“……Anh biết rồi.”
Woo Jin vốn định làm như vậy ngay từ đầu, nhưng anh đành bất lực lắc đầu một cách tự giễu cợt như thể cuối cùng anh cũng bỏ rơi Hae Won, anh bước những bước đi hướng về phòng khách ra ngoài cửa rồi cởi giày. Hae Won cảm động trước hành động đó của anh , không rời anh , cứ ôm eo anh như thể bám lấy lưng anh rồi đi theo anh khi anh di chuyển. Woo Jin hỏi Hae Won với giọng dịu dàng.
“Anh làm gì cho em ăn đây. Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được. Chỉ cần là anh làm thì em đều thích hết. Đều ngon hết. Đều tuyệt nhất.”
“Dù sao cũng phải ăn đồ ngon chứ. Hôm nay là sinh nhật Hae Won nhà mình mà. Anh sẽ làm cho em món ngon nhất.”
“Anh đúng là đồ chó má.”
“Hae Won à.”
“Ừm, nhưng em thật sự thích anh. Em thích cái kiểu khiến em ớn lạnh của anh.”
“Nói năng lịch sự một chút đi.”
Woo Jin mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu bên trong ra rồi đứng trước bàn chế biến ở bếp. Hae Won vùi mặt vào lưng anh , ôm chặt anh như thể sợ anh sẽ biến mất ngay lập tức rồi nói.
“Anh…….”
“Ừ.”
“Em muốn sờ chim anh. Chim thuộc về Moon Hae Won. Có phải của em không?”
Bàn tay đang thái cà rốt của Woo Jin khựng lại. Anh liếc nhìn ra phía sau. Anh chạm mắt với Hae Won đang đỏ mặt không biết có gì vui. Hae Won nói với ánh mắt ngơ ngác của anh .
“Đang sờ chim mà làm bếp thì hơi kỳ đúng không?”
“Hơi kỳ thật.”
“Em muốn sờ. Em muốn sờ đến phát điên mất. Em muốn tặng anh cái này làm quà. Em muốn có đồ chơi. Em muốn có chim anh. Em sẽ đánh nó mỗi khi em nhớ anh.”
Bàn tay đang ôm eo cậu nãy giờ của Hae Won lặng lẽ buông ra rồi di chuyển xuống hạ bộ của Woo Jin. Đôi mắt của Woo Jin đang nhìn Hae Won hướng về bàn tay đang hướng đến nơi hiểm yếu.
Thấy anh không nói gì, Hae Won coi đó là sự cho phép rồi bắt đầu sờ soạng dương vật của Woo Jin. Thứ mềm mại trong tay cậu dần phình to ra rồi cứng lại. Dương vật cương cứng theo những kích thích mà nó nhận được.
“Ưm…….”
Hae Won rên rỉ như thể Woo Jin đang vuốt ve dương vật của cậu , xoa nắn dương vật của Woo Jin và vuốt ve một cách trân trọng thứ căng phồng trong quần anh .
“Lúc nào cũng nghiêng về bên trái nhỉ. Bên trái thoải mái hơn à?”
“Chắc vậy. Anh chưa bao giờ nghĩ về hướng cả.”
“Vậy anh không làm bếp được đúng không?”
“Anh làm được.”
“Vậy em cứ sờ mãi được không?”
“Nếu em chịu trách nhiệm được thì cứ sờ.”
“A, thật sự mong chờ quá đi.”
Woo Jin có thể kiểm soát được sự vuốt ve ở mức độ đó. Hae Won sờ soạng dương vật của Woo Jin đang tạo hình rõ ràng và Woo Jin tiếp tục làm bếp.
Trước khi đúng mười hai giờ đêm, Hae Won chuẩn bị ghi âm bằng điện thoại rồi dí điện thoại vào mặt Woo Jin. Woo Jin đang cởi trần nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay, mở miệng với vẻ mặt gượng gạo.
“Chúc mừng sinh nhật em.”
“Tên, tên nữa.”
“Moon Hae Won.”
“Thân thương vào.”
“Hae Won à.”
“Dính vào nhau ấy.”
“Chúc mừng sinh nhật em, Hae Won à.”
“Em yêu anh.”
“…….”
“Anh biết là anh chưa bao giờ nói yêu em một lần nào mà đúng không?”
“Anh á?”
