Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 62
Với ánh mắt sâu thẳm, Im Yeon Hee im lặng không đáp lại. Seo Do Hyun vừa từng bước leo lên cầu thang thoát hiểm, vừa nói:
"Đây là lần cuối cùng con nhắc lại. Con không ly hôn. Mẹ đừng có tự ý đến tìm Go Yi Gyeol nữa. Và làm ơn đừng xuất hiện trước mặt em ấy, đừng để những người trong gia đình không mấy dễ thương của vợ con làm em ấy chán ghét thêm nữa. Mẹ hiểu rồi chứ?"
— Con nói cái gì vậy hả? Mẹ đã đối xử với Go Yi Gyeol tốt đến mức nào, con có biết không!
"Vậy có phải trước đây mẹ cũng đối xử với em ấy như vậy không? Dựa vào thái độ hiện tại, con không chắc là mẹ không làm điều đó đâu, nên con mới hỏi."
— Cái... cái gì? Dĩ nhiên là không! Mẹ đã đối xử rất tốt với nó mà!
Giọng nói đầy sửng sốt của Im Yeon Hee vang lên qua điện thoại khiến Seo Do Hyun dừng bước, thở ra một hơi ngắn. Nghe mẹ nói, anh càng chắc chắn về những gì mình nghĩ. Trong đầu hiện lên cảnh tượng mẹ anh, trước mặt mọi người thì đối xử tốt với Go Yi Gyeol, nhưng khi chỉ còn hai người thì hoàn toàn trái ngược.
Im Yeon Hee vốn là người có tính cách rõ ràng, yêu thì yêu hết mình, mà ghét thì có cố thế nào cũng không thể thay đổi được.
Trước đây, anh chưa bao giờ coi đó là vấn đề, nhưng bây giờ, khi nghĩ đến cảnh Go Yi Gyeol phải chịu đựng tất cả những điều đó, lòng anh lại trĩu nặng.
"Tại sao mẹ lại làm như vậy chứ?"
— Mẹ… mẹ đã làm gì mà con nói vậy…!
"Ha."
Từ khi Go Yi Gyeol nhập viện, mỗi ngày anh ngủ chưa đầy ba tiếng, cơ thể kiệt quệ đến mức đôi mắt khô khốc, đau nhức như muốn lôi ra ngoài để rửa sạch.
"Việc mẹ từng ra tay với Go Yi Gyeol, mẹ phải đến xin lỗi. Khi nào con gọi, mẹ hãy đến. Đừng tự ý xuất hiện. Mẹ hiểu chưa?"
— Cái gì? Con đang làm lớn chuyện chỉ vì chút hiểu lầm đó thôi sao?
"Nếu vì cái gọi là 'chút hiểu lầm' đó mà con và Go Yi Gyeol ly hôn, mẹ nghĩ mẹ có ổn không?"
— Con… con nói cái gì vậy!
Giọng nói đầy phẫn uất từ đầu dây bên kia không làm Seo Do Hyun lung lay. Anh kết thúc cuộc gọi mà không đáp lời, chỉ tiếp tục leo lên từng bậc cầu thang với tiếng thở dài nặng nề.
"Haiz."
Leo lên những bậc cầu thang dường như kéo dài vô tận, Seo Do Hyun lại chìm vào dòng suy nghĩ cứ mãi quấy rầy tâm trí mình. Những người mà ông ngoại hay mẹ thuê chắc chắn đều là những người chuyên nghiệp, giàu kinh nghiệm hơn nhân viên của công ty điều tra mà anh từng thuê. Thế nhưng, làm sao họ lại đi đến kết luận giống anh?
Vì lý do gì họ lại nghi ngờ cùng một điểm? Có phải vì sự vội vàng của mẹ đã dẫn đến sai lầm? Ngay từ đầu bà đã không vừa mắt Go Yi Gyeol, nên có lẽ bất kỳ vết nhơ nào của cậu cũng đều là cơ hội hoàn hảo để bà xoay chuyển lòng ông ngoại. Bà đã đứng mũi chịu sào, dựa vào sự hậu thuẫn vững chắc hơn cả ngàn quân của ông ngoại để soạn ra giấy tờ ly hôn. Chắc hẳn bà chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong.
Có lẽ mẹ đã biết từ trước rằng Go Yi Gyeol hoàn toàn trong sạch. Dù có tìm kiếm kỹ đến đâu thì cũng chẳng phát hiện ra bất kỳ người đàn ông nào khác cả. Giống như tôi, chỉ dựa vào cảm giác và một vài tình huống để biến Na Seon Woo thành người tình của Go Yi Gyeol, có lẽ mẹ cũng làm như vậy.
