Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 57
Trước câu trả lời dứt khoát, ánh mắt của Yoon Jae Sun như muốn hỏi tiếp nhưng lại không thể cất lời, chỉ có thể mở to mắt, cúi người tới gần như muốn truy vấn anh tại sao lại nói những lời như vậy.
"Đứa bé sinh non nên hiện giờ đang ở trong lồng ấp. Chắc chỉ to bằng chừng này thôi.”
"…Trời ơi, nhỏ như vậy sao…?"
Seo Do Hyun nhớ lại hình ảnh cái đầu bé xíu hơn cả nắm tay mình khi ấy, đưa tay ước lượng kích cỡ. Ngay cả không gian nhỏ bé trong lồng ấp cũng vẫn còn thừa thãi. Bất giác, anh nhíu mày. Đứa bé ấy, dù trong đôi mắt vốn chẳng hề có chút tình thương của anh, vẫn khiến người ta không khỏi xót xa. Và giờ anh phải để Go Yi Gyeol nhìn thấy cảnh tượng đó ư?
"Cánh tay nhỏ hơn cả ngón tay tôi đã phải cắm kim tiêm, không thể tự thở nên phải đặt ống nội khí quản. Nhìn thấy đứa trẻ như vậy, liệu cậu ấy có càng thêm trách móc tôi không? Dù có ích kỷ cũng đành chịu, nhưng nếu nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị sốc. Lúc đó, Go Yi Gyeol sẽ lại nhớ đến lý do tại sao phải sinh non, và mối quan hệ của chúng tôi sẽ càng tồi tệ hơn nữa."
"Tôi… không biết nữa. Thật sự rất khó xử."
"Thế còn tôi, người trong cuộc, cậu nghĩ tôi ra sao."
Seo Do Hyun giấu đi biểu cảm. Giá như khi đó anh tin lời của Go Yi Gyeol dù chỉ một chút, liệu giờ đây mọi chuyện có khác không.
***
Seo Do Hyun và Go Yi Gyeol ngày càng khô cạn dần qua từng ngày. Dù chung một không gian, nhưng họ gần như không nói với nhau câu nào. Thỉnh thoảng, Go Yi Gyeol nhìn chằm chằm vào khoảng không, ánh mắt hoảng hốt rồi bật khóc. Seo Do Hyun dù hỏi lý do cũng không nhận được câu trả lời, cuối cùng chỉ biết trơ mắt nhìn cậu lên cơn co giật đến bất tỉnh.
Dù ngày xuất viện đã gần kề, anh vẫn chưa thể nói cho Go Yi Gyeol biết rằng họ sẽ chuyển đến trung tâm chăm sóc sau sinh, khiến thời gian trôi qua đầy nôn nóng và căng thẳng.
"…Không… Không phải."
Đúng lúc đó, một giọng nói khẽ vang lên bên tai Seo Do Hyun, anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng nhưng tâm trí lại treo ngược cành cây.
"Không, không phải đâu…."
Go Yi Gyeol đang cuộn tròn lại và nhìn những giọt mưa ngoài cửa sổ, bắt đầu lẩm bẩm trong khi tay thì bịt tai. Đôi tai chưa kịp lành lặn, dù đã được bôi thuốc và băng lại cẩn thận, nhưng vẫn không ngừng chảy máu vì chính cậu lại vô thức chạm vào.
Khi Seo Do Hyun đứng dậy, Go Yi Gyeol càng thu mình lại. Đôi tay vốn bịt tai giờ lại cào cấu xung quanh, ngón tay đi sâu vào vùng tai đầy vết máu khô.
"Go Yi Gyeol."
"Không… không phải… nhưng… tôi… muốn tắm. Tôi muốn rửa sạch. Tôi… dơ dáy quá…"
"Ai nói em dơ?"
"Anh… anh đã nói thế, Seo Do Hyun. Tôi… tôi đâu có làm gì sai… nhưng… tôi phải tắm. Tắm rồi… sẽ sạch phải không? Không à? Vậy thì… làm sao bây giờ?"
Go Yi Gyeol cố vùng vẫy khỏi bàn tay của Seo Do Hyun, muốn xuống giường bằng được. Cậu cứ khăng khăng rằng mình phải tắm ngay lập tức, khiến kim tiêm trên tay bị bật ra, máu chảy dài xuống cánh tay gầy guộc.
