Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 56
Vừa bước vào phòng bệnh, Seo Do Hyun đã đối diện với Yoon Jae Sun đang chào đón anh bằng ánh mắt đầy lo lắng, và Go Yi Gyeol thì đang khóc với đôi mắt trống rỗng.
"Anh đến rồi."
"Cuộc họp kết thúc hơi muộn."
"Phó tổng... lúc nãy phu nhân đã đến đây."
Seo Do Hyun nhìn Yoon Jae Sun một lúc rồi khẽ quay đầu ra phía cửa, ý bảo cậu ta nên ra ngoài. Hiểu ý, Yoon Jae Sun lẳng lặng mở tủ lạnh, lấy một chai nước suối đặt trước mặt Go Yi Gyeol rồi rời khỏi phòng. Go Yi Gyeol chỉ nhìn chai nước trên bàn, đôi vai run rẩy theo nhịp thở nghẹn ngào vì tiếng khóc không ngừng.
Seo Do Hyun lặng lẽ nhìn người trước mặt, dáng vẻ gầy yếu ngồi yên như muốn khơi dậy lòng trắc ẩn của bất kỳ ai. Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng mở nắp chai nước rồi đưa cho cậu. Đôi mắt nâu của Go Yi Gyeol khẽ hướng về phía Seo Do Hyun, ánh nhìn càng trở nên ướt đẫm.
"…Giờ chúng ta sẽ ly hôn, đúng không? Hức, tôi muốn ly hôn. Mau... mau chấm dứt thôi. Chúng ta phải chia tay? Đúng không...? Tôi còn phải ở đây đến bao giờ? Hức, tôi ở đây… lâu quá rồi, tôi… không chịu nổi nữa..."
Không biết cậu đã nghe phải những lời nào, hoặc phải đối mặt với điều gì mà lại khóc đến đau khổ như vậy. Seo Do Hyun vươn tay, định lau đi dòng nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé đó, nhưng bàn tay anh khựng lại khi Go Yi Gyeol từ chối.
"Đừng, đừng chạm vào tôi, hức. Hay là… cho đến khi ly hôn, anh cũng coi việc này như một nghĩa vụ đi? À, dù sao thì thứ anh muốn từ tôi... cũng chỉ có vậy, đúng không… Sau khi xuất viện, hức…."
Đôi tay nhỏ bé của cậu liên tục chà xát đôi mắt đỏ hoe. Go Yi Gyeol nhìn Seo Do Hyun với ánh mắt đầy oán trách nhưng không hề dữ tợn, cuối cùng cũng cuộn tròn cơ thể lại.
"Tôi… hức, tôi nhìn anh mỗi ngày… tôi không chịu nổi. Tôi thật sự... thật sự bẩn thỉu lắm đúng không? Thấp kém lắm đúng không? Hức, đến mức anh cũng ghét tôi... Nhưng tôi còn ghét bản thân mình hơn. Tôi thà chết đi còn hơn."
"Go Yi Gyeol."
"Tôi chỉ muốn biến mất. Hức… Chỉ xin anh, hãy ly hôn. Tôi xin anh."
Seo Do Hyun không biết phải làm thế nào để dỗ dành cậu, chỉ biết đứng nhìn cậu đau khổ. Anh đỡ cậu nằm xuống giường, cố không chạm vào cậu nhiều nhất có thể. Khi vừa đặt lưng xuống, Go Yi Gyeol nhắm mắt lại, như thể không muốn thấy gì nữa.
Seo Do Hyun đứng yên dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng bệnh, sau đó chỉnh đèn xuống mức tối hơn rồi lặng lẽ quay người bước ra ngoài. Trong lòng anh như bị dồn nén, nhưng đến cả một tiếng thở dài anh cũng không thể thốt ra.
Ngoài hành lang, Yoon Jae Sun lập tức đứng dậy khi thấy anh bước ra, hai tay vô thức chà xát đôi má khô ráp của mình.
"Cậu kể lại mọi chuyện cho tôi."
"Phu nhân đến cùng với bạn của anh. Hình như là luật sư."
"À, Na Seung Hee đúng không?"
"Vâng, anh ta mang theo giấy tờ ly hôn, ép cậu ấy phải ký vào."
Chỉ nghe những lời này cũng đủ hiểu Go Yi Gyeol đã phải chịu đựng điều gì, bởi tiếng khóc của cậu không đơn thuần chỉ là vì một chữ ký. Seo Do Hyun xoa xoa thái dương đau nhức, ra hiệu cho Yoon Jae Sun nói tiếp.