Việc kết quả xét nghiệm ADN không rơi vào tay Im Yeon Hee trước quả thực là một may mắn lớn đối với Seo Do Hyun. Anh biết rõ mẹ mình là người có thể làm bất cứ điều gì, kể cả thao túng kết quả. Seo Do Hyun vuốt lại mái tóc rối tung, đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào khoảng không trống rỗng.
Ngực anh nghẹn lại. Rốt cuộc thì phải làm sao đây? Như lời Go Yi Gyeol từng nói, cuối cùng phải làm gì mới tốt?
Nhịp bước lên cầu thang của anh dần chậm lại. Seo Do Hyun dừng chân, tựa lưng vào tường. Theo hợp đồng, họ chỉ cần ly hôn, rồi đứa trẻ sẽ được gửi đến nơi nào đó không ai hay biết, thế là chấm dứt mối quan hệ vốn chỉ được ràng buộc bởi một tờ giấy.
Anh biết rất rõ điều đó, nhưng lại không thể buông bỏ. Đôi mắt anh khẽ dừng lại trên chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út bên trái, gương mặt bất giác cứng đờ. Anh không muốn kết thúc mối quan hệ với Go Yi Gyeol. Cuộc sống không có Go Yi Gyeol là điều anh không muốn trải qua thêm một lần nữa.
Không biết từ khi nào, cảm xúc đã nảy mầm trong anh. Và giờ đây, anh không thể phủ nhận điều đó.
‘Cậu yêu Go Yi Gyeol sao?’
Chỉ có điều, như lời Na Seung Hee từng hỏi, đây không phải là cảm xúc có thể được định nghĩa bằng từ ngữ ấm áp như vậy. Tình cảm anh dành cho Go Yi Gyeol, ít nhất, không hề đẹp đẽ đến thế.
***
Không khí trong phòng bệnh khi anh mở cửa bước vào trở nên thật nhẹ nhàng. Có vẻ không ai nghe thấy tiếng cửa mở, bởi từ góc trong, sau dãy hành lang ngắn, giọng nói huyên thuyên không ngừng của Yoon Jae Sun vang lên.
"Đây là băng bảo vệ cổ tay, không phải dùng khi bế trẻ mà là để bảo vệ khớp trước khi nó yếu đi."
"À... thế sao."
"Vớ ngủ thì tuyệt đối không được cởi, kể cả khi nóng. Nếu không, mưa hay gió thổi qua, cậu sẽ cảm nhận cái rét buốt của xương sớm hơn ba mươi năm đấy."
Lúc Seo Do Hyun bước vào, khoảng cách giữa Yoon Jae Sun và Go Yi Gyeol quá gần. Họ ngồi sát nhau bên bàn với đủ thứ lỉnh kỉnh bày ra. Yoon Jae Sun đang giải thích, còn Go Yi Gyeol lắng nghe chăm chú. Dưới tấm chăn, đôi chân với chiếc tất dày hình bàn chân mèo khẽ lộ ra.
Ánh mắt Seo Do Hyun lướt qua hai người, Go Yi Gyeol đã cảm nhận được sự hiện diện của anh và lập tức cứng người lại. Yoon Jae Sun quay đầu, rồi cũng giật mình nhổm dậy khỏi giường.
"Ơ, anh... anh đến rồi sao."
"Ừ, tôi đến rồi."
Bầu không khí thân thiện ban nãy lập tức đông cứng. Yoon Jae Sun vội vàng gom đồ trên bàn vào túi giấy, như thể đang trao cho Go Yi Gyeol thứ gì đó rất bí mật.
“Ăn uống sao rồi?”
“Cậu ấy vừa ăn xong.”
"Vậy cậu về đi."
"Vâng, vâng. Tôi sẽ ra ngoài."
Cúi đầu chào cả hai, Yoon Jae Sun nhanh chóng rời khỏi phòng. Dù không làm gì sai, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy lúng túng, phần vì lo sợ điều không hay sẽ xảy ra với Go Yi Gyeol. Dẫu biết Seo Do Hyun giờ đây không còn cư xử tệ với cậu, nhưng cậu ta vẫn không khỏi lo lắng.
Chỉ mới có một người rời đi, phòng bệnh đã chìm vào im lặng. Seo Do Hyun đứng yên, không tiến lại gần, chỉ quan sát từ xa. Ánh nhìn ấy làm Go Yi Gyeol khó chịu, nhưng không đến mức không chịu nổi, nên cậu cũng cố gắng chịu đựng.
