“Anh mở bằng cách nào vậy? Anh tính ra nhanh vậy luôn á?”
“Đương nhiên rồi. Em coi anh là ai vậy.”
Có mỗi mấy con số cộng lại thì có gì khó chứ.
Hae Won nở nụ cười tươi nhất mà anh từng thấy, chạy đến ôm chầm lấy Woo Jin. Woo Jin suýt chút nữa đã làm rơi chai sâm panh xuống đất, vất vả lắm anh mới đỡ được mông Hae Won bế lên, lảo đảo. Hae Won hôn chóc chóc lên tất cả những chỗ có thể chạm tới, vừa hôn vừa giở trò trước khi anh kịp nổi giận. Cậu rất giỏi giở trò. Cái kiểu cứ đổi mật khẩu liên tục khiến anh mệt mỏi.
Woo Jin bế Hae Won, cởi giày rồi bước vào trong, đặt chai sâm panh lên bàn, rồi đặt cặp tài liệu xuống. Anh dùng hai tay ôm chặt Hae Won, bận bịu dỗ dành cậu bằng cách hôn lên má, lên trán, lên dái tai, lên cổ, rồi đi về phía giường. Anh định ném cậu lên giường thì khựng lại.
Ngày mai là sinh nhật của Hae Won. Woo Jin lúc này mới à lên một tiếng. Moon Hae Won đổi mật khẩu chỉ vì muốn cho anh biết sinh nhật của mình.
“Em cứ tưởng anh không biết chứ. Em cứ tưởng anh không quan tâm gì đến em hết.”
“Sinh nhật của Hae Won nhà mình mà anh lại không biết sao.”
“Em cứ tưởng anh thật sự không biết chứ. Sáng nay anh có nói gì đâu.”
Woo Jin ôm Hae Won, quỳ một chân xuống giường. Toàn bộ trọng lượng của Hae Won dồn hết lên gáy anh . Anh ôm cậu ngã xuống giường. Hae Won vòng hai tay ôm lấy cổ Woo Jin, trao cho anh một nụ hôn như lời thổ lộ. Anh mở môi, hút mạnh cái lưỡi đang quấn lấy cậu một cách nóng bỏng. Sau khi hôn nhau điên cuồng, anh rời môi.
Hae Won thở hổn hển ngước nhìn anh một cách mơ màng.
“Nếu anh không biết sinh nhật em mới là lạ đó.”
“Trong số ngón tay ngón chân của em thì Hyun Woo Jin anh là tuyệt vời nhất.”
“Hae Won à.”
Woo Jin cau mày khó chịu, nhớ đến những người tình mà cậu từng nói rằng có bao nhiêu ngón tay ngón chân cũng không đếm xuể.
“Em xin lỗi. Em sẽ không nói như vậy nữa đâu.”
Hae Won xin lỗi, giở trò dỗ dành anh .
“Em yêu anh, Hyun Woo Jin.”
Sinh nhật thì có gì chứ. Chỉ là một ngày đến mỗi năm thôi mà.
Dù anh dỗ dành bằng những lời ngọt ngào nào thì cậu cũng không mảy may cảm động, vậy mà đôi mắt cậu lại lấp lánh ánh nhìn quyến rũ vì cảm động trước cái sinh nhật vớ vẩn.
“Anh cứ bận suốt mà. Em định không nói đâu vì sợ anh bận ấy……, lỡ đâu.”
“Lỡ đâu nên em thử anh à?”
“Em mong chờ lắm.”
“……”
Sao cậu lại mong chờ chứ. Mong chờ cái gì chứ.
***
Woo Jin nhìn cậu một lúc lâu rồi đứng dậy. Anh ra hiệu rằng mình sẽ ra ngoài hút thuốc rồi đi ra ngoài. Anh lấy điện thoại ra với vẻ mặt mệt mỏi.
―Lại có chuyện gì nữa ạ?
“Hình như tôi phải xuất cảnh.”
―Vì đội đặc nhiệm ạ?
“Kiêm luôn. Đặt cho tôi hai vé máy bay đi Bangkok khởi hành tối mai. Chiều thứ Hai tuần sau về là được.”
Đó là ngày mà VIP bổ nhiệm đặc phái viên. Kiêm luôn việc rời khỏi Hàn Quốc thì tốt hơn. Và khi trở về, anh phải tuồn sổ sách kế toán ra ngoài trong cuộc khám xét. Anh đã nói với Kim Jung Geun rằng sẽ không có cuộc khám xét nào đâu, đừng lo lắng, giờ chỉ là diễn kịch để xoa dịu dư luận thôi.
―Ngày mai là tối thứ Sáu, tuần sau lại là kỳ nghỉ lễ. Làm gì còn chỗ chứ.
“Nếu không thể thì tôi gọi cho cậu làm gì? Đặt vé hạng nhất. Chỗ của Moon Hae Won mà tôi vừa yêu cầu điều tra thông tin cá nhân với chỗ của tôi.”
―Gì chứ, anh định tuồn người tham khảo của đội đặc nhiệm đi à? Anh phải đưa hộ chiếu thì em mới đặt được chứ ạ.
“Có vẻ cậu đang coi đây là nhờ vả nhỉ?”
