Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 61
Việc xuất viện của Go Yi Gyeol bị trì hoãn. Cậu kiên quyết từ chối việc đến trung tâm chăm sóc sau sinh, phần vì căng thẳng khi Seo Do Hyun đã biết toàn bộ sự thật, phần vì sinh non và tình trạng hormone không ổn định do cơn rối loạn pheromone mà Seo Do Hyun gây ra trước khi cậu sinh con.
Bác sĩ phụ trách khám cho Go Yi Gyeol nhận thấy rằng việc cậu từ chối đến trung tâm chăm sóc là một điều tốt, vì ông đề nghị cậu nên ở lại bệnh viện để điều chỉnh lại hormone của mình. Go Yi Gyeol tuy không hiểu tại sao mình không được về nhà, nhưng vì Seo Do Hyun bảo cậu làm vậy nên cậu đã đồng ý.
Cậu chẳng cảm nhận được thời gian trôi qua như thế nào. Đôi khi vừa mới mở mắt đã là sáng, có khi lại là đêm, hoặc khi nào đó trời mưa, gió thổi ào ạt. Cậu từng nghĩ rằng khi Seo Do Hyun biết hết mọi chuyện, có lẽ cuộc sống sẽ thay đổi một cách đáng kể. Nhưng không, chẳng có gì thay đổi. Ngay cả bản thân cậu, cậu cũng không thể trở lại như trước. Đúng như lời Seo Do Hyun đã nói, không còn gì giống như trước nữa. Một chút gì của quá khứ cũng không quay trở lại.
Đúng lúc đó, khi Go Yi Gyeol đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng rung của điện thoại bất chợt vang lên.
“...Alo.”
Là cuộc gọi của Seo Do Hyun. Tiếng rung ngừng, thay vào đó là giọng nói của anh. Như thường lệ, anh xử lý công việc trên chiếc sofa đối diện giường cậu, vẻ mặt căng thẳng sau khi kết thúc cuộc gọi.
Go Yi Gyeol bất giác nhìn thẳng vào ánh mắt anh, rồi lặng lẽ nằm xuống. Cậu cảm thấy không khỏe, người run rẩy và tâm trạng thì ảm đạm. Định chỉ nhắm mắt một lát, nhưng khi mở mắt ra, Seo Do Hyun đã không còn ở đó. Thay vào vị trí của anh là Yoon Jae Sun ngồi bất động với vẻ ngượng ngùng.
“Chào cậu. Lại... gặp nhau rồi.”
Yoon Jae Sun cười gượng gạo chào cậu. Cậu ta vốn đang làm việc tại công ty nhưng bất ngờ bị gọi đến bệnh viện, cảm giác khổ sở vì phải đối mặt với vợ của cấp trên. Khi nhắm mắt Go Yi Gyeol đã trông rất đáng thương, khi mở mắt, cậu lại càng làm cậu ta thấy xót xa hơn nữa.
Kể từ khi biết chuyện cậu ngoại tình, Yoon Jae Sun đã cảm thấy tội nghiệp cậu. Nhưng sau khi Seo Do Hyun kể toàn bộ sự thật, suy nghĩ rằng trên đời này chẳng ai đáng thương hơn Go Yi Gyeol đã ăn sâu trong đầu Yoon Jae Sun. Cậu ta mang theo túi đồ dành cho sản phụ đã chuẩn bị sẵn trên xe, ngượng ngùng đặt chiếc túi dưới chân mình.
“…Xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Không sao đâu. Cậu có muốn dùng bữa không? Khi nãy tôi thấy họ mang đến một khay thức ăn.”
Go Yi Gyeol bật cười trước câu hỏi về bữa ăn của Yoon Jae Sun, điều mà cậu ta không bao giờ quên khi gặp cậu. Cậu che miệng lại nhưng tiếng cười vẫn vang lên khe khẽ. Thấy vậy, Yoon Jae Sun cũng cười ngượng, đưa tay gãi đầu. Cậu ta chỉnh lại góc tựa lưng giường cho cậu, đặt khay thức ăn đã nguội lên bàn và kín đáo rót nước. Sau đó, Yoon Jae Sun lấy một đôi tất từ trong túi đồ và đặt lên bàn.
“Tôi nghe nói sau khi sinh, cần giữ ấm tay chân. Không thì sau này sẽ rất khổ.”
