thành thật mà nói, do não, mắt, tim và các cơ quan nội tạng còn non nớt nên chúng tôi không thể khẳng định chắc chắn. Tuy nhiên, tình trạng hiện tại của bé tương đương với những trẻ sinh non cùng tuần thai, nên hiện tại anh không cần quá lo lắng.”
Cô y tá trấn an Seo Do Hyun và thông báo đã hết thời gian thăm, rồi cùng anh rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
“Cũng có những đứa bé sinh sớm hơn cả bé nhà sản phụ Go Yi Gyeol mà vẫn khỏe mạnh xuất viện. Anh cứ yên tâm nhé.”
“Chỉ sớm 11 tuần thôi mà… nhưng sao bé nhỏ đến mức không tưởng như vậy.”
Seo Do Hyun vừa nói vừa cởi áo choàng. Cô y tá gật đầu mỉm cười: “Hầu hết mọi người đều có phản ứng như anh.”
“Mỗi ngày một đứa trẻ ở trong bụng mẹ tương đương với một tuần ngoài đời. Mười một tuần, tưởng như chỉ là hai tháng rưỡi, nhưng thực tế bé phải nỗ lực từng ngày trong lồng kính để có được sự phát triển tương đương một ngày trong bụng mẹ.”
“À…”
“Vì thế, anh hãy thường xuyên đến thăm bé. Bé sẽ nhận ra, sẽ biết rằng ba đã đến thăm mình. Hẹn gặp anh vào lần thăm tới nhé.”
Cô y tá cúi đầu chào Seo Do Hyun rồi nhanh chóng quay lại phòng chăm sóc đặc biệt. Anh đứng thẫn thờ bên ngoài một lúc, sau đó mới nhấc chân bước đi. Cảm xúc mà anh đã liên tục trải qua từ khi xem kết quả xét nghiệm ADN, liệu có thể gọi là tội lỗi không, anh cũng không chắc chắn. Thay vào đó, anh bắt đầu cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.