“Chưa. Nhanh lên.”
“…….”
“Nhanh lên.”
Woo Jin nhận ra rằng món quà sinh nhật mà Hae Won muốn nhận, điều mà cậu muốn đòi hỏi từ anh nhân danh sinh nhật là ba âm tiết “em yêu anh” khi nhìn thấy vẻ mặt hối hả của Hae Won. Woo Jin nghĩ rằng Hae Won coi thường chai sâm panh anh đã cất kỹ (tất nhiên là anh không chuẩn bị nó để chúc mừng sinh nhật Hae Won) và bữa tối do anh nấu.
Vì vậy, anh đã định sửa cái thói hư tật xấu đó của cậu . Nhưng anh lại hụt hẫng khi biết rằng thứ Hae Won muốn không phải là chiếc đồng hồ đắt hơn lương năm của anh , cũng không phải là một tài khoản ngân hàng có khoảng một trăm triệu won tiền mặt (Hae Won có xu hướng ám ảnh về tiền gửi tiết kiệm), mà chỉ là một từ có ba âm tiết. Anh có cảm giác như mình đã bị Hae Won dắt mũi.
“Nhanh lên đi. Không có thời gian đâu.”
“Anh yêu em.”
“……Thêm một lần nữa thôi.”
“Anh yêu em. Moon Hae Won.”
“…….”
“Vậy được chưa?”
Hae Won chậm rãi gật đầu, nhấn nút tắt ghi âm điện thoại như thể đang trân trọng một thứ gì đó thật quý giá rồi nhìn chằm chằm vào cái máy một lúc lâu. Sau đó, cậu đứng dậy lấy chiếc tai nghe chất lượng cao rồi đeo lên đầu. Dù người thật đang nằm bên cạnh cậu , cậu vẫn nghe đi nghe lại, nghe đi nghe lại giọng nói của cậu được ghi âm trong điện thoại.
Woo Jin im lặng nhìn cậu . Mỗi khi nghe thấy giọng của Woo Jin nói “em yêu anh”, môi Hae Won lại nở một nụ cười mỉm. Cậu nghe đi nghe lại đến phát ngán, và sau một lúc lâu, có lẽ cơn khát của cậu đã được lấp đầy, cậu mới tháo tai nghe ra và quay sang nhìn Woo Jin.
“Tuyệt nhất. Đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất trong tất cả những món quà em từng nhận được.”
“Em đúng là làm đủ thứ trò. Anh hiểu cái cảm giác phát điên lên vì em là gì rồi đấy.”
Woo Jin cau mày dù cậu thích thú khi nghe giọng của anh .
“Lúc nãy em cũng thật sự phát điên lên vì anh đó.”
Hae Won nằm xuống bên cạnh anh , lấy tay anh ra, vỗ vỗ vào nó như thể đang vỗ gối rồi gối đầu lên đó. Rồi anh nhìn thẳng vào mắt cậu .
Hae Won nhìn vào mắt Woo Jin rồi nói.
“Vì đó là Hyun Woo Jin nên em mới bỏ qua đó.”
“Nếu không phải là Hyun Woo Jin thì sao.”
“Em đã đá anh hơn trăm lần rồi.”
“Em thích anh đến vậy à?”
Woo Jin nhận ra rằng anh đang âm thầm mong chờ câu trả lời của cậu với một chút mong đợi.
“Em thích đến mức muốn cắt chim anh mang đi theo người ấy.”
Đó không phải là câu trả lời anh muốn nghe, nhưng Woo Jin biết rằng Hae Won không phải là kiểu người sẽ trả lời thẳng thắn những gì cậu muốn nghe nên anh cũng tàm tạm hài lòng.
Woo Jin vẫn gối đầu cho cậu , rồi ngồi dậy trèo lên người Hae Won. Anh hôn lên má Hae Won rồi ghé sát môi vào tai cậu , thì thầm bằng giọng trầm thấp. Bằng cái giọng trầm mà Hae Won thích nhất.
“Anh muốn nhét cái thứ mà em muốn cắt mang theo người đó vào miệng em bây giờ, em nghĩ sao?”
“Vào miệng em á……?”
“Ừ, anh muốn nhét vào miệng Hae Won nhà rồi đâm đến khi em tắt thở thì thôi.”
“Em chưa làm cái đó bao giờ.”
“Gì cơ?”