"Phu nhân bảo rằng cậu ấy mặt dày, còn vị luật sư thì nói cậu ấy như biến thành người khác, hỏi làm sao có thể như vậy."
"Ha."
"Tôi biết anh tức giận là chuyện đương nhiên... Nhưng Go Yi Gyeol lại vừa sinh non, cơ thể vẫn chưa hồi phục. Tôi biết anh đang chịu đựng rất nhiều, nhưng cậu ấy cũng... quả thực đã đi quá xa."
Yoon Jae Sun lắp bắp, cố tìm cách diễn đạt. Cậu ta không dám thiên vị bên nào, cũng không thể tùy tiện đánh giá, chỉ đành im bặt. Một tiếng thở dài nặng nề vang lên.
"Tôi từng nghĩ mình không bao giờ phạm sai lầm. Nhưng tôi đã sai."
"…Anh nói gì cơ?"
"Tôi đã phạm sai lầm."
"Ý anh là…?"
Yoon Jae Sun ngẩn người, cố gắng đoán ý của Seo Do Hyun. Phải chăng anh đang nói về công việc? Nhưng ánh mắt anh quá mức nghiêm trọng để chỉ nói đến chuyện công việc.
"Đứa bé là con trai, và là alpha ưu tú."
"Di truyền… quả thật ưu việt... ơ... anh vừa nói gì cơ?"
"Tôi cũng đã nhận được kết quả xét nghiệm ADN, khả năng đứa bé là con ruột lên đến 99%."
"99%? Vậy thì việc gen di truyền vượt trội cũng dễ hiểu... Khoan đã, anh vừa nói gì? Con ruột... sao?"
Đôi mắt Yoon Jae Sun trợn tròn, miệng há hốc không thốt nên lời. Mặc dù rõ ràng Seo Do Hyun là người chịu cú sốc lớn hơn, nhưng Yoon Jae Sun vẫn không thể khép miệng được vì quá kinh ngạc.
"Do nhiều vấn đề cá nhân, tôi không thể giải thích chi tiết. Nhưng sự thật đứa bé là con của tôi."
"Trời ơi… Nếu là con của anh thì…"
"Tôi từng nghĩ mình không bao giờ phạm sai lầm. Nhưng thư ký Yoon, cậu đã sai, và tôi cũng đã sai."
Khi nghe thấy câu nói lấp lửng từ Yoon Jae Sun, Seo Do Hyun khẽ nhếch môi cười nhạt. Anh cảm nhận được ánh mắt như đang trách móc mình từ người thư ký. Đúng thôi, những việc tồi tệ đã xảy ra, giờ lại tuyên bố mình là cha đẻ của đứa trẻ, thì ai mà không chỉ trích?
"Thực ra, tôi cũng không biết nữa. Dẫu sao, thời gian cũng không thể quay ngược lại."
"…Vì những hiểu lầm đó..."
"……"
"Go Yi Gyeol có biết chuyện này không?"
Seo Do Hyun lắc đầu trước câu hỏi của Yoon Jae Sun. Cậu không biết. Từ khi sinh con đến giờ đã hơn một tuần, cậu thậm chí chưa một lần được biết tình trạng của đứa trẻ. Lúc vừa tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, cậu đã khẩn cầu được biết liệu đứa trẻ còn sống hay không, nhưng anh chỉ bảo cậu nên tập trung hồi phục trước đã.
"Liệu cậu ấy có biết không?"
"…Có lẽ là không."
"Cậu nên vào trong nghỉ ngơi đi. Chuyện này, tốt nhất là Go Yi Gyeol chưa nên biết."
"Vâng, tất nhiên rồi. Tôi sẽ xem như chưa từng nghe gì cả."
Ánh mắt lúng túng và sự bất an hiện rõ trên khuôn mặt Yoon Jae Sun. Cậu ta cúi đầu, định rời đi, nhưng dường như nhớ ra điều gì nên dừng lại một chút.
Seo Do Hyun với vẻ mệt mỏi chồng chất, nhìn Yoon Jae Sun như muốn hỏi liệu cậu ta còn điều gì muốn nói. Cuối cùng, Yoon Jae Sun hít sâu một hơi trước khi mở lời.
"Hôm nay Go Yi Gyeol đã gọi điện cho cha cậu ấy. Tôi nghĩ anh nên biết chuyện này."
"Là chuyện gì?"
"Dường như họ đã nói về chuyện tiền bạc."
