Đó là hình ảnh Lee Seung Min đang cười rạng rỡ sau khi ghi được lỗ một gậy tại giải golf của Viện kiểm sát Trung ương. Bên cạnh là bức ảnh kỷ niệm anh nhận bảng ghi công, và bức ảnh nhóm chụp tại đỉnh Bukhansan trong cuộc thi leo núi của bộ phận đặc biệt cũng được treo ở đó.
Anh ta kết thúc cuộc gọi, mặc áo khoác và cài khuy áo và tiến đến chỗ Woo Jin. Lee Seung Min và Woo Jin cùng nhau nhìn vào bức ảnh nhóm chụp tại đỉnh Bukhansan.
“Đã hai năm rồi nhỉ. Chúng ta phải tổ chức một cuộc thi leo núi nữa chứ? Lần này chúng ta nên đi đâu? Thế còn Hallasan thì sao?”
“Mới có hai năm trôi qua, nhưng trưởng phòng già đi nhiều rồi đấy.”
“Là tại cậu đấy. Tại cậu mà lục phủ ngũ tạng của tôi teo tóp hết cả rồi. Tổng trưởng bảo tôi đến gặp ông ấy một lát, cùng đi đi. Có vẻ như chúng ta sẽ thảo luận về cuộc điều tra đặc biệt với chủ tịch Quốc hội và đại diện của các đảng cầm quyền và đảng đối lập, và các thành viên của Ủy ban Tư pháp cũng sẽ đến. Ý là chúng ta sẽ đặt ra các hướng dẫn.”
“Xin hãy loại tôi ra. Tôi không biết gì cả.”
Woo Jin không nên có bất kỳ mối liên hệ nào với cuộc điều tra đặc biệt về chủ tịch Kim Jung Geun.
“Cậu không biết gì cả sao?”
“Cuộc điều tra đặc biệt sẽ được thông qua trong vòng một tuần. Anh phải đưa Kim Han Se vào làm công tố viên được phái đến.”
“Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi bỏ mặc Woo Jin rồi đi tiến cử Kim Han Se làm gì? Điên à? Với lại cậu không biết nếu đưa Kim Han Se vào đội đặc nhiệm thì sẽ thế nào nên mới nói ra lời đó à?”
Lee Seung Min không có lý do gì để tiến cử Kim Han Se của đội khác cả. Anh cũng không thích cái kiểu không biết hòa nhập vào tổ chức của cậu ta . Trong đám cán bộ kiểm sát, chẳng có quản lý nào thích Kim Han Se cả. Hơn nữa, dù là đội đặc nhiệm đi chăng nữa thì cũng chỉ là chiêu trò truyền thông thôi. Woo Jin không có lý do gì để động vào chủ tịch Kim Jung Geun cả. Cậu tuy không thể trở thành con rể của ông , nhưng từ lâu gia đình hai bên đã thân thiết như người một nhà, Woo Jin phải vào đội đặc nhiệm thì mới có thể giúp đỡ Kim Jung Geun được.
Kim Jung Geun có tiềm lực tài chính để nâng Woo Jin lên chức viện trưởng kiểm sát, sau đó là tổng trưởng một cách dễ dàng. Lee Seung Min nghi ngờ hỏi:
“Vậy đặc phái viên thì sao?”
“Luật sư Lee Jae Hoon.”
“…… nói thật không vậy?”
Là người hiểu rõ mối quan hệ giữa chủ tịch Kim Jung Geun và Woo Jin, anh không thể hiểu nổi những lời này. Vốn dĩ tim gan đã muốn đóng băng cả rồi, mỗi lời Woo Jin nói ra đều như bom nổ vậy. Lee Seung Min cảm thấy như mình vừa bị ăn liên tiếp những cú body blow. Lời của cậu còn đáng sợ hơn nữa:
“Phạm tội thì phải chịu phạt thôi. Cho dù là ai đi chăng nữa. Chủ tịch Kim Jung Geun thì không cần sao? Kiểm sát viên của chúng ta dễ dãi đến thế à?”