Woo Jin nói với giọng lạnh lùng khiến gã vừa lẩm bẩm kia im bặt.
―……Tôi hiểu rồi ạ.
“Tôi sẽ đến thẳng sân bay nên gửi vé máy bay đã xác nhận qua mail cho tôi nhé.”
―Vâng.
“Nói dối qua loa với trưởng phòng là tôi đi công tác.”
―Đừng hỏi chi tiết ạ?
Woo Jin bật cười trước lời nói của Jung Ho Myung. Đó là câu mà gã hay nói. Nếu nói rằng tốt hơn là đừng hỏi chi tiết thì Lee Seung Min sẽ không hỏi gì cả.
“Ừ, biết chi tiết cũng chỉ khiến cả hai thêm mệt mỏi thôi.”
―Tôi sẽ liên lạc lại ạ.
Woo Jin ngậm điếu thuốc vào miệng rồi châm lửa.
Sau khi hút hết một điếu thuốc, anh đi vào trong. Mắt anh chạm ngay ánh mắt của Hae Won.
“Chai sâm panh kia là sao vậy? Quà sinh nhật của em hả?”
Hae Won chỉ vào chai sâm panh mà cậu mang đến. Hae Won có vẻ hơi thất vọng, như thể anh chỉ định dùng mấy thứ này để trả bữa tối và quà sinh nhật cho cậu vậy.
Woo Jin thấy cạn lời, bật cười trong lòng. Anh đối xử tốt với cậu quá nên Hae Won cũng không biết chừng mực mà đắm chìm trong cái tôi quá mức, cũng giống như bao người khác thôi.
“Bị phát hiện rồi. Nếu em không đổi mật khẩu thì anh đã có thể giấu em rồi.”
“……Vậy, anh cũng chỉ là người coi trọng vẻ bề ngoài thôi nhỉ.”
“Gì cơ?”
“Đáng lẽ phải mua rượu vang chứ. Em không thích sâm panh lắm.”
Hae Won đến gần với vẻ mặt hờ hững, coi thường chai sâm panh mà anh đã cất kỹ định khui khi Woo Jin xử lý xong Take 3, dù rằng anh không chuẩn bị nó cho sinh nhật cậu.
Hae Won hỏi anh rằng tối nay anh sẽ làm gì cho em ăn vậy, dù Woo Jin đang nhìn cậu với vẻ không hài lòng. Có người đã tặng cho cậu chiếc đồng hồ đắt hơn cả lương năm của hắn mà cậu vẫn hờ hững, vậy thì tặng gì nữa cậu cũng sẽ chỉ hờ hững và thờ ơ thôi.
Để làm Hae Won ngạc nhiên, Woo Jin phải học violin rồi biểu diễn một cách điêu luyện trước mặt cậu , làm những hành động gần như kỳ quặc thì may ra cậu mới vờ như ngạc nhiên. Việc cho violin ngồi ở khoang hạng nhất là điều bình thường với cái loại có gen cao cấp đến tận tế bào như cậu nên đó là phản ứng đương nhiên.
Woo Jin không hiểu sao lại khó chịu vì điều đó nên cứ muốn dạy dỗ cậu . Mỗi khi như vậy, Hae Won lại nói rằng Woo Jin giống như một ông già vậy, và vì không biết chính xác định nghĩa của “ông già” là gì nên Woo Jin đã phải hỏi Jung Ho Myung một câu vô nghĩa rằng ai ở Viện Kiểm sát Trung ương là “ông già” nhất. Sau khi Jung Ho Myung trả lời là phó trưởng phòng kiểm sát của bộ phận đặc biệt, anh mới biết rằng từ “ông già” là một sự sỉ nhục khó chịu đến mức nào.
“Đói bụng quá. Anh sẽ làm gì cho em ăn vậy?”
“……”
Anh bắt đầu nấu ăn vì ăn đồ mua ngoài không hợp khẩu vị, nhưng anh không làm là để dâng cho người khác. Woo Jin im lặng nhìn Hae Won, anh ích kỷ, nhưng Hae Won còn ích kỷ hơn anh rất nhiều. Hae Won chớp mắt nhìn anh . Dư âm của sự cảm động vì Woo Jin nhớ đến sinh nhật cậu đã biến mất, đôi mắt cậu nhìn Woo Jin với ánh mắt không mong đợi gì, như thể anh chỉ định dùng một chai sâm panh để ăn mừng sinh nhật cậu vậy.
“Hình như anh phải đi rồi.”
“Hả?”
“Anh chỉ ghé qua thôi. Anh phải đi rồi.”
“Không ăn tối à? Phải ăn tối chứ.”
“Anh định ăn rồi mới đi, nhưng có điện thoại gấp.”
“Anh đang trêu ai đấy? Nếu vậy thì đừng đến. Em đã chờ anh rất lâu rồi đấy.”
“Anh xin lỗi. Xong việc anh sẽ gọi cho em.”
“Đồ chó má.”
“Sao mặt xinh xắn thế mà ăn nói lại thô lỗ vậy không biết.”
“Đồ chó má.”
“Em biết là anh ghét chó hơn ai hết mà đúng không?”