"Tiền sao?"
Yoon Jae Sun gật đầu, nhớ lại rõ ràng từng lời của Go Yi Gyeol trong cuộc trò chuyện. Cậu ta cố gắng thuật lại với dáng vẻ hết sức nghiêm trọng.
"Có vẻ như ông ấy bảo cậu ấy nên thuyết phục anh cho vay tiền. Nhưng cậu ấy đã rất tức giận và phản bác lại, nói rằng cậu ấy không có tiền, cũng không định đầu tư gì, và bảo ông ấy tỉnh táo lại."
"À…"
"Cậu ấy đã nổi giận, nhưng dường như cũng rất đau khổ."
Dù chỉ đang truyền đạt lại câu chuyện, nhưng Yoon Jae Sun vẫn không giấu được sự khó xử. Ai nhìn vào cũng nghĩ chính cậu ta là người yêu cầu đưa tiền, chứ không phải cha của Go Yi Gyeol. Seo Do Hyun chỉ khẽ gật đầu, không cần nghe chi tiết cũng đủ hình dung ra nội dung cuộc trò chuyện.
"Go Yi Gyeol vốn rất ít khi tức giận. Nếu lần này cậu ấy phản ứng như vậy, chắc là yêu cầu quá đáng lắm."
"Tôi không rõ, nhưng có lẽ là một số tiền lớn. Dựa vào việc họ nhắc đến đầu tư."
"Được rồi, tôi hiểu rồi. Ngày mai, tôi sẽ tiếp tục ở bệnh viện."
"Vâng, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa. À, về chuyện liên hệ cơ sở nhận nuôi, tôi có cần tạm hoãn không?"
Câu hỏi của Yoon Jae Sun khiến Seo Do Hyun rơi vào trầm ngâm. Kể từ lúc xác nhận Go Yi Gyeol mang thai, anh đã quyết định rõ ràng sẽ cho đứa trẻ đi ngay khi chào đời. Nhưng bây giờ, việc biết rằng đứa trẻ là con ruột lại khiến anh do dự.
Đứa trẻ chưa từng nằm trong bất kỳ điều khoản nào của hợp đồng lại chính là nguyên nhân khiến tất cả sụp đổ. Dẫu vậy, anh vẫn chưa thể đưa ra quyết định dứt khoát. Ý nghĩ tự mình nuôi nấng đứa trẻ chưa bao giờ xuất hiện trong đầu anh. Làm sao chỉ một kết quả xét nghiệm ADN cùng cuộc gặp gỡ ngắn ngủi lại có thể tạo ra thứ tình cảm sâu sắc gọi là tình cha con?
Ý định để Go Yi Gyeol gặp con luôn lởn vởn trong tâm trí anh, nhưng một câu hỏi không ngừng quấy nhiễu anh. Liệu Go Yi Gyeol có thực sự mong muốn điều đó vào lúc này không?
"Chuyện đó để sau rồi tôi quyết định."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
"À, còn nữa, tìm hiểu xem bệnh viện này có dịch vụ chăm sóc sau sinh không. Nếu có thì cậu lo sắp xếp đi."
"Vâng, tôi sẽ làm ngay. À… nếu không phiền, tôi có một lời muốn nói."
Seo Do Hyun nheo mắt nhìn Yoon Jae Sun, ánh mắt lạnh lùng như đang hỏi: ‘Biết là không nên, sao vẫn nói?’ khiến cậu ta không khỏi nuốt khan.
"Nếu điều đó không giúp ích, mà còn làm rối tung mọi thứ, cậu định giải quyết thế nào?"
"…Vậy thì tôi sẽ không nói nữa."
"Được, nói đi, tôi sẽ nghe."
Nhìn vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt sếp mình, Yoon Jae Sun nghĩ rằng ngay cả khi sếp có tức giận thì chắc cũng không thể phản ứng mạnh mẽ nổi. Cậu ta bèn lùi lại một chút, mở lời.
"Anh nghĩ có nên… cho cậu ấy gặp đứa bé không? Hiện tại, tình trạng của cậu ấy thực sự rất tệ."
"……"
"Cậu ấy đã chịu đựng quá nhiều hiểu lầm, tổn thương cũng không ít. Tôi chỉ là người ngoài nhưng anh lại là gia đình. Thay vì tiếp tục giấu giếm, có lẽ nên để cậu ấy gặp đứa bé trước…"
"Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện đó. Nhưng bây giờ thì chưa thể."
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.