Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 58
Hai người ngồi quỳ song song, lặng thinh như bị câm lặng. Seo Do Hyun nhẹ nhàng đỡ Go Yi Gyeol đứng dậy, dẫn vào phòng tắm. Anh mở vòi nước, dùng nước ấm lau sạch gương mặt lem máu của cậu. Cứ tưởng đã sạch sẽ rồi, nhưng máu mũi vẫn không ngừng chảy ròng xuống.
Seo Do Hyun lấy khăn khô lau mặt cho cậu, rồi giữ chặt cánh mũi đang rỉ máu. Dù vậy, Go Yi Gyeol vẫn không hề nhúc nhích, chỉ ngồi bất động như người mất hồn.
"Chờ tôi một chút."
"……"
"Chờ nhé, tôi tiễn cha em đi đã."
"…Cha tôi đòi tiền. Có lẽ ông ấy đến vì chuyện đó."
Giọng nói không chút cảm xúc vang lên. Go Yi Gyeol nhìn vào hư không, tiếp tục nói, ánh mắt vô định chẳng rõ đang hướng về đâu.
"Thật không biết vô liêm sỉ này giống ai, hóa ra là giống cha tôi. Tôi xin lỗi. Tôi biết anh đã chịu đựng rất nhiều… Vì vậy, trước khi tôi khiến anh phải nhìn thấy thêm cảnh tượng tệ hại hơn, thì nhanh chóng ly hôn đi. Cha tôi, để tôi nói chuyện. Tôi sẽ không để ảnh hưởng đến anh đâu Seo Do Hyun."
Seo Do Hyun đứng thẳng người, không để cậu nói thêm lời nào nữa. Go Yi Gyeol mím chặt môi, không dám hé thêm nửa lời. Seo Do Hyun cũng im lặng, rời khỏi phòng tắm mà chẳng nói một câu nào.
Vừa bước ra thì Go Dae Sik đang lo lắng đi tới đi lui ngoài phòng bệnh, lập tức chạy lại. Khuôn mặt không có chút nào giống với Go Yi Gyeol, ông ta cười xuề xòa, bắt lấy tay Seo Do Hyun, thậm chí vỗ vỗ mu bàn tay anh vô cùng tự nhiên.
"Tôi xin hứa, tuyệt đối sẽ không có chuyện như thế này lần nữa. Một lần thôi, chỉ một lần nhắm mắt cho qua, được không?"
"Nghe nói ông cần tiền."
"…Hả? Thằng bé đã nói với cậu sao? Tôi tưởng nó không hé răng chứ, nhưng mà, cũng đúng thôi, nó nghe lời tôi mà. Không, ý tôi là, từ giờ sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu. Đúng là cậu khó lòng tha thứ khi vợ mình sinh con của kẻ khác, nhưng mà, cậu rộng lượng một chút, bỏ qua cho tôi lần này đi. Tôi biết tôi vô liêm sỉ khi nói ra những lời này, nhưng mà….”
"Sau này cần tiền, đừng qua em ấy mà cứ nói trực tiếp với tôi."
Lời nói của anh không có vẻ gì là sẽ tha thứ cho Go Yi Gyeol, nhưng dường như ý anh là sẽ đưa tiền. Go Dae Sik gật đầu lia lịa, cười toe toét như thể số tiền ấy đã nằm trong tay mình. Ông nắm chặt tay Seo Do Hyun, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay, không ngừng cúi người cảm ơn như thể sợ bỏ lỡ bất cứ điều gì.
"Vậy ông đi đi."
"Ừ, tôi đi đây, tôi cũng đang định đi rồi. Thằng nhóc đó..."
"Tôi sẽ nói là ông đã về."
"Ừ, phải rồi, phải rồi. Nó không phải người như vậy đâu, chắc nó mất trí rồi. Xin cậu rộng lượng bỏ qua. Cảm ơn, cảm ơn cậu."