“Không phải cậu cố tình làm lớn chuyện lên để sau này xử vô tội, tránh bị dị nghị sao? Nếu là luật sư Lee Jae Hoon thì Kim Jung Geun xong đời rồi. Cậu không biết Lee Jae Hoon là ai à? Cái người ngày xưa còn dám bới móc cả VIP, thì có nể nang gì Kim Jung Geun chứ?”
Lee Seung Min hoàn toàn không hiểu nổi tình hình này, cau mày nghiêm trọng túm lấy tay Woo Jin kéo xuống sofa ngồi. Ý là phải ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
“Tự nhiên cậu làm sao vậy? Ăn phải cái gì bậy bạ à?”
“Take 3 của tôi là Kim Jung Geun. Không phải Take 2.”
“Kim Jung Geun chỉ là muốn dọa cậu thôi đúng không? Chứ không phải thật sự muốn bắt bỏ tù nên mới đánh số chứ? Cái số đó chẳng phải là cậu đánh dấu những thứ cậu cho là quan trọng hay sao?”
Lee Seung Min nhớ ra mình không có trong danh sách số đó, lo lắng hỏi lại.
“Đánh số cẩn thận để không quên thôi. Số không có ý nghĩa gì khác cả. Chỉ là để không quên thôi mà.”
Woo Jin nói một cách thờ ơ. Quan trọng thì mới ưu tiên, dùng số để tính toán nhanh hơn, nếu chữ cái giúp tính toán nhanh hơn thì anh đã dùng chữ cái rồi.
Lee Seung Min vốn đinh ninh rằng Woo Jin dựng nên toàn bộ vở kịch này để dồn Kim Jung Geun vào chỗ chết, sau đó đóng vai người hùng cứu giúp ông , giờ mặt mày anh ta tái mét.
“Tôi thấy trưởng phòng mới khó hiểu ấy. Tôi chỉ là đang làm việc của mình thôi mà. Vậy không lẽ tôi không làm gì, chỉ ăn với chơi thôi chắc?”
Woo Jin thấy Lee Seung Min hỏi như vậy càng kỳ lạ hơn. Lee Seung Min dường như không thể hiểu nổi hành động của Woo Jin, ngơ ngác nhìn anh .
Phạm tội, nhìn thấy những chuyện phi lý ngang nhiên xảy ra mà làm ngơ, đó mới là chuyện kỳ lạ. Dù quen biết nhau mấy năm, dù suýt chút nữa đã trở thành người một nhà, anh cũng không thể làm ngơ trước những bất hợp lý đó được, Woo Jin ghét điều đó nên mới quyết định trở thành kiểm sát viên. Vì muốn sửa chữa những bất hợp lý.
“Kim Jung Geun mà biết thì cậu không yên đâu.”
“Vậy nên anh phải giữ bí mật chứ. Đừng đụng vào Han Kyung. Chỉ là thay đổi chủ thôi. Thử nghĩ xem, nếu một người chủ đàng hoàng ngồi vào và kiểm soát đám tài phiệt thì sao? Nếu cái người đang nắm giữ danh sách hối lộ và quỹ đen của Kim Jung Geun nắm lấy cái dây cương đó thì sao? Thế giới này sẽ tươi sáng hơn biết bao?”
Đó là một câu chuyện quá lý tưởng. Bình thường Woo Jin vốn thực tế đến mức lạnh lùng, sẽ không bao giờ nói ra những lời viển vông như vậy. Lee Seung Min biết rõ Woo Jin là người đã đánh Park Hyung Soo và kéo mọi chuyện đến nước này, nên anh không thể coi đó là chuyện vớ vẩn rồi bỏ qua được. Anh nói thật lòng.
Lee Seung Min cau mày nghiêm trọng, tim gan như muốn teo lại, nắm chặt tay. Mồ hôi túa ra.
