Khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, Go Yi Gyeol vừa lau vừa nấc nghẹn. Seo Do Hyun nãy giờ đang nhìn cậu chăm chú, cuối cùng cũng lên tiếng gọi tên.
“Go Yi Gyeol.”
“Hức… hức… vâng…”
Go Yi Gyeol vẫn chưa thôi khóc, luống cuống quệt đi mớ tóc dính mồ hôi trước trán. Cậu cố gượng đứng dậy nhưng lại ngã quỵ xuống, đôi tay chống xuống sàn, cúi gằm mặt. Đứa bé còn quá nhỏ bé, tất cả là tại cậu. Một đứa trẻ sao có thể lớn khỏe mạnh được khi người mẹ chẳng ăn chẳng uống, suốt ngày chỉ nằm lì? Đáng lẽ cậu phải ép mình ăn, ép mình nuốt, cho dù có khó khăn thế nào. Chỉ vì những lời xúc phạm của Seo Do Hyun mà cậu để bụng đói, bỏ bữa, từ chối ngay cả những miếng cơm, trái cây mà mình muốn ăn. Từng ký ức về những lần cố ý bỏ bữa cứ thế hiện về, tựa như kim đâm vào lồng ngực.
Seo Do Hyun đứng yên bên cạnh, không nói lời nào. Khi thấy đôi tay nhỏ bé của Go Yi Gyeol nắm chặt, đập mạnh vào ngực như muốn tự trừng phạt mình, anh liền giữ lấy tay cậu. Đôi mắt sưng đỏ, đau đớn nhìn lên phía anh.
“Hu hu… tại sao… tại sao anh lại cho tôi thấy đứa bé?”
“Vì tôi đổi ý rồi.”
“…Đổi ý… vì sao?”
“Nếu là Go Yi Gyeol, tôi nghĩ em sẽ muốn nhìn thấy con.”
Seo Do Hyun đỡ Go Yi Gyeol ngồi dậy, phủi sạch bụi trên lòng bàn tay cậu. Đôi tay đỏ rát vì lúc nãy đã chống mạnh xuống đất, nhưng có vẻ không đến mức cần băng bó. Anh chăm chú nhìn một lúc, rồi buông ra. Go Yi Gyeol liền nắm chặt tay, quay mặt đi. Dòng nước mắt dày đặc lăn dài xuống má.
“Chỉ vậy thôi.”
Lắng nghe giọng nói bình thản ấy, Go Yi Gyeol không khỏi nghĩ rằng mình muốn Seo Do Hyun cũng phải đau đớn và tổn thương như mình. Không, phải đau hơn, tổn thương hơn. Cậu muốn Seo Do Hyun phải chịu đựng những gì cậu đã chịu, phải nghe những lời lăng mạ tàn nhẫn hơn những gì cậu từng nghe. Nhưng… điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Có lẽ đến tận khi chết đi, hay ngay cả sau khi chết, Seo Do Hyun vẫn chẳng thể hiểu được nỗi đau mà cậu đã trải qua.
“Tại sao anh lại làm vậy… với tôi? Tại sao anh làm thế? Anh bắt tôi sinh con rồi… sao lúc đó lại không nghe tôi? Vì anh ghét tôi à? Vì anh không chịu nổi tôi à? Nhưng dù thế… anh cũng không nên làm vậy chứ!”
“……”
“Không nên làm như thế chứ… hu hu hu…”
Go Yi Gyeol cúi gằm đầu, ôm lấy khuôn mặt đẫm nước mắt mà run rẩy. Cậu lau đi những giọt nước mắt, rồi lê bước về phía thang máy. Nhưng đi chưa được bao xa, đôi chân như mất hết sức lực, cậu ngã quỵ xuống.
“Go Yi Gyeol! Go Yi Gyeol!”
Seo Do Hyun chạy theo, ôm lấy cơ thể nhẹ bẫng đang dần đổ xuống. Cơ thể mỏng manh của Go Yi Gyeol đã quá yếu đuối vì những tổn thương chất chồng, giờ đây không thể chịu nổi cú sốc khi nhìn thấy đứa con bé nhỏ trong lồng kính, nó khiến cậu hoàn toàn kiệt sức, ngất lịm đi.