Go Dae Sik vừa cười vừa bước ra khỏi phòng bệnh. Cánh cửa đóng lại, ông vẫn còn quay lại vẫy tay chào Seo Do Hyun. Không biết ngượng ngùng là gì. Seo Do Hyun cảm thấy mệt mỏi như thể bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, nhưng vẫn cố bước tới. Anh dừng lại trước cửa phòng tắm, hít sâu một hơi rồi gõ cửa. Không có tiếng trả lời, nhưng anh cũng không mong đợi điều đó. Anh đẩy cửa bước vào.
Go Yi Gyeol co rúm người lại trong góc phòng tắm, cuộn người lại như một mảnh vải nhàu nhĩ. Cậu gặm móng tay, từng tiếng ‘cạch cạch’ nhỏ vang lên trong không gian. Ngón tay cái bị cậu cắn đến mức rỉ máu, nhưng cậu chẳng có vẻ gì là đau, vẫn tiếp tục gặm phần da bị lộ ra.
Seo Do Hyun ngồi xuống, nắm lấy cổ tay Go Yi Gyeol. Anh biết cậu không thích điều này, nhưng không còn cách nào khác để ngăn cậu lại. Cảm giác ấm áp từ tay anh khiến cậu ngước mắt lên. Ánh mắt mờ mịt bỗng trở nên rõ ràng hơn một chút. Khi nhận ra người nắm tay mình là ai, cậu lập tức giằng tay ra.
"Anh làm gì ở đây?"
"……"
"Ra ngoài đi."
“Cha tôi…"
Go Yi Gyeol nhìn anh, giọng nói đầy nỗi tủi nhục và đau khổ. Nếu Seo Do Hyun không bước vào cùng ông ta, thì có lẽ ông ta đang ngoan ngoãn chờ bên ngoài, hoặc cũng có thể anh đã thản nhiên đưa tiền và bảo ông ta rời đi.
"Cha em đi rồi."
"……"
Vậy là anh đã đưa tiền thật. Go Yi Gyeol nghe thấy vậy, cả cơ thể căng thẳng của cậu từ từ thả lỏng. Cậu tựa vào bức tường, đứng dậy với nụ cười nhạt nhẽo.
"…Bị đánh tỉnh cả người."
"……"
"Đừng đưa tiền cho cha tôi nữa. Chúng ta sắp ly hôn rồi, sau khi ly hôn… Anh sẽ làm gì?"
Giọng nói yếu ớt, đầy thương cảm của Go Yi Gyeol tan biến trong không khí. Cậu thở dài nhè nhẹ, đưa tay vuốt những lọn tóc ướt dính lên gò má đỏ ửng của mình. Gò má đỏ bừng đó như vô tình thu hút ánh nhìn của Seo Do Hyun, khiến anh cảm thấy tự trách vì đã không sớm nhận ra sự yếu đuối của cậu. Những gì đang xảy ra với Go Yi Gyeol, trong suy nghĩ của anh, tất cả đều là lỗi của anh.
Go Yi Gyeol không hề hay biết tâm trạng của Seo Do Hyun, chỉ không ngừng lo lắng. Cậu sợ rằng nếu anh tiếp tục đưa tiền, sau khi ly hôn, cậu sẽ rơi vào tình cảnh khó xử. Lỗi lầm đều là của cậu, và cậu biết mình phải rời khỏi anh với hai bàn tay trắng. Nhưng điều đáng sợ nhất là Go Dae Sik sẽ không để yên mà lại bịa ra lý do khác để tiếp tục đòi tiền từ Seo Do Hyun. Ý nghĩ đó khiến cậu rùng mình.
“Lỗi đều ở tôi... Nhưng như anh biết, cha tôi… không có chút liêm sỉ nào. Cha tôi có thể dùng điều này để uy hiếp anh.”
“Vậy thì chuẩn bị trước đi.”
“…Xin lỗi anh.”
Go Yi Gyeol chậm rãi bước qua Seo Do Hyun, mở cửa phòng tắm rồi quen thuộc bước đến giường, cuộn tròn người nằm xuống. Cậu kéo tấm chăn ở cuối giường phủ lên người, cố gắng để giọng nói của anh trở nên xa xôi hơn. Cậu nhắm mắt, dùng giọng nói của anh như một khúc ru ngủ. Nhưng những lời tự trách, những cảm xúc trách móc bản thân cứ không ngừng vang vọng, khiến cậu bất giác trở nên bất an.