“…Vậy sao?”
Yoon Jae Sun gật đầu và đặt đôi tất len lên bàn. Thực ra, túi đồ còn nhiều thứ hơn nữa, nhưng Yoon Jae Sun ngại cậu sẽ bất ngờ nếu lấy hết ra cùng lúc.
***
Seo Do Hyun rời phòng bệnh để lại Yoon Jae Sun chăm sóc Go Yi Gyeol. Anh đi xuống quán cà phê để gặp Na Seung Hee, tâm trạng không mấy dễ chịu. Dù chắc chắn rằng ông nội đã kể hết sự thật, nhưng việc Na Seung Hee xuất hiện ở đây chứng tỏ mẹ anh vẫn chưa từ bỏ ý định ly hôn.
Với cái đầu đau nhức và gương mặt nhăn nhó, Seo Do Hyun bước vào quán, nhìn thấy Na Seung Hee vẫy tay từ một bàn cạnh cửa sổ. Anh tiến đến và ngồi xuống đối diện.
“Lâu rồi mới gặp. Nhìn cậu tiều tụy hẳn.”
Seo Do Hyun không đáp, chỉ liếc xuống phong bì màu nâu trên bàn. Na Seung Hee đẩy phong bì về phía anh.
“Tôi là luật sư chuyên về ly hôn mà, cậu biết đúng không? Tôi sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này sạch sẽ.”
“Ồ, vậy là cậu đến đây không phải với tư cách bạn bè mà là luật sư? Nếu vậy, cậu phí công rồi.”
“…Ý cậu là gì?”
“Tôi không ly hôn. Đừng mang những thứ này đến nữa.”
Seo Do Hyun kiểm tra giờ trên đồng hồ, vẻ mặt như đang chịu đựng một cuộc gặp gỡ nhàm chán. Thái độ đó khiến Na Seung Hee sầm mặt lại, cảm thấy bẽ bàng.
“Cậu thực sự nghĩ mình có thể sống như vậy sao?”
“Đứa trẻ không phải con cậu! Cậu ta ngoại tình, mang thai và sinh con. Cậu vẫn chọn không ly hôn? Cậu yêu cậu ta nhiều đến mức có thể chấp nhận mọi thứ sao?!”
Tiếng nói của Na Seung Hee vang lên, hỏi về cảm xúc của Seo Do Hyun đối với Go Yi Gyeol, khiến anh cảm giác như máu trong người mình bỗng lạnh ngắt.
Từ khi đưa cậu vào bệnh viện, điều duy nhất thúc đẩy anh là trách nhiệm. Cảm giác xao xuyến mỗi khi nhìn thấy Go Yi Gyeol sau ca phẫu thuật chỉ là một dạng tội lỗi vì nghĩ rằng đứa trẻ đã suýt gặp nguy hiểm.
Nhưng thật kỳ lạ, dù biết rõ rằng bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để ly hôn, anh vẫn không muốn làm vậy. Anh bám lấy Go Yi Gyeol một cách khó hiểu. Mối quan hệ giữa hai người vốn chỉ được duy trì bằng một bản hợp đồng, luôn giữ khoảng cách hợp lý. Vậy mà tại sao lại không thể buông bỏ được?
“Tôi không phải là khách hàng của cậu, quan hệ của chúng ta cũng chỉ là bạn bè, thế nên tôi không cần phải giải thích gì cho cậu cả.”
“Seo Do Hyun!”
Na Seung Hee đang cúi người về phía trước, đột ngột đứng bật dậy, đưa tay ra, khuôn mặt tổn thương như không thể tin được những gì vừa nghe thấy.
“Chúng ta đã quen biết nhau mười lăm năm. Cậu kết hôn hai năm rồi. Giờ cậu bảo chúng ta chỉ là bạn bè thôi sao?”
“Nếu người khác nghe được, họ sẽ hiểu nhầm đấy, Seung Hee. Không phải chỉ có cậu và tôi, mà còn năm người khác trong mười lăm năm đó nữa.”
“……”
“Vậy mà cậu cứ cố chen vào chuyện vợ chồng của bạn mình đến mức phải nghe những lời này. Cậu nghĩ quan hệ giữa chúng ta đáng để làm vậy sao? Uống vừa đủ thôi rồi về đi. Tôi về trước.”
