Đã vài ngày trôi qua nhưng Go Yi Gyeol vẫn không thể đưa ra câu trả lời cho Seo Do Hyun. Trong thời gian đó, những âm thanh ảo giác mà cậu nghe thấy ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Miếng gạc dán ở tai được cậu tháo ra và dán lại nhiều lần trong ngày. Những tiếng thì thầm ám ảnh Go Yi Gyeol hầu như đều mang ý chế giễu: rằng cậu nên biết ơn vì được nhìn thấy đứa trẻ, được trao cơ hội nuôi con, nhưng thay vì cảm kích, cậu lại đang mãi suy nghĩ. Ban đầu, Go Yi Gyeol còn tự hỏi mình phải biết ơn vì điều gì, nhưng dần dần, cậu lại cảm thấy thực sự muốn nói lời cảm ơn.
Cảm ơn vì đã để cậu sinh con, cảm ơn vì cho cậu cơ hội nhìn thấy con, và cảm ơn vì mỗi ngày có thể xuống gặp con trong khoảng thời gian thăm nom ít ỏi. Dù tâm trí Go Yi Gyeol đang dần mục nát vì những suy nghĩ ấy, không ai nhận ra. Cuối cùng, mang trong lòng lòng biết ơn dành cho Seo Do Hyun, cậu nhờ sự giúp đỡ của Yoon Jae Sun để đến thăm NICU.
Đứa trẻ chỉ được gặp 30 phút mỗi ngày, dường như vẫn chẳng lớn lên chút nào. Trong thời gian nằm lồng kính, con đã được tiêm ba liều thuốc kích thích phổi. Khi được giải thích rằng phổi của bé chưa phát triển đầy đủ do sinh non, Go Yi Gyeol không thể kìm được nước mắt khi đứng trước con.
“Cậu cũng nên cố gắng phục hồi nhanh, để có thể bế con và thực hiện 'chăm sóc kiểu kangaroo'.”
“Chăm sóc kiểu kangaroo? Đó là gì vậy?”
“Chăm sóc kiểu kangaroo là khi bố mẹ và em bé tiếp xúc trực tiếp qua da. Khi bé đủ cứng cáp hơn, bé sẽ nằm trên ngực bố mẹ trong một khoảng thời gian. Việc này giúp tạo mối liên kết tình cảm và hỗ trợ phát triển cảm xúc của bé. Ngoài ra, bé cảm thấy an toàn và thoải mái hơn khi tiếp xúc với bố mẹ. Điều này cũng giúp giảm lo lắng ở bố mẹ.”
Nghe lời giải thích từ y tá, Go Yi Gyeol hình dung đứa trẻ nhỏ bé ấy nằm trên ngực mình. Con bé nhỏ và mong manh đến mức cậu lo sợ rằng mình có thể làm con bị thương. Nếu chẳng may bé bị đau vì chạm vào mình thì sao? Làm sao việc này có thể giảm bớt lo lắng, trong khi sự lo âu của cậu ngày càng lớn dần, như một quả cầu tuyết lăn xuống dốc?
“Nhỡ bé bị đau thì sao…?”
“Chưa từng có trường hợp bé bị đau do chăm sóc kiểu kangaroo. Nếu có gì xảy ra, chúng tôi cũng sẽ xử lý nhanh chóng vì bé đang nằm trong bệnh viện. Hơn nữa, con cậu vẫn đang phát triển tốt mà không gặp vấn đề lớn nào. Cậu nên tập trung phục hồi sức khỏe để sớm được gần con hơn.”
Y tá nhẹ nhàng vỗ vai Go Yi Gyeol để an ủi. Cô cẩn thận kiểm tra miếng gạc sạch mới dán trên tai phải của cậu, những vết đóng vảy trên cổ, mu bàn tay, và cổ tay. Tin đồn về tình trạng của Go Yi Gyeol và chồng đã lan khắp bệnh viện. Ai cũng biết về vụ sinh non do kỳ phát tình của chồng cậu, và cả những hành vi gây rối của mẹ chồng ở khu VIP hay việc cha của sản phụ từng đánh một bệnh nhân trong phòng riêng.
May mắn thay, những tin đồn không vượt ra khỏi cánh cổng bệnh viện, phần lớn vì danh tiếng của gia đình Seo Do Hyun. Không ai muốn mất việc trong im lặng chỉ vì hé môi. Tuy nhiên, gần đây, các phóng viên đã bắt đầu lảng vảng quanh bệnh viện để tìm kiếm thông tin.