"Mùi máu… Cả cái này cũng dơ nữa đúng không? Tôi… tôi phải rửa ngay…!"
"Yi Gyeol à."
"Hức… Làm sao đây… Làm sao đây…."
Go Yi Gyeol lùi lại, cố tránh khỏi bàn tay của Seo Do Hyun, rồi chạy thẳng vào nhà tắm trước khi bị anh bắt lại. Cậu khóa trái cửa, phớt lờ tiếng gọi và tiếng gõ cửa dồn dập của anh, rồi bước thẳng vào buồng tắm.
Ngay khi cởi bộ đồ bệnh nhân, cậu vặn vòi nước. Nước lạnh trút xuống khiến cậu rùng mình hít một hơi sâu. Nhưng không biết xoay vòi thế nào để nước nóng lên, cậu đành đứng dưới dòng nước lạnh buốt, tự kỳ cọ cơ thể mình.
Cậu lấy thật nhiều xà phòng, bôi lên khắp người, từ cánh tay, chân, ngón tay, đến từng kẽ chân, rồi cả những nơi không bao giờ lành lại. Thế nhưng thật kỳ lạ, dạ dày trống rỗng của cậu bỗng đau nhói. Go Yi Gyeol đưa tay thăm dò nơi làn da đang đau nhức, cảm nhận một dòng chất lỏng âm ấm chảy ra, rồi đưa ngón tay vào sâu hơn.
Cậu tựa đầu vào tường, trong lòng chỉ mong có thể kết thúc tất cả ngay tại đây.
‘Đúng là hợp với em đấy, thật hạ tiện.’
Nước… là nước, nhưng thứ chảy dài trên gương mặt lại không phải nước. Cảm giác bết dính làm cậu không mở nổi mắt.
‘Thật ra em cũng thích mà, đúng không? Biết rõ mình đang bị đối xử thế nào mà vẫn thích, đúng là giống một món đồ rẻ tiền.’
Tiếng thì thầm bên tai vang vọng khắp căn phòng tắm. Âm thanh ấy như dội lại trong đầu, không chịu tan biến.
‘Không muốn à? Nhưng có nói thế thì thứ bên trong đó sẽ trở thành con tôi sao?’
“Không phải, không phải mà…”
Go Yi Gyeol thì thào, co ro ngồi ở góc phòng tắm, run rẩy đến tái xanh trong làn nước lạnh xối thẳng xuống người. Tiếng cánh cửa phòng tắm bị đập mạnh cũng đã im bặt từ lúc nào. Seo Do Hyun vội chạy vào, tìm thấy Go Yi Gyeol đang ướt sũng, ngồi thu mình ở góc buồng tắm, thân hình nhỏ bé run rẩy trong sự thảm thương.
“C-Con… ổn chứ? Để tôi… để tôi nuôi được không? Đứa bé đâu phải… không phải con của anh, không phải đâu, tôi nói sai rồi, không phải, thật sự không phải mà…”
“……”
“Không phải, thật sự không phải… nhưng… đứa bé… đứa bé… tôi không tò mò đâu, xin lỗi, là lỗi của tôi. Xin đừng nói với nó rằng… rằng nó là con của tôi. Làm ơn… làm ơn…”
“Tại sao lại tắm bằng nước lạnh thế này.”
Seo Do Hyun tắt nước, lấy chiếc khăn tắm lớn phủ lên người Go Yi Gyeol. Cơ thể cậu lạnh như băng. Dù run lên cầm cập, cậu vẫn cố né tránh không để cơ thể mình chạm vào anh.
“Khi nào tôi được… về nhà? Tôi muốn về… tôi không hiểu sao lại ở đây. Mọi người cứ bảo tôi không biết xấu hổ, cứ hỏi tại sao tôi lại ở đây… Cho tôi về nhà đi, được không? Tôi không nên ở đây…”
Go Yi Gyeol túm lấy vạt áo Seo Do Hyun, lẩm bẩm liên tục. Xin lỗi, xin lỗi, cậu cứ nhắc đi nhắc lại, nước lạnh vẫn nhỏ từng giọt xuống người. Seo Do Hyun chỉnh nhiệt độ phòng, dìu cậu ngồi xuống giường, rồi cẩn thận lau khô từng giọt nước còn đọng lại trên người cậu.