“Em có muốn gặp con không?”
“…Đột nhiên… sao lại hỏi vậy?”
“Hay làm theo hợp đồng? Mọi thông tin về đứa bé sẽ không được chia sẻ hay công khai, đúng như điều khoản.”
Go Yi Gyeol khẽ run lên khi nghe giọng nói mệt mỏi của anh. Điều khoản ghi rõ sẽ không tiết lộ giới tính, đặc điểm hay bất kỳ thông tin nào liên quan đến đứa trẻ. Cậu đã đọc đi đọc lại điều đó đến thuộc lòng. Nhưng giờ đây, Seo Do Hyun lại thay đổi ý định, muốn để cậu gặp con.
“Thật… thật sự tôi có thể gặp sao?”
“Nếu em muốn gặp, tôi sẽ để em gặp.”
“Vậy… vậy tôi muốn. Tôi muốn gặp con.”
Seo Do Hyun nghĩ rằng, nếu cái cớ để giữ Go Yi Gyeol bên mình là đứa trẻ, thì ít nhất anh cũng nên tận dụng triệt để lý do đó.
***
Cơ thể chưa hoàn toàn bình phục khiến việc xuống chỉ một tầng cũng trở thành thử thách lớn đối với Go Yi Gyeol. Dù bước đi chậm rãi mà hơi thở đã trở nên gấp gáp, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể nhìn thấy con, Go Yi Gyeol vẫn kiên nhẫn bước từng bước. Đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh, cậu không kìm được mà bật khóc nức nở. Bàn tay run rẩy dùng mu bàn tay lau đôi mắt đỏ hoe, sau đó mặc chiếc áo bảo hộ do y tá đưa cho, rồi lại được Seo Do Hyun đỡ bước đi.
Ngay từ cửa vào, những chiếc lồng kính dành cho trẻ sơ sinh đã xếp hàng dài. Ngực Go Yi Gyeol nhói lên từng cơn khi ánh mắt dừng lại ở từng chiếc một. Con của cậu chắc chắn cũng ở đâu đó trong này, nên đôi mắt cứ không ngừng đảo qua để tìm kiếm.
“Mời đến bên này. Hai tuần đầu sau sinh, bé được chăm sóc tại khu vực chính của trung tâm. Hiện tại bé đã ổn định hơn nhiều nên được chuyển sang vị trí khác.”
Y tá vừa nói vừa dẫn đường. Bước đi theo hướng dẫn, ánh mắt Go Yi Gyeol như bị đóng đinh vào một nơi. Trong lồng kính, một đứa bé nhỏ xíu đang nằm sấp, ngủ say. Chiếc tã được mặc hơi lỏng lẻo trên thân hình nhỏ bé.
Đôi tay Go Yi Gyeol run rẩy đến mức khó có thể giữ yên. Thậm chí nhìn thôi cũng khiến đôi tay ấy không ngừng run lên vì xót xa. Cậu run run đặt tay lên nắp lồng kính, chạm nhẹ như muốn cảm nhận hơi ấm của con.
“Hiện tại cân nặng của bé đã trở lại mức lúc sinh, bé cũng bắt đầu bú sữa, tuy chưa nhiều nhưng tình trạng ngày càng tiến triển hơn rồi.”
Đôi mắt to tròn của Go Yi Gyeol ngấn lệ. Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, rơi xuống không ngừng. Cậu thậm chí không buồn lau đi những giọt nước mắt đọng lại trên cằm mà chỉ lặng lẽ khóc. Đôi mắt long lanh nhìn chăm chú vào hình hài nhỏ bé trong lồng kính.
“Hu… hu… hức, hức…”
“Cậu không cần lo lắng quá đâu. Dù bé có vẻ nhỏ nhắn, nhưng thực ra đang phát triển tốt hơn mong đợi đấy.”
Go Yi Gyeol không thể rời mắt khỏi đứa trẻ đang nằm sấp, ngủ ngoan lành trong lồng kính. Trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi được thăm con, cậu chỉ biết khóc.
Rời khỏi trung tâm chăm sóc đặc biệt, cậu gần như quỵ ngã, ngồi bệt xuống sàn. Đôi tay vẫn không ngừng run rẩy, cậu đưa chúng lên che mặt, nấc nghẹn từng tiếng, không thốt nên lời. Những tiếng nấc nghẹn ngào bị kìm nén, chỉ có những giọt nước mắt là không ngừng rơi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.