***
Những chai truyền dịch và dưỡng chất treo lủng lẳng trên giá. Đôi cánh tay gầy gò đầy những vết bầm tím khiến người ta không khỏi xót xa. Seo Do Hyun thở dài, cẩn thận kéo chăn đắp lại cho Go Yi Gyeol đang ngủ say. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trong ngăn kéo vang lên. Anh liếc nhìn tên người gọi, định nhấc máy thì thấy Go Yi Gyeol mở mắt.
Đôi mắt còn ngái ngủ khẽ chớp, cậu nhìn quanh phòng bệnh. Ánh mắt dừng lại trên Seo Do Hyun, rồi cau mày khó chịu.
“Đây là đâu…? Sao tôi lại ở đây?”
“…Go Yi Gyeol.”
“Đứa bé… bụng tôi… sao bụng tôi lại thế này?”
Go Yi Gyeol vội sờ bụng mình, bỗng khựng lại. Đôi tay đang hoảng loạn bỗng chốc đông cứng. Cậu bật dậy, giọng run rẩy.
“Đứa bé… đứa bé đâu rồi? Tại sao… tại sao không có? Tại sao…”
“Em nói gì vậy? Đứa bé không có nghĩa là sao? Em đã sinh con rồi mà…”
“Chưa mà… chưa đến lúc mà, vẫn chưa phải lúc mà, tại sao đứa bé…”
“Go Yi Gyeol.”
Seo Do Hyun giữ lấy cơ thể đang run lẩy bẩy của Go Yi Gyeol. Anh nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt của cậu.
“Bình tĩnh đi. Nhìn tôi này.”
“Hu hu… hu…”
“Đứa bé sinh sớm hơn dự tính. Hôm qua chúng ta đã đến thăm con, em không nhớ sao?”
“…A… hu hu… hức…”
Giọng nói trầm thấp vang lên làm hàng mi của Go Yi Gyeol run rẩy một cách đáng thương. Mỗi lần khẽ nhắm rồi lại mở, nước mắt cứ thế trào ra, lăn dài trên má. Những lời lặp đi lặp lại của Seo Do Hyun dần kéo ánh mắt mờ mịt của cậu trở nên rõ ràng hơn.
“Hôm qua em đã nhìn thấy rồi mà. Em cùng tôi xuống dưới phòng chăm sóc đặc biệt đó, nhớ không?”
“Hức… hức….”
Ánh mắt của Go Yi Gyeol lúc này mới trở nên tỉnh táo hơn như vừa thoát khỏi cơn mơ. Cậu nhớ lại đứa trẻ mà mình đã nhìn thấy hôm qua, rồi bật khóc nức nở. Cậu đẩy Seo Do Hyun vừa tiến lại gần mình ra xa. Đôi tay run rẩy như muốn từ chối, đẩy anh ra rồi úp mặt vào cánh tay để che đi những giọt nước mắt.
Tiếng nức nở đứt quãng vang lên. Những ký ức vụn vặt, mờ nhạt bỗng chốc ghép lại thành một bức tranh rõ nét. Đứa trẻ nằm trong lồng kính, nhỏ bé, gầy gò, đỏ au, hoàn toàn khác biệt với những đứa trẻ hồng hào, mềm mại cậu từng thấy trên đường hay ở phòng khám.
“Hức… tại sao… tại sao anh nói là ổn, rồi lại… lại để tôi thấy như vậy…?”
Nếu đây là lần cuối cùng, nếu từ giờ không còn cơ hội nào để nhìn thấy con nữa, thì tại sao lại để cậu nhìn đứa trẻ trong tình trạng như vậy? Đứa bé nằm đó, mãi mãi khắc sâu trong tim cậu như một vết thương. Đôi mắt đẫm lệ của Go Yi Gyeol hướng về Seo Do Hyun. Dường như việc khóc cũng đã quá sức, cơ thể gầy yếu của cậu lập tức lảo đảo.