Trong khi Seo Do Hyun lau người cho mình, Go Yi Gyeol chợt cảm thấy kỳ lạ. Dù đã tắm, cậu vẫn như ngửi thấy một mùi hôi hám bám trên cơ thể. Làn da nổi lên từng lớp gai ốc, và cơn ngứa ngáy cứ thế lan ra khắp người. Dù cố gắng kìm nén, cậu không chịu nổi mà bắt đầu cào gãi khắp nơi: cánh tay, mu bàn tay, bắp đùi.
Ngay khi nhận ra, Seo Do Hyun lập tức nắm lấy tay cậu, ngăn không cho cậu làm tổn thương bản thân. Nhưng Go Yi Gyeol vội vã mặc lại bộ đồ bệnh nhân, không chờ cho anh lau khô người. Đường viền cổ áo ướt nhẹp vì những giọt nước từ mái tóc vẫn còn nhỏ xuống.
Cậu cần phải sấy khô tóc ngay, cơ thể vốn đã yếu ớt, chỉ cần ở thế này thêm chút nữa chắc chắn sẽ bị cảm. Trong lúc Seo Do Hyun còn đang nghĩ xem có nên cho cậu uống thuốc phòng trước hay không, cánh cửa phòng bệnh bất chợt bật mở, tạo ra một tiếng động chát chúa.
“Go Yi Gyeol!”
Người đàn ông hầm hầm bước tới, không nói lời nào, túm lấy cổ áo của Go Yi Gyeol rồi giơ tay lên. Chát! Một bàn tay to lớn như nắp nồi giáng thẳng vào gương mặt nhỏ bé của cậu.
“Mày! Mày làm mất mặt gia đình đến thế này mà vẫn chưa đủ sao!”
Lại một tiếng chát vang lên. Seo Do Hyun lúc này mới hoàn hồn, vội lao tới gỡ tay người đàn ông kia ra khỏi Go Yi Gyeol. Gã đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn Go Yi Gyeol. Nhưng khi nhận ra Seo Do Hyun đang đứng cạnh, gã lập tức thay đổi thái độ.
Gã hất mạnh tay, buông cổ áo Go Yi Gyeol ra như phủi bụi. Không còn bị túm giữ, cậu loạng choạng ngã xuống sàn. Khuôn mặt vốn tái nhợt của cậu giờ đỏ bừng lên. Máu trào ra từ miệng, luồn qua kẽ môi. Cậu nhíu mày khó chịu, rồi máu mũi cũng theo đó mà tuôn ra không ngừng.
“Ông đang làm cái gì vậy?” Seo Do Hyun gằn giọng.
“Thông gia bảo với tôi rồi, nói thằng nhãi này sinh con, nhưng đứa bé là con của thằng khác! Làm ra mấy chuyện như vậy mà còn có thể trơ trẽn thế kia! Tôi nuôi dạy nó như thế hả? Hả? Haizz, tôi không dám thốt nên lời nữa!”
“À…”
“Tôi xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt lên nhìn ai! Tôi sẽ thay nó xin lỗi, xin hãy suy nghĩ lại về việc ly hôn được không, giám đốc Seo? Còn mày đang làm gì thế hả? Đáng lẽ ra phải quỳ xuống cầu xin cả ngày mới phải! Nhanh lên, còn không mau đứng dậy!”
Giọng nói như sấm của gã vang vọng khắp phòng bệnh. Go Yi Gyeol đang nằm bất động trên sàn, nghe vậy thì từ từ quỳ xuống. Cậu đưa tay lên quệt máu dưới mũi, lẩm bẩm, chẳng làm gì sai nhưng vẫn chắp tay cầu xin.
“...Tôi sai rồi. Là lỗi của tôi… Tôi xin lỗi.”
Mỗi lần cậu nấc lên, máu mũi lại chảy dài. Khuôn mặt và bộ đồ bệnh nhân của cậu đầy những vết máu. Nhìn cảnh tượng thê thảm đó, Seo Do Hyun chỉ biết mong rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.