***
Vài ngày sau, vết khâu sau ca phẫu thuật của Go Yi Gyeol được tháo chỉ. Trong thời gian đó, Seo Do Hyun thỉnh thoảng đến thăm đứa trẻ. Đứa bé vẫn nhỏ bé như chẳng lớn hơn chút nào. Nhìn con đang ngủ trong lồng kính, anh nhận ra mình cần phải nhanh chóng thú nhận với Go Yi Gyeol rằng mình đã hiểu lầm cậu. Nhưng mỗi lần đứng trước mặt cậu, anh lại không thể mở lời.
Hôm nay, như thường lệ, anh đứng trước lồng kính đến hết giờ thăm, mắt không rời khỏi đứa trẻ. Sau đó, anh chậm rãi rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Anh chỉ rời đi khoảng ba mươi phút, và đã để Yoon Jae Sun ở lại bệnh viện nên đáng lý ra sẽ không có gì xảy ra. Nhưng dù vậy, để Go Yi Gyeol ở một mình vẫn khiến anh không yên tâm.
Khi đứng chờ thang máy, thấy nó dừng lại ở từng tầng, anh quay người đi thẳng về phía cầu thang. Vừa bước lên, anh vừa nghĩ xem nên làm thế nào để đưa đứa bé cho cậu xem. Các y tá bảo rằng đứa bé đã lớn hơn trước nhiều, nhưng trong mắt anh, nó vẫn yếu đuối như ngày đầu tiên. Nếu Go Yi Gyeol nhìn thấy, có lẽ cậu sẽ sốc. Đứa trẻ sinh non khi còn quá sớm, nhỏ bé và yếu ớt là điều hiển nhiên. Nhưng đối với Go Yi Gyeol, đứa trẻ này là kết quả của một nguyên nhân rõ ràng, nên với cậu, những điều ‘hiển nhiên’ ấy lại càng không thể chấp nhận.
Seo Do Hyun đẩy cửa thoát hiểm, bước vào hành lang bệnh viện. Anh ngay lập tức nhìn thấy Yoon Jae Sun đang đi đi lại lại trước cửa phòng. Đáng lý ra cậu ta nên ở trong phòng, tại sao lại đi ra ngoài thế này?
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Phó tổng, sao anh không nghe điện thoại vậy?”
Seo Do Hyun chợt nhớ ra mình đã để chế độ im lặng khi bước vào phòng chăm sóc đặc biệt. Anh lẩm bẩm, lấy điện thoại ra, nhìn thấy một loạt cuộc gọi nhỡ và cảm giác rối rắm hiện lên trên gương mặt. Trước cửa phòng bệnh, trưởng phòng Lim cúi đầu chào anh.
“Chủ tịch vừa mới đến. Ông ấy nói muốn ở một mình với Go Yi Gyeol nên đã bảo tôi ra ngoài.”
“Lẽ ra cậu phải ngăn ông ấy lại chứ.”
“Chủ tịch đấy, sao tôi dám ngăn…”
“Không phải tôi đưa cậu lên vị trí này để làm thế à?”
Yoon Jae Sun muốn phản bác nhưng đành ngậm miệng. Dù sao, Seo Do Hyun cũng có vai trò quan trọng trong việc cậu ta được thăng chức. Sau một hồi nhìn quanh, Yoon Jae Sun bổ sung rằng không nghe thấy tiếng gì lớn trong phòng.
“Được rồi, tôi vào đây.”
“Anh vào nhanh đi.”
Yoon Jae Sun vội vã mở cửa, vẻ mặt lo lắng. Seo Do Hyun bước vào phòng với tâm trạng nặng nề, cố kiềm chế cơn bực tức đang trào lên.
“Cuối cùng, cậu cũng đến.”
Chủ tịch Seo Jung Jae ngồi ở vị trí cao nhất trên ghế sofa, trong khi Go Yi Gyeol lại đang quỳ trên sàn. Một cảnh tượng vô lý hiện ra trước mắt anh. Seo Do Hyun chợt nhớ đến những lời nói đùa khi xưa rằng con người có thể thích nghi với bất cứ tình huống nào, kể cả những điều vô lý nhất.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.