“Đứa bé… có phải bị đau không? Vì tôi… vì tôi sinh sớm quá, nên… hức… tất cả là lỗi của tôi. Đứa bé… nhỏ bé như vậy, làm sao mà… làm sao mà sống được… làm sao mà rời xa con được, anh bảo tôi phải làm sao…?”
Seo Do Hyun chậm rãi vòng tay ôm lấy Go Yi Gyeol đang níu chặt lấy vạt áo của anh mà khóc. Cơ thể cậu, lần đầu tiên được ôm sau sinh, giờ đây nhỏ bé hơn trước rất nhiều. Qua lớp áo bệnh viện mỏng manh, từng đường nét xương trên lưng cậu hiện rõ dưới bàn tay của Seo Do Hyun. Go Yi Gyeol run rẩy trong lòng anh, rồi quỳ xuống giường, chắp tay cầu xin. Giọng cậu nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng phát âm rõ ràng từng chữ.
“…Tôi… tôi có thể nuôi con được không? Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ tìm anh nữa. Hức… tôi sẽ đi thật xa, sống ở nơi không ai biết. Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh. Tôi sẽ không làm phiền anh, không bao giờ cầu xin anh bất cứ điều gì… Hức… xin anh… làm ơn, xin anh…”
Go Yi Gyeol khóc lóc van nài, trông như thể sắp ngất thêm lần nữa. Seo Do Hyun cố gắng nâng khuôn mặt đỏ bừng của cậu lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. Nhưng mỗi lần cậu chớp mắt, nước lại trào ra, làm mọi nỗ lực lau khô trở nên vô ích.
“Go Yi Gyeol.”
“Vâng… hức, vâng….”
“Em thực sự muốn nuôi con sao?”
Đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào Seo Do Hyun như để chờ đợi lời nói tiếp theo mà không dám thở.
“Tôi sẽ để em nuôi con nhưng…”
“…….”
“Ly hôn thì không.”
Như thể trời vừa sập xuống. Go Yi Gyeol thở ra một hơi dài như nín thở quá lâu, rồi nhắm mắt lại.
“Môi trường để nuôi con tốt hơn thế này thì không có đâu. Em cũng biết mà.”
“Tại sao… tại sao anh lại làm vậy với tôi? Sao anh lại có thể… đối xử với tôi như thế…?”
Go Yi Gyeol buông tay khỏi vạt áo của Seo Do Hyun, lùi lại từng bước. Quyết tâm chấp nhận mọi thứ để gửi đứa trẻ đi, để hoàn thành giao ước giữa cậu và Seo Do Hyun phút chốc tan biến sau khi cậu nhìn thấy đứa trẻ. Cậu đã nghĩ chỉ cần có cách ở bên con, cậu có thể làm bất cứ điều gì. Nhưng giờ đây, khuôn mặt cậu méo mó vì nỗi đau và sự bất lực.
“Đó cũng là con của tôi.”
“Anh… anh nói vậy với tôi mà không thấy… không thấy hổ thẹn sao…?”
“Không còn lựa chọn nào khác.”
Go Yi Gyeol lau mắt bằng mu bàn tay, quay đầu đi. Seo Do Hyun ngay từ đầu không muốn đứa trẻ, bây giờ lại là người ràng buộc cậu. Không chịu ly hôn, phải chăng cũng chỉ để trừng phạt cậu? Bắt cậu sống trong đau khổ, chỉ vì cậu đã sinh ra đứa trẻ mà anh không hề muốn? Cậu không thể hiểu được Seo Do Hyun.
“Tại sao… tại sao anh làm vậy với tôi?”
“Tôi thay đổi ý định rồi. Chỉ vậy thôi.”
“…….”
Go Yi Gyeol không biết phải trả lời thế nào. Ngay cả bây giờ, giọng nói của Seo Do Hyun vẫn vang lên như muốn chế nhạo cậu, còn đôi bàn tay từng chạm vào cậu chỉ khiến cậu muốn cắt bỏ đi. Go Yi Gyeol tự hỏi liệu mình có thể chịu đựng được không. Người đàn ông mà cậu chỉ muốn rời xa mãi mãi giờ đây lại trở thành nỗi đau mới, giam cầm cậu trong cơn ác mộng không hồi kết.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.