“Cái người chủ mới đó là ai?”
“Anh không cần phải biết đến mức đó đâu.”
“……Là cậu à?”
“Anh phải bổ nhiệm luật sư Lee Jae Hoon làm đặc phái viên, và nhất định phải đưa Kim Han Se vào đội đặc nhiệm. Nếu anh nói với thanh tra trưởng thì VIP sẽ bổ nhiệm luật sư Lee Jae Hoon thôi. Anh đi đi. Thanh tra trưởng đang đợi anh đấy.”
Woo Jin không trả lời câu hỏi của anh mà đứng dậy.
Vào ngày đặc nhiệm được Quốc hội thông qua với sự đồng ý của cả hai đảng, Woo Jin cầm chai sâm panh đã cất kỹ đứng trước cửa căn hộ của Hae Won. Anh nhập mật khẩu ba lần nhưng cả ba lần đều sai. Tiếng cảnh báo vang lên.
Woo Jin thở dài chán chường. Không có thời gian kiểm tra camera, cũng không có thời gian gọi thợ đến. Woo Jin gọi cho Hae Won.
“Em đâu rồi?”
―Em đang ở căn hộ nè?
“Mở cửa. Không, mật khẩu là gì?”
―Anh đoán đi.
Nghe giọng điệu đó, Woo Jin ngẩng đầu lên. Anh đang mệt mỏi, bực bội, lại còn thấy vô lý nữa, bật cười thành tiếng.
“Em chỉ đổi một số cuối thôi đúng không?”
―Không, lần này phức tạp lắm.
“Em mở cửa nhanh lên được không. Ngoài này lạnh lắm.”
Anh nói với giọng điệu có vẻ nặng nề. Trong khi những người khác nghe thấy giọng điệu đó của Woo Jin sẽ giật mình và thay đổi tư thế, thái độ, thì Hae Won lại chẳng thèm để ý. Ngược lại, cậu còn được nước lấn tới:
―Anh giỏi bẻ khóa mà. Tự vào đi.
“Cho anh gợi ý đi.”
Anh nói với tâm trạng cầu xin cậu đừng làm những việc khiến anh phải giết người.(* -)))))))
―Lấy ngày tháng năm sinh của em cộng với ngày tháng năm sinh của người lớn tuổi hơn á. Tính nhẩm khó lắm nên em cho anh biết số cuối luôn cho rồi nè. Số ba đó.
Điện thoại tắt máy. Anh cố gắng kìm nén thứ gì đó đang sôi sục, thở chậm rãi, rồi liên lạc với Jung Ho Myung.
―Vâng, tiền bối.
“Moon Hae Won, nam. Điều tra thông tin cá nhân ở tòa nhà S, Teratower phòng 2205 đi.”
―Xin chờ một lát ạ.
Chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím, Jung Ho Myung im lặng. Cậu nhìn cánh cửa căn hộ, cảm thấy mình như một thằng ngốc mà chờ đợi.
―Moon Hae Won, nam, hai mươi chín tuổi, ở tòa nhà S, Teratower phòng 2205, không có tiền án tiền sự, không có lệnh truy nã, không nợ tiền phạt, là dân thường trong sạch đó ạ?
“Ngày tháng năm sinh.”
Woo Jin khắc sâu ngày tháng năm sinh mà Jung Ho Myung đọc vào trong đầu rồi cúp máy. Anh nhanh chóng tính nhẩm trong đầu. Tính nhẩm không được. Dù đầu óc có tốt đến đâu thì Woo Jin cũng không phải là máy tính. Anh có thể dùng điện thoại nhưng lại không nghĩ ra, bị Hae Won xoay như chong chóng, biến thành thằng ngốc vẽ số lên tường rồi tính toán. Sau khi tìm ra đáp án, anh nhanh chóng mở khóa và xông vào. Hae Won đang nằm sấp trên giường đọc sách, giật mình quay lại nhìn anh .