Hợp Đồng Ly Hôn - Chương 65

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 65

Khoảnh khắc ấy, Seo Do Hyun nhận ra có điều gì đó không ổn. Anh nhìn gương mặt gầy gò nhưng vẫn xinh đẹp kia, đôi môi khẽ mấp máy. Rốt cuộc là Go Yi Gyeol đang nghe thấy thứ ảo thanh nào mà lại như vậy?

“…Được rồi.”

“Thật mà… Thật đấy… Nhưng, nhưng đừng giận tôi, được không? Làm ơn, làm ơn cho tôi được tiếp tục gặp con. Tôi thực sự cảm kích mà. Tôi không nói dối đâu, nhưng anh không tin tôi đúng không? Anh lại nghĩ tôi nói dối… Nhưng tôi thực sự không nói dối mà…”

“Tôi tin em. Tôi sẽ để em tiếp tục gặp con, vậy nên đừng khóc nữa.”

Go Yi Gyeol dường như không nhận ra mình đang khóc. Nước mắt rơi lặng lẽ, lăn dài trên má rồi đọng lại ở cằm, nhưng cậu chỉ mải mê van xin Seo Do Hyun, không để ý gì khác. Seo Do Hyun nhẹ nhàng dỗ dành, đặt cậu nằm xuống giường.

“Thư ký Yoon, cậu ra ngoài một lát đi.”

“Vâng.”

Yoon Jae Sun rời phòng bệnh với vẻ mặt nặng nề. Tiếng cửa đóng mở vang lên. Seo Do Hyun chỉnh độ sáng của đèn trong phòng, đắp chăn cho Go Yi Gyeol, rồi hỏi lại về lý do áo bệnh nhân của cậu bị ướt.

“À… đây là sữa mẹ. Sữa mẹ bắt đầu ra rồi. Khi sinh non, cơ thể không nhận ra ngay là mình đã sinh, nhưng sau một thời gian, nó sẽ bắt đầu sản xuất sữa. Bác sĩ bảo phải dùng máy hút sữa… Nhưng tôi không biết cách sử dụng, mặc dù họ đã hướng dẫn rồi.”

“Được rồi, để tôi đi nghe lại hướng dẫn. Em cứ nghỉ ngơi đi.”

“Vâng. Nhưng anh bật đèn sáng lên cũng được mà. Tôi không sao đâu. Thật mà.”

Seo Do Hyun không hiểu ngay ý của cậu. Anh định làm dịu ánh sáng trong phòng, nhưng Go Yi Gyeol ngăn lại, bảo rằng để đèn sáng cũng chẳng sao, cậu đã quen rồi.

“Sao lại để sáng như thế? Em cần nghỉ ngơi mà.”

“Ở nhà anh vẫn bật đèn sáng suốt mà. Giờ tôi quen rồi, anh muốn thế nào cũng được.”

Hậu quả của những lần cưỡng ép trá hình dưới danh nghĩa tình dục đã để lại dấu ấn sâu đậm như thế này. Trong suốt khoảng thời gian đó, đèn không một lần bị tắt. Giờ đây, Go Yi Gyeol không hiểu được lý do tại sao phòng bệnh lại cần phải tối đi. Seo Do Hyun siết chặt tay lại, cố gắng nén giận vào trong.

“Tai em sao rồi. Hôm nay em đã thay bông tai bao nhiêu lần?”

“Chắc là… sáu lần. Vì bị chảy máu. Nhưng tôi không đau đâu. Thật sự không đau mà.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi nghe lại hướng dẫn sử dụng máy hút sữa. Em chờ nhé.”

“Vâng, tôi sẽ chờ.”

Go Yi Gyeol lập tức nhắm mắt lại, như thể muốn chứng minh rằng mình ngoan ngoãn. Cậu còn chỉnh tay ngay ngắn đặt lên bụng. Seo Do Hyun che giấu nỗi cay đắng trong lòng, lặng lẽ rời khỏi phòng. Ngay khi bước ra, anh nhìn thấy Yoon Jae Sun đang ngồi thụp xuống gần đó. Thấy anh, Yoon Jae Sun vội đứng bật dậy.

“Hôm nay em ấy tự xuống phòng chăm sóc đặc biệt (NICU) à?”

“Không, tôi đi cùng cậu ấy.”

“Thế sao em ấy lại nói là tự đi. Còn tai thì sao?”

“Khi ra khỏi phòng chăm sóc, cậu ấy nói chuyện với y tá phụ trách và sau đó liên tục gãi tai, không chịu dừng lại. Máu chảy rất nhiều. Khi trở về phòng, y tá bôi thuốc sát trùng cho cậu ấy, nhưng họ bảo cần kiểm tra tai ở khoa tai mũi họng.”