“Cậu hiểu rồi chứ?”
Không rõ vì sao cuộc đời lại đưa cậu đến đây, nhưng tất cả những gì y tá mong muốn là cậu sớm bình phục và rời khỏi bệnh viện cùng đứa trẻ. Cô mỉm cười tiễn Go Yi Gyeol và Yoon Jae Sun đang dìu cậu ra ngoài.
“À, cậu có cảm thấy đau hay nóng rát ở ngực không? Mọi thứ vẫn ổn chứ?”
“…Hả?”
“Khi sinh non, cơ thể không nhận thức được rằng đã sinh con nên sữa chưa tiết ra ngay. Nhưng sau khoảng hai, ba tuần, cơ thể sẽ bắt đầu nhận ra. Áo bệnh viện của cậu có vết ướt, có lẽ sữa đã bắt đầu tiết ra rồi.”
Y tá chỉ vào vết ướt tròn trên áo bệnh viện của Go Yi Gyeol, giải thích rằng đó là dấu hiệu sữa mẹ đang bắt đầu chảy.
“Nếu dùng máy hút sữa, cậu sẽ thấy có sữa non. Sữa non là loại sữa tốt nhất cho bé. Cậu hãy gom sữa non vào bình rồi mang đến NICU để chúng tôi cho bé bú. Nếu không hút sữa, cậu có thể bị tắc sữa hoặc đau ngực.”
“Máy hút sữa… tôi có thể lấy ở đâu?”
“Đến quầy lễ tân hỏi họ sẽ đưa cho cậu. Nhân viên sẽ hướng dẫn cách sử dụng, sau đó cậu thử dùng trong phòng bệnh nhé.”
“À, vâng. Cảm ơn cô.”
Go Yi Gyeol cúi đầu cảm ơn, y tá chào tạm biệt và quay lại trung tâm. Chỉ còn cậu và Yoon Jae Sun đứng trong hành lang vắng lặng. Tựa lưng vào tường, cậu cố hít thở sâu để trấn tĩnh, rồi lấy tay lau những giọt nước mắt còn đọng trên má. Cậu cúi xuống nhìn vết ướt trên áo mình.
“Đây là… sữa mẹ sao?”
Như một thói quen, Go Yi Gyeol đưa tay gãi tai. Giọng nói của Seo Do Hyun cứ văng vẳng bên tai, mỉa mai cậu rằng: đã được nhìn thấy con, vậy mà còn dám tỏ ra khổ sở. Trước những lời nói cay nghiệt ấy, cậu chỉ biết mỉm cười gượng gạo, trong khi ánh mắt vẫn dán chặt vào vết ướt trên áo. Những âm thanh ảo giác không ngừng châm chọc, cậu bất giác đưa tay gãi mạnh vào tai. Dù lớp vảy vừa hình thành bị lột ra, hay móng tay đâm sâu vào da thịt, cậu cũng chẳng cảm nhận được đau đớn. Ngược lại, cậu chỉ thấy ngực mình ngày càng khó chịu.
“Này, cậu không thể làm thế được!”
Nếu không có Yoon Jae Sun ngăn cản, Go Yi Gyeol có lẽ đã cào đến trầy xước cả tai mình. Cậu rút ngón tay ra, ánh mắt mơ màng nhìn vào khoảng không, miệng lẩm bẩm những lời khó hiểu. Ngón tay dính máu được cậu lau sơ sài vào áo bệnh viện, rồi dán tạm miếng gạc đã rách nát lên tai. Nhờ sự dìu đỡ của Yoon Jae Sun, cậu chậm rãi bước đi. Hôm nay, cậu quyết định sẽ gặp Seo Do Hyun để nói rằng mình đồng ý với đề nghị của anh và bày tỏ lòng biết ơn.
Seo Do Hyun đã cho mình cơ hội nuôi con, một cơ hội mà mình vốn không thể có được. Mình nhất định phải nói cảm ơn. Go Yi Gyeol tự nhủ. Tại sao trước đây mình lại đòi ly hôn? Nếu duy trì hôn nhân với Seo Do Hyun, mình sẽ không phải rời xa con và có thể nhìn thấy con lớn lên ngay trước mắt.
Cậu cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Sinh con sớm như vậy hóa ra lại là điều may mắn. Được hưởng những điều kiện mà người khác không có được, vậy mà cậu chỉ biết khóc lóc, than vãn. Cậu tự trách mình vì đã khiến Seo Do Hyun phải khó chịu.
Go Yi Gyeol lau nước mắt đọng trên khóe mi, khuôn mặt nhẹ nhõm hơn hẳn.
***
Ngày hôm đó, Go Yi Gyeol đã tìm gặp Seo Do Hyun, nói rằng mình sẽ làm theo ý của anh. Dù mỗi lần tiếp xúc với Seo Do Hyun, cậu vẫn cảm thấy ngứa ngáy đến khó chịu, nhưng giờ cậu không còn hiểu rõ nguyên nhân nữa. Kìm nén cảm giác gai người, cậu cúi đầu thật thấp.
“Cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội nuôi con.”
“…Go Yi Gyeol.”
“Tôi xin lỗi vì đã nghĩ ngợi quá nhiều. Đáng ra tôi nên trả lời sớm hơn.”
Go Yi Gyeol ngẩng lên nhìn Seo Do Hyun, cậu không khóc, chỉ bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng dù môi cậu nở nụ cười, nhưng trông cậu vẫn có gì đó thật khác lạ. Đôi mắt cậu hơi nhăn lại, còn nụ cười trên môi thì gượng gạo và kỳ quặc.
“Hôm nay đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“…Hôm nay à? Không có gì cả. Tôi chỉ xuống thăm con thôi. Tôi cũng ăn đầy đủ rồi. Thật sự không có chuyện gì đâu.”
Seo Do Hyun chăm chú nhìn bàn tay của Go Yi Gyeol khi cậu vô thức gãi quanh tai mình. Bị nhìn chằm chằm, Go Yi Gyeol giật mình rồi vội giấu tay đi. Nhìn thấy sự khác thường ở Go Yi Gyeol, Seo Do Hyun quay sang nhìn Yoon Jae Sun, nhưng cậu ta chỉ khẽ lắc đầu.
“Tại sao áo em bị ướt? Em vừa tắm sao?”
“À, cái này… là sữa mẹ. Họ bảo tôi có sữa. Tôi đã lấy máy hút sữa, nhưng nghe hướng dẫn vẫn chưa hiểu lắm. Còn con tôi… con vẫn nhỏ lắm. Hôm nay tôi có gặp con, mà con chẳng lớn thêm chút nào. Sao vậy nhỉ?”
Đôi mắt của Go Yi Gyeol dao động mạnh. Trước những câu trả lời lạc đề của cậu, Seo Do Hyun đặt cậu ngồi xuống giường rồi hỏi lại.
“Hôm nay em đã đi đâu?”
“Xuống gặp con. Anh đã nói là tôi có thể gặp con mà.”
“Em đi một mình à?”
“Vâng, tôi đi một mình. Tôi xuống gặp con. Nhưng… sao anh lại hỏi vậy?”
“Con có ổn không?”
Seo Do Hyun cúi xuống để mắt anh ngang tầm với Go Yi Gyeol rồi hỏi bằng chất giọng trầm trầm. Go Yi Gyeol khẽ gật đầu, nói rằng con vẫn ổn, nhưng đôi tay cậu lại vô thức chạm vào tai, còn vai thì cố gắng cọ nhẹ vào tai mình.
“Em còn nói gì khác nữa? Còn tại sao áo em lại ướt?”
“…Hả? Anh đang hỏi gì vậy…? Tôi xin lỗi. Tôi nghe không rõ… giọng nói cứ xen lẫn vào nhau. Anh có thể nói chậm hơn một chút không?”
Lời nói khó hiểu của Go Yi Gyeol càng làm nét mặt của Seo Do Hyun cứng lại. Xen giữa lời của anh, Go Yi Gyeol thỉnh thoảng lại bật ra một nụ cười méo mó, cố che đậy sự lạ lùng trong ánh mắt.
“Tôi đã nói cảm ơn mà… Cảm ơn vì anh cho tôi gặp con. Tôi thực sự biết ơn. Cảm ơn anh.”
“Tôi đã nói gì với em?”
“Anh nói nếu không muốn thì có thể gửi con đi. Nhưng xin đừng làm như vậy… Nếu tôi đã làm gì không phải, thì cho tôi xin lỗi.”
Seo Do Hyun im lặng, môi anh mím chặt. Phía sau, Yoon Jae Sun cũng nín thở khi nghe cuộc đối thoại giữa hai người.
“Tôi thật sự biết ơn. Nếu không sinh con sớm như vậy, có lẽ tôi đã không được gặp con. Nghĩ lại, đây đúng là điều may mắn. Tôi nói thật đấy.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.