Seo Do Hyun đứng lên, không nhìn Na Seung Hee nữa. Anh không gọi đồ uống, nên chẳng có gì để dọn dẹp, chỉ đơn giản bước ra khỏi quán cà phê. Na Seung Hee đứng ngẩn người một lúc, rồi nhanh chóng đuổi theo anh.
“Cậu thực sự định nuôi một đứa trẻ không phải con mình sao? Cậu không ly hôn mà muốn sống cùng cậu ta sao? Go Yi Gyeol có gì mà khiến cậu làm đến mức này? Cậu yêu cậu ta đến vậy à?”
“Ai nói đứa trẻ không phải con tôi?”
“…Mẹ cậu, không phải sao? Chính mẹ cậu đã nói…”
“Mà cậu có biết điều đó hay không thì cũng chẳng thay đổi được gì. Nó là con tôi. Vậy nên, làm ơn dừng lại đi, Seung Hee.”
Câu nói như sét đánh ngang tai khiến Na Seung Hee đưa tay bịt miệng, khuôn mặt đầy kinh ngạc. Anh ta nhíu mày, không thể hiểu nổi tại sao đứa trẻ lại trở thành con của Seo Do Hyun.
“Làm sao đứa trẻ đó lại là con của cậu được…”
“Nếu cậu muốn giữ mối quan hệ bạn bè này thì nên biết tự ý thức một chút. Làm luật sư mà không biết giữ chừng mực thì làm sao mà sống nổi?”
Seo Do Hyun không thể kiềm chế sự bực bội khi mà mọi thứ đang rối ren, còn Na Seung Hee lại xen vào quá mức. Anh cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, vỗ nhẹ vai Na Seung Hee và khuyên anh ta tạm thời đừng liên lạc nữa. Anh quay mặt đi, rời xa ánh mắt đỏ hoe như sắp khóc của anh ta, rồi sải bước đến hành lang bệnh viện.
***
Vừa bước đi, Seo Do Hyun vừa rút điện thoại ra và bấm gọi vào số đã nhiều lần không kết nối được. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy. Giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên.
—Alo, con trai.
“Chúng ta gặp nhau đi.”
—Có chuyện gì mà gấp vậy? Con đã gặp Seung Hee chưa? Thằng bé bảo sẽ mang giấy tờ đến cho con hôm nay.
Giọng nói nhẹ nhàng khiến Seo Do Hyun thở dài một hơi, bàn tay xoa trán lộ rõ vẻ khó chịu.
“Con sẽ không ly hôn với Yi Gyeol. Làm ơn, dừng mọi việc vô nghĩa này lại đi. Mẹ chắc đã nghe ông nội nói rồi. Sao mẹ vẫn không chịu bỏ cuộc?”
Sự bất mãn trong giọng nói của Seo Do Hyun truyền qua điện thoại một cách rõ ràng. Đầu dây bên kia, Im Yeon Hee khẽ chép miệng. Trong suy nghĩ của bà, dù đứa trẻ là máu mủ của con trai mình, bà vẫn không thể tha thứ cho Go Yi Gyeol. Nếu cậu để mọi chuyện đến mức bị hiểu lầm nghiêm trọng như vậy, thì chắc chắn bản thân cậu cũng không phải người tốt đẹp.
—Con nghĩ kỹ đi. Đứa trẻ đó, chẳng phải từ trước tới nay nó đã có những hành động đáng ngờ rồi sao? Con vốn đâu phải kiểu người vô cớ mà sinh ra hiểu lầm?”
“Mẹ.”
—Phải, con trai. Với điều kiện của con, việc tìm một omega tốt hơn Go Yi Gyeol dễ như trở bàn tay. Sao con cứ bướng bỉnh như vậy? Ông nội cứ để mẹ thuyết phục. Còn đứa trẻ? Sinh thêm là được. Có gì ghê gớm đâu. Nếu con lo Go Yi Gyeol nuôi con thì cứ để về nhà chính. Mẹ còn trẻ, người giúp việc cũng đầy, cần gì phải lo ai chăm sóc? Hoặc nếu con ngại giao cho người khác, mẹ sẽ tự mình nuôi.
“…Sau chuyện này, con thật sự hiểu rõ gia đình chúng ta là những người như thế nào. Quả là ‘đáng ngưỡng mộ’.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.