Seo Do Hyun đưa tay lên vuốt mặt, như thể cố làm dịu sự căng thẳng.

“Tiếp tục báo cáo đi.”

“Áo của cậu ấy bị ướt vì sữa mẹ bắt đầu ra. Bác sĩ khuyên nên hút sữa ra sớm để tránh bị tắc tia sữa. Tôi đã nghe hướng dẫn và mượn máy hút sữa từ quầy lễ tân.”

“Hướng dẫn có khó không?”

“Không khó lắm. Còn nữa, cậu ấy nói chuyện một mình nhiều hơn trước. Chủ yếu là những câu phủ định hoặc xin lỗi. Cậu ấy cũng liên tục nhắc đến tên anh.”

Seo Do Hyun thở dài, day nhẹ vào khóe mắt. Triệu chứng của Go Yi Gyeol dường như ngày càng tồi tệ hơn kể từ sau khi sinh. Cậu không còn từ chối anh như trước nữa, nhưng điều đó chỉ làm mọi thứ trở nên nặng nề hơn.

“Em ấy cứ nói rằng tôi đã nói gì đó, nhưng tất cả chỉ là những ảo thanh chết tiệt trong đầu em ấy. Tôi nghĩ nên để Go Yi Gyeol được tư vấn tâm lý. Cậu thấy sao? Cậu đã chứng kiến hôm nay rồi đấy.”

“Tôi cũng nghĩ cậu ấy cần được điều trị. Tôi sẽ sắp xếp lịch hẹn.”

“Go yi Gyeol không thể tự đi, nên hãy liên hệ với bệnh viện để tổ chức buổi tư vấn ngay tại phòng bệnh. Cẩn thận đừng để thông tin lọt ra ngoài.”

“Vâng, tôi sẽ làm ngay.”

Sau khi nghe Yoon Jae Sun báo cáo, Seo Do Hyun quay lại phòng bệnh. Cánh cửa khẽ mở, tiếng lầm bầm của Go Yi Gyeol vọng lại. Giọng cậu đẫm nước mắt, không ngừng tự trách.

“Xin lỗi… Con yếu ớt như vậy là lỗi của tôi… Nhưng con là con của anh Seo Do Hyun mà. Hức… Tôi xin lỗi, tự ý sinh con ra như vậy. Không sinh được đứa trẻ khỏe mạnh, thế mà lại…”

Seo Do Hyun bước nhanh đến, kéo tấm chăn đang trùm kín người cậu. Go Yi Gyeol giật mình, ngẩng lên với gương mặt đầy nước mắt.

“Go Yi Gyeol.”

“Hức… Xin lỗi anh. Nhưng… con, con ổn mà, phải không? Tôi muốn sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh, nhưng… hức, tôi xin lỗi…”

“Tôi đã nói gì nữa à?”

“Không… chỉ là… những gì anh nói đều đúng. Nhưng, anh có thể buông tha cho tôi không? Hức… tôi xin lỗi…”

Go Yi Gyeol cúi gằm mặt, không ngừng lặp đi lặp lại lời xin lỗi đầy ám ảnh, đôi mắt lảng tránh. Cậu run rẩy, giọng cầu xin đầy thận trọng. Trước những lời nói ấy, Seo Do Hyun từ từ buông tay khỏi vai cậu. Nhưng ngay lập tức, Go Yi Gyeol không thể nhịn được mà gãi mạnh vào chỗ anh vừa chạm vào. Vừa khóc vừa xin lỗi, cậu không thể dừng tay.

“Tôi… tôi sẽ không đòi ly hôn nữa. Tôi thật không biết thân biết phận. Tôi sẽ làm theo mọi điều anh muốn, chỉ cần anh yêu thương con. Hức… Con không có lỗi gì cả, tất cả đều là lỗi của tôi…”
“Tôi không trách em, Go Yi Gyeol. Chuyện con sinh ra yếu ớt là lỗi của tôi, không phải lỗi của em.”

“Nhưng… nhưng tại sao anh cứ giận tôi mãi…?”

“…Ha.”

Seo Do Hyun nhắm chặt mắt. Đôi tai của Go Yi Gyeol đã trở nên tồi tệ. Vì liên tục chạm vào vết thương chưa kịp lành, đôi tai vốn rất đẹp giờ đã sưng đỏ, không có ngày dịu lại.

“Em có nghe thấy giọng của tôi ngay cả khi bịt tai không?

“…Tôi… tôi không chắc nữa.”

“Ngày mai, chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra. Tai em có vết thương bên trong, cần được điều trị.”

“Xin lỗi… Tôi xin lỗi.”

Go Yi Gyeol cúi đầu sâu hơn, tiếp tục xin lỗi. Seo Do Hyun ấn chuông gọi y tá, ý ta cũng nhanh chóng có mặt tại phòng bệnh. Anh chỉ vào miếng gạc dính đầy máu, yêu cầu khử trùng cho cậu. Y tá nhẹ nhàng dỗ dành, như cách an ủi một đứa trẻ.

“Nếu cứ làm tổn thương như thế này, vết thương sẽ nhiễm trùng, sau này thật sự sẽ rất đau đấy. Hôm nay đừng chạm vào nữa, được không?”

“…Vâng… Vâng, tôi sẽ không chạm nữa. Xin lỗi…

“Ôi trời… chắc là rát lắm nhỉ. Cố chịu thêm chút nhé, tôi sẽ làm nhẹ nhàng nhất có thể.”

“Không sao đâu, cô cứ làm mạnh tay cũng được. Thật sự, không sao mà…”

Go Yi Gyeol nằm trên giường, nghiêng đầu để lộ tai phải, đôi mắt chớp nhẹ. Y tá lau sạch máu, nhấn bông có thuốc sát trùng lên vết thương bên trong tai cậu. Nghĩ rằng tai sưng đến mức có thể làm ảnh hưởng đến thính giác, y tá cẩn thận thoa thuốc mỡ rồi dán gạc lên. Sau khi hoàn tất, y tá dịu dàng nói lời tạm biệt và rời đi.

“Go Yi Gyeol.”

“Dạ…?”

“Đau thì phải nói là đau.”

“…Tôi không đau mà. Nhưng… khi nào tôi được về nhà? Tôi không còn phải tiêm nữa, tại sao vẫn phải ở đây? Tôi muốn về nhà với con…”

Giọng nói của Go Yi Gyeol dịu dàng, đầy hy vọng, Seo Do Hyun cố gắng giải thích một cách dễ hiểu nhất.

“Con phải nằm trong lồng kính thêm vài tuần nữa. Còn em, bác sĩ nói hormone trong cơ thể em vẫn chưa ổn định. Hiện tại, cơ thể em vẫn đang tiết pheromone.”

“…A, xin lỗi. Chắc anh cảm thấy khó chịu lắm. Tôi cũng không biết tại sao lại thế nữa…”

“Bác sĩ nói em có thể rơi vào giai đoạn phát tình bất cứ lúc nào, nên em cần ở lại bệnh viện. Ở đây, mọi thứ đều có thể xử lý ngay lập tức.”

“…Anh sợ tôi tự ý mang thai lần nữa, đúng không? Anh sợ tôi sẽ nài nỉ muốn có thêm con, hoặc nếu tôi có thai thì sẽ giấu anh…? Lần này, tôi hứa sẽ nói ngay với anh, không nói dối nữa. Tôi sẽ không bỏ trốn. Nếu anh bảo bỏ đứa bé thì tôi sẽ bỏ, bảo sinh thì tôi sẽ sinh. Con… tất cả đều do anh quyết định.”

Trước những lời tự trách, liệt kê sai lầm của mình rồi hứa không lặp lại nữa, Seo Do Hyun cố giấu cảm xúc tuyệt vọng, lắc đầu.

“Không phải vì tôi sợ em sai. Tôi chỉ sợ chính mình lại mắc sai lầm.”

“….”

“Tôi không phải không tin em, Go Yi Gyeol. Tôi chỉ sợ chính mình…”

Mỗi khi Go Yi Gyeol hạ mình, không ngừng xin lỗi, Seo Do Hyun không biết phải làm gì ngoài cảm giác đau đớn và bất lực. Rõ ràng trước đây cậu từng chống đối anh, nhưng giờ đây, mọi cảm giác phản kháng đã tan biến, chỉ còn lại sự tự trách đầy đau khổ. Tệ hơn nữa, ngay cả khi cậu cảm thấy ghê tởm mỗi khi anh chạm vào, cậu vẫn khóc, xin lỗi anh vì cảm giác đó.

“Go Yi Gyeol, tôi không muốn em xin lỗi nữa. Trong tất cả những gì đã xảy ra, không có gì là lỗi của em cả.”

“…Tại sao không phải lỗi của tôi? Tất cả… đều là lỗi của tôi. Tôi sinh ra một đứa trẻ mà anh không hề muốn, khiến mọi thứ trở nên thế này… Anh đã chịu đựng rất nhiều, không ly hôn, thậm chí còn chấp nhận nuôi con. Anh tốt với tôi đến thế, làm sao tôi có thể mặt dày mà hưởng điều đó…?”

“Go Yi Gyeol.”

“Anh có thể đối xử tệ với tôi. Tôi không sao. Thật đấy. Anh có thể đánh tôi, trút hết giận dữ lên tôi cũng được. Tôi sẽ không nói với ai. Tôi chỉ… muốn cảm ơn anh vì đã